Chiều hôm sau Sebastian đến phòng làm việc để tìm Evie, nàng đang tập trung tính toán và ghi chép những số liệu vào cuốn sổ kế toán. "Em có khách đến thăm," Sebastian nói mà không mào đầu. Anh gặp ánh mắt nàng qua chồng giấy tờ. "Mrs. Hunt đấy."
Evie ngạc nhiên nhìn anh, trái tim nàng bay bổng. Nàng đã dằn vặt vì do dự có nên viết thư cho Annabelle hay không. Nàng rất muốn gặp bạn mình, và vẫn còn đó câu hỏi khó xác định về việc nàng sẽ được chào đón như thế nào. Chầm chậm, nàng đứng lên khỏi ghế. "Anh có chắc đây không phải một trò lừa gạt nào khác chứ?"
"Anh chắc," Sebastian nói mỉa mai. "Tai anh vẫn còn ong ong vì những lời buộc tội công kích dữ dằn đây này. Mrs. Hunt và Miss Bowman đều không chịu chấp nhận rằng em đã không bị bắt cóc, không bị cưỡng hiếp, và không hề bị ép cưới bằng dao."
"Miss Bowman?" Evie ngơ ngẩn lặp lại, ngay sau đó nàng liền nhận ra rằng đó không thể là Lillian. Cô ấy không còn là Miss Bowman nữa, và vẫn còn đang đi du lịch trăng mật với Lord Westcliff. "Daisy cũng ở đây sao ạ?"
"Và sừng sộ như một con ong bắp cày," anh xác nhận. "Có lẽ em nên đoan chắc với họ là em đã hành động hoàn toàn tự nguyện, vì anh tin là họ đang định gọi người cảnh sát gần đây nhất đến bắt nhốt anh."
Mạch đập của Evie rộn lên vì phấn khích, và những ngón tay nàng nắm chặt quanh cánh tay anh. "Em không thể tin được họ lại dám đến đây. Em chắc là Mr. Hunt không biết Annabelle đang làm gì."
"Ở điểm đó thì chúng ta đồng ý với nhau," Sebastian nói. "Hunt sẽ không cho phép vợ mình đến gần anh trong vòng bán kính mười dặm. Và nhà Bowman sẽ không bao giờ ủng hộ việc con gái út của họ đặt chân vào một sòng bạc. Nhưng như những gì anh biết về các bạn em thì chắc chắn họ đã dựng lên một trò bịp công phu nào đó để làm vỏ bọc che chắn cho họ."
"Họ đang ở đâu? Đừng nói với em là anh đã để họ đứng ở bên ngoài cửa sau đấy?"
"Họ đã được đưa vào phòng đọc sách."
Evie quá phấn khích để gặp các bạn nàng đến mức nàng phải kiềm chế bản thân để không chạy đi vào lúc rời khỏi phòng làm việc. Đi vội tới phòng đọc sách, với Sebastian theo sau, nàng lao qua ngưỡng cửa và ngập ngừng dừng lại.
Kia là Annabelle, mái tóc màu mật ong gợn sóng với những lọn quăn nhỏ rực rỡ, nước da cô tươi mát như cô gái bán bơ sữa được lý tưởng hóa trong những bức tranh trên vỏ thiếc của những hủ kẹo. Khi lần đầu gặp mặt, vẻ đẹp rạng ngời như bông hoa hồng nước Anh của Annabelle áp đảo Evie đến mức nàng đã sợ không dám nói chuyện với cô. Nàng chắc mẩm sẽ nhận được thái độ lạnh nhạt xa cách từ một con người xinh đẹp đến thế. Thế nhưng rốt cuộc nàng khám phá ra rằng Annabelle có tấm lòng ấm áp và khoan dung, với một tính hài hước tự trào phúng.
Daisy Bowman, em gái của Lillian, có một nhân cách cởi mở ngược lại với thân hình nhỏ nhắn mảnh mai của cô. Cô sống lý tưởng và sở hữu một sở thích chắc chắn là kì dị: ngấu nghiến những cuốn tiểu thuyết lãng mạn với những gã lêu lỏng và những tên vô lại. Dù vậy, bên cạnh vẻ bề ngoài nghịch ngợm như yêu tinh của Daisy hàm chứa một sự thông minh sắc sảo mà hầu hết mọi người có khuynh hướng bỏ qua. Cô có nước da sáng và mái tóc đen, với đôi mắt màu bánh gừng thái mỏng...một đôi mắt láu lỉnh với hàng lông mi dài.
Vừa trông thấy Evie, hai bạn của nàng lao vội tới trước với những tiếng hét chẳng hề quý phái, và Evie bật ra một tiếng cười ré lên khi họ va vào nhau trong vòng ôm chặt cứng và những nụ hôn hồ hởi. Trong khoảnh khắc chia sẻ sôi nổi của họ, cả ba người phụ nữ không ngừng nói chuyện líu ríu và thốt lên những lời cảm thán, cho đến khi có một người bước vào trong phòng.
Đó là Cam, đôi mắt anh mở to, hơi thở nhanh, như thể anh đã hộc tốc chạy đến. Ánh mắt cảnh giác của anh lướt khắp căn phòng để xem xét tình thế. Dần dần, cả cơ thể mảnh khảnh của anh thả lỏng. "Khỉ thật," anh lầm bầm. "Tôi đã nghĩ là có chuyện không ổn."
"Tất cả mọi thứ đều ổn cả, anh Cam." Evie nói với một nụ cười, trong khi Annabelle vẫn giữ một cánh tay quanh vai nàng. "Các bạn em ở đây, chỉ thế thôi."
Nhìn sang Sebastian, Cam nhận xét cáu kỉnh, "Tôi thấy những con lợn thiến sắp bị làm thịt còn ít ồn ào hơn."
Hàm Sebastian rắn lại rất đáng ngờ, như thể anh đang đấu tranh để kiềm lại một nụ cười toe toét. "Mrs. Hunt, Miss Bowman, đây là Mr. Rohan. Hai vị nên thứ lỗi cho sự thiếu tế nhị của cậu ta, vì cậu ta..."
"Là một tên lưu manh?" Daisy đề xuất một cách ngây thơ.
Lần này thì Sebastian không thể ngăn được nụ cười. "Ta sắp nói là 'không quen với sự hiện diện của các quý cô trong câu lạc bộ.'"
"Có thật họ là các quý cô?" Cam hỏi, quét một ánh mắt ngờ vực vào những vị khách, sự chú ý của anh nấn ná một chút trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Daisy.
Cố tình ngó lơ Cam, Daisy nói với Annabelle. "Em đã luôn nghe người ta nói những người Gypsy được biết đến vì sự mê hoặc của họ. Vậy mà có vẻ đấy chỉ là một chuyện hoang đường vô căn cứ."
Đôi mắt nâu vàng của Cam nheo lại thành hai khe nhỏ dữ tợn. "Chúng tôi còn được biết đến với tập tục bắt cóc những thiếu nữ gadji."
Trước khi cuộc trao đổi có thể tiếp tục, Evie nhanh chóng chen ngang. "Thưa ngài," nàng nói với Sebastian, "nếu ngài không phải đối, em muốn được nói chuyện riêng với các bạn em."
"Chắc rồi," anh nói với vẻ nhã nhặn hoàn hảo. "Anh có nên cho người mang trà lên không, em yêu?"
"Vâng, cám ơn ngài."
Khi những người đàn ông đã rời đi và cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Daisy bật thốt lên, "Làm sao chị có thể nói chuyện với St. Vincent thân ái như thế sau tất cả những gì hắn ta đã làm?"
"Daisy," Evie mở lời với giọng ân hận, "Chị rất l-lấy làm tiếc vì những gì đã xảy ra với Lillian, và chị--"
"Không, không chỉ vì điều đó đâu," Daisy kịch liệt ngắt lời. "Ý em là sau tất cả những gì hắn ta đã làm với chị kìa! Lợi dụng chị, ép chị phải cưới hắn, và rồi—"
"Ngài ấy đã không ép buộc chị." Evie nhìn từ khuôn mặt căm phẫn của Daisy đến gương mặt lo lắng của Annabelle. "Thật đấy, ngài ấy không có! Chị là người đã đến gặp ngài ấy. Đây, ngồi xuống đã, và chị sẽ k-kể lại mọi chuyện...Làm sao mà hai người có thể sắp xếp để đến được câu lạc bộ?"
"Mr. Hunt đang đi công tác," Annabelle nói với một nụ cười láu cá. "Và chị đã nói với nhà Bowman là chị đưa Daisy đi mua sắm ở phố St. James. Chị là người giám hộ của cô ấy mà, em thấy đó."
"Và chúng em có đi mua sắm," Daisy chen ngang một cách tinh ranh. "Chỉ là sau đó bọn em đã đi nhầm đường một chút..."
Trong những phút tiếp theo, họ ngồi quây quần bên nhau, với Annabelle và Evie trên ghế nệm dài, còn Daisy ngồi trên một cái ghế đẩu gần đó. Giọng hơi lắp bắp, Evie kể lại những sự kiện đã diễn ra sau khi nàng rời khỏi nhà Maybrick. Nàng thấy nhẹ lòng khi các bạn không kết tội nàng vì những hành động đó. Họ còn quan tâm và thông cảm cho nàng, mặc dù rõ ràng là họ không đồng tình với những lựa chọn của nàng.
"Em xin lỗi," Evie nói sau một lúc, khi nàng thấy nét cau mày hằn lên vầng trán mượt mà của Annabelle. "Em biết là chị không ủng hộ hôn nhân của em với Ngài St. Vincent."
"Việc chị có ủng hộ hay không không quan trọng," Annabelle nói dịu dàng. "Chị sẽ vẫn là bạn của em, không cần biết là em đã làm những gì. Chị cũng sẽ chẳng quan tâm cho dù em có kết hôn với quỷ đi chăng nữa."
"Hẳn là tên đó có ruột ra gần gũi với St. Vincent," Daisy nhận xét dứt khoát.
"Vấn đề ở đây là," Annabelle nói tiếp, ném một cái nhìn cảnh cáo sang Daisy, "giờ đó là chuyện đã rồi, bọn chị muốn tìm hiểu xem làm cách nào để giúp em được nhiều nhất."
Evie mỉm cười biết ơn. "Tất cả những gì em cần là tình bạn của hai người. Em đã rất sợ hai người sẽ rút lại tình bạn đó."
"Không bao giờ." Annabelle nhìn sang nàng và đưa tay ra vuốt lên một cuộn tóc đỏ bị xổ tung. "Em thân mến, chị hy vọng nói thế này không có vẻ là quá táo bạo...nhưng bởi vì em đã rời khỏi nhà vội vã như thế, chị chắc là em đã không có điều kiện đem theo nhiều váy áo. Cho nên chị đã đem đến vài thứ cho em mặc đây. Chị biết là em đang trong giai đoạn để tang, do vậy chị chỉ mang đến những bộ cánh màu nâu, đen và xám thôi, và dĩ nhiên là áo ngủ và găng tay và những thứ khác nữa...Chị sẽ cho người đánh xe ngựa đưa tới, nếu em đồng ý. Chúng ta gần như là có cùng chiều cao, và chị nghĩ với một chút sửa sang—"
"Ôi, Annabelle," Evie thốt lên, vòng hai cánh tay nàng quanh người cô, "chị thật là tử tế làm sao! Nhưng em không muốn chị phải h-hy sinh đồ kỷ niệm đám cưới của chị vì em—"
"Đó đâu phải là hy sinh," Annabelle bảo nàng, lùi lại và mỉm cười. "Mà không lâu nữa chị cũng chẳng thể mặc được chúng."
Evie nhanh chóng nhớ lại tháng trước Annabelle đã xác nhận những nghi ngờ của cô rằng cô đang mang thai. "Tất nhiên rồi, em...ồ, chị Annabelle, em đã quá b-bận rộn với những vấn đề của mình mà không hề nghĩ đến việc hỏi han chị cảm giác thế nào! Vậy đó là sự thật à? Bác sĩ đã thừa nhận rồi chứ?"
"Đúng đó," Daisy ngắt lời, đứng lên và nhảy một điệu vũ ăn mừng, cứ như cô không thể ngồi yên hơn được nữa. "Những đóa-hoa-bên-lề sắp sửa được làm dì!"
Evie cũng nhảy cẫng lên, và họ nhảy nhót vui sướng như những đứa trẻ, trong khi Annabelle vẫn ngồi và ngắm họ với vẻ hài hước. "Trời ơi, nhìn hai em kìa," cô nói. "Chị ước gì Lillian có ở đây—dám chắc cô ấy sẽ có một lời bình phẩm đầy hàm ý về trò nô đùa của các em."
Lời đề cập đến Lillian làm giảm đi niềm hoan hỉ của Evie. Nàng thả mình ngồi lại vào ghế nệm dài, nhìn chăm chăm vào Annabelle với sự lo lắng đang nhen lên. "Cô ấy sẽ tha thứ cho em chứ, vì đã k-kết hôn với St. Vincent sau những gì ngài ấy đã làm?"
"Tất nhiên rồi," Annabelle nói dịu dàng. "Em biết là cô ấy trung thành đến thế nào mà—cô ấy sẽ tha thứ cho em bất cứ điều gì trừ tội giết người. Có lẽ còn không trừ ra việc đó nữa. Nhưng chị e là tha thứ cho St. Vincent thì lại là một chuyện khác."
Daisy cau mày và kéo váy cô thẳng lại. "Chắc chắn là St. Vincent đã trở thành kẻ thù với Lord Westcliff. Việc đó khiến cho mọi chuyện càng khó khăn hơn cho tất cả chúng ta."
Cuộc trò chuyện bị ngừng lại khi trà được một cô hầu gái mang vào. Evie rót một ít thứ chất lỏng màu hổ phách cho nàng và Annabelle. Daisy đã từ chối dùng trà, cô thích đi thơ thẩn quanh căn phòng và đọc lướt qua những giá sách hơn. Cô nhìn kĩ những tựa đề đã được khắc trên gáy da mịn. "Có cả một lớp bụi đóng trên hầu hết các cuốn sách ở đây," cô thốt lên. "Người ta sẽ nghĩ là chúng đã chẳng được đọc tới trong nhiều thập kỉ!"
Annabelle nhìn lên từ tách trà của cô với một nụ cười khôi hài. "Chị cá là rất ít, nếu không muốn nói là chưa có cuốn nào đã được đọc đâu, em thân mến. Hẳn là không có quý ông nào thường lui tới câu lạc bộ này lại chọn ngồi đọc sách trong khi còn rất nhiều thứ kích thích để theo đuổi."
"Tại sao lại phải có một phòng đọc sách nếu chẳng có ai vào đọc?" Daisy nói, nghe như đã giận điên lên. "Em không thể hình dung bất cứ việc gì có thể kích thích hơn là đọc sách. Tại sao á, đôi khi trong lúc đọc một câu chuyện đặc biệt hấp dẫn, em có thể cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp!"
