Dịch: sunset0203
Chỉnh dịch: Hươu Chan
“Này, điều đó có lẽ không tệ lắm đâu!” Hawk khuyến khích, Rosie lảo đảo ngồi xuống thành ghế, mặt nàng tái đi. “Jeff sẽ về và báo cho tôi biết bức ảnh tồi tệ như thế nào”, chàng thêm vào và leo xuống thang.
Tai hại thật!
Đó là bức ảnh của nàng khi ở Cananda, có hay không có Joshua Hawkley bên cạnh nàng, thì đó cũng là tại hai với Rosie hơn chàng tưởng!
“Rosie… ?” Hawk ngồi bên cạnh nàng. “Đó không phải là ngày tận thế…”
“Có lẽ không phải với anh!” nàng trở nên nóng nảy, trên gương mặt xanh xao của mình, đôi mắt nàng như nổi bão.
Nàng lắc đầu. Chàng không hiểu, chàng không thể hiểu… bất kỳ bức ảnh nào của nàng xuất hiện trên báo chắc chắn rằng sẽ mang lại hậu quả cho nàng. Nàng đang được cho là ở Anh, để có thời gian chuẩn bị cho đám cưới của nàng. Chứ không phải ở Canada, với diễn viên quyến rũ, lôi cuốn Joshua Hawkley!
Chàng nhìn nàng một cách dò xét, rõ ràng là bối rối. “Cô phản ứng hơi thái quá thì phải?” chàng cố gắng dỗ dành nàng. “Sự suy đoán của mọi người về chúng ta sẽ là chín ngày kì diệu, và rồi…”
“Chín ngày?” nàng lặp lại, một cách kinh ngạc.
Trong thời gian bốn ngày, cho tới khi công chúng vẫn quan tâm, Rosemarry Harris được cho là sẽ kết hôn với nhạc trưởng nổi tiếng thế giới Edmund Price.
Edmund đã biết nàng sẽ không cưới anh. Nàng đã nói với anh ba ngày trước, khi nàng trả lại cho anh chiếc nhẫn. Điểm chính ở đây là bây giờ mẹ nàng cũng sẽ biết việc đó. Nhưng vẫn chưa có thông tin trên báo về việc lễ cưới sẽ được hoãn lại và bất kì bức ảnh nào của nàng với người đàn ông khác – không nói đến Joshua Hawkley đẹp trai hoang dã này! Điều đó chắn chắn còn tuyệt hơn chín ngày kì diệu!
Nàng lắc đầu. “Anh không hiểu….!” nàng vùi mặt mình vào tay như một đứa trẻ, giá như nàng không gặp được Hawk, mọi chuyện sẽ không đi tới mức này.
Một khi nàng nhận ra rằng ông chủ của cha nàng là diễn viên nổi tiếng Joshua Hawkley, nàng lẽ ra không nên ở đây. Lẽ ra nàng nên đi đến ở vài cái khách sạn kín đáo ở bên kia của trái đất và tự làm mình “biến mất”, cho tới khi đám cưới tưởng tượng được cho là đã kết thúc và những suy đoán chắc chắn đã chìm xuống.
Thay vào đó nàng đã có được những bức ảnh mua sắm thực phẩm trong một bức thư với Joshua Hawkley ở Canada!
“Nhìn này, Rosie.” Hawk thuyết phục nhẹ nhàng. “Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu mẹ cô nhận ra cô, cô che kín như vậy mà?”
Thật vô lý và mỉa mai làm sao khi điều đó làm cho mẹ nàng không nhìn ra nàng!
Gloria sẽ tới đây trong chuyến bay tới nếu bà biết nàng ở tỉnh nào. Dĩ nhiên mẹ nàng không thể tìm ra nơi chính xác mà nàng đang ở tại Calgary. Nhưng Rosie, và tất cả người khác, biết rằng Gloria ngoan cường như thế nào khi bà có ý tưởng trong đầu…
Ví dụ như, ý tưởng về việc kết hôn của Rosie với nhà nhạc trưởng đại tài Edmund Price…
Rosie không bao giờ cho phép mọi thứ ngoài tầm kiểm soát, dĩ nhiên. Nhưng mẹ nàng như một đoàn tàu tốc hành khi bà quyết định một chuỗi hành động— bà hoàn toàn không lưỡng lự trong việc đánh ngã mọi thứ trên đường đi của mình, trong đó có cả sự miễn cưỡng trong hôn nhân của nàng!
Cho đến khi Hawk liên quan đến, chàng cảm thấy Rosie phản ứng thái quá về việc này. Được thôi, nó không dễ chịu chút nào, một chuyến đi chơi vô hại như việc mua sắm sáng nay đã đưa nó ra khỏi bối cảnh và được thổi phồng lên thành thứ gì đó không đúng. Nhưng nó thật sự không phải là ngày tận thế.
