Loạn Thê Phong Vân

Chương 179: Q.2 - Chương 179: Thu đồ đệ




Biết ta muốn đưa Tào Xung về nhà, người khẩn trương nhất, cũng cao hứng nhất chính là Trâu tỉ tỉ. Lúc trước nàng chịu theo ta tới Hứa Đô, trong lòng hẳn không phải không có ý nghĩ vào Tào phủ. Sau khi tới Hứa Đô, Tào Tháo cũng từng tới tìm nàng, khoảng thời gian ấy, nàng và ta cũng nghĩ Tào Tháo cuối cùng vẫn sẽ đưa nàng nhập phủ. Nhưng mà, sau khi Tào Ngang chết, ý nghĩ này đã không còn, tới khi Đinh phu nhân chết, Trâu thị đã hoàn toàn tuyệt vọng. Quả nhiên, Tào Ngang chết rồi, Tào Tháo cũng không tới gặp Trâu thị nữa, cho dù tới nhà ta, cũng sẽ không gặp nàng. Còn Trâu tỷ đối với Tào gia ngập tràn áy náy, nàng luôn cảm thấy, nếu như không phải mình rời khỏi Uyển thành, đi theo Tào Tháo, sẽ không phát sinh biến cố ở Uyển thành, cũng sẽ không hại chết Tào Ngang cùng Đinh phu nhân. Cho nên, biết Tào Xung sẽ trở thành nghĩa tử của ta, cũng sẽ đưa về nhà, nàng không chỉ không có chút bất an nào, ngược lại vô cùng hưng phấn. Tự mình dọn phòng, lại đốc thúc gia nhân quét tước nhà cửa, tự mình bố trí một gian phòng trống, so với phòng của ta còn tốt hơn nhiều.

Tào Xung tuổi nhỏ đột nhiên gặp biến cố, trong lòng lưu luyến người nhà cùng nỗi sợ hãi với tương lai chắc chắn sẽ có, tuy rằng kinh nghiệm này đối với một người muốn trở thành đế vương trong tương lai mà nói, chính là sự rèn luyện nho nhỏ. Ta phó mặc toàn bộ việc chuẩn bị tiếp đón cho Trâu thị, một mình ở trong phòng suốt ngày, hoàn thành một kế hoạch huấn luyện. Đợi Tào Xung nhập môn, sẽ có lượng lớn kiến thức cần học, không ít thứ cần nó tìm hiểu. Cứ như vậy, cũng sẽ khiến tâm tình của nó dịu đi. Ta sẽ không cho mình là phụ thân thực sự, vai trò tiên sinh đối với cả hai bên đều tốt hơn.

Hôm nay tiễn Tào Xung đi, Tào Tháo cùng Hoàn phu nhân, còn có đám người Tào Chương, Tào Thực lôi lôi kéo kéo, buổi chiều đưa người ra khỏi thành, tới hoàng hôn ta mới nhận được người, ở trước mặt Tào Tháo, nhận đại lễ bái phụ thân của Tào Xung, xác định quan hệ dưỡng tử với ta. Ta cũng chính thức đề đạt, Tào Xung sau khi tới chỗ ta, tên sẽ sử dụng tên tự của nó, đổi chữ không đổi âm: Tàng Thù. Kể từ lúc này, ta cùng Tào Xung bắt đầu cuộc sống “phụ tử” kéo dài sáu năm, kế hoạch bồi dưỡng minh quân của ta cũng chính thức bắt đầu.

Ở ngoài thành đi một vòng lớn, về tới nhà trời đã tối mịt. Đêm hôm đó, Tào Xung mắt đỏ hồng đã vượt qua đêm đầu tiên ở nhà mới trong lòng Trâu thị. Sáng sớm hôm sau, Tào Xung cùng ta bắt đầu cuộc sống mới. Phải nuôi dạy đứa trẻ này thật tốt, không thể nuông chiều nó, huống chi, không có sức khỏe tốt, nó làm sao đối phó được với cuộc sống đế vương phức tạp sau này. Ta sớm đã dạy Tào Xung tập một số động tác đơn giản, chẳng hạn đứng cọc gỗ, vung tay vung chân linh tinh. Thể chất Tào Xung vốn yếu ớt, mấy chuyện võ nghệ căn bản vô duyên với nó, cho nên, dựa theo sức khỏe của nó, ta đặc biệt lựa chọn một số phương pháp huấn luyện binh sĩ của Vũ ca ca, giảm nhẹ mức độ nặng nhọc cho Tào Xung rèn luyện thân thể. Cái gọi là rèn luyện thân thể này, không bằng nói là làm xiếc.

Sau tập luyện buổi sáng, Tào Xung đã bỏ qua vẻ không tự nhiên, đồ ăn sáng ăn nhiều hơn một chén, còn nhỏ giọng ngọt ngào khen Trâu thị nấu ăn ngon, khiến nàng rất vui vẻ, chỉ thiếu ôm nó vào lòng cắn vài cái. Mà ta ngoài ý muốn phát hiện tên tiểu tử này rất biết lấy lòng người, đúng là có tài năng của bậc đế vương, chẳng trách Vũ ca ca thích nó như vậy.

Cơm nước xong, Tào Xung trở nên quy củ cùng ta trở về phòng, thỉnh thoảng lại nhìn trộm ta một chút, khiến ta muốn cười mà phải cố nén lại: “Thương Thư, sao vậy? Bình thường thấy Triệu thúc thúc đều rất ngọt miệng, hôm nay sao lại im lặng thế?”

Tào Xung cúi đầu nhỏ giọng nói: “Phụ thân muốn con sau này nghe ngài dạy bảo, không thể tùy tiện giống như trước kia.”

Ta trong bụng thở dài, ngoài mặt lại mỉm cười: “Thương Thư, ngươi phải hiểu rõ, ngươi chỉ ở đây vài năm, không phải thành người một nhà với ta thật. Đợi ngươi bình an vượt qua tuổi mười lăm là có thể trở về với người thân của mình. Cho nên, đừng nghĩ quá nhiều.”

Tào Xung lắc đầu: “Phụ thân nói, con đến nơi này, chính là con của ngài, tuyệt đối không thể không tôn trọng ngài. Con biết phụ thân và ngài suy nghĩ cho con, con sẽ không không nghe lời.” Nó dừng một chút, nhỏ giọng kêu: “Nghĩa phụ.”

Ta thật sự là nhức đầu: “Thương Thư, con xem, ta cũng không gọi con là công tử, chứng tỏ ta đã làm quen với quan hệ của chúng ta. Ta biết, phụ thân con nhất định dặn con không ít lời, nhưng con ở bên cạnh ta luôn khách khí như vậy, sau này chúng ta đùa giỡn thế nào đây?”

Đùa giỡn? Rất rõ ràng, Tào Xung đối với việc ta nói cuộc sống sau này giữa chúng ta là đùa giỡn vô cùng khó hiểu: “Nghĩa phụ, phụ thân nói ngài sẽ dạy con rất nhiều kiến thức các tiên sinh cũng không biết, người bảo con học ngài cho tốt. Xung nhi sẽ không ham chơi.” Tiếng nghĩa phụ của nó rất dễ nghe, nhưng lời nói ra, lại giống người lớn.

Ta thiếu chút ngã nhào, ta cũng không muốn có một ông cụ non, rên rỉ nửa ngày ta mới nói ra lời: “Thương Thư, không phải như vậy. Con nghe ta nói, người sống ở đời, phải trải qua rất nhiều rất nhiều việc, rất nhiều chuyện con không thể dự đoán, cũng không phải con chuẩn bị trước là có thể vượt qua. Chẳng hạn lần này, con không nghĩ đến, phụ thân con không nghĩ đến, nghĩa phụ càng không nghĩ đến.”