"Có một thứ đấy..." Annabelle thì thầm với một nụ cười toét miệng chẳng hề quý phái. Daisy đã không nghe thấy những lời đó, cô đi xa hơn nữa dọc theo những hàng giá sách. Nhìn vào gương mặt Evie, Annabelle giữ cho giọng cô thấp và nói, "Trong khi chúng ta đang ở chủ đề đó, Evie...chị thấy lo lắng khi em không có ai để nói chuyện trước đêm tân hôn. St. Vincent có ý tứ với em không?"
Evie cảm thấy hai má mình như bị bỏng khi nàng trả lời với một cái gật đầu nhanh chóng. "Như đã trông đợi, ngài ấy có đầy đủ các kỹ năng."
"Nhưng anh ta có tử tế không?"
"Có...em nghĩ thế."
Annabelle mỉm cười với nàng. "Đây là một chủ đề hơi ngượng, phải không?" cô hỏi dịu dàng. "Dù thế nào đi nữa, nếu có bất cứ câu hỏi nào mà em muốn hỏi về vấn đề đó, chị hy vọng là em sẽ có đủ can đảm để hỏi chị. Chị cảm thấy mình rất giống một người chị lớn của em, em biết không."
"Em cũng cảm thấy như thế," Evie trả lời, đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô. "Em cho là em có một vài điều muốn hỏi, nhưng chúng thật quá—"
"Ôi chao!" Daisy thốt lên từ đầu bên kia căn phòng. Họ cùng nhìn lên để thấy cô đang kéo một trong những giá sách bằng gỗ gụ. "Khi em dựa vào giá sách này, em đã nghe một tiếng tách, và rồi cả giá sách bắt đầu nhích dần ra."
"Đó là một cánh cửa bí mật," Evie giải thích. "Có rất nhiều cánh cửa và lối đi được che giấu trong câu lạc bộ, để giấu những đồ vật nếu cảnh sát đi lùng xét, hay nếu có ai đó cần rời đi gấp—"
"Cánh cửa này dẫn đi đâu?"
Sợ rằng giải thích hơn nữa sẽ chỉ khuyến khích cho cô Daisy thích phiêu lưu mạo hiểm này đi thực nghiệm, Evie thì thầm lơ đễnh, "Ồ, chẳng phải chỗ mà em muốn đến đâu. Một cái kho, chị chắc đấy. Tốt hơn là em nên đóng nó lại đi, em thân mến."
"Hmm."
Trong khi Daisy tiếp tục xem xét những giá sách, Evie và Annabelle quay lại cuộc trò chuyện thì thầm của họ. "Sự thật là," Evie nói, "L-Lord St. Vincent đã đồng ý trải qua một quãng thời gian ngủ chay, vì em. Và nếu ngài ấy thành công, ngài ấy và em sẽ nối lại quan hệ vợ chồng của chúng em."
"Ngài ấy làm gì ?" Annabelle thì thầm, đôi mắt xanh đáng yêu của cô mở to. "Chúa lòng lành ơi. Chị không thể tin được là St. Vincent và cái từ 'ngủ chay' có bao giờ được đề cập đến trong cùng một câu trước đây. Làm thế nào em có thể thuyết phục ngài ấy đồng ý làm một việc như thế?"
"Ngài ấy nói...ngài ấy ngụ ý...là ngài ấy khao khát em đủ để thử."
Annabelle lắc đầu với một nụ cười sửng sốt kì lạ. "Nghe thật chẳng giống ngài ấy. Chẳng hề giống tí nào. Ngài ấy sẽ gian lận cho mà xem, dĩ nhiên rồi."
"Vâng. Nhưng em nghĩ những động cơ của ngài ấy là thật lòng."
"St. Vincent không bao giờ thật lòng," Annabelle nói mỉa mai.
Evie không thể ngăn mình nhớ lại sự hấp tấp tuyệt vọng trong nụ hôn của St. Vincent, ngay tại chính căn phòng này. Hơi thở anh run rẩy. Sự âu yếm dịu dàng của miệng anh trên da nàng. Và niềm đam mê nguyên sơ trong giọng anh khi anh thì thầm "Anh muốn em hơn bất cứ thứ gì anh từng muốn trên thế gian này..."
Làm thế nào nàng có thể giải thích bất cứ điều nào trong số đó cho Annabelle? Làm thế nào những từ ngữ có thể diễn tả được bản năng mách bảo nàng tin vào anh? Thật nực cười khi tin rằng nàng, Evie Jennings vụng về, đột nhiên trở thành khát khao tối thượng của một người đàn ông như Sebastian, người đã có được những phụ nữ xinh đẹp và thành thạo nhất nước Anh.
Nhưng Sebastian đã không còn là người đàn ông từng đi thong dong một cách ngạo mạn quanh lâu đài của Westcliff ở vùng Hampshire nữa rồi. Điều gì đó trong anh đã thay đổi, và vẫn còn đang đổi thay mỗi ngày. Có phải chất xúc tác là âm mưu bắt cóc Lillian bị thất bại? Hay nó bắt đầu muộn hơn, trong chuyến hành trình khổ sở đến Grena Green? Hoặc có lẽ là do điều gì đó ở câu lạc bộ này. Anh đã cư xử rất lạ từ cái giây phút họ đặt chân vào đây. Anh đang rất nỗ lực phấn đấu cho điều gì đó, một thứ không tên mà ngay cả anh còn không thể tự mình giải thích được—
"Ôi không," Annabelle nói thảm não, nhìn qua vai Evie.
