Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 56: Chương 56: Phu thê giao bái




Sau khi từ hoàng cung trở lại Hạ phủ, căng thẳng trong lòng Diệp Hòa rốt cuộc có thể để xuống, lại đi xem giá y đỏ rực trong phòng do Ngự Gấm Hiên đưa tới để nàng lựa chọn, không còn chán ngắt như lúc trước mà bắt đầu cảm thấy giá y tinh xảo khá hơn, lúc này nàng mới cảm nhận được cảm xúc của một cô nương sắp xuất giá, trong lòng vui sướng, ngượng ngùng, thậm chí còn có chút xíu mong đợi……..

Lại trôi qua mấy ngày, Diệp Hòa cả ngày cùng hỉ nương chuẩn bị những chuyện cần thiết của tân nương đợi gả, trong lúc bận rộn thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, đảo mắt liền đến đêm trước thành thân. Dâng hương tịnh thân xong, hỉ nương dùng năm màu sợi bông tuyến giúp nàng búi tóc, tóc mai cùng lông mày tất cả đều phải chỉnh lại, mái tóc cần phải làm sạch cẩn thận trước khi ngủ, về ăn ngụ ý ”ngũ tử đăng khoa” bánh bao, sò, giò, cây dẻ, hạt sen, rồi mới lên giường ngủ.

Diệp Hòa không có tư tưởng cổ hủ như người thời đại này cũng không tin tưởng ăn năm thứ đó sẽ “ngũ tử đăng khoa” mà chỉ cảm thấy trước khi ngủ ăn nhiều như vậy sẹo lồi mới là thật nhưng ngại tập tục lâu đời đành phải làm theo. Huống chi dựa theo quy củ, ngày mai trước khi vào động phòng nàng không thể ăn gì cả, ngay cả nước cũng không thể uống, tối nay ăn thêm nhiều món dằn bụng cũng tốt.

Mặc một thân áo ngủ thuần trắng nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai chính là ngày đại hôn của nàng, Diệp Hòa nằm thật lâu không thể ngủ. Đi tới thời đại này, nàng vốn vô thân vô cố một thân một mình, những năm gần đây sống trong Hạ phủ cũng không có thân tình ấm áp chỉ có nơi cư trú mà thôi nhưng hôm nay nàng rốt cục sắp có một ngôi nhà.

Nhắm mắt lại Diệp Hòa không khỏi ngàn tư trăm tự nhớ tới Kỳ Mạch, nhớ tới đôi mắt đen bóng nhìn như trong trẻo lạnh lùng kì thực trong nóng ngoài lạnh, nhớ tới đôi môi đỏ mọng của hắn nhìn như bạc tình kì thực lại chung tình yêu sâu sắc, nhớ tới từng chuyện từng chuyện xảy ra giữa nàng cùng hắn, nhớ tới hắn đối với nàng nghĩa vô phản cố thật tốt, cho đến giữa khuya, Diệp Hòa mới trong suy nghĩ hổn loạn chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tỉnh lại nghênh đón Diệp Hòa chính là ngày đại hôn, ngày quan trọng nhất trong cuộc đời nàng.

Hạ phủ gả nữ, bên trong giăng đèn kết hoa dán đầy chữ đỏ song hỉ, ngay cả bọn nha hoàn ăn mặc so sánh với bình thường xinh đẹp hơn, trên mặt còn thoa thêm chút phấn. Sáng sớm Diệp Hòa đứng dậy, cảm thấy chung quanh thoang thoảng hơi thở náo nhiệt, trong cung phái tới mấy vị hỉ nương đã sớm đứng chờ ngoài cửa, hơn mười nha hoàn bưng khay mang nước nóng ùa vào bên trong phòng, sau khi đơn giản rửa mặt, thần sắc cung kính giúp nàng mặc vào mũ phượng khăn quàng vai.

Nha hoàn khéo tay giúp nàng vẽ lông mày trang điểm, quá trình rườm rà mất thời gian nhưng Diệp Hòa không thể không nhịn, phối hợp hoàn thành từng trình tự một. Dù sao trong cả đời chỉ có một lần, sao không nhẫn nại chờ được chứ?

Nghe chọn người toàn phúc ”mạng tốt” thay nàng chải đầu, đem mái tóc đen nhánh vãn thành búi lưỡng quảng phượng ghim ra sau, mới đeo lê mũ phượng.

