Không khí sặc mùi chiến tranh giữa Viên – Tào đã bao phủ Trung nguyên, trở
thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Lưu Biểu ở Kinh châu đã nhận được
thư của Viên Thiệu, mặt ngoài đáp ứng với sứ giả của Viên Thiệu, cho hắn trở về hồi báo xác nhận quan hệ đồng minh, trên thực tế ông ta chỉ muốn tọa sơn quan hổ đấu, hai bên đều không dễ chọc, người nào thắng cũng có thể xông tới nuốt gọn Kinh châu, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, ai
ta cũng không giúp. Tôn Sách ở Giang Đông đương nhiên cũng nhận được tin tức, hắn rất do dự, không biết có nên mượn gió bẻ măng hay là tọa sơn
quan hổ đấu. Chu Du đang đánh ở Dự Chương, Trình Phổ đang tấn công Dư
Hàng, Phú Xuân; cái gã nhi tử giả của Lưu Biểu kia, vẫn tiếp tục làm
loạn, cả huyện Hải Hôn, Kiến Xương vẫn náo động không ngừng; chủ trương
của Trương Chiêu là quan sát cả hai bên, mà Hoàng Cái, Chu Thái lại muốn tấn công Hoàng Tổ, loạn lên một trận.
Người cảm thấy
dễ dàng nhất là Trương Tú. Đối với sứ giả Viên Thiệu cử tới, hắn rất có
hứng thú, đúng vậy, lại thêm một người giúp hắn đối phó Tào Tháo. Một
năm ba trận vừa qua đã khiến hắn kiệt lực. Theo hắn nghĩ, nếu không phải không còn nơi nào trú ngụ, hắn tình nguyện rời khỏi đây, cách xa địa
bàn của Tào Tháo một chút, bớt mỗi ngày lại phải lo lắng đề phòng, không biết lúc nào Tào Tháo lại cao hứng đánh qua. Nhưng hôm nay, hắn lại
muốn khóc: thư Viên Thiệu gửi tới ta còn chưa kịp thấy, Giả Văn Hòa ông
ta… không hề thương lượng với mình, đuổi thẳng sứ đoàn trở về, chắc chắn còn nói vài lời khó nghe gửi cho Viên Thiệu, bởi vì sứ đoàn lúc bỏ đi
sắc mặt rất không ổn.
Ngồi trên đường thượng, Trương Tú buồn rười rượi: “Tiên sinh, đắc tội Viên Thiệu chúng ta khó mà sống
tốt. Thực lực của ông ta rất mạnh.” Giả Hủ chỉ cười khẩy: “Văn Hòa muốn
hỏi tướng quân một chút, ngài còn tin tưởng tôi không?” Trương Tú không
cần suy nghĩ liền trả lời ngay: “Đương nhiên tin tưởng.” Lại nghĩ thầm,
không tin ông ta còn tin ai? Người khác làm gì có bản lĩnh này! Giả Hủ
cười cười: “Nếu tướng quân còn tin tưởng tôi, Văn Hòa sẽ chỉ cho ngài
một con đường ra.” Nhìn Trương Tú mở to mắt, ông ta nói tiếp: “Quy thuận Tào Mạnh Đức.”
Trương Tú sửng sốt cả phút đồng hồ, mới từ trên ghế nhảy dựng lên: “Tiên sinh, ngài nói cái gì?” Giả Hủ nhìn
hắn, kiên định nói: “Tới nhờ vả Tào Tháo!!” Trương Tú đặt mông ngồi lại
chỗ. Cả buổi sau hắn mới nhìn Giả Hủ cười khổ: “Tiên sinh, Tào Tháo chỉ
hận không ăn thịt được ta.” Giả Hủ lắc đầu: “Tào Tháo không phải muốn
bắt giết tướng quân, mà chỉ muốn Uyển thành này. Nếu như tướng quân
không ở đây, ông ta căn bản không cùng ngài đối địch!” Trương Tú sửng
sốt trong chốc lát: “Nhưng mà, ta nghe nói con trưởng Tào Tháo đã chết
là do chúng ta, Tào Tháo còn có thể thu nhận ta sao? Còn nữa, đại chiến
Viên Tào sắp nổ ra rồi, thực lực Viên Thiệu hùng hậu, Tào Tháo kém hơn.
