Evie không bao giờ biết được chồng nàng đã ngủ ở đâu vào buổi tối đầu tiên, nhưng nàng đoán nơi đó không được thoải mái lắm. Giấc ngủ của nàng không được bình yên, khi những mối bận tâm lo lắng cứ đánh thức nàng với mỗi tiếng quả lắc đồng hồ ngân vang. Rất nhiều lần, nàng đi đến xem cha thế nào, giúp ông uống những ngụm nước nhỏ, trải phẳng lại ga trải giường, lấy thêm thuốc khi cơn ho trở nên tệ hơn. Mỗi lần ông tỉnh dậy, Jenner lại nhìn vào con gái đầy ngạc nhiên. "Có phải ta đang mơ có con ở đây không, bé con?" ông đã hỏi nàng như thế, và nàng vừa thì thầm nhẹ nhàng vừa vuốt tóc ông.
Vào ánh nắng đầu tiên của một ngày mới, Evie tắm rửa và thay áo váy. Nàng cuốn mái tóc ướt thành một bím tóc bện lại trên gáy. Rung chuông gọi cô hầu phòng, nàng yêu cầu món trứng tráng, nước súp, trà, và bất cứ món ăn cho người bệnh nào khác mà nàng nghĩ có thể cám dỗ được sự thèm ăn của cha nàng. Những buổi sáng tại câu lạc bộ thường yên ắng và tĩnh lặng, khi hầu hết những người làm công đang ngủ say sau khi đã làm việc đến tận sáng tinh mơ. Nhưng vẫn luôn có một dàn người giúp việc sẵn sàng làm các công việc nhẹ nhàng. Một người phụ bếp ở lại trong khi đầu bếp đi khỏi, đang chuẩn bị những bữa ăn đơn giản cho những người yêu cầu một bữa ăn nhẹ.
Âm thanh của ho khan dữ dội vọng ra từ phòng cha nàng. Vội vàng đến bên giường, Evie thấy ông đang giật người ho vào một cái khăn tay. Phổi nàng đau khi nàng nghe thấy sự rung chuyển đau đớn của ngực ông. Mò mẫm những chai lọ đặt trên cái bàn cạnh giường ngủ, nàng tìm thấy thuốc phiện lỏng và đổ ra một cái muỗng. Nàng luồn một cánh tay ra sau mái đầu nóng và ẩm ướt của cha nàng, nâng ông lên ở một vị trí nửa nằm nửa ngồi. Một lần nữa, nàng sửng sốt khi nhận ra ông nhẹ hẫng như thế nào, cơ thể ông cứng lại vì cố gắng kiềm chế một cơn ho khác. Những cái rùng mình sau đó làm rung chuyển cái muỗng trong tay nàng, và chất thuốc lỏng rơi vương vãi lên khăn trải giường.
"Con xin lỗi," Evie thì thầm, nhanh chóng chùi đi chất lỏng keo dính và đổ đầy muỗng thuốc trở lại. "Thử lại lần nữa nào, Papa." Ông cũng xoay sở uống được thuốc, cổ họng gầy guộc cử động để nuốt xuống. Rồi với một vài cái ho còn lại khiến ông phun một ít thuốc ra ngoài, ông chờ cho nàng chèn thêm những cái gối để nâng đỡ lưng cho ông.
Evie giúp ông ngã người ra sau và đặt một cái khăn tay đã được xếp lại vào trong tay ông. Nhìn chăm chú vào gương mặt hốc hác với hàm râu hoa râm, nàng tìm kiếm trong cơ thể người xa lạ không thể nhận ra này dù chỉ một dấu hiệu của người cha nàng từng biết. Ông đã luôn có một khuôn mặt đầy đặn, cơ thể cường tráng, khỏe mạnh...ông chưa bao giờ có khả năng trò chuyện mà không sử dụng hai bàn tay, làm những nấm đấm và thụi vào không khí trong những cử chỉ đặc trưng theo kiểu một cựu đấm bóc thủ. Giờ ông chỉ là cái bóng mờ của người đàn ông đó, làn da trên gương mặt ông xám xịt và chùng lại vì sụt cân quá nhanh. Dù vậy, đôi mắt xanh vẫn như xưa...tròn và tối tăm, sắc xanh của miền biển vùng Irish. Tìm thấy nét quen thuộc trong đôi mắt ấy khiến nàng an lòng, và Evie mỉm cười.
"Con đã cho gọi bữa sáng rồi," nàng thì thầm. "Con nghĩ nó sẽ tới nhanh thôi."
Jenner nhẹ lắc đầu, ngụ ý không muốn ăn.
"Ồ có chứ," Evie khăng khăng, gần như ngồi hẳn lên một bên giường. "Cha sẽ phải ăn cái gì đó, Papa à." Cầm lấy một góc khăn, nàng chậm vào một giọt máu ở khóe môi lởm chởm râu.
