Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 9: Chương 9: Bỗng sinh biến




Mấy ngày nay buổi tối vẫn có bão tuyết bay tán loạn như cũ, ban ngày tuyết đọng không tan nhưng hành trình đoàn người Khiêm tiểu Vương gia vẫn không chút trì hoàn.

Kề từ sau khi Diệp Hòa hiến kế, đãi ngộ cho nàng dường như khá hơn một chút. Cũng tỷ như có một lần sau giờ ngọ, Diệp Hòa thấy tiểu Vương gia đã ở trên giường ngủ ngon giấc mà nàng ngồi ghế gỗ không có việc gì làm thật sự rất chán, ánh mắt dao động nửa ngày trời rốt cuộc đem chú ý đánh tới tầng chót chiếc tủ trang bị đầy đủ thi thư.

Nàng là người tâm tư tỉ mỉ, cẩn thận quan sát vẻ mắt thiếu niên trên giường, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh môi đỏ sẫm cong lên, hai mắt nhắm lại, lông mi dày rậm phủ lên trên da thịt trắng nõn, cánh mũi vì hít thở mà khẽ rung động. Tiểu Vương gia này cứ như hài đồng không chút phòng bị ngủ say, xem ra khoảng thời gian tới cũng chưa tỉnh được.

Âm thầm ra quyết định, Diệp Hòa len lén dịch thân thể qua một chút, cẩn thận nhỏ nhẹ đưa tay về phía thư tịch ở tầng dưới chót, động tác cầm thư tịch hết sức khéo léo, từ đầu tới đuôi không phát ra một tiếng động, khi một quyển thư tịch thật mỏng từ tủ gỗ được lấy ra nằm ở trong tay, nàng mới thở phào nhẹ nhỏm.

Song lúc này thiếu niên trên giường không chút nào báo trước bỗng nhiên mở mắt ra, mắt phượng hẹp dài đen như mực nhuộm nhàn nhạt lia qua chỗ nàng, nhìn lại thư tịch trong tay nàng, trong mắt không mang theo chút tâm tình.

Diệp Hòa nhất thời ngây ngẩn cả người, thầm than thiếu niên này lòng cảm giác quả thật rất cao!

Nàng đang định đem thư tịch trả về chỗ cũ, hành lễ bồi tội với tiểu tổ tông lại thấy người trên giường không nói một lời khép hai mắt lại như không hề xảy ra chuyện gì.

Diệp Hòa sững sờ hồi lâu mới kịp phản ứng, người ta đang tỏ vẻ ngầm đồng ý chứ sao.

Sau lần đó, lá gan Diệp Hòa dần dần lớn, vừa bắt đầu chẳng qua cầm thư tịch đặt bên ngoài để xem nhưng chút ít điển tịch chánh tri với nàng đều vô dụng, không có hứng thú, chỉ lật mấy tờ xem liền nhìn không được nữa. Sau lại thấy tiểu Vương gia không có phản ứng, nàng dứt khoát trực tiếp ở trong tủ treo quần áo tìm kiếm một hồi, rốt cục tìm được mấy quyển thư tịch có liên quan đến địa lý cùng sách sử, trên sách là lối chữ khải phồn thể, rất nhiều từ lạ Diệp Hòa không nhận ra nhưng vẫn miễn cưỡng biết được chút tin tức.

“Là một cô nương sao lại cảm thấy hứng thú với địa lý tam quốc cùng sách sử nhỉ?”

Diệp Hòa đang vùi đầu lật xem thư tịch, thình lình xuất hiện thanh âm bay bỗng làm nàng sợ hết hồn, ngẩng đầu chỉ thấy Khiêm tiểu Vương gia đã mở mắt ra, công khai đăm đăm nhìn nàng, cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Diệp Hòa vội vàng hèn mọn nói: “Hồi bẩm Vương gia, nô tỳ chỉ là một cô nương nhu nhược mặc người khi dễ, ở trong thời loạn thế này một thân một mình không nơi nương tựa, biết thêm chút tình thế thiên hạ cũng rất tốt.”

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt kia phảng phất đang nói: “Ngươi mà là một cô nương nhu nhược sao?”

Diệp Hòa làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt hắn, không đáp lời chỉ cúi đầu im lặng. Người ta thường nói im lặng là vàng, Diệp Hòa cảm thấy ở cùng một chỗ với tiểu hồ ly vương gia này, im lặng còn đáng quý hơn kim cương hột xoàn.

Thấy người nọ không quan tâm, Khiêm tiểu Vương gia bỗng nhiên thích thú nói: “Đường xá xa xôi, ở trong xe ngựa lại không thú vị. Ngươi có khúc hát nào không?”

Khóe miệng Diệp Hòa nhếch lên: “Không biết.”

“Vậy thổi tiêu?”

“Không biết.”

“Ngâm thơ chắc là có thể?”

“Không biết.”

