Sóng vai đi trên đường phố Tân Dã, ta hỏi huynh ấy: “Đúng rồi, ca ca, giờ
huynh đã có vợ, muội muốn đưa vài thuộc hạ tới nhà huynh làm thân binh
được không?” Vân ca ca lắc đầu: “Bên cạnh muội cần người hơn, chỗ này có thân binh rồi.” Ta cười: “Không phải muội nói ngoa, thân binh của huynh và thuộc hạ của muội đấu nhau, hai đánh một vẫn chiếm lợi thế. Ca ca
cũng biết, muội là vì sự an toàn của đại tẩu. Trong lúc loạn lạc, một
khi có chuyện, huynh có chiếu cố được đại tẩu không? Với lại, Lưu hoàng
thúc chẳng qua là ăn nhờ ở đậu, muội sợ mọi người gặp nguy hiểm!” Vân ca ca lắc đầu: “Dù lại loạn, ở đây cũng coi như một nơi ổn định. Muội luôn đi lại bên ngoài, cũng có lúc gặp phải loạn quân, ta làm sao yên tâm
được. Võ nghệ thuộc hạ của muội ta cũng phần nào biết rõ, để bọn họ theo muội ta cũng an tâm hơn.” Ta cười: “Ca ca quá quan tâm rồi. Lúc gặp
nguy hiểm thật sự, sợ là muội phải lo cho bọn họ, không phải được bọn họ bảo vệ đâu. Được rồi, đừng từ chối nữa. Muội bảo Tần Dũng chọn mười
người làm gia đinh của huynh, lúc đặc biệt nguy cấp sẽ bảo vệ đại tẩu.”
Vân ca ca cũng không từ chối nữa, gật đầu nói: “Ta nói không lại, tùy
muội vậy. Có điều muội nói cũng đúng, chị dâu muội đã mang thai rồi, nếu có chiến tranh quả thật cũng cần người bảo vệ.”
Ta
thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ca ca, huynh nói chuyện thì nói hết một
lần được không? Chuyện lớn như vậy giờ mới nói. Hỏng rồi, trời đã tối
thế này, biết đi đâu mua đồ đây, huynh thật là.” Vân ca ca cười rộ lên:
“Muội gấp cái gì. Đại phu nói mới hai tháng thôi.” Hai tháng, a, đúng là chưa có gì. Ta liếc mắt lườm Vân ca ca một cái: “Đương nhiên là chuyện
lớn. Nói đùa chứ, huynh sắp làm cha, muội sắp thành cô cô, Triệu gia sắp có thêm một hài tử, chính là chuyện lớn nhất.” Vân ca ca cười không nói gì, nhưng ta quyết không buông tha: “Thật là, một chút nặng nhẹ cũng
không biết. Ca ca, huynh có thể làm chồng, làm cha nổi không đây?” Vân
ca ca cứ thế cười, giống như trước đây vẫn thương yêu ta, dọc đường nghe ta lải nhải tới tận lúc về nhà.
Ôi, Lưu Bị đúng là
nghèo, tuy rằng cũng là đại nhân vật, nhưng nhà hắn không tốt, liên lụy
tới cả Vân ca ca, chỗ ở so với hồi ở U châu chẳng khá hơn bao nhiêu. Ta
thấy đau lòng, nhưng khó nói ra. Lúc đại tẩu nghe ca ca giới thiệu nói
đồng hương tới thăm, vẻ mặt đầy nghi ngờ, có điều cũng không nói gì, rất khách khí mời ta vào nhà. Ta vội đỡ nàng ngồi xuống nói: “Tẩu tẩu đừng
lo cho ta, ta cùng Vân… đại ca là hàng xóm cũ. Nghe huynh ấy nói tẩu
hiện giờ thân thể không tiện, đừng để ý tới ta.” Đại tẩu khách khí vài
câu, sau khi được Vân ca ca an ủi, cuối cùng vẫn ngồi xuống. Ta tinh tế
đánh giá nàng một phen, tuy rằng không phải rất đẹp, nhưng cử chỉ có
trước có sau, mang phong phạm tiểu tư khuê các. Nhưng mà nhìn thân thể
có vẻ cũng từng dãi dầu sương gió, chịu không ít khổ cực, xương cốt có
chút yếu ớt.
