Lộc Môn Ca

Chương 82: Chương 82




Phó Lan Nha nói xong Bình Dục cũng không đáp. Trong một lúc không khí cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người. Dần dần Phó Lan Nha sinh ra một loại ảo giác là Bình Dục đang định ở trong này đối đầu với nàng cả đêm.

Lúc này đêm đã rất sâu, cứ đứng thế này khiến nàng rất mệt mỏi. Nhưng nàng cũng biết hắn đột nhiên trở nên khác thường như thế là tất có nguyên nhân. Cho nên nàng vẫn nhẫn nại, lẳng lặng chờ hắn mở miệng. Nhưng đợi nửa chén trà mà hắn vẫn nhíu mày nhìn nàng, không chịu nói gì. Rốt cuộc nàng không còn kiên nhẫn nên bất mãn liếc hắn một cái rồi đi tới bên giường của mình, định ngồi xuống để cùng đợi.

Ai ngờ nàng vừa mới đi tới bên cạnh thì hắn bỗng vươn tay cản đường của nàng. Phó Lan Nha hoảng sợ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy tối nay Bình Dục quả là không thể nói lý.

“Làm gì vậy?”

Bình Dục không hề thoái nhượng mà cúi đầu nhìn nàng nói: “Ta có lời muốn hỏi nàng.”

Phó Lan Nha liếc nhìn hắn một cái, thật lâu sau mới nhịn tức giận ừ một tiếng rồi chờ. Nhưng không khí vẫn yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe thấy được. Bình Dục nói xong một câu kia rồi lại im như thóc, giống như những lời hắn muốn nói cực kỳ gian nan, không thể nào mở miệng được vậy.

Nàng rất kinh ngạc, lại thấy tức giận mà ngước mắt khẽ sẵng giọng hỏi: “Rốt cuộc ngài muốn hỏi cái gì?”

Lúc này nàng cực kỳ xác định thái độ cổ quái này của hắn là vì mình. Còn Bình Dục thấy Phó Lan Nha tức giận thì không tự giác mà nhăn nhăn mày. Không phải hắn cố ý khó dễ nàng, cũng không định kéo dài thời gian nhưng hắn không biết phải mở miệng thế nào. Hắn muốn xác định tâm ý của nàng nhưng cũng sợ bản thân không nắm giữ được tính tình khiến nàng thương tâm. Trong nháy mắt hắn thậm chí đã muốn từ bỏ nhưng vấn đề kia cứ như xương cá mắc ngang họng hắn. Bất kể thế nào hắn cũng muốn nghe ý tưởng thật sự trong lòng nàng.

Phó Lan Nha tức giận nhìn hắn, trong con ngươi đen bóng như đá quý của hắn, nàng thấy rõ ảnh phản chiếu của chính mình. Vẻ mặt của hắn rõ ràng lộ ra phiền não và nôn nóng. Dọc đường này bất kể hắn gặp phải tình cảnh gian nan nào cũng không thấy hắn do dự và dày vò thế này. Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến hắn khó mở miệng đến thế.

Lại đợi một lúc nhưng vẫn không thấy tên này nói cái gì, nàng cũng không đứng được nữa nên định vòng qua hắn đi tới bên giường ngồi. Nhưng vừa mới tới gần nàng đã ngửi được một mùi quen thuộc, nó cứ thế chui vào chóp mũi nàng.

Phó Lan Nha ngẩn ra, nghĩ một lát mới nhớ ra mùi hương kia là hương mình hay dùng. Điều quái dị là nó lại truyền đến từ trên người hắn. Nàng cực kỳ kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía Bình Dục.

Mùi hương nàng dùng là độc nhất vô nhị. Nàng từng đọc được một cuốn sách điều chế hương của tiền triều trong phòng anh trai vài năm trước. Trong đó vốn có cách điều chế hương này, nàng căn cứ theo sở thích bản thân để thêm bớt hương liệu và điều chế ra. Mấy năm nay chưa từng có người nào dùng mùi giống nàng.

