Triệu Trường Hà cũng biết không trả lời như thế nào.
Với nỗi hận Lạc Thất giành cho hoàng đế, cho dù Đường thủ tọa mang “hoàng tử” về thủ đô một cách bình yên, rất có thể sẽ trở thành Thái Tử làm khuynh đảo thiên hạ thật.
Đúng là vậy thật, ngay cả Triệu Trường Hà và những người khác cũng không quan tâm nàng nghĩ thế nào.
- Còn về Lạc gia...
Lạc Thất châm chọc:
- Lạc Chấn Vũ lớn tuổi hơn ta, nhưng cũng không lớn hơn nhiều lắm, khoảng chừng hai ba tháng. Lúc đó không còn người của hoàng đế trong trang viên nữa, Lạc trang chủ bèn nổi ý đồ xấu, sau này hoàng đế phái người tới hỏi, hắn ta nói đủ loại lý do làm người khác nghĩ Lạc Chấn Vũ mới là hoàng tử.
Triệu Trường Hà nói:
- Hắn đúng là to gan, còn trông chờ một ngày con của hắn có thể ngồi lên ngai vàng sao? Chỉ là một tên thổ hào cũng dám tham gia tranh đoạt ngôi vua, hắn có mấy cái mạng mới đủ đây?
- Hắn chưa chắc có cái gan đó, hắn chỉ muốn mượn gió bẻ măng, hi vọng nhi tử có một tương lai sáng lạn. Hoàng đế nghĩ Lạc Chấn Vũ mang trong mình dòng máu của hắn, đương nhiên sẽ chiếu cố vài phần,ngay cả đại nội cao thủ cũng phái tới bảo vệ, đáng tiếc Lạc Chấn Vũ bất tài, nếu không thành tựu đâu chỉ dừng lại ở đó.
- Cũng đúng.
- Nhưng hiểu lầm này lại khá thú vị, cho dù Lạc Chấn Vũ có phải hoàng tử hay không, người trong thiên hạ đều nghĩ hoàng đế có đứa con ở Lạc gia, tới giờ vẫn không ai nghĩ là công chúa cả.
Triệu Trường Hà nói:
- Nói như vậy, Lạc trang chủ thật ra phải giết ngươi.
- Ngươi nghĩ hắn không muốn sao? Hắn chỉ là sợ, không dám giết công chúa, nữ nhỉ của thiên hạ đệ nhất nhân, dù có suy nghĩ này cũng không có cái gan đó. Thế là hắn vội vàng bắt ta nữ giả nam trang, đâm lao đành phải theo lao, chính hắn cũng không biết rốt cuộc phải làm sao.
-... Phế vật.
Lạc Thất bật cười:
- Nếu hắn không phải phế vật, sẽ không có ta hôm nay.
Triệu Trường Hà gật gật đầu:
- Sau đó thì sao?
- Hắn sắp xếp mẫu thân và ta sống ở ngoại môn. Trước khi mẫu thân mất, hắn không biết suy nghĩ của hoàng đế thế nào, lại sợ hoàng đế hiểu lầm, cũng không dám tới chắm sóc, đó là quãng thời gian khá khó khăn đối với ta và mẫu thân. Trường Hà... Trên đời này,người sẽ để dành bát cơm duy nhất lại cho ta, ta vốn nghĩ rằng chỉ có mẫu thân, không ngờ trên đời này còn có Triệu Trường Hà. Tất cả sự đắn đo của ta đối với ngươi đều bắt nguồn từ đây.
Triệu Trường Hà:
- ...
Lạc Thất thở dài:
- Sau khi mẹ ta mất, Lạc trang chủ không còn kiêng kỵ, bắt đầu chiếu cố ta hơn, ăn ngon mặc sướng, cho ta một tiểu viện riêng... Đúng rồi, lúc đó không lẽ ngươi không có nghĩ qua, một đệ tử ngoại môn bình thường sao lại có đãi ngộ có một tiểu viện riêng chứ?
Triệu Trường Hà:
- Đã nói ta ngu rồi.
Lạc Thất thấy Triệu Trường Hà hoàn toàn buông bỏ, nàng cũng lười cười hắn, tiếp tục nói:
- Thật ra hắn cũng coi như chừa đường lui cho bản thân hắn, nếu có một ngày ta nhận tổ quy tông, lúc ấy sẽ nhớ tới ân tình hắn chăm sóc ta từ nhỏ tới lớn, thật sự tính quá hay.
Triệu Trường Hà lắc đầu:
- Loại người này tâm tư quá nhiều, vừa sợ đầu sợ đuôi, nhiều mưu nhưng lại không quyết đoán, khó thành đại sự.
- Cho nên mới là phế vật.