Nàng thấy ta không ngừng quan sát, liền cúi đầu không nói, ánh mắt có chút tức giận. Ta mỉm cười: “Tẩu tẩu đừng
phiền lòng. Kỳ thực tiểu tử là đại phu. Triệu đại ca lo lắng thân thể
của tẩu không khỏe, hôm nay vừa lúc gặp được ta, liền mời ta về xem
bệnh. Ta thấy thần sắc tẩu không tệ, có điều chắc hai năm qua chưa từng
có cuộc sống ổn định, chịu nhiều sợ hãi, có chút yếu ớt, để ta cẩn thận
bắt mạch cho tẩu được không?” Đại tẩu nghe ta nói vậy, sắc mặt khá hơn.
Nhìn Vân ca ca một hồi rồi đưa tay ra. Vân ca ca nhìn ta bắt mạch cho
đại tẩu, trong bụng thở dài, cùng là người một nhà, lại phải nói năng
như người ngoài, muội muội này thật là…
Ta bắt mạch xong cho đại tẩu, nhìn vẻ mặt buồn bực của Vân ca ca, cũng chỉ biết cười
nói: “Triệu đại ca, tẩu tẩu thân thể rất tốt. Hôm nay trời tối rồi, tẩu
tẩu, ta xin cáo từ trước.” Nói xong đứng dậy thi lễ. Vân ca ca a một
tiếng, đành đứng dậy tiễn ta ra ngoài. Yên lặng đi tới sân viện, ta đứng lại nói: “Ca ca, huynh vào nhà đi, ngày mai đệ đưa chút đồ tới.” Vân ca ca giữ chặt ta: “Muội đó, tính vẫn trẻ con như vậy. Người một nhà, lễ
vật cái gì chứ? Tẩu tẩu của muội cũng không chú ý chuyện này đâu.” Ta
trợn trắng mắt: “Gì vậy? Muội lại phải biếu lễ vật cho ca ca sao? Ngày
mai muội muốn đem ít thuốc dưỡng thai đến. Còn nữa, bên cạnh tẩu tẩu một tỳ nữ cũng không có, huynh sao lại để như vậy? Trong nhà thiếu thốn đủ
thứ, chắc cũng thiếu cả tiền bạc, muội tự biết sắp xếp, huynh đừng lo
lắng.” Vân ca ca không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, ta tự
mình ra ngoài tìm hai đứa bé gái, tuổi không nhỏ lắm, có chút lanh lợi,
mang theo về nhà Vân ca ca. Tần Dũng đã theo dặn dò của ta, mua đủ loại
thuốc bổ và đồ dùng mang tới. Lúc ta đến, Vân ca ca cùng đại tẩu đang
nhìn một đống đồ trong phòng thở dài, đại tẩu khách khí nói chuyện với
Tần Dũng, ta đi tới nói: “Tẩu tẩu đừng khách sáo, dù sao ta cũng mang họ Triệu. Người một nhà đừng để ý chuyện này.” Vân ca ca thấy ta mang theo hai đứa bé gái liền hỏi: “Đệ đây là…” Ta lườm huynh ấy một cái: “Triệu
đại ca, tẩu tẩu có thai, trong nhà cần thêm người giúp đỡ, ta đưa họ tới để tẩu có thể nghỉ ngơi thêm. Đám thân binh vụng về của huynh có thể
làm gì chứ?”
