Tuy rằng ta gây ra cái chết và sự thống khổ, nhưng đó là trách nhiệm
bí mật. Trong mắt nhân sĩ Giang Đông, ta chính là một đại phu không
thích thấy máu. Danh tiếng thiện nhân này ta vẫn muốn duy trì, bởi vậy,
đối với lời mời tham dự thẩm vấn đám người Đái Viên của Tôn Dực, ta
không chỉ không hứng thú, ngược lại là trốn tránh không kịp: “Thúc Bật,
làm thương nhân buôn bán tứ phương, sợ nhất là tạo ra kẻ thù. Phong ba
lần này ở Khúc A, ta cũng là có chút bất dắc dĩ, đệ nếu thật cảm kích
ta, ngàn vạn lần đừng nói với người ngoài là do ta phát hiện âm mưu này, nếu không, ta có thể gặp phải cừu gia. Đây là thư tín bọn Đái Viên liên hệ với Lưu thái thú, ta chặn được nên mới phát hiện chuyện này. Về phần ta thì thôi, ta không muốn xem cảnh giết người, với lại ta cũng muốn
xuống phía nam xử lý ít chuyện làm ăn, cho nên ngày mai sẽ đi. Trước khi đi, sẽ không tới phủ cáo biệt đệ nữa.”
Tôn Dực vẻ mặt buồn bức: “Tử Vân huynh, huynh là ân nhân cứu mạng
Dực, cứ như vậy mà đi, Dực chẳng phải rất vô lễ với huynh? Với lại,
huynh cũng đã lâu không tới Giang Đông, lần này tới lại không đi gặp
huynh trưởng, nói đi là đi, nếu huynh trưởng biết, Dực phải trả lời thế
nào? Ta sẽ bị mắng đấy.”
Ta nở nụ cười, trêu chọc hắn: “Ân nhân cứu mạng? Thúc Bật ơi, Bá Phù
gặp ta cũng sẽ không nói bốn chữ này, nghe sao mà khó chịu vậy? Nếu
không phải ta, mà là Công Cẩn huynh giải vây cho đệ, đệ cũng gọi huynh
ấy là ân nhân cứu mạng sao? Hay là nói, trong mắt đệ, ta trước sau vẫn
là người ngoài, địa vị so với Công Cẩn huynh trong lòng đệ kém hơn? Đệ
gọi ta là Tử Vân huynh, chẳng qua vì lễ phép thôi sao?”
Tôn Dực nghe xong, vội vàng nói: “Tử Vân huynh tại sao lại nói vậy,
ta đương nhiên kính huynh như huynh trưởng, hoàn toàn không có phân biệt gì với Công cẩn huynh. Nếu huynh không tin, huynh cứ hỏi huynh trưởng
xem, ta có khi nào không đối đãi với Tử Vân huynh như huynh trưởng
không?”
Nhìn bộ dáng gấp gáp ra một đầu mồ hôi của Tôn Dực, trong lòng ta thở dài, an ủi hắn: “Xem đệ gấp kìa, ta chẳng qua nói đùa thôi. Đệ là Tôn
Dực, là tam đệ của Tôn Bá Phù. Ta là huynh đệ với Bá Phù, ta coi Bá Phù
như huynh, coi đệ như đệ. Nếu đệ vẫn coi ta là huynh trưởng, vậy ta hỏi
đệ, đệ có nghe nói làm huynh trưởng có thể ngồi yên nhìn đệ đệ gặp nguy
hiểm mà bỏ mặc không? Ta chẳng qua là làm hết chức trách của một huynh
trưởng, đệ sau này không được nói cái gì mà ân nhân cứu mạng linh tinh.
Hiểu chưa?”
Tôn Dực mạnh mẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi. Nhưng mà, huynh trưởng cũng không cần vội đi như vậy chứ? Ở lại mấy ngày được không?”
Ta đưa tay vỗ vỗ vai hắn: “Đệ đó, đừng xử trí theo cảm tính như vậy
nữa. Ta dạy cho đệ biết, làm một tướng quân thành đạt, phải tránh xử lý
việc theo cảm tính. Bởi vì nhất thời làm theo cảm tính, có thể khiến đệ
chỉ huy sai lầm, sẽ thất bại. Mà trong chiến tranh nếu thất bại, chính
là sinh mệnh kết thúc, thậm chí quốc gia diệt vong.”