Ngoại trừ hương đốt nàng còn theo công thức mà chế hương dùng để tắm gội. Lúc bị xét nhà nàng và Lâm ma ma thu thập hành lý tùy thân có mang theo mấy bánh xà phòng thơm, Lý Mân kiểm tra và đồng ý. Một đường này nàng vẫn giữ thói quen cũ, mỗi lần tắm gội đều dùng hương này.

Nghĩ đến đây nàng hồ nghi mà dán người tới gần Bình Dục. Quả nhiên không sai, mùi hương đó càng nồng hơn, chắc chắn là phát ra từ vạt áo trước của hắn. Nhưng điều khiến nàng khó hiểu chính là từ nồng độ mùi mà nói thì thứ trong ngực Bình Dục có mùi cực kỳ nồng, giống như sợ người khác không ngửi được vậy. Nếu nàng nhớ không lầm thì lúc đối phó với Lâm Chi Thành lần trước nàng từng dùng khăn lụa của mình giúp hắn lau vết máu, xong việc hắn vẫn chưa trả cho nàng mà nàng cũng quên lấy về. Nhưng cho dù khăn kia có mùi thì cũng không nồng thế này. Thứ mùi trước mặt có thể ngửi được ở cả khoảng cách xa.

Việc này thật sự cổ quái.

Bình Dục thì đứng ở một bên lẳng lặng mà nhìn nàng. Lúc nàng đột ngột dừng bước, lại suy tư mà ngửi ngửi thì hắn đã biết mình xong rồi. Trong chớp nhoáng hắn đã hiểu được thâm ý của Lục Tử Khiêm. Hóa ra tên kia không phải muốn dùng cái khăn này châm ngòi sự tín nhiệm của hắn với Phó Lan Nha mà muốn khiến nàng thương tâm vì sự ghen tuông vô lý của hắn. Bất kể hắn có hỏi nàng chuyện cái khăn hay không thì chỉ cần có mầm mống này trong lòng, hoặc nàng phát hiện ra dấu vết là Lục Tử Khiêm đã hoàn thành mục đích rồi.

Mắt thấy nàng nhíu mày suy nghĩ, lưng hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Kỳ thật trên đường về hắn đã sớm quyết tâm cho qua chuyện quá khứ. Mặc kệ cái khăn kia có lai lịch thế nào hắn cũng sẽ không thổ lộ trước mặt nàng về nó. Thứ duy nhất hắn muốn xác định là tâm ý của nàng với hắn.

Nhưng dù cẩn thận mấy cũng có sai sót, hắn lại quên mất mùi trên cái khăn rất đậm, nó có thể gợi hiếu kỳ của hắn thì cũng không trốn được cái mũi của nàng.

Mắt thấy nàng lại tiến gần hai bước, mồ hôi trên lưng hắn chảy càng nhiều hơn. Lúc này Phó Lan Nha giống như đã nghĩ ra điều gì, nàng buồn bực hỏi: “Trên người của ngài giấu cái gì thế?”

Trên người Bình Dục không thể tự nhiên có thứ mùi này được, chắc chắn có thứ gì cổ quái. Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, thật vất vả mới nhớ ra lúc còn ở kinh thành em gái của Lục Tử Khiêm là Lục Như Ngọc thường đến nhà nàng chơi. Nàng kia ngửi được mùi này nên từng hỏi nàng cách điều chế. Lúc đó nàng đã viết công thức cho nàng ta, còn cho mượn cuốn sách kia về xem. Vì vậy người có thể điều chế ra mùi hương này ngoài nàng chỉ có người của Lục gia.

Nhưng ngoài Lục Tử Khiêm thì không còn người nào của Lục gia ở Giang Nam này. Rốt cuộc ai là người dùng vật mang mùi nồng thế này và sao thứ đó lại chạy tới trên người Bình Dục? Việc này quá mức khó tưởng tượng, sau khi nghĩ một hồi nàng ngước mắt lại thấy Bình Dục đang nhìn mình, trên mặt có bối rối.

