Lôi Âm Ma Công

Chương 24: Chương 24: Ép duyên chọn rể




Trở lại Tiểu Quân và Đồng Tiểu Linh.

Hai người lần theo vách đá đi dần vào trong. Gió càng lúc càng thổi mạng, lùa qua những khe đá tạo ra âm thanh u u nghe rợn cả cột sống.

Tiểu Linh cảm tưởng như chung quanh mình là những oan hồn đói khát đang kêu gào đặng có được miếng ăn, mà miếng ăn của những oan hồn lạc loài đó chính là hai người.

Nàng bất giác rùng mình, nắm tay Tiểu Quân.

- Nàng sợ à?

Tiểu Linh gật đầu :

- Sợ thật đó. Trong này rùng rợn quá.

Tiểu Quân nhún vai :

- Nàng sợ... Ta cũng sợ luôn.

- Ngươi là quỷ mà cũng sợ nữa à?

- Tiểu gia còn sống nhăn chứ có phải là quỷ đâu.

Tiểu Quân bất giác thét lên :

- Coi chừng!

Tiếng thét của Tiểu Quân quá đột ngột khiến Tiểu Linh càng sợ hãi hơn. Nàng ôm chầm lấy gã, Tiểu Quân cũng ôm ghịt lấy Tiểu Linh. Họ ôm chặt lấy nhau như một đôi sam chẳng bao giờ muốn chia lìa.

Tiểu Quân lí nhí nói :

- Nam nữ thọ thọ bất thân, mấy oan hồn đang nhìn ta và nàng chắc phải tức điên lên được vì không giữ đạo nghĩa luân thường. Chúng sẽ điên mà... mà...

- Mà... mà sao?

- Mà bẻ cổ nàng chứ sao.

Tiểu Linh bật khóc :

- Sao chỉ bẻ cổ một mình ta vậy?

- Tại vì nàng đã ôm tiểu gia như ôm phu tướng của nàng mà không hề cúng cho chúng vật dụng gì hết.

Tiểu Linh buông Tiểu Quân.

Tiểu Quân chớp mắt :

- Nàng không ôm tiểu gia, lũ oan hồn càng có cơ hội bẻ cổ nàng sớm hơn.

- Tiểu Quân, làm sao bây giờ?

Tiểu Linh chợt thấy trước mặt mình có bóng trắng lướt vụt qua.

Tiểu Quân buột miệng nói luôn :

- Oan hồn xuất hiện kia rồi!

Tiểu Linh không còn thần sắc nữa. Nàng lại ôm chầm lấy gã.

Tiểu Quân nói :

- Hồn ma bóng quế linh thiêng, cứ bẻ cổ Quỷ vương Đồng Tiểu Linh chứ tiểu gia chẳng có tội gì đâu.

- Tiểu Quân... Tiểu Linh van ngươi đừng nói như vậy.

- Nếu nàng không muốn tiểu gia khấn những oan hồn kia bẻ cổ nàng thì hãy phát đại nguyện, đời đời kiếp kiếp...

- Đời đời kiếp kiếp cái gì?

- Để tiểu gia suy nghĩ coi. Vậy nè... Đời đời kiếp kiếp làm nô tỳ cho tiểu gia... Tiểu gia hứa sẽ cưu mang cho nàng.

- Sao ngươi bắt Tiểu Linh khấn ác như vậy?

- Thế không khấn thì thôi.

Tiểu Quân đẩy nàng ra. Gã nghiêm mặt nói :

- Tiểu gia báo cho nàng biết... Thần cơ của tiểu gia lúc đầu thai làm người có thầy tướng đến xem nói rằng, tiểu gia vốn là Thập tam thái tử trên thượng giới, vì lầm lỗi mới đến trần gian nên lũ yêu quỷ không bao giờ dám đụng đến được. Nếu nãy giờ không có Tiểu Quân đi cạnh bên nàng, có lẽ..