Một khi Tào Tháo thất bại, chúng ta biết làm sao?”
Giả
Hủ đã có sẵn câu trả lời: “Tướng quân, thoạt nhìn Viên Thiệu nắm giữ bốn châu, khí thế áp đảo, nhưng con người Viên Thiệu chẳng ra gì, là loại
thấy có lợi mới dùng người. Hắn thắng, chắc chắn sẽ tiêu diệt tướng
quân; hắn thua, sẽ không có cơ hội hồi phục, chúng ta không thể dựa vào
hắn. Lưu Biểu cũng không phải người có thể nương nhờ, ngài có thực lực,
ông ta không gây chuyện với ngài; ngài không có thực lực, ông ta sẽ lợi
dụng ngài; ngài sắp chết, ông ta sẽ giẫm thêm cho ngài một cước, không
phải cứu ngài đâu. Người như vậy, làm sao có thể nương tựa lâu dài? Thế
nhưng Tào Tháo hoàn toàn khác, đi theo ông ta chúng ta còn có chút bảo
đảm. Thứ nhất, ông ta trong tay có hoàng đế, dĩ nhiên có ưu thế chính
trị; thứ hai, bản thân Tào Tháo rất có năng lực, thủ hạ ông ta cũng toàn người tài giỏi, tướng quân, ngài cũng là người có hiểu biết; thứ ba,
đất đai của ông ta mấy năm nay không ngừng mở rộng, cuộc sống của lão
bách tính hết sức ổn định, lòng dân quy thuận! Thực tế, ông ta là người
rất có thực lực; thứ tư, Tào Tháo là người lòng ôm chí lớn, sẽ không vì
việc tư làm hỏng việc công. Huống hồ, ông ta đến Lữ Bố còn có thể thu
lưu, làm sao không thể dung nạp được tướng quân ngài? Thứ năm, Viên Tào
đại chiến, vô cùng căng thẳng, Viên mạnh Tào yếu, ít nhất đây là vẻ bên
ngoài, lúc này chúng ta tình nguyện góp sức cho ông ta, Tào Tháo chắc
chắn trong lòng cảm kích vạn phần. Hiện giờ, không có mấy người xem
trọng Tào Tháo, ông ta lúc này cần người giúp đỡ, chúng ta tới, chắc
chắn sẽ được ông ta đón chào, làm gì còn so đo hiềm khích trước kia!”
(Tú nói: Viên mạnh Tào yếu, lại có thù với Tào, làm sao hàng được?”. Hủ
nói: “Đây chính là nguyên nhân phải theo Tào. Tào công kia phụng mệnh
thiên tử ra lệnh chư hầu, đây là lý do thứ nhất nên theo. Thiệu cường
thịnh, ta đem ít người theo ông ta, sẽ không được coi trọng. Tào công
yếu hơn, được ta tất sẽ vui mừng, đây là lý do thứ hai nên theo. Ông ta
là người có khí chất bá vương, tất nhiên không để ý oán thù cá nhân, đức độ soi sáng bốn biển, đây là lý do thứ ba nên theo. Vốn dĩ tướng quân
không cần nghi ngại!”)
