Chỉ vào hai vò rượu
trên án mây, ta giải thích: “Trúc thanh và Túy vũ thật ra là cùng một
nguồn gốc. Rượu này khác với những loại bình thường khác ở nước dùng để ủ rượu là nước túy trúc không có nguồn.” Nhìn ánh mắt khó hiểu của ba
người, ta cười nói: “Túy trúc này là chỉ mưa xuân tưới lên bụi trúc
khiến lá trúc mọc ra tươi tốt. Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, cũng là lúc lá trúc hấp thụ tốt nhất tinh hoa trời đất, cho nên lúc mưa xuân
tưới trên lá trúc, lá trúc hoàn toàn giãn ra. Nước dùng để ủ rượu chính
là nước đọng trên mặt lá trúc. Nước này thấm mùi thơm của lá trúc, không rơi xuống đất, vì vậy là nước không có nguồn, lấy được thật không dễ
dàng. Cho nên, rượu này vô cùng quý hiếm, mỗi năm cũng chỉ ủ được hơn
mười hũ.” Ba người nghe đều ngạc nhiên không thôi.
Ta
cười ảm đạm: “Bởi vì là nước không có nguồn, ngoài mùi thơm lá trúc,
cũng có chút hương vị tùy tiện. Túy vũ được ủ trước, ra được khoảng bảy, tám hũ; sau khi loại bỏ hương vị tùy tiện mới ra được Trúc thanh, được
chừng ba, bốn hũ. Hôm nay, tiểu tử cũng chỉ đem được một vò tới, hai vị
tiên sinh đừng phiền lòng mới được.” Tư Mã Huy không nói gì, Bàng Đức
Công lại tấm tắc miệng. Ta nhìn ông ta thấy buồn cười liền hỏi: “Tiên
sinh, ngài thấy chúng ta uống cái gì trước?” Bàng Đức Công liền nói:
“Trúc thanh.” Ta cười, vừa định mở, ông ta lại ngăn lại: “Khoan đã, hay
là Túy vũ đi. Đợi chút, có phải là nên phẩm Trúc thanh trước hay không?” Ông ta không quyết định được. Tư Mã Huy cười ha hả: “Đức Công, chẳng
qua là một vò rượu ngon, sao phải hao tổn tâm tư như vậy? Triệu công tử
nếu đã biết lai lịch loại rượu này, ngươi nói nên thử loại nào trước là
được.” Ta nhẹ nhàng cười: “Nếu là thử rượu, mở cả hai vò cũng được. Hai
loại này cùng một gốc, không cần cân nhắc trước sau. Nhưng mà, hôm nay
tiểu tử còn chuẩn bị sau khi uống rượu sẽ phẩm trà, tôi thấy trước tiên
thử Trúc thanh đi. Túy vũ kia để tiên sinh tự giải quyết.”
Nghe ta nói vậy, Bàng Đức Công nhìn Tư Mã Huy. Tư Mã Huy vui vẻ nói: “Đức
Công ở lại đây thêm mấy ngày đi.” Bàng Đức Công ra vẻ coi như ông biết
điều: “Vốn ta đã nghĩ sẽ ở lại mấy ngày.” Ta cùng Từ Thứ che miệng cười
lén. Đợi Tần Dũng đưa thức ăn lên, ta đích thân mở vò rượu. Hương vị
Trúc thanh vô cùng thanh nhã, là một mùi hương như có như không ngan
ngát chậm rãi tỏa ra, khiến tinh thần trở nên khoan khoái nhẹ nhàng.
Người trong phòng toàn bộ đều lặng im hưởng thụ mùi vị như có như không
này, đến Bàng Đức Công cũng không nói gì nữa. Ta vừa lòng nhìn kết quả
này, đợi bọn họ hưởng thụ vừa đủ, mới cười nói: “Khuyết điểm lớn nhất
của Trúc thanh là từ lúc mở bình, trong vòng hai canh giờ, rượu phải
uống hết, nếu không sẽ bay hết vị, mời tiên sinh uống ngay.” Lời nói của ta khiến ba người tỉnh táo lại, Bàng Đức Công không còn một chút bộ
dáng cao nhân nào, không đợi ta động tay, tự mình ôm vò rượu rót cho mọi người, ta cười ngăn ông ta rót rượu cho chúng ta, Bàng Đức Công cũng
không để ý, vội bưng chung rượu lên uống. Ba người chúng ta cùng nhìn
ông ta cười.