Một cái cau mày len vào giữa hai hàng lông mày ngả màu xám của ông. "Người nhà Maybrick," ông nói khào khào. "Họ sẽ đến tìm con chứ, Evie?"
Nụ cười của nàng nhuốm đầy vẻ hài lòng dứt khoát. "Con đã rời bỏ họ rồi. Một vài ngày trước con đã bỏ trốn đến Gretna Green và k-kết hôn. Giờ thì họ không còn quyền lực gì đối với con nữa."
Đôi mắt Jenner mở to. "Ai?" ông hỏi ngắn gọn.
"Lord St. Vincent."
Một tiếng gõ vang lên từ khung cửa, và người hầu gái bước vào, đem theo một khay đựng đầy những đĩa thức ăn. Evie đứng lên để giúp cô, dọn sạch những đồ vật trên cái bàn cạnh giường ngủ. Nàng thấy cha nàng rúm người lại bởi mùi thức ăn, dù cho hành động đó rất khó nhận thấy, và nàng cau mày xót xa. "Con xin lỗi, Papa à. Ít nhất thì cha cũng hãy ăn một bát súp đi." Nàng phủ một tấm khăn ăn lên ngực ông và mang một chén súp ấm đến môi ông. Ông uống một vài ngụm và dựa người ra sau, quan sát nàng khi nàng lau miệng cho ông. Biết rằng ông đang chờ nàng giải thích hoàn cảnh của nàng, Evie mỉm cười phiền muộn. Nàng đã nghĩ trước về tình huống này và đã quyết định không cần thiết phải dựng lên một chuyện tình lãng mãn. Cha nàng là một người đàn ông thực tế, và có lẽ ông chưa bao giờ hy vọng con gái mình sẽ kết hôn vì tình yêu. Theo cách nhìn của ông, người ta chấp nhận những gì mà cuộc đời mang lại, làm bất cứ việc gì cần thiết để tồn tại. Nếu ta tìm thấy một chút hài lòng trong đó, thì ta nên tận dụng, và sau đó không oán trách với cái giá phải trả.
"Hầu hết mọi người đều chưa biết về hôn nhân này," nàng nói. "Nó không phải là một sự kết hợp tồi, cha à. Chúng con khá hòa hợp, và con không có bất cứ ảo tưởng nào về ngài ấy."
Jenner mở miệng khi nàng đút một muỗng trứng hấp cho ông. Ông xem xét thông tin đó, nuốt xuống, và đánh bạo nói. "Cha của anh ta, ngài công tước ấy, là một cái sọ giấy không biết đâu là cái cán búa và đâu là cái mông của mình." (*cực kì ngu dốt*)
"Nhưng Lord St. Vincent lại rất thông minh ạ."
"Kiểu người lạnh lùng," Jenner nhận xét.
"Vâng. Nhưng không phải lúc nào cũng thế. Đó là—" Nàng ngừng lời đột ngột, đôi má nàng đỏ lên khi nàng nhớ lại Sebastian ở trên người nàng trong giường, cả người chàng cứng rắn và ấm áp, những bó cơ trên lưng chàng cuộn lại dưới những ngón tay nàng.
"Một kẻ đeo đuổi đàn bà," Jenner bình phẩm bằng một giọng đều đều.
"Chuyện đó không quan trọng đối với con," Evie trả lời với sự thẳng thắn tương tự. "Con sẽ không bao giờ đòi hỏi ngài ấy phải chung thủy. Con đã có được những gì con muốn từ cuộc hôn nhân này. Còn về phần mà ngài ấy muốn..."
"Ừ, cha sẽ gửi cây cải dầu đó," cha nàng nói hòa nhã, sử dụng cách nói của người ở khu Đông Luân Đôn về việc trả tiền nợ. "Anh ta giờ ở đâu nào?"
Nàng đút cho ông thêm một chút món trứng. "Chắc là ngài ấy còn đang ngủ."
Cô hầu gái, người đang sắp sửa rời phòng, ngừng lại ở ngưỡng cửa. "Xin thứ lỗi, nhưng không phải ngài ấy đang ngủ, thưa cô...à, phu nhân. Lord St. Vincent đánh thức anh Rohan vào lúc bình minh, và đang kéo lê anh ấy khắp nơi, hỏi những câu hỏi và đưa cho anh ấy những tờ danh sách. Làm cho Mr. Rohan có tâm trạng rất tồi tệ như quỷ ấy."
"Lord St. Vincent có kiểu tác động đó đến mọi người," Evie nói khô khan.
"Những danh sách về cái gì?" Jenner hỏi.