Trương Tú trầm mặc một hồi. Hắn
rất tin tưởng Giả Hủ, biết Giả Hủ sẽ không lừa hắn, nhưng mà, hắn không
yên tâm về Tào Tháo, dù gì một năm trước cũng đánh quyết liệt, thời gian chỉ có một năm, Tào Tháo đã ba lượt thảo phạt, tuy rằng Giả Hủ nói rằng Tào Tháo chỉ vì Uyển thành, nhưng con trai Tào Tháo chết có liên quan
tới hắn, nỗi đau mất con, hắn không đảm bảo Tào Tháo có thể tiếp nhận
hắn. Nghĩ cả nửa ngày, hắn nói với Giả Hủ: “Tiên sinh, để ta suy nghĩ
thêm.” Giả Hủ gật đầu: “Văn Hòa chờ quyết định của tướng quân. Có điều
tướng quân cứ yên tâm, Văn Hòa sẽ không bỏ tướng quân rời khỏi nơi này.” Ta sẽ không bỏ mặc ngươi. Trương Tú gật đầu, hắn cũng không hề nghi
ngờ: “Ta không nghi ngờ gì tiên sinh.”
Trong lúc bọn họ còn đang thảo luận cân nhắc, ta đã bị Tào Tháo giận hơn nửa tháng. Cuối tháng 9 ta mới trở lại Hứa Đô, nơi này có thể dùng từ sôi trào để hình
dung, lòng người hết sức hoang mang. Rất nhiều thương hộ lớn đã chuẩn bị để chạy trốn. Trên triều đình, đại đa số cảm thấy sắp tới lúc tận thế.
Cảm giác khủng hoảng, bi quan lan tràn khắp nơi. Không phải sao? Đường
đường là hậu nhân của Khổng Tử, văn tài thiên hạ vô song Khổng Dung đại
nhân còn bi quan hỏi Tuân Úc: “Viên Bản Sơ có được bốn châu, binh mã
cường hãn, văn có Điền Phong, Tự Thụ, Hứa Du đều vì ông ta bày mưu tính
kế, Thẩm Phối, Phùng Kỷ vì ông ta xử lý chính sự; võ có Văn Sú, Nhan
Lương vì ông ta mang binh đánh giặc, chúng ta lấy cái gì so với ông ta,
chỉ sợ khó mà thắng được!”
Đối mặt với tình thế này,
Tào Tháo thật ra cảm thấy chẳng có gì ngạc nhiên. Ông ta một mặt gia
tăng sĩ khí quân binh, nói: “Ta cùng Viên Thiệu lớn lên còn không hiểu
hắn sao, chỉ là một kẻ nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Hắn quân
nhiều, tướng nhiều, nhưng mà cũng rất giỏi kéo bè kết cánh, quân nhiều
mà quản lý không minh bạch, tướng kiêu mà chính lệnh không thống nhất;
về chuyện hắn đất rộng lương nhiều, đó là để chuẩn bị cho chúng ta, có
gì đáng sợ đâu.” Một mặt phái Trương Liêu, Thái Sử Từ, Hứa Chử, Hạ Hầu
Uyên mang tinh binh chiếm giữ Quan Độ, dựng lên phòng tuyến Quan Độ. Với đám người Khổng Dung, ông ta căn bản không để ý tới, vẫn là người có
thực quyền lời nói mới nặng cân.
“May mà người nghe hắn nói bậy là Văn Nhược tiên sinh, nếu để tôi nghe thấy, chắc chắn sẽ cho
hắn một cái tát. Viên Thiệu có nhiều người, đều có năng lực, người của
chúng ta để trang trí thôi sao? Không ai không hữu dụng cả. Hừ, người
của chúng ta nơi này không ít, văn có chú cháu Tuân gia, Mãn Bá Ninh,
Trọng Đức, ta, còn có Giả Hủ sắp tới nữa. Mao Giới, Lưu Diệp, Đổng Chiêu cũng đều là người có tài; võ tướng càng không cần nói, thiên hạ đệ nhất Lữ Bố là của chúng ta, sợ gì Viên Thiệu? Thần sớm nói Khổng Dung là
loại người nói nhiều không biết làm, chủ công còn thích lão ta như vậy,
thật là.” Lúc ta ở trong Quách phủ nói ra lời này, Tào Tháo đang mặt tối sầm nhìn ta.