Thiếu niên thất thời không vui, lạnh lùng nói: “Đừng có kiểu trả lời có lệ cho bổn vương, ngươi chính là hòn ngọc quý trên tay Khúc thừa tướng, ta cũng đã sớm nghe nói Khúc Mật Nhi tài nghệ song tuyệt, sao có chuyện gì cũng không biết?”

“Hồi bẩm Vương gia, nô tỳ tên là Diệp Hòa, không phải là Khúc Mật Nhi.”

“Hừ, vậy ngươi biết cái gì?” Thiếu niên cáu tiết hừ lạnh hỏi, nói xong còn bổ sung: “Nếu ngươi dám nói cái gì cũng không biết thì lập tức cút xuống xe, đeo dây kéo xe lương theo đoàn xe bộ đi.”

Diệp Hòa bất đắc dĩ đành phải trả lời: “Nô tỳ sẽ kể chuyện cười.”

“Hả?” Mâu quang thiếu niên lóe lên, xoa cằm gật đầu nói: “Cũng tốt, bổn vương tạm thời nghe một chút chuyện cười ngươi kể.”

“Vương gia, nô tỳ trước kể cho ngài nghe chuyện cười thứ nhất.”

“Nói đi.”

“Chuyện cười.”

Thiếu niên nhăn đôi mày lại, vẻ mặt không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Vương gia, nô tỳ kể cho ngài nghe chuyện cười thứ hai.” Diệp Hòa dừng một chút, mặt không chút thay đổi tiếp tục nói: “Chuyện cười, chuyện cười.”

“…………”

“Vương gia, nô tỳ kể cho ngài nghe chuyện cười thứ ba.” Tiện đà dừng một chút, nói tiếp:“Chuyện cười, chuyện cười, chuyện cười.”

“…………”

“Vương gia, ngài còn muốn nghe nô tỳ kể cho ngài nghe chuyện cười thứ tư không?” Diệp Hòa khiêu mi hỏi.

“Ngươi dám trêu chọc bổn vương gia?”

Lúc này sắc mặt thiếu niên đã sớm đen đến không có thể đen thêm, trong con ngươi chớp động lên lửa giận, thanh âm lạnh lùng như từ trong kẽ răng nặn ra.

Diệp Hòa lại không cảm thấy sợ, ngược lại nhìn vẻ mặt thiếu niên lãnh đạm như già trước tuổi lúc này đã bị nàng chọc giận đến thay đổi sắc mặt, trong lòng âm thầm có chút đắc ý.

Thấy Diệp Hòa lộ vẻ mặt tự mãn, sắc mắt Khiêm tiểu Vương gia càng thêm khó coi, lạnh lùng nói: “Là ngươi tự mình cút xuống hay muốn bổn vương tự mình động thủ?”

“Nô tỳ không dám làm phiền vương gia đại giá.” Diệp Hòa nói giọng cung kính, trên mặt lại không thèm để ý, ngữ tất trực tiếp vén lên màn xe muốn đi xuống.

Song chỉ trong chớp mắt, Diệp Hòa bỗng nhiên cảm thấy bên hông truyền đến một sức kéo, nàng mất thăng bằng ngã về phía sau, ngã mạnh trên thành xe, đang muốn tức giận lại thấy nơi buồng xe, trên đỉnh đầu của mìn rõ ràng cắm một mũi tên lông vũ.

“Bảo vệ Vương gia!” Giọng nói Hắc Phong hàm chứa lo lắng, lớn tiếng quát lên!

Diệp Hòa ý thức được tình trạng không ổn vội vàng bò dậy, chỉ thấy hai bên sườn núi bị tuyết đọng nhuộm trắng đội nhiên lao xuống gần tram bóng người tay cầm cung nỏ, hiển nhiên đang muốn hành thích trên tuyết. Bọn họ đều mặc trang phục màu trắng bó sát người, cung tên vừa bắn ra, mưa tên đua nhau mà đến, vệ binh thân thủ linh hoạt vung đao ngăn đỡ các mũi tên nhưng chỉ có thể ngăn chặn một lúc liền ngã xuống, cũng may xe ngựa thuộc loại vững chắc, rất nhiều mũi tên chỉ có thể ghim vào sườn xe chứ không cách nào xuyên xe tiến vào trong.

“Không nên kinh hoảng, chúng ta dùng hết tốc lực chạy vào rừng cây phía trước!”

Không biết từ lúc nào trong tay Khiêm tiểu Vương gia đã cầm một thanh trường kiếm, vừa quơ đỡ tên nhắm vào buồng xe vừa lớn tiếng hạ lệnh phân phó, nói xong từ trong ống tay áo lấy ra một thanh chủy thủ tinh xảo sắc bén ném đến trước mắt Diệp Hòa. Nàng không suy nghĩ nhiều xem thiếu nhiên giấu chủy thủ trong tay áo là vì đề phòng người nào, lập tức đem chủy thủ nắm vững vàng trong tay.

