Đây là một câu nói trêu ghẹo mà Triệu Trường Hà thường hay nói, Lạc Thất nghe mãi cũng thành quen, ngày thường cũng không biết lời nói này có mấy phần là đùa giỡn, mấy phần là thật, mấy phần ngả ngớn muốn xem bộ dạng nhỏ nhắn bị quấy rối mà không biết phải làm sao của vị đại sư huynh đang cải trang nam nhân này.
Nhưng hôm nay ngay tại giờ phút này, Lạc Thất biết rằng những lời nói đó hoàn toàn là nói thật.
Ánh mắt của hắn mang theo sự xâm chiếm như lửa, thân thể cường tráng khỏe mạnh đứng chắn ở trước mặt nàng, tựa như đang đối mặt với sức mạnh áp đảo của Thái Sơn, toàn bộ võ học của Lạc Thất không biết đã đi tới phương trời nào, chỉ biết ngây ngốc cầm chặt Thanh Long ấn, chân tay luống cuống không biết phải làm sao.
Nàng biết vì sao Triệu Trường Hà lại trở nên như vậy.
Nói nhiều như vậy, mọi người cũng chưa từng nhắc đến một chuyện đang diễn ra ngay trước mắt: Nàng, Lạc Thất nhận được truyền thừa của Thanh Long, là vì muốn gia nhập vào Tứ Tượng giáo.
Nhưng Triệu Trường Hà không chắc có thể đi theo được - nhất là sau khi hắn tiếp nhận ngọc bội, không còn thích hợp đi cùng nhau nữa.
Chuyện sắp diễn ra trước mắt, chính là sự ly biệt.
Sẽ không còn chuyện cùng chung chăn gối, chia đồ ăn cùng nhau uống rượu, hay những chuyện cãi vã như đôi phu thê trẻ.
Lạc Thất bỗng nhiên hơi hoảng hốt, không tiếp tục cầm Thanh Long ấn ở trong tay mà trực tiếp ném nó sang một bên, ngược lại càng ôm chặt eo của Triệu Trường Hà, như thể nếu buông ra lần nữa thì sẽ mất đi.
- Được…
Nàng thì thào nói:
- Ngươi chờ một lát, chờ ta cởi bỏ ngụy trang, trở lại dáng vẻ của nữ nhân để cho ngươi chơi đùa…
Không biết Triệu Trường Hà có nghe thấy lời nàng nói hay không, hắn đã cúi đầu xuống hôn thật mạnh lên đôi môi của nàng.
Lạc Thất còn chưa kịp cởi bỏ lớp ngụy trang, bèn chậm rãi nhắm mắt lại, hơi tách hai hàm răng, ngoan ngoãn hùa theo sự xâm phạm của hắn.
Nàng có thể cảm nhận được bàn tay của hắn đang quét qua yết hầu, tiếp tục lướt qua toàn bộ khuôn mặt, trong nháy mắt, lớp ngụy trang của nàng đã bị lau sạch sẽ.
Hóa ra trước giờ hắn luôn biết rõ vị trí ngụy trang của mình.
Hắn vốn dĩ không phải là đồng tính luyến ai nam.... Đến lúc này, hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng hoàn toàn trong hình hài nữ nhân, dù cho đang đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy không thể nào nhìn thấy rõ ràng được.
Con người hắn... thực sự khá ngang ngược, cũng giống như nụ hôn này rất mãnh liệt, rất điên cuồng, gặm nhấm đến nỗi Lạc Thất cảm thấy hơi đau, tựa như hắn đang muốn trút bỏ những ngày tháng bất mãn đối với thế giới, đối với giang hồ, với tất cả mọi thứ xung quanh trong nụ hôn này.
Ham muốn đã kìm hãm suốt một tháng trời cuối cùng cũng không còn bị đè nén nữa.
Thật ra từ trước tới giờ hắn luôn muốn làm điều này, chẳng qua hắn muốn làm quá nhiều thứ nên đành giấu kín ham muốn của bản thân ở trong lòng.
Tiếng thác nước đổ ào xuống che đậy tiếng thở dốc kịch liệt của đôi nam nữ bên trong hang động.
Chỉ tiếc là vừa rồi thực sự nói chuyện hơi lâu, bên ngoài hang động cuối cùng cũng mơ hồ truyền đến tiếng người.
Triệu Trường Hà dường như giật mình bừng tỉnh, chậm rãi rời khỏi môi của Lạc Thất.
Môi của nàng bị hắn gặm sưng tấy, còn có vài vệt máu hơi đọng lại, môi của chính hắn cũng hơi đau, vị máu mằn mặn.
Hai người có hơi thở gấp nhìn đối phương, cho đến khi những giọng nói từ bên ngoài ngày càng gần hơn. Lạc Thất cuối cùng cúi đầu chỉnh lại bộ y phục bị hắn nhàu loạn, che đi làn da trắng nõn bị lộ ra ngoài.
- Trường Hà…
- Ừm?