Đợi ta nói xong, Tào Tháo hừ giọng: “Hắn
nói nhiều không làm? Ngươi thì làm nhiều không nói, đúng không? Hừ, còn
nói Văn Cử, ngươi rất đắc ý đúng không? Còn không biết xấu hổ nhắc tới
Giả Hủ? Trong vòng một năm bọn họ chắc chắn tới hàng, ai nói vậy, ai
nói?” Ta cợt nhả: “Chủ công ơi, đừng gấp vậy! Người nhất định sẽ đến,
ngài xem, Tử Vân đã chuẩn bị sẵn phòng ốc cho bọn họ, không đến chẳng
phải rất không nể mặt ngài? Hì, chờ một chút nữa đi.” Tào Tháo trừng
mắt: “Chờ, đợi Viên Thiệu lôi kéo được bọn chúng, ở sau lưng kề dao vào
cổ chúng ta sao?”
Quách Gia ung dung nói thêm: “Tu sửa
nhiều phòng ốc như vậy, ngươi lạm công vi tư thôi, không vậy ngươi có
thể lấy lòng Nhị ca được sao? Khiến huynh ấy dễ dàng tha cho ngươi?” Lúc này Quách Gia cũng được sủng ái như ta, Tào Tháo một ngày không gặp hắn đều không chịu được, ra ngoài cùng một xe, vào nhà cùng một phòng. Nhìn Tào Tháo sủng hắn như vậy, ta chỉ bĩu môi: “Không phải chỉ bắt ngươi
chi chút tiền sao? Nhị ca, Ngũ ca mới tới, huynh cũng cần bỏ ra chút ít
chứ. Chưa nói chủ công ban thương cho huynh luôn nhiều hơn người khác.”
Tào Tháo nói giúp Quách Gia: “Ngươi đó, tiền kiếm được cũng đâu có ít, ta
cũng không đòi gì ngươi. Là đại thương nhân, còn muốn ca ca của mình bỏ
tiền ra, là ngươi không đúng rồi! Phụng Hiếu nói không sai, phí tổn sửa
chữa phủ đệ ngươi phải lo. Ta nói Tử Vân ngươi đó… Phòng ốc kia sửa sang đẹp đẽ như vậy, mất bao nhiêu là tiền? Văn Nhược đau lòng vô cùng.
Ngươi được lắm, toàn làm mấy chuyện đó, ta thấy phủ đệ Lữ Bố biết bao
đau lòng, tức giận.” Ông không đòi tiền ta, nhưng mà cũng đâu phải để ta hưởng thụ, có điều không nên nói thì hơn!
Ta vẫn cười
không ngừng: “Ngài đừng giận như vậy! Bọn họ nhất định sẽ tới, chuẩn bị
sớm càng tốt chứ sao? Đúng rồi, đừng nói chuyện đó nữa. Chủ công, lúc
này không khí Hứa Đô không ổn, sao lại bi quan như vậy? Mấy tên văn nhân kia ngoài việc ăn cơm, chẳng có tác dụng gì.” Vội vã chuyển sang chủ đề mới ngay. Tào Tháo thở dài: “Mấy người đó chính là như vậy, không cần
để ý. Tử Vân, ngươi ở Nghiệp thành cảm thấy năng lực chiến đấu của đại
quân Viên Thiệu thế nào?”
Ta cười: “So với chủ công kém hơn nhiều. Thuộc hạ của hắn kéo bè kết cánh khắp nơi, cả văn lẫn võ.
Theo thần thấy, chỉ cần Viên Thiệu bại một lần, người bỏ hắn mà đi sẽ
không ít. Hơn nữa, bản thân Viên Thiệu là kẻ tin tưởng thực lực thuyết
minh tất thảy, kỳ thực chủ ý của Điền Phong rất hay, kỵ binh của hắn so
với chúng ta đông hơn, nếu dùng chiến thuật gây rối, chúng ta rất khó
phòng bị, dù sao tuyến Hoàng Hà dài như vậy, chúng ta không thể quản
hết, kế này độc vô cùng. Cũng may Viên Thiệu không nghe, Điền Phong này
đúng là một kẻ lợi hại.”