"Gì thế ạ?" Evie quay người nhìn theo ánh mắt của Annabelle.
Chẳng cần Annabelle phải giải thích. Căn phòng trống trơn trừ hai người họ. Một cái giá sách bị lệch khỏi hàng ngũ so với những cái khác. Daisy, như có thể dự đoán được, đã nghe theo những thôi thúc của tính hiếu kì không thỏa mãn được của cô, và đã đi qua cánh cửa bí mật.
"Cái đó dẫn đến đâu thế?" Annabelle hỏi với một tiếng thở dài, miễn cưỡng đặt tách trà đang uống dở của cô sang bên.
"Còn tùy thuộc vào em ấy đi theo con đường nào," Evie đáp lời với một cái cau mày. "Nó gần như là một cái mê cung ấy—một lối đi phân nhánh ra theo hai ngã, và còn có những cầu thang bí mật dẫn lên tầng hai. Cám ơn trời là câu lạc bộ đang đóng cửa—nó sẽ giảm số lượng rắc rối mà cô ấy có thể dính vào."
"Nhớ lại đi, đây là Daisy Bowman," Annabelle nói khô khan. "Nếu có ít nhất dù chỉ một cơ may để tìm được rắc rối, em ấy sẽ khám phá ra nó."
Lần theo lối đi tăm tối, Daisy trải qua một cảm giác hồi hộp ly kỳ mà cô luôn cảm thấy khi còn là một đứa trẻ, khi cô cùng Lillian chơi trò cướp biển trong khu biệt thự Fifth Avenue của họ. Sau khi những bài học hằng ngày đã hoàn thành, họ chạy ra ngoài khu vườn, hai đứa tiểu yêu với bím tóc dài và những lọn tóc bù xù nhảy lò cò và đào hố trong những luống hoa. Một ngày nọ họ nảy ra ý tưởng tạo ra một hang động cướp biển bí mật, và họ đã trải qua cả một mùa hè đào một đường hầm trong bờ giậu bao quanh mặt tiền và hai bên khu biệt thự. Họ đã cần cù cắt và tỉa cụt bờ giậu cho đến khi họ tạo ra được một đường hầm dài phía sau, nơi họ chạy nhốn nháo tới lui như một cặp chuột nhắt. Họ tổ chức những cuộc gặp mặt bí mật trong 'hang động cướp biển' của mình, tất nhiên, và đã giữ một cái hộp bằng gỗ chứa đầy kho báu trong một cái hố mà họ đã đào bên cạnh ngôi nhà. Khi những trò nghịch ngợm của họ bị người làm vườn giận dữ khám phá ra, ông ta kinh hãi bởi sự xâm phạm lên cái hàng rào quý giá của ông, Daisy và Lillian đã bị phạt trong nhiều tuần sau đó.
Mỉm cười bâng khuâng với ý nghĩ về người chị yêu quý của mình, Daisy cảm giác một đợt sóng cô đơn tràn qua cô. Cô và Lillian đã luôn luôn ở bên nhau, tranh cãi, cười đùa, bày trò làm cho nhau phát ngượng, và giải cứu lẫn nhau bất cứ khi nào có thể. Tất nhiên cô hạnh phúc vì Lillian đã gặp được một nửa hoàn hảo ở quý ngài Westcliff đầy kiên quyết...nhưng việc đó cũng không thể ngăn Daisy không nhớ chị cô rất nhiều. Và giờ khi những đóa-hoa-bên-lề khác, kể cả Evie, đã tìm được chồng, họ đã là một phần của thế giới hôn nhân bí ẩn mà Daisy vẫn còn bị loại trừ. Cô sẽ phải tìm một người chống sớm thôi. Một quý ông tử tế, chân thật sẽ chia sẻ tình yêu đọc sách của cô. Một người đàn ông đeo kính, yêu thích trẻ con và những con cún.
Mò mẫm dọc theo con đường, Daisy gần như trượt xuống một dãy cầu thang xuất hiện một cách đột ngột. Một tia sáng le lói hắt ra từ phía dưới lôi kéo cô bước tới trước. Khi cô đến gần vầng sáng, cô thấy nó bao quanh một cánh cửa nhỏ hình chữ nhật. Tự hỏi cái gì có thể đang ở phía bên kia cánh cửa, Daisy ngừng lại và nghe thấy một tiếng gõ lặp đi lặp lại kỳ lạ. Một khoảng ngừng, rồi lại gõ.
Tính tò mò choáng ngợp cô. Đặt hai tay lên cánh cửa, Daisy đẩy mạnh vào nó và nó hé mở. Ánh sáng hắt ra ngoài lối đi khi cô bước vào căn phòng với một vài bàn ghế trống, một tủ buýp-phê với hai bình bằng bạc khổng lồ. Nhìn quanh từ ngưỡng cửa, cô thấy nguồn phát ra tiếng gõ. Một người đàn ông đang sửa chữa một khúc đường gờ bị hỏng trên tường, anh ta đang quỳ và rất thành thạo găm những cái đinh lên ván gỗ mỏng bằng những động tác đóng xuống khéo léo. Ngay khi anh ta thấy cánh cửa mở, anh ta đứng lên trong một cử động ung dung, cầm cái búa theo cách khác đi cứ như có thể sử dụng nó làm vũ khí.
