Bát gia nói rất đúng, mỗi ngày Diệp Hòa ăn một chén Tử Linh Chi, buổi tối trước khi ngủ dùng nước nóng ngâm hai chân, hơn nữa Bát gia đúng giờ giúp nàng châm cứu xoa bóp, trong ngoài nhiều mặt được tỉ mỉ điều trị, ngày thứ năm thật đã có thể đứng dậy.
Mặc dù chỉ có thể giống như người gỗ cứng ngắc chậm chạp di động từng bước nhưng Diệp Hòa vẫn kích động đến nói không ra lời, vịn vách tường ở trong phòng dùng tốc độ ốc sên đi qua đi lại, nàng cảm thấy lần đầu tiên có thể đứng lên bước đi là chuyện vô cùng hạnh phúc, chưa từng mất qua sẽ không bao giờ cảm nhận được, nhưng vừa nghĩ đến chân Bát gia, Diệp Hòa lại cảm thấy khó chịu thay hắn.
Được Bát gia xoa bóp nhiều lần, da mặt Diệp Hòa cũng dày hơn, mỗi lần Bát gia giơ lên bắp chân của nàng, cởi xuống giày cùng vớ, xoắn ống quần lên lộ ra bắp chân trắng như tuyết rồi cẩn thận giúp nàng xoa bóp, một loạt động tác liên tiếp mà Diệp Hòa mặt không đỏ tim không đập. Trước kia hai chân chỉ cảm thấy chết lặng không chút cảm giác nhưng bây giờ dần dần khôi phục tri giác, có thể cảm nhận thủ pháp xoa bóp thành thạo của Bát gia thoải mái cỡ nào.
Qua thêm mấy ngày nữa, Diệp Hòa có chút tiểu nhân đắc chí, thấy Bát gia tốt với nàng, lá gan cũng dần lớn hơn, khi đôi ngón tay Bát gia ấn lên huyệt vị, nàng sẽ híp mắt hưởng thụ la lên: “Ai nha, nơi này ấn rất thoải mái, có thể mạnh thêm chút.”
Bát gia chỉ cười ôn hòa đáp: “Được.” Vừa nói liền theo lời tăng thêm chút ít lực, Diệp Hòa nhất thời thoải mái hừ hừ.
Cho nên, ở trong trạch viện trống trải, mỗi khi Bát gia vào phòng Diệp Hòa, sẽ nghe được thanh âm đứt quãng mang theo hưởng thụ của Diệp Hòa.
“Bát gia............ Có thể dùng lực một chút.”
“A, quá mạnh, nhẹ chút!”
“Không đúng, hiện tại lại quá nhẹ, mạnh một chút............”
“Đừng, đừng như vậy............ vẫn là điểm nhẹ chút đi!”
“Ừ............ Cái này đúng rồi, thật thoải mái a............”
Có một lần lão hộ viện vừa lúc quét lá rụng trong sân, ông không biết nội tình nghe được mặt đỏ tới mang tai, lắc đầu liên tục cảm thán Bát gia luôn thanh tâm quả dục, hôm nay sao lại không biết ý tứ thế chứ?
Bát gia thấy Diệp Hòa làm càng, ba hồi la nhẹ, một lát lại bảo nặng, khuôn mặt từ trước đến giờ luôn trầm tĩnh ít có ba động thỉnh thoảng sẽ lộ vẻ bất đắc dĩ, vẻ mặt buồn cười có, buồn bực có, cuối cùng là im lặng … Lại một lần khác Bát gia có chút giận, ngón tay bỗng dời phương hướng bàn chân trắng nõn khéo léo cong lên. Diệp Hòa sợ nhất chính là cái này, như bị dẫm phải đuôi mèo hoảng sợ thét chói tai trốn nhanh về phía sau, cái ghế ngưỡng đụng ngã cái bàn, cái bàn trượt chân ấm trà, bình trà rơi trên mặt đất, nước trà lá trà văng đến trên người Diệp Hòa, còn Bát gia bình yên vô sự ngồi trên băng ghế, tâm tình rất tốt cười ha ha. Thanh âm binh binh bang bang kèm theo tiếng cười làm căn phòng từ trước đến giờ yên lặng vắng lạnh có thêm mấy phần náo nhiệt.
