Mặc cho Cam và Westcliff đã cố gắng thật cẩn thận, việc di chuyển Sebastian lên lầu đã làm anh yếu đi theo chiều hướng xấu. Evie đi theo sát họ, lòng đầy lo lắng khổ sở khi thấy khuôn mặt xanh tái của Sebastian. Cam trở nên quẫn trí, nhưng anh giữ cho những cảm xúc của mình lắng xuống bên trong và tập trung vào thực hiện những gì cần thiết.
"Anh không biết làm thế nào mà hắn vào được," anh lầm bầm. Evie nhận ra anh đang nói đến Bullard. "Anh biết mọi con đường vào và ra khỏi nơi này. Anh đã nghĩ mình lo xong—"
"Đó không phải lỗi của anh, Cam," Evie bình tĩnh ngắt lời.
"Ai đó nhất định đã để hắn vào, tuy anh đã bảo những người làm—"
"Không phải lỗi của anh," nàng lặp lại, và anh im lặng, rõ ràng là anh không đồng ý với điều đó.
Westcliff rất lặng lẽ trừ một vài lời thì thầm chỉ dẫn khi họ rẽ một góc cua. Anh nâng nửa người trên của Sebastian, Cam giữ hai chân chàng. Tuy Sebastian là một người đàn ông cao to nhưng cả hai người họ cũng đều to lớn không kém, và họ mang anh đến gian phòng ngủ chính mà không gặp khó khăn gì. Căn phòng đã được trang trí lại, những bức tường trải một lớp giấy dán màu kem. Cái giường lúc trước đã được thay bằng một cái lớn và đẹp hơn được đưa tới từ ngôi nhà phố của Sebastian. Ít ai lại nghĩ căn phòng này lại trở thành một căn phòng bệnh một lần nữa, sớm đến thế sau cái chết của cha nàng.
Theo chỉ dẫn của Evie, hai cô hầu gái chạy tới chạy lui, mang khăn và nước đến, và xé những tấm vải lanh thành những dải rộng. Cơ thể mềm rũ của Sebastian được đặt nhẹ nhàng lên giường, và Evie kéo giày anh ra trong khi Cam cùng Westcliff cởi bỏ quần áo dính máu cho anh. Họ cùng ngầm đồng ý với nhau và để lại quần lanh màu trắng bên trong cho có chừng mực.
Nhúng một mảnh vải sạch vào trong nước ấm, Evie rửa những vệt máu trên người anh, những vết loang đã chuyển sang màu rỉ sắt nơi chúng đã khô giữa đám lông vàng trên ngực. Trông anh thật mạnh mẽ mà cũng thật yếu ớt làm sao, những đường nét thanh tú trên cơ thể anh giờ đã gầy hơn, những cơ bắp giờ đã được gọt giũa bởi những vận động cơ thể thường xuyên và những cuộc đụng độ ở sân sau.
Westcliff cầm lên một mảnh vải và dịu dàng rửa vết thương vẫn đang trào máu để nhìn được rõ hơn. "Từ kích cỡ vết thương ta cho rằng Bullard đã sử dụng một khẩu nòng 15."
"Tôi có khẩu súng," Cam nói ngắn gọn. "Bullard đã quẳng nó lại trên sàn tầng hai sau khi hắn bắn phát đó."
Đôi mắt Westcliff nheo lại thích thú. "Đưa ta xem nào."
Cam rút khẩu súng từ túi áo khoác ra và đưa nó cho anh, bán súng trước. Westcliff xem xét nó với con mắt nhà nghề của một người dày dạn kinh nghiệm. "Một khẩu súng đấu tay đôi," anh nhận xét. "Với bát giác dài chín inch, nòng súng có kính ngắm...lỗ thông bạch kim giữ an toàn, chỗ nối và tấm chắn được chạm trổ...một món vũ khí đắt giá, và nằm trong một bộ đôi hai khẩu súng. Được làm tại cửa hàng Manton và Con Trai ở Dover Street." Anh nhìn kỹ hơn. "Ở đây có một huy hiệu bằng bạc...khắc tên người sở hữu, ta tin thế. Nhưng nó đã quá xỉn màu để có thể nhìn rõ được từng chữ." Anh nhìn qua Cam và nhướng một hàng lông mày lên khi đút khẩu súng vào túi anh. "Với sự cho phép của cậu, ta sẽ giữ lại cái này."
