Diệp Hòa cau mày, lười cùng hắn đấu võ mồm, nén giận âm thầm tỉnh táo bản thân, thanh âm không mang theo chút tình cảm uy hiếp nói: “Buông, ngươi giả bệnh ta sẽ không nói ra nhưng ngươi sau này đừng chọc tới ta. Ngươi là hoàng tử Đại Kỳ, ta hiện tại không muốn giết ngươi gây cho mình thêm phiền toái nhưng nếu ép ta chuyện gì ta cũng làm được!”
Kỳ Mạch kéo khóe miệng lạnh lùng cười: “Nàng hiện tại rơi vào trong tay bổn vương, có tư cách nói điều kiện sao hửm?”
Diệp Hòa ngơ ngẩn, cắn răng không cam lòng giãu dụa hai cái, song tứ chi vẫn bị quản thúc quá chặt chẽ, nàng chán chường ánh mắt buồn bã: ”Đúng vậy ............ Ta căn bản không có tư cách cùng ngươi nói điều kiện.”
Thiếu nữ cúi đầu rũ mi xuống, lầm bầm than vãn: “Ngươi là vương gia tôn quý có quyền có thế, tùy thời có thể đưa ta vào chỗ chết, huống chi ta bây giờ còn bị ngươi quản chế, căn bản không có tư cách yêu cầu cái gì............ bất quá, ta rất nhanh sẽ............”
Thấy nàng bỗng nhiên dừng lại Khiêm tiểu Vương gia theo bản năng khiêu mi hỏi: “Sẽ cái gì?”
“Sẽ............” Chân mày thanh tú của Diệp Hòa chợt nhíu chặt hừ một tiếng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần thống khổ vạn phần, phù một tiếng phun ra một ngụm tiên huyết toàn bộ vẩy vào trên cổ áo Khiêm tiểu vương gia, trên vạt áo thâm tử sắc nhất thời vẽ lên một đóa hoa diêm dúa lẳng lơ nhìn thấy mà giật mình.
Kỳ Mạch sắc mặt biến hóa, nhíu mày hỏi: “Nàng bị thương?”
Diệp Hòa hé miệng muốn nói, song vẫn chưa lên tiếng thì lại phun một ngụm máu tươi, ánh mắt khép lại, thân thể liền vô lực mềm nhũn ngã xuống.
Kỳ Mạch cầm cánh tay mềm mại mãnh khảnh của thiếu nữ trầm giọng hỏi: “Nàng làm sao rồi?” Vừa nói cũng đưa tay về phía cổ tay thiếu nữ muốn thay nàng chẩn đoán mạch, song đầu ngón tay còn chưa chạm vào tay nàng đã dừng lại giữa không trung, bàn tay to thon dài có lực nắm thật chặt thành quả đấm.
Một thanh chủy thủ lóe hàn quang chống đỡ trên cổ Khiêm tiểu Vương gia, trên mặt Diệp Hòa còn dính vết máu nở nụ cười chân thành, giọng nói còn mang theo trêu ghẹo: “Ta mới vừa rồi muốn nói chính là… ta rất nhanh sẽ có tư cách nói điều kiện cùng ngài. Tiểu Vương gia, ngài nói có đúng không?”
Kỳ Mạch sắc mặt lạnh lùng, hai tròng mắt điểm nước sơn cũng trở nên âm trầm vô cùng: “Nàng gạt ta!”
“Đúng, ta lừa đấy!” Diệp Hòa không thèm để ý gật đầu, tiện tay dùng ống tay áo lau vết máu ngay khóe miệng, châm chọc nói: “Ta cố tình giảo phá đầu lưỡi của mình, vì muốn để ngài tưởng ta trọng thương, thừa dịp ngài buông lỏng cảnh giác mà tránh thoát, lại không nghĩ rằng ngài lại trực tiếp đem ta thả ra, bớt đi không ít khí lực cho ta.”
Thiếu niên ánh mắt lóe lên bị kèm hai bên, nhìn nàng miệng đầy máu tươi mang theo tự giễu lạnh lùng nói: “Ngay cả đối với bản thân cũng ra tay tàn độc, cũng khó trách............”
“Ít nói nhảm!” Diệp Hòa không muốn lãng phí thời gian trực tiếp cắt đứt lời của hắn: “Ngươi giả dạng là ma ốm yếu ớt vì sợ những người huynh đệ kia sao. Ngươi tám tuổi đã được phong vương, tay cầm thực quyền cùng Hoàng thượng ngồi chung xe ngựa, nhận được thánh dạ quang vinh cưng chìu, sợ rằng đám thái tử Kỳ Hách tưởng chừng quy thuận đã sớm xem ngươi như cái đinh trong mắt, giả dạng làm phế nhân bệnh yếu triền miên mục đích dẫn dắt bọn họ không chú ý, nhân cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức nghĩ phương pháp tốt.”
“Ngươi cùng huynh đệ đấu thế nào không liên quan đến ta, mà qua đêm nay nửa chữ ta cũng sẽ không tiết lộ.” Diệp Hòa đem chủy thủ tiến tới gần thêm một phân, tiếp tục trầm giọng nói: “Tiểu vương gia,ta không quan tâm chuyện của ngài, ngài cũng đừng tới quản chuyện của ta. Từ nay về sau ta và ngài nước giếng không phạm nước sông!”
Diệp Hòa tự nhận đã nói đến khí thế mười phần, lại không nghĩ tên khốn này chả thèm quan tâm lưỡi đao kề ngay cở trượt ra vết máu, mang theo khinh thường lạnh lùng liếc nàng, thờ ơ nói: “Vậy nàng giết ta đi.”
Diệp Hòa thiếu chút nữa cầm không vững, bàn tay nắm lưỡi dao sắc bén khẽ run lên suýt nữa không nhịn được trực tiếp xử tên tiểu Vương gia này nhưng nghĩ đến tiểu thái giám hôm nay nhét tờ giấy cho nàng, nếu thật một đao chém xuống nàng chắc chắn rước lấy họa sát thân, cùng nhau đến chỗ chết là cách làm quá mức ngu xuẩn, cuối cùng nén xuống sát ý.
Còn đang giằng co, trong rừng cây bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Diệp Hòa trong lòng hoảng sợ, một tay nắm lưỡi dao sắc bén vững vàng chống đỡ bên hông Khiêm Tiểu vương gia, một tay đẩy hắn vào trong bụi cỏ, ngay sau đó lấn thân đè hắn ở phía dưới, lớn tiếng uy hiếp: “Không cho phép lên tiếng, nếu không ta giết ngươi!”
Một đội cấm vệ quân binh giơ cây đuốc tuần tra chung quanh rừng cây, dần dần hướng phương hướng hai người đến gần.
Diệp Hòa ngừng thở, một chút cử động cũng không dám, nếu hiện tại bị những binh lính này phát hiện sẽ là chuyện lớn, tội danh uy hiếp hoàng tử nàng chắc chắn phải đầu rơi xuống đất.
Theo đám người càng đi càng gần hô hấp cũng trở nên nặng nề bỗng nhiên cảm thấy trước ngực ấm áp tê dại. Diệp Hòa ngơ ngẩn, lúc này mới phát hiện mình lúc trước vội vàng ngã nhào xuống, ngực vừa vặn đè ép trên mặt Khiêm tiểu Vương gia.
Mặt Diệp Hòa thoáng cái đỏ bừng, vào mùa thu khí trời coi như ấm áp, vì thế nàng mặc áo cũng rất mỏng, vốn không muốn ra vẻ nam nhân nên cũng không buộc ngực, thấy thiếu niên phía dưới mặc dù nghe lời không có lên tiếng, song hô hấp càng ngày càng nặng, nàng hận không thể đánh cho hắn một trận, nhưng mắt thấy cấm vệ quân tuần tra càng đi càng gần, đành phải duy trì nguyên trạng không dám cử động.
Cấm vệ quân quan sát chung quanh một chút, thấy không có gì khác thường rốt cục xoay người rời đi. Diệp Hòa thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhích người ra khỏi.
Khiêm Tiểu vương gia nhìn binh sĩ rời đi, gương mặt tuấn tú vốn tái nhợt lúc này hơi đỏ hồng, phượng mâu chau lại, nhàn nhạt thâm ý nói: “Sao đi nhanh như vậy?”
“Vô sỉ!” Diệp Hòa thẹn quá thành giận mắng, giơ tay hung hăng đánh lên gương mặt tuấn tú, má trái nhất thời hơi sưng đỏ.
“Người nào ở bên kia!?”
Một gã binh lính cấm vệ quân bỗng nhiên lớn tiếng quát lên, hiển nhiên còn chưa đi xa bị động tĩnh bên này hấp dẫn chú ý.
Diệp Hòa âm thầm mắng hỏng bét, trách bản thân thật sự quá sơ suất, thế nhưng bị tiểu Vương gia này chọc giận đến mất bình tĩnh. Hoặc nói tên khốn này cố ý chọc giận nàng khiến cho cấm vệ quân chú ý?
Mà lúc này có hối hận cũng đã muộn, mắt thấy đội cấm vệ quân giơ cây đuốc đi tới, dưới tình thế cấp bách giơ lên chủy thủ hướng Kỳ Mạch.
Kỳ Mạch mâu quang chợt lóe, trở tay nắm được cổ tay của nàng đem nàng đặt ở phía dưới, thấp giọng âm trầm nói: “Không muốn chết thì đừng lên tiếng!”
Diệp Hòa còn chưa kịp phản ứng, Khiêm tiểu Vương gia đã dựng lên thân thể đi ra khỏi bụi cỏ, đồng thời khôi phục bộ dạng yếu đuối vịn cây đi về phía cấm vệ quân cách đó không xa, hơi thở không ổn định lạnh giọng quát lên: “Nhìn cái gì!Ngay cả bổn vương cũng không nhận được sao?”
“Thuộc hạ tham kiến Khiêm Vương!” Cấm vệ quân giơ cây đuốc, vừa thấy thiếu niên nhất thời nhất tề quỳ rạp xuống đất.
“Bổn vương chỉ ra đây dạo một lúc, ai ngờ đến đây bệnh tình tái phát, cả người không còn chút sức lực, các ngươi tới vừa lúc còn không mau đỡ bổn vương trở về doanh trại?”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
“Vương gia, mặt ngài ............”
“Mặt bổn vương thế nào?”
“Không có, không có gì............”
Diệp Hòa lẳng lặng nằm ở bụi cỏ, nghe thấy giọng nói cùng tiếng bước chân càng ngày càng xa cho đến hoàn toàn không có động tĩnh............