“Tôi bị ấn tượng đấy!” – Hawk tuyên bố, khi Rosie vội vàng đi xuống cầu thang để tới đứng cùng chàng tại cửa trước trong khi vẫn còn thừa 10 giây nữa mới đủ 5 phút!
Chàng hơi thất vọng một chút vì ngọn lửa dữ dội trên mái tóc nàng đã bị giấu đi trong chiếc mũ len màu đen mà nàng đội quá tai. Nàng cũng đang mặc một chiếc Thuyền thùng thình màu đen, che từ cổ cho đến tận đôi chân đi bốt của nàng. Chỉ có vẻ đẹp sống động của khuôn mặt nàng, bị thống trị bởi đôi mắt xanh đầy thách thức, mới tô điểm cho vẻ ngoài của nàng.
Chàng cúi nhìn nàng vẻ đánh giá. “Cô không nên mặc màu đen.” Chàng nói một cách phản đối. “Nó rút mất hết màu sắc trên khuôn mặt cô.”
Màu sắc – màu sắc của sự tức giận – càng làm tăng thêm sự nhợt nhạt trên má nàng. “Khi tôi cần ý kiến của anh, tôi sẽ hỏi!” Nàng ngắt lời, trước khi đi vượt qua chàng ra khỏi cánh cửa mà chàng vẫn đang giữ mở cho nàng, khó chịu với thực tế rằng nàng biết chàng đã đúng hơn là với lời nhận xét hiện giờ của chàng.
Nhưng phần lớn số quần áo mà nàng có đều là màu đen, nên anh ta sẽ phải thất vọng nếu anh ta nghĩ rằng lời chê bai của anh ta có thể gợi lên bất kì sự thay đổi nào trong tủ quần áo của nàng!
Nàng hít nhanh một hơi trong cái lạnh khắc nghiệt khi nàng bước ra ngoài. Tuyết đã bắt đầu rơi khoảng 10 phút trước, đậu xuống buốt nhói trên khuôn mặt nàng khi nàng quay sang nhìn lên Hawk. “Có lẽ chúng ta nên đợi cho tới khi cơn bão tràn qua…?” Nàng lên tiếng với vẻ không chắc chắn.
Chàng cười toe toét với nàng, dường như hoàn toàn không để tâm tới những bông tuyết rơi xuống cái bóng đổ của chàng – “Nếu lúc nào cô cũng ở nhà mỗi khi tuyết rơi ở Canada, thì cô sẽ không bao giờ đi đâu được cả.” Chàng cam đoan với nàng khi chàng sử dụng cái điều khiển để mở cửa nhà xe.
Rosie biết rằng một trận bão tuyết như thế này ở Anh sẽ làm cho mọi thứ – phương tiện công cộng, cũng tương tự như những chiếc ô tô cá nhân – bị ngưng trệ. Nhưng nếu như Hawk nói nó ổn thì nàng cũng sẽ tin lời chàng. Nàng chắc chắn sẽ không để chàng nghĩ rằng nàng đang lo lắng bởi những thứ lặt vặt như một cơn bão tuyết!
Nàng phải thừa nhận, khi họ đi tới Calgary, khắp nơi nhìn đều rất đẹp. Và có rất nhiều lái xe khác trên đường, những người chắc chắn cũng cảm thấy miễn cưỡng như Hawk khi cuộc hành trình của họ bị chi phối bởi thời tiết.
Khi họ cùng nhau đi vào cửa hàng mua sắm, Rosie nghe thấy bài hát Christmas carols đang được bật để quấy nhiễu khắp các nơi công cộng; và thấy một cây thông thực sự phải cao ít nhất 20 feet, được trang trí từ gốc tới ngọn bằng màu đỏ và xanh lấp lánh và được chiếu sáng bằng những bóng đèn vàng; đột nhiên nàng giật mình nhận ra là Giáng sinh sắp tới trong vòng vài ngày nữa mà thôi….
Thật vô lý là thực sự nàng đã không nghĩ tới chuyện này trước đó!
Nhưng nàng biết đó là do suy nghĩ về đám cưới của nàng vào đêm Giáng sinh đã điều khiển việc nhận thức về bất cứ thứ gì khác trong tâm trí hoảng loạn của nàng.
Đã bao lâu kể từ khi nàng được tự do tận hưởng Giáng sinh? Để lắng nghe bài hát Christmas carol? Để đi tới một cửa hàng như thế này và nhìn thấy tất cả niềm mong đợi vui mừng trên khuôn mặt của những người mua hàng khác?
Đã quá lâu, nàng nặng nề nhận ra.