Tiểu Quân thở dài một tiếng :

- Khó nói quá... Ôi thôi thân nhi nữ mà bị lũ oan hồn kia bức nhục như những nàng kỹ nữ thì sống sao nổi đây.

- Tiểu Quân đừng nói nữa mà... Tiểu Linh nguyện làm nô tỳ cho ngươi.

- Thế thì tốt.

Hai người tiếp tục đi sâu vào trong hang.

Tiểu Linh thủ thỉ nói :

- Tiểu Quân vừa rồi ngươi...

Tiểu Quân quay ngoắt sang nàng :

- Ê... sao nàng dám vọng ngôn như vậy chứ. Kể từ giờ này nàng nhứt nhứt phải gọi ta là tiểu gia... nghe chưa?

Tiểu Linh thẹn đến chín mặt, đôi má ửng hồng, cúi mặt nhìn xuống đất.

Tiểu Quân càng chọc tức nàng :

- Tỳ nữ... Ngươi đã thấy gì?

Tiểu Linh lắc đầu :

- Không thấy gì hết.

Vừa lúc đó bóng trắng lại xuất hiện, chỉ cách Tiểu Quân không tới năm trượng.

- Bạch y nhân!

Tiểu Linh ngước mắt nhìn lên. Bóng trắng như lẩn qua vách đá mất hút.

Tiểu Quân cau mày :

- Úi chà... Đúng là oan hồn rồi. Không phải oan hồn sao có thể đi xuyên qua vách đá được chứ.

Tiểu Linh và Tiểu Quân phi thân tới trước. Dưới ánh sáng hai ngọn đuốc, họ phát hiện ra cánh cửa đá hình vòm.

Tiểu Quân nhún vai :

- Thế thì chẳng phải oan hồn gì hết, chính nhờ cánh cửa này mà Bạch y nhân mới có thể đi xuyên qua vách đá.

Tiểu Quân đặt tay lên cánh cửa rà chầm chậm. Tay Tiểu Quân chạm một gờ đá nhô ra ngay bên mép thạch môn.

- Đây rồi... Cơ quan khởi động mở cửa đây rồi.

Tiểu Quân nhấn vào gờ đá. Đúng như Tiểu Quân suy luận, cánh cửa thạch môn từ từ xoay tròn chẳng hề phát ra âm thanh nào, có lẽ âm thanh của cơ quan đã bị tiếng hú khỏa lấp mất rồi.

Trong cánh cửa là một gian phòng hàm ếch, với đầy đủ vật dụng, có cả bệ thờ.

Trên bệ thờ có bài vị. Tiểu Quân đứng ngoài cửa không thể đọc được hàng chữ trên bài vị đó.

Tiểu Quân quay lại Tiểu Linh :

- Tiểu Linh thật sự không biết có người ngụ trong hang này à?

Tiểu Linh gật đầu :

- Tiểu Linh chưa một lần đặt bước vào trong này.

- Vậy có bao giờ Bạch y nhân ghé qua nơi ở của nàng không?

- Tiểu Linh chưa từng biết qua người này.

- Thế thì chúng ta phải vào thôi. Chắc chắn Bạch y nhân đang chờ chúng ta.

Tiểu Quân và Tiểu Linh lẫn qua thạch môn bước vào gian phòng hàm ếch.

Hai người vừa bước qua thạch môn, còn bận quan sát mọi ngóc ngách thì bỗng cánh cửa đã đóng chịt lại. Tiểu Quân và Tiểu Linh không nghe tiếng ù ù ma quái nữa, giật mình quay lại mới phát hiện ra, cửa đã đóng lại rồi.

Tiểu Quân nhảy đỏng lên :

- Chúng ta bị giam rồi.

Tiểu Quân băng đến bên cánh cửa vận hóa công lực áp tay đẩy vào cánh cửa thạch môn. Nội lực của Tiểu Quân đầu phải tầm thường và y cũng đã dụng đến mười phần thành công lực, thế mà cánh cửa đá vẫn trơ trơ chẳng hề lay chuyển.