Bỏ qua bộ dáng ngại ngùng của họ, ta tự
mình xem xét mấy thứ Tần Dũng mua về: “Tần Dũng, mấy thứ này chẳng ra gì cả, không phải bảo ngươi mua đồ thượng đẳng sao? Ngươi xem áo như vậy…” Tần Dũng vội giải thích: “Công tử, Tân Dã đất nhỏ, đồ dùng không có
hàng tốt, đây là loại tốt nhất rồi.” Ta thở dài lắc đầu. Vẻ mặt chị dâu
đầy kinh ngạc, Vân ca ca nói: “Được rồi, thế này còn chưa tốt sao? Ngươi đó, đúng là tính tình công tử, có thể dùng là được rồi.” Ta đau lòng:
“Triệu đại ca, huynh và tẩu thật sự…” Nước mắt cố nhịn lại không để chảy ra.
Thấy ánh mắt khó hiểu của đại tẩu, ta không thể
trông cậy Vân ca ca nói dối, đành phải tiến lên giải thích: “Tẩu tẩu,
tẩu đừng nghi ngờ. Ta và Triệu ca ca là người cùng tộc, tính ra cũng là
huynh đệ. Ban đầu ở trong thôn Triệu đại ca vẫn chiếu cố cho nhà ta, ta
coi huynh ấy là huynh trưởng của mình. Với lại, ta là thương nhân, tiền
tài so với hai người nhiều hơn. Ta đã nói với đại ca rồi, thân thể tẩu
cần có người chiếu cố, một thời gian ngắn nữa sẽ có thêm gia đinh tới
đây để tẩu sai khiến. Hai nữ tử này là ta mới mua hôm nay, đều là người
phương Bắc trôi dạt tới. Việc trong nhà sau này, tẩu sai họ đi làm là
được.” Vân ca ca nghe vậy cũng tới nói: “Anh, Như nói đúng đấy, nàng coi đệ ấy như đệ đệ trong nhà đi, ta biết đệ ấy từ nhỏ tới lớn. Nếu đệ ấy
đã sắp xếp rồi, chúng ta cứ nhận cũng được.”
Sắc mặt chị dâu hòa hoãn hơn hẳn: “Vân, hôm qua chàng không nói rõ, nếu là huynh
đệ, Như đệ, tẩu tẩu cũng không khách khí nữa, gọi đệ như vậy nhé.” Ta
vội đồng ý: “Tẩu tẩu, đệ tên Triệu Như, tự Tử Vân, đại ca luôn gọi đệ là Như nhi.” Đại tẩu cười: “Như nhi, sợ là kêu từ nhỏ thành thói quen rồi, huynh trưởng của ta cũng thích gọi ta là Anh nhi. Được rồi, Như đệ, đa
tạ đệ giúp chúng ta lo liệu những thứ này, nếu đã là người một nhà, ta
cũng không nhiều lời nữa. Để ta bảo bọn họ sắp xếp một gian phòng, đệ ở
lại đây đi!” Ta cũng muốn, đáng tiếc: “Tẩu tẩu, tẩu đừng bận rộn mấy
chuyện này, đệ còn có chuyện ngày mai phải đi. Dù sao hai người cứ sắp
xếp, sau này có thời gian đệ sẽ đến ở.” Vân ca ca vừa nghe ta nói, vội
hỏi: “Chuyện của đệ quan trọng như vậy sao? Ở lại hai ngày cũng không
được?” Ta đã hạ quyết tâm, không nhìn huynh ấy mà nói: “Vâng, chuyện rất quan trọng, đệ nhất định phải đi. Đúng rồi, tẩu tẩu, tẩu ở nhà từ từ
thu dọn, đệ muốn đại ca giúp dẫn tới chỗ Lưu hoàng thúc. Tần Dũng, ngươi mang mấy thứ kia đặt lên lưng Tiểu Bạch, rồi ở lại giúp dọn dẹp nơi
này.” Đại tẩu a một tiếng: “Các người còn có việc công à! Vậy đi đi.