Đó là anh chàng Gypsy với đôi mắt của một con báo đói mồi. Anh ta đã cởi bỏ áo khoác ngoài và áo gi-lê...cả cổ áo nữa...vì vậy nửa trên người anh ta chỉ mặc độc mỗi áo sơ-mi trắng được nhét lỏng lẻo vào đai quần ôm vừa vặn quanh người anh ta. Cảnh tượng về anh ta nhen lên một phản ứng mà Daisy đã cảm thấy lúc ở trên lầu—một sự châm chích trong ngực cô theo sau bởi nhịp đập nhanh chóng của trái tim. Tê liệt vì nhận thức rằng cô đang ở một mình trong phòng với anh ta, Daisy quan sát anh ta chầm chậm đi tới chỗ cô mà không hề chớp mắt.
Cô chưa bao giờ thấy bất cứ sinh vật sống nào với một vẻ đẹp tối tăm lạ lẫm đến thế...nước da anh ta có màu mật nguyên chất, ánh sáng nâu lục nhạt trong đôi mắt anh ta được bao quanh bởi những hàng lông mi dày đậm, mái tóc dày mang sắc màu của những viên đá vùi trong lòng đất rũ qua trán anh ta.
"Cô đang làm gì ở đây?" Rohan hỏi, không ngừng lại cho đến khi anh ta ở quá gần đến mức cô phải bước lùi lại theo bản năng. Vai cô đụng vào bức tường. Không có người đàn ông nào trong trải nghiệm hạn chế của Daisy từng đến gần cô với một sự thẳng thắn như thế. Rõ ràng anh ta chẳng biết gì về thái độ lịch thiệp trong phòng khách cả.
"Đi khám phá," cô nói hổn hển.
"Có ai đó đã chỉ cho cô lối đi?"
Daisy giật mình khi Rohan đặt hai bàn tay anh ta lên tường ở hai bên người cô. Anh ta cao hơn mức trung bình nhưng không cao lêu nghêu, cổ họng rám nắng của anh ta ở ngang tầm mắt cô. Cố gắng không để lộ sự căng thẳng của mình, cô hít vào một hơi, "Không, tôi đã tự tìm thấy nó. Giọng anh lạ thật đấy."
"Của cô cũng thế thôi. Người Mĩ phải không?"
Daisy gật đầu, khả năng đối đáp như đã rời bỏ cô khi cô thấy ánh lấp lánh của viên kim cương nhỏ trên tai anh ta. Một cảm xúc nhỏ buồn cười cuộn lên trong bụng cô, gần như là sự kinh tởm, nhưng nó khiến cho da cô cảm thấy rất nóng, và cô thảng thốt nhận ra rằng cô đang đỏ hồng lên. Anh ta ở quá gần, cô có thể nhận ra mùi hương xà phòng sạch sẽ trộn lẫn với một chút mùi những con ngựa và thuộc da. Đó là một mùi dễ chịu, một hương thơm rất nam tính, rất khác biệt với cha cô, người luôn luôn có mùi như nước hoa và xi đánh giày, và mùi giấy bạc xanh. (*tiền đô la ấy ạ*)
Ánh mắt lúng túng của cô lướt dọc theo chiều dài hai cánh tay anh ta lộ ra dưới hai cánh tay áo được xắn lên...và ngừng lại ở một hình vẽ được xăm lên cánh tay phải của anh ta. Đó là một con ngựa đen nhỏ với đôi cánh.
Nhận thấy cái nhìn mê hoặc của cô, Rohan hạ cánh tay xuống để cho cô nhìn rõ hơn. "Một biểu tượng của người Ai-len," anh thì thầm. "Một con ngựa của ác mộng, được gọi là pooka."
Cái từ nghe thật ngớ ngẩn đó khiến cô thoáng mỉm cười. "Nó có trôi đi không?" cô hỏi ngập ngừng.
Anh ta lắc đầu, hai hàng lông mày che phủ đôi mắt thu hút.
"Một con pooka có giống con Pegasus trong thần thoại Hy Lạp không?" Daisy hỏi, ép sát người vào bức tường hết mức có thể.
Rohan liếc nhìn xuống người cô, thực hiện một kiểu kiểm kê lười nhác mà không có người đàn ông nào từng làm trước đây. "Không. Nó còn nguy hiểm hơn nhiều. Nó có đôi mắt của ánh lửa vàng, một bước sải vượt qua nhiều ngọn núi, và nó nói bằng giọng người trầm như vọng lại từ đáy một cái hang. Vào nửa đêm, nó có thể ngừng lại trước nhà cô và gọi tên cô nếu nó muốn đưa cô đi dạo. Nếu cô đi với nó, nó sẽ đưa cô bay qua các vùng đất và những đại dương...và nếu cô có quay lại được thì cuộc sống của cô cũng sẽ không bao giờ còn như trước."