Rõ ràng nghe được câu hỏi của nàng nhưng hắn lại tránh không đáp, chỉ quay đầu đi nhàn nhạt nói: “Không còn sớm nữa, mau nghỉ thôi.”

Phó Lan Nha càng thêm kỳ quái, thấy hắn xoay người muốn đi nàng theo bản băng nhấc chân muốn đuổi theo nhưng không ngờ lại giẫm phải góc váy khiến cả người ngã thẳng xuống. Bình Dục nghe thấy thế thì vội xoay người đỡ nàng. Cả người Phó Lan Nha bổ nhào vào ngực hắn.

Phó Lan Nha chỉ cảm thấy mùi hương kia lập tức nồng đậm, nàng hoảng hốt ngước mắt thì thấy trước ngực hắn lộ ra một góc của thứ gì đó. Nàng a một tiếng, cũng không lo e lệ mà lập tức vói tay tới muốn rút thứ kia ra. Nhưng động tác của Bình Dục lại nhanh như chớp, không đợi tay nàng tới gần hắn đã nhét sâu thứ kia vào áo.

Nàng cực kỳ quẫn bách, chờ hắn đứng thẳng nàng vội lùi một bước kéo dãn khoảng cách. Sau đó nàng ảo não cắn môi, ngước mắt nhìn hắn hỏi: “Trong lòng ngài đến tột cùng giấu cái gì?”

Thấy Bình Dục không trả lời nàng nhíu mày, tiếp tục nói: “Thứ kia có mùi hương giống của ta, mấy năm nay ngoài ca ca và một vị bằng hữu thì không có ai có công thức của mùi hương này. Sao trên người ngài lại có vật như thế?”

Sắc mặt Bình Dục biến đổi liên tục, đáy lòng hối hận nói không nên lời. Nếu không phải hắn sợ nàng nghĩ nhiều thì đã chạy trối chết từ lâu rồi. Đối mặt với chất vấn của nàng, trong lúc nhất thời hắn chỉ thấy mình như cưỡi lên lưng cọp khó xuống. Sau khi cân nhắc một phen hắn quyết định nếu mục đích của Lục Tử Khiêm là khiến bọn họ nghi ngờ lẫn nhau thì quyết không thể để tên đó toại nguyện. Chuyện tới hiện giờ biện pháp tốt nhất chính là nói đúng sự thật.

Đáp án hắn muốn cũng sẽ được giải đáp nếu giãi bày mọi việc với nàng. Nghĩ thế nên sau khi do dự hắn lấy cái khăn kia ra, sắc mặt phức tạp nhìn nàng nói: “Chạng vạng hôm nay Lục Tử Khiêm tìm đại ca ta ở phủ Đô Úy và nhờ huynh ấy chuyển cái này cho ta.”

Phó Lan Nha nhìn thứ kia, chờ thấy rõ đó là một cái khăn thì hơi trợn mắt, vội cầm lấy nhìn kỹ. Nếu không nhìn lầm thì mấy câu thơ trên khăn này đúng là do nàng viết ra vài năm trước trong lúc rảnh rỗi. Trong ấn tượng của nàng thì cái khăn này đã sớm bị mất, không hiểu sao mấy năm sau lại xuất hiện trên người Bình Dục.

Không đúng, hắn vừa nói cái khăn này là do Lục Tử Khiêm đưa cho hắn, chẳng lẽ năm đó tên kia đã lấy của nàng ư? Trong mắt nàng hiện lên tức giận, nàng nhìn chằm chằm cái khăn sau đó giận run lên hỏi: “Lục Tử Khiêm nói cái khăn này là do ta tặng hắn ư?”

Lòng Bình Dục hối hận không thôi, không đợi nàng nói xong hắn đã vội cãi chày cãi cối: “Lời Lục Tử Khiêm nói ta chỉ coi là cái rắm, ta chỉ ——”

Phó Lan Nha cũng đã nghĩ thông suốt những cổ quái vừa rồi. Trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy xấu hổ buồn bực đến cực điểm đồng thời không dám tin tưởng mà ngước mắt nhìn về phía Bình Dục lạnh giọng chất vấn: “Vậy đêm nay ngài muốn hỏi ta cái gì?”