Tào Xung gật đầu, vẫn mang vẻ mặt nghi ngờ, dĩ nhiên vẫn chưa hiểu chuyện này cùng chơi có liên quan gì. Ta tiếp tục khai đạo: “Kinh nghiệm của nghĩa phụ chính là, bất cứ chuyện gì phát sinh, ta đều coi nó là khảo nghiệm đối với ta, là một thách thức hoàn toàn mới. Ta có thể coi trọng nó, nhưng tuyệt đối không thể coi nó là chuyện gì quá nghiêm trọng, cho nên bất kỳ trải nghiệm nào cũng đều coi là một trò chơi chưa từng chơi qua. Lần này cũng vậy, nghĩa phụ không có hài tử, cũng sẽ không sinh hài tử, nhưng ta đồng ý cùng con trải qua cuộc sống như vậy một lần. Chúng ta đem mấy năm tới trở thành một cuộc chơi vui vẻ trong quá trình trưởng thành của con, được không?”

Ta vừa nói vậy, Tào Xung vốn đang bất an rất nhanh trở nên nóng lòng muốn thử. Trẻ con chính là trẻ con, rời nhà đi một thời gian rồi trở về, cũng hợp với tâm lý hiếu động của chúng! Tào Xung thông minh như vậy, chắc hẳn không hoàn toàn đồng ý với chuyện này, biểu hiện của nó cũng cho thấy điều đó. Bất an ban đầu chẳng qua là nỗi sợ hãi đối với tương lai, chỉ cần nói cho xuôi tai, nó sẽ khôi phục lại bản tính trẻ con. Trong lòng ta cười thầm, Tào Tháo cùng Hoàn phu nhân thấy biểu hiện của Tào Xung lúc này, không buồn bực mới lạ.

Đặt toàn bộ bài vở ta đã chuẩn bị trước mặt Tào Xung, ta nói: “Ta biết, tiên sinh chắc chắn dạy các con mấy thứ Chu lễ, Đại học, Trung dung, Luận ngữ, Xuân thu gì đó, mà tiểu Tàng Thù của ta thông minh như vậy, chỗ học vấn đó chắc đều đã hiểu, cho nên con ở chỗ nghĩa phụ, trước tiên học sách này đã.”

Tào Xung cầm một cuốn sách trước mặt nhìn: “Nghĩa phụ, sao lại là Kinh thi? Tiên sinh nói, trẻ con không nên học cái này.”

Ta cười: “Tứ thư Ngũ kinh con đều đã biết, Kinh thi là một trong số đó, vì sao trẻ con không thể học? Thương Thư, nghĩa phụ cho con biết, học vấn bên trong Kinh thư sâu sắc hơn bất cứ cuốn sách nào, biết rõ nó, những chuyện khác đều có thể học, đều có thể hiểu. Đây chính là kinh nghiệm của nghĩa phụ đó.”

Tào Xung đang cầm sách, vẫn không thể lý giải, chỉ là ta nói như vậy chắc phải có đạo lý chứ? Cho nên, nó không hỏi nữa, thành thật đọc sách. Để Tào Xung ngồi đọc, ta tới biệt viện trong cung. Bên này có một tiểu hài tử, bên kia có tới ba tiểu hài tử, tranh thủ lúc ta còn ở Hứa Đô, phải thường xuyên liên hệ tình cảm, đương nhiên là lấy cớ khám bệnh cho tiểu hoàng tử.

Lúc ta về nhà, không bất ngờ khi thấy Tào Tháo trong nhà ta, đang nói chuyện với Tào Xung. Thấy ta về, Tào Tháo cười kiếm cớ: đêm qua nhiễm lạnh, đầu có chút đau nên tới đây.

Ta lườm ông ta: “Đại nhân, ngài lúc này không phải đang có thần y Hoa Đà chữa bệnh cho sao?”

Tào Tháo cười: “Hoa Đà chỉ lúc ngươi không có nhà mới triệu tới ông ta. Lúc này ngươi ở đây, ta cũng quen dùng thuốc của ngươi rồi.”

Ta chỉ biết lắc đầu: “Được rồi, không nói lại ngài. Tỉ tỉ sắp xếp cho Thương Thư rất tốt, cũng sẽ chăm sóc nó cẩn thận như Hoàn phu nhân, ngài đừng bận tâm. Đến nhiều không tốt đâu. Đúng rồi, Hoa thần y y thuật cao siêu, nhưng không phải người sành sỏi, ngài đừng dọa ông ấy.”

Tào Tháo nở nụ cười: “Ngươi cũng lo nhiều chuyện quá, năng lực của Hoa Đà có thể so với ngươi, thuật châm cứu còn mạnh hơn ngươi. Ông ta cũng biết ngươi, còn hỏi ta muốn cùng ngươi bàn luận một lần!”

“Vậy sao? Cũng tốt, thần cũng muốn học hỏi ông ấy. Có thời gian gặp nhau thì tốt.”

Tào Tháo lập tức nói: “Vậy…, phủ của ta mấy ngày nay đều triệu hắn tới khám bệnh, ngươi có thời gian tới là được.”

Ta thoáng nhìn Tào Xung, không nói thêm một lời, gật đầu. Tào Tháo cũng không nói thêm về chuyện này, lại cười hỏi ta: “Ngươi nghĩ gì mà cho trẻ con đọc Kinh thi vậy? Còn bảo nó Kinh thi có học vấn sâu sắc nhất?”

Ta không trả lời ông ta mà hỏi Tào Xung: “Thù nhi, những bài văn đó con có hiểu được không?” Kinh thi ta cho nó đọc là năm mươi bài tinh tuyển trong mấy trăm bài thơ của Kinh thi chọn ra bao gồm “Tiểu tinh”, “Thạc thử”, “Kích cổ”, “Thức vi”, “Thố viên”, v.v..

Tào Xung gật đầu rồi lại lắc đầu. Ta hiểu rõ, tiếp tục hỏi nó: “Ý của con là đã đọc hết, lại không hiểu chúng hay ở đâu, học vấn ở chỗ nào, đúng không?”

Tào Xung vội vàng gật đầu. Tào Tháo cũng đọc mấy bài rồi nói: “Thơ rất đơn giản, ta cũng muốn hỏi ngươi, tinh ảo ở chỗ nào.”

Tào Tháo đần độn, trong lòng ta mắng một câu, ngoài mặt lại cười: “Đại nhân, ngài đùa thần rồi. Thù nhi, ngươi nói xem, “Thạc thử” có ý gì?”

Tào Xung trả lời ngay: “Ý tứ là có một con chuột lớn, ăn sạch thu hoạch mọi người khổ cực cả năm, mọi người đều vô cùng căm ghét nó, chỉ có đánh chết nó mọi người mới sống thoải mái được.”

Ta lập tức khích lệ: “Thù nhi nói không sai. Vậy con có thể từ bài thơ này đọc ra ý tứ gì khác nữa không.

Tào Xung gật đầu: “Con chuột lớn ắt ám chỉ kẻ xấu xa hoặc đám quan lại, bọn chúng tham lam thành tính, khiến cho cuộc sống dân chúng ở dưới khổ không thể tả. Dân chúng luôn muốn giết những kẻ đó và đám tham quan.”

Không tồi, ta cười tiếp tục hỏi: “Con giải thích rất tốt. Vậy ngoài ra, con còn thấy gì nữa không? Tào Xung lắc đầu. Ta cũng không giải thích, tiếp tục bảo nó lý giải về “Tiểu tinh” cùng mấy bài thơ khác, Tào Xung rất thông minh, đều lý giải được hàm ý chủ yếu của mấy bài thơ.

Ta vừa lòng nghe Tào Xung trả lời, đợi nó nói xong đột ngột chuyển đề tài hỏi nó: “Học vấn của tiên sinh dạy con là cái gì? Chẳng hạn trong Xuân thu, Lễ ký.”

Tào Xung trả lời: “Đều dạy chúng con tu thân, dưỡng tính, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.”

Ta hỏi: “Vậy con có thể hiểu hết không? Biết làm thế nào để tu thân, dưỡng tính, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ không?”