Đúng rồi, Như đệ, nếu mai mới đi, tối nay ở đây dùng cơm nhé. Vân, thiếp mời huynh trưởng tới, chúng ta cùng ăn một bữa được không?” Vân ca ca
thở dài: “Được, muội đi sắp xếp đi.” Cũng không hỏi ý ta, cứ như vậy
quyết định sao? Có điều, ăn một bữa cơm đoàn viên cũng tốt! Trong lòng
ta than thở không ngừng, theo Vân ca ca ra ngoài.
Ra tới ngoài, đối mặt với ánh mắt có chút trách cứ và tìm kiếm của Vân ca ca,
ta chỉ biết giải thích: “Vân ca ca, muội có chuyện nghiêm túc muốn nói
với Hoàng thúc. Đừng nhìn muội như vậy, Như nhi đã nói, muội có nhiều
chuyện lúc này không để mặc được. Là chuyện gì huynh cũng đừng hỏi,
huynh không nên biết, đừng để ý tới. Còn nữa, muội là đệ đệ trong tộc
của huynh, ở đâu cũng phải nói vậy. Huynh đừng nhìn muội nữa, muội không làm gì chủ công của huynh đâu.” Vân ca ca thở dài không nói gì.
Đến chỗ Lưu Bị ở, ta thở thật sâu, đây chính là do ta tự ý làm, không biết
Tào Tháo sẽ nghĩ gì, sâu trong nội tâm thật bất đắc dĩ và chua chát. Một năm qua ta đã nghĩ rất lâu, thật ra chỉ cần có thực lực, sau khi nhất
thống thiên hạ rồi, ai quan tâm gì mấy chuyện khác, phế hay giết một vị
hoàng đế thì đã sao? Chẳng lẽ ta vì một mình Vân ca ca mà khiến người
trong thiên hạ chịu khổ thêm vài năm sao? Thôi, đi tới đâu hay tới đó
vậy.
Thấy Triệu Vân đưa ta tới, Lưu Bị dĩ nhiên rất sửng sốt. Có điều, công phu hàm dưỡng cũng rất cao, lập tức thay đổi sắc
mặt: “Triệu công tử? Sao ngươi lại tới đây?” Ta giả bộ khiêm tốn bước
lên nói: “Bái kiến Hoàng thúc! Tiểu tử nhớ kỹ lời ngài dặn dò ở Nghiệp
thành, lần này đưa thuốc tới cho phu nhân.” Trong mắt Lưu Bị tinh quang
chợt lóe: “Đúng lúc lắm, ta đang muốn hỏi ngươi cách dùng! Tử Long, lui
xuống trước đi, ta đưa Triệu công tử vào trong.” Vân ca ca tuy rằng nghi ngờ, nhưng rất nghe lời, nói vâng rồi xoay người đi ra.
Cùng Lưu Bị vào phòng trong, ngồi yên ổn rồi, ánh mắt hắn nhìn ta có chút
lạnh lùng và khó hiểu. Ta nhàn nhạt hỏi hắn: “Hoàng thúc có chuyện muốn
hỏi Triệu Như sao?” Hắn nhìn chằm chằm vào ta: “Quan hệ giữa ngươi và
Giang Đông là thế nào?” Ta biết hắn sẽ hỏi vậy mà: “Tiểu tử không có
quan hệ gì với Giang Đông, chỉ là bằng hữu tri giao với Tôn Bá Phù và
Chu Công Cẩn.” Hắn nhướng mày: “Vậy mà nói không quan hệ?” Ta cười ảm
đạm: “Quan hệ cá nhân khác chứ. Đâu có chuyện gì đâu. Dù sao làm bằng
hữu với bọn họ, chuyện làm ăn của tôi ở đó cũng dễ dàng hơn.” Hắn cười
lạnh một tiếng: “Đơn giản như vậy sao?” Ta trả lời rõ ràng: “Không phải. Bọn họ đối với tôi rất đơn giản, chính là bằng hữu. Còn tôi với bọn họ
không phải, trong quan hệ ấy còn có sự quan sát thực tế nữa. Đương
nhiên, bọn họ tới giờ còn chưa biết. Không chỉ bọn họ, Lưu Kinh châu ở
Tương Dương cũng vậy, sang năm, tôi có thể sẽ tới gặp cả Lưu Ích châu
đại nhân.” Lưu Bị lập tức hỏi: “Nói vậy, đây đều là ý của bề trên?” Ta
gật đầu: “Không sai, bằng không tiểu tử cần gì vất vả.”
