Lộc Môn Ca

Chương 69: Chương 69




Trong khoảnh khắc rơi vào động kia Phó Lan Nha kinh hoảng đến tột đỉnh. Nàng chỉ nghe thấy tiếng gió thoảng bên tai, không biết mình sẽ ngã xuống đâu. Nàng nhắm mắt rơi một lát sau đó bỗng nhiên nhớ ra đây là bẫy của Nam Tinh phái vì thế gánh nặng trong lòng cũng được giải tỏa.

Đúng vậy, nàng thiếu chút nữa đã quên mục đích Lâm Chi Thành bắt nàng là để dùng nàng làm thuốc dẫn. Trước mắt ông ta còn chưa đạt được mục đích thì sao có thể để nàng chết oan uổng chứ? Chỗ nàng rơi xuống tám chín phần sẽ có huyền cơ khác.

Quả như nàng dự đoán, cái động kia không biết bị người ta động chạm chỗ nào mà nhìn qua thì tối đen như mực nhưng diện tích khá rộng. Lúc mới vừa ngã xuống nàng từng nghĩ bên dưới là vực sâu, nhưng thực tế cái động này còn lâu mới sâu được như nàng nghĩ. Nàng mới rơi một lát đã chạm vào một đống đệm thật dày.

Phó Lan Nha nhắm mắt, trái tim kinh hoảng cũng nhanh chóng trấn định lại. Nhưng nàng còn chưa kịp thở ra hơi thì bên cạnh đã có một cơn gió thổi úp tới. Thoạt nhìn có vẻ như lúc nàng rơi vào đây đã có kẻ đứng đợi sẵn.

Phó Lan Nha không có võ công, chờ phát hiện ra bên cạnh có người thì chẳng kịp giãy dụa đã bị kẻ kia túm được cánh tay. Nàng chỉ cảm thấy sức lực của người nọ cực kỳ lớn, cánh tay như kìm sắt kẹp chặt lấy nàng. Dù nàng cố gắng giãy dụa một phen nhưng vẫn không có kết quả, cứ thế bị người nọ không chút nể nang túm lấy.

Nàng cố gắng không để bản thân biểu hiện quá mức hoảng loạn, miệng quát khẽ: “Rốt cuộc các ngươi muốn bắt ta làm cái gì?”

Lời còn chưa dứt lại có tiếng bước chân từ phía trước truyền đến, giống như thấy con mồi đã rơi vào bẫy nên có kẻ tới tiếp ứng. Đáy lòng Phó Lan Nha nổi lên một tia tuyệt vọng. Dọc theo đường này những kẻ muốn bắt nàng cứ cứ ùn ùn kéo tới nhưng dưới sự canh chừng nghiêm ngặt của Bình Dục, nàng chưa từng bị bắt bao giờ. Thế mà hôm nay nàng lại rơi vào bẫy, còn bị đối phương bắt được.

Nàng ngửi thấy mùi trên người kẻ đang bắt mình, không biết mùi mồ hôi hay mùi gì khiến nàng có cảm giác chán chường ghê tởm nói không nên lời. Người nọ có lẽ sợ ở lại chỗ đó sẽ có biến cố nên rõ ràng nghe thấy nàng quát nhưng không hề đáp. Hắn nhanh chóng túm lấy nàng rồi chạy như bay về phía trước, muốn đi gặp kẻ tiếp ứng. Nhưng mới đi được hai bước hắn đã nghe thấy phía sau có tiếng quần áo phần phật va vào nhau, giống như có người cũng rơi xuống.

Phó Lan Nha hoảng hốt một chút rồi đột nhiên giống như phát hiện ra cái gì đó nên quay đầu nhìn bóng tối, tim đập bang bang.