Những nàng đang được tự do để tận hưởng nó ngay giờ phút này, suy nghĩ ấy lóe sáng lên, nàng lập tức quả quyết với bản thân mình một cách quyết tâm. Thậm chí có lẽ còn vui vẻ hơn khi dành lễ Giáng sinh tại Canada này cùng với cha nàng—-
“Cảm giác như đang gặm nhấm một bí mật hả?” – Hawk hỏi bằng giọng khàn khàn bên cạnh nàng.
Nàng quay sang trao cho chàng một cái nhìn giật mình – “Bí mật nào?” – nàng ngắt lời một cách thận trọng.
Chàng nhún bờ vai rộng của chàng – “Trông cô đang rất nghiêm túc, rồi đột nhiên cô bắt đầu mỉm cười; tôi chỉ tự hỏi điều gì đã mang lại sự thay đổi đó.”
Vâng, anh có thể đi mà tự hỏi bản thân!
Quá nhiều các quyền tự do của nàng đã bị kìm chế trong mười năm gần đây, nhưng những suy nghĩ của nàng thì chắc chắn là của riêng nàng.
“Này, Hawk!” – một người đàn ông gọi lớn để chào chàng khi anh ta đi qua họ – “Mong chờ được xem bộ phim kế tiếp của anh!”
“Cảm ơn.” – Hawk đáp lại với một nụ cười.
Đó là sự khởi đầu của rất nhiều lời chào khác khi họ tiếp tục đi dạo trong cửa hàng.
Điều này thật thú vị với Rosie vì mặc dù mọi người rõ ràng nhận ra Hawk là diễn viên Joshua Hawkley, và cười hoặc nói với chàng khi họ đi qua, nhưng chàng đã đáp lại sự chú ý của họ bằng một vẻ hấp dẫn uể oải, không phải là không thân thiện, nhưng cũng không trò chuyện xa hơn nữa. Một cách cư xử mà họ đều chấp nhận với tâm trạng vui vẻ.
Nàng quay sang để trao cho chàng một cái nhìn tò mò, cảm thấy bàn tay của Hawk dưới khuỷu tay của nàng khi họ đi qua của hàng tạp phẩm. “Việc này không làm phiền anh hả?” – nàng hỏi – “sự chú ý đó” – nàng giải thích khi chàng nhướng đôi lông mày thẫm màu một cách nghi vấn. “Mọi người nói chuyện với anh? Nhìn ngó anh? Nói về anh?”
Chàng suy nghĩ một chút rồi trả lời. “Nếu việc đó làm phiền tôi, thì tôi không nên trở thành một diễn viên và đặt bản thân mình trong ánh đèn sân khấu.” – cuối cùng chàng trả lời.
Rosie không thể không ngưỡng mộ thái độ thực tế của chàng. Thậm chí cho dù nàng không quan niệm như vậy….
Nhưng mà, dù sao nàng cũng chưa bao giờ chọn lựa trở thành một nhân vật của công chúng ở Anh quốc, không phải sao?
“Cô tự đi mua đồ một mình được chứ?” – Hawk hỏi khi họ đi tới lối vào của cửa hàng – “Nếu không, tôi lúc nào cũng có thể…”
“Không, tôi chắc chắn là tôi sẽ ổn thôi” – nàng vội vàng đảm bảo với chàng – “Tôi chỉ là —– anh có tiền mặt không?” – nàng lúng túng hỏi. “Tôi sợ là thẻ tín dụng của tôi đã hết vì đặt vé máy bay.” – sau khi đã ngẫm nghĩ về khó khăn của nàng trong suốt chuyến đi vào thành phố, nàng quyết định đây là lý do tốt nhất.
Hawk nhìn nàng rất lâu trong vài giây rồi mới trả lời nàng – “Chỉ cần đi lang thang đâu đó trong khoảng nửa giờ hoặc lâu hơn, nhặt lấy những gì cô nghĩ chúng ta sẽ cần, và sau đó tôi sẽ gặp cô ở quầy thanh toán và trả tiền cho tất cả.” – cuối cùng chàng quyết định.
Rosie quay lưng đi với lý do kiếm lấy một cái xe đẩy để chàng không thể nhìn thấy sắc màu xấu hổ đã nhuốm hồng má nàng dưới cái nhìn dò xét của chàng. Chưa cảm thấy đã đủ an toàn để có thể dùng thẻ tín dụng của mình, nàng thấy khó khăn hơn so với tưởng tượng nếu Hawk tiếp tục thường xuyên nhìn nàng với cái vẻ hoài nghi đó….
“Tôi mua đồ cho bao nhiêu người đây?” – nàng nhanh nhẹn hỏi khi nàng quay lại với chàng.
“Bảy người lớn và hai trẻ em. Donald thường tham gia bữa tối Giáng sinh với chúng tôi.” – chàng giải thích.