“Mau che chở Vương gia!” Hắc Phong đầu tàu gương mẫu mang theo mấy tên hắc y hộ vệ bao quanh xe ngựa.

Tuy nhiên vệ binh đánh xe đã bị tên bắn trúng mà hai con ngựa kéo xe trong đó có một con trúng tên. Diệp Hòa thấy thế, vội vàng tiến lên dùng chủy thủ cắt đứt dây thừng con ngựa bị thương, ngay sau đó kéo dây cương một con ngựa khác cấp tốc quay đầu ngựa.

Mắt thấy cự ly cách rừng cây rậm rạp còn hơn năm mươi thước, nhưng chỉ còn lại một con ngựa kéo xe tất nhiên phải chậm hơn rất nhiều, vả lại bọn họ cần sườn xe ngựa che chở không thể cứ thế bỏ xe đi, mắt đã thấy địch nhân ngày càng gần.

Diệp Hòa không còn thời gian suy tư, quyết định thật nhanh rút cây trâm bạc tinh xảo trên đầu xuống, hung hăng đâm mạnh vào mông ngựa, ngựa bị đau thê lương gào thét như điên xông thẳng về phía trước. Diệp Hòa kể từ khi uống viên thuốc kia cả người lúc nào cũng trong tình trạng không còn chút sức lực, hôm này nàng phải dùng hết khí lực nắm chặt dây cương, trong tay bị xiết ra vết máu nhưng cũng may khống chế tốt phương hướng rừng cây, không để cho con ngựa kia chạy tán loạn.

Con ngựa nổi điên vọt nhanh về hướng rừng cây, tốc độ thần kỳ gặp chướng ngại vật cũng không biết tránh né. Mắt thấy sắp đụng phải thân cây đại thụ phía trước, Khiêm tiểu Vươn gia bỗng nhiên phi thân nhào lên người Diệp Hoa, hai người liền cùng nhau lăn ra khỏi xe ngựa, quay cuồng mấy vòng trên mặt tuyết mới ngừng lại được.

Diệp Hòa thở hồng hộc, vùng vẫy đẩy bản tay của thiếu niên đang đặt trên vai mình, dùng sức đứng lên, lạnh lùng hỏi: “Ngài vừa rồi cứu ta hai lần, vì sao?”

“Bổn vương muốn cứu thì cứu, muốn giết thì giết còn phải giải thích với một hạ nhân sao?” Khiêm tiểu Vương gia thản nhiên nói, đứng dậy vỗ vỗ tuyết trên người.

Thiếu nữ lại không lĩnh tình, mặt không chút thay đổi nói: “Hiện tại hoặc là ngài giết ta hoặc là chúng ta mỗi người đi một ngả, sau này không liên quan đến nhau.”

Kỳ Mạch nghe vậy nhất thời nổi giận, trầm giọng quát lên: “Ngươi điên rồi? Giờ này khắc này nếu không có bổn vương che chở, ngươi cho rằng ngươi có thể sống bao lâu?”

“Nếu ta thật theo bên cạnh ngài mới là điên đấy.” Ánh mắt Diệp Hòa sắc bén, xem thường nói: “Những sát thủ kia rõ ràng muốn tới giết ngài, chỉ cần rời xa ngài là có thể tránh xa nguy hiểm, cơ hội trốn thoát cũng lớn hơn nhiều.”

“Ngươi……”

“Tốt!” Thiếu niên nheo đôi mắt lại, thanh âm lạnh lùng lạ thường, trên mặt không nhìn ra nửa điểm tâm tình, đồng thời ném ra một viên thuốc.

Diệp Hòa vừa mới nhận lấy thuốc liền nghe hắn phẫn nộ quát: “Ngươi cút đi cho ta!”

Diệp Hòa biết nếu hắn muốn giết mình đã sớm giết chứ không đợi cho đến bây giờ. Nàng không chút nghi ngờ trực tiếp đem viên thuôc nuốt xuống, không them nhìn tới thiếu niên sắc mắt tái nhợt một lần, xoay người sải bước rời đi.

Trong rừng rậm mờ ảo, chỉ còn lại một thiếu niêm cẩm y bạch cừu đứng lặng nhìn thân ảnh phấn chấn đắc ý như bình thường mà có chút ít cô đơn chán nản.

Cũng may vào mùa đông đêm tới thường đến sớm, lúc này đã là ban đêm, sắc trời dần dần tối xuống, ở trong rừng rậm ánh sáng đặc biệt yếu ớt, đối với Diệp Hòa mà nói là nơi che chắn tuyệt vời.

Nàng hướng chỗ sâu trong rừng cây đi tới, còn chưa đi được bao lâu mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng chém giết, tiếng rống giận dữ, tiếng kêu thảm thiết, hòa vào như giai điệu thị huyết làm cho người nghe kinh hãi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.