Bên ngoài phủ vang lên tiếng pháo, lớn đến ngay cả nội viện cũng nghe được rõ, không lâu sau liền có nha hoàn vội vã chạy tới: “Tiểu thư! Tiểu thư……. Trong cung xe đón dâu đã đến, đang dừng lại ngoài phủ a.”

Mặc dù Diệp Hòa chỉ là dưỡng nữ của Hộ bộ thượng thư, thân phận thấp kém nhưng lại được Kỳ Mạch hoàng tử mà Kỳ Đế sủng ái nhất yêu thương, hôn lễ hết thảy sự vụ đều được tổ chức ngang hàng với Bắc Gia Công chúa, tất cả vật phẩm trang sức y phục không rời người, ít nhất các loại lễ nghi xuất giá cũng không ủy khuất nàng.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là Khiêm Vương gia thể chất “bệnh nặng” không cách nào tự mình đến rước dâu, chỉ có thể tùy lễ bộ thay mặc tổ chức. Hỉ đường thiết lập tại hoàng cung, động phòng thì tại Khiêm vương phủ hoàng thượng ngự tứ. Diệp Hòa cần ngồi vào xe đón dâu vào cung, cùng hắn bái đường thành thân, buổi tối lại bị đưa về Khiêm vương phủ chờ tân lang trở lại.

Khi bên ngoài tiếng pháo trúc náo nức vang lên lọt vào tai, là lúc hỉ nương nha hoàn vòng vây Diệp Hòa mặc vào sắc giày thêu đỏ sẫm hoa văn, để xuống tấm vải che mặt trùm lên mũ phượng, được nha hoàn vịn ra khỏi khuê phòng.

Thấy Diệp Hòa mặc giá y đỏ thắm đi ra ngoài, đội ngũ chờ chực đón dâu trước cửa Hạ phủ lập tức tấu lên nhạc khúc, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên ồn ào sôi sục, vệ binh theo đội ngũ nghênh thân chừng mấy trăm người, mười mấy nha hoàn hồi môn xếp thành hai hàng đi theo bên cạnh xe, tay cằm theo lẵng hoa. Lúc này bên ngoài Hạ phủ đã sớm tụ tập rất nhiều dân chúng vây xem, tiếng kèn trống hòa cùng tiếng cười đùa của mọi người mà phi thường náo nhiệt.

Hạ Niên Đức ăn mặc long trọng đoan trang cùng mọi người chờ bên ngoài, thấy Diệp Hòa từng bước đi tới từ trong tay nha hoàn nhận lấy tay Diệp Hòa, tự mình đưa nàng lên loan xa.

Trong thủ đô thành chuyện vui nghênh thân giữa Bắc Gia cùng Đại Kỳ, Cửu hoàng tử lấy chánh phi đã trở thành chuyện to lớn. Lúc Diệp Hòa ngồi trên loan xa trải qua, hai bên đường dân chúng tụm lại thành một đoàn, nhìn lại đều là đầu người chen chúc đông nghịch.

Diệp Hòa biết nơi này không ít người chỉ đến xem náo nhiệt, chân chính chúc phúc nàng không nhiều. Dù sao ở thời đại này “tàn hoa bại liễu” chắc chắn bị người xem thường, huống chi nàng gả là để xung hỉ “người sắp chết’. Ánh mắt của người khác nàng lười để ý, cả quảng đường trên mặt Diệp Hòa treo nụ cười nhạt, thản nhiên tiếp nhận mọi người nhìn chăm chú cho đến loan xa chạy nhanh vào cửa cung.

Vào hoàng cung còn chưa tính vào đâu, Diệp Hòa vừa vào trực tiếp bị đưa đến Phật đường nội cung, nghe lão ma ma quản lý buổi lễ nói một chập, dựa theo quy tắc Đại Kỳ trước lúc thành thân phải kính thần minh chính là ở trước mặt Phật chủ tĩnh tọa minh tưởng cho đến gần tới giờ lành mới ra lễ đường cùng tân lang bái thiên địa.

Bắc Gia trưởng Công chúa không phải người bổn quốc, vì vậy được phép trực tiếp miễn trình tự này nhưng còn Diệp Hòa phải tuân thủ.

Bị giày vò nhiều ngày rốt cuộc cũng đến nước cuối, dù nhẫn hết nỗi cũng phải nhẫn qua. Diệp Hòa tự an ủi mình, chịu đựng một thân mỏi mệt đói bụng, mặc lễ phục dày cộm, mang mũ phượng nặng trịch ngồi trên bồ đoàn trước Phật tổ chờ đến buổi tối.