Nhìn Tôn Dực bị ta nói như vậy, không biết làm thế nào giữ ta lại, ta cười nói: “Được rồi, ta hiểu tâm ý của đệ. Nhưng mà, mấy ngày này đệ
phải nhanh chóng xử lý nốt sự việc ở Khúc A, còn cả ảnh hưởng của sự
kiện này tới phe chống đối nữa, chỉ sợ không có bao nhiêu thời gian ở
bên ta. Mà ta đây, muốn đi phía nam tìm mua ít dược liệu quý, thời gian
không thể trì hoãn. Cho nên, lần này không thể giúp đệ được. Đợi lần sau ta đến sẽ ở lâu thêm vài ngày.”
Tôn Dực nghĩ một hồi, cũng chỉ biết thở dài gật đầu: “Nếu Tử Vân
huynh đã nói như vậy, ta cũng chỉ biết nghe theo. Chúng ta hẹn rồi nhé,
lần sau huynh đến đây, nhất định phải ở lâu thêm một chút.”
Ta thành thật cam đoan: “Ta nói sẽ giữ lời. Thúc Bật, đệ muội có tài
trí, lại là người biết cách đối nhân, đệ nên nghe những kiến giải của
nàng. Nói cho hay thì, vợ chồng phải là tri kỷ, đó phải là người quan
tâm đệ nhất, so với bất cứ ai cũng đều hơn. Sự kiện lần này, ta cũng là
tới gặp đệ muội trước, là nàng quyết đoán lệnh cho đám Tôn Cao nghe theo ta sắp xếp, mới có thể nhanh chóng bình định trận phiến loạn này. Người có trí tuệ, không phân nam nữ!”
Tôn Dực có chút ngại ngừng cười cười: “Đệ biết rồi, sau này gặp chuyện sẽ nghe ý kiến nàng.”
Rời khỏi Khúc A, ta thật sự nam hạ. Đương nhiên không phải mua dược
liệu, mà đi tìm Hứa Quần. Ta ném hắn một mình ở đó cũng đã nhiều năm,
tuy rằng vẫn có tin tức của hắn, nhưng ta không thể hoàn toàn yên tâm.
Với lại, ta cũng muốn sớm liên hệ với người của tộc Sơn Việt, muốn bộ
tộc này trở thành một con dao nhỏ phía sau lưng Giang Đông không phải
chuyện dễ dàng. Tần Dũng không thích ta một thân một mình làm việc, đối
với mệnh lệnh bảo hắn trở về sơn trang giúp Điền Trù và Tào Tháo bắt
liên lạc rất bất mãn, nhất định phải đưa ta tới quận Tân Đô mới mặt đen
rời đi.
Lợi dụng tộc Sơn Việt để đối phó Giang Đông, là sách lược ta đã sớm
an bài. Giang Đông có thể nói là nơi địa linh nhân kiệt, từ xưa tới nay
không chỉ sinh ra binh pháp gia Tôn Tử, còn có trí giả như Phạm Lãi,
cũng có nghĩa sĩ như Chuyên Chư. Tôn Sách là người hào sảng hiệp nghĩa,
thật sự có nhiều người ủng hộ. Lại có Trương Chiêu, Gia Cát Cẩn, Lục
gia, Lỗ Túc phò tá, hoàn toàn có khả năng khiến Giang Đông phát triển
mạnh mẽ hơn cả Trung Nguyên đang trong cơn hỗn loạn. Nhưng đây là chuyện ta không thể cho phép. Cho nên, khiến nội bộ Tôn Sách mâu thuẫn là việc ta phải làm, mồi lửa chính là tộc Sơn Việt.
Tộc Sơn Việt không giống với các ngoại tộc khác, thậm chí không phải
là ngoại tộc mà là một bộ tộc hỗn tạp. Phần lớn phân bố ở các quận Đan
Dương, Hội Kê, Dự Chương, Bá Dương. Tộc Sơn Việt lúc này đã không đơn
thuần là hậu duệ người Việt cổ nữa, mà gia tăng thêm nhiều do người Hán
di chuyển về phía nam trong thời Tần Hán để trốn tránh chiến tranh. Tới
thời Linh Đế, vì tránh sưu cao thuế nặng của người Hán, rất đông người
trốn tới đây, cho nên Sơn Việt tuy gọi là tộc, nhưng thực tế là dân bản
xứ vùng núi phía nam, nên còn được gọi là “Sơn dân”. Sống trong núi lâu
ngày, khiến tộc Sơn Việt trở nên nhanh nhẹn, dũng mãnh. Nơi họ ở cũng có mỏ đồng, cho nên bọn họ tự đúc vũ khí, phân tán thành nhiều nhóm nhỏ,
có thói quen tập võ nghệ. Bọn họ dựa vào thế núi hiểm trở, tạo ra hơn
mười đội quân vũ trang, thủ lĩnh tự xưng là “soái”, đối với những người
quản lý châu quận, bọn họ nửa phụ thuộc, nửa độc lập.