Lưu Bị trầm ngâm, ta liền mỉm cười: “Thật ra Hoàng thúc cần gì như vậy.
Ngài cũng biết rõ mà, hiện tại hoàn cảnh của ngài dù sao cũng không thể
cho bề trên hy vọng gì. Người hiện giờ có lẽ sống một ngày dài như một
năm! Vốn dĩ Người từng trông cậy vào Viên đại nhân, có điều, lúc này thì hết cách rồi. Thế lực Hứa Đô ngày càng lớn, lúc tôi tới gặp bề trên,
thấy Người bị canh phòng rất chặt. Đến tôi cũng phải lấy danh nghĩa khám bệnh vào được nửa canh giờ. Hoàng thúc, tôi tới gặp ngài, chính là muốn nghe một câu, chưa nghe được câu trả lời thuyết phục của ngài, tôi sẽ
chưa phụng mệnh tới Giang Đông hoặc Tương Dương.” Trong mắt Lưu Bị có ý
thăm dò, ta gật đầu: “Bề trên không tin tưởng Giang Đông, dù sao cũng là người ngoài. Còn nữa, trong lúc đại chiến Viên Tào, Tương Dương không
xuất binh khiến Người khó hiểu, Người gửi gắm hy vọng chính là ở ngài.”
Lưu Bị thở dài một hơi, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Bị lúc ấy đã từng
lập lời thề, dĩ nhiên phải giữ lời. Nhưng mà, ngươi cũng thấy đấy, tình
thế trước mắt của ta…” Ta thở dài: “Đúng vậy, tiểu tử hiểu rõ. Nếu Hoàng thúc đã nhắc tới lời thề kia, sau khi tôi trở về chắc chắn sẽ nói lại
với bề trên. Dù sao nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào, nhẫn nại là
quan trọng nhất. Hoàng thúc à, nếu chuyện này hoàn thành, tôi cũng được
giải thoát. Làm thương nhân vẫn an toàn hơn.” Lưu Bị bất động thanh sắc
nói: “Triệu công tử vất vả rồi.” Ta cố ý cười khổ: “Đây cũng là tiểu tử
tự tìm lấy. Có điều, tôi cũng sẽ không thường xuyên tiếp xúc với ngài,
còn phải giữ mạng nữa.” Lưu Bị nói chậm rãi: “Tuy là như vậy, bệnh này
vẫn phải phiền Triệu công tử khám cho.” Ta tất nhiên gật đầu: “Hoàng
thúc yên tâm, bệnh chưa chữa khỏi, trách nhiệm đại phu cũng chưa hết,
tôi biết rõ phải làm gì. Đúng rồi, ít lâu nữa tôi sẽ mở dược điếm và cửa hàng ở Tân Dã, mong đại nhân chiếu cố nhiều hơn.” Lưu Bị gật đầu, ta
cũng cáo từ.
Lưu Bị đích thân tiễn ta ra cửa, đột nhiên
hỏi: “Sao ngươi biết Tử Long?” Ta mỉm cười: “Tôi và Triệu tướng quân là
người cùng tộc, từ nhỏ đã quen biết, huynh ấy cũng như huynh trưởng của
tiểu tử vậy. Có điều, tiểu tử việc công và tư luôn rõ ràng, trong mắt
Triệu đại ca, tôi chỉ là một thương nhân thành đạt và đại phu thôi.” Lưu Bị dĩ nhiên rất hài lòng câu trả lời của ta, không nói gì nữa.