Diệp Hòa cả người chật vật, trợn to đôi vừa đen vừa lung linh nhìn khuôn mặt nam tử nhìn có chút hả hê tức phì phì nói: “Bát gia, ngài là cố ý !”
Công tử trẻ tuổi nụ cười không giảm, vươn tay kéo nàng lại chăm chú nhìn nàng ôn nhu nói: “Không phải cô nương cũng cố ý sao?”
Diệp Hòa thấy bị hắn nhìn thấu tâm tư, khí thế chất vấn vừa rồi thoáng chút mất sạch, ngượng ngùng cười xòa. Không sai, nàng là cố ý, cảm thấy không công bằng cho nam tử trước mắt, vì bất hạnh mới sinh ra trong hoàng gia, không chỉ bị tước đoạt tình thân vốn có, bây giờ còn bị tước đoạt đi quyền thế cùng địa vị, thậm chí ngay cả thân thể kiện toàn cũng trở thành hy vọng xa vời, hắn mất cũng đã đủ nhiều không nên để hắn mất đi cảm xúc căn bản của con người.
Nàng muốn nhìn một Bát gia có vẻ mặt phong phú như người bình thường chứ không phải trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười, mà hai đầu lông mày cũng khóa chặt toát ra vẻ u sầu, vẻ mặt bình thản không có biểu tình, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đem tất cả cảm xúc che dấu trong lòng.
Trưa mùa đông, trên bầu trời mờ mịt lóe ra ánh mặt trời hiếm thấy, mặc dù hết sức yếu ớt nhưng nhìn thấy tia sáng màu vàng nhạt cũng đủ làm cho người ta ấm áp không ít.
Dưới sự giúp đỡ của Lan Khê, Diệp Hòa mặc vào một thân bố y nam trang màu đen, đây là y phục của một hộ viện người tương đối thấp bé trong phủ Bát gia, nàng mặc vốn hơi rộng nhưng mặc thêm hai lớp áo bên trong miễn cưỡng coi như vừa người.
Diệp Hòa hướng về phía gương trên bàn trang điểm, Lan Khê đã giúp nàng buộc lại mái tóc, trên mặt không trang điểm yên phấn mà chỉ dùng bút lông vẽ lên lông mày một chút, hơn nữa một thân áo đen giúp nàng che đi mấy phần nữ khí, nữ nhân giả trang thành nam tử coi như thành công.
Môi hồng răng trắng mặt như quan ngọc, nhìn lướt qua thật sự là phong độ, là một tiểu công tử tuấn tú!
Bất quá đây chỉ do Lan Khê nói thôi. Diệp Hòa hướng về phía gương soi, tự đáy lòng cảm giác nàng cứ như một tên tiểu tử mặt trắng.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Tinh Hà bước vào, những ngày qua hai nha đầu cùng Diệp Hòa chung đụng tự nhiên cũng trở nên thân thiết hơn, cũng không còn câu nệ lễ nghi, hiện tại ngay cả số lần gõ cửa vào phòng Diệp Hòa cũng giảm đi. Tinh Hà vừa tiến vào đã trợn mắt, không để ý quy tắc mà hét ầm lên: “Cô nương tốt của ta, cô làm sao còn soi gương, Bát gia đang chờ ở bên ngoài, cô nương rốt cuộc có muốn đi hay không a?”
“Đi chứ! Sao lại không đi?” Diệp Hòa liên tục không ngừng đáp lại, tiểu tử mặt trắng thì tiểu tử mặt trắng chứ, chỉ cần có thể ra ngoài hóng mát cho dù giả trang thành nương nương hay bà lão đều được.
“Đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ cũng phải đi nhanh lên!” Tinh Hà tròn con mắt trừng, bước nhanh đến trước một bước kéo Diệp Hòa đi ra ngoài, vừa đi còn không ngừng cằn nhằn: “Ta nói cô nương thật đúng là… Bát gia cũng đã chờ một lúc lâu, cô còn không gấp không vội nhìn gương, Bát gia mặc dù tính tình tốt nhưng cô nương cũng không nên để Bát gia chịu thiệt chờ lâu vậy chứ? Xem một chút hiện tại là giờ nào rồi............”
Diệp Hòa bị nha đầu này lãi nhãi miên miết, thống khổ không chịu nổi, hận không thể có một nhúm bông vải, cho dù không thể chặn lại miệng Tinh Hà, ít nhất nhét vào hai lỗ tai nàng cũng tốt!
Trong nháy mắt, Diệp Hòa ở nơi này gần nửa tháng, trải qua này mười mấy ngày điều trị hai chân đã có thể đi lại, hơn nữa nàng thường xuyên ở trong phòng làm động tác đá chân, ngồi chồm hổm nhảy, dậm chân tại chỗ, thực hiện một số động tác nhỏ mà nhờ vậy hồi phục so với dự đoán nhanh hơn chút ít. Hôm nay khí trời không tệ, Bát gia tính ra ngoài dạo, sợ những ngày qua Diệp Hòa ở một mình trong phòng buồn bực, chân cũng đã khỏe hẳn nên tính đưa nàng theo.
Có lẽ do khí trời không tệ, nhìn qua rèm cửa thấy trên đường lớn so với hôm Diệp Hòa vào thành náo nhiệt hơn nhiều, cũng may phố xá thành Nghiệp Đan hết sức rộng rãi, ba chiếc xe ngựa chạy song song cũng không thành vấn đề, cho nên mặc dù trên đường sóng người qua lại rất nhiều nhưng không hề chật chội.
Bát gia vì hành động bất tiện nên phải ngồi xe ngựa xuất hành, mà Diệp Hòa không cam nguyện cứ ở mãi trong xe ngựa, nàng muốn như những đại hán bố y chịu trách nhiệm bảo vệ Bát gia đi theo bên cạnh xe ngựa. Vừa bắt đầu Diệp Hòa đi theo xe ngựa nhưng về sau vì Diệp Hòa từ khi đến thế giới này lần đầu đi dạo phố, nhìn thấy thứ gì cũng cảm thấy ly kỳ, nhìn thấy mấy gian hàng bán đồ ăn vặt trên đường lại không nhịn được chạy đến ngửi một chút, nhìn thấy cửa hàng bán đồ thủ công lại hưng phấn chạy đến sờ sờ. Bát gia dặn Hình Lôi không cần thúc giục, chỉ đi theo nàng, thế nên tình trạng biến thành Diệp Hòa đi xe ngựa đi, Diệp Hòa ngừng xe ngựa ngừng.
Hình Lôi cảm thấy buồn bực, lúc trước Bát gia còn bảo hắn giết cô nương này nhưng bây giờ lại bảo vệ nuông chiều như thế. Tâm tư chủ tử đúng là hạ nhân như hắn không thể đoán nổi.
Hai nha đầu Tinh Hà cùng Lan Khê đi theo bên cạnh Diệp Hòa, thỉnh thoảng hỏi nàng có muốn mua thứ gì không nhưng Diệp Hòa luôn lắc đầu, nàng dọc theo đường đi vì cảm thấy mới mẻ nên mới ngó nghiêng một lát, sờ một chút chứ không nghĩ phải mua, huống chi Bát gia là người thanh liêm cuộc sống vốn kham khổ, nàng đã thiếu Bát gia rất nhiều, sao có thể không biết xấu hổ còn dùng ngân lượng của hắn chứ?
Một hơi đi qua hai con đường, Diệp Hòa dần dần không còn cảm thấy mới mẻ, huống chi còn chưa dùng cơm trưa, lúc này bụng đã sớm đói nhưng không thể xấu hổ nói bản thân đói, đành phải nén cơn đói tiếp tục đi dạo nhưng bước chân không khỏi chậm rất nhiều.
Xuyên qua cửa xe để mở, Bát gia nhìn thân ảnh đi ven đường càng ngày càng chậm bỗng nhiên nói: “Ta có chút ít đói, tìm nơi nào đó ăn một chút đi.”
Diệp Hòa vừa nghe vui mừng nhướng mày, nàng đang đợi lời này đây!
Tinh Hà nghe vẻ mặt không hiểu nổi, nghi ngờ hỏi: “Bát gia, không phải ngài trước khi ra cửa nói không muốn ăn, còn bảo nô tỳ đừng quên đến Bách Thảo Đường lấy chút thuốc tiêu thực sao?”
Diệp Hòa sửng sốt kinh ngạc quay về phía cửa sổ, lại thấy nam tử trẻ tuổi trong xe ngựa thần thái tự nhược như không nghe thấy Tinh Hà nói, ngồi dựa trên nệm trong xe ngựa nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Lan Khê âm thầm ngắt lên eo Tinh Hà, Tinh Hà le lưỡi vội vàng ngậm miệng lại.
Rất nhanh xe ngựa ngừng lại trước cửa một tiểu lâu bán thức ăn, bát gia vén lên rèm cửa chuẩn bị xuống xe, Tinh Hà Lan Khê thấy thế vội vàng tiến lên đỡ, Bát gia đi đứng bất tiện nên động tác xuống xe hết sức chậm chạp nhưng khuôn mặt hắn bình tĩnh, một thân thanh sam bố y lại làm cho hắn để lộ khí khái bất phàm, hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường trong đó bao gồm cả Diệp Hòa.
“Xin đại gia thương xót cho lão một ít bạc lẻ, nhà lão bị kẻ xấu cướp sạch thiêu hủy, lão đây cùng đường nên mới. . . . .”
Thanh âm không lớn nhưng tiếng nói như tiếng la vỡ tan hấp dẫn sự chú ý của Diệp Hòa, theo giọng nói nhìn lại chỉ thấy đầu đường đi tới một lão ăn mày vô cùng bẩn, dọc đường ăn xin có thể nhìn ra người này chừng năm mươi tuổi, gầy như cây que, cả người bẩn thỉu bị nhiều người trên đường xem thường, trong tay cầm cái chén bể vẫn trống không, người đi đường nhìn thấy ông lão không ai mà không né ra, sợ bị ông lão làm bẩn cả mình.
Mấy đứa nhóc mới lớn nghịch ngợm, nhặt mấy tảng đá nhỏ hướng sau lưng ông lão ăn mày ném tới, chỉ nghe thấy vang lên một tiếng thét đau, ông lão ăn mày liền ngã mạnh xuống mặt đường, Diệp Hòa vội vàng cúi người giơ tay đỡ dậy, ngay sau đó nghiêm nghị trợn mắt nhìn mấy đứa nhóc bướng bỉnh, bọn nhóc rụt cổ chạy nhanh đi.
“Lão ơi, trên lưng lão bị ném chảy cả máu rồi, ta đây có chút thuốc lão cứ dùng để thoa.” Diệp Hòa vừa nói cũng đưa tay sờ soạn ở eo, lấy ra một cái bình nhỏ bằng sành, đây là Bát gia cho nàng, nói là có thể cầm máu tẩy sẹo…. cho nàng tùy thân mang theo, một ngày ba lần bôi trên bắp chân để tránh nứt da lưu lại sẹo.
Song ông lão ăn mày lại không chịu nhận, ầm một cái quỳ trên mặt đất dập đầu, ngẩng đầu lên buồn bã nói: “Cô nương, tâm địa cô thật tốt, người tốt sẽ có phước. Nhưng lão đây hiện tại thiếu đâu phải thuốc trị thương, nếu thương lão thì cho lão chút bạc lẻ dùng cơm.”