Có vẻ như hiểu rằng anh không thật sự được hỏi xin phép, Cam trả lời khô khan, "Cứ tự nhiên, thưa ngài."
Cuộc trò chuyện sau đó bị ngăn lại bởi sự hiện diện của Bác sĩ Hammond, một người đàn ông tử tế với danh tiếng đích thực đã từng chăm sóc cho cha nàng trước đây. Cam và Westcliff rời khỏi căn phòng khi Hammond khám cho Sebastian, lau rửa vết thương, và băng nó lại với một dải băng mỏng. "Dù không có bộ phận chính nào bị tổn hại," ông nói với Evie, khuôn mặt đầy râu của ông mang một vẻ nghiêm trọng, "nhưng đây là một vết thương khá nghiêm trọng. Việc bình phục sẽ còn phụ thuộc vào khả năng của bệnh nhân, chất lượng chăm sóc...và như mọi khi, ân huệ của thánh thần. Gần như chắc chắn là sẽ có sốt, nó sẽ phải theo chu kỳ. Thường trong những trường hợp như thế này tôi buột phải trích máu cho bệnh nhân để rút hết máu độc ra. Tôi sẽ đến thăm hàng ngày để xem việc đó có cần thiết hay cần phải làm vào lúc nào. Trong khi chờ đợi, hãy giữ cho ngài ấy được sạch sẽ và nghỉ ngơi đầy đủ, cho ngài ấy uống nước với nước thịt bò hầm, và trông coi thuốc men cho ngài ấy được dễ chịu."
Evie nhận lấy một lọ chất lỏng giảm đau với lời thì thầm cảm ơn. Sau khi người bác sĩ đi khỏi, nàng đắp chăn cho Sebastian khi thấy anh đang run không kiềm chế được sau cú sốc vì bị mất máu.
Anh mở mắt ra và tập trung chú ý vào nàng một cách khó khăn. "Nếu anh phải cần đến ân huệ của thánh thần," anh thì thầm, "thì anh gặp rắc rối to...trừ khi chúng ta có thể tìm thấy một thiên thần tham nhũng nào đó để hối lộ."
Một tiếng cười bất chợt bật ra khỏi nàng. "Đừng có báng bổ." Nàng mở lọ thuốc ra, đổ ra một muỗng đầy, và trượt một cánh tay ra sau cổ anh. "Uống cái này đi."
Anh nuốt thuốc xuống, rồi nhăn mặt, và nguyền rủa.
Giữ một cánh tay nàng sau người anh, Evie với tới cốc nước bằng tay kia, và ấn nó vào môi anh, cho đến khi răng anh cụng vào vành ly. "Uống đi nào," nàng thì thầm.
Sebastian vâng lời và nằm lại trên gối. "Bullard—"
"Cam đã không thể bắt được hắn ta," Evie trả lời, đưa tay cầm một lọ thuốc mỡ nhỏ. Nàng quệt một ít lên đôi môi khô nẻ của anh với những đầu ngón tay dịu dàng. "Anh ấy và Ngài Westcliff đang ở dưới lầu nói chuyện với người cảnh sát được cử đến để điều tra."
"Có ai khác bị thương không?" Sebastian hỏi, cố gắng ngồi lên. Một cơn đau quặn thắt khiến mặt anh trắng bệch, và anh nằm lại với một tiếng thở hổn hển.
"Đừng cử động," Evie nói nhanh, "anh sẽ lại chảy máu mất thôi." Nàng đặt một bàn tay lên ngực anh, và lần theo sợi dây chuyền mảnh sáng lấp lánh đến chỗ cái nhẫn cưới. "Chẳng có ai khác bị thương nữa cả," nàng trả lời câu hỏi của anh. "Và ngay khi những thành viên câu lạc bộ được tin kẻ tấn công đã bỏ trốn thì tất cả đều lũ lượt kéo vào, và trông có vẻ hoàn toàn thích thú vì những sự kiện của buổi tối."