- Ngươi có hối hận vì lúc nãy đã lãng phí nhiều thời gian như thế không? Nếu không thì ta… có thể đã trực tiếp trao cho ngươi rồi.
Triệu Trường Hà mím mím môi, cũng không biết mình có hối hận hay không.
So với những chuyện giữa nam và nữ, có lẽ vừa rồi hắn đã hiểu rõ những chuyện quan trọng hơn một chút đúng không?
Nhưng mà chỉ có kẻ ngốc mới nói như vậy.
Lạc Thất lại hỏi:
- Gặm nữ nhân rồi, có phải từ bây giờ sẽ trưởng thành hơn một chút, không còn ngốc nghếch như trước nữa đúng không?
Triệu Trường Hà cũng không biết phải đáp lại lời này như thế nào, nhưng hắn thật sự cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn một chút.
Lần đầu tiên hôn môi nữ nhân, sau đó lập tức phải đối mặt với ly biệt.
Tên trai tân này thậm chí chỉ vừa mới bắt đầu hiểu đôi chút về tình yêu.
Hắn đã từng cho rằng hắn và Lạc Thất rất giống phu thê, đó có phải là tình yêu hay không?
Thật ra là không phải, đó là tình bạn cùng sống nương tựa lẫn nhau ở nơi xa lạ, chỉ vì Lạc Thất là nữ nhân, thế nên mới bị xen lẫn sự mập mờ không rõ.
Nhưng muốn tiến đến tình yêu vẫn còn một khoảng cách, hai người giúp đỡ lẫn nhau, nhưng không có mồi lửa châm ngòi thực sự.
Cho nên bọn họ mới có thể ăn ý chuyện cải trang thành nam nhân, che giấu không vạch trần, làm huynh đệ dễ dàng giải quyết mọi chuyện.
Ngược lại hôm nay, tại khoảnh khắc nàng ném dao găm xuống đất cởi bỏ phòng bị, mới xuất hiện một ngòi lửa tình yêu.
Nàng đã từ bỏ những gì nàng theo đuổi từ khi còn nhỏ.
Hắn đã từ bỏ hy vọng thoát khỏi những hạn chế trong công pháp của mình.
Nếu bọn họ vẫn là hai người đàn ông, thì có thể vẫn là bạn bè, nhưng giữa nam và nữ với nhau, chỉ có thể là tình yêu.
Đáng tiếc tình yêu này chỉ vừa mới bắt đầu đã đi đến hồi kết.
Có phải những trải nghiệm còn thiếu sót này chính là sự khác biệt giữa con trai và đàn ông?
Lạc Thất nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù của mình, mặc cho nó tự do tung bay, dáng vẻ đó trông giống như một mỹ nhân tuyệt sắc. Nàng hơi miễn cưỡng cười nhẹ:
- Thật ra lúc ngươi gặm ta, đó mới là dáng vẻ mà ngươi nên có… mạnh mẽ, ngang ngược, nữ nhân vốn dĩ là đồ vật có thể tùy tiện đòi lấy. Ta có cảm giác như thể từ nay về sau khó mà nhìn thấy dáng vẻ trai thẳng lúc trước nữa.
Triệu Trường Hà hỏi lại:
- Đồ vật tùy tiện đòi lấy, sao những chữ này lại xuất hiện trong đầu của ngươi rồi?
Lạc Thất nghĩ ngợi một chút, sau đó bật cười nói:
- Ngươi nói đúng, điều chính mình không muốn thì đừng áp đặt lên người khác… Cho nên ta không phải là một nữ nhân tốt, về sau ta sẽ trở thành yêu nữ của ma giáo… Ta hết sức vui mừng khi người đầu tiên ngươi gặp được tại giang hồ này, chính là Nhạc Hồng Linh hào hiệp trượng nghĩa, mà không phải là Lạc Thất ta đây.
- … Ta khen ngợi Nhạc Hồng Linh một câu, ngươi lại ghi nhớ kỹ như vậy, đừng nói là đã thuộc lòng luôn rồi đó.
- Ta của hiện tại, không thể ghen tỵ với nàng ta sao?
Triệu Trường Hà im miệng.
Lạc Thất cũng không tiếp tục tranh cãi về chủ đề này, mà thay vào đó là trầm giọng thở dài:
- Sau khi ta đi rồi, nếu như ngươi muốn tìm nữ nhân… Hứa với ta, chơi đùa thì được chứ đừng tin tưởng ai nữa, đừng đưa lưng lại bại lộ điểm yếu với bất cứ người nào. Giang hồ hiểm ác, ta không biết liệu nữ nhân mà ngươi gặp gỡ sau này có vứt được dao găm của nàng hay không.
Triệu Trường Hà gãi gãi đầu, sao mà khi nghe những lời này, hắn có cảm giác như thể đôi mắt sau lưng trong tương lai chính là do nàng ấy đeo cho mình...