Evie không dám nói cho ông biết rằng Sebastian đã tự mình can dự vào việc điều hành câu lạc bộ. Việc đó có lẽ sẽ khiến cha nàng phiền lòng. Tin tức về hôn nhân không tình yêu của con gái ông là điều gì đó ông có thể chấp nhận, nhưng bất cứ việc gì ảnh hưởng đến công việc của ông sẽ là nỗi phiền muộn trầm trọng. "Ồ," nàng nói tránh đi, "Con tin là ngài ấy thấy một miếng đắp trên thảm trải sàn cần phải được thay thôi ạ. Và ngài ấy đã nghĩ về việc cải thiện tủ cái tủ buýp-phê ở phòng ăn. Những việc đại loại như thế."
"Hmm." Jenner cau mày khi nàng nâng chén súp lên miệng ông lần nữa. "Nói với anh ta không được chạm vào bất cứ thứ gì mà không có sự cho phép của Egan."
"Vâng, Papa."
Evie trao đổi môt cái nhìn kín đáo với người hầu gái, nheo mắt lại cảnh báo để cô gái không đưa tin thêm nữa. Hiểu được mệnh lệnh lặng lẽ đó, cô hầu gật đầu.
"Con không quá vướng víu trong mồm như trước nữa," Jenner nhận xét. "Tại sao lại thế, đầu cà rốt?"
Evie trầm ngâm suy nghĩ về câu hỏi đó, biết rằng tật nói lắp của nàng thật sự đã cải thiện hơn trong tuần qua. "Con không chắc lắm. Con nghĩ có lẽ khi con ở xa khỏi nhà Maybrick thì con cảm thấy được...bình tâm hơn. Con nhận thấy điều đó từ sau khi chúng con rời khỏi Luân Đôn..." Nàng kể cho ông nghe một phiên bản lược bớt của chuyến hành trình của họ đến Gretna Green và trên đường trở về, còn khơi lên được vài tiếng cười xòa của ông khiến cho ông ho vào cái khăn tay. Khi họ trò chuyện, nàng thấy khuôn mặt ông giãn ra, biểu thị tác động giảm đau của thuốc phiện. Nàng ăn một lát bánh mì nướng mà ông chưa đụng tới, uống một tách trà, và đặt khay thức ăn ở cửa ra vào.
"Papa," nàng nói đều đều, "trước khi cha ngủ, con sẽ giúp cha tắm rửa và cạo râu."
"Không cần đâu," cha nàng trả lời, đôi mắt ông mờ đục đi vì ảnh hưởng của thuốc phiện.
"Để con chăm sóc cho cha," nàng nài nỉ, đi đến chậu rửa mặt, nơi một bình đựng nước nóng đã được cô hầu gái để lại. "Cha sẽ ngủ ngon hơn sau đó, con nghĩ thế."
Ông có vẻ quá bơ phờ để tranh cãi, chỉ thở dài và ho khan, và quan sát nàng đem một chén sứ và những dụng cụ cạo râu của ông đến cài bàn trên đầu giường. Nàng cuộn một phần khăn bông lên ngực và quanh cổ của ông. Chưa bao giờ cạo râu cho một người đàn ông trước đây, Evie nhấc chổi quét lên, nhúng nó vào nước nóng, và ngập ngừng chạm nó vào vại xà phòng.
"Một cái khăn nóng trước tiên, bé con," Jenner thì thầm. "Cái đó làm mềm râu đi."
Nghe theo lời chỉ dẫn của ông, Evie nhúng nước và vắt một cái khăn bông khác, và đặt nó nhẹ nhàng lên cằm và cổ họng của ông. Sau một phút, nàng nhấc cái khăn lên và sử dụng cây chổi quét để trải đều xà phòng lên một bên cằm ông. Quyết định sẽ cạo từng phần một, nàng mở nắp dao cạo, nhìn nó hồ nghi, và cẩn thận nghiêng người qua cha nàng. Trước khi dao cạo chạm vào mặt ông, một giọng nói châm biếm vang lên từ ngưỡng cửa.
"Lạy Chúa lòng lành."
Liếc qua vai, Evie thấy Sebastian. Anh không phải nói với nàng, mà với cha nàng. "Tôi không biết nên ca ngợi sự gan dạ hay hỏi liệu ông có mất trí rồi không khi để cho cô ấy đến gần ông với một lưỡi dao." Anh đi đến chỗ cái giường trong một vài bước sải chân uể oải và đưa bàn tay ra. "Đưa cho tôi cái đó nào, em yêu. Lần tới mà cha em ho, em sẽ cắt rớt mũi ông ta mất thôi."