Ít nhất nó lẽ ra không phải.
Ngoại trừ người nào đó chàng nghi ngờ là đang giấu chàng chuyện gì đó…
“Rosie, tại sao cô không nói tôi biết chuyện gì thế?” chàng khuyến khích. “Chia sẻ rắc rối sẽ làm lo lắng giảm đi một nửa, và tất cả những gì…”
Nàng cười không vui. “Anh không biết tí gì cả!”. “Vậy thì nói tôi nghe, chết tiệt!” Giọng chàng cứng ngắc với sự thất vọng trong tình huống này.
Nàng quan sát chàng vài giây trước khi lắc đầu. “Chẳng có gì để nói cả”, nàng thốt nhẹ.
Hawk càng thất vọng khi chàng nhận ra Rosie rõ ràng nhìn chàng nhưng lại quyết định không để chàng giúp nàng. “Cả hai chúng ta đều biết đó không phải là sự thật.” Chàng đáp lại một cách cay độc. “Từ đầu, rất rõ ràng rằng cô đang trốn chạy, hoặc che giấu một thứ gì đó. Nếu cô nói với tôi chuyện đó là gì, có lẽ tôi có thể giúp…?”
Rosie nuốt khan khi một lần nữa nàng nhìn chàng với ánh mắt tìm kiếm.
Nàng có thể nói Hawk nghe sự thật? Nàng có thể giải thích cho chàng cuộc đời nàng ra sao trong suốt mười năm qua? Mẹ nàng đã làm thế nào để theo đuổi một tư tưởng, mục đích của bà là sự nổi tiếng và tài sản cho cô con gái, và cuối cùng là cho bản thân bà, điều đó đã làm cho cuộc sống của Rosie khó khăn và cô độc? Nàng có thể nói cho chàng lễ cưới mà nàng đã bỏ trốn thật gấp gáp bởi vì nàng biết một điều đơn giản là nàng không thể, sẽ không, kết hôn với người đàn ông nàng không yêu, kể cả việc sống cùng nhau, nhưng mẹ nàng đã nhìn thấy và bước lên một bậc thang khác khi Rosie trở thành hiên tượng trong sự nghiệp âm nhạc?
Nàng có thể nói với Hawk tất cả và có thể chàng sẽ hiểu chăng…?
Chàng sẽ như thế nào, khi nàng biết từ cuộc đối thoại với chàng trước đó tại bưu điện, rằng chàng chấp nhập sự nịnh bợ của công chúng về công việc hấp dẫn của chàng? Sự xâm phạm riêng tư đi kèm với cái nhìn của dư luận. Chàng sẽ không bao giờ có thể hiểu tại sao nàng không như thế.
Dù rằng việc việc đính hôn không thành với Edmund Price, một người đàn ông lớn tuổi hơn nàng, nàng biết rằng những gì Hawk làm tất cả chỉ là lòng hào hiệp sau cách mà nàng trả lời chàng trước đó!
Dịch: sunset0203
Edit: Hươu Chan
(nguồn: vficland.info)
Nàng lại trao cho chàng một cái lắc đầu khác. “Chẳng có gì để nói cả,’’ nàng lặp lại một cách chắc chắn.
“Chết tiệt, Rosie!”, sự tức giận của Hawk bị cắt đứt khi điện thoại chàng reo lần thứ hai. Chàng cau mày trong sự khó chịu và đứng lên để nhận cuộc gọi. “Vâng?” chàng quát tháo, tránh mặt nàng.
Rosie không nghi ngờ cú điện thoại đó là từ đại diện của chàng. Với thêm thông tin về bức ảnh, không nghi ngờ gì nữa. Việc đó xảy ra như thế nào rồi?
Tại sao nó lại xảy ra?
Nó không đủ để Hawk tò mò về sự hiện diện của nàng, mà có phải không, rằng thực sự có một ai đó đã chụp bức ảnh của hai người?
Nàng vẫn không tin rằng ai đó đã làm việc đó và bán chúng cho nhà báo, không nghi ngờ gì là đã bán nó cho tờ báo trả nhiều nhất.
Nàng đứng dậy và đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài, tuyết đang bao phủ mặt đất. Phong cảnh thật đẹp. Thật yên tĩnh. Như bước ra khỏi thời gian, bước ra khỏi thế giới này trong chốc lát.
Ngoại trừ thực tế, nhận thức đầu tiên là về Hawk, và bây giờ là sự tồn tại của tấm ảnh tiếp tục xâm chiếm!
“Rosie…?”