Có bóng dáng một nụ cười trên môi anh. "Thú vị hơn...là anh đã định tạo ra."
"Cam nói nó không hề ảnh hưởng dù chỉ một chút đến công việc làm ăn."
"Biện pháp an ninh," Sebastian thì thầm, quá kiệt sức vì cố gắng để thốt nên lời. "Nói với Cam—"
"Vâng, anh ấy đang thuê thêm người. Đừng nghĩ gì về những việc đó ngay lúc này. Vấn đề cần quan tâm nhất của anh lúc này là phải khỏe lại."
"Evie..." Bàn tay run rẩy của anh lần tìm tay nàng, yếu ớt kiềm giữ những ngón tay nàng trên khoảng ngực trần của anh. Dưới hai bàn tay họ, chiếc nhẫn cưới trên sợi dây chuyền áp vào trái tim anh đang đập những nhịp rời rạc. "Hãy đi với Westcliff," anh thì thầm, đôi mắt khép lại. "Sau khi."
Sau cái gì? Evie nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh, sắc da tái nhợt của anh, và nhận ra anh đang nói đến cái chết của chính mình. Khi nàng cảm thấy bàn tay anh đang trượt dần đi khỏi nàng, nàng nắm chặt lấy nó. Bàn tay anh đã thay đổi rồi...không còn mềm mại và cắt tỉa gọn gàng như trước nữa mà cứng cáp hơn, chai sạm, những móng tay bị cắt ngắn một cách cẩu thả. "Không," nàng nói nhẹ nhàng nhưng dữ dội, "sẽ chẳng có 'sau khi' nào hết. Em sẽ ở lại với anh mỗi giây mỗi phút. Em sẽ giữ anh lại với em. Em không để cho anh đi đâu cả." Bất chợt hơi thở nàng nặng nhọc hơn, và nàng thấy nỗi sợ hãi đè chặt lên ngực. Vẫn nghiêng người, nàng xoay bàn tay lại cho đến khi lòng bàn tay họ chạm nhau, hai nhịp đập áp sát...một yếu, một mạnh mẽ. "Nếu tình yêu của em có thể níu chân anh thì em sẽ giữ anh lại với em."
Sebastian tỉnh lại trong một lớp sương mù đau đớn, không chỉ là ở vết thương của anh, mà còn trong đầu, trong xương và các khớp của anh. Anh đang khát khô và bỏng rát, như thể có ngọn lửa nung đốt dưới da, và anh vặn người trong một cố gắng bất lực để thoát khỏi hơi nóng đó. Đột ngột, hai bàn tay dịu dàng đáp xuống trên người anh và một miếng vải ướt vuốt qua khuôn mặt nóng hừng hực. Một tiếng thở nhẹ nhõm rít qua môi anh, và anh đưa tay ra với tới chỗ mát mẻ đó, nắm chặt, những ngón tay anh tuyệt vọng bấu vào thịt da mềm mại.
"Không...Sebastian, không...nằm yên nào. Để em giúp anh." Đó là giọng của Evie, xuyên thủng cơn loạn trí đang dằng vặt anh. Thở hổn hển, anh buột mình phải thả nàng ra và ngã người trên tấm nệm. Miếng vải mát lạnh vuốt lên người anh, tạm thời làm dịu đi cơn sốt đang hành hạ. Mỗi khi cái khăn đó vỗ về áp lên người anh giúp anh bình tĩnh lại cho đến khi anh có thể nằm yên lặng dưới sự chăm sóc của nàng. "Evie," anh nói bằng giọng khàn khàn.
Nàng ngừng lại để áp một vài mẩu đá nhỏ giữa hai môi khô nứt của anh. "Vâng, anh yêu. Em đây."
Đôi mắt anh mở ra. Khó hiểu vì lời nói âu yếm đó, anh ngắm nàng cúi xuống trên người anh. Viên đá tan đi nhanh chóng giữa hai gò má khô nóng. Trước khi anh có thể hỏi xin nàng thêm nữa thì nàng đã lấy thêm đá cho anh. Nàng nhúng nước và vắt lại khăn rồi lau ngực, hai bên sườn và dưới cánh tay anh. Căn phòng tối tăm ngoại trừ ánh sáng ban ngày đang rọi vào từ khung cửa sổ mở hé, và một cơn gió lạnh buốt len qua khe hở đang để ngỏ.