Tiểu Quân thở hắt ra một tiếng, quay mặt nhìn Tiểu Linh :

- Chúng ta thật sự bị nhốt trong gian phòng này rồi.

- Vậy làm sao thoát ra bây giờ?

Tiểu Quân gãi đầu :

- Tiểu gia cũng chưa có cách gì thoát ra khỏi gian phòng này.

Tiểu Quân bước lại bệ thờ, nhìn vào tấm linh vị đặt trên bệ thờ.

Gã lẩm nhẩm nói :

- Coi đây là ai?

Tấm linh vị với hàng chữ triện chân phương, nét bút như rồng bay phụng múa. Nét bút này chỉ có thể có ở những bậc hiền gai đại thần.

Hàng chữ viết :

“Đại quốc công thần Tướng Phụ Tôn Tử.”

Tiểu Quân gãi đầu, nghĩ thầm :

- “Chẳng lẽ vị Bốc tú tài chính là Đại quốc công thần Tướng Phụ Tôn Tử.”

Tiểu Linh bước đến cạnh bên Tiểu Quân :

- Tiểu Quân đang suy nghĩ việc gì vậy?

- Nàng nhìn tấm bài vị khắc biết.

Tiểu Linh nhìn tấm bài vị.

Nàng lẩm nhẩm :

- Tướng Phụ Tôn Tử... Chẳng lẽ...

- Chẳng lẽ cái gì... Nàng biết Tôn Tử Tướng Phụ à?

Tiểu Linh gật đầu :

- Tiểu Linh có xem qua gia phả của mình.

- Tôn Tử có quan hệ với nàng?

- Đúng như vậy. Theo gia phả để lại Tống Phụ Tôn Tử chính là ngoại tổ của Tiểu Linh. Người được Quốc vương Đại Lý lệnh vào Trung Nguyên để học thuật luyện đan đặng chế tác thần dược.

Tiểu Quân xoa tay :

- Nàng khỏi nói nữa... Tiểu Quân có thể đoán ra được rồi. Sau khi Tôn Tử tiền bối vào đến Trung Nguyên mới phát hiện ra Quỷ sơn và ẩn cư để luyện đan luôn.

Tiểu Quân gõ đầu :

- Y da... Tiểu Linh, vậy theo nàng Tôn Tử năm nay được bao nhiên niên kỷ?

- Tính đến nay ngoại tổ chí ít cũng chín mươi ngoài. Lý do gì mà Tiểu Quân hỏi Tiểu Linh niên kỷ của ngoại tổ?

- Nàng không nhớ Bạch y nhân à?

- Bạch y nhân... Ý Tiểu Quân cho rằng, Bạch y nhân có thể là ngoại tổ.

- Chín mươi vẫn chưa phải tuổi ông Bành Tổ. Tiểu gia hỏi thật nàng nhé... Sao nàng biết Quỷ Đầu sơn mà đến ngụ.

- Phát hiện ra Quỷ Đầu sơn chính là đại ca của Tiểu Linh. Đại ca đã đưa Tiểu Linh đến đây.

Tiểu Quân gật gù :

- Đồng Mã Kỳ đưa nàng đến đây.

Tiểu Quân nhìn Tiểu Quân :

- Tiểu Quân... Làm sao chúng ta ra khỏi chỗ này bây giờ?

Tiểu Quân ngồi xuống chiếc ghế đôn bằng đá :

- Ai lại muốn nhốt chúng ta ở đây chứ?

Tiểu Quân bắt tay lên miệng :

- Tôn Tử tiền bối... Tôn Tử tiền bối!

Tiểu Quân vừa dứt lời thì có âm thanh phát ra ngay bên cạnh bệ thờ linh vị :

- Ngươi gọi lão phu đó à?

Tiểu Quân mừng rỡ :

- Đúng rồi... Đúng rồi... Tiểu bối gọi tiền bối đó.