Ra tới cửa lớn, không ngờ Vân ca ca vẫn đứng ở ngoài chờ, ta biết huynh ấy đang đợi ta, liền nhẹ nhàng đi tới: “Chúng ta cùng trở về đi.” Vân ca
ca không nói gì, cùng nhau đi. Nhìn bộ dáng buồn khổ của huynh ấy, ta
thở dài: “Ca ca, không có chuyện gì đâu. Chỉ là trước kia ở Nghiệp thành đồng ý làm giúp Hoàng thúc một chuyện, huynh đừng lo lắng.” Vân ca ca
lắc đầu: “Muội bảo ta không nên hỏi, ta sẽ không hỏi, đặc biệt là chuyện này lại liên quan đến chủ công. Có điều, Như nhi, muội đừng dấn sâu quá được không? Muội…” Ta cố ý cười: “Muội không làm gì đâu, chẳng có
chuyện gì hết, ca ca tin muội đi.” Vân ca ca vẫn cười khổ không nói.
Một lúc sau về đến nhà, đại tẩu đón vào nói: “Hai người về rồi! Huynh
trưởng thiếp đã đến, vào ngồi đi.” Ta nhìn quanh hỏi: “Tẩu tẩu, Tần Dũng đâu rồi? Đệ không phải bảo hắn ở đây giúp tẩu sao?” Đại tẩu vội vã nói: “Như đệ, quản gia của đệ thật biết cách làm việc. Ở đây đã thu dọn xong cả rồi. Hắn nói buổi tối không cần nấu cơm, hắn ra ngoài gọi đồ về.” Ta gật đầu, Tần Dũng đúng là rất biết cách làm. Chưa vào tới nhà, một vị
tướng tuổi còn trẻ đã ra đón, đường nét có chút giống chị dâu, tuy rằng
không anh tuấn bằng Vân ca ca, cũng không quá tệ. Vân ca ca bước lên
giới thiệu chúng ta với nhau, ta rất thoải mái hành lễ. Nhìn lại thấy
Vân ca ca vẫn chú ý ta, ta biết huynh ấy còn chưa từ bỏ ý định kia, liền nhân lúc mọi người không để ý, trao cho Vân ca ca một ánh mắt kiên
định, huynh ấy bất đắc dĩ chỉ cười.
Bữa cơm này ăn thật
không thoải mái, ta và Vân ca ca đều miễn cưỡng vui vẻ, nói vài chuyện
nam bắc. Vất vả lắm mới xong bữa, ta muốn đi, Vân ca ca đành tiễn ta về. Trên đường trở lại khách điếm, ta một lần nữa nói ra nghi vấn trong
lòng: “Ca ca, muội trước sau vẫn không hiểu, Lưu hoàng thúc này tốt ở
chỗ nào? Ông ta có đáng để huynh trả giá hết thảy không?” Vân ca ca cười cười: “Muội là nữ nhi, đương nhiên không hiểu ý nghĩ của chúng ta. Ở
Nghiệp thành ta từng nói, chủ công là minh chủ trong lòng ta, là người
duy nhất tán thưởng ta, muội hiểu chưa?” Ta nhìn huynh ấy nói: “Nhưng
mà, muội muội cũng nói rồi, huynh chưa từng tìm kiếm, làm sao biết ngoài ông ấy không có ai tán thưởng huynh? Võ nghệ của ca ca, nhân phẩm của
ca ca, tính cách của ca ca nếu lọt vào mắt bá chủ nào cũng có thể được
người ta tán thưởng. Huynh chưa từng tìm kiếm thử đã quyết định như vậy
rồi.” Vân ca ca nhíu mày: “Như nhi, muội sẽ không có ý định bảo ca ca đi Giang Đông chứ?” Ta đứng sững lại: “Ca ca, theo Như nhi thấy, Bá Phù
thật sự mạnh hơn Hoàng thúc. Chưa nói Bá Phù là người trọng tài có nghĩa khí, chỉ nói thực lực, Giang Đông đã gần như định xong, đất đai rộng
lớn biết bao? Mà Lưu hoàng thúc nói người không có người, nói tiền không có tiền, quan trọng nhất là không có mảnh đất riêng thuộc về mình, có
gì tốt chứ?”