Nghĩ tới thái độ của Bình Dục tối nay nàng càng thêm xác định. Nàng đứng tại chỗ nhìn hắn một hồi, trái tim băng giá hỏi: “Hay Bình đại nhân đã nhận định ta là cái người nay Tần mai Sở nên định tra khảo suốt đêm?”

Bình Dục thấy mắt nàng đỏ lên thì trong lòng đau xót, trong khoảnh khắc hắn thấy rất chật vật đến nỗi phải cắn răng nói: “Nàng nói bậy gì đó, ta chưa từng hoài nghi nàng ——”

Phó Lan Nha giơ cái khăn kia lên cười lạnh ngắt lời hắn: “Nếu chưa từng hoài nghi thì vì sao ngài không ném cái khăn này đi mà còn giấu nó trong ngực áo?”

Không đợi Bình Dục trả lời nàng đã nhìn mấy câu thơ trên khăn, gằn từng chữ: “Rèm châu rơi xuống, đom đóm bay đầy trời. Đêm dài khâu áo, lòng nao nao nhớ người.” Sau đó nàng giận quá hóa cười nói: “Đúng rồi, hẳn Bình đại nhân thấy mấy câu thơi lả lơi này nên cảm thấy không thoải mái, hoài nghi đây là do ta viết cho tên tiểu nhân họ Lục kia…… Nhưng Bình đại nhân đâu biết từ nhỏ phụ thân đã dạy ta như nam nhi, từ 5 tuổi ta đã học vỡ lòng với đại ca. Sau mười tuổi thì ngoài lục nghệ còn có binh thư, toán số, thậm chí thơ phú ta đều học qua. Trong đó không thiếu những đoạn thơ như thế này, lúc ta rảnh rỗi cũng sao chép không ít thơ từ đẹp đẽ, mấy câu trên khăn này thì tính là gì? Ta cũng chẳng ngại nói với Bình đại nhân rằng trong đủ loại học vấn, chỉ có《 nữ huấn 》《 nữ giới 》là ta chưa từng đọc. Nếu không chắc ta đã xấu hổ đến mức treo cổ tự tử ngay lần đầu tiên bị Bình đại nhân lục soát người rồi.”

Lời còn chưa dứt thì nàng đã nhớ tới việc ngày đó, trong lòng tủi thân đến muốn khóc. Nhưng nàng không muốn Bình Dục nhìn thấy mình chật vật nên vội quay đầu đi qua một bên.

Bình Dục thấy nàng rơi lệ thì lập tức buồn nản tột cùng. Hắn duỗi tay ngăn cản nàng, ánh mắt nhìn nàng nói: “Việc ngày đó đều là ta sai, ta mặc nàng đánh mắng gì cũng được, chỉ cần nàng hết giận là tốt rồi. Ta cũng không có ý định khiến nàng đau lòng vì chuyện của Lục Tử Khiêm, chỉ tại ta ghen tỵ đến mụ mị, nhưng mà ——”

Hắn dừng một chút rồi mới gian nan mở miệng nói: “Tâm ý của ta đối với nàng hẳn nàng đã rõ. Chuyện tới nước này ta chỉ muốn hỏi cho rõ rốt cuộc đối với ta nàng ——”

Phó Lan Nha nghe thấy giọng hắn khàn khàn thì trong lòng chấn động, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. Nàng rất ít khi rơi lệ trước mặt người khác nhưng ở trước mặt hắn nàng luôn mất khống chế với cảm xúc của mình.

Trên đường vào kinh có quá nhiều khó khăn rình rập, nếu không phải hắn bảo hộ nàng thì nói không chừng nàng đã sớm rơi vào tay đám người Vương Lệnh. Không biết từ khi nào nàng bắt đầu tin cậy hắn, thậm chí còn có một phần vướng bận và một phần sùng bái nói không nên lời.