Tôn Sách lúc mới bình định Giang Đông, người Sơn Việt không phục hắn, thường liên hợp với các gia tộc giàu có đối đầu với Tôn Sách, trở thành cái họa bên trong của Tôn Ngô. Năm Kiến An thứ ba nhà Hán (198), Viên
Thuật còn sai người lấy ấn tín trao cho tông soái Đan Dương là Tổ Lang,
muốn kích động Sơn Việt, tập hợp quân đội, mưu đồ cùng tấn công Tôn
Sách, kết quả phản quân bị Tôn Sách thảo phạt, Tổ Lang dưới sự liều chết bảo vệ của thuộc hạ mới thoát chết. Từ đó về sau, Tổ Lang vẫn không
ngừng liên lạc với tộc nhân Sơn Việt ở các nơi, tổ chức quân phản kháng. Vừa đúng lúc con trai tộc trưởng tộc Hồng Anh không chịu thua kém, lập
nên đội quân một vạn người, Tổ Lang biết được, quyết đoán liên lạc
trước, tự hạ thân phận, đồng ý bắt tay, hai người trong thời gian ngắn
đã tạo ra một đội quân năm vạn người, trở thành quân chủ lực của tộc Sơn Việt.
Phải nói nơi tộc Sơn Việt cư ngụ địa thế thật phức tạp, khắp chốn
Giang Nam, núi non liền kề, sông nước khắp nơi. Nói một cách tương đối,
điều kiện sinh sống vô cùng khó khăn, lại là nơi ẩn thân rất tốt. Trong
núi, rừng sâu thăm thẳm, đầm lầy dày đặc, đối với người không quen thuộc địa lý, đi vào rất khó khăn. Tôn Sách mặc dù đối với quân Sơn Việt rất
khó chịu, nhưng trước sau vẫn không đuổi được bọn họ.
Ta biết không chỉ có Tổ Lang, còn có nhiều kẻ thuộc phái phản Tôn ở
Giang Đông, như thủ hạ cũ của Vương Lang, Nghiêm Bạch Hổ đều ngầm liên
hệ với nhau, cho nên phái Hứa Quần trước tiên thâm nhập vào quân đội của Tổ Lang. Hứa Quần quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta, lấy võ nghệ và
tài trí của hắn, đã được Tổ Lang tín nhiệm, trong nhiều cuộc vây công
tiễu trừ của Ngô quân, thành công dẫn đường cho chủ lực Sơn Việt thoát
hiểm, cũng một lần chiếm được thành trấn, khiến Giang Nam khiếp sợ. Hành động mạo hiểm này cũng khiến Tôn Sách hạ quyết tâm tiêu diệt tai họa
ngầm này, cướp lấy nguồn mộ binh, từ những năm trước đã cho chư tướng
trấn áp Sơn Việt. Năm ngoái, lại phái Trình Phổ dẫn theo Lữ Phạm, Chu
Nhiên, Hoàng Cái, Hàn Đương cùng các đại tướng, dùng phương pháp từng
bước ép sát, vườn không nhà trống, dụ dỗ mua chuộc, đem chủ lực quân Sơn Việt Hồng Anh áp chế tại vùng núi ở Hội Kê.
Lúc ta tới nơi, chính là thời điểm khó khăn nhất của quân chủ lực Sơn Việt. Tại Tân Đô, người luôn giữ liên lạc với Hứa Quần, Tống Lợi bất
đắc dĩ kể lể với ta: “Hứa đại ca hai năm trước còn có thể thường xuyên
cùng tôi liên lạc. Tình cảnh hắn lúc này vô cùng không tốt. Mặc dù đã
giúp Sơn Việt vài lần thoát khỏi Ngô quân đuổi giết, hắn hoàn toàn lấy
được sự tin tưởng của người Sơn Việt, lúc này đã trở thành quân sư cho
quân Sơn Việt, nhưng bởi vì bọn họ hành động quá lớn, khiến Ngô quân gặp nhiều phiền toái, từ năm ngoái tới nay, Tôn Sách trước sau phái đám
người Trình Phổ rồi Chu Nhiên đến bao vây tiễu trừ, địa bàn hoạt động
của Sơn Việt quân ngày càng thu hẹp, gần như không thể lai vãng tới
thành trấn được nữa. Liên lạc của chúng tôi với Hứa đại ca cũng ngày
càng ít đi, một năm nay, gần như không liên hệ được.”
Ta nếu không biết chuyện này, cũng sẽ không tới đây. Nhưng tình hình
còn nghiêm trọng hơn ta nghĩ: “Hứa Quần không thể tới đây, ngươi không
vào núi tìm hắn được sao? Còn nữa, bọn họ lúc này đại khái đang ở chỗ
nào? Hai bên đang giằng co hay là…”
Tống Lợi liên tục thở dài: “Trước kia, lúc hắn không thể tới gặp, tôi còn dùng cớ thu mua dược liệu, khoáng sản vào núi tìm hắn. Lúc này,
Trình Phổ hạ lệnh, nghiêm mật phong tỏa đường thông tới sơn đạo nơi tộc
Sơn Việt ở, tôi cũng không vào được. Các châu huyện bên này cũng phụng
mệnh nghiêm mật quan sát nhất cử nhất động khu vực của người Sơn Việt,
cửa thành kiểm soát rất chặt chẽ hàng hóa ra vào, muốn liên hệ với Hứa
đại ca, rất khó! Một tháng trước, chủ lực hai bên đụng độ ở chân núi
phía nam Hội Kê, đánh một hồi nghe nói hai bên đều có thương vong. Sau
đó Hứa đại ca vẫn không có động tĩnh gì, mà Ngô quân trú đóng ở chân núi Nam Sơn, cũng không thấy có hành động lớn. Cho nên, tình hình hiện tại
thế nào, tôi cũng không rõ ràng.”
Nghe tới đây, ta cau chặt mày, xem ra Ngô quân lần này hạ quyết tâm
thật lớn, chưa tiêu diệt được đội quân này, tuyệt đối không bỏ qua: “Ngô quân cùng Sơn Việt đại chiến trận này, vậy những gia tộc quyền thế
quanh đây đối với đám người “Tông soái” kia thái độ thế nào?”
Tống Lợi bĩu môi: “Những người đó, lúc nhìn thấy Sơn Việt thế lớn,
cung cấp lương thảo, nịnh nọt, cái gì cũng có. Tới lúc Sơn Việt lâm
nguy, bọn họ quay đầu nhanh hơn ai hết, thậm chí chém giết người Sơn
Việt bình thường đem tới Ngô doanh tranh công cũng có.”
Thế đạo lúc này, người như vậy đương nhiên có rất nhiều: “Không nói
bọn họ nữa. Người Sơn Việt đối với đội quân này có cách nhìn thế nào?
Ủng hộ hay phản đối?”
“Tộc nhân Sơn Việt vẫn không mong Hồng Anh thất bại. Địa vị Hồng Anh
rất cao, phụ thân là một trong những trưởng lão tộc Sơn Việt, đây cũng
là nguyên nhân chủ yếu Hồng Anh được nhiều người Sơn Việt ủng hộ. Mà Tổ
Lang bởi vì chống đối với chính quyền của Tôn gia, cũng được không ít
người Sơn Việt xem là anh hùng. Nói tới đây, Hứa đại ca thật có bản
lĩnh, hắn là người từ bên ngoài tới, lại là người Hán, dựa vào võ nghệ
và kiến thức lại chiếm được sự kính trọng của quân Sơn Việt, bọn họ thậm chí coi hắn là Chiến thần của Sơn Việt quân, tôi thấy, người Sơn Việt
rất sùng bái Hứa đại ca.”
Ta cười ảm đạm: “Người Sơn Việt nhanh nhẹn dũng mãnh, sùng bái võ
nghệ, khí khái kiên cường, nếu Hứa Quần đến bản lĩnh thu phục lòng quân
Sơn Việt cũng không có, ta cũng không cho hắn đến. Được rồi, ngươi tiếp
tục tăng cường liên hệ với Hội Kê, Dự Chương, tư liệu thủy lợi, địa lý
ta dặn các ngươi tìm phải mau chóng lấy ra. Hứa Quần nếu không liên hệ
với các ngươi, ngươi cũng không cần vội vã liên hệ với hắn, miễn cho
khắp nơi chú ý, ngược lại làm hỏng đại sự.” Tống Lợi liên tục lên tiếng
đáp vâng.
Rời khỏi Tân Đô, ta tới thành Hội Kê. Nếu ở đây là chiến trường chủ
đạo, ta tất nhiên phải tới. Trong thành Hội Kê không khẩn trương như ta
nghĩ, ngược lại đến phòng thủ cũng có vẻ lỏng lẻo, khiến ta đầy mặt nghi hoặc. Vào tới dược điếm, tiểu nhị vừa thấy ta vội đón vào: “Công tử tới đây, chắc có chuyện quan trọng?”
Ta gật đầu: “Không sai. Gần đây làm ăn chắc không tồi?”
Tiểu nhị hiểu ý: “Hai bên đánh náo nhiệt như vậy, buôn bán của chúng
ta cũng không kém. Nhưng mà, có một bên đã hơn mười ngày không có tin
tức gì truyền tới. Hôm trước, thành thủ Hội Kê truyền mệnh lệnh của
Trình Phổ Đô đốc, không giới nghiêm ban đêm nữa, cũng không kiểm tra
người ra vào thành. Còn có lời đồn, nói Ngô quân muốn lui về Đan Dương,
hình như đánh trận đã xong.”
Vậy sao? Đại quân ở bên kia rõ ràng vây núi không rời, bên này lại
nới lỏng phòng vệ, chẳng qua là thủ thuật che mắt của Trình Phổ, là kỹ
xảo lừa bịp người Sơn Việt thôi: “Loại thủ đoạn này chẳng qua là để mê
hoặc người Sơn Việt, khiến bọn họ nghĩ rằng Ngô quân đã đánh xong. Cứ
như vậy, trong thành Hội Kê, những người vẫn bí mật liên hệ với Sơn Việt quân, sẽ có hành động. Ta đoán Trình Phổ sớm đã có sắp xếp. Các ngươi
đừng để ý chuyện này nữa, nên làm gì thì hãy làm. Mua bán như bình
thường thôi!”
Tiểu nhị liên tục gật đầu: “Vậy công tử ở lại mấy ngày? Chúng tôi lập tức đi chuẩn bị.”
Ta mỉm cười: “Không cần. Hôm nay ta tới tửu lâu nghỉ một đêm, ngày
mai sẽ lên đường trở về. Có chuyện gì sẽ có người tới liên hệ với các
ngươi.”
Tiểu nhị liên tục gật đầu rồi lại nói: “Công tử, chúng tôi phát hiện trong thành có một gia đình hơi kỳ quái.”
“Ồ? Nói xem.”
“Người này cũng kinh doanh dược liệu, vẫn có lui tới với chúng ta.
Theo chúng tôi tìm hiểu, người này lấy dược liệu từ người Sơn Việt, rõ
ràng có liên hệ chặt chẽ với họ. Nhưng mà, sau khi Trình Phổ tới đây,
người này lại bí mật gặp ông ấy, bị chúng tôi tình cờ bắt gặp lúc đưa
thuốc tới quân doanh của Trình Phổ. Cho nên, chúng tôi mới cảm thấy có
chút kỳ quái.”
Ta cũng nhíu mày: “Nếu hắn là thương nhân dược liệu, vào trong quân cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.”
Tiểu nhị lắc đầu liên tục: “Mới đầu chúng tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng mà hắn chỉ kinh doanh dược liệu, không phải chế thuốc trị thương. Với lại, chúng tôi luôn cảm thấy một thương nhân bán thuốc, không nên tới gặp
chủ soái trong quân mới phải, trừ khi giống công tử…”
Trong lòng ta nhảy lên một chút, đúng rồi, bọn họ nói rất đúng. Nếu
ta không kết giao với các chư hầu khiến thanh danh nổi lên, cũng không
thể giữa lúc chiến trận lại đi gặp chủ soái. Xem ra, người này quả nhiên có chút lạ: “Các ngươi nghĩ không sai. Nếu vậy, các ngươi âm thầm chú ý người này là được. Còn nữa, nếu không có chuyện gì, ngàn vạn lần không
được thăm dò quân tình, hiểu chưa?”
Rời khỏi dược điếm, ta cũng không tới tửu lâu, mà trực tiếp rời
thành, đi thẳng tới Nam Sơn. Tuy rằng có Ngô quân canh gác ở các vị trí
quan trọng vào núi, nhưng không hạn chế được ta. Đương nhiên, ta không
quen thuộc địa hình nơi này, nhưng cũng không ngu tới mức chỉ với bản đồ Tống Lợi cung cấp đã xông loạn vào. Cho nên, sau khi vào núi, ta tìm
một chỗ rừng cây rậm rạp, ngủ trên tán cây một đêm. Sáng hôm sau, ta từ
vị trí này nhìn bốn phía, ngoại trừ rừng cây dày đặc, vẫn có những con
đường nhỏ khó nhìn thấy rõ.
Sau khi phân rõ phương vị, ta đi theo hướng bắc. Ý nghĩ của ta không
sai, sau khi đi nửa ngày, tại một vị trí tương đối bằng phẳng, ta phát
hiện dấu vết Sơn Việt quân ngủ lại. Mang theo hưng phấn, ta tiếp tục tìm theo dấu vết đi về phía trước. Núi này thật sự quá lớn, trời tối đen
rồi ta vẫn chưa nhìn thấy dấu hiệu hành quân của Sơn Việt quân. Nếu
không, chính là bọn họ che giấu quá tốt, ta không phát hiện được. Ta
cũng chỉ có thể hết sức tìm theo nguồn nước, người không thể thiếu được
nước, đặc biệt là đội nhân mã mấy vạn người.