Tào Xung lắc đầu: “Không rõ lắm. Nhưng chỉ cần con chăm học, đọc nhiều sách, biết rõ đạo lý là có thể tu thân dưỡng tính. Chuyện tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, tiên sinh nói phải đợi chúng con lớn rồi mới có thể làm.” May quá, đám môn sinh Khổng Mạnh đó còn chưa dạy bọn chúng trung quân ái quốc. Nếu để Khổng Dung đại nhân dạy, trước tiên chắc chắn sẽ giáo dục nhi tử của Tào Tháo lòng trung quân rồi.

Nghĩ đến đây, ta liếc mắt nhìn Tào Tháo, chỉ vào Kinh thi nói với Tào Xung: “Chẳng phải những cuốn sách này cũng vậy, dạy con cụ thể làm sao để tu thân, dưỡng tính, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ sao?”

Ta vừa hỏi vậy, không chỉ Tào Xung không hiểu, đến Tào Tháo cũng sửng sốt: “Tử Vân, thơ ca ở đó rất đẹp, cũng rất hay, nhưng làm sao có thể dạy người ta… Nếu thật vậy, chúng ta hiểu được Kinh thi là có thể tung hoành thiên hạ rồi.”

Ta đắc ý cười, đây chính là phương pháp giáo dục tâm huyết do ta nghĩ ra, ông đương nhiên không hiểu: “Đạo lý này tuy đơn giản, nhưng thật sự hiểu rõ không được mấy người. Sư phụ của Như chính là một trong số đó, ông ấy dạy Triệu Như kiến thức, bồi dưỡng bản lĩnh chính là bằng cách này. Kỳ thực nói thẳng ra rất đơn giản. Đại nhân, Kinh thi là gì? Đó là tổng hợp thơ ca lưu truyền trong dân gian mấy trăm năm, nội dung bao gồm từ thiên tử triều thần, cho tới thôn phu đầy tớ, lớn là hai nước giao chiến, hoạt động quân sự, nhỏ là tình cảm gia đình, đánh qua đánh lại, không có bất kỳ bộ sách nào có nội dung phong phú bằng nó. Hơn nữa, cách biểu hiện rất trực tiếp, nội dung bình dị. Cho nên, bất luận Chu lễ, Lễ ký, Mạnh tử, Xuân thu, Luận ngữ mà các sĩ phu tôn sùng có tốt bao nhiêu, sâu sắc bao nhiêu, tập trung bao nhiêu kiến thức, cũng không bằng cách miêu tả trực tiếp và chân thật như ở đây. Huống hồ, những kiến thức cao thâm, lý luận sâu sắc, thậm chí tri thức cai trị quốc gia, đều là từ hiện thực mà có được, những cuốn kia là sự tổng kết kinh nghiệm sống, còn Kinh thi chính là thể hiện cụ thể của cuộc sống, càng trực quan, càng hữu hiệu hơn trong việc dạy người ta làm sao cai trị con dân, làm sao quản lý quốc gia. Làm một người cầm quyền, phải biết cách từ trong miệng dân chúng biết được bọn họ cần gì, oán hận cái gì, có yêu cầu gì. Lúc một quốc gia mà lão bá tính không đi báo oán, thay vào đó ca tụng hoàng đế của mình, là lúc quốc gia cường thịnh, giàu có thật sự.”

Thấy phụ tử Tào Tháo đều rất chuyên chú nghe ta giải thích, ta cũng không khách khí, tiếp tục làm tiên sinh của bọn họ: “Hai người đọc cẩn thận mấy bài thơ này xem. “Tiểu tinh” bên ngoài là chuyện một tiểu quan than vãn mình mệnh khổ, cuộc sống không dư dả hạnh phúc như người ta, thực tế là phản ánh sự bất bình đẳng trong việc trọng dụng quan lại, tiểu quan bên dưới chịu khổ cực sống không an nhàn, đại quan bên trên lại ngồi không mà hưởng thụ. Nó dạy cho chúng ta biết, vua khi dùng quan lại, phải phân công trách nhiệm hợp lý, để mỗi người đều có thể phát huy tài năng, còn phải ban thưởng cho người có công lao, những kẻ không công thì không có lộc, đây là đạo dùng người tài, là đạo cai trị kẻ dưới. “Kích cổ” bên ngoài là miêu tả oán hận của binh lính khi chủ soái ra quyết sách sai lầm, thực ra là miêu tả tâm tình của binh lính đánh trận lâu không thắng hoặc chinh chiến trường kỳ, chính là ứng với những điều tối kỵ trong binh pháp như xuất chinh xa là bất lợi, xuất sư lâu ngày là bất lợi, thường xuyên dụng binh là bất lợi. Nó dạy chính ta đạo làm tướng soái. “Thức vi”, “Thố viên” nói chuyện người dân đi lao dịch nặng nề, ôm oán trách trở về nhà, oán hận sống không bằng chết, thực tế là nhắc nhở quân vương đừng khiến dân chúng lao dịch nặng nề, sẽ khiến họ oán hận, kích thích họ phản kháng.”

Nói tới đây, ta thoáng nhìn Tào Tháo rồi tiếp tục nói: “Thạc thử” giống như Thù nhi nói, thực tế là phản ánh nỗi oán hận của dân chúng đối với sự bóc lột của tham quan. Nó cũng cho chúng ta biết: làm một quân vương hay trọng thần của đất nước, khi bổ nhiệm quan viên, nhất định phải kiểm tra phẩm hạnh cùng năng lực, tuyệt đối không thể để những kẻ bại hoại đạo đức hoặc tham lam thành tính được làm quan. Thương Thư, ngươi phải nhớ kỹ, tiểu quan trước mặt dân chúng cũng là đại diện cho vương quyền, hành vi của hắn là do hoàng đế ban quyền. Hành động khiến dân chúng khen ngợi, vậy dân chúng sẽ kính yêu quân vương của mình; nếu hắn hành động quá đáng, khiến dân chúng cảm thấy thống khổ, vậy dân chúng sẽ oán hận quân vương. Một quân vương mất đi sự ủng hộ của dân chúng, coi như mất một nửa giang sơn. Cho nên, “Thạc thử” dạy chúng ta đạo trị dân của vua. “Bắc phong” là hậu quả nỗi oán hận trong “Thức vi” và “Thố viên”, vì quân vương nô dịch dân chúng quá nặng, bọn họ không chịu nổi, oán hận cũng không có tác dụng, bắt đầu bỏ trốn. Người cầm quyền nếu có thể hiểu rõ hàm ý bên trong “Thức vi” và “Thố viên”, áp dụng chính sách khoan dân, tất nhiên cũng không dẫn tới cảnh trốn chạy trong “Bắc phong”. Chạy trốn còn đỡ, nghiêm trọng hơn là dẫn tới phản kháng, nếu đã sống không bằng chết, vậy cứ tập hợp nhau lại cùng chết cũng được, dân chúng sẽ làm loạn, quốc gia đầy những nguy cơ. Ba bài thơ này dạy chúng ta đạo dùng dân, cũng là một thủ đoạn thống trị quốc gia. Còn có những bài miêu tả cuộc sống cung đình thối nát của quân vương, trào phúng bạo quân các triều đại, đều sẽ khiến chúng ta phải suy nghĩ sâu xa, dạy chúng ta rút ra bài học. Những ý nghĩa ẩn sâu bên trong ấy vô cùng phù hợp với tư tưởng làm vua phải “chỉ vu chí thiện”* trong “Lễ ký”, cũng chính là biểu hiện cụ thể của câu “Người xưa muốn tỏ đức sáng cho thiên hạ, trước tiên phải trị nước; muốn trị nước, trước hết phải lo cho gia đình yên ấm; muốn lo cho gia đình yên ấm, trước phải sửa mình; muốn sửa mình, tâm phải ngay thẳng; muốn tâm ngay thẳng, ý phải thành thật; muốn thành thật, phải hiểu rõ vấn đề; hiểu được vấn đề là ở chỗ biết lý lẽ của sự vật”. Thương Thư, những kiến thức tiên sinh đã dạy con, trong Kinh thi đều có thể tìm thấy giải thích cụ thể và phương pháp thực hiện, cho nên, nghĩa phụ mới tỉ mỉ lựa chọn những bài thơ này cho con học tập.”