Tiểu Quân vuốt mũi :

- Tiền bối nay đã ngoài chín mươi, thân pháp xuất thần nhập hóa, tiểu bối bội phục vô cùng.

Tiểu Quân ngước mặt nhìn lên cửa tò vò :

- Tiểu Quân muốn diện kiến lão tiền bối.

- Ngươi muốn diện kiến lão hay muốn thoát ra khỏi căn phòng đá này?

Tiểu Quân gãi đầu :

- Tất nhiên tiểu bối không thích ở trong căn phòng này rồi. Với lại tiểu bối và tiền bối không thù không oán, tiền bối đâu muốn nhốt Tiểu Quân làm gì.

- Ngươi sai rồi đó... Lão phu muốn nhốt ngươi trong gian phòng này. Trong phòng lão đã chứa sẵn thực phẩm và nước uống ngươi ở trong này an toàn hơn ngoài giang hồ.

Tiểu Quân cười hì hì, rồi nói :

- Tiền bối nói vậy chứ thân cá chậu chim lồng thì có thích bao giờ.

- Ngươi ở trong thạch phòng, vừa có cái ăn, cái uống, lại được giai nhân kề cận, còn muốn gì nữa chứ? Thôi cứ ở đó đi, khi nào lão phu nghe tiếng trẻ thơ sẽ mở cửa cho ngươi.

Nghe Tôn Tử nói, Tiểu Quân muốn nhảy đỏng lên, gã nghĩ thầm :

- “Thật là hồ đồ... hồ đồ không còn lời gì diễn tả nữa. Mình bị nhốt cho đến lúc có tiếng trẻ thơ. Lão muốn gì chứ, chẳng lẽ muốn mình...”.

Tiểu Quân nghĩ đến đấy quay ngoắt qua Tiểu Linh :

- Nàng nghe ngoại tổ của nàng nói chứ?

Tiểu Linh thẹn đến chín mặt.

Tiểu Quân sa sầm mặt xuống :

- Khi nào có tiếng trẻ thơ cất lên, ngoại tổ của nàng mới chịu thả ta và nàng ra. Biết đến bao giờ chứ?

Tiểu Quân tiến đến đứng đối mặt với Tiểu Linh :

- Nàng tính sao bây giờ... Chẳng lẽ tiểu gia lại lấy nữ nô làm vợ à?

Cửa tò vò lại mở ra :

- Tiểu Linh không đáng làm vợ ngươi à? Xảo Quỷ có gì mà chê Tiểu Linh chứ?

Tiểu Quân cười hề hề...

Gã cắt ngang tràng cười hóm hỉnh đó, nghiêm giọng nói :

- Lão tiền bối nghĩ vậy oan cho tiểu bối lắm... Vị cô nương cháu ngoại của lão tiền bối nhan sắc tuyệt trần, cốt mạo như ngọc nữ, lấy Tiểu Quân thật phí cho đời nàng. Tiểu bối nghĩ vậy nên không dám xúc phạm đến nàng thôi.

- Nếu Tiểu Linh là ngọc nữ, thì người cũng đáng tiểu đồng... Xứng đôi vừa lứa lắm đó. Thôi hai người cứ bái lạy bệ thờ của lão mà nên duyên phu phụ.

Cửa tò vò lại đóng sập xuống.

Tiểu Quân quay lại Tiểu Linh :

- Nàng nghe hết rồi chứ... Tôn tiền bối cứ khư khư bắt nàng làm thê thiếp của ta, lại còn ép nàng phải có con với ta nữa... Hừ...

Tiểu Quân xuống giọng trầm trầm :

- Ê... Mà nàng có đồng ý làm phu nhân của tiểu gia không?

Tiểu Linh cúi mặt nhìn xuống mũi hài.

Tiểu Quân lắc đầu :

- Xem chừng nàng thích làm phu nhân của tiểu gia quá rồi.

- Tiểu Quân... ngươi...

- Tiểu Quân nói không đúng à... Mới vừa hỏi đã thẹn thùng rồi.