Tĩnh tọa không cần hao tổn sức nhưng Diệp Hòa thì khác một thân giá trang dầy cộm nặng nề, đoan chánh tĩnh tọa trên bồ đoàn bốn năm canh giờ lại không thể nói đúng là đau khổ, rốt cục đợi đến cung nhân đến đây bẩm báo đã đến giờ lành. Diệp Hòa mới xem như được giải thoát, song ngồi một quảng thời gian dài đứng lên cảm thấy sống lưng muốn gãy đến nơi.

Ở trong một gian phòng chuẩn bị tạm thời dùng để chỉnh lý lại y phục, sau đó Diệp Hòa theo nha hoàn bà tử từng bước đi về phía hỉ đường tại đại điện.

Đi vào đại điện, đập vào mắt là một mảnh đỏ rực, đèn lồng màu đỏ, nến màu đỏ, trường thảm màu đỏ, lễ gấm màu đỏ, còn có nam tử áo đỏ thân kim tuyến cẩm tú. Sắc mặt của hắn từ trước đến giờ đều tái nhợt như bệnh nặng, hôm nay cũng không ngoại lệ, song mặc vào hỉ bào đỏ rực nổi bật nên mặt tạm như có chút huyết sắc, đôi môi đỏ sẫm hơn bình thường nhìn qua giống một bức họa màu đậm tiên diễm kinh người. Vì thế ngay cả tân nương lộng lẫy như nàng cũng mất đi mấy phần màu sắc.

Còn một đôi tân nhân khác tựa hồ chưa tới, cung phi, mệnh phụ, văn võ bá quan tụ tập một nơi, Kỳ Đế ngồi trên vị trí chủ thượng, bên cạnh hương án sương khói lượn lờ, nến đỏ cháy rừng rựng. Lễ bộ cùng quan viên cấp dưới mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Dưới ánh nhìn vui mừng của mọi người, Diệp Hòa được hỉ nương dẫn tới trước mặt tân lang, cách chính giữa một tấm lụa đỏ ghim thành hình dạng lễ hoa, hai người cầm mỗi đầu dây.

Diệp Hòa hướng một chỗ khác lụa đỏ nhìn lại, cách rèm che lưu li chỉ thấy bàn tay nắm lụa đỏ khẽ run, thân người lảo đảo muốn ngã, thỉnh thoảng nén giọng ho khan mấy tiếng, bộ dáng yếu đuối nhìn qua nghiễm nhiên bệnh tình nguy kịch. Diệp Hòa âm thầm thở dài, lại đóng kịch nữa rồi.

Hai người sóng vai đi về trước, Kỳ Mạch cố ý nhích tới gần xuyên qua rèm che mặt nhìn gương mặt mệt mỏi của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Mệt sao?”

Nghĩ đến đồng dạng cùng thành thân, hắn có thể thoải mái nghỉ ngơi “dưỡng bệnh” một ngày, nàng bị hành hạ cả một ngày, Diệp Hòa không nhịn được oán trách: “Chàng thử mặc như ta đến Phật đường tĩnh tọa một ngày thử một chút đi!”

Kỳ Mạch khẽ cau mày, giọng hạ thấp cực độ: “Ai bảo nàng đến Phật đường tĩnh tọa?”

“Lưu ma ma nói đây là quy củ.” Diệp Hòa thuận miệng trả lời.

Tròng mắt Kỳ Mạch thay đổi mang theo tia sáng sắc bén, lạnh lùng liếc về phía Lưu ma ma hầu hạ bên cạnh Diệp Hòa, giọng không lớn không nhỏ nhưng vừa đủ để ba người bọn họ nghe rõ: “Nô tài nói quy củ thì nàng làm theo sao? Đã sắp làm Vương Phi sao ngay cả chút khí thế chủ tử nàng cũng không có? Nếu sau này có người nhắc đến quy củ quái lạ nào đó, nàng phải đến nói cùng bổn vương trước.”

Lưu ma ma sắc mặt trắng bệch, đoan chánh đứng một bên, ánh mắt lại bị dọa đến không giám ngẩn lên.

Trong lòng Diệp Hòa ấm áp, ngữ khí của hắn mặc dù lạnh như băng, trong lời nói còn mang theo trách cứ lại khiến nàng cảm nhận được yêu thương quan tâm che trở.

Trong điện phủ đèn màu sáng rực, âm nhạc mênh mông không dứt bên tai lan tỏa cả hoàng thành, đập vào mắt là một mảnh đỏ rực không khí vui mừng, chờ giờ lành vừa đến bọn họ liền bái đường kết thành vợ chồng. Song mắt thấy thời gian lặng lẽ trôi qua, một đôi……. tân nhân khác lại không thấy xuất hiện.

Trong lòng Diệp Hòa có chút bất an bởi vì xa quê hương Bắc Gia trưởng Công chúa vẫn ở tại hoàng cung. Phủ Bát gia cách hoàng cung lại không xa, theo lý thuyết bọn họ hẳn đã sớm đến, sao đến lúc này vẫn chưa xuất hiện?

Mắt thấy giờ lành sắp đến, Kỳ Đế sắc mặt vốn ngập tràn vui vẻ hiện tại cũng dần dần trở nên không tốt, rốt cục trầm giọng nói: “Từ Phúc, phái người đến đó xem, chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì rồi?”

“Nô tài tuân lệnh.” Từ Phúc vội vàng đáp lời, sau liền vội vã ra khỏi đại điện.

Lúc này Lễ bộ Thượng thư bước ra một bước, khó xử nói: “Hoàng thượng, giờ lành đã đến, người xem………”

Kỳ đế hơi do dự nhìn đôi mặc hỉ bào trong đại điện, cuối cùng vung tay lên, hắng giọng nói: ”Bái đường trước.”

Theo tiếng nói Kỳ Đế vọng ra, đội nhạc nhanh chóng tấu khúc, tiếng nhạc vui mừng không cách nào giảm bớt bất an trong lòng Diệp Hòa, như nhận thấy nàng tâm thần không yên, Kỳ Mạch khẽ nhích tới gần, không biết có phải vì sắp bái đường hay không, thanh âm từ trước đến giờ trong trẻo lạnh lùng khó được một tia ôn nhu, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Diệp Hòa lắc đầu, không lên tiếng, nên nói thế nào đây? Nói nàng đang lo lắng cho Bát gia? Đêm đó Bát gia nói mười ngày sau chính là hôm nay, nàng nhiều lần tự an ủi mình, chỉ cần thành thân cùng trưởng Công chúa Bắc Gia, Bát gia sẽ không cần sống cuộc sống lo lắng đề phòng, nhưng mắt thấy sắp bái đường lại không thấy bóng dáng bọn họ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

Âm thầm tìm tòi đầu mối, Diệp Hòa tâm thần không yên đi về phía trong đại điện, trên hương án sương khói lượn lờ, nến đỏ cháy, người thực hiện nghi lễ cất cao giọng hô to.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái Ngô Hoàng.”

“Phu thê giao bái.”

Trước khi thành thân cùng bái đường phải chuẩn bị thật lâu nhưng đến khi chân chính bái đường quá trình bất quá ngắn ngủn chốc lát, đến người thực hiện nghi lễ cất cao giọng ”Kết thúc buổi lễ”. Diệp Hòa mới từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần, vừa rồi lơ đãng lạy ba lạy, nàng đã trở thành thê tử của người ta.

Diệp Hòa giương mắt nhìn hướng đối diện lụa đỏ, đôi tròng mắt đen trong trẻo đang nhìn chằm chằm nàng, trong mắt thần thái rạng rỡ sinh huy, ánh mắt ngập tràn vui sướng nhìn đến nàng bồi hồi rung động.

Sau khi bái đường, tân nương theo lẽ thường phải lập tức mang vào động phòng, người thực hiện lễ nghi lại cao giọng hô “Đưa tân nương vào tân phòng”. Diệp Hòa đang muốn dịch bước bỗng nhiên Kỳ Mạch hạ giọng ở bên tai Diệp Hòa nói: “Nàng về nhà trước, chờ ta.”

Về nhà……. Nhà……..

Diệp Hòa yên lặng trong lòng lập lời hắn vừa nói, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, khó được nghe lời gật đầu, giống như trước thấp giọng nói: “Ta chờ chàng trở lại.”

Ngay tức khắc, sắc mặt Kỳ Mạch trở nên nhu hòa, chỉ mới nói được một câu hỉ nương đã đi lên trước đỡ lấy Diệp Hòa dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ra khỏi đại điện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.