Ta vừa nói xong, Tào Tháo liền tỉnh ngộ, Tào Xung lập tức tìm kiếm hàm ý trong những bài thơ khác, ta liền kéo Tào Tháo ra khỏi phòng, không quấy rầy hài tử nữa. Đứng ngoài sân, nhìn ánh mắt chuyên chú đọc sách của Tào Xung, Tào Tháo thở dài một tiếng: “Ta nên sớm cho ngươi tới dạy các hài tử mới phải.”

Ta cười: “Chủ công, không phải ai cũng thích hợp với cách học này. Ngài muốn thần đi dạy nhị công tử, thần chỉ dạy được Tôn Tử binh pháp, đạo làm tướng quân; dạy Tam công tử, lại là thơ từ của cổ nhân, hoa lệ văn vẻ; về phần đám trẻ của các huynh trưởng, thần lại chỉ có thể dạy chúng vận dụng mưu lược, đạo làm thần tử, tuyệt đối không dạy chúng Kinh thi. Truyền thụ kiến thức, chính là tùy người mà dạy, chú trọng thiên phú và trách nhiện tương lai của người học. Thương Thư công tử đã có tiềm năng, ngài lại đem mọi tri thức công tử cần trong mấy năm tới phó thác cho thần, Như đương nhiên sẽ đem hết tâm lực hoàn thành kỳ vọng của ngài. Học tập chỉ là bước đầu tiên, sau này thần sẽ dẫn công tử đi nhiều nơi, đại giang nam bắc đều phải tới, để công tử tự mình nghe tiếng kêu của con dân, tự thể nghiệm cuộc sống gian khổ, hiểu rõ quốc gia này, cảm nhận sự khác nhau về phong thổ giữa các nơi.”

Tào Tháo hiểu rõ ý ta, nhìn Tào Xung trong phòng nhíu mày. Ta biết tâm tình Tào Tháo lúc này cực kỳ phức tạp, cho nên tiếp tục khuyên giải: “Như hiểu rõ tâm tư của chủ công. Mặt trái của việc gánh mệnh trời, tất nhiên là thay đổi triều đại. Ngài hiện tại chắc rất cao hứng vì Thương Thư công tử, nhưng lại bất an bởi Đại Hán này sẽ hủy trong tay Tào gia, đúng không?”

Tào Tháo thở dài một tiếng không nói lời nào. Ta cũng thở dài: “Như đã nói nhiều lần, chủ công vẫn không từ bỏ được.”

Tào Tháo buồn bực liếc mắt nhìn ta: “Cũng chỉ có ngươi ép ta như vậy.”

Ta… Đúng là không biết điều: “Bỏ đi, Như cũng không ép ngài được, ngài cứ làm theo ý mình nghĩ đi. Ngài làm việc của ngài, Như làm việc của Như, mọi chuyện đều phải chuẩn bị mọi bề.”

Tào Tháo bước qua bước lại vài lần, cuối cùng đứng lại trước mặt ta: “Tử Vân, nhiều người như vậy, lại chỉ có ngươi dám nói ra điều đó, ta hiểu ngươi thật sự nghĩ cho ta, cho nên, ta đối với ngươi mới có thể giao phó mọi chuyện. Lần này đem Xung nhi tới cho ngươi, trong lòng ta là có chút kỳ vọng với tiên đoán của Quản Lộ, cũng có chút bất an. Ta không thể, cũng không dám đem chuyện này cho người khác xử lý, chỉ có ngươi mới có thể khiến ta yên tâm. Còn nữa, tài học của ngươi không chuyên một mảng, lại rất thực dụng, ta hy vọng ngươi có thể trao cho Xung nhi bản lĩnh có thể sử dụng trong thực tế, không phải là thứ học vấn vô dụng trong phủ Thái học. Xem ra, ta nghĩ không sai.”

Ta đương nhiên hiểu rõ, Tào Tháo quyết không phải loại người chỉ dựa vào vài câu tiên đoán mà làm việc, cũng biết ông ta làm vậy là có quyết định của mình. Thế nhưng an bài này lại rất hợp ý ta, ta cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc này, Tào Tháo đã đem toàn bộ suy nghĩ nói ra, ta càng thêm an tâm: “Chủ công, Như tuy rằng không hiểu hết ý ngài, cũng biết để Thương Thư công tử ở bên thần nhất định là do ngài lo nghĩ. Cho nên, Như đã dùng thời gian hai ngày, cẩn thận chuẩn bị những kiến thức kia, bất kể công tử sau này đứng ở vị trí nào, học những thứ này đều tốt cả.”

Tào Tháo không tiếp lời ta, mà nhìn ta với vẻ nghiền ngẫm: “Tử Vân, trong đám người bên cạnh ta, ngươi vẫn là một người đặc biệt. Ngươi vì ta, trả ra cái giá người thường không thể trả được. Hơn nữa, ngươi vì ta, chưa bao giờ quan tâm tới chính mình. Đổi sang người khác, nếu không cầu danh cũng là cầu lợi, dù không phải, cũng sẽ vì lợi ích gia tộc, vì vinh hoa phú quý của con cháu đời sau. Nhưng ngươi không phải, ngươi cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không cầu, trừ bỏ chân tâm của Tháo, ngươi cái gì cũng không cần. Hơn nữa, ngươi sớm đã thể hiện sẽ rút lui khi công thành, thậm chí đến công lao cũng không muốn nửa phần. Ta luôn nghĩ, Tử Vân, ngươi tận tâm tận lực như vậy, lại không muốn hồi báo, cuối cùng là vì cái gì?”

Ta nở nụ cười: “Chủ công, ngài còn nói bệnh đa nghi của mình không nặng. Như vì cái gì chẳng phải đã sớm nói cho ngài nghe sao? Không chỉ có ngài, ngay cả Ôn hầu, nhóm huynh trưởng của thần đều biết, Như vì chủ công chính là vì dân chúng thiên hạ. Thần không phải quý tộc danh môn, không phải sĩ lâm ngạo tộc, chỉ là một bách tính bình thường. Thần so với đại đa số người ở bên cạnh ngài càng thấu hiểu hơn cảnh ngộ bi thảm của dân chúng trong loạn thế. Tâm nguyện của thần là chính mình cố gắng trợ giúp một minh chủ có thể thống nhất thiên hạ, khiến thiên hạ thái bình. Như không tham quyền, không ái tài, chỉ mong muốn một cuộc sống tự do tự tại, cho nên thần không muốn lên triều. Đợi thiên hạ thái bình rồi, Như hy vọng có thể tới Tây Vực xem ca múa, tới Giang Nam ngắm mưa bụi, nhìn mặt trời mọc trên bờ biển. Cuộc sống tự do tự tại này, mới là điều Như mong chờ.”

Tào Tháo cúi đầu suy nghĩ: “Tử Vân, ta hiểu. Nhưng mà… thôi bỏ đi, chuyện đó sau này nói! Ta về đây, mấy năm tới Xung nhi xin nhờ ngươi.” Ta tất nhiên liên tục gật đầu.

Tiễn Tào Tháo đi, ta gọi Tào Xung ra, đọc sách tới trưa rồi, cũng nên ra ngoài chơi, dù sao nó cũng còn là trẻ con. Với lại, ta cũng muốn cho nó gặp mặt đám tiểu huynh đệ của mình.

Quách Gia đã ở chỗ Từ Khang biết ta nhận nuôi nghĩa tử, hôm qua ta cũng đã nhắn hắn hôm nay sẽ dẫn người tới nhà cho đám trẻ làm quen, cho nên, lúc ta dẫn Tào Xung tới nơi, trong nhà Quách Gia, đám trẻ con đang chơi đùa náo nhiệt, bản thân hắn nằm trên ghế bập bênh ta phát minh ngủ gà ngủ gật. Thấy chúng ta tới, đám trẻ vây lại, ríu rít gọi tiểu thúc. Nói thật, nghe giọng chúng nó, ta thấy rất không thoải mái, mấy kẻ kia muốn chết không cho ta đi nhận huynh đệ nữa, đem cái chữ tiểu gán cho ta.