Evie đầu hàng giao con dao cạo mà không hề băn khoăn. Dù chồng nàng bị thiếu ngủ, hôm nay anh vẫn trông rất tỉnh táo. Anh đã được cạo râu sạch nhẵn, mái tóc đã gội và chải thành những lớp bóng mượt. Thân hình thon thả khoác lên một bộ quần áo được may đo khéo léo, áo khoác ngoài được làm từ chất liệu màu than chì đen tôn lên nước da màu đồng của anh rất đẹp đẽ. Và như nàng đã nhận thấy vào tối qua, một cảm giác về nhựa sống tràn trề tỏa ra từ anh, như thể anh được tiếp thêm sinh khí chỉ bởi một lí do đơn giản là ở trong câu lạc bộ. Sự đối lập giữa hai người đàn ông, một người đã quá già và ốm đau, người kia quá to lớn và khỏe mạnh, thật khiến cho người ta sửng sốt. Khi Sebastian đến gần cha nàng hơn, Evie cảm thấy một thôi thúc bản năng chèn mình vào giữa họ. Chồng nàng giống như một con thú ăn thịt đi đến để kết thúc con mồi bất lực của nó.
"Đem đồ mài lại đây, cưng," Sebastian bảo nàng, môi anh cong lên trong một nụ cười phảng phất.
Nàng vâng lời, và khi nàng trở lại từ bồn rửa mặt, anh đã đến đứng ở chỗ của nàng bên cạnh giường. "Luôn luôn làm bén dao cạo trước và sau khi cạo," Sebastian thì thầm, trượt lưỡi dao tới lui dọc theo đá mài.
"Nó trông đã đủ bén rồi," Evie nói nghi ngờ.
"Nó không bao giờ có thể quá bén, cưng à. Xoa xà phòng lên cả khuôn mặt ông trước khi em bắt đầu. Xà phòng sẽ làm mềm râu đi." Anh lùi lại trong khi nàng xát thêm xà phòng lên mặt cha, rồi đẩy nhẹ nàng sang một bên để ngồi lên tấm đệm. Dao cạo trong tay, anh hỏi Jenner, "Tôi có thể chứ?"
Evie hết sức kinh ngạc khi cha nàng gật đầu, có vẻ như không có chút lo ngại nào về việc để cho Sebastian cạo mặt cho ông. Evie đi đến đầu bên kia giường để nhìn được rõ hơn.
"Để cho lưỡi dao làm công việc của nó," Sebastian nói, "thay vì sử dụng lực đẩy của tay em. Cạo cho thật sạch, theo chiều râu mọc...như thế này. Và cẩn thẩn đừng bao giờ quét lưỡi dao theo đường song song. Bắt đầu ở hai bên mặt...sau đó hai má...rồi ở hai bên cổ, như vầy..." Sebastian vừa nói vừa kéo lưỡi dao lên trên những cọng râu đã hoa râm, loại bỏ chúng với những thao tác gọn gàng. "Và thường xuyên rửa lưỡi dao." Hai bàn tay với những ngón tay thon dài thật dịu dàng trên mặt cha nàng, điều chỉnh góc độ, kéo những phần da căng ra khi anh làm việc. Những cử động nhẹ nhàng và khôn ngoan, kèm theo một sự kiểm soát khéo léo. Evie lắc nhẹ đầu, không thể tin được nàng đang quan sát Sebastian, Lord St. Vincent, cạo mặt cho cha nàng với sự thành thạo của một người hầu dày dạn kinh nghiệm.
Hoàn thành nghi thức đàn ông đó, Sebastian lau bọt xà phòng còn vương lại trên khuôn mặt nhẵn bóng của Jenner. Chỉ có một vết đứt nhỏ ở góc hàm ông. Áp cái khăn bông vào đó, Sebastian thì thầm, "Xà phòng này cần thêm glycerin vào. Người hầu của tôi làm được loại xà phòng để cạo râu tốt hơn cái này...tôi sẽ đưa anh ta đến vào hôm nay."
"Cám ơn ngài," Evie trả lời, ý thức được một sự ấm áp nhộn nhạo trong ngực nàng khi nàng ngắm anh.
Ánh mắt của Sebastian lang thang trên gương mặt nàng, và bất cứ điều gì anh thấy trong vẻ mặt nàng dường như khiến cho anh mê mẩn. "Tấm trải giường cần phải được thay," anh nói. "Tôi sẽ giúp."
Evie lắc đầu, ý nghĩ anh thấy được cơ thể yếu ớt vì thuốc phiện của cha nàng khiến nàng rúm lại. Nàng biết cha nàng sẽ cảm thấy thất thế với anh sau đó. "Cám ơn ngài nhưng không," nàng nói quả quyết. "Em sẽ rung chuông gọi người hầu gái."
"Tốt thôi." Anh liếc nhìn Jenner. "Với sự cho phép của ông, thưa ông, tôi sẽ thăm ông sau khi ông đã nghỉ ngơi."
"Được," cha nàng đồng ý, ánh nhìn của ông vô định. Ông nhắm mắt lại và nằm dựa ra sau với một tiếng thở dài.