Quách Gia cười: “Không thể
dùng kỳ mưu, Viên Thiệu bại là phải!” Không sai, nhất châm kiến huyết.
Tào Tháo gật đầu nói: “Đúng vậy.” Ta cười: “Viên Bản Sơ người ta là dòng tứ thế tam công, làm cái gì cũng nói nhân nghĩa đạo đức, ngay cả đánh
giặc cũng không cần kỳ mưu. Nếu như cần, người ta chỉ muốn dùng mười vạn người đè chết đối thủ. Ỷ đông hiếp yếu, hắn chính là dùng cách đó đè
chết Công Tôn Toản đó thôi! Thần thấy, hắn đang chuẩn bị đối phó với
chúng ta như vậy.” Tào Tháo cười ha hả: “Bản Sơ bị các ngươi nhìn thấu
rồi, trận này hắn nhất định sẽ thua.” Ta cùng Quách Gia đều cười.
Tào Tháo nhìn ta vẫn không cam lòng: “Tử Vân, ngươi tới Uyển thành xem thế
nào, kết bái cùng tên Giả Hủ kia, rồi kéo về đây, sao hả?” Ông ta vẫn
luẩn quẩn nghĩ chuyện này. Ta buồn rười rượi nói: “Chủ công, ngài ráng
chờ đi! Ngài cho thần là thợ mộc sao, động chút lại đi đào góc tường?
Giả Văn Hòa sắp năm mươi tuổi rồi, sao kết bái với thần được? Lúc này,
bảo Tử Vân đi Uyển thành, ngài không phải giận Tử Vân thật chứ? Có Tam
ca làm mưu sĩ rồi, không cần thần nữa sao?” Quách Gia “ba” một cái, đánh lên đầu ta: “Ngươi muốn chết mà! Là do ngươi nói, trong vòng một năm
bọn họ không tới, ngươi phụ trách giải quyết.” Tào Tháo cười: “Sao vậy,
nghe ngươi nói như là ghen tị với Phụng Hiếu? Ngươi lừa ta, không trừng
phạt ngươi thì thôi, còn dám nói này nọ? Khiến ta lo lắng, nên phạt mấy
câu vừa rồi của ngươi.”
Ta vội vã cười: “Không có, chủ
công thương tam ca, có khác gì thương thần đâu! Thần sao phải ghen với
hắn, hắn có phải nữ nhân đâu.” Quách Gia dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ
ngươi là nữ nhân ghen tị? Rồi coi ta là nữ nhân?” Hỏng bét, nói sai rồi: “Tam ca, ngươi nói gì vậy chứ! Ý của ta là, ta nghĩ tới các phu nhân
bên cạnh chủ công, mỗi ngày đều có thể gặp người! Ta ghen với họ thôi!”
Lần này nịnh nọt không tốt, hai người đồng thời hừ lạnh.
Thấy Quách Gia còn chưa thỏa mãn, ta nhanh chóng đổi đề tài: “Chủ công, Tam
ca, thần nói Trương Tú đến hàng là có căn cứ.” Quả nhiên, hai người lập
tức chú ý. Quách Gia nói: “Nói mau.” Ta làm bộ thần bí hỏi bọn họ: “Hai
người nói xem, hiện tại ở chỗ Trương Tú ai là người quản sự?” Hai người
nhìn nhau, Tào Tháo lắc đầu, Quách Gia hỏi lại: “Ý của ngươi là Trương
Tú không tự làm chủ? Chẳng lẽ người nắm quyền là Giả Hủ?” Ta gật đầu.
Tào Tháo khó hiểu: “Nói như vậy, không phải Trương Tú bị Giả Văn Hòa
đoạt quyền sao?” Hừ, ông coi Trương Tú là Lưu Hiệp chắc?
