Không giống với ao đầm trong rừng bị cây cối che khuất bầu trời, nơi này có thể thấy rõ ánh trăng trên cao, tia sáng màu vàng nhạt nhẹ nhàng sải xuống mặt đất, bốn phía truyền đến tiếng râm rang của côn trùng, chung quanh một mảnh cỏ dại um tùm xanh tươi, nếu sơn cốc này không phải có ác lang hung mãnh nhất định sẽ là một nơi yên tĩnh xinh đẹp nhất.
Diệp Hòa cảm thán chậm rãi đứng dậy, Da Tô lười biếng tựa vào một gốc cây, mở miệng: “Nàng đi đâu?”
“Nhặt củi nổi lửa.” Diệp Hòa không quay đầu lại nói bỗng nhiên Da Tô đứng lên giọng nói mang theo ý ra lệnh: “Nàng cứ ngồi ở đây, ta đi nhặt!”
Diệp Hòa dừng bước quay đầu lại cau mày nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, không biết hồ lô tiểu nhân hèn hạ kia đang chứa cái gì?
“Nhìn cái gì?” Da Tô gằng lên, sau đó đem chủy thủ ném trả lại cho nàng, giọng nói vẫn mang theo tự cao tự đại không ai bì nổi: “Gia đói bụng! Nàng ở đây cắt một ít thịt sói, lát nữa ta về nướng ăn!”
Thì ra đã đói bụng rồi, người này từ nhỏ quần áo đưa tới tay cơm tới há mồm, sống sung sướng không cần đụng đến tay chân. Tuy Da Tô vương tử cùng Kỳ Mạch đều được sinh trong gia đình đế vương, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng hưởng hết vinh hoa phú quý không biết nhân gian khó khăn nhưng khác nhau ở chỗ y là con trai độc nhất có thể không chút kiêng kỵ muốn làm gì thì làm nhưng Kỳ Mạch thì khác lúc nào cũng phải đề phòng khắp nơi, còn phải cùng đám huynh đệ tranh đấu, hơn nữa tâm trí cùng cơ mẫn cũng không bằng Kỳ Mạch, tóm lại y chỉ là một vương tử bị chiều sinh hư.
Diệp Hòa khom lưng ngồi xuống, dùng chủy thủ rạch bụng mở ngực một con sói, cắt lấy mớ thịt ngon nhất, tẩy đi máu, lột đi lớp da bên trên. Một loạt công tác chuẩn bị làm tốt, Da Tô cũng vừa vặn ôm một mớ củi khô trở về, y móc ra ống dẫn đốt nhóm lửa nhanh chóng thấp sáng cả sơn động.
Diệp Hòa đem hai miếng thịt chia ra xiêng xong mới nhích đến gần đống lửa nướng. Đương nhiên Da Tô rất đói, giờ ngửi được mùi thịt như có như không, nuốt xuống một ngụm nước miếng. Nghĩ tới bản thân lưu lạc đến tình cảnh thế này đều tại tên vương tử hèn hạ vô sĩ kia, Diệp Hòa cố ý chỉ nướng chín một miếng thịt sói, miếng còn lại chỉ nướng sơ qua, đang muốn đưa miếng thịt chưa chín cho Da Tô bỗng nhiên nghĩ đến cách Hoàng Dung đối phó Âu Dương Phong, ngay sau đó áp dụng đưa que chín cho y: “Ăn đi.”
Quả nhiên, Da Tô nhận thấy nàng không có hảo ý, suy nghĩ một hồi tự cho rằng thông minh đoạt lấy que thịt sói còn chưa nướng chín, nói: “Ta ăn phần này.”
Diệp Hòa không thể không đưa, cầm lấy phần thịt sói đã chính, lại thấy Da Tô sau khi cắn xuống khẽ chau lại mày kiếm, phi một tiếng phun ra, giận giữ chỉ vào Diệp Hòa: “Nữ nhân này ——”
“Ta thế nào?” Diệp Hòa lạnh lùng lườm y: “Là ngươi tự mình muốn ăn, không được trách ta!”
“Hừ, đã biết nàng không có ý tốt!” Da Tô oán trách lần nữa đem thịt gác trên lửa nướng, song cũng không lâu lắm, một cỗ mùi khét bay đến, thịt sói bị nướng cháy khét như than không khác gì sắc mặt Da Tô vương tử lúc này.
Da Tô thở hổn hển, chớp mắt một cái nhìn về phía một nửa thịt sói còn lại trong tay Diệp Hòa, tiếp theo đưa tay muốn đoạn, Diệp Hòa vội vàng né tránh, cau mày hét lên: “Đây là phần ta đã ăn!”