Tiếp tục tìm kiếm, ba ngày sau cuối cùng ta cũng phát hiện dấu vết
đại quân để lại. Có da lông động vật, một vài vết máu và binh khí gãy,
có thể đoán được Sơn Việt quân từng dừng lại ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Nhưng mà, bị đại quân vây khốn, bọn họ lại đông như vậy, làm sao lại
không có chút tung tích gì được? Trừ phi bọn họ đã rời khỏi ngọn núi này hoặc ở đây có một nơi có thể che dấu nhiều người. Ngọn núi này tuy lớn, nhưng không có chỗ nào che giấu được một lúc mấy vạn người, trừ phi bọn họ đã xé lẻ ra bốn phía. Ta cũng không nghĩ có khả năng này, bởi vì nếu vậy, không thể nào trong bốn ngày ta vẫn không phát hiện nổi chút dấu
vết nào của bọn họ. Vậy là đã đi rồi sao? Đường thông ra ngoài sơn đạo
đã bị quân Ngô phong tỏa toàn bộ, bọn họ nhiều người vậy muốn lén rời
núi cũng không có khả năng. Phân tích như vậy, nhiều người ngựa biến mất không thấy đâu, chỉ có một cách, nơi này có một con đường rời núi bí
mật mà Ngô quân không biết.
Ở trong núi tìm thêm hai ngày nữa, ta càng khẳng định ý nghĩ của
mình. Lại nói, dù sao cũng tìm không thấy người, ta cứ từ từ tìm đường
ra là được. Là sơn đạo bí ẩn, trong rừng cây rộng lớn rất khó tồn tại,
nhìn địa hình núi, ta nghĩ một hồi, đặc biệt tìm những sơn đạo khó đi,
hướng tới ngọn núi lớn bên cạnh rà soát. Tìm kiếm không có mục đích như
vậy thật khổ, đúng lúc ta sắp không kiên trì được nữa, sáng sớm hôm nay, lại gặp một vách núi khá kỳ lạ. Trong lúc vô ý, trên vách núi có một
điểm phản quang bất thường khiến ta chú ý.
Cơ hồ là dùng cả tay lẫn chân bò trên vách núi thẳng đứng, một khối
hộ tâm kính vỡ tan lặng lẽ nằm dưới ánh mặt trời. Chỉ lớn bằng một bàn
tay, lại khiến ta hưng phấn nhảy dựng lên. Không để ý thân thể mệt mỏi
tới cực điểm, ta vội vã tìm đường đi ở xung quanh. Không có, một con
đường nhỏ cũng không có. Trầm tư một chút, ta đưa mắt nhìn xuống vách
núi thẳng đứng phía dưới. Quả nhiên, trên vách núi thẳng đứng có một
tảng đá lớn đột xuất nhô ra, ta nhìn thấy dấu vết dây buộc vô cùng rõ
ràng.
Cẩn thận bám vào vách núi, ta mới phát hiện, vách núi này dốc đứng,
nhưng dọc xuống dưới, lối ra rất nhiều. Xem ra, dây cột trên tảng đá kia đều là để đề phòng có lúc dùng tới. Nhiều giờ vô ích trôi qua, ta cũng
đã xuống tới chân vách núi. Đẩy hai bên lùm cây đã có chút lảo đảo, một
con đường nhỏ đủ cho hai người cùng đi hiện ra trước mặt ta. Nếu như ta
không mạo hiểm xuống đây, cơ bản không nhìn thấy con đường này, xem ra,
Sơn Việt quân rất quen thuộc với nơi này, sớm đã đi qua đây rời khỏi Nam Sơn. Ta hoan hô một tiếng rồi xông tới.
Đây là một khe hẹp, hẳn là sơn thế tự nhiên hình thành, nhìn lên gần
như không thấy trời, rêu xanh để lại dấu vết nhiều người đi qua. Ta đi
dọc con đường rêu xanh hơn ba canh giờ, cuối cùng tới một sơn cốc, một
con sông nhỏ trong suốt chảy qua trước mặt. Xem ra, Sơn Việt quân đã
nghỉ ngơi ở đây một thời gian, cũng từ đây tản ra. Nhìn dấu chân đi theo nhiều hướng khác nhau, ta suy tính hồi lâu, quyết định đi theo hướng
bắc con sông tìm vận may.