Lạc Thất từ từ nói:
- Nhưng ta phải đề phòng tên phế vật này, mẫu thân truyền cho ta Tứ Tượng Bạch Hổ Thần Công, ta jhinig dán để chi au biết, cho tới ta ta cũng chỉ thể hiện võ học ngoại môn của Lạc gia, hơn nữa còn rất tự hào vì đột phá nhất trọng thiên... Như vậy sẽ không ai nghi ngờ ta biết Bạch Hổ Thần Công, đầu năm ta đã đột phá tứ trọng, bây giờ sắp đột phá ngũ trọng rồi.
Triệu Trường Hà:
- Đậu phộng.....
Lạc Thất cười cười, dịu dàng nói:
- Ta đã nói rồi, ta từ đầu tới cuối ta đều đang lừa ngươi.
Triệu Trường Hà hờn dỗi nghiêng đầu. Ngươi lừa ta ghê gớm lắm sao? Ta cũng biết lừa ngươi đấy.
Tối hôm qua thấy rồi, ngươi đúng là con hổ trắng, nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?
- Mẫu thân trước khi mất, một mực dặn ta, không nên tin bất cứ ai, không nên nói những lời trong lòng cho ai cả, ai cản trở ta, đều phải giết hết... Ta làm theo sự dạy dỗ của mãu thân... nhưng...ta lại gặp ngươi.
Lạc Thất dịu dàng nói:
- Trường Hà, ta nhiều lần muốn giết ngươi, là ta sai...Nhưng thời thế bây giờ, người đặc biệt thật ra là ngươi...
Triệu Trường Hà tức giận nói:
- Ta đặc biệt... Đúng, ĐM ta rất đặc biệt. Nhưng đến giờ ngươi vẫn chưa nói tại sao muốn giết ta, cảm thấy chúng ta lạc đề nhiều quá.
Lạc Thất từ từ nói:
- Lạc đề sao? Không nói những chuyện xưa này trước, làm sao vào đề được?
- Vậy bây giờ có thể vào đề chưa?
- Hoàng đế rất coi trọng con cháu, trước khi đi để lại tín vật cho mẫu thân, ý là để lại một ấn ký, ta cũng không dám để Lạc trang chủ biết tới sự tồn tại của tín vật này...Cũng may, hắn cũng không dám khám xét.
Triệu Trường Hà giật mình, sắc mặt khẽ biến.
Hình như hắn thấy qua tín vật này.
Lạc Thất nói tiếp:
- Ngươi hỏi ta tại sao sớm đã muốn giết ngươi... Bởi vì trên người Lạc Chấn Vũ không có tín vật, Đường thủ tọa sau khi kiểm tra sẽ biết Lạc Chấn Vũ không phải là người nàng muốn tìm, tất nhiên sẽ quay lại lục soát những thi thể Lạc gia khác, nhưng đều không tìm thấy tín vật, vậy có nghĩa là gì?
Trong lòng Triệu Trường Hà khẽ động:
- Nghĩa là nàng biết một trong hai người còn sống sót mới là người nàng cần tìm.
- Đúng... Nhưng từ đầu tới cuối nàng vẫn nghĩ đó là một hoàng tử, nếu nàng tìm được ta, nhưng ta thân là nữ nhi, rất khó qua mắt được nàng, vậy người nàng cần tìm sẽ là ai?
Triệu Trường Hà trợn to hai mắt.
Lạc Thất ung dung chỉ ra:
- Là ngươi.
- ĐM... Tuổi của ta không đúng!
- Vóc người già dặn rất bình thường, Lạc Chấn Vũ nhìn qua cũng lớn bằng ngươi thôi đúng không... Chỉ cần ngươi không nói, ai biết tuổi tác thật sự của ngươi? Cũng chỉ có kẻ đần như ngươi, mới chủ động nói nói Nhạc Hồng Linh ngươi lớn hơn nàng hai tháng tuổi.
Triệu Trường Hà:
- ...
- Đương nhiên đấy cũng có thể là lừa nàng, nhưng không quan trọng lắm.
Lạc Thất bình tĩnh nói:
- Quan trọng là bọn chúng cho dù có biết ngươi chưa chắc là hoàng tử, nhưng cũng ép ngươi làm hoàng tử, bởi vì chỉ cần hoàng tử còn sống, cục diện sẽ không quá hỗn loạn. Vì thế, bọn chúng không cần ngươi lấy tín vật, thậm chí còn có thể giúp ngươi làm một tín vật khác.
-...
Triệu Trường Hà bây giờ chỉ biết im lặng, hắn cảm thấy uổng công học đại học rồi, hắn không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng lúc này cả.
Cảm giác rất kỳ lạ, nhưng ngẫm lại thì đúng là rất có logic, đúng là có khả năng sẽ xảy ra theo chiều hướng này.