Ta cười: “Không phải mất quyền lực, là Trương Tú cái gì cũng nghe lời Giả
Văn Hòa, hắn đối với Giả Hủ đã hoàn toàn ỷ lại. Tử Vân nhận được tin
tháng trước Giả tiên sinh không hỏi ý Trương Tú, tự mình đuổi sứ đoàn
Viên Thiệu trở về, nghe nói, còn thay Trương Tú chửi Viên Thiệu vài câu, sứ đoàn Viên Thiệu tức giận trở lại Nghiệp thành. Nhưng sau đó không
nghe được bất cứ tin tức nào về chuyện Trương Tú bất mãn với Giả Văn
Hòa. Các người nói xem, người chủ sự có phải là Giả Văn Hòa không?” Hai
người nghe được đều gật đầu.
Quách Gia nghĩ rồi nói:
“Giả Hủ muốn Trương Tú đắc tội với Viên Thiệu, chứng tỏ ông ta không
muốn cùng Viên Thiệu liên minh. Lưu Biểu cũng sẽ không đắc tội Viên
Thiệu, Trương Tú như vậy đã gián tiếp đắc tội với Lưu Biểu. Nói như vậy, bọn họ không thể dựa vào Lưu Biểu được nữa. Không theo Lưu Biểu, đắc
tội Viên Thiệu, cách Giang Đông rất xa, lúc này, quan hệ của chúng ta
với Giang Đông cũng không tồi. Hà, xem ra bọn họ thật sự sắp tới nương
tựa chủ công.”
Tào Tháo ừ nói: “Vẫn là Phụng Hiếu có
lý. Xem ra bọn họ sẽ tới. Có điều, bọn họ cũng có thể án binh bất động
xem xét tình hình.” Ta mắt trợn trắng, tin tình báo do ta nói, lại bảo
Quách Gia phân tích đúng, quả thực là… Tào Tháo thấy ta không nói gì,
cũng thấy kỳ quái: “Ngươi vì sao không nói chuyện? Vừa rồi nói rất nhiều mà!” Ta hừ hừ: “Tam ca cũng nói được, ngài để hắn nói tiếp đi.” Quách
Gia nhìn Tào Tháo nói: “Chủ công, có người ăn dấm thật rồi.” Tào Tháo ừ
một tiếng: “Có người thích ăn dấm như vậy, chúng ta có nên mua cho hắn
ăn không?” Hai người phối hợp khi dễ ta, ta thật sự không biết nên thế
nào, liền nói: “Chủ công, thần là tiểu nhân, ngài sao lúc nào cũng thiên vị như vậy?” Tào Tháo cười âm hiểm: “Vậy sao? Ta có sao? Lẽ nào chứ?”
Ta khóc…
Không có cách nào khác, đành phải nói tiếp:
“Ôi, thân cô thế cô!” Tào Tháo cười: “Ngươi làm thế nào để tăng cường
lực lượng?” Ta nhìn ông ta cười ha ha: “Không phải vậy, thần nói Trương
Tú thế đơn lực bạc! Hắn không có thực lực để tọa sơn quan hổ đấu. Lúc
này còn không nghĩ xem nên đầu phục ai, đợi chúng ta thắng, hắn mới tới
sẽ không thể lấy được lòng chúng ta. Hì, lúc này đến có thể giúp chúng
ta tăng cường thực lực. Giả Hủ là người tinh khôn lợi hại. Chủ công, có
được Giả Văn Hòa, ngài có thể nói là lấy được một bụng kế sách. Thần lại càng phải đứng sang một bên.” Câu sau cùng là nói thầm, Tào Tháo không
nghe được: “Không sai, có mấy ngàn quân Lương châu đó, không tồi chút
nào. Trương Tú kia cũng là một Viên đại tướng, nghe nói hắn còn được gọi là Bắc địa Thương vương, có phải không?” Ta lập tức tiếp lời: “Không
sai, thương pháp của hắn không tồi.” Tào Tháo nói: “So với sư huynh của
ngươi thế nào?” Ông ta vẫn còn muốn!
