Lễ trao giải kết thúc, tôi bị Loki kéo về nhà. Sau khi đưa tôi đến cửa, dặn dò tôi phải ăn chút gì rồi nghỉ ngơi, hắn không lên lầu, chỉ nói có việc phải đi một chút, lát nữa sẽ trở lại.
Tôi bước tới trước cửa, tra khóa vào ổ, nhưng vặn đi vặn lại một lúc lâu mà không mở được cửa. Tôi lẩm bẩm không phải Shia lại thay khóa đấy chứ, chắc trong nhà cũng chẳng có ai, tôi định đứng ngoài cửa đợi Loki về. Nhưng chìa khóa mới rút một nửa, cửa đã bị kéo văng ra, tôi bị người ta túm cổ lôi vào trong, thiếu chút nữa thì vồ ếch dưới sàn nhà.
Tôi đứng còn chưa vững, hàng đống quả cầu chứa chất lỏng cùng bọt khí ma pháp đã đồng loạt nổ tung, vô số bọt nước đủ màu vỡ tung giữa không trung, ruy băng bay đầy trời, cánh hoa rơi kín đất… Một đám người ùn ùn kéo tới, vây lấy tôi, sau đó nhấc bổng tôi tung lên cao.
“Con nhỏ này, cuối cùng cũng chịu về.”
“Ena, Shia cứ lẩm bẩm tên em mãi, làm anh đau cả đầu…”
“Lão đại đã về rồi!”
“Chị Ena!”
“Bây giờ cậu đã hơn tớ một tuổi, sang năm cậu lại tiếp tục già hơn tớ nữa, ha ha ha ha!” Shia lôi một miếng bơ to đùng ra, xát đầy hai tay, sau đó tỉ mỉ trét lên da mặt tôi, “Oa, sao tóc cậu còn chưa trét bơ lên mà đã trắng rồi?”.
Tôi quẹt đám bơ trên mắt đi, mặt lạnh te nhìn cả đám: “Cứ nghĩ sinh nhật năm nay sẽ có gì mới lạ, kết quả chỉ là lượng bơ tăng gấp đôi thôi à?”.
“Có hoa tươi, có rượu ngon, còn thêm cả bơ nữa, làm người thì phải biết đủ chứ!”
“Shia, hai tháng nữa là sinh nhật của cậu đúng không, tự lo đi.”
Shia đứng bật dậy, lao vào lòng Teese: “Anh yêu, người ta sợ quá đi”.
“Được rồi, được rồi, đừng để lỡ thời gian, cứ lôi em ấy lên ban công đã”.
Teese vỗ vai Shia. Shia bừng tỉnh, gật đầu, lại hô cả đám khiêng tôi lên, đạp văng cánh cửa phòng tội nghiệp, ném tôi vào tấm đệm to đùng, trắng muốt, cực kỳ mềm mại trải ngoài ban công.
Sao trời như vô số những con mắt sáng ngời, chằng chịt, chi chít, trải dài vô tận, lặng lẽ lập lòe trên bầu trời đêm hun hút. Ánh sáng huy hoàng của đất Vanaheim chiếu rực nửa góc trời. Vô số ngọn lửa rực cháy như những đóa hoa mỹ lệ, rung động giữa không trung. Vàng và bạc, đen và đỏ, màu sắc lộng lẫy, ánh sáng chói mắt, huy hoàng giữa trời đêm.
Những ngọn lửa nối liền với nhau thành một hàng chữ, rất lớn, rất đẹp, vắt ngang hơn nửa bầu trời đêm của Vanaheim.
Chúc Ena sinh nhật vui vẻ! Chúng mình mãi mãi yêu cậu!
Tôi bị khung cảnh trước mặt khiến cho ngây ngất. Nhìn xung quanh, cái đám người bình thường mồm mép thô tục y như mấy bà hàng tôm hàng cá, nay đang nở nụ cười tươi rói nhìn tôi. Shia bình thường là loại giỏi thể hiện tình cảm, đột nhiên hôm nay lên cơn xấu hổ, cười như không cười mà vỗ vai tôi: “Ngày thường trông cậu lầm lầm lỳ lỳ thế mà cũng nhạy cảm ghê lắm. Yên tâm đi, dù cậu có biến thành gì đi nữa, các chị đây cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu!”.
Tôi chẳng nói lời nào, nhào tới ôm chầm lấy cô nàng, ôm thật chặt. Lolo như mọi ngày vẫn bám dính trên lưng, ôm tôi chặt không kém. Shia ôm tôi, nhưng tay lại vỗ mông Lolo.
Đột nhiên nhớ ra nếu bị người khác làm cho cảm động tức là mình thua rồi, tôi đang chuẩn bị tuôn ra mấy câu nồng nàn thắm thiết để làm Shia sụt sịt thì chợt thấy Loki vội vã từ xa chạy lại, nhảy xuống ban công, ôm ngực thở dốc: “Thần tộc Aesir tới rồi”.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn hắn, trên vẻ mặt đều là nét kinh hoàng.
Shia kinh ngạc: “Cái gì… Chuyện này là sao?”.
“Không phải chúng ta đang đình chiến sao?” Tôi chạy tới trước mặt Loki, “Loki, anh sao thế này? Ai tấn công anh?”.
Loki cắn môi, không nói dù chỉ một câu. Thế nhưng tôi có thể thấy từ phía xa sau lưng hắn, hàng đàn cốt phượng và cốt long đang lao tới như vũ bão.
“Đê tiện!”, Shia cũng chạy tới đây, “Bọn chúng lấy hiệp thương đình chiến làm cái cớ để chúng ta không cảnh giác, sau đó tấn công bất ngờ… Thì ra đấy chính là mục đích của chúng sao?”.
“Teese, Shia, hai người đi với ta. Những người còn lại ở đây với Ena, không được ra ngoài.” Nói đến đây, Loki ném một quả cầu tín hiệu lên trên trời, “Ena, nhất là em, không được rời khỏi đây. Bọn chúng tới đây là vì em, em mà ra khỏi nhà là coi như xong luôn đấy”.
“Còn anh thì sao?” Tôi thấy máu đang rỉ ra từ vết thương trên ngực Loki, nắm chặt lấy cổ tay hắn: “Anh đang chảy máu kìa”.
“Là Hoder… Ban nãy ta vừa dùng một loại ma pháp cao cấp, trong lúc niệm chú không thể dừng lại, hắn nhân cơ hội đâm ta một kiếm. Giờ ta phải đi hội hợp với Balder và Freyr. Lần tấn công này, chủ thần chỉ có Thor, Hoder và Bragi, nếu không phải tập kích bất ngờ, chúng đừng mơ vào được Vanaheim. Chỉ cần tập hợp đủ quân đội là có thể khống chế được tình hình”, Loki ho vài tiếng, “… Ta phải đi tìm Freyr gấp”.
Đợi Shia và Teese nhảy khỏi ban công, Loki giăng một tầng ma pháp bảo vệ xung quanh ban công, sau đó mới đi theo hai người kia.
Bọn họ đi được một lúc lâu rồi mà tôi vẫn không tài nào bình tĩnh được, đi đi lại lại, bứt rứt không yên. Fulla, Guffy và Ferri chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Lolo thì rúc trong lồng ngực, dùng đôi mắt to tròn sáng rực nhìn tôi.
Ở phía xa kia, dưới trời sao dày đặc, đàn cốt long và cốt phượng như những đám cương thi đội mồ sống dậy, bay lượn trước cửa hoàng cung Hoenir lộng lẫy ánh đèn, di chuyển trong chớp mắt. Nhưng chỉ lát sau, một đàn kim dực long lao ra từ phía trong hoàng cung, chưa cần đến gần, những con rồng vàng bốn cánh đã phun lửa, ngọn lửa cháy hừng hực, dài hơn mười mét, lao thẳng về phía một nhóm Thần tộc Aesir.
Tôi chạy tới gần lan can, muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng bên ngoài ban công đột nhiên lóe lên một quầng sáng bạc.
“Tộc Aesir!” Tôi vội vã lùi lại, lôi đống ống nghiệm cùng một ít vũ khí ra, ném cho ba người kia. Thế nhưng ba người vốn chỉ là công nhân bình thường trong xưởng rèn, làm gì có khả năng chiến đấu, chỉ biết há hốc mồm nhìn phía sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại, một người con gái đang ngạo nghễ lơ lửng phía trên ban công. Nàng mặc váy dài màu đen, cổ và tay áo đều có viền đăng ten trắng muốt, không đem theo vũ khí. Nhất thời tôi cũng không biết nàng giữ chức vụ gì.
Tôi lập tức rút ra ba ống nghiệm và một chiếc rìu nhỏ ra, ném về phía nàng.
Ống tay áo của nàng vung lên, một vòng tròn màu lam lạnh lẽo đột ngột lóe lên trước người nàng, sau đó những thứ kia đều lần lượt rơi xuống đất, nát bấy. Thì ra là đại vu sư. Tôi lập tức rút đoản kiếm ra, lao tới trước mặt nàng, kiếm nhắm thẳng vào cổ họng.
Nàng đột nhiên vươn tay giữ chặt cổ tay tôi, ngẩng đầu, nhìn tôi bằng đôi mắt màu tím đậm đẹp đến mê hồn: “Ena, muốn giết ta sao?”.
“Chị…” Đoản kiếm trong tay tôi rớt xuống đất.
Nhìn kỹ nàng một lượt, đúng là chị tôi rồi. Ngoại trừ việc màu mắt chị đậm hơn trước một chút thì nào có gì thay đổi lớn. Có điều, mái tóc xoăn ngày xưa vốn có màu vàng nhạt nay đã biến thành màu tím đậm. Da dẻ vẫn trắng ngần như tuyết lạnh, dáng người cao ráo, chân rất thon, rất dài… Lần đầu tiên tôi giật mình phát hiện, trừ màu tóc ra, chị tôi nhìn đâu cũng thấy giống Thần tộc Aesir.
“Hôm nay ta đến đây chỉ muốn nói cho em một chuyện: Em là Thần tộc Aesir. Có chịu về nhà không?” Ngay cả cung cách nói chuyện của chị cũng mang đậm phong cách Aesir. Vì sao tới bây giờ tôi mới nhận ra?
“Tôi không phải Thần tộc Aesir”, tôi lùi về phía sau hai bước, “Cô không phải chị tôi!”.
“Ta bây giờ không còn là chị em nữa, không sai. Ta là Freyja.”
Lãnh chúa Bóng đêm của tộc Aesir, đại vu sư đứng đầu thần điện, một trong mười hai vị chủ thần, người ban tặng sự sinh sôi nảy nở cho vạn vật? Tôi nhìn thấy dấu hiệu của chủ thần bên dưới vành tai chị, đột nhiên đầu óc rối tung, vô thức thốt lên: “Chị thức tỉnh khi nào?”.
“Sau khi bị nhóm Thần tộc Aesir tập kích làng Jill đánh trọng thương.”
“Chị là con ruột của cha mẹ?”
“Đúng, nhưng em không phải.”
“Vậy sao chị lại trở thành Thần tộc Aesir?”
“Bởi vì mẹ ta là Thần tộc Aesir.”
Tôi ngơ ngác: “Vậy đó là lý do khiến cha xuất ngũ? Vì sao lúc đó ả đại vu sư kia lại tìm được chúng ta? Tại sao muốn tàn sát cả làng?”.
“Đó chỉ là chuyện ngẫu nhiên, đám quân Aesir kia không phải quân đội do hoàng gia trực tiếp cai quản. Chuyện em được đưa tới tộc Vanir là ý của bệ hạ, ngài muốn giấu em ở một ngôi làng bí mật nhất, hẻo lánh nhất, nhưng năm đó mâu thuẫn giữa hai tộc đã lên tới đỉnh điểm, ngay cả nơi khỉ ho cò gáy như làng Jill cũng không thoát được. Ả đại vu sư kia bày ra một ma trận triệu hồi trong rừng, ngay sau đó làng Jill đã bị một đội quân Aesir san thành bình địa.”
“Ý của chị là… Odin đem giấu em trên đất tộc Vanir?”
“Đúng. Sở dĩ ngài đưa em đến làng Jill là vì biết ta đang ở đó, ngài đã để ta khôi phục ký ức từ rất sớm, nhằm bảo vệ em thật an toàn. Có điều, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau khi bị thương nặng, ta lập tức trở về Asgard chữa trị, đến lúc quay lại, lão trưởng thôn nói em đã tới Helhiem. Bọn ta lập tức tới Helhiem tìm em, nhưng phải ra về tay trắng. Sau đó ta mới biết, thì ra chúng ta đã bị lão trưởng thôn ấy lừa, từ đó trở đi ta hoàn toàn không còn manh mối gì về em nữa.”
“Tại sao sau khi thức tỉnh chị lại lựa chọn trở về Asgard?”
“Đây là số mệnh, chúng ta không thay đổi nó được. Giống như em, tới ngày em thức tỉnh, chắc chắn em sẽ tự trở về Asgard, trở thành một thành viên của đại gia đình Aesir.”
“Không!!!” Tôi không tài nào chấp nhận được những lời Freyja nói, “Em không đi. Em không tin, bất kể vì cái gì, Thần tộc Aesir mãi mãi là kẻ địch của em”.
“Cho dù chị em cũng là Thần tộc Aesir?” Freyja bước lại gần tôi, giọng điệu rất hung hăng, “Cho dù đế vương của tộc Aesir chính là người chồng yêu quý của em?”.
Ba người còn lại trong phòng đều hít sâu một hơi.
Tôi cố gắng bắt mình bình tĩnh lại: “Các ngươi đừng có nói năng nực cười như thế nữa. Tôi không cần biết Odin đã cho chị cái gì, để chị chạy đến đây nói mấy lời dối trá đó với tôi. Hắn từng nói sẽ không ép buộc tôi, sao hôm nay còn bày trò này ra nữa?”.
“Bởi vì em là Frigg, còn ngài thì không muốn để em thức tỉnh. Ngài để cho Frigg số 2 tiếp cận Loki, rồi hôm nay cử chúng ta đến đây dẫn em về, tất cả đều là vì ngài đã biết nguyên nhân vì sao năm xưa Frigg hồn phi phách tán.”
“Nếu Frigg đã hồn phi phách tán rồi, sao chỉ còn bảo tôi chính là cô ta, chị không thấy lời chị nói mâu thuẫn lắm à?”
“Phục chế chủ thần không phải là chuyện khó, nhưng Loki lại thất bại hết lần này tới lần khác, em nghĩ đó là chuyện ngẫu nhiên sao?”
“Chị, từ trước tới nay đối với tôi, chị vẫn là người quan trọng nhất trên thế giới này, nhưng hôm nay đã khác rồi. Tôi có bạn bè, có Loki, còn có sự nghiệp và ước mơ phía trước… Tôi mãi mãi là con dân của tộc Vanir, bất kể dòng máu đang chảy trong người tôi là của chủng tộc nào đi nữa. Thế nên, dù thế nào tôi cũng không thể theo chị được.”
“Trước lúc đi bệ hạ có dặn ta, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì không thể để em thức tỉnh… Em vẫn khăng khăng đến cùng sao?”
“Tôi không muốn trở thành người nào cả.” Tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn Freyja, “Tôi là Ena, chỉ là Ena thôi”.
Freyja khẽ thở dài, trên tay nàng đột nhiên xuất hiện một quầng sáng màu lam lạnh lẽo, môi nàng lẩm bẩm câu thần chú, sau đó nàng ném quầng sáng đó về phía tôi. Tôi còn chưa kịp né, đột nhiên một cơn đau buốt truyền tới từ phía thắt lưng. Những tưởng chỗ đó bị chảy máu, tôi vội xé áo ra, mới phát hiện dấu ấn hình thoi nơi đó đã biến mất hoàn toàn.
“Thức tỉnh chia ra làm ba giai đoạn: Giai đoạn một, sống như người bình thường; Giai đoạn hai, tìm về ký ức; Giai đoạn ba, thức tỉnh thành chủ thần. Lúc hoàn toàn thức tỉnh, em có thể lựa chọn việc quên đi ký ức sau khi sống lại, hoàn toàn biến thành em của ba nghìn năm trước, cũng có thể lựa chọn giữ lại ký ức kiếp này…”
Đôi môi tím nhạt của nàng khẽ đóng mở, từng lời nàng thốt ra tôi đều nghe được, nhưng không thể tiếp thu dù chỉ là một tiếng.
Ký ức cùng quá khứ của hàng nghìn năm trước, từng mẩu hình ảnh nát vụn trong những giấc mơ… lúc này chúng giống như một cơn hồng thủy, hoàn toàn nuốt chửng lấy tôi. Tôi gục xuống đất, cả người run bần bật, hai tay ôm chặt lấy cơ thể.
Cuối cùng ta đã hiểu, vì sao khi Frigg số 2 nói ra nguyên nhân Frigg qua đời, Loki vừa nghe đã biết nàng là giả.
Cũng hiểu được tại sao Loki luôn bứt rứt bất an, còn Odin chỉ lặng lẽ âm thầm.
Freyja chỉ đứng lại nhìn ta trong chốc lát, sau khi xác định ta đã hoàn toàn lấy lại được ký ức, nàng lập tức biến mất khỏi ban công. Nhóm Fulla cũng bắt đầu nhận ra ta có gì đó không ổn, vội đỡ ta ngồi xuống giường.
Không biết qua bao lâu, đúng lúc quân đội Aesir sắp bị đánh tan, dưới chân họ đột nhiên lóe lên một ma trận triệu tập khổng lồ, tất cả quân địch được kéo về Asgard trong nháy mắt. Rồi chỉ lát sau Loki, Shia và Teese đều đã chạy trở về ban công.
Sif, Tyr… còn cả Loki nữa.
Loki ngồi xuống cạnh giường, vòng tay ôm lấy ta: “Ena, em không sao chứ”.
Gương mặt này, mới một phút trước đây còn khiến ta yêu thương say đắm, mỗi lần nhìn là một lần tim loạn nhịp. Ta nhớ tới dáng dấp già nua khắc khổ của Odin khi chàng xuất hiện lần đầu, ta co người lại, thân thể khẽ run lên” “Em… em muốn yên tĩnh một chút”.
Ta đã làm gì thế này?
… Phản bội Odin… Đối tượng lại chính là kẻ đã bóp nát hạnh phúc của ta – Hỏa thần Loki.
“Loki điện hạ, Freyja vừa tới đây”, Fulla run rẩy nói.
“Freyja?”, Loki kinh ngạc: “Ena, cô ta đã làm gì em?”.
“Không. Cô ta chẳng làm gì cả.”
Fulla nghe ta trả lời vậy, cũng không nói gì thêm. Ta vùi mặt vào giữa hai đầu gối, những chuyện trong quá khứ như bày ra trước mắt. Bụi mờ của ba nghìn năm phủ lên dày đặc, vậy mà sống động như mới hôm qua. Ngay cả việc nhớ lại ta cũng thấy tim mình chết lặng.
“Em chỉ thấy hơi khó chịu thôi, mọi người để em yên tĩnh một chút là được rồi”, ta nói nhỏ, “Teese, anh ở lại một chút. Em có chuyện muốn nói với anh”.
Mọi người nghi hoặc nhìn ta. Cuối cùng Loki khẽ vỗ vai ta, rồi đuổi mọi người ra ngoài.
Trên nền trời đêm tĩnh lặng kia, ngàn vạn vì sao đang chậm rãi chuyển động. Teese ngồi xuống cạnh ta, trên gương mặt trẻ trung, cực kỳ sáng sủa là ánh sao bàng bạc. Ta nhìn hắn: “Tyr, ngươi không chịu thức tỉnh, là vì không có ký ức của quá khứ, hay là vì Shia”.
Hắn giật mình, nhưng ngay sau đó lại cười phá lên: “Vậy Thần hậu bệ hạ không chịu thức tỉnh, là bởi không có ký ức, hay là vì lưu luyến Loki?”.
Ta ôm trán, không muốn giải thích gì nhiều, chỉ nói khẽ: “Nói cho ta biết, trong cuộc chiến Hoàng hôn của các vị thần, ai đã giết Odin?”.
“Fenrir.”
“Ai sai khiến nó?”
“Muốn nghe đáp án thực sự sao?”
“Nếu mọi chuyện đúng như trong lịch sử chép lại, vì sao ngