Nói chuyện tử tế một lúc lâu, mọi người đều cho rằng ngươi không để bụng những chuyện xấu hổ đó, hóa ra ngươi vẫn còn nhớ mãi, chờ ở đây sao?
Triệu Trường Hà sắp khóc đến nơi, không thể trả lời câu hỏi này!
Điều khiến hắn xấu hổ hơn là, lần này hắn thực sự có chút động tâm, không thể lý trực khí tráng nói rằng ta vốn không muốn làm gì cả.
Không còn cách nào khác, nam tử còn trinh là như vậy... Triệu Trường Hà nhăn mặt, thành thật nói:
- Lúc trước thật sự không nghĩ tới... Đó là nói đùa với huynh đệ trong trại, đừng để trong lòng.
Nhạc Hồng Linh cau mày.
Cái gì gọi là lúc trước thật sự không nghĩ tới, ý là bây giờ thật sự muốn nghĩ tới sao?
Nhưng nghe Triệu Trường Hà nói:
- Nhưng ngươi có thể đừng sờ nữa được không, dù sao ta cũng là một nam nhân bình thường... Nói thật chỉ là hít vào thở ra thôi, ta có thể hít vào thở ra, thực sự không cần thiết…
Bàn tay Nhạc Hồng Linh suýt nữa đã biến thành dấu tay đẫm máu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ai sờ ngươi! Ta đang chờ ngươi hấp thụ ngoại tức, giúp ngươi dẫn dắt đan điền, hòa hợp với nội tức! Ngươi tưởng pháp môn hấp thụ nội tức chỉ là hít thở thôi sao, không có ai hướng dẫn thì ngươi tập luyện thế nào!
Triệu Trường Hà há hốc mồm, cúi đầu:
- Vậy ngươi cứ sờ đi.
Nhạc Hồng Linh:
- ?
Sao lại thành ra là ta đang chiếm tiện nghi của ngươi vậy?
Ta đến nương nhờ ngươi, ngươi cầu xin ta chỉ dạy, vì vậy ta vô tư chỉ dạy ngươi. Mọi người quang minh chính đại, rõ ràng là một giai thoại, sao lại thành ra như vậy?
Nàng nghiến răng nghiến lợi tăng thêm lực:
- Hít thở sâu, tập trung tinh thần…
- Lão đại, Lão đại!
Cánh cửa bị đẩy.
- Ầm
Một tên thổ phỉ thở hồng hộc chạy vào:
- Bên ngoài... ờ…
Nhạc Hồng Linh mặt không biểu cảm quay đầu nhìn hắn, rồi từ từ cúi đầu nhìn tư thế cúi người sờ bụng Triệu Trường Hà của nàng, không cần nghĩ cũng biết lúc này trong mắt người khác đây là tiền đề của việc đang làm gì.
Lần này danh tiếng hoàn toàn hỏng bét.
Không, ta không phải Nhạc Hồng Linh, chỉ là nữ nhân trông hơi giống Nhạc Hồng Linh.
Triệu Trường Hà mặt cứng đờ:
- Có chuyện gì?
- Ờ, vừa nãy có huynh đệ đi sau núi, phát hiện có bẫy bị kích hoạt, không giống thú dữ, có thể có người vào núi.
Triệu Trường Hà giật mình, mọi suy nghĩ hỗn loạn đều biến mất, đột nhiên đứng dậy:
- Ngươi làm rất tốt... Tối nay mọi người đều uống hơi nhiều, đúng là thời cơ tập kích tốt nhất, ta đã sơ suất…
Nói xong, hắn đi hai bước, nói với Nhạc Hồng Linh:
- Nhạc... Nguyệt nhi, ngươi trốn trong phòng, đừng ra ngoài, ta ra ngoài xem tình hình, tiện thể điều người canh giữ nơi này.
Nhạc Hồng Linh giật giật khóe miệng, ngoảnh đầu không trả lời.
Triệu Trường Hà sải bước ra ngoài, lờ mờ còn có thể nghe thấy tên thổ phỉ bên ngoài nói:
- Lão đại, quả nhiên đại tẩu có chút giống Nhạc Hồng Linh, hóa ra đại ca lại lén lút thích Nhạc Hồng Linh như vậy…
Triệu Trường Hà lẩm bẩm đi xa:
- Liên quan gì đến ngươi... Đi điều người canh giữ, đừng để đại tẩu ngươi sợ hãi.
- Nhất định, giao cho huynh đệ bọn ta! Chị dâu mà rụng một sợi tóc, huynh đệ sẽ vặn đầu mình xuống làm bô cho đại ca!
- Nói bậy cái gì, đi làm việc đi!
Nhạc Hồng Linh bỗng muốn cười, rốt cuộc là danh tiếng của ai bị hủy hoại? Nói ra thì người khác không biết đây là Nhạc Hồng Linh thật, danh tiếng của nàng không hề bị hủy hoại, ngược lại danh tiếng Triệu Trường Hà thầm thương trộm nhớ Nhạc Hồng Linh thì thật sự không thể gột rửa được.
Hạ thánh nữ gì đó, có khi nào sẽ chém hắn không nhỉ…
Đang nghĩ như vậy, trong lòng nàng đột nhiên khẽ động, trường kiếm trong tay:
- Cao nhân phương nào giá lâm, sao không hiện thân gặp mặt?
Ngoài cửa sổ trên ngọn cây truyền đến giọng nói trầm trầm:
- Là ta.
Nghe giọng nói rất yếu ớt, cũng ốm yếu.
- Thôi Nguyên Ung?
Nhạc Hồng Linh ngây người, xong rồi, lần này thật sự có người biết là Nhạc Hồng Linh rồi…
Không phải, ngươi đến đây làm gì!
Nàng tức đến muốn chém người:
- Ngươi bị thương còn nặng hơn ta, nửa đêm chạy đến sơn trại làm gì? Từ bao giờ Thôi gia các ngươi lại để tâm đến loại tội phạm bị truy nã cấp thấp thế này? Nếu thật sự muốn bắt tội phạm bị truy nã thì cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ?
Ngoài cửa sổ yếu ớt nói:
- Ta nghe đồn, áp trại phu nhân của sơn trại Bắc Mang khá xinh đẹp, lại còn có chút giống Nhạc Hồng Linh, hóa ra Triệu Trường Hà thích kiểu này... Ta thấy không đúng, có phải ngươi bị trộm cắp bắt nhầm không, không yên tâm nên đến đây dò xét. Bây giờ xem ra, hình như ta đến nhầm rồi, không những đến nhầm mà còn đến không đúng lúc.
Sắc mặt Nhạc Hồng Linh đen như đáy nồi:
- Ngươi đến từ khi nào?
- Mới vừa rồi... Lúc ngươi chủ động dựa vào người hắn, tay sờ xuống dưới. Quả nhiên nữ nhân vào lúc này, linh giác gần như bằng không... Hắn vừa đi ngươi lại cảnh giác vô cùng, ta chưa làm gì ngươi đã phát hiện ra…
- Xoẹt!
Kiếm khí lạnh như băng, sát khí ngút trời.
- Thôi Nguyên Ung, ngươi đi chết đi! Tại sao ta lại đến nương nhờ hắn, tại sao ta lại rơi vào bẫy, từ đầu đến cuối đều là do ngươi hại ta!
- Leng keng leng keng!
Tiếng va chạm của trường kiếm vang lên xa dần.
- Khụ khụ... Thôi mỗ một phen tốt bụng, chỉ vô tình quấy rầy hứng thú của ngươi, hà tất phải như vậy…
- Ta, ta giết ngươi!
- Quả nhiên, chỉ có nữ tử và kẻ tiểu nhân là khó nuôi nhất... Thôi chào vậy.
- Để ta nghe thấy bên ngoài có nửa lời đồn thổi, ta, ta và Thôi gia không đội trời chung!
…
- Vậy là hiểu lầm sao? Đối phương không có ác ý?
Trở lại phòng, Triệu Trường Hà khoanh tay, nhìn Nhạc Hồng Linh tức giận đến mặt đỏ bừng, trong lòng đột nhiên nghĩ, nghề nghiệp thực sự của Thôi Nguyên Ung này không phải là quân sư quạt mo chứ…
Xem ra mọi chuyện trở nên thế này…
Nhưng nói thật, hắn thực sự không muốn biến mọi chuyện thành như vậy, Nhạc Hồng Linh và hắn thật sự không có quan hệ như vậy, chỉ có thể mang đến phiền toái cho cả hai bên. Không những ở chung trở nên rất phiền phức, thậm chí có thể Nhạc Hồng Linh vì tránh hiềm nghi, sau này ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Cũng không biết nên cảm ơn vị Thôi huynh đệ này hay là nên chém hắn.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn đang nghĩ không biết có còn làm bạn được không, Nhạc Hồng Linh đột nhiên lên tiếng:
- Trong sơn trại của ngươi có gián điệp.
Triệu Trường Hà sửng sốt, gật đầu nói:
- Đúng vậy, chiều tối ngươi mới rơi vào bẫy, chưa đến giờ Tý, Thôi Nguyên Ung ở trong thành đã nghe được tin, rõ ràng là có người nhiều chuyện.
Nhạc Hồng Linh nói:
- Ngươi biết là ai không?
- Ừ.
- Cần giúp xử lý không?
- Tạm thời không cần, đến lúc cần xử lý thì ta tự xử lý được... Tất nhiên nếu ngươi muốn trút giận thì bây giờ xử lý cũng được.
- Đã có kế hoạch thì thôi.
Nhạc Hồng Linh nhàn nhạt nói:
- Được rồi, đã là hiểu lầm thì đừng nghĩ nhiều nữa. Ngươi tiếp tục ngồi cho tốt, ta sẽ hướng dẫn ngươi hít thở.
Triệu Trường Hà ngây người:
- Ngươi... còn…
- Sao? Vì sao không thể làm? Thôi Nguyên Ung là con nhà gia giáo, theo lý cũng không đến nỗi tục tằn như vậy, như lời đồn của đám nữ tử quê mùa. Huống hồ Nhạc Hồng Linh ta trong sạch, tự làm việc mình nên làm, mặc kệ người ta nói gì.
Nhạc Hồng Linh liếc hắn, đột nhiên cười:
- Sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ vì chuyện này mà tuyệt giao với ngươi? Ngươi đâu có lỗi gì trong chuyện này, ta sao có thể giận lây sang ngươi?
- Ta…
Triệu Trường Hà mím môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vẫn là Nhạc Hồng Linh trong lòng hắn, hào sảng thẳng thắn, ân oán phân minh, không hề thay đổi.
Lạc Nhật Hồng Linh, không thể trói buộc. Sao có thể để ý đến lời đồn tục tằn của thế tục?
Triệu Trường Hà ngồi yên ở đó, Nhạc Hồng Linh vẫn đưa tay ấn vào bụng hắn. Hít sâu vào, từ bụng truyền đến chân khí ôn hòa, hòa cùng hơi thở bên ngoài, như đang hướng dẫn:
- Nhớ cảm giác này, sau này hít thở ba dài hai ngắn, từng bước điều tức, khi ngươi quen rồi thì không cần làm như vậy nữa.
- Biết rồi.
- Ta truyền cho ngươi tâm pháp khẩu quyết, ngươi ghi nhớ…
Hương thơm của nữ sư phụ vẫn thoang thoảng, tóc mai vẫn phất qua má, nhưng Triệu Trường Hà không còn nảy sinh ý nghĩ xấu xa nữa. Giọng nói dứt khoát rõ ràng truyền đến từng chữ một, Triệu Trường Hà đắm chìm trong vòng tuần hoàn của hơi thở và chân khí lưu chuyển, dần dần nhập định.
Tay Nhạc Hồng Linh đã sớm rời đi, nàng cũng ngồi sang một bên nhắm mắt vận công, tĩnh dưỡng vết thương.
Không biết qua bao lâu, Triệu Trường Hà mở mắt ra, trong bóng đêm như có ánh sáng lóe lên, hư không sinh điện.
Huyền Quan nhị trọng.
Nhạc Hồng Linh cũng mở mắt ra gần như cùng lúc, mỉm cười:
- Lần đầu truyền pháp, rõ ràng chỉ để làm quen thôi, ngươi nhận ra có dấu hiệu đột phá, thế mà lại trực tiếp phá vỡ, không hề do dự. Sự bá đạo dứt khoát này, người như tên, đúng như sông dài cuồn cuộn, không gì cản nổi.
- ... Quá khen rồi, ta thấy tên ta khá quê mùa. Nói đến câu cuối cùng của ngươi, nếu là lời bình của Loạn Thế thư thì tốt rồi, chết tiệt, sách vớ vớ vẩn…
Nhạc Hồng Linh không để ý đến hắn, lại hơi nhíu mày:
- Công pháp của ngươi... mạnh thật... Huyền Quan nhị trọng, hư không sinh điện, ta chưa từng nghe nói đến công pháp mạnh như vậy, đằng này hết lần này đến lần khác lại không nhận ra được đặc tính gì, chỉ là sự hùng vĩ kéo dài... Đây là thần công gì?