Nhận thấy hướng anh đang nhìn, Evie thì thầm, "Bác sĩ đã nói em nên giữ cửa sổ đóng. Nhưng anh lại ngủ ngon hơn khi để cửa mở."
Sebastian nắm đó lòng đầy biết ơn khi Evie tiếp tục tắm cho anh với mảnh khăn ướt. Cái áo ngủ trắng và nước da sáng cho nàng dáng dấp của một linh hồn trinh nguyên, nhân từ đang vẫy thần chú lên anh trong bóng tối.
"Bao lâu rồi?" anh thì thầm.
"Hôm nay là ngày thứ ba. Anh yêu, nếu anh có thể xoay người qua bên kia một chút...để em chèn một cái gối ở đó...rồi." Với lưng anh nửa lộ ra, Evie tắm cho hai vai mỏi nhừ và dọc xuống sống lưng anh, và anh nhẹ rên rỉ. Anh lờ mờ nhớ đến một lần khác nàng đã từng làm thế này...đôi bàn tay nhẹ nhàng...gương mặt hòa nhã trong ánh sáng ban ngày. Đâu đó giữa cơn ác mộng của đau đớn và tâm trí mơ hồ anh nhận biết được sự chăm sóc âu yếm của nàng, chăm lo cho anh bằng sự tận tâm đáng kinh ngạc. Khi anh run bần bật vì những cơn sốt lạnh, nàng trùm chăn cho anh và ôm lấy cơ thể anh run rẩy trong vòng tay. Nàng luôn luôn ở đó trước cả khi anh cần gọi nàng...nàng hiểu mọi thứ như thể nàng có khả năng nhìn thấu được những suy nghĩ rối rắm trong anh. Nỗi sợ hãi lớn nhất của anh luôn là phải dựa dẫm vào ai đó. Và anh đang yếu đi từng giờ từng phút khi vết thương sưng tấy và cơn sốt hoành hành dữ dội. Anh cảm thấy cái chết rình rập như một bóng ma đang nôn nóng, sẵn sàng đến đem anh đi khi mọi hàng rào tự vệ của anh đã mất. Nó rút lui mỗi khi Evie ở đó với anh...vẫn còn chờ đợi, nhưng ít thúc bách hơn.
Anh đã không hiểu hết sức mạnh của nàng cho đến tận lúc này. Ngay cả khi anh đã nhìn thấy sự chăm sóc yêu thương của nàng dành cho cha, anh đã không thể đoán được sẽ là thế nào khi dựa vào nàng, thế nào là cần đến nàng. Thế nhưng chẳng có gì đẩy lùi nàng được, chẳng có gì là đòi hỏi quá nhiều. Nàng là cột trụ chống đỡ của anh, là tấm khiên che chắn...và cùng lúc đó nàng làm anh suy yếu dần đi với tình cảm âu yếm mà anh bắt đầu khao khát ngay cả khi nó khiến anh chùn bước.
Hai cánh tay mảnh mai nhưng mạnh mẽ của nàng nâng anh lên rồi chầm chậm đẩy anh nằm lại trên nệm. "Một vài ngụm nước nào," nàng thủ thỉ, đỡ lấy đầu anh. Sebastian thốt lên một tiếng từ chối, vì mặc dù miệng anh khô đắng nhưng cổ họng cảm giác như ngay cả một giọt nước cũng sẽ khiến anh nôn mửa. "Vì em," nàng nài nỉ, đẩy cái cốc đến miệng anh.
Sebastian ném cho nàng một cái nhìn xấu xa và vâng lời...và bực bội khi lời khen của nàng cho anh một niềm vui sướng dào dạt. "Anh là một thiên thần," nàng thì thầm, mỉm cười. "Tốt rồi, thế. Giờ thì hãy nghỉ ngơi đi, em sẽ làm mát thêm cho anh." Thở dài, anh thả lỏng người trong khi miếng vải ướt trượt nhẹ lên mặt và cổ.