Ta làm mặt quỷ:
“Sư huynh so với hắn ít hơn hai chữ: Thương Vương. Là thần phong.” Tào
Tháo cười: “Lần này đại chiến không nhỏ, ngươi có thể tìm hắn tới
không?” Đương nhiên muốn tới: “Để thần thử xem có tìm được hay không
đã.” Tào Tháo gật đầu: “Nếu như hắn có thể tới thì tốt rồi, biết cách
bày binh bố trận, chắc chắn rất giỏi dụng binh!!” Đó là đương nhiên, là
ta kia mà: “Chỉ là sư huynh của thần thôi! Thần cũng lợi hại mà!” Tào
Tháo cùng Quách Gia đồng thời dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta, ta không
nói gì nữa.
Trương Tú suy nghĩ hết cả tháng. Đúng vậy,
hàng lại phản, phản lại hàng, cứ như trò đùa, ai biết Tào Tháo có lòng
dạ này hay không? Tính mạng của bản thân và gia đình, ai chẳng cẩn thận. Cân nhắc phải trái một thời gian dài, Trương Tú quyết định đánh cuộc
một lần. Hắn vẫn tin tưởng mắt nhìn và mưu lược của Giả Hủ, trực giác
khiến hắn cảm thấy Giả Hủ nói đúng. Lưu lại thân tín coi chừng Uyển
Thành, Trương Tú mang theo Giả Hủ cùng người nhà, cuối tháng 10 đi tới
Hứa Đô.
Tào Tháo thấy Trương Tú thật đã đến, ông ta thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm ở phía nam đã giảm một nửa. Trong lòng rất cao hứng liền vội vã mở tiệc chiêu đãi. Trên tiệc, Tào Tháo cười hỏi Trương Tú vì lẽ gì tới hàng, Trương Tú thuật lại lời Giả Hủ nói, Tào Tháo mừng rỡ cầm tay Hủ: “Trong thiên hạ người khiến ta tín trọng, chính là ông
đó.” Trương Tú thấy Tào Tháo quả thật bất kể hiềm khích trước kia, cũng
thở phào nhẹ nhõm. Tào Tháo đương nhiên nhận ra tâm tư của Trương Tú,
Tào Ngang chết đúng là có liên quan tới hắn, nhưng mà lúc chiến tranh,
phải trái rõ ràng, tình cảm cá nhân phải xếp lại. Cho nên, trên tiệc mọi người uống rất vui vẻ. Tào Tháo thấy con gái Trương Tú quả nhiên không
tồi, tuy rằng còn nhỏ, nhưng vẫn có thể lợi dụng! Ông ta chủ động đề
nghị kết thông gia với Trương Tú cho con trai mình Tào Quân. Một là xua
hết nỗi băn khoăn của Trương Tú, mặt khác khiến người ngoài thấy lòng dạ Tào Tháo rộng lớn thế nào. Trương Tú vui mừng không kịp, sao còn phản
đối. Tốt, một mối nhân duyên tốt đẹp đã thành.
Tiệc
tan, đưa Trương Tú cùng Giả Hủ tới phủ đệ ta đã chuẩn bị trước cho bọn
họ, bỏ lại hai người còn đang trợn mắt há mồm (bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới Tào Tháo đã sớm chuẩn bị chỗ ở cho họ tại Hứa Đô), Tào Tháo
đích thân dâng biểu lên Hoàng đế (cho có danh nghĩa thôi), phong Trương
Tú là Dương Vũ tướng quân; Giả Hủ làm Chấp kim ngô*, đều phong tước đình hầu, dời làm Ký châu mục. Ký châu chưa bình được, lưu lại làm Tư không
trong quân đội. Đồng thời, lệnh cho Tào Nhân mang binh tiến vào Uyển
thành, phòng thủ cửa ngõ phía nam.
Chú thích:
* Chấp kim ngô: Chức quan đời Hán, tức tham mưu quân sự.