Evie dọn dẹp lại căn phòng khi Sebastian rửa sạch dao cạo, mài nó một lần nữa, và bỏ nó vào trong hộp đựng. Đi với Sebastian đến ngưỡng cửa của căn phòng, Evie ngừng lại đối mặt với anh, dựa lưng vào lề cửa. Ánh mắt lo lắng của nàng lướt lên mặt anh. "Ngài đã đuổi việc Mr. Egan chưa?"
Sebastian gật đầu, đặt một bàn tay lên lề cửa phía trên đầu nàng và nghiêng người về phía nàng. Mặc dù dáng đứng của anh có vẻ bừa bãi và ung dung, Evie vẫn có một cảm giác bị chế ngự một cách khéo léo. Nàng ngạc nhiên nhận ra đó không hề là một cảm giác khó chịu. "Lúc đầu hắn ta tỏ vẻ thù địch," Sebastian trả lời, "cho đến khi tôi nói với hắn rằng tôi đã xem qua mấy cuốn sổ kế toán. Sau đó hắn trở nên ngoan ngoãn như một con cừu, biết rằng hắn đã may mắn chết tiệt đến mức nào khi chúng ta đã quyết định không thưa kiện hắn ta. Rohan đang giúp hắn gói ghém hành lý, và để đảm bảo là hắn sẽ rời khỏi ngay lập tức."
"Tại sao ngài lại không muốn đâm đơn kiện ông Egan?"
"Việc công khai sẽ không tốt. Bất cứ manh mối nào về rắc rối tài chính sẽ khiến cho mọi người căng thẳng lo lắng về sự bền vững của câu lạc bộ. Chúng ta tốt hơn là nên chấp nhận những tổn thất và đi tiếp từ chỗ này." Ánh mắt anh lướt qua gương mặt mệt mỏi của nàng, và anh khiến nàng sửng sốt khi nói nhẹ nhàng, "Xoay người em lại."
Đôi mắt nàng tròn to lên. "C-cái gì? Tại sao?"
"Xoay lại," Sebastian nhắc lại, đợi cho đến khi nàng chầm chậm làm theo. Trái tim nàng nện mạnh đến đau đớn khi anh vòng tay quanh nàng, nắm lấy hai cổ tay, và đưa hai bàn tay nàng lên cao trên lề cửa. "Giữ lấy, cưng."
Ngơ ngác, nàng chờ và lo lắng tự hỏi anh sẽ làm gì. Đôi mắt nàng nhắm lại, và nàng cứng người khi cảm thấy hai bàn tay to lớn của anh đặt trên đôi vai nàng. Những ngón tay anh vuốt nhẹ lên lưng nàng, như thể anh đang tìm kiếm gì đó...và rồi anh bắt đầu xoa bóp với những động tác nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, làm dịu những cơ bắp khổ sở nhức nhối của nàng. Những đầu ngón tay đầy nghệ thuật ấn lên những nơi bị co lại và nhức buốt, khiến cho nàng thở ra đột ngột. Áp lực của tay anh mạnh lên, lòng bàn tay trượt trên lưng nàng, ngón tay cái anh bấm sâu vào hai bên cột sống. Evie ngượng ngùng khi nàng thấy mình duỗi người như một con mèo. Chầm chậm di chuyển lên trên, Sebastian tìm thấy những thớ thịt gút lại ở chỗ giao của xương vai và cổ nàng và tập trung vào chúng, xoa bóp và ấn mạnh cho đến khi nàng cảm thấy một tiếng rên rỉ nhẹ dâng lên trong nàng.
Một người phụ nữ có thể trở thành nô lệ cho đôi tay đầy kinh nghiệm đó. Anh chạm vào nàng với sự gợi cảm hoàn hảo, thổi lên khoái cảm sâu sắc từ thịt da đau nhức của nàng. Gần như dựa hẳn vào lề cửa, Evie cảm thấy hơi thở nàng trở nên chậm và sâu. Lưng nàng mềm mại hơn, giãn ra dưới sự chắm sóc dỗ dành của anh, và nó có cảm giác thật tuyệt vời đến mức nàng e ngại thời khắc mà anh sẽ ngừng lại.
Khi cuối cùng hai bàn tay của Sebastian cũng nhấc khỏi người nàng, Evie ngạc nhiên vì nàng đã không tan chảy thành một vũng nước ở trên sàn. Nàng xoay người lại và nhìn vào khuôn mặt anh, trông chờ một nụ cười châm chọc hoặc một lời nhận xét mỉa mai. Thay vào đó nàng thấy da anh đỏ lên, và vẻ mặt anh vẫn bình thản. "Tôi có điều này muốn nói với em," anh lầm bầm. "Kín đáo." Cầm lấy cánh tay nàng, Sebastian kéo nàng ra khỏi phòng cha nàng và vào một căn phòng trống bên cạnh, hóa ra lại là căn phòng mà nàng đã sử dụng vào đêm hôm qua. Sebastian đóng cánh cửa lại và hiện ra lù lù ở trên nàng. Khuôn mặt anh dửng dưng. "Rohan đã đúng," anh nói không ý tứ. "Cha em không còn bao lâu nữa. Sẽ là một phép màu nếu ông ấy còn sống thêm được một ngày nữa."