Nghe tiếng đám trẻ gọi ta, Quách Gia bộ dạng uể oải nhìn tới. Ta dẫn Tào Xung tới trước mặt hắn nói: “Tàng Thù, đây là gã khốn không có lễ phép Tam ca của nghĩa phụ, ngươi gọi hắn là Tam bá phụ là được.”

Tào Xung chưa kịp gọi, Quách Gia đã xoay người ngã từ trên ghế xuống đất. Hắn vội chống tay đứng lên, chỉ vào ta: “Ngươi, ngươi, ngươi…” Nói mãi không ra.

Ta lườm hắn một cái, gọi Quách Dịch tới: “Dịch nhi, đây là đệ đệ Tàng Thù của con, Tàng là giấu đồ quý giá, Thù là đặc thù, nghe rõ chưa? Con dẫn nó làm quen với các huynh đệ đi. Nó nhỏ hơn Mãn nhi một tuổi.”

Nhìn bọn trẻ chạy sang một bên, Quách Gia chộp lấy tay ta, thấp giọng nói: “Ngươi điên rồi, đó là công tử chủ công yêu thương nhất, sao lại biến thành nghĩa tử của ngươi? Chuyện lớn như vậy, ngươi lại một lời nói trước cũng không có.”

Ta đem chuyện Tào Tháo nói ông ta tương khắc với Tào Xung, muốn để nó bên cạnh cho ta nuôi lớn nói lại một lần: “Vậy huynh bảo ta phải làm sao? Chủ công đã hạ lệnh, cũng không phải ta muốn chối là được.”

Quách Gia đảo mắt vài vòng, nghiêm túc nói với ta: “Tử Vân, ngươi rất nhiều tiểu xảo, lá gan quá lớn. Thiên mệnh linh tinh gì đó ta không tin. Chuyện này ngươi không giở trò, đánh chết ta cũng không tin. Ngươi thành thật nói cho ta nghe sự thật, miễn cho ta trong lòng bất ổn mất phương hướng.”

Ta lắc đầu: “Tam ca, huynh tội gì nghĩ nhiều như vậy, ta nói thế nào thì cứ tin thế ấy đi, nghĩ nhiều không tốt cho sức khỏe. Bỏ đi, ta chỉ nói một câu, huynh còn nhớ rõ kế hoạch trăm năm vì hậu nhân của chúng ta không? Nhận nghĩa tử này, chính là bước đầu tiên của kế hoạch trăm năm.”

Quách Gia hít vào một ngụm khí lạnh: “Trời ạ, lá gan của ngươi không phải lớn bình thường.”

Ta cười ảm đạm: “Có một số việc, gan không thể nhỏ. Dù sao chuyện đã làm, người cũng đã mang về, Tam ca giả bộ cái gì cũng không biết tốt hơn. Ta đã nói với Từ tỷ phu, huynh ấy sẽ phụ trách củng cố tình cảm của đám trẻ, phát triển cho đúng hướng. Các huynh giả bộ cái gì cũng không biết, hiểu chứ? Với lại, Thương Thư công tử đã đi Thanh châu dưỡng bệnh, nghĩa tử này của ta tên Tàng Thù, giấu đồ quý giá, đặc thù, huynh hiểu chưa?”

Quách Gia chắp tay sau lưng đi tới đi lui một hồi mới dừng lại nói: “Lần này ta về cùng chủ công, Văn Hòa huynh còn nói, nếu ta gặp được ngươi, chuyển lại lời hắn, kế hoạch tái lập Lạc Dương đừng quá lộ liễu gấp gáp, rất nhiều chuyện không phải chúng ta làm chủ, có thể thu liễm lại một chút tốt hơn.” Nói tới đây, hắn nhìn ta cười khổ: “Kết quả, ngươi cư nhiên ra tay như vậy, ta còn có thể nói gì? Ván đã đóng thuyền. Tử Vân, ít đưa Tàng Thù ra ngoài thôi, hiểu chưa?”

Ta gật đầu an ủi hắn: “Tam ca, chúng ta bên nhau đã nhiều năm, những lời này Văn Hòa huynh không nói ta cũng hiểu. Chuyện ở Lạc Dương chủ công đã đồng ý rồi, chỉ đợi diệt xong Viên gia huynh đệ, Chủ công sẽ phái Văn Nhược đi làm chuyện này. Ta tới gặp huynh, chủ yếu đem thuốc cho huynh. Chủ công sẽ rất nhanh bắc thượng tới Liêu Đông, sức khỏe của huynh không hợp với khí hậu băng tuyết ở đó. Tuy rằng ta đã nói với chủ công, nhưng ông ấy xuất chinh đem theo các huynh đã thành thói quen. Có thuốc này, nếu gặp biến cố, huynh sẽ không có chuyện lớn gì. Bên trong có thuốc trị thương thượng đẳng, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Còn nữa, nếu chủ công thật sự đưa huynh xuất chinh Liêu Đông, ta đã dặn Tần Dũng đi theo bên cạnh huynh. Đã nhiều năm như vậy, tình huống bình thường hắn đều có thể ứng phó.”

Quách Gia tiếp nhận túi thuốc: “Ta biết rồi. Ngươi muốn đi Kinh châu hay Lương châu?”

Ta cười: “Chẳng trách chủ công nói các người đều cười nhạo ông ấy coi thường Lương châu. Đúng vậy, hai nơi này ta đều phải đi, lúc này đi Kinh châu gấp hơn, Tôn Bá Phù sắp đánh Hoàng Tổ rồi. Bất luận là thù giết cha hay là vị trí trọng yếu của Giang Hạ, Giang Đông đều phải đánh Hoàng Tổ. Nhưng mà, để Giang Đông lấy được Giang Hạ, đối với việc chúng ta xuôi nam sau này ảnh hưởng rất lớn. Tuy rằng ta đã bí mật điều khiển tộc Sơn Việt ở Giang Đông tập hậu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không nỡ. Ta muốn âm thầm giúp đỡ họ một phen. Có thể khiến Bá Phù sau khi giết Hoàng Tổ phải lui quân về Giang Đông, rời khỏi Giang Hạ, đối với chúng ta mới có lợi.”

Quách Gia thở dài, quay lại chủ đề Tào Xung: “Nó xử lý thế nào? Ngươi mang theo sao? Có phải rất nguy hiểm không?”

Ta lắc đầu: “Lần này đi, chỉ sợ sẽ ra chiến trường, ta không thể mang hài tử đi mạo hiểm. Thời gian này để công tử tạm trú nhà Tứ ca. Có mẫu thân cùng tỷ phu, ta cũng yên tâm.”

Quách Gia chộp lấy tay ta: “Chiến trường? Ngươi đừng có giống như lần trước. Đó là việc giữa Giang Đông và Kinh châu, không có Cao Thanh An thứ hai tha cho ngươi đâu.”

Ta cười bất đắc dĩ: “Tam ca, ta sẽ không giao chiến trên chiến trường. Nhưng mà khả năng tới quân doanh Bá Phù là rất lớn. Với lại, ta cũng không tin lần này Bá Phù còn có thể mạo hiểm như vậy. Còn nữa, huynh cho rằng Hoàng Tổ kia có tài cán gì? Còn chưa nói Bá Phù đã từng ăn thiệt, từng bị lừa rồi. Cho dù hắn muốn mạo hiểm, còn phải có ta, Công Cẩn cùng Lỗ Tử Kính cho phép mới được.”

Quách Gia buông tay, lắc đầu không biết phải làm gì: “Chúng ta mấy người không thể ở bên cạnh ngươi, cũng không thể ngăn ngươi mạo hiểm, nói gì cũng vô dụng. Dù sao ngươi nhất định phải cẩn thận. Chuyện ngoài ý muốn trên chiến trường không ai có thể nắm chắc. Ngươi cũng đừng coi thủ hạ của Lưu Biểu là đần độn. Hoàng Tổ kia đã nhiều năm phụ trách thủy quân Kinh châu, trở thành một nửa trụ cột ở Kinh châu, không thể nào không có chút bản lĩnh thật sự.”