Diệp Hòa khó xử, không phải là không chịu cho mà trên người nàng không có tiền a. Nhưng nàng không thể mặc cho ông lão không ngừng dập đầu.
Đang lo lắng thì mơ hồ nghe thấy mùi vị thủy mặc nhẹ nhàng, Diệp Hòa quay đầu liền thấy Bát gia đã xuống xe ngựa, chống quải trượng đi tới. Diệp Hòa buông tay, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ.
Bát gia cười khẽ, quay sang hỏi nha đầu đứng bên cạnh nói: “Lan Khê, hôm nay mang theo bao nhiêu ngân lượng trên người?”
Lan Khê từ bên hông lấy ra hà bao, đếm một chút mới trả lời: “Gia, tổng cộng có mười mấy lượng bạc.”
“Để lại một ít cho chúng ta dùng cơm trưa còn lại đưa cho ông lão.”
Tinh Hà nhất thời lo lắng hét lên ”Như vậy sao được? Mười mấy lượng này đủ cho quý phủ ta dùng nửa tháng............”
Bát gia liếc mắt nhìn nàng, Tinh Hà lập tức ngậm miệng biết điều đứng ở một bên không dám nói thêm nửa chữ.
Cách đó không xa Hình Lôi âm thầm kinh ngạc, sau khi chủ tử cứu vị cô nương kia thì cứ như biến thành Bồ Tát sống?
Diệp Hòa bình tĩnh nhìn Bát gia, ánh mắt có chút si mê, trong lòng có chút vui sướng, nam tử trước mắt mặc dù thân tàn tật, không quyền thế lại không có tài phú, lúc này ở trong mắt nàng lại là người hoàn mỹ nhất.
Lan Khê lấy ra một chút bạc vụn giao cho Bát gia, Tinh Hà trên mặt đầy vẻ không muốn nhưng không thể làm gì.
Nhưng khi Bát gia đem túi tiền giao cho lão ăn mày, lão ăn mày tràn đầy cảm kích ngẩng đầu đưa tay nhận lấy, đôi môi lạnh ngắt hé ra muốn nói cám ơn, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên quải trượng Bát gia cằm, vẻ mặt vốn cảm kích lập tức trở nên vặn vẹo, như người điên gào thét một tiếng hung hăng nhào tới.
“Bảo vệ Bát gia!”
Chợt xảy ra biến cố làm đám người Hình Lôi không kịp ứng phó, phóng lên phía trước nhưng không kịp bảo vệ Bát gia, trong chớp mắt lão ăn mày đã đem Bát gia đụng ngã. Ông ta hiển nhiên là người không biết võ, tay chân vì đói mà vô lực, chỉ dựa vào bản năng một ngụm cắn lên trên vai Bát gia, máu tươi theo đó chảy ra, Bát gia khẽ cau mày nhưng không có kêu ra tiếng. Diệp Hòa không ngờ tới đột nhiên xảy ra chuyện thế này, trong bụng nổi giận nhất thời phi thân lên, một cước đá vào bụng lão ăn mày, người nọ kêu thảm một tiếng ngã nhào trên đất, mấy đại hán bố y lúc này cũng chạy đến đem lão ăn mày bắt trụ lại trên mặt đất. Lan Khê Tinh Hà bị dọa đến hóa ngốc, lúc này mới phục hồi tinh thần, lớn tiếng kêu Bát gia, tay chân luống cuống đến đỡ nam tử áo lam trên mặt đất.
Ông lão ăn mày miệng đầy máu tươi nhưng ánh mắt khóa chặt Bát gia, giọng căm hận nói: ”Ta rốt cuộc tìm được ngươi, ngươi là tên ma quỷ giết người như ngóe! Ngươi dẫn người công kích trại man cương chúng ta, chôn sống mấy trăm người trong trại chúng ta, không những thế ngươi còn cho người phóng hỏa thiêu hủy phòng trại của chúng ta hòng chiếm đoạt mỏ than! Ngươi chết sẽ không tử tế! Chết cũng nhất định phải xuống mười tám tầng địa ngục!”