Theo một vài dấu chân như có như không, ba ngày sau, ta tới một thâm
sơn. Ở trong này, ta lại lắc lư tiếp năm ngày, ăn hết lương khô mang
theo người, đành phải hái quả dại, dược liệu ăn đỡ. Mấy ngày nay, cảm
giác duy nhất của ta là ở đây núi thật nhiều, chẳng thể trách tộc Sơn
Việt trong thời gian mấy trăm năm Tần Hán, thủy chung vẫn là vấn đề nhức nhối của người cầm quyền. Xem ra, chỉ dựa vào sức mạnh và thủ đoạn trấn áp, không thể giải quyết vấn đề tộc Sơn Việt. Vấn đề này, ta phải trở
về cùng mọi người bàn bạc xem nên xử lý thế nào, mới có thể khiến tộc
Sơn Việt không còn trở thành uy hiếp ở Giang Nam.
Lúc đang suy nghĩ, người dễ thất thần, ta chính là trong tình trạng
này mà đi tới một nơi. Nơi này hẳn đã ở sâu trong rừng rậm, quanh chỗ ta đứng, đại thụ che kín trời xanh, cây cối rậm rạp bao quanh chỉ đủ một
người đứng thẳng, dưới chân cỏ dại xanh rì, rõ ràng đang buổi trưa, ánh
sáng nơi này vẫn vô cùng ảm đạm, khiến không khí trở nên quỷ dị. Lúc ta
cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn chính là tình trạng này. Cũng lúc này, ta mới phát giác không hề nghe được bất kỳ âm thanh nào, yên tĩnh khiến
người ta sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Trấn định bản thân một hồi, ta cẩn thận tìm hiểu chung quanh một
chút, cỏ dại bên tay trái khiến ta cảm thấy không bình thường. Nơi đó rõ ràng có dấu vết bị người dẫm qua, hơn nữa không phải một lần, mà là
thường xuyên bị dẫm dưới chân. Theo đám cỏ đó, ta hướng bụi cỏ đi tới.
Chỉ nửa canh giờ sau, một mô đất bằng phẳng hiện lên trước mắt ta. Nơi
này rõ ràng có người dọn dẹp, diện tích đất bằng không lớn, cũng có thể
để mười người đứng thẳng. Càng làm cho ta ngạc nhiên là, nơi này dùng
những tảng đá lớn xếp lên thành một tế đàn hình chữ sơn. Tảng đá lớn ở
giữa tế đàn cao bằng nửa người bình thường, ở giữa bị người ta đục rỗng, hình thành một cái rãnh, xung quanh khắc đầy văn tự hình vẽ. Mà bên
trong rãnh vẫn đang cắm đầy các vật phẩm để tế tự, xung quanh tế đàn cắm cờ Phật kinh, giống như từ lâu không dùng. Tế đàn tuy rằng cũ nhưng khá sạch sẽ, rõ ràng cho thấy có người thường xuyên quét tước.
Lúc ta đang muốn bước đến cẩn thận xem xét, vài tiếng loạt xoạt vang
lên khiến ta chú ý. Trời ạ, một con rắn đen loáng đột nhiên hiện ra
trước mắt ta. Nó nâng nửa người, hướng ta không ngừng thè lưỡi, chiếc
lưỡi màu đỏ dưới ánh mặt trời chiếu xuống, thò ra thụt vào, khiến da đầu ta run lên. Đối phó với độc xà lại là sở trường của ta. Xem bộ dáng nó, rõ ràng là một con rắn không tồi, trên người nhiều bảo bối như vậy, đều là dược liệu thượng đẳng, hôm nay phát tài rồi. Con rắn này cũng không
biết tốt xấu, ta đã cầm kiếm trong tay, nó vẫn dám lủi tới, ta đương
nhiên không khách khí, kiếm quang lóe lên, dược liệu đã vào tay.
Ngay lúc ta đắc ý hả hê khều con rắn lên, một tiếng thét kinh hãi vang lên: “Có người xông vào.”
Tiếp theo, một giọng nói phẫn nộ oanh tạc vào tai ta: “Người đâu, bắt lấy hắn.”
Ta giật mình ngẩng đầu nhìn, phía sau tế đàn đột nhiên có vài người
đi ra, trừng mắt nhìn ta tràn ngập phẫn nộ, khiến ta có chút mạc danh kỳ diệu. Cũng không phải sợ bọn họ, trước khi biết tình hình trước mặt,
vẫn không nên vọng động thì hơn.
Lúc này, một người từ trong bụi cỏ đi ra: “Các ngươi gọi cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Đám người đang vây quanh đều quay đầu nhìn lại, thấy người tới đều né qua hai bên, trong đó có một người vội tiến lên hành lễ: “Tổ soái,
ngoại nhân này xông vào thánh địa của chúng ta. Chúng tôi đang định bắt
hắn.”