Vân ca ca nở nụ cười: “Tiểu Như nhi, nói ra rồi nhé! Tôn Sách trong mắt muội tốt như vậy sao? Được rồi, muội đừng
như vậy nữa. Nói thật lòng, ca ca từ lần đầu tiên gặp chủ công đã xác
định rồi. Chủ công lúc ấy vẫn còn tay trắng, so với bây giờ còn không
bằng, nhưng mà ông ấy chiêu hiền đãi sĩ, nhân từ với dân chúng, muội
xem, chúng ta tới đây chưa bao lâu, nơi đây đã hoàn toàn thanh đổi, ai
dám nói chủ công không phải hiền chủ? Chủ công bình thường tuy không nói nhiều, nhưng rất thấu hiểu lòng người. Lần đó, ông ấy nắm tay ta mà rơi lệ, lúc ấy ta đã thề kiếp này sẽ theo ông ấy, quyết không phụ lòng. Tin ta đi Như nhi, chủ công nhất định sẽ đánh hạ được thiên hạ. Tới lúc đó, chúng ta sẽ được hưởng những ngày an nhàn.” Vậy sao? Ta nhìn vào mắt
huynh ấy hỏi: “Ca ca, nếu như ông ấy phụ huynh thì sao? Giống như Công
Tôn Toản vậy, ông ta phụ huynh trước thì sao? Huynh có rời khỏi ông ấy
không?” Vân ca ca cười: “Không đâu, chủ công không giống Công Tôn Toản,
ông ấy đã giao ước với ta, chúng ta sẽ không phụ nhau. Ta biết, muội lo
lắng cho ta. Được rồi, muội cứ yên tâm đi.” Ta mặc kệ, vẫn cố chấp hỏi
huynh ấy: “Muội muội nói là, nếu có một ngày như thế thì sao? Ca ca phải biết thế gian không có chuyện gì không thay đổi, con người cũng vậy.”
Vân ca ca cười lớn: “Có chứ, sao không có? Tính cách quật cười của Tiểu
Như Nhi chính là không đổi! Được rồi, không có nếu như mà muội nói, muội đó, đừng nói dài dòng chuyện này nữa.” Ta cắn răng không nói gì.
Đưa ta về tới phòng, Vân ca ca do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nói ra: “Như
nhi, muội có thể nghĩ cách kết thúc những việc muội đang làm, cùng ca ca về nhà không? Muội cứ thế này cũng không được.” Ta ngẩng đầu nhìn huynh ấy: “Hiện giờ không thể. Ca ca, huynh đã quên lời Như nhi nói trước kia rồi sao? Thần tiên đã lựa chọn Như nhi đến cứu dân chúng, muội sẽ không từ bỏ trách nhiệm của mình. Đương nhiên, đợi thiên hạ yên ổn, dân chúng không cần muội nữa, muội sẽ về bên cạnh ca ca.” Vân ca ca xoay người
không nhìn ta nữa: “Như nhi, ta thật không hiểu thần tiên gia gia kia vì sao lại chọn muội, ta thật hối hận bản thân hồi ở Dịch Kinh không giữ
muội lại. Mỗi khi ta nghĩ đến chuyện một nữ hài tử như muội ở ngoài bôn
ba, ta lại… Thật có lỗi với Nhị thúc.” Ta hiểu chứ, sao ta lại không
hiểu lòng huynh thương yêu ta. Từ nhỏ đến lớn, huynh giống như cha vậy,
nhưng mà, ta không thể ích kỷ như vậy, ta phải hoàn thành sứ mạng của
mình: “Ca ca đau lòng Như nhi, muội đương nhiên biết, muội cũng lo cho
ca ca. Nhưng mà, thiên hạ loạn lạc, dân chúng sống lang thang vô cùng
khổ sở, muội muội có khả năng cứu giúp bọn họ, lại không làm, lương tâm
muội có thể chấp nhận sao? Lương tâm ca ca có thể đồng ý sao? Hạnh phúc
của một người lại được tạo dựng trên hạnh phúc của ngàn vạn người. Vân
ca ca, đổi thành huynh, huynh có thể bỏ được sao? Nếu ca ca không theo
muội đi, huynh cũng đừng ép muội ở lại được không” Vân ca ca thở dài một tiếng: “Có lẽ muội nói đúng, ca ca không ép muội nữa.”