"Vâng. Em...em nghĩ việc đó rõ ràng đối với mọi người rồi."
"Sáng nay tôi đã nói chuyện với Rohan về tình trạng của cha em, và cậu ta đã chỉ cho tôi một tờ giấy ghi chú mà người bác sĩ đã để lại khi chẩn bệnh." Đưa tay vào túi áo, Sebastian lấy ra một mẩu giấy đã gấp lại được phủ đầy những dòng chữ in nhỏ, và đưa cho nàng.
Evie đọc hàng chữ Một lý thuyết mới về bệnh lao phổi trên đầu trang giấy. Bởi vì ánh sáng duy nhất trong căn phòng đến từ khung cửa sổ nhỏ, và mắt nàng đang mệt mỏi, nàng lắc đầu. "Em có thể đọc nó sau được không?"
"Được. Nhưng tôi sẽ nói với em vấn đề chính của lý thuyết này—rằng bệnh lao phổi được gây ra bởi những sinh vật sống—chúng rất nhỏ, không thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Chúng ở lại trong những buồng phổi người bệnh. Và căn bệnh này lây từ người bệnh sang người khỏe mạnh khi người hít vào một phần khí người bệnh thở ra từ lá phổi của anh ta."
"Những sinh vật rất nhỏ trong phổi?" Evie ngây ra lặp lại. "Nó thật vô lý. Bệnh lao phổi bị gây ra bởi sự biến chuyển tự nhiên do ốm đau...hoặc là bởi ở ngoài trời quá lâu trong cái lạnh và ẩm ướt..."
"Bởi vì chẳng có ai trong hai chúng ta là bác sĩ hay nhà khoa học, một cuộc tranh luận về vấn đề này sẽ chẳng có ích gì. Dù vậy, để cho an toàn...tôi e là tôi sẽ phải hạn chế thời gian mà em ở cạnh cha em lại."
Tờ giấy rơi khỏi tay nàng. Sửng sốt vì lời nói đó, Evie cảm thấy mạch đập nàng dồn dập lên một cường độ điên cuồng. Sau tất cả những gì mà nàng đã trải qua để được ở cạnh cha nàng, Sebastian lại đang cố gắng từ chối nàng những ngày cuối cùng mà nàng có với ông—tất cả chỉ vì một lý thuyết y học chưa được chứng minh nào đó được in trên một tờ rơi? "Không," nàng nói dữ dội. Cổ họng nàng co giật, và những lời của nàng buột ra quá nhanh khiến cho miệng nàng không theo kịp. "T-t-tuyệt đối không. Em sẽ ở bên ông lâu chừng nào em muốn. Ngài c-chẳng quan tâm cái...cái đếch gì đến em cả, hay đến ông...ngài chỉ muốn tàn nhẫn để chứng minh cho em thấy ngài có qu-quyền—"
"Tôi đã thấy những tấm trải giường," Sebastian nói cộc lốc. "Ông ấy ho ra máu, nhầy, và có quỷ mới biết là còn cái gì khác nữa...và em càng dành nhiều thời gian bên ông ấy, thì em càng có nguy cơ hít phải bất cứ thứ gì đang giết chết ông ấy."
"Em không tin vào cái lý thuyết ngớ ngẩn của ngài. Em có thể tìm thấy cả t-tá những bác sĩ sẽ bảo đó là chuyện nực cười—"
"Tôi không thể để em mạo hiểm được. Chết tiệt thật, em có muốn thấy mình trong cái giường đó sáu tháng sau với hai buồng phổi chết dần chết mòn không?"
"Nếu ch-ch-chuyện đó xảy ra, đó cũng chẳng phải việc ngài nên lo lắng."
Họ đứng đó đối đầu nhau trong sự im lặng tức giận, Evie có một ý thức thoáng qua rằng những lời lẽ chua chát của nàng đã cứa sâu hơn là nàng mong đợi.
"Em nói đúng," Sebastian nói hung dữ. "Nếu em muốn biến mình thành một kẻ bệnh lao, cứ đi mà làm. Nhưng đừng có ngạc nhiên khi tôi từ chối ngồi xoắn vặn hai tay bên giường em. Tôi sẽ không làm một thứ gì để giúp em hết. Và khi em nằm đó ho lộn phổi em ra, tôi sẽ hân hoan như quỷ mà nhắc nhở em rằng đó chính là cái lỗi đáng nguyền rủa của em vì đã là một tên ngốc cứng đầu cứng cổ!" Anh kết thúc tràng diễn văn bằng một cử chỉ cáu tiết.