Có thể đó là những việc Donald thường làm trong kì nghỉ, nhưng năm nay ông có con gái ở đây cùng – và Rosie chắc chắn không muốn bị tính cùng gia đình Hawkley vào dịp Giáng sinh.
Nhưng đứng cùng với Hawk bên ngoài một siêu thị, vẫn đang thu hút những ánh mắt tò mò, không phải là một thời điểm lý tưởng để tranh cãi về điểm đặc biệt này.
“Đồ ăn truyền thống?” – nàng hỏi để thay đổi chủ đề một cách hiệu quả.
“Cực kì truyền thống.” – chàng trả lời lạnh nhạt – “Mẹ tôi là người Anh. Bất cứ cái gì ít hơn gà tây và tất cả các đồ trang trí đều là sự xúc phạm thánh thần trong con mắt truyền thống của bà.”
Rosie cảm thấy một chút bất ổn với nhận thức rằng mẹ của Hawk có cùng quốc tịch với nàng. Điều này làm bề ngoài chàng có vẻ bớt xa lạ hơn là ý nàng muốn.
Hawk cảm thấy mình mỉm cười với một sự hài lòng không thể chối cãi khi chàng thấy rằng việc biết mẹ chàng là người Anh làm Rosie mất bình tĩnh đôi chút. Nàng đã quá lạnh lùng và độc lập so với sở thích của chàng, và bất cứ điều gì chàng có thể vịn vào được đều là một thứ hữu ích.
“Bà sẽ làm một cái bánh pudding Giáng sinh và mang tới, cho nên đừng lo lắng về điều đó.” – chàng hướng dẫn.
“Tôi không lo lắng.” – nàng quả quyết với chàng một cách chua cay
“Cô có nấu ăn không, Rosie?” – chàng cong đôi mày thẫm. “Tại sao?” – nàng ngờ vực kháng cự lại.
Hawk nhún vai – “Biết thì luôn có lợi.” Miệng nàng cau lại – “Không, ông Hawkley, tôi không nấu ăn.”
“Thật đáng tiếc.” – chàng nhăn nhó – “Trong trường hợp đó, xem như chúng ta phải tính trước việc nấu ăn của tôi cho vài ngày tới.”
Rosie im lặng nhìn lên chàng rất lâu trong vài giây, như thể nàng muốn tranh luận việc chàng sử dụng từ “chúng ta”, và rồi nghĩ tốt hơn là nàng nên ngắt lời – “Xin thứ lỗi! Tôi sẽ đi và mua thực phẩm cho anh ngay bây giờ đây…” – nàng rời đi cùng với cái xe đẩy.
Hawk đứng đó và nhìn nàng đi khỏi, nhận ra một sự hài lòng thầm lặng rằng chàng đã tìm được cách làm sự kiềm chế lạnh lùng của nàng phải khẽ bối rối.
Rosie đang ở trong phòng tắm để chuẩn bị sẵn sàng khi Hawk lên thăm và kiểm tra Donald. Người đàn ông lớn tuổi đang ngủ gà gật – không được bình yên lắm, quơ cào tay vào đâu đó trong lúc ngủ và khẽ nói mê sảng như thể ông đang thì thầm với một ai đấy, rõ ràng là đang không có ở đó….
“Đừng lo lắng, Gloria…..đi Mỹ……sẽ không quay trở về.” – Donald lẩm bẩm. “Sẽ không quên món tiền, Gloria”. Sau đó, với sự rõ ràng đáng ngạc nhiên, người đàn ông đang sốt đã nói một cách chua chát, “Đừng nuôi dạy con gái của chúng ta trở thành một con chó cái chỉ biết nắm chặt tiền như cô!” trước khi lại rơi vào giấc ngủ khó khăn của mình.
“Con gái của chúng ta…”
Rosie…?
Người phụ nữ trẻ vừa rồi đã không chút e ngại hỏi Hawk về tiền mặt để mua đồ tạp hóa, ngay cả khi nàng hắn phải biết chàng đủ tiền để hoàn trả cho nàng chỗ tiền mà nàng đã mua đồ cho chàng?
Rốt cuộc thì liệu người phụ nữ vắng mặt tên là Gloria có nuôi dạy con gái của bà ta trở thành một người chỉ biết giữ chặt tiền hay không?
Chàng không biết – không thể tìm hiểu Rosie là kiểu phụ nữ nào từ những thứ ít ỏi mà nàng đã chuẩn bị sẵn để nói với chàng về bản thân nàng. Đó là một vấn đề sẽ cần phải xem xét.
Và bởi hết thảy những gì chàng đã không hoàn toàn tin tưởng ở nàng, hoặc động cơ của nàng, Hawk biết chàng sẽ còn cảm thấy thú vị hơn nữa với việc đi tìm hiểu Rosie…..