- Ngươi không được sỉ nhục Tiểu Linh.

- Tiểu gia sỉ nhục nàng hồi nào... Ta chỉ hỏi thôi, nếu như nàng không chịu thì cứ gào lớn lên. Ngoại tổ ơi, tên xảo quỷ hôi thối này không xứng đáng làm tướng công của con.

Tiểu Quân hối thúc Tiểu Linh :

- Nào thét lớn lên đi...

Tiểu Linh bặm môi.

Tiểu Quân gằn giọng :

- Sao... Nàng câm rồi hả?...

- Tiểu Linh không có câm.

Tiểu Quân gãi đầu :

- Không câm mà không chịu thét thì rõ ràng nàng có tình có ý với tiểu gia rồi...

- Ngoại tổ bắt như vậy rồi Tiểu Linh đâu dám cãi lịnh người.

Tiểu Quân trợn mặt :

- Không dám cãi lịnh ngoại tổ của nàng, tất tiểu gia phải ở trong căn phòng này đến khi nào có con nít chào đời. Chết tiểu gia mất... Chết tiểu gia mất... Đâu có được.

- Dù muốn hay không muốn, Tiểu Linh và Tiểu Quân cũng đã mắc kẹt trong thạch phòng này rồi.

Tiểu Quân vuốt mũi. Đảo mắt nhìn lướt qua khắp gian thạch phòng. Tiểu Quân mở bức rèm nhung. Quả đúng như lão Bạch y nhân Tôn Tử nói. Phía sau bức rèm đó là thực phẩm khô, nước uống và cả hảo tửu.

Tiểu Quân gãi đầu :

- Xem chừng ngoại tổ của nàng chuẩn bị rất chu đáo cho tiểu gia và nàng động phòng.

Nghe Tiểu Quân nói, sắc diện Tiểu Linh thẹn tợ quả hồng chín.

Thấy sắc diện nàng thẹn đỏ, Tiểu Quân chớp mắt :

- Nàng trông cũng đẹp đấy chứ!

Tiểu Quân liếc mắt nhìn trộm lên ô cửa tò vò. Gã nghĩ thầm :

- “Nhứt định Tôn Tử đang lắng nghe những lời đồn đáp của ta và Tiểu Linh”.

Tiểu Quân mỉm cười :

- Được rồi... Tiểu gia đồng ý ở đây với nàng đến khi có tiếng trẻ thơ cất lên mới ra.

Y vuốt mũi :

- Nhưng tiểu gia động phòng mà có người nhìn... Ngại, ngại lắm.

Tiểu Quân vừa nói vừa giựt bứt rèm nhung, căng ngang ô cửa tò vò.

Làm xong việc đó, y tiến đến bên cạnh Tiểu Linh.

Tiểu Linh ngước lên nhìn Tiểu Quân :

- Chúng ta lạy trời lạy đất chứ? Sau này Tiểu Quân đừng ruồng rẫy Tiểu Linh nghe.

- Tất nhiên rồi, tiểu gia sẽ không ruồng rẫy nàng.

Tiểu Quân vừa nói dứt câu bất ngờ điểm huyệt nàng.

Trong lúc bất thần, Tiểu Linh không kịp tránh né, nên chỉ công của Tiểu Quân khống chế ngay đại huyệt Kỳ Môn của nàng.

Tiểu Linh tròn mắt :

- Tiểu Quân tính làm gì vậy?

Tiểu Quân thét lên :

- Cắt gân nàng chứ gì nữa.

Tiểu Linh biến sắc :

- Tại sao phải cắt gân Tiểu Linh?

- Nàng muốn hỏi tại sao à? Bây giờ tiểu gia cũng chẳng thèm dấu gì nàng, dù sao nàng cũng đã đồng ý nhận làm phu nhân của ta rồi.

- Chuyện đó đâu có liên can gì mà ngươi nỡ cắt gân Tiểu Linh... Tiểu Linh sẽ tàn phế suốt đời.