Mà kẻ đang túm lấy Phó Lan Nha cũng chạy chậm lại. Hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng bởi vì theo hắn biết cơ quan kia mở ra và khép lại rất nhanh chóng. Hơn nữa vì đề phòng kẻ khác cùng nhảy xuống nên Lâm bang chủ đã cố ý tạo ảo giác là hố này sâu vạn trượng. Chờ con mồi rơi vào bẫy, mặc dù có kẻ đuổi theo nhưng nhìn thấy hố sâu hẳn bọn họ sẽ vì sợ hãi mà do dự và không kịp nhảy theo.

Không ngờ lại có kẻ vì cướp đoạt “Con mồi” mà không hề quan tâm đến cái gì. Sau khi người nọ rơi xuống đất thì rất trầm mặc, đến hô hấp cũng gần như không thấy. Có lẽ hắn đang lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật chung quanh, cả người dựng hết lông tơ lên để cảm nhận nguy hiểm quanh đó.

Xuất phát từ kinh nghiệm thực chiến qua năm tháng, gần như ngay lúc này kẻ đang bắt nàng hiểu được người tới tuyệt đối không dễ đối phó. Không đợi người nọ thích ứng được hoàn cảnh thì sát khí trong mắt hắn đã dâng lên. Hắn đột nhiên đẩy Phó Lan Nha về phía đồng bọn còn mình thì nhanh chóng đánh đòn phủ đầu. Một tay hắn vung trường kiếm, đột ngột đánh thẳng tới chỗ kẻ mới xâm nhập.

Nhưng phản ứng của người nọ nhanh hơn hắn nghĩ nhiều. Gần như ngay lúc hắn rút kiếm ra thì người nọ đã phát hiện ra vị trí của hắn. Kiếm của hắn còn chưa đâm tới trên người đối phương thì đã nghe thấy vài tiếng đinh đang, mấy cây đinh nhọn hoắt đã vụt tới. Một cây đánh vào mặt hắn, một cây nhắm vào cổ, còn một cây nhắm vào cổ tay cầm kiếm của hắn.

Cái này chính là binh bất yếm trá, trong động tối đen, quả đúng là cơ hội sử dụng ám khí tốt nhất. Tên đệ tử Nam Tinh phái chấn động, kiếm đã chém được nửa lại phát hiện đối phương tấn công rào rạt khiến hắn không thể không mạnh mẽ dừng lại.

Hắn tránh trái tránh phải được hai cái đinh đầu tiên, còn cái cuối cùng hắn bị lỡ. Huyệt cổ tay bị đánh trúng khiến cả cánh tay hắn tê rần, kiếm cũng vì thế mà suýt rơi xuống. Hắn biết đây chính là thời khắc sống còn nên không dám chậm trễ. Hắn cắn răng cố nén cảm giác vô lực của cánh tay định đổi kiếm sang tay còn lại nhưng người nọ căn bản không cho hắn cơ hội thở dốc đã nhảy dựng lên, cả người nhanh như điện xẹt đạp lên vách động rồi phi đến phía hắn như chim ưng.

Hắn chỉ cảm thấy hàn ý ập đến nên vội hét to: “Mau thông báo bang chủ!”

Trong lúc đó hắn dùng sức cả người tránh qua một bên. Ai ngờ người nọ chẳng qua chỉ làm động tác giả, thấy hắn vừa lắc người một cái đã nhanh chóng vung đao đâm về phía hắn.

Chiêu thức này vô cùng quái dị, hắn còn chưa kịp mắng đối phương một câu “Đồ gian manh” thì đã cảm giác có thứ gì đó cực lạnh xuyên qua người. Cả người hắn cứng đờ, ngay sau đó đau nhức như nổ phổi truyền đến từ chỗ bị đâm. May mà lưỡi đao cách tâm mạch vài phần nên không đến mức bị mất mạng.

Bình Dục tung một kích trúng ngay nên cũng không ham chiến, hắn lưu loát rút đao ra, sau đó cất bước vội đuổi theo phía trước.

Còn kẻ nọ thì che chỗ bị thương, có thứ nóng bỏng ào ạt chảy ra, cả người hắn nghiêng ngả lảo đảo sau đó ầm ầm ngã xuống.

Bình Dục vừa đuổi theo được hai bước đã nghe thấy tiếng Phó Lan Nha gọi: “Bình đại nhân! Ta ở đây.”

Bình Dục không nghĩ nhanh như thế nàng đã đoán ra hắn vì thế trong lòng hơi ấm áp. Nhưng nghĩ đến nàng vẫn ở trong tay đối phương thì tâm tình hắn càng thêm nôn nóng và khó nhịn. Hắn còn chưa kịp đáp lại thì giọng Phó Lan Nha đã bị thứ gì đó chặn lại, cứ vậy biến mất.

Hóa ra Nam Tinh phái đêm đó giao thủ với Tần Môn và Hình Ý Tông nên nhiều ít đã bị thương. Mặc dù chỗ này có bày Bách tinh trận nhưng vì rừng cây này quá rộng nên chỉ có vài người canh giữ cơ quan ở bốn phía đông nam tây bắc.

Bọn họ không ngờ Phó Lan Nha sẽ rơi vào trận nhanh như vậy, càng không dự đoán được Bình Dục cũng sẽ nhảy theo. Trong lòng bọn họ biết nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là đưa Phó Lan Nha hoàn hảo không tổn hao gì giao cho Lâm bang chủ vì thế cũng không có ý định dây dưa.

Nhưng còn chưa chạy xa bọn họ đã nghe thấy Phó Lan Nha gọi Bình Dục. Cả đám luống cuống, vừa điểm huyệt câm của Phó Lan Nha rồi mạnh mẽ lôi kéo nàng rời đi vừa lôi ngọc huân ra để bên môi thổi. Tiếng huân có thể khiến đối phương hao tổn nội lực, khiến đối phương không còn sức dùng ám khí đả thương người khác nữa. Đồng thời tiếng huân này cũng có thể giúp thông báo tới giáo chủ và những giáo đồ khác.

Ai ngờ thổi mãi mà không thấy Bình Dục bị tổn hại, ngược lại hắn càng đuổi càng nhanh, chứng tỏ hắn căn bản không bị tiếng động này quấy nhiễu.

Đang hoang mang đột nhiên bọn họ nghe thấy một tiếng vang trầm thấp, trong phút chốc cả huyệt động đột nhiên sáng ngời. Hóa ra Bình Dục đã mất kiên nhẫn, vì muốn đánh nhanh thắng nhanh nên hắn đã đốt đuốc lên. Trong chớp nhoáng, hắn đã thấy rõ vị trí của những kẻ kia nên vội tắt pháo sáng, cả người lăn một cái để tránh thoát kiếm đối phương chém tới. Sau đó hắn dựa vào trí nhớ mà ném ám khí ra, bắn về phía mấy kẻ kia.

Hắn vốn là người cực kỳ có thiên phú về võ học, mấy năm trước ở Tuyên Phủ vì cầu sinh nên hắn học không ít bàng môn tà đạo. Trong lòng hắn biết khi ở trên chiến trường giết địch thì ám khí thường sẽ là chiêu số giúp cải tử hoàn sinh. Chính vì thế hắn đã từng dành nhiều công sức để học sử dụng ám khí, mấy năm qua cũng đã luyện được một tay phóng ám khí thượng thừa. Chẳng những hắn có thể ra chiêu nhanh như chớp mà còn rất chuẩn.

Lúc này trong bóng đêm vang lên vài tiếng trầm đục, ngay sau đó là tiếng binh khí rơi xuống đất. Trong lòng Bình Dục biết mình đã thành công, những kẻ kia hẳn sẽ không thể giải được huyệt trong nửa khắc vì thế hắn trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Lời này hắn nói với Phó Lan Nha, cũng biết nàng sẽ hiểu ý mình nên hắn không giải thích nhiều hơn. Hắn chỉ nhanh chóng đuổi dọc đường đi, chờ đến phía trước mới lặng lẽ vươn tay ra tìm kiếm. Lúc sờ đến thân thể mềm mại của nàng thì quả nhiên thấy nàng vẫn ngoan ngoãn bất động. Hắn không rõ cảm xúc trong lòng mình là kích động hay mừng như điên vì mất lại tìm được. Một tay hắn vội vàng ôm nàng vào trong lòng.