Anh chìm vào một đại dương tăm tối dày đặc và ngột ngạt, vào trong những giấc mơ không đem đến cho anh sự bình yên nào. Sau một khoảng thời gian mà anh cảm giác như chỉ mới vài phút, vài giờ, hoặc vài ngày trôi qua, anh tỉnh giấc trong cơn đau quằn quại vì ai đó dò dẫm trên vết thương anh, nó đang bỏng rát và nhức nhối như thể một ngọn giáo tẩm đọc được găm vào đó.
Giọng nói trầm tĩnh của Evie xoa dịu cơn mê loạn của anh. "Sebastian, xin anh...hãy nằm lại. Bác sĩ Hammond đang ở đây. Hãy để ông ấy khám cho anh."
Sebastian quá yếu không thể cử động. Anh cảm giác như tay chân mình đã bị cột vào những khối chì nặng nề. "Giúp—" anh thì thào gay gắt, không muốn cứ nằm ngửa bất lực như thế. Evie thấu hiểu ngay lập tức. Nàng vội nâng đỡ đầu anh và đặt một cái gối sau lưng anh.
"Chào buổi chiều, thưa ngài," một giọng nam trung cất lên. Người bác sĩ đẫy đà xuất hiện trước mặt anh. Một nụ cười nhẹ cắt qua hàm râu xám bạc của ông và sưởi ấm khuôn mặt hồng hào. "Tôi đã hy vọng một sự tiến triển," Hammond nói với Evie. "Cơn sốt có hạ không?"
Nàng lắc đầu.
"Có dấu hiệu nào của sự thèm ăn hay khát nước không?"
"Lâu lâu ngài ấy có uống một ít nước," Evie thì thầm, nàng đến nắm tay Sebastian. "Nhưng ngài ấy không thể uống được chút nước thịt hầm nào."
"Tôi sẽ xem lại vết thương."
Sebastian cảm thấy tấm chăn bị kéo xuống hông anh và miếng băng gạc bị gỡ ra. Anh gắng lên tiếng phản đối vì bị phơi bày lộ liễu như thế thì Evie đặt tay lên ngực anh. "Không sao cả," nàng thì thầm. "Ông ấy đang cố giúp anh."
Quá yếu ớt để có thể ngẩng đầu lên, Sebastian chú tâm vào gương mặt Evie khi nàng và người bác sĩ cùng quan sát vết thương. Khuôn mặt Evie không biểu lộ một sự thay đổi cảm xúc nào, nhưng từ hai cái chớp mắt của nàng, anh biết tình trạng của mình đã không khá lên.
"Đúng như tôi đã lo," Hammond nói lặng lẽ, "nó đang mưng mủ. Bà có thấy những vệt đỏ hướng về tâm vết thương không? Tôi sẽ phải tháo bỏ một lượng máu độc ra khỏi cơ thể ngài đây. Hy vọng rằng nó sẽ giảm một phần tình trạng viêm."
"Nhưng ngài ấy đã mất quá nhiều máu..." Evie do dự.
"Tôi sẽ không lấy nhiều hơn bốn pint," Hammond trả lời bằng một thái độ cứng rắn nhưng làm an lòng. "Nó sẽ không làm hại đến ngài ấy đâu, thưa phu nhân, nhưng sẽ giúp thảo bỏ những co thắt mạch chủ gây ra bởi sự tích tụ độc tố." (*pint: đơn vị đo lường chất lỏng của Anh, 1pint = 0.58l, 4pt = 2.32l*)
Sebastian luôn xem biện pháp trích máu là rất đáng ngờ, nhưng chưa bao giờ không tin tưởng nó đến thế khi nó được áp dụng lên anh. Mạch đập anh tăng nhịp chảy rần rật dù yếu nhưng gấp rút trong các mạch máu, và anh kéo tay Evie. "Đừng," anh thì thầm, hơi thở anh quá nhanh. Một đợt sóng xây xẩm tràn qua và anh đấu tranh để nhìn xuyên qua cơn mưa những ánh chớp lưa thưa trước mắt. Anh không biết là mình đã ngất đi. Nhưng khi mở mắt ra một lần nữa, anh thấy cánh tay trái đã bị cột vào lưng một chiếc ghế cạnh giường, một cái bát nông đặt trên chỗ ngồi. Trong bát không có máu—còn chưa—nhưng Hammond đang tiến lại chỗ anh với một vật được chế tác theo hình hộp.