Thật không may, Evie đã được sống cùng quá nhiều những cuộc đối đầu với Bác Peregine để có thể phân biệt được những cử chỉ tức giận và những màn dạo đầu của một trận đòn. Nàng rùng mình theo bản năng, hai cánh tay tự động đưa lên che lấy đầu. Khi cái đau của cú đánh nàng nghĩ đã không tới, nàng thở ra một hơi và ngập ngừng hạ hai cánh tay xuống, nàng thấy Sebastian nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt kinh ngạc trống rỗng.
Rồi gương mặt anh tối lại.
"Evie," anh nói, giọng anh chất chứa một sự mãnh liệt như lưỡi dao khiến cho nàng sợ hãi. "Có phải em nghĩ tôi sắp...Chúa ơi. Ai đó đánh em. Ai đó đã đánh em trước đây—kẻ quái nào thế?" Anh thình lình đưa tay về phía nàng—quá đột ngột—và nàng loạng choạng ngã về phía sau, đụng mạnh vào bức tượng sau lưng. Sebastian trở nên hoàn toàn bất động. "Khỉ thật," anh thì thầm. Anh có vẻ như đang đấu tranh với một cảm xúc mạnh mẽ nào đó, anh chăm chú quan sát nàng. Sau một lúc lâu, anh nói nhẹ nhàng. "Anh sẽ không bao giờ đánh một phụ nữ. Anh sẽ không bao giờ làm hại em. Em biết điều đó mà, phải không?"
Mắc kẹt trong đôi mắt sáng lấp lánh đang giữ chặt lấy mắt nàng với sự mãnh liệt đến thế, Evie không thể cử động hay thốt lên được tiếng nào. Nàng giật mình khi anh chầm chậm tiến đến chỗ nàng. "Ổn rồi," anh thì thầm. "Để anh đến với em. Ổn rồi mà. Bình tĩnh nào." Một cánh tay của anh trượt quanh người nàng, bàn tay kia anh vuốt tóc nàng, và rồi nàng có thể hít thở trở lại, sự nhẹ nhõm chảy tràn qua người nàng. Sebastian mang nàng đến gần anh hơn, môi anh áp lên thái dương nàng. "Ai đã làm thế?" anh hỏi.
"D-dượng của em," nàng cố gắng để nói. Cử động của bàn tay anh trên lưng nàng ngừng lại khi anh nghe thấy nàng lắp bắp.
"Gã Maybirck à?" anh kiên nhẫn hỏi.
"Không, ng-người kia."
"Lão Stubbin."
"Vâng." Evie nhắm mắt lại sung sướng khi cánh tay anh ôm quanh người nàng. Được ôm sát vào ngực Sebastian, với má nàng gác lên vai anh, nàng hít vào hương thơm của làn da sạch sẽ, và một chút hương tinh dầu gỗ đàn hương tinh tế.
"Có thường xuyên không?" nàng nghe anh hỏi. "Hơn một lần rồi sao?"
"Gi...giờ nó không còn quan trọng nữa."
"Có thường xuyên không, Evie?"
Nhận ra anh sẽ còn hỏi mãi cho đến khi nàng trả lời, Evie làu bàu, "Không t-thường xuyên lắm, nhưng...những khi em làm ông ta phật lòng, hay Dì Fl-Florence, ông ta sẽ nổi điên lên. Lần c-cuối cùng mà em c-cố gắng trốn đi, ông ta đã đánh bầm mắt và d-dập môi em."
"Lão đã làm thế à?" Sebastian im lặng trong một lúc lâu, và rồi anh nói với một sự nhẹ nhàng lạnh lẽo. "Anh sẽ xé xác lão ra từng mảnh."
"Em không muốn điều đó," Evie nói nghiêm túc. "Em-em chỉ muốn được an toàn thoát khỏi ông ta. Khỏi tất cả bọn họ."
Sebastian ngửa đầu ra sau để nhìn xuống gương mặt ửng đỏ của nàng. "Em an toàn," anh nói trong một giọng trầm. Anh nâng một bàn tay lên mặt nàng, vuốt ve gò má nàng, để cho đầu ngón tay anh trượt theo vết những đốm tàn nhang màu vàng dọc theo sống mũi nàng. Khi hàng lông mi nàng chớp chớp khép lại, anh vuốt ve hai đường cong mảnh dẻ của lông mày, và đỡ lấy mặt nàng trong lòng bàn tay. "Evie," anh thì thầm. "Anh thề trên cuộc sống của mình, em sẽ không bao giờ phải chịu đau đớn dưới hai bàn tay anh. Anh có thể là một gã chồng quỷ quái tồi tệ trong những khía cạnh khác...nhưng anh sẽ không làm đau em theo cách đó. Em phải tin như thế."