- Tiểu Quân biết nàng sẽ tàn phế nhưng tiểu gia muốn như vậy mà.

- Sao ngươi lại muốn vậy?

- Tiểu gia trước đây cũng đã yêu người, nhưng người phụ ta... Tiểu gia đã thề sẽ cắt gân phu nhân mình rồi mới lo lắng cho thê phụ.

Gã thộp tay vào chéo y của Tiểu Linh :

- Nàng đã đồng ý nhận làm phu nhân của ta, ngoại tổ nàng cũng tha thiết như vậy, thế thì tiểu gia đành lấy nàng làm vợ, nhưng đầu tiên Tiểu Quân phải thực hiện lời đại nguyện của mình trước, nếu không tiểu gia sống không thấy mặt trời, chết không chốn dung thây...

- Ngươi tính cắt gân ta thiệt à?

- Tất nhiên rồi!

Tiểu Quân vừa nói vừa bế xốc lấy Tiểu Linh. Gã đặt nàng nằm trên tràng kỷ :

- Tiểu Linh đừng buồn Tiểu Quân nghe... Tiểu Quân bị bắt buộc phải làm như vậy thôi.

Tiểu Quân lấy ngọn trủy thủ Quang Minh. Y ngắm cây trủy thủ đó, chắc lưỡi nói :

- Ui cha... Ngọn trủy thủ “Quang Minh” của Tiểu Quân lâu ngày không sử dụng đến, đã bị sét hết rồi, cắt gân nàng bằng lưỡi dao cùn này thì không đành... Để ta mài cho bén đã.

Tiểu Quân vừa nói vừa cà lưỡi đao trủy thủ xuống mặt tràng kỷ.

Tiếng mài dao nghe lạnh buốt cả cột sống, khiến ngay Tiểu Linh cũng phải rùng mình.

Tiểu Linh lí nhí nói :

- Tiểu Quân... Ngươi đừng cắt gân ta.

- Nàng sợ sao? Cắt gân nàng, mặc dù bị tàn phế, nàng vẫn luôn ở cạnh bên tiểu gia mà.

Tiểu Quân tiếp tục mài dao, mắt liếc trộm lên cửa tò vò thấy chẳng có dấu hiệu động tĩnh gì.

Tiểu Quân nghĩ thầm :

- “Lão không lo lắng cho điệt nữ của lão hay sao mà chẳng có phản ứng gì.”

Tiểu Quân chớp mắt, mỉm cười khi thấy màn lụa nhung căng ngang cửa tò vò thoáng lay động.

Tiểu Quân nhìn Tiểu Linh, nói :

- Phu nhân... Nàng hy sinh vì lời đại nguyện của ta nghe.

Tiểu Quân đặt ngọn trủy thủ vào gân chân Tiểu Linh.

- Cắt gân nàng tiểu gia đau lòng lắm... Nhưng đành phải làm vậy thôi.

Trên cửa tò vò bật lên tràng cười khanh khách.

Tiểu Quân trừng mắt, quát lớn :

- Ngoại tổ cười cái gì vậy... Bộ ngoại tổ muốn điệt nữ của lão tàn phế lắm hay sao mà cười.

- Ha... ha... Ngươi giở trò quỷ gì thế? Chẳng lẽ lại tự cắt gân phu nhân của mình. Tiểu Quân ơi... Cái trò hù dọa của ngươi, lão phu biết tỏng rồi... Đừng bày vẽ nữa... Thôi ta đi đây, khi nào nghe tiếng trẻ thơ lão sẽ quay lại.

Tiểu Quân nhảy đỏng lên, thét gọi :

- Lão quỷ dừng bước... dừng bước...

- Ngươi muốn nói gì?

- Lão tiền bối quả thật thấu hiểu tâm tư của tiểu bối.

Tiểu Quân thở dài một tiếng :

- Lão tiền bối cũng thông cảm cho... Tiểu bối mặt dù rất thương Tiểu Linh, nhưng tiểu bối vốn đã năm sáu mụ vợ ở nhà rồi, thêm Tiểu Linh nữa chỉ tội cho thân gái mà thôi.