Nhưng Da Tô cao ngạo nói: “Bổn vương tử không ngại.”
Diệp Hòa giận đến trợn mắt: “Ngươi không ngại ta ngại!” Phía trên còn nước miếng của nàng, ở hiện đại cái này còn gọi là hôn gián tiếp, nàng thà rằng ném cũng sẽ không cho tên tiểu nhân hèn hạ này ăn!
Thấy Da Tô nhào đầu qua cướp đoạt, Diệp Hòa vội vàng xoay người, cắn xuống một miệng lớn, đem phần trên tay quăng vào đống lửa, hại Da Tô chụp trúng khoảng không.
Thấy Da Tô biểu tình giận dữ, Diệp Hòa không nhịn được tâm tình sướng khoái nhoẻn miệng cười đắt ý. Cũng trong lúc này Da Tô ánh mắt chợt lóe, cúi xuống dùng miệng muốn cướp thịt trong miệng Diệp Hòa, khi đôi môi chạm nhau Diệp Hòa cả người như bị sét đánh, trợn to hai mắt nhìn.
Da Tô đầu lưỡi linh xảo càn quét trong khoang miệng Diệp Hòa, thịt bên trong miệng nàng nhanh chóng trôi tuột qua miệng y. Sau đó Da Tô thoải mái nhai nhai nuốt nuốt, lấy tư thái kẻ chiến thắng nhìn Diệp Hòa, ngón tay miết nhẹ lên môi : “Thịt mùi vị không tệ nhưng môi nàng ngon hơn.”
Diệp Hòa cảm giác mình sắp điên rồi, lý trí gì tĩnh táo gì đều biến mất không thấy bóng dáng, xanh mặt vươn ra hai tay bóp cổ y: “Ta giết ngươi!”
Cơn giận bị khơi mào, Diệp Hòa quên hết tất cả, không chút lưu tình bóp cổ khiến Da Tô không thể tránh né nhanh chóng đỏ mặt tía tai, mở to mắt căm tức dòm nàng.
Trong lúc này tiếng gầm gừ quen thuộc truyền đến khiến người ta rợn tóc gáy. Diệp Hòa chợt hiểu ra hoàn hồn, thu hồi đôi tay, oán hận liếc sang Da Tô, rồi nhìn lại bốn phía. Trong bóng tối dần hiện ra hai đôi lục quang, bốn đôi lục quang, tám đôi lục quang………
Ở trong bóng tối vô số lục quang chậm rãi nhích tới gần, lần này số lượng dã lang không chỉ có sáu con. Trong khoảng thời gian Diệp Hòa ngầm đếm, đoán chừng không dưới năm mươi con.
Chỉ có sáu con thôi đã khiến bọn họ hụt hơi chiến đấu, bây giờ có tới mấy chục con, tuy Diệp Hòa không phải người dễ nhận thua nhưng hiện tại trong đầu chỉ có ba chữ—— CHẾT – CHẮC – RỒI !!!
Da Tô sống lưng kéo căng, xoa xoa cổ họng bị bấm đến đỏ, hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Mau đốt lửa lớn hơn.” Diệp Hòa hít sâu một hơi, đem củi ném vào đống lửa, hy vọng bầy sói vì sợ lửa mà không dám nhích tới gần, nếu không bọn họ chỉ có thể chờ chết.
Một lát sau, những lục quang chớp nháy chậm rãi di chuyển đến, vòng vây tử dần dần thu nhỏ lại, vốn chỉ có thể nhìn thấy một ít lục quang nhưng bây giờ có thể nhìn rõ đường nét cả con, hơi thở dã thú dồn dập càng thêm rõ ràng.
Bọn họ vì đang đói bụng hay muốn báo thù cho đàn sói trước đó? Hoặc ỷ vào số lượng nhiều dám nhích tới gần đống lửa? Nhìn những ánh mắt dữ tợn của đàn sói, Diệp Hòa cảm thấy sống lưng rỉ mồ hôi lạnh.
Lại thấy Da Tô mở to một đôi sáng trong như hổ phách nhìn Diệp Hòa, biểu tình phức tạp cười nói: “Phụ vương từng nói với ta, nam nhân may mắn nhất là được gặp nữ nhân không thể cùng cùng sinh nhưng có thể tử với mình, không nghĩ tới người đó lại là nàng.”