- Lần này đi tới Quan Hà xa vạn dặm, không biết lúc nào mới tương phùng…
Lạc Thất chậm rãi bước ra bên ngoài, đột nhiên ngoái đầu lại nở một nụ cười:
- Ngày gặp lại nhau trên giang hồ, không biết có thể nghe thấy ngươi gọi ta bằng gì?
……
Lạc Thất với mái tóc đẹp bị rối tung, cởi bỏ lớp ngụy trang xuất hiện ở bên đầm nước, bọn thổ phỉ sơn trại đang đi về phía bên này tìm kiếm, nhìn thấy cảnh tượng này thì lóa hết cả mắt.
Ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, tiên tử lướt trên sóng nước, đáng thương cho bọn nam nhân đã khi nào nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đến như vậy?
Điều đòi mạng hơn là, bọn họ có thể nhận ra được, mặc dù gương mặt này có hơi khác biệt, nhưng nét mặt của hắn ta cơ bản vẫn giống với Lạc Đầu mà mọi người đã biết trước đó, bộ y phục mà hắn ta đang mặc trên người cũng giống với Lạc Đầu.
Là huynh muội ruột à? Không phải…
Mọi người đờ đẫn nhìn qua Triệu Trường Hà đang đi ra khỏi hang động, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Người đó chính là Lạc Thất.
Nam sủng cái quỷ gì!
Mẹ nó Triệu Lão đại, ở trong phòng chăn ấm nệm êm cất giấu một nữ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đã từng nói sẽ cùng bọn họ trải qua khoảng thời gian khó khăn trong sơn trại mà bản thân ngài lại như vậy?
Niềm tin cơ bản giữa người với người ngài để ở đâu?
Vừa rồi bọn họ đã làm gì trong hang động vậy? Ah? Nhìn vết đỏ trên cổ của Lạc Đầu, vệt máu trên cánh môi, hai người rốt cuộc đã làm gì thế kia?
Một nhóm người dậm chân đấm ngực, qua hồi lâu cũng không có ai phát hiện ra phía sau thác nước của cái đầm hồ này vốn dĩ không có hang động nào, vậy hang động này từ đâu mà ra?
Lực sát thương của vẻ đẹp khuynh quốc này được thể hiện rõ ràng.
- Vù...
Làn gió thơm thổi qua, Chu Tước vẫn mặc áo tế toàn thân lửa đỏ như cũ, mang theo mặt nạ nửa mặt hình hỏa điểu xuất hiện ở trong sân.
- Thanh Long Tỉ…
Nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt tràn đầy kinh hỷ nhìn vào Lạc Thất:
- Băng cơ ngọc cốt đến thế, tứ tượng truyền kỳ, chính là duyên phận trời ban. Cô nương, tên của ngươi là gì?
Sự hiểu biết của Lạc Thất về Tứ Tượng giáo quả nhiên không có vấn đề gì.
Khi nàng mang theo Thanh Long Tỉ, mang theo thân thể đã được thay gân đổi cốt bởi Thanh Long khí, Chu Tước hiển nhiên không có ý nghĩ “Bảo vật bị một cái móng vuốt nhỏ bé không biết nguồn gốc từ đâu đến đến ăn mất”, cảm giác vui mừng quá đỗi hiện rõ lên trên gương mặt.
Lạc Thất liếc mắt nhìn Triệu Trường Hà một cái, bình tĩnh trả lời:
- Hạ Trì Trì.
Chu Tước nói:
- Ngươi có bằng lòng theo ta trở về tổng tế đàn, tham gia khảo nghiệm thánh nữ hay không?
Lạc Thất hành lễ thật sâu:
- Bằng lòng.
Chu Tước nhìn qua Triệu Trường Hà, nhìn thấy vệt máu trên môi của hai người, khẽ mỉm cười:
- Chớ trách ta không nhắc nhở ngươi... Nếu ngươi muốn trở thành một thánh nữ, trước tiên ngươi phải từ bỏ ý niệm giữa nam và nữ.
Lạc Thất trầm mặc một lát, thấp giọng nói:
- Ta biết.
Chu Tước mỉm cười nói:
- Ồ... Ta trông hai người hơi quen mặt, kẻ sát nhân, Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà bình tĩnh quan sát, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Đến giờ phút này hắn mới chậm rãi nói:
- Ngài Chu Tước vẫn còn nhớ một nhân vật nhỏ như ta à, thực sự khiến cho người ta thụ sủng nhược kinh (*).
- Nhân vật tầm cỡ như ngươi ngược lại không tính là nhân vật nhỏ. Chuyện này là do hai ngươi cùng phát hiện ra à?
- Phải.
- Duyên phận Tứ Tượng không phải do ngươi đoạt được, nhưng cũng xem như là có công lao, ngươi có điều kiện gì?
Triệu Trường Hà trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng mới nói:
- Chỉ cần có thể gia nhập Huyết Thần giáo là được rồi… Duyên phận Tứ Tượng , sau này ắt có.
(*) thụ sủng nhược kinh: vô cớ được yêu thương mà cảm thấy run sợ, vừa mừng vừa lo.