Tổ soái? Thánh địa? Ta chưa kịp phản ứng gì, người kia đã bước đến
gần ta, vừa đi vừa nói chuyện: “Đã hỏi người đó là ai chưa? Sao lại hùng hổ với hắn như vậy? Đây không phải đạo đãi khách của tộc ta.”
Người bẩm báo vội nói: “Tổ soái, người này tự tiện xông vào thánh địa còn chưa tính, hắn, hắn còn dám giết chết Linh xà.”
Ta lập tức trương đầu. Trong ngoại tộc đều có thần linh để sùng bái
của riêng mình, đều đem một loài động vật nào đó trở thành sứ giả liên
hệ với thần linh đó. Xem ra, dân ở đây coi linh xà là thánh vật. Mà ta
vừa giết một con rắn…
Trong lòng không ngừng kêu khổ, người kia cũng ngây ra một lúc: “Hắn giết chết linh xà? Thế này…”
Lúc này, trong lòng ta nhanh chóng phân tích một chút: Người này được gọi là Tổ soái, nhìn khí thế của hắn, nếu ta đoán không sai, chính là
Tổ Lang. Như vậy, nơi này có thể là chỗ hiến tế của tộc Sơn Việt, cho
nên được gọi là thánh địa. Trong lúc ta vô tình xông vào thánh địa của
bọn họ, còn giết chết linh xà, họa này lớn rồi. Lúc này ta nên làm gì
đây? Muốn xông ra ngoài cũng không phải không thể, nhưng cứ như vậy, khổ cực mấy ngày nay của ta uổng phí không nói, còn có thể trở thành kẻ
địch của tộc Sơn Việt, tất cả mọi bố trí an bài trước kia đều mất. Vậy
chẳng lẽ ở lại đợi người ta xử lý? Xem ánh mắt bọn họ, lần xử phạt này e rằng rất khó khăn, tính mạng còn chưa chắc giữ được.
Lúc ta còn đang đau khổ suy tính, Tổ Lang chạy tới trước mặt ta hỏi:
“Ngoại nhân kia, ngươi giải thích thế nào? Còn chưa thúc thủ chịu trói?” Giọng nói của hắn không phẫn nộ như mấy người kia, nhiều hơn là tò mò.
Cắn răng một cái, ta hạ quyết tâm, đem Nguyệt nhi tra vào vỏ, trực
tiếp đưa tới: “Thật xin lỗi, ta vô tình mạo phạm các người. Ta cũng
không biết nơi này là thánh địa, thật sự trong lúc vô ý đã bước vào. Về
phần linh xà theo lời các ngươi, ta cũng không biết, nhưng mà nó tấn
công ta trước, cái này các ngươi chắc đều thấy rõ. Ta cũng không có cách nào mới…” Về điểm này, là ta nói dối, cho dù nó không tấn công ta, ta
cũng sẽ xuống tay.
Nghe ta nói xong, thấy ta không phản kháng mà thành thật giao vũ khí
ra, những người đó, bao gồm cả Tổ soái đều sửng sốt. Rất nhanh chóng, Tổ soái khẽ cười, là nụ cười khen ngợi, tiếp nhận Nguyệt nhi nhìn thoáng
qua rồi nói: “Ngoại nhân, xem ra ngươi cũng là người thành thật. Nếu như vậy chúng ta cũng không làm khó ngươi, ngươi theo chúng ta về tộc để
các trưởng lão quyết định xử phạt ngươi thế nào đi! Về phần… Kiếm này,
ta trước hết thay ngươi bảo quản.”
Ta gật đầu, mặc cho những người kia vây ta vào giữa, đi ra ngoài. Kỳ
thực, đây là kết quả ta muốn. Tộc Sơn Việt khác biệt với các ngoại tộc
khác chính là ở đây, bọn họ không quá chú trọng phân biệt các tộc người, nếu không cũng không tiếp nhận lượng lớn người Hán. Lúc này trong tộc
Sơn Việt, người Hán chiếm tỉ lệ rất lớn. Bị những người này ảnh hưởng,
người Sơn Việt trừ lúc chiến đấu, rất ít khi vô cớ giết người. Đây cũng
là nguyên nhân ta cam lòng mạo hiểm đi gặp bọn họ; một nguyên nhân khác
rất đơn giản, nếu người trước mặt ta thật sự là Tổ Lang, vậy Hứa Quần
hẳn đang ở đây, ít ra cũng là cách Tổ Lang không xa. Ta muốn gặp Hứa
Quần, không thể không mạo hiểm, nếu không, cứ tiếp tục lang thang trong
đại sơn, ta cũng sắp không chịu nổi nữa.