Ta liên tục gật đầu đảm bảo: “Ta biết. Tam ca yên tâm, ta cam đoan lần này sẽ không mạo hiểm. Còn nữa, nếu có chuyện gì, ta sẽ gửi thư về nhà, tuyệt đối không để mọi người lo lắng.”

Quách Gia than thở một câu: “Không lo lắng mới là lạ.”

Ta cũng chỉ biết giả bộ không nghe thấy. Có đôi khi nghĩ lại, có phải ta nên nói ra bí mật về Chiến thần trong truyền thuyết hay không, miễn cho các huynh trưởng lo lắng. Nhưng lời tới trên mồm ta lại nuốt về, không biết phải nói thế nào.

Trong lúc ta cùng Quách Gia nói chính sự, đám trẻ con đã trở thành bằng hữu. Quách Dịch thực ra có biết Tào Xung, bọn chúng là đồng học ở Thái học. Quách Dịch không hổ là con của thiên tài, rất thông minh lanh lợi, thấy ta đặc biệt nói cho nó biết Tào Xung tên là Tàng Thù, nó lập tức hiểu có chuyện khác thường, không nói toạc ra, mà theo ám hiệu của ta đưa Tào Xung giới thiệu với các huynh đệ của mình.

Trẻ con ở cùng một chỗ, sẽ không có tâm địa gian giảo của người lớn. Quách Dịch vừa dẫn Tào Xung tới trước mặt bọn trẻ, Điển Mãn nhanh chóng cướp cơ hội trước mặt mọi người bước lên đối diện Tào Xung, vỗ ngực nói: “Ta là Điển Mãn, phụ thân ta là lão Đại, ta là lão Nhị. Ngươi gọi ta Nhị ca là được.”

Tào Xung nhìn Quách Dịch, rồi hướng Điển Mãn ngọt ngào gọi Nhị ca. Quách Dịch nở nụ cười: “Mãn đệ, sao ngươi biết Tàng Thù đệ đệ nhỏ hơn ngươi, nếu hắn lớn hơn ngươi thì sao?”

Điển Mãn nào có nghĩ kiểu đó, phụ thân là lão đại, nó cũng có thể là lão đại, giờ đã nhỏ hơn Quách Dịch, sao có thể nhỏ hơn người khác nữa. Nhưng nó không nói lý được, nhìn Tào Xung bèn nghĩ ra lý do: “Đương nhiên ta lớn hơn, vóc dáng của ta cao hơn hắn. Ngươi nói có đúng không, Thù đệ đệ?.”

Tào Xung gật đầu như trống bỏi, cũng không phản bác điểm không hợp lý trong lời của Điển Mãn. Điển Mãn thấy nó gật đầu, tất nhiên rất vui vẻ, kéo tay nó giới thiệu với mấy tiểu đệ đệ khác: “Đây là tiểu tử nhà Ngũ thúc, gọi Thái Sử Hanh, là lão Tứ. Nó là đệ đệ ta, tên Điển Hoán, lão Ngũ. Kia là tiểu cô nương nhà Tam thúc, cũng là muội muội của đại ca. Ta cho ngươi biết, nàng là tiểu tức phụ của ta. Trong nhà Tứ thúc còn một nhóc con nữa, mới một tuổi.”

Đợi mọi người làm quen xong, Điển Mãn lập tức hỏi: “Lão tam, ngươi biết võ nghệ không?”

Tào Xung lắc đầu: “Sức khỏe đệ không tốt, bọn họ không cho đệ học.”

Điển Mãn thở dài rất lớn, đảo mắt lại vỗ ngực: “Đừng sợ, võ nghệ của ta rất giỏi, có người khi dễ đệ, đệ nói cho ta biết, ta làm chỗ dựa cho. Khinh thường đệ chính là khinh thường chúng ta, xem ta đánh bọn chúng răng rơi đầy đất.”

Tào Xung lập tức bám gậy tre mà trèo: “Huynh nói phải giữ lời nhé, ai khi dễ đệ, huynh phải giúp đệ đánh đó.”

Điển Mãn đương nhiên ngẩng cao đầu, đắc ý đáp ứng. Thái Sử Hanh đi theo Điển Mãn cũng gật mạnh: “Ta cũng có võ nghệ, có thể bảo vệ huynh. Cho nên huynh không phải sợ.”

Mà Điển Hoán lại sà tới bên cạnh Tào Xung, rất có bộ dáng lấy lòng, khiến Tào Xung không nhịn được nghĩ tới mấy tiểu đệ đệ ở nhà.

Quách Dịch lúc này mới cười nói: “Tàng Thù, ngươi yên tâm, chúng ta là huynh đệ, tất nhiên phải giúp đỡ nhau, gắn bó sinh tử.”

Rời khỏi người nhà cùng huynh đệ mình thương yêu, tới đây lại có được mấy huynh đệ khác, Tào Xung dù sao cũng vẫn là trẻ con, cảm giác mất mát lập tức khá lên. Đại ca Quách Dịch nhã nhặn ấm áp, Nhị ca vô cùng trượng nghĩa giống hệt Nhị ca nhà mình, Ngũ đệ bám dính bên mình như cái đuôi, Thái Sử Hanh ngây ngô đi theo Nhị ca cũng muốn bảo vệ mình lập tức chiếm được vị trí của các huynh đệ ngày xưa trong lòng Tào Xung. Nó cảm giác được, mặc dù phải rời xa gia đình, nhưng mọi người ở đây đối xử với mình không khác gì người nhà trước đây. Trẻ con mà, vẫn nên cùng trẻ con chơi đùa mới tốt.

Nhìn mấy hài tử cười đùa náo nhiệt cùng nhau, ta cùng Quách Gia đều mỉm cười. Cái ta muốn chính là kết quả này, tình cảm huynh đệ, tình nghĩa vua tôi cắm rễ nảy mầm ngay khi bọn chúng còn nhỏ. Đợi bọn chúng lớn lên, làm vua phải biết dùng tình cảm, làm thần nguyện trung thành tận sức, lo gì triều đình không có nhân tài? Càng không cần lo tới vinh quang trăm năm của các nhà.

Nhìn mấy đứa trẻ, ta lại buồn bực: “Tam ca, ta sao cảm thấy Mãn nhi giống con của huynh, cái miệng rất phiền phức? Ngược lại Dịch nhi lại không nhiều lời. Huynh xem, nó một mình nói chuyện không dừng, Hanh nhi cũng không thích nói chuyện. Đại ca ít lời như vậy, lại sinh ra cái tên này.”

Quách Gia ho một tiếng: “Mãn nhi tính tình càng giống ai đó trong chúng ta, rất thích thể hiện.”

Ta cố ý gật đầu: “Không sai, đúng là giống. Tam ca, huynh cũng đừng quá bất công, đừng vì Mãn nhi là con rể huynh mà đem bản lĩnh của mình đều giao cho nó. Những hài tử khác cũng đều là cháu của huynh đó! Nhưng mà, con rể lại giống cha vợ, đúng là hiếm thấy.”

Quách Gia tức giận làm bộ muốn đánh: “Cái tên kia, Mãn nhi mà giống ta sao? Hừ.”

Ta cười lớn: “Ta không nói vậy, chính huynh thừa nhận.”

Chúng ta bên này cười đùa, Điển Mãn bên kia thần bí kéo Tào Xung chỉ chỉ ta: “Tam đệ, đừng thấy nghĩa phụ ngươi cũng là tiểu thúc của ta trước mặt người ngoài rất lợi hại, cũng biết kiếm tiền, nhưng hắn rất sợ cha ta và Lục thúc. Cho ngươi biết nhé, nếu thúc ấy đánh ngươi, mắng ngươi, cứ đến tìm ta, ta sẽ tới chỗ Tam thúc cùng Lục thúc giúp ngươi tố cáo, bảo Lục thục giáo huấn thúc ấy.”

Tào Xung che miệng cười: “Thật sao? Nghĩa phụ lại sợ phụ thân huynh à!”