Daisy cảm thấy da gà nổi lên khắp người. Tất cả mọi giác quan của cô cảnh báo rằng tốt hơn là cô nên chấm dứt cuộc trò chuyện gây mất bình tĩnh này lại, và bỏ trốn khỏi anh ta thật nhanh. "Thú vị làm sao," cô lầm bầm, và luống cuống quay người trong vòng tay anh ta, tìm kiếm mép cánh cửa ẩn. Lo lắng khi thấy anh ta đã đóng nó, và cánh cửa giờ đã chìm lẫn rất khéo léo vào bức tường được ép ván. Kinh hãi, cô đẩy vào khắp nơi trên bức tường, cố gắng tìm ra mấu chốt để mở cửa.
Cô áp hai lòng bàn tay ẩm ướt lên giấy dán tường khi cô cảm thấy Rohan dựa vào người cô từ đằng sau, miệng anh ta gần với tai cô. "Cô sẽ không tìm thấy nó đâu. Chỉ có duy nhất một vị trí để mở chốt cửa."
Hơi thở nóng của anh ta chạm vào bên cổ cô, trong khi sức ép nhẹ của cơ thể anh ta sưởi ấm cô ở mỗi nơi mà nó chạm vào.
"Tại sao anh không chỉ cho tôi đi?" Daisy đưa ra gợi ý trong giọng bắt chước tuyệt nhất cách kéo dài giọng châm biếm, hoảng hốt khi nghe thấy giọng cô run run và hoang mang.
"Cô sẽ chiếu cố cho tôi cái gì để đáp lại nào?"
Daisy cố gắng làm một vẻ mặt phẫn nộ, ngay cả khi trái tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực như một con chim hoang dã trong lồng. Cô quay người lại đối mặt với anh ta, tung ra một cú tấn công bằng ngôn từ mà cô hy vọng là sẽ đẩy bật anh ta lùi lại. "Mr. Rohan, nếu anh đang ám chỉ là tôi nên...thế thì, anh là người đàn ông thiếu lễ độ nhất mà tôi từng gặp."
Anh ta không hề nhúc nhích một inch. Hàm răng trắng của anh ta sáng lóe lên trong một nụ cười toe toét. "Nhưng tôi biết cánh cửa ở nơi nào," anh ta nhắc nhở cô.
"Anh có muốn tiền không?" cô hỏi khinh miệt.
"Không."
Daisy nuốt xuống khó khăn. "Một sự tùy tiện* vây?" Nhìn thấy vẻ khó hiểu của anh, cô giải thích rõ hơn với đôi má đỏ ửng, "Tùy tiện là...một cái ôm, hay một nụ hôn..."
Điều gì đó nguy hiểm lóe lên trong đôi mắt nâu vàng của Rohan. "Được," anh ta thì thầm. "Tôi sẽ chấp nhận một lần tùy tiện."
Daisy khó có thể tin được điều này. Nụ hôn đầu của cô. Cô đã luôn luôn tưởng tượng nó sẽ là một khoảnh khắc lãng mạn trong một khu vườn theo kiểu Anh...Sẽ có ánh trăng, tất nhiên...và một quý ông tóc vàng với khuôn mặt trẻ trung nói điều gì đó thật đáng yêu từ một bài thơ chỉ trước khi môi anh chạm vào môi cô. Nó không được trông đợi là sẽ xảy ra tại một trong những căn phòng tầng hầm với một kẻ chia bài người Gypsy ở sòng bạc. Mặt khác, cô đã hai mươi tuổi đầu rồi, và có lẽ đã đến lúc cô bắt đầu tích lũy kinh nghiệm.
Nuốt xuống một lần nữa, cô đấu tranh để kiểm soát nhịp thở hấp tấp của mình, và nhìn chăm chăm vào phần cổ và khoảng ngực rộng lộ ra bởi áo sơ-mi để phanh của anh ta. Nước da anh ta láng bóng cứ như sa-tanh màu hổ phách được căng đều. Khi anh ta cúi người tới gần hơn, mùi cơ thể của anh ta tràn vào mũi cô trong một thoáng hương đàn ông lộng lẫy. Bàn tay anh ta dịu dàng lướt lên mặt cô, mặt sau những đốt ngón tay tình cờ quét qua đỉnh ngực của cô. Nó phải là tình cờ, cô nghĩ trong khi đầu óc quay cuồng, và đỉnh ngực cô thắt lại phản ứng dưới lớp áo lót bằng lụa. Những ngón tay thon dài của anh ta trượt quanh một bên mặt cô, hơi ngửa lên trong một góc nghiêng.
Nhìn chăm chăm vào hai đáy sâu thăm thẳm nơi đôi mắt long lanh của cô, anh ta kéo những đầu ngón tay đến miệng cô, vuốt ve bề mặt căng mọng cho đến khi chúng mở ra và run rẩy. Bàn tay kia anh ta trượt quanh gáy cô, lúc đầu mơn trớn, rồi nhẹ nhàng ôm lấy nó để nâng đỡ trọng lượng đầu cô...đó là một điều tốt, bởi vì cả cột sống của cô dường như đã tan biến như đường hòa vào nước. Miệng anh ta tìm đến cô với áp lực dịu dàng, khám phá môi cô với những cái hôn nhẹ nhàng. Niềm phấn khích ấm áp như thấm qua các mạch đập của cô, chảy tràn qua cô cho đến khi cô không thể cưỡng lại thôi thúc áp cả người cô vào anh ta. Nhón chân lên, cô bấu chặt lấy hai vai rắn chắc của anh ta bằng hai bàn tay, và thở hổn hển khi cô cảm thấy hai cánh tay anh ta trượt vòng quanh cô.