Bàng Đức Công uống xong một chung rượu, nửa ngày mới hồi lại: “Quả nhiên là rượu ngon, dư vị thật lâu không tan!”
Ta cười tới nghiêng ngả: “Tiên sinh, Trúc thanh này không phải uống như
vậy. Phải chậm rãi thưởng thức trong miệng mới có cảm giác thơm ngon.
Cách uống rượu của ngài đây là để uống rượu bách hoa.” Nhìn thấy chúng
ta đều cười, Bàng Đức Công từng tuổi này, khuôn mặt già nua cũng đỏ lên. Tư Mã Huy cười một tràng dài: “Cuộc đời Đức Công không qua được nhất
chính là rượu. Đáng tiếc Sĩ Nguyên cũng bị ông làm hư hỏng.” Bàng Đức
Công cười lớn: “Tôi còn tiếc vật trong chén, chung quy vẫn hơn ông chẳng biết tiếc thứ gì.” Hai người tranh cãi, ta cùng Từ Thứ bàng quan đứng
ngoài xem.
Nhìn Bàng Đức Công, ta cười rồi chậm rãi xuất ra một bộ tửu cụ bằng gỗ trúc tinh xảo: “Tiên sinh, rượu Trúc thanh ủ
ra không dễ, hương thơm của nó làm sao có thể dùng tửu cụ bình thường
làm hỏng, ngài dùng thứ này từ từ thưởng thức.” Nói rồi, ta châm rượu
cho mọi người. Bàng Đức Công trừng mắt: “Tiểu tử, ngươi…” Ta cười vui
vẻ: “Tiên sinh tính tình có chút nóng nảy.” Ông ta không nói gì nữa, chỉ từ từ thưởng rượu: “Quả đúng vậy, thì ra rượu này lúc từ từ uống, hương vị mới là thượng thừa. Đúng rồi, tiểu tử, ngươi quen thuộc với loại
rượu này như vậy, hay là…?” Ta mỉm cười gật đầu: “Không sai, rượu này
đúng là tiểu tử ủ ra. Thật may có thể lọt vào mắt xanh của nhã sĩ.” Tư
Mã Huy nhìn ta đầy bí hiểm, ta không nhịn được có chút nhột nhạt. Quả
nhiên, Tư Mã Huy buông chung rượu trong tay nói: “Rượu là tục vật, có
thể mê hoặc tâm tính con người. Vậy mà công tử có thể ủ ra loại rượu
thanh nhã thế này, ngươi đúng là đừng nên luyến tiếc thế tục nữa.” Ta
lắc đầu cười khẽ: “Thế nhân đều nói: rượu, sắc, tài, khí, bốn vật đều
hại người, theo tiểu tử thấy, trên đời bất cứ thứ gì cũng là tự nhiên,
đều có đạo lý tồn tại của nó, sao lại nói là hại người? Tục ngữ nói rất
đúng, rượu không làm người say, là người tự say. Mê rượu, vì một chữ mê; yêu sắc, vì một chữ yêu, ham tài, là một chữ ham, sinh khí (tức giận),
là một chữ sinh. Nếu không vì mê, yêu, ham, sinh bốn chữ, bằng vào rượu, sắc, tài, khí sao có thể hại người? Cho nên hại người không phải mấy
thứ này, mà là do suy nghĩ của mọi người. Xuất thế hay nhập thế đều do
tâm, sao phải cưỡng cầu? Ngài nói xem, Tư Mã tiên sinh.”