"Đó là cái gì?" giọng Evie cất lên. Sebastian tập trung mọi sức lực mà anh có để quay đầu trên gối nhìn vào nàng.
"Nó được gọi là vật cúng tế," Hammond trả lời. "Nó là phương pháp trích máu hiệu quả nhất trái ngược với cái lưỡi trích được thiết kế theo cách cũ.""
"Evie," Sebastian thì thầm. Nàng không có vẻ gì là nghe thấy anh, ánh mắt cảnh giác của nàng dán chặt vào người bác sĩ khi ông ta tiếp tục giải thích thêm.
"...cái hộp này chứa mười hai lưỡi dao được gắn vào một máy quay động cơ truyền động. Chỉ cần đẩy một cái vào nút bấm và những lưỡi dao sẽ gây ra hàng loạt những vết cắt nông để cho máu dễ dàng chảy ra."
"Evie."
Nàng liếc nhìn Sebastian. Và điều gì đó nàng thấy trên mặt anh khiến nàng đi quanh giường đến chỗ anh. "Vâng," nàng nói với một cái cau mày lo lắng. "Anh yêu, việc này sẽ giúp anh—"
"Không." Nó sẽ giết anh. Chống chọi lại cơn sốt và cái đau đang hành hạ đã là quá khó khăn với anh. Nếu anh còn bị suy yếu hơn nữa do trích máu, anh sẽ không có khả năng để trụ lại lâu hơn nữa. Hoảng loạn, Sebastian kéo giật cánh tay anh đang bị kéo giãn, nhưng mấu thắt vẫn giữ chặt và cái ghế không hề nhúc nhích. Chiết tiệt. Anh nhìn nàng chăm chăm đầy khốn khổ, đấu tranh với một đợt chóng mặt khác làm cho đầu óc anh lâng lâng. "Không," anh khào giọng. "Đừng...để ông ta..."
"Anh yêu," Evie thì thầm, nghiêng người qua để hôn lên đôi môi anh đang run. Đôi mắt nàng bất chợt sáng lấp lánh bởi những giọt lệ long lanh. "Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của anh—cơ hội duy nhất của anh—"
"Anh sẽ chết mất. Evie..." Nỗi sợ hãi đang dâng lên khiến cho bóng tối trùm qua trước mắt, nhưng anh bắt đôi mắt mình phải mở ra. Gương mặt nàng trở thành một màn sương mờ ảo. "Anh sẽ chết," anh thì thầm lần nữa.
"Lady St. Vincent," Dr. Hammond nói với giọng chắc chắn tử tế, "nỗi lo lắng của chồng bà là bình thường thôi. Nhưng sự suy xét của ngài đây đã bị suy yếu vì đau ốm. Ngay lúc này, bà là người có khả năng nhất để ra quyết định vì lợi ích của ngài ấy.Tôi sẽ không đề nghị làm việc này nếu tôi đã không tin vào hiệu quả của nó. Bà phải cho phép tôi thực hiện. Tôi không nghĩ Lord. St. Vincent rồi sẽ nhớ đến cuộc trò chuyện này đâu."
Sebastian nhắm mắt lại và bật ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Chỉ cần Hammond là một gã mất trí nào đó với một tràng cười điên cuồng...ai đó mà Evie theo bản năng sẽ không tin tưởng. Nhưng Hammond là một người đáng kính, với tất cả tính thuyết phục của một người tin chắc rằng ông ta đang làm một việc đúng đắn. Gã đao phủ dường như có thể đến bằng nhiều vỏ ngoài rất khác nhau.
Evie là hy vọng duy nhất, người chiến sĩ duy nhất của anh. Sebastian không bao giờ có thể tin được chuyện này lại xảy ra...cuộc sống của anh phụ thuộc vào quyết định của một phụ nữ trẻ thiếu kinh nghiệm hẳn sẽ bị thuyết phục bởi uy lực của Hammond. Sebastian chẳng thể trông cậy vào ai khác.