Tuy Phó Lan Nha vẫn không thể nói nhưng lại nghe thấy hết động tĩnh trong động. Nàng nhớ tới việc làm của Bình Dục thì cổ nghẹn lại, nhưng không giãy dụa mà để mặc hắn ôm mình.

Hai người trầm mặc một chớp mắt đã thấy cách đó không xa bỗng nhiên có tiếng đàn vang lên, bọc theo đó là tiếng huân. Âm thanh như dòng suối ào ạt vọt tới, vừa vang vừa mạnh mẽ, thế như chẻ tre. Trong bóng đêm như có vô số lưỡi đao sắc bén đánh về phía Bình Dục.

Hai người rùng mình nghĩ: Lâm Chi Thành.

Bình Dục vội điều hòa nội tức theo tâm pháp mà Hồng Chấn Đình đã dạy. Hắn biết biện pháp này chỉ kéo dài được hai canh giờ vì vậy hắn không hề do dự cõng Phó Lan Nha lên. Bình Dục đi theo con đường vừa rồi nhìn thấy dưới ánh pháo sáng, sau đó hắn rẽ qua một ngách rồi đi thẳng.

Hiện giờ đã tìm được Phó Lan Nha nên hắn không bao giờ muốn buông tay nàng nữa. Trong khoảng thời gian này hắn đã sớm nghiên cứu kỹ Bách Tinh trận và Thất Tuyệt Trận của Nam Tinh phái thế nên hắn rõ như lòng bàn tay những ngoằn nghoèo trong đó. Tuy trận pháp đã có biến hóa nhưng trăm khoanh vẫn quy về một điểm. Nếu hắn không nhầm thì mắt trận chính là ở cuối đường đi như hình bàn cờ.

Khó có lúc Lâm Chi Thành tự động đưa tới cửa nên hắn chỉ cần tìm được mắt trận trong thời gian nhanh nhất sau đó đưa Phó Lan Nha thoát khỏi đây và thông báo cho mấy người Hồng Chấn Đình và Lý Du đến là sẽ thuận lợi bao vây tiêu diệt Nam Tinh phái.

Bình Dục chạy một đường, tiếng đàn cũng theo đó trở nên cao vút. Hắn vừa rẽ ở một chỗ, mắt thấy ở cuối đường có ánh sáng thì trong lòng biết mắt trận đã ở ngay phía trước. Hắn đang muốn đưa Phó Lan Nha ra thì tiếng đàn kia lại biến mất như bị đứt đoạn, chỉ có thanh âm văng vẳng.

Bình Dục biết không ổn nên càng chạy nhanh hơn. Chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói ủ dột của một nam tử trung niên, trong đó lộ ra vài phần không cam lòng: “Buông nàng ta ra.”

Bình Dục thấy cửa sinh đã ở ngay trước mặt thì cười nhạo nói: “Lâm Chi Thành, ngày ngày ngươi bị Đông Xưởng đuổi giết, hiện giờ cũng đã như nỏ mạnh hết đà. Không bằng nhân lúc còn sớm ngươi hợp tác với Cẩm Y Vệ của ta, nói hết những điều ngươi biết ra thì ít nhất ta còn đảm bảo tính mạng cho ngươi được.”

Nói xong hắn không chút do dự nhún chân cõng Phó Lan Nha phá vỡ tầng cửa sinh ở trên đầu, nhảy ra ngoài.

Nhưng mới vừa buông Phó Lan Nha xuống thì phía sau đã có một cỗ chưởng lực đánh úp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.