Đợi Vân ca ca đi rồi, Tần Dũng tiến vào hỏi: “Công tử, cậu và đại gia cãi
nhau sao? Ngài ấy hình như đã khóc.” Ta chôn chặt đầu vào lòng bàn tay,
trên mặt cũng toàn nước mắt: “Ta biết. Chúng ta không cãi nhau, có điều, ta không thể mang huynh ấy đi, huynh ấy cũng không giữ ta ở lại được.”
Tần Dũng thở dài: “Hai người đây là tội gì? Công tử vì sao không nói rõ
với đại gia? Chẳng lẽ ngài ấy có thể làm hại cậu sao?” Ta thở dài một
tiếng: “Ngươi quá ngây thơ rồi. Ca ca đương nhiên sẽ không làm hại ta,
nhưng mà nếu huynh ấy biết sự thật, sẽ không tiếc thứ gì ngăn cản ta,
thậm chí sẽ dùng phương pháp tự hại mình để ép ta ở lại hoặc giam cầm
ta. Trong mắt huynh ấy chỉ có Lưu Bị mới là minh chủ trong loạn thế,
giúp đỡ Lưu Bị dựng nghiệp lớn chính là mục tiêu phấn đấu của huynh ấy.
Vì trung vì nghĩa, huynh ấy sẽ làm như vậy.” Tần Dũng vội la lên: “Nhưng mà sau này trên chiến trường, hai người chẳng lẽ sẽ cốt nhục tương tàn? Tào công căm thù Lưu Bị tới tận xương tủy, tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, đến lúc đó, hai người làm thế nào?” Ta cười thảm: “Ta sẽ làm thế
nào sao? Tần huynh, nói thật với ngươi, võ nghệ của ta giỏi hơn ca ca,
ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng, thực sự tới ngày đó, ta sẽ dùng mọi thủ
đoạn giữ ca ca bên cạnh mình. À, nói tới đây mới nhớ, ngươi nhanh về Thọ Quang, trong đám thủ hạ cẩn thận chọn ra mười người, thứ nhất là phải
cơ trí một chút; thứ hai phải tuyệt đối trung thành; thứ ba võ nghệ của
bọn họ trong loạn quân không chỉ tự bảo vệ được mình, còn phải bảo vệ
được người nhà ta; thứ tư bọn họ không được có bất cứ quan hệ nào với
Tào công.” Tần Dũng lập tức hiểu rõ: “Bảo bọn họ tới đây phải không?
Nhiệm vụ là gì vậy?” Ta kiên định nói: “Hai nhiệm vụ: bất luận thời điểm nào đều phải đảm bảo đại tẩu và đứa bé được an toàn; thứ hai, một khi
hai bên giao chiến, trong lúc hỗn loạn đưa họ tới nhà chúng ta ở Hứa Đô. Bình thường, bọn họ chính là gia đinh của ca ca, chuyện khác bọn họ
không cần làm.” Tần Dũng gật đầu.