Anh cảm thấy những ngón tay dịu dàng của nàng đặt ở hai bên mặt đang sốt nóng của anh, và anh nhìn lên nàng khẩn nài, không thể thốt nên lời. Ôi Chúa ơi, Evie, đừng để cho ông ta—
"Được rồi," Evie nói nhẹ nhàng, vẫn đang nhìn anh chăm chăm. Trái tim Sebastian ngừng đập khi anh nghĩ nàng đang nói với người bác sĩ...nàng đang cho phép ông ta trích máu anh. Nhưng nàng di chuyển đến cái ghế và khéo léo cởi trói cổ tay của Sebastian, rồi xoa lên làn da bị hằn đỏ bằng những đầu ngón tay.
Nàng nói hơi lắp bắp. "Bác sĩ H-Hammond...Lord St. Vincent không m-muốn việc này. Tôi phải chiều theo ý muốn của ngài ấy."
Sebastian cảm thấy bẽ mặt mãi mãi khi hơi thở anh nghẹt lại thành tiếng nức nở nhẹ nhõm.
"Thưa phu nhân," Hammond phản bác với vẻ lo lắng nghiêm trọng, "Tôi xin bà hãy cân nhắc lại. Bà đang chiều theo ý muốn của một người không còn tỉnh táo vì sốt cao, nó có thể gây ra cái chết của đức ngài. Hãy để tôi giúp ngài ấy. Bà phải tin tưởng vào suy xét của tôi vì tôi có nhiều kinh nghiệm hơn trong những việc này."
Evie cẩn thận ngồi lên giường và đặt bàn tay Sebastian vào lòng nàng. "Tôi rất tôn trọng s-s—" Nàng ngừng lại và lắc đầu mất kiên nhẫn với tật nói lắp của nàng. "Chồng tôi có quyền được ra quyết định cho chính mình."
Sebastian cuộn những ngón tay anh vào trong những nếp gấp của váy nàng. Tiếng lắp bắp rõ ràng là dấu hiệu của nỗi lo lắng bên trong nàng, nhưng nàng sẽ không đầu hàng. Nàng sẽ bênh vực, ủng hộ anh. Anh thở ra một hơi dài run rẩy và thả lỏng người, cảm giác như linh hồn tội lỗi của anh đã được trao cho nàng gìn giữ.
Hammond lắc đầu và bắt đầu thu nhặt những dụng cụ của ông ta lại. "Nếu bà không cho phép tôi sử dụng những kỹ năng của mình," thái độ ông ta chững chạc kiềm chế, "và bà từ chối nghe theo ý kiến chuyên gia của tôi thì tôi e là tôi sẽ không có ích gì cho cả hai người. Tôi chẳng thể nói trước điều gì ngoài một diễn tiến kém may mắn cho tình trạng này nếu biện pháp điều trị thích đáng không được thực hiện. Cầu Chúa giúp cả hai người."
Người bác sĩ rời khỏi căn phòng, một không khí chê trách nặng nề còn vương lại theo bước chân ông.
Nhẹ nhõm không thể tả, Sebastian xòe những ngón tay anh trên đùi Evie. "Chào," anh gắng gượng lầm bầm khi cánh cửa đóng lại sau lưng Hammond.
Evie rõ ràng đang giằng xé giữa tiếng cười và nước mắt khi nàng nhìn xuống anh. "Anh là đồ ngốc nghếch cứng đầu," nàng nói, đôi mắt nàng long lanh. "Chúng ta chỉ vừa mới xua đuổi một trong những bác sĩ nổi tiếng nhất ở Luân Đôn. Bất cứ ai khác mà chúng ta tìm thấy đều sẽ muốn trích máu anh nữa. Giờ em phải cho gọi ai đây nào? Một phù thủy? Một pháp sư? Một thầy bói trong Covent Garden?"
Sử dụng sức lực cuối cùng của mình, Sebastian kéo bàn tay nàng lên miệng anh. "Em," anh thì thầm, giữ những ngón tay nàng trên môi. "Chỉ em thôi."