Tư Mã Huy thân thể khẽ run lên: “Không sai, rượu không làm người say,
người tự say. Ngươi nói rất đúng. Xem ra, là ta không suy nghĩ được bằng ngươi. Công tử nếu đã quyết định cuộc đời mình, lão hủ không nói gì
nữa, chỉ chúc công tử có thể đạt được ước muốn.” Ta thở dài, nghĩ thầm
nếu ông có thể làm được, đừng nói mấy lời so sánh tài hoa giữa ta với
Khổng Minh là ta yên tâm rồi: “Tiểu tử đa tạ tiên sinh bảo vệ. Kỳ thực
Triệu Như bình sinh mong muốn không có điều gì quá sức, chỉ là bảo hộ
thật nhiều dân chúng trong thiên hạ không phải sống lang thang, mỗi
người đều có thể an cư lạc nghiệp là được. Ngày nào đó không cần tới
tiểu tử nữa, tiểu tử cũng muốn như tiên sinh, lúc trăng thanh gió mát
uống rượu thổi sáo, cuộc sống tự do tự tại.” Tư Mã Huy thở dài một
tiếng: “Người trẻ tuổi luôn nôn nóng.” Rồi bưng một chung rượu cạn sạch.
Ta chậm rãi thưởng thức mỹ tửu trên tay, thản nhiên nói: “Kỳ thực, nhân
sinh cũng giống như rượu, người khác nhau có cách sống khác nhau. Tỷ như tiên sinh, ngài là thế ngoại cao nhân, khí chất thanh nhã thoát tục,
tựa như rượu Trúc thanh này; Túy vũ trong thanh nhã lại có chút phản
nghịch, giống như cao nhân dạo chơi chốn nhân gian; Triệu Như là thương
nhân thế tục, không tránh khỏi vì danh lợi, nhưng mà vẫn có thể cố sức
kiềm chế bản thân không rơi vào hồng trần thế tục, không làm được Thấm
xuân, cũng có thể trở thành Bách hoa cũng được, cuối cùng lưu lại được
chút tiếng thơm trong nhân thế mới không uổng một kiếp sống.” Tư Mã Huy
nhìn ta cười: “Bách hoa hảo tửu, lưu danh một đời, cũng rất tốt, lão hủ
đã hiểu rõ tâm ý của công tử, Thủy Kính sơn trang lúc nào cũng hoan
nghênh công tử ghé qua.” Tới lúc này, minh tranh ám đầu giữa ta và Tư Mã Huy mới thật sự chấm dứt, mọi người trong lòng đều hiểu nhưng bên ngoài chỉ cười không nói gì nữa.
Rượu ngon thế gian khó có,
trong lúc bất tri bất giác đã uống hết. Lúc Bàng Đức Công thở dài uống
nốt ngụm rượu cuối cùng (lão già này một mình uống hết nửa vò) mới nói:
“Ôi, rượu vậy là cứ bị các người lãng phí hết, đáng tiếc.” Tư Mã Huy
nhìn ông ta nói: “Cũng không biết là ai phá hết rượu ngon đâu.” Ta cười
lớn: “Bàng lão nếu thích, sau này hàng năm tôi sẽ bảo bọn họ đưa một vò
tới đây là được.” Bàng Đức Công trừng mắt: “Một vò? Một vò có thể uống
một năm? Ngươi cũng biết làm ăn lắm.” Ta cười ảm đạm: “Tiên sinh sai
rồi, Trúc thanh và Túy vũ vĩnh viễn sẽ không bán.” Không nhìn ánh mắt mở to của ông ta nữa, ta bảo Tần Dũng đem trà cụ đưa vào.