Điển Mãn làm bộ đương nhiên: “Đúng vậy, ngươi không biết, cha ta đánh mông ta rất đau, Lục thúc cũng vậy, cho nên tiểu thúc sợ nhất là bị cha ta và Lục thúc đánh mông.”

Chuyện thối này của ta, khiến Tào Xung rất mừng rỡ, buổi tối lúc chúng ta ở cạnh nhau, nó còn nhìn ta cố nín cười không nổi. Ta cảm thấy rất kỳ quái, truy hỏi mãi nó mới nói nguyên do. Ta thật dở khóc dở cười, hình tượng cao cao tại thượng thế là không còn, trưởng bối như ta thật là thất bại, ôi.

Tục ngữ nói, chuyện tốt tới thành đôi, vừa đưa Tào Xung về nhà hai ngày, Lữ Bố lại tìm tới cửa, không chút khách khí nhắc nhở ta, ngươi còn thiếu ta một lời hứa. Đối với kẻ nghiện trẻ con như ta, việc có thể đùa bỡn thêm một tiểu gia hỏa là cầu còn chẳng được, lập tức mang theo Tào Xung cực kỳ vui vẻ chạy tới nhà Tào Hưu.

Tiểu tử Tào Lỗi mới bốn tuổi, cái đầu không nhỏ, thân thể mạnh mẽ cường kiện, là một khuôn mẫu luyện võ, hơn nữa bộ dáng có ba phần giống Lữ Bố, thật giống người nhà Lữ gia. Tiểu tử này rõ ràng rất yêu ngoại công của mình, vặn vẹo cơ thể dán chặt trên tay Lữ Bố không chịu xuống: “Ngoại công, lâu rồi người không đưa Lỗi Lỗi đi chơi. Hôm nay chúng ta đừng luyện võ, ông dẫn con ra ngoài chơi được không? Con muốn ăn thịt dê nướng.”

Lữ Bố cười như hoa nở, dùng râu chà mặt tiểu gia hỏa, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Ngoan, ngoại công không phải đến rồi sao? Hôm nay chúng ta không ra ngoài, ngoại công mời tiên sinh tới cho ngươi, để tiên sinh dạy dỗ ngươi, được không?”

Lữ Bố thế này còn có bóng dáng hào kiệt sao? Tướng quân lãnh khốc quyết đoán trên chiến trường lại biến thành ngoại công hiền thành thân thiện. Vẻ mặt cưng chiều này ta thấy là buồn cười, rồi lại thở dài. Ta dám nói, người ngoài nếu nhìn thấy nét mặt Lữ Bố lúc này, mười người có chín người ngã ngất, còn lại một nhất định nghĩ mình bị điên.

Tào Xung thấy bộ dạng Lữ Bố, có chút kỳ quái, trên mặt liền mang một tia buồn khổ, một tia hâm mộ, chắc nghĩ đến lúc mình ở trong ngực Tào Tháo làm nũng. Ta nhìn nó, trong lòng hơi thở dài, xoay người cười nhạo Lữ Bố: “Thương Thư, ngươi thấy rõ chưa? Như vậy, ngươi biết tiểu tử này học không tốt là vì nguyên nhân gì chưa? Chính là bị trưởng bối yêu thương thành ra hư hỏng. May mà ngươi không có ngoại công như vậy, nếu không… Chậc, ta đúng là phải nhậm trọng đạo viễn** rồi!”

Ta lắc đầu liên tục tặc lưỡi, chọc Tào Xung ở bên cạnh cười ra tiếng, Lữ Bố thì đã đỏ mặt. Hắn lắp ba lắp bắp mãi không nói nổi một câu hoàn chỉnh, muốn buông hài tử xuống, lại có chút luyến tiếc. Một lát sau, hắn vẫn mặt dày ôm chặt hài tử, giới thiệu với ta: “Tiểu Lỗi, vị này chính là tiên sinh ngoại công đặc biệt mời cho ngươi. Tiên sinh tài học xuất chúng, năng lực xuất sắc, ngươi phải học tiên sinh cho tốt.”

Ta cười khanh khách nhìn Tào Lỗi, không phản bác lại lời nịnh nọt của Lữ Bố. Tào Xung đứng một bên, càng không ngừng gật đầu, ta buồn cười nhìn nó: “Thương Thư, ngươi gật đầu cái gì? Vừa rồi Lữ tướng quân dùng chiêu bài nịnh nọt, đáng tiếc lực sát thương không mạnh, ngươi xem, tiểu gia hỏa kia căn bản không thèm để ý.”

Lữ Bố bị ta trêu đùa vô cùng xấu hổ, Tào Xung lại kỳ quái nói: “Nghĩa phụ, nhưng con cảm thấy Lữ tướng quân nói rất đúng mà, nghĩa phụ rất lợi hại, cái gì cũng biết.”

Nó vừa nói thế, Lữ Bố hừ hừ lên tiếng: “Trẻ con cũng không biết nịnh ngươi.”

Ta ha ha cười to, đưa tay đi đùa tiểu gia hỏa dựa vào trên người hắn: “Tiểu Lỗi Lỗi, lời ngoại công nói ngươi nghe rõ chưa? Còn chưa xuống làm lễ với tiên sinh ta? Thương Thư, con gọi Lữ bá bá, một đứa trẻ con, hô cái gì mà tướng quân, quá khách khí.”

Tào Xung vội vàng đồng ý sửa cách gọi, còn Tiểu Lỗi không hề bị ta mua chuộc: “Ta không làm, ngài không lợi hại như ngoại công ta.”

Ta vui vẻ: “Sao ngươi biết ta không lợi hại như ngoại công của ngươi? Ngoại công ngươi có gì mà lợi hại?”

Tiểu gia hỏa hừ một tiếng, quay đầu hôn bẹp một cái trên mặt Lữ Bố rồi mới nói: “Ngoại công ta rất lợi hại, không ai đánh được người. Phụ thân ta cũng sợ ngoại công.”

Ta thoáng nhìn đương sự mặt đã đỏ như quả hồng vui vẻ nói: “Thì ra là vậy! Không sai, ngoại công ngươi võ công thiên hạ đệ nhất, rất rất lợi hại. Nhưng mà ngoại công ngươi mời ta tới làm tiên sinh cho ngươi, chúng tỏ ngoại công ngươi bội phục ta, vậy ta càng lợi hại hơn so với ông ấy.” Da mặt ta không tính là mỏng, ít ra lời này cũng rất hợp lý hợp tình, hoàn toàn bỏ qua Tào Xung đang bĩu môi bên cạnh.

Tiểu Tào Lỗi làm sao mà tin ta nói được? Nhãn cầu còn đang đảo qua đảo lại trên mặt Lữ Bố, hắn đã vội bảo chứng cho ta: “Tiên sinh nói rất đúng, Lỗi nhi, tiên sinh thật sự lợi hại hơn ngoại công, ngươi theo tiên sinh học tập, nhất định sẽ trở thành người giỏi hơn cả ngoại công.” Da mặt ta dù dày, nghe xong lời này cũng có chút nóng lên.

Tào Lỗi nghĩ một hồi, hỏi thẳng ta: “Ngài biết cái gì? Lợi hại hơn ngoại công chỗ nào?”

Ta cố ý nâng cằm lên cẩn thận suy nghĩ: “Ta mạnh hơn Ôn hầu ở chỗ nào ư? Vấn đề này hỏi rất đúng. Ta cảm thấy, ta mặt nào cũng rất mạnh, không gì không biết, điểm ấy ngoại công ngươi so ra kém ta.”

“Ồ, có chút khoác lác.” Còn đang nói, Tào Tháo lại xuất hiện, lời nói ra nhưng ánh mắt không rời khỏi Tào Xung.

Tào Xung nhìn thấy Tào Tháo đi tới, bối rối định bước lên hai bước đón, nhưng nghĩ đến lời ta dặn lại dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn ta.

Ta cười khổ đứng lên: “Tào đại nhân, hai ngày nay ngài cũng thật rảnh rỗi, thần ở đâu ngài cũng theo tới được.”

Tào Tháo đỏ mặt: “Ta tới tìm Phụng Tiên.”