Khi cuối cùng anh ta ngước đầu lên, Daisy ngượng nghùng phát hiện ra cô đang đeo cứng lấy anh ta như một nạn nhân sắp chết đuối. Cô giật hai tay khỏi người anh ta, và lùi lại vào bức tường sau lưng. Bối rối và xấu hổ vì sự đáp ứng của mình, cô cau mày nhìn lên đôi mắt ngoại đạo của anh ta.
"Tôi chẳng cảm thấy chút gì hết," cô nói lạnh nhạt. "Mặc dù tôi cho rằng anh xứng đáng được khen ngợi vì đã cố gắng. Giờ thì chỉ cho tôi—"
Cô ngừng lời với một tiếng hét ngạc nhiên nhỏ khi anh ta đưa tay về phía cô một lần nữa, và cô nhận ra khi đã quá muộn rằng anh ta xem lời nhận xét tùy tiện của cô như một lời thách thức. Lần này miệng anh ta đòi hỏi hơn, hai bàn tay anh ta khum lấy gáy cô. Với sự ngạc nhiên ngây thơ, cô cảm nhận sự đụng chạm mượt mà của lưỡi anh ta, một cảm giác ngọt ngào bứt rứt tràn khắp người cô. Cô run rẩy khi anh ta tìm kiếm miệng cô sâu hơn...như thể vị của cô thật ngon lành.
Chấm dứt nụ hôn với một cuộc lùng sục dỗ dành cuối cùng, Rohan lùi lại để nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, thầm lặng thách cô chối bỏ mình bị anh ta hấp dẫn.
Cô thu nhặt những mảnh ghép của lòng tự trọng còn sót lại. "Vẫn chẳng có gì," cô nói yếu ớt.
Lần này anh ta kéo cô dựa sát hoàn toàn vào người, mái đầu đen của anh ta nghiêng xuống phía trên cô. Daisy chưa bao giờ nghĩ một nụ hôn có thể sâu đến thế, miệng anh ta chầm chậm lấy đi sức mạnh trong cô, hai bàn tay anh ta nâng cô lên gặp môi anh ta. Bàn chân anh ta đẩy vào giữa hai chân cô, ngực anh ta rắn rỏi áp vào bầu ngực nhỏ nhắn của cô, những nụ hôn trêu chọc, mơn trớn, cho đến khi cô rung lên như một sinh vật hoang dã trong vòng tay nâng đỡ của anh ta. Vào lúc anh ta thả cô ra, cô rũ xuống và ngơ ngẩn, tất cả mọi ý thức của cô tập trung vào những cảm giác đã kéo cô về một bến bờ xa lạ nào đó.
Mở mắt ra, Daisy nhìn anh ta qua một làn sương mù của đam mê. "Cái đó...cái đó có khá hơn nhiều," cô cố gắng để nói với vẻ nghiêm trang. "Tôi mừng là tôi có khả năng dạy cho anh điều gì đó." Cô quay người đi, nhưng vẫn kịp cho cô thấy anh ta cười toe toét. Đưa tay ra, anh ta ấn vào một chốt khóa ẩn trên cánh cửa và mở nó.
Evie lúng túng vì Rohan đi theo cô vào trong lối đi tăm tối và hộ tống cô lên dãy cầu thang hẹp, dẫn dắt cô đi cứ như anh ta có khả năng nhìn được trong bóng tối như một con mèo. Khi họ lên đến đỉnh cầu thang, đường nét của cánh cửa dẫn vào phòng đọc sách có thể nhìn thấy được, họ ngừng lại, người này đứng trước người kia trong bóng tối.
Cảm thấy phải nói điều gì đó, Daisy làu bàu, "Tạm biệt, Mr. Rohan. Chúng ta có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại đâu." Cô chỉ có thể hy vọng như thế--bởi vì chắc chắn là cô sẽ không bao giờ có thể đối mặt với anh ta.
Anh ta nghiêng người qua vai cô cho đến khi miệng anh ta ở cạnh thùy tai đang rộn rã của cô. "Cõ lẽ tôi sẽ xuất hiện ở cửa sổ của cô một đêm nào đó," anh ta thì thầm, "để cám dỗ cô cùng cưỡi ngựa qua những lục địa và đại dương."
Và với câu nói đó, anh ta mở cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy Daisy vào phòng, rồi đóng nó lại. Chớp mắt bối rối, cô nhìn chăm chăm vào Annabelle và Evie.
Annabelle nói châm biếm. "Lẽ ra chị phải biết là em không thể cưỡng lại thứ gì đó như một cánh cửa bí mật chứ. Em đã đi đâu?"
"Chị Evie đã nói đúng," Daisy nói, những dải màu đỏ hồng bỏng rát bừng bừng trên hai gò má. "Nó chẳng dẫn đến nơi mà em muốn đến."