Tư Mã Huy nhìn thấy ta thong thả bày ra một bộ trà cụ để thưởng trà, cười
nói: “Từng nghe bên ngoài thịnh hành bộ dụng cụ uống trà, không ngờ
Triệu công tử cũng thích đạo này.” Ta thản nhiên nói: “Không dám dối
tiên sinh, uống trà chính là điều tiểu tử thích nhất” (có lẽ chính là do ta nghĩ ra, có chút tự mãn). Ta nhẹ nhàng sắp trà cụ ra, rồi hỏi Tư Mã
Huy: “Nghe nói tiên sinh cầm kỹ cao siêu, không biết có thể mời tiên
sinh đàn một khúc trợ hứng cho trà?” Tư Mã Huy không cự tuyệt, Từ Thứ
vội đem đàn ra. Trong tiếng đàn của Tư Mã Huy, ta từ từ nấu nước, rửa
trà cụ, tẩy trà, tẩm trà, ngâm trà, từng bước đều tinh xảo. Lúc khúc
nhạc của Tư Mã Huy kết thúc, mùi thơm của trà đã lan khắp phòng.
Ba người nhận trà của ta, trong nhất thời đắm chìm trong mùi hương của
trà, không đành uống hết. Bản thân ta cũng chậm rãi uống một chén rồi
nói: “Trà này tên gọi Vũ Lộ, mọc trong núi Dư Hàng. Lá trà phải hái đúng mười ngày trước tiết thanh minh, một năm cũng chỉ được ba cân, là cực
phẩm trà xuân. Nước chế trà lấy từ một con suối ở trong núi cách nơi này mười dặm, cho nên mùi thơm ngát thanh nhã như quân tử, mới có thể xứng
với hương vị của Trúc thanh, hai thứ hòa hợp bổ sung cho nhau.”
Bàng Đức Công từ lúc uống rượu xong chưa lên tiếng lúc này mới mở miệng:
“Triệu công tử quả nhiên hành vi không giống người thường, uống trà cùng phẩm rượu đều phải làm tới mức cao nhất, từ đó cũng thấy được ngươi tâm tư kín đáo. Có điều, trà này đúng là ngon, ta hôm nay có lộc hương!”
nói xong, ông ta nhìn Từ Thứ, khẽ lắc đầu. Ta cười hiểu rõ ý ông ta, ông ta hiểu Từ Thứ đã bị ta bắt chặt, Tư Mã Huy nói bóng gió với ta, chẳng
phải để thử ta có gây hại cho Từ Thứ hay không sao. Xem ra trong bốn
người ở đây, chỉ có Từ Thứ chưa hiểu rõ.
Nhìn ánh mắt
Bàng Đức Công nhìn Từ Thứ, ta cười thầm, ông lo cho Từ Thứ, nhưng không
lo cho điệt nhi của mình sao? Có điều, ta vẫn phải cho hai người một sự
cam đoan mới được. Nghĩ rồi ta nói: “Kỳ thực, cũng không phải tiểu tử cố ý sắp xếp, tôi vẫn cho rằng thưởng trà và uống rượu đều là việc chất
chứa nhiều tình cảm. Sư phụ tôi vô cùng thích việc này, từng nói với
tiểu tử: nhân sinh như rượu, nhân phẩm như trà.” Bàng Đức Công nghe xong sửng sốt: “Nhân sinh như rượu, nhân phẩm như trà?” Ta gật đầu, vừa chế
thêm nước trà vừa nói: “Cái gọi là nhân sinh như rượu, nói đúng ra,
chính là con người khi sống có rất nhiều trải nghiệm. Thuở nhỏ tựa như
rượu chưa qua pha chế, đều cùng một vị, nồng đậm tràn trề. Nhưng người
sống trong thế gian, dần dần sẽ trải qua những sự việc khác nhau, tất
nhiên quan niệm nhân sinh cũng khác nhau. Phàm phu tục tử chính là rượu
do thôn dân ủ ra; người trong phủ quan lại giống như quan tửu; người có
quyền thế lại là rượu tinh chế; những người có chí tu thân chính là loại rượu có dụng tâm. Rượu khác nhau, cách uống cũng khác nhau; người với
người khác nhau, cách làm người cũng khác nhau.”