- Xàm ngôn... Giang hồ có nghe Xảo Quỷ Tiểu Quân có thê thiếp bao giờ đâu.

- Lão tiền bối không tin chứ sự thật là như vậy đó. Vì tiểu bối cắt gân mấy mụ vợ nên họ mới chịu ở yên trong nhà, nên thiên hạ không biết mà thôi.

- Thế thì ngươi cứ cắt gân Tiểu Linh rồi sinh cho lão một đứa chắt giống ngươi là được rồi.

Tiểu Quân gãi đầu, nhìn lại Tiểu Linh :

- Lần này chắc nàng phải sinh một thằng tiểu quỷ quá.

- Lão phu đang chờ tiểu quỷ đó ra đời đấy.

- Được rồi... Được rồi, nhứt định lão tiền bối sẽ có một lũ tiểu quỷ để an ủi tuổi già xế bóng, nhưng tiền bối hãy thả tiểu bối và phu nhân Tiểu Linh ra ngoài trước đã.

- Lão đâu có thể tin Xảo Quỷ... Khi nào lão có đứa chắt thì mới thả ngươi và phu nhân ngươi ra.

Tiểu Quân quay ngoắt lại Tiểu Linh, gào lớn :

- Tại con mụ này mà tiểu gia mới bị giam cầm trong thạch phòng này.

Nghe Tiểu Quân quát, Tiểu Linh bật khóc, nhưng đã bị điểm huyệt bất động nên chỉ biết khóc thầm mà thôi.

Tiểu Quân thở hắt ra, bước đến chỗ để hảo tửu. Gã mở nắp mấy vò rượu, ghé mũi vào ngửi.

Tiểu Quân chắc lưỡi :

- Ai da... Rượu ngon... Được lắm...

Tiểu Quân nhìn Tiểu Linh, nói :

- Nàng cứ nằm đó mà chờ chết. Không chết đói cũng chết khát, tiểu gia sẽ uống rượu cho đến lúc thấy nàng chết thì thôi.

- Tiểu Quân hận Tiểu Linh à?

- Tại nàng mà tiểu gia bị giam ở trong thạch phòng này không hận sao được chứ?

Tiểu Quân bưng cả vò rượu tu ừng ực. Gã đặt vò rượu xuống bên cạnh, chép miệng nói :

- Tại sao ngoại tổ của nàng bắt nàng có tiểu quỷ với ta chứ. Bộ trên cõi đời này hết nam nhân rồi à?

- Làm sao Tiểu Linh biết được ý của ngoại tổ.

- Nàng không biết... Không biết như đã từng nói với tiểu gia là không có người ngụ trên Quỷ Đầu sơn này.

- Sự thật Tiểu Linh mới biết ngoại tổ lần đầu mà thôi.

- Tiểu gia không tin được lời của nàng nữa.

Tiểu Quân vừa nói đến đây, chợt bắt gặp con thạch sùng đang bò trên trần phòng.

Nhãn quang của y sáng rực lên như bắt được bí kíp võ công vô tiền khoáng hậu.

Tiểu Quân đứng bật dậy, phi thân vụt lên thộp con thạch sùng đó.

Gã cười mỉm :

- Thử coi lần này nữa có được không.

Tiểu Quân đến bên cạnh Tiểu Linh. Gã lắc lắc con thạch sùng trước mặt nàng.

Vừa thấy con thạch sùng, sắc mặt Tiểu Linh biến sắc như chàm :

- Tiểu Quân... Tiểu Linh sợ... Sợ lắm!

Tiểu Quân cúi xuống sát bên tai nàng, truyền âm nhập mật nói :

- Tiểu gia biết.

Dứt lời gã thả con thạch sùng lên người Tiểu Linh.

Tiểu Linh thất sắc, thét lớn :

- A... A... A... A... A...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.