- Cho nên chính ngươi cũng không nghĩ tới, ngươi có thể đã chiếm thân phận của ta, hơn nữa khả năng này còn rất lớn.
Lạc Thất cười nói:
- Tuy ta không hề thích thân phận này, nhưng ta càng ghét cảm giác bị người khác chiếm mất thân phận. Nếu là ngươi, ngươi có muốn giết chết tên đó không?
Triệu Trường Hà thở dài:
- Có thể sẽ như thế thật...Nhưng lý do muốn giết ta cũng thú vị thật, tuy có chút tự suy diễn, nhưng vẫn tốt hơn giét người đoạt bảo. Nhưng Tứ Tượng Giáo và Huyết Thần Giáo gây ra sóng gió lần này cũng hài hước thật, đi diệt môn, nhưng tên đệ tử ngoại môn sống sót duy nhất mới là người bọn chúng cần tìm, Nếu Chu Tước Tôn Giả biết, không biết có tức ói máu không.
Lạc Thất cười nói:
- Người Tứ Tượng Giáo muốn giết chỉ là hoàng tử, nhưng nếu ta là nữ nhi, nàng chưa chắc muốn giết ta. Nếu đổi cách nghĩ khác, ta không chỉ có được Tứ Tượng Giáo truyền thừa, mà ta còn căm hận hoàng đế, vừa hay vốn không muốn nhận hắn là phụ thân ta.
Triệu Trường Hà suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Đúng, thật ra người muốn vào Tứ Tượng Giáo là ngươi, người thích hợp nhất cũng là ngươi.
Lạc Thất nói:
- Ngươi nói lý do này tốt hơn lý do giết người đoạt bảo nhiều, thật ra cũng là đoạt bảo, chỉ là cướp đoạt bảo vật hay cướp thân phận mà thôi... Nếu bảo vật là của ta, vậy thì...
Nàng dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội ném qua:
- Từ hôm nay trở đi, cái thân phận hoàng tử này... là của ngươi. Ngươi muốn thân phận hoàng tử này hay không, tự quyết định đi.
Triệu Trường Hà run lên:
- Ê!
Lạc Thất phất tay:
- Thân phận Tứ Tượng Giáo và hoàng gia mâu thuần với nhau, ta nhất định phải chọn một trong hai. Ta bây giờ đã chọn Tứ Tượng Giáo, tín vật này bèn trở thành gánh nặng của ta, lỡ như bị Tứ Tượng Giáo phát hiện còn có thể phát sinh nhiều việc ngoài ý muốn. Vậy nên thứ này ta không thể giữ lại, nếu như ngươi không cần thì cần ném đi là đươc.
Triệu Trường Hà ngơ ngác nhìn ngọc bội điêu khắc hình rồng trong tay, quả nhiên giống như đúc với hình vẽ trên tấm thẻ.
Chưa từng nghĩ qua, thứ này lại thực sự thuộc về mình...
Lại nói... những vật khác trên thẻ có phải cũng nên thuộc về mình hay không?
Nguyên lai cho đến ngày nay, mới tính là chân chính mở ra tấm thẻ kia.
Triệu Trường Hà cũng không giống lúc trước giải được câu đố mà mừng rỡ, ngược lại có chút khủng hoảng, cảm giác số phận đã định này là chuyện gì xảy ra... Chẳng lẽ nói, chuyện này đã từng xảy ra, chẳng qua là để cho mình tới trải nghiệm lại lần nữa sao?
Hay nói, thật có một đại thủ sau màn, đang điều khiển hết thảy chuyện này?
Nhưng sự tình phát sinh ở đây, mỗi một bước lựa chọn đều hoàn toàn là do ý nghĩ của mình quyết định, chẳng lẽ cái này cũng là giả?
Triệu Trường Hà trầm mặc thật lâu, hạ quyết tâm.
Ngọc bội nhất thiết phải nhận lấy, đây có thể là manh mối quan trọng để giải bí ẩn tại sao mình xuyên qua đây. Nhưng vô luận là tình huống gì, cũng sẽ không đi sử dụng nó, nhìn xem “vận mệnh” này còn có thể đi tới trình độ nào.
Nhưng đang lúc nghĩ như vậy, trên ngọc bội ẩn ẩn nổi lên ánh sáng nhu hòa, cực kỳ giống Thanh Long Ấn mà Lạc Thất truyền thừa, hình như có một loại lực lượng kỳ quái đang chậm rãi gột rửa kinh mạch của hắn.
Thần sắc của Triệu Trường Hà choáng váng, Lạc Thất cũng trợn to hai mắt.
Qua một hồi lâu, Lạc Thất chợt cười nói:
- Thì ra là thế, thì ra là thế, trong ngọc bội kia ẩn chứa truyền thừa của Hạ Long Uyên, chỉ có điều cái này là cho nam hài!