Nàng còn tưởng rằng sau nhiều chuyện như thế hai người đã sớm hiểu rõ tâm ý của nhau, không cần nhiều lời nữa. Vì thế sau khi nghe xong lời này nàng lại càng tủi thân, nước mắt rơi không ngừng. Nàng trừng mắt nhìn hắn, nghẹn ngào nói: “Ta và ngài ở bên nhau là vì cái gì? Chẳng lẽ ở trong lòng ngài ta là kẻ không có liêm sỉ, không từ thủ đoạn như vậy hả?”

Giống một tia sét rạch qua bầu trời, trong phúc chốc đáy lòng Bình Dục sáng rõ. Hắn như bị người ta tát cho một cái, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Thấy nàng muốn đi, hắn biết mình đuối lý nhưng vẫn bất chấp đuổi theo, chật vật ôm nàng vào lòng, trầm mặc lau nước mắt cho nàng.

Nhưng lau thế nào thì nàng cũng không ngừng khóc, nước mắ cứ rơi mãi. Ngón tay hắn chạm vào nước mắt của nàng chỉ thấy như bị bỏng, tim xoắn lại. Hắn càng lau nàng càng khóc thương tâm hơn. Cuối cùng hắn loạn hết cả lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu hôn nàng. Giống như chỉ có làm thế thì mới chuyển hết thương tâm của nàng lên người hắn được.

Trong nháy mắt hôn nàng đầu hắn trống không, lại không nhịn được nhắm mắt. Nước mắt của nàng mặn, mang theo phần chua xót giống như tim hắn lúc này. Dần dần hắn nếm được ngọt ngào của nàng, hô hấp cũng vì thế mà nặng hơn, cả người như thảo nguyên rực cháy, nóng bỏng.

Còn chưa đẩy cánh môi của nàng ra hắn đã thấy đau đớn truyền đến. Chờ hắn ý thức được Phó Lan Nha lại cắn mình thì ngọn lửa trong lòng hắn mới bị dập tắt. Bình Dục vội buông nàng ra, lùi hai bước, chật vật sờ lên môi mình. May mà lần này hắn buông tay kịp nên nàng còn nể tình, không cắn đến rách môi hắn.

Phó Lan Nha thì thở gấp lườm hắn, trong lòng hận hắn chết đi được. Nàng cắn hắn một cái mà vẫn chưa hết giận.

Bình Dục tự biết đuối lý, vô duyên vô cớ lại dám hoài nghi nàng sau đó còn dám đường đột nên chẳng còn mặt mũi nhìn nàng nữa. Thế là hắn quay đầu đi ra ngoài.

Phó Lan Nha nhìn bóng dáng hắn, trong lòng không những không nhẹ nhàng hơn mà còn khó chịu hơn. Ai ngờ Bình Dục mới vừa đi hai bước đã đột nhiên dừng bước sau đó xoay người lại, bước tới trước mặt nàng. Hắn không màng nàng giãy dụa mà ôm nàng vào lòng, ôm lấy mặt nàng, cúi đầu nói: “Sau khi vào kinh ta sẽ chuẩn bị mọi thứ, Phó Lan Nha, nàng có nguyện ý gả làm thê tử của ta không?”

Phó Lan Nha kinh ngạc đến quên cả giãy dụa, cứ thế ngơ ngẩn nhìn hắn. Chỉ thấy mắt Bình Dục sáng dị thường, biểu tình lại thận trọng xưa nay chưa từng có.

Đột nhiên không kịp phòng bị hắn lại thấy Phó Lan Nha khóc, so với vừa nãy còn khóc kinh hơn. Bình Dục thở dài một tiếng, sau đó lại hôn nàng. Mái tóc vành tai chạm nhau, hô hấp giao hòa, cảm xúc bùng nổ khiến trái tim như muốn phá ngực mà ra.

Dần dần hắn không khống chế được mà quấn lấy đầu lưỡi của nàng, hận không thể đòi hỏi thêm nữa. Nàng bị cảm xúc nóng bỏng triền miên của hắn chôn vùi, cả người không nhịn được nhẹ run lên, chỉ thầm hận chửi tên khốn này! Nàng nhắm mắt lại, để mặc nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.