Những thần kinh nhạy cảm trên da nàng uống vào những cảm giác một cách khao khát...sự đụng chạm của anh, không khí tỏa ra gợi cảm từ hơi thở của anh lên môi nàng. Evie sợ phải mở mắt ra, hay làm bất cứ điều gì đó có thể ngắt quãng khoảng khắc này. "Vâng," nàng thì thầm. "Vâng...em—"
Một sự sửng sốt ngọt ngào của nụ hôn kiếm tìm trên môi nàng...một nụ hôn nữa...nàng đón nhận anh với một cái thở gấp nhẹ. Miệng anh như lụa nóng và lửa nhạy cảm, chiếm lấy nàng với áp lực lùng sục dịu dàng. Những ngón tay anh trượt khắp mặt nàng, âu yếm nghiêng đầu nàng để điều chỉnh góc độ giữa họ.
Khi Sebastian cảm thấy nàng lảo đảo, sự thăng bằng của nàng bị tước đi, anh nắm lấy bàn tay nàng và nhẹ kéo nó lên đặt trên gáy anh. Nàng nâng bàn tay kia lên theo, bám vào cổ anh và đáp lại những nụ hôn ấp ủ ngọt ngào. Anh đang thở nhanh, cử động của ngực anh là một sự va chạm đầy quyến rũ lên ngực nàng. Đột nhiên những nụ hôn của anh trở nên sâu hơn, mạnh mẽ hơn, mang niềm đam mê lên tới một sự cấp bách thiêu đốt khiến nàng oằn người áp vào anh, tuyệt vọng tìm kiếm sự gần gũi hơn nữa với cơ thể nam tính cứng rắn của anh.
Một âm thanh của khao khát đau đớn bật lên khỏi cổ họng Sebastian, và anh dứt môi đi. "Không," anh thì thầm đứt quãng. "Không, chờ đã...em yêu...anh đã không có ý bắt đầu chuyện này. Anh chỉ...chết tiệt thật."
Những ngón tay của Evie cuộn chặt lại vào lớp vải áo khoác của anh, và nàng vùi mặt vào cổ áo bằng vải lụa xám trơn mịn. Bàn tay Sebastian khum lấy gáy nàng, cả người anh nâng đỡ cơ thể run rẩy của nàng. "Anh vẫn giữ nguyên những gì anh đã nói lúc trước," anh nói trong tóc nàng. "Nếu em muốn chăm sóc cho cha mình, em sẽ phải nghe theo những mệnh lệnh của anh. Thông hơi cho căn phòng—anh muốn cửa ra vào và cửa sổ phải mở vào mọi lúc. Và đừng có ngồi quá gần với ông ấy. Hơn nữa, bất cứ khi nào em ở bên ông ấy, anh muốn em cột một cái khăn tay trước miệng và mũi em."
"Gì cơ?" Evie đẩy anh và nhìn anh ngờ vực. "Để cho những sinh vật tí hon đó không bay vào trong phổi em sao?" nàng hỏi châm biếm.
Đôi mắt anh nheo lại. "Đừng có thử anh, Evie. Anh đã gần đến mức cấm em đến thăm ông ấy rồi đấy."
"Em sẽ cảm thấy thật nực cười, đeo một cái khăn tay ở trên mặt như thế," nàng phản đối. "Và việc đó sẽ làm cha em đau lòng."
"Anh chẳng quan tâm cái đếch gì hết. Khắc vào trí của em rằng nếu em không nghe theo lời anh, em sẽ không được thấy ông ấy."
Evie giật người ra khỏi anh khi một đợt sóng giận dữ mới tràn qua nàng. "Ngài chẳng tốt đẹp gì hơn người nhà Maybrick," nàng cay đắng nói. "Em đã kết hôn với ngài để được tự do. Và thay vào đó em chỉ trao đổi một tập đoàn cai ngục này để nhận lấy một kẻ khác."
"Chẳng có ai trong chúng ta được tự do hoàn toàn, nhóc à. Ngay cả anh cũng không."
Nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nàng trừng mắt nhìn anh. "Ít nhất thì ngài có quyền quyết định cho chính mình."
"Và cho cả em nữa," anh chế nhạo, có vẻ thích thú cơn giận bừng lên mà anh đã khiêu khích ở nàng. "Thánh thần ơi, một biểu lộ cực kỳ làm sao. Vẻ thách thức dữ dội đó...khiến cho anh muốn ngủ với em."
"Đừng có chạm vào tôi một lần nữa," nàng quát lên. "Đừng bao giờ!"
Điên người hơn, anh bắt đầu cười khi anh đi về phía cửa.