Ta bĩu môi không để ý tới ông ta: “Thương Thư, cha ngươi lo lắng cho ngươi, ngươi đi nói chuyện với ông ấy đi. Nếu không, hay là ngươi dứt khoát…”

Tào Tháo thở dài một tiếng: “Tử Vân, ta thực sự tìm Phụng Tiên có chuyện. Hai ngày nữa, ta sẽ dẫn bọn họ bắc thượng, Thanh An báo lại, Viên gia tiểu tử đã giật dây Đạp Đốn liên hợp với mấy bộ lạc Ô Hoàn ở Liêu Tây, xuất binh năm vạn xâm phạm Cảnh Bình, có vẻ muốn chĩa mũi nhọn tới Dịch Kinh, ta cùng Phụng Tiên sẽ dẫn binh bắc thượng đón đánh.”

Ồ? Viên gia huynh đệ hành động không chậm: “Đạp Đốn này thật muốn tiến quân vào Trung Nguyên? Không khác gì muốn chết, thần cùng Điền tiên sinh đã đề phòng kẻ đó mấy năm rồi. Chủ công tự xuất binh cũng đúng, chỉ cần một lần sẽ lấy được Liêu Tây, mang theo Điền tiên sinh đi nhậm chức thái thú Liễu thành.”

Tào Tháo thương yêu hôn lên đầu Tào Xung: “Cha muốn dẫn mẹ ngươi bắc thượng, ngươi phải nghe lời nghĩa phụ, theo nghĩa phụ học hành.” Tào Xung nghẹn ngào ôm ông ta, gật đầu tỏ vẻ sẽ nghe lời.

Ta không nhẫn tâm nhìn cảnh phụ tử chia biệt, xoay người nói với Lữ Bố: “Ôn hầu, nghe nói phu nhân ngài bệnh không nhẹ, lát nữa để ta tới thăm bệnh nhé.”

Lữ Bố thở dài: “Nàng bệnh đã nhiều ngày, vốn đi theo ta liền không an ổn, bệnh này gốc cũng là năm đó nhiễm phải.”

Thấy bộ dạng bi thảm của hắn, ta cũng thương cảm: “Phu nhân là cùng ngài chịu không ít khổ cực rồi!”

Lữ Bố cảm kích nhìn ta: “Nghiêm thị vẫn luôn cảm tạ tiên sinh, nàng nói không có tiên sinh, nàng đã sớm chết rồi, nhờ phúc của ngươi mới được hưởng thụ thêm mấy năm. Con cái giờ cũng ổn thỏa rồi, nàng dù chết cũng đã yên tâm.”

Chúng ta ở đây thương cảm, tiểu gia hỏa đã không bình tĩnh nổi, nó nhảy khỏi lòng Lữ Bố, chạy tới bên cạnh phụ tử Tào Tháo cũng đang thương cảm nói: “Gia gia, gia gia, người kia nói hắn lợi hại hơn ngoại công, con không tin.”

Tào Tháo nở nụ cười: “Tiểu Lỗi, không được nói tiên sinh như vậy. Tiên sinh đúng là rất lợi hại, ngươi xem, Xung thúc thúc của ngươi cũng đi theo tiên sinh học tập. Lỗi nhi nghe lời gia gia, học tiên sinh cho tốt.”

Tào Lỗi nhìn Tào Xung, lại nhìn ta, rồi le lưỡi: “Hắn đánh không lại ngoại công.”

Tào Xung chăm chú dắt tay Tào Lỗi: “Lỗi nhi, nghĩa phụ ta rất lợi hại, Lữ bá bá địch vạn người, nghĩa phụ chính là địch lại mười vạn người.” Không sai, tiểu gia hỏa đem địch mười người thành địch vạn người, cho Lữ Bố mặt mũi, thật sự là có tiềm chất đế vương.

Tào Lỗi nhìn Tào Xung, chớp mắt vài cái rồi hỏi: “Xung thúc thúc, cái gì là địch vạn người?” Đứa trẻ bốn tuổi chưa thể hiểu cái này.

Tào Xung nghĩ một chút rồi giải thích: “Địch vạn người tức là Lữ bá bá trên chiến trường có thể giết một vạn người, còn nghĩa phụ có thể giết tới mười vạn, vậy nghĩa phụ lợi hại hơn Lữ bá bá.”

Mặc dù đối với con số lớn như vậy Tào Lỗi vẫn không hiểu được, nhưng cũng biết một vạn so với mười vạn ít hơn. Nghe xong Tào Xung giải thích, nó chạy tới trước mặt Lữ Bố nói: “Ngoại công, người đánh với hắn một trận, hắn thắng ngoại công, con mới nhận hắn làm tiên sinh.”

Nó vừa nói xong, Lữ Bố vô cùng xấu hổ, ta cùng Tào Tháo cũng cười lớn. Người của Tào gia đúng là nhiều kẻ thông minh. Xem ra, ta có thể bồi dưỡng cho Tào Xung một Ngự tiền đại tướng quân rồi.

Nhìn ánh mắt mong chờ của Tào Lỗi, ta ngồi xổng xuống thật lòng hỏi: “Tiểu Lỗi, ta hỏi ngươi, ngươi học chữ với ai?”

Tào Lỗi ưỡn ngực: “Dương đại nhân, Thực thúc thúc.” Tào Thực?

Ta hỏi tiếp: “Vậy hai người bọn họ đều đánh thắng ngoại công của ngươi sao?” Tào Lỗi nhìn Lữ Bố, lắc đầu.

“Vậy vì sao ngươi đồng ý học bọn họ?”

Tào Lỗi rất đương nhiên trả lời ta: “Ngoại công cùng phụ thân nói, phải biết chữ đọc sách mới có thể văn võ song toàn.”

“Đúng rồi. Ta cũng đến dạy ngươi đọc sách. Ngươi nghe Dương đại nhân và Thực thúc thúc nói qua Tôn Tử binh pháp chưa? Bọn họ dạy ngươi mưu lược chiến tranh, đạo làm tướng sao?”

Tào Lỗi lần nữa lắc đầu: “Thực thúc thúc nói, phải học chữ trước mới có thể đọc những sách này.”

Ta cười giảo hoạt: “Đó là bọn họ cho rằng ngươi còn nhỏ. Nhưng ta cho là ngươi đã trưởng thành, cũng rất thông minh, có thể học được những kiến thức đó rồi, học được rồi, Tiểu Lỗi có thể trở thành đại tướng quân, lợi hại giống ngoại công của ngươi vậy. Ta nguyện ý dạy ngươi, ngươi có nguyện ý học với ta không?” Tiểu hài tử thích nhất người lớn nói nó đã trưởng thành, ta khen ngợi hắn một chút, lập tức sẽ có hiệu quả.

Cặp mắt Tào Lỗi tỏa sáng, lập tức gật đầu: “Được, được, ta muốn học. Gia gia nói rồi, Lỗi nhi sẽ là Đại tướng quân vô địch.”

Khẩu khí thật không nhỏ, khiến ba người lớn chúng ta bật cười. Có điều, tên tiểu tử này nếu bồi dưỡng tốt, việc trở thành Đại tướng quân tuyệt đối không thành vấn đề. Cứ vậy, ta lại thu thêm một đồ đệ, không, hẳn là đồ tôn. Đương nhiên, trẻ nhỏ như vậy ta cũng không dạy học vấn thâm ảo gì, chỉ tìm người dùng gỗ khắc hai đội binh mã, dùng đất cát làm vài loại sa bàn, dạy nó làm thế nào khiến hai bên đánh nhau náo nhiệt mà thôi. Nhưng mà, mấy thứ đồ chơi nho nhỏ này lại khiến Tào Tháo nảy sinh hứng thú, ta chỉ đành đem phương pháp chế tạo sa bàn dốc lòng truyền lại, cũng coi như lại bị Tào Tháo bóc lột, còn bị giáng xuống một trận oán trách.

Chú thích:

* Chỉ vu chí thiện: hành động đều theo lý lẽ.

** Nhậm trọng đạo viễn: trách nhiệm thì nặng mà đường còn xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.