Nhìn
ánh mắt ba người, ta cười dâng trà: “Cái gọi là nhân phẩm như trà, chính là nhân phẩm đạo đức có thể dùng trà để miêu tả. Nhân phẩm hạ đẳng,
luồn cúi bề trên, không có tự trọng, không theo đạo Khổng Mạnh, là tiểu
nhân vì danh lợi, loại người này chính là trà vụn, chẳng qua bị người
đời phỉ nhổ; nhân phẩm trung đẳng, chính là dân chúng bình thường, mỗi
ngày chẳng qua là ba bữa cơm, bốn mùa nóng lạnh mà lo lắng, nhân phẩm
của họ không thể nói thấp hèn hay cao thượng, hành động việc làm chẳng
qua vì thiết yếu, loại người này chính là chè xanh, vô vị không có phẩm
trật; nhân phẩm thượng đẳng có hai loại, một loại là vì nước vì dân hao
tổn tinh thần, không so đo danh lợi. Nhân phẩm của bọn họ tựa như một ly trà thơm, uống qua rồi, dư hương còn tồn tại lâu dài; còn một loại là
quân tử thanh đạm như nước. Danh lợi trong lòng họ chẳng qua là mây
khói, bọn họ xử sự tùy tiện, không kết giao với thế nhân, thực tế chỉ
một nụ cười cũng có thể làm lung lay gốc rễ nhân gian, nhân phẩm của bọn họ giống như nước trà ngày hôm nay, nhẹ nhàng u nhã, lúc ẩn lúc hiện,
như có như không, lại đủ để lưu truyền vĩnh viễn.” Hai người kia còn
đang thưởng thức lời ta nói, trên mặt Tư Mã Huy đã có tia đỏ hồng, hiểu ý trong lời nói của ta. Ta thầm nghĩ, cái gì nên nói ta đã nói, ông còn
muốn tiến cử Gia Cát Lượng cho Lưu Bị, ta cũng chẳng còn cách nào.
Lúc chúng ta phẩm trà xong, trời cũng sắp hoàng hôn. Ta đứng dậy cáo từ:
“Hôm nay gặp được hai vị tiên sinh, chính là may mắn của Triệu Như. Đáng tiếc tiểu tử là người thế tục, đành phải cáo từ. Ngày sau có thời gian, sẽ lại tới bái phỏng.” Tư Mã Huy gật đầu: “Huy đã nói rồi, nơi này vĩnh viễn mở cửa với công tử.” Ông ta không giữ, Bàng Đức Công cũng chỉ nói
vài lời khách khí. Từ Thứ tất nhiên cũng cáo từ bọn họ cùng ta trở về.
Nhìn bóng dáng ta dần xa, Tư Mã Huy thở dài: “Cuộc đời Nguyên Trực vậy là đã định, chỉ mong hắn là người có phúc.” Bàng Đức Công khẽ nhíu mày:
“Nhưng vẫn chưa rõ Triệu Như này rốt cuộc là người thế nào? Nguyên Trực
thuộc về Giang Bắc hay Giang Nam? Sĩ Nguyên cũng khiến tôi lo lắng lắm!” Tư Mã Huy lắc đầu: “Ta cũng không rõ. Triệu Như này có quá nhiều điều
ẩn giấu. Có điều, ta có cảm giác Sĩ Nguyên và Khổng Minh sợ cũng không
phải đối thủ của cậu ta. Đức Công, xem ra, loạn lạc ở thế gian chúng ta
không thể nhúng tay. Ai nấy đều có duyên phận, kệ bọn họ đi thôi.” Bàng
Đức Công cười lớn: “Không sai, chúng ta nên nhấm nháp vò rượu tuyệt thế
này thì hơn. Triệu Như là một đứa nhỏ không tồi, nhưng mà, tôi vẫn cảm
thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không nói rõ được.” Tư Mã Huy cười
ảm đạm: “Người này tuyệt đối không phải đơn giản như chúng ta thấy, cứ
quan sát kỹ rồi hãy nói tiếp.” Bàng Đức Công cười: “Ông vẫn không thể
buông tay được.” Tư Mã Huy cười tự giễu: “Trong loạn thế, ai có thể bỏ
mặc đây!”