Nàng quay về phía Hawk, biểu hiện của nàng nhạt nhẽo khi nàng nhìn chàng một cách thăm dò.
“Đã quá trễ để bức ảnh đó không bị công khai vào tờ báo sáng mai”. Hawk nhăn mặt giải thích. Chàng dễ dàng đoán được phản ứng bình tĩnh của nàng lúc này chỉ là giả vờ, rằng sự mất bình tĩnh của nàng đang hiện diện không xa bên dưới bề ngoài lạnh lùng kia. “Jeff đang gửi email một bảng sao của nó cho chúng ta xem, ít ra ta cũng biết chuyện gì sẽ đến,” chàng kết thúc một cách nặng nề.
Nhìn nàng như không an tâm, chàng nhìn nhận một cách buồn bã; mặt nàng trắng bệt hoàn toàn tương phản với bộ quần áo đen nàng đang mặc và mái tóc nổi bật.
“Hãy hi vọng rằng ít nhất họ không chụp tôi lúc đẩy xe,” Hawk trêu chọc trong sự nỗ lực làm nhẹ lại tình huống, “sẽ chẳng thay đổi được gì hình ảnh hoang dã của tôi!”
Rosie mím chặt môi. “Tôi mừng là anh thấy đó là vui!”, nàng khóc.
Chàng nghĩ vậy. Không phải về sự thật là bức ảnh đang tồn tại, mà là phản ứng của Rosie về nó.
Nhưng đó không phải là lần đầu tiên mà chàng bị chụp ảnh khi chàng không muốn. Và chàng nghi rằng đó sẽ là lần cuối cùng.
Chàng thở dài và cho tay vào túi sau. “Có lẽ nếu cô giải thích?”
“Tôi không nợ anh lời giải thích nào cả, Hawk,” nàng phản đối một cách tình cảm. “Một vài nụ hôn hoàn toàn không dại dột đối với tôi không có nghĩa anh có quyền về cuộc đời tôi!”
Tay chàng siết chặt thành nắm đấm phía sau túi, thậm chí chàng còn thở sâu trong nỗ lực kìm nén tính khí của mình. Bởi vì chàng chắc rằng nàng đang làm điều đó một cách cố tình, rằng nàng muốn cố ý chống lại chàng bằng cách coi nhẹ khoảng thời gian họ bên nhau trước đó. Và chàng không cho nàng sự hài lòng về việc đó.
Rosie không thành công với việc thúc đẩy chàng theo hướng đó!
Và nàng đã cố tình thúc đẩy chàng theo hướng đó. Tại sao ư? Bởi vì chàng đã đến quá gần?
Vâng, nàng đã quá gần chàng, bằng cách nào đó nàng đã thành công trong việc đưa ra tín hiệu cảnh báo chàng trước khi dính líu đến sự nguy hiểm.
Và chàng muốn biết câu chuyện đời nàng!
Chàng muốn biết điều gì đã ép buộc nàng khi nàng còn nhỏ. Cho dù việc chàng muốn biết về thời niên thiếu đó làm nàng thấy khó xử. Chàng muốn biết mọi sở thích của nàng. Nàng thích ăn gì. Nàng thích làm gì. Công việc của nàng. Cho đến việc trong cuộc đời nàng có bất cứ ai đặc biệt hay không…
Chàng muốn biết tất cả về nàng sau này!
Trong lòng chàng, Rosie Harrision đã trở nên đặc biệt, Hawk thừa nhận, chàng cảm thấy hơi choáng. Chàng biết đó chỉ là vấn đề về thời gian, nhưng chàng đã sẵn sàng và muốn biết tất cả về nàng.
Trái lại, Rosie lại không muốn chia sẻ bất cứ thứ gì của nàng với chàng.
“Có thư à, Hawk?”. Nàng nhắc nhở chàng, không biết chàng đang suy nghĩ gì lúc này, nhưng nàng khá chắc sự nỗ lực làm chàng bực bội và tạo một khoảng cách với chàng đã thành công.
“Ừ”. Chàng thở dài một cách cam chịu. “Máy vi tính của tôi đang hoạt động”. Anh cười mỉm và bước dài đến phòng.
Rosie chống lại bản thân để không đi theo chàng, nàng biết rằng nàng đã phản bội sự khao khát của mình, nhưng nàng không cần điều đó.
Nếu bức ảnh tồi tệ như nàng nghĩ, nàng biết rằng có lẽ nàng sẽ rời khỏi đây trước khi nó được công bố vào ngày mai, và sẽ không có cuộc nói chuyện nào với cha nàng.
Nàng sẽ phải rời xa Hawk nữa.
Một điều gì đó làm nàng chợt bất ngờ nhận ra rằng, nàng đã sẵn sàng làm việc đó.