“Ít tự cho là đúng đi, ai chết cùng ngươi hả?” Diệp Hòa giận đến sắc mặt xanh mét, căm tức quay sang nhìn y, ngay sau đó tiếp tục châm củi vào đống lửa.
Song những dã lang kia dường như đã không còn tính nhẫn nại, to gan từng bước ép sát phía trước, Diệp Hòa rất nhanh nắm chủy thủ đứng lên, cảnh giác đăm đăm nhìn bọn họ, mặc dù chỉ còn sót lại một hơi nàng cũng phải liều mạng. Bất quá ánh mắt nàng có hung ác cỡ nào cũng không có tác dụng, chỉ nghe thấy con lang đầu đàng hú lên một tiếng, bốn con lang dẫn đầu nhích tới gần đồng loạt nhào lên.
Diệp Hòa hiển nhiên đã quá tự đánh giá cao năng lực của mình, thật ra đã sức cùng lực kiệt căn bản không thể phản kháng, chớp mắt đám sói đã lướt tới, Da Tô theo bản năng nhanh đem nàng áp đảo che dưới thân thể.
Diệp Hòa trong bụng cả kinh, ngẩng đầu lên, dưới ánh lửa nhìn khuôn mặt Da Tô thấy chết không sờn. ”Vèo” một lực đạo mạnh mẽ xé tan không khí vọt tới, bốn dã lang cùng lúc ngã trên mặt đất, co quắp giật giật mấy cái liền ngừng thở. Một con sói vừa vặn ngã lên bên cạnh Diệp Hòa, nghiêng mặt nhìn lại có thể nhìn thấy rõ trên cổ con sói đang bị cắm một mũi lên bạch vũ.
Lông mày cau chặt của Diệp Hòa nhất thời giản ra, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, tất cả lo lắng sợ hãi đều biến mất không thấy bóng dáng, bắn một lượt bốn mũi tên chỉ có thể là người nọ, hắn tới rồi, Kỳ Mạch tới!
Cùng lúc đó một trận mưa tên như vũ bão ập đến bắn về phía bầy sói, xa xa xuất hiện vô số người mặc quân phục binh sĩ, sắp hàng không chỉnh tề nhưng trong tay đều cầm cung tên, âm thanh kéo dây cung không ngừng vang vọng, hằng hà sa số cung tên rậm cắm tán loạn trên thân bầy sói, thấy tình hình không ổn đám sói còn chưa trúng tên rối rít rút lui, bầy sói hung tàn bỗng chốc như điểu thú chạy tán loạn, không đầy một lát đã không thấy bóng dáng chỉ để lại mấy thi thể trúng tên bất động.
Trên người sức nặng bị gở bỏ, Diệp Hòa chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, sau đó rơi vào một lòng ngực quen thuộc, mặc dù hơi thấm lạnh nhưng cánh tay vòng quanh người siết chặt khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, không nhịn được rúc mặt vào lồng ngực hắn, tham lam hưởng thụ hơi thở thuộc về hắn.
“Thật xin lỗi, ta tới chậm.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Mạch ngập tràn tự trách, nhìn người trong ngực chật vật không chịu nổi, muôn vàn lo lắng mọi tức giận đều hóa thành ôn nhu.
Một tên binh lính bước nhanh về phía trước, cung kính hỏi: “Tướng quân, còn Da Tô vương tử phải xử trí thế nào?”
Kỳ Mạch cau lại mi tâm, tròng mắt đen nhánh lóe lên tia sắc lạnh, không thèm nhìn hắn, nói: “Giết.”
Binh lính lĩnh mệnh rời đi, lúc này Da Tô đã bị trói gô ấn mạnh quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vẫn cao ngạo bất khuất, sống lưng thẳng tắp, tên binh lính đi tới phía sau y giơ cao quân đao muốn chặt đầu y xuống.
“Chờ một chút!” Bỗng nhiên Diệp Hòa lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Kỳ Mạch, hạ thấp giọng: “Hiện tại hai nước giao chiến, nếu giết y rồi thù hận giữa Bắc gia cùng Đại Kỳ sẽ khó hóa giải, ngược lại nếu chúng ta giữ y lại có thể khiến Bắc gia lui binh. Kỳ Mạch, chàng nên nghĩ đến lợi ích về sau, chúng ta bây giờ không có lý do gì giết y.”
Kỳ Mạch sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, tròng mắt cúi xuống, sát ý trong mắt không giảm, gằng lên: “Y thiếu chút nữa muốn lấy mạng nàng, chỉ một lý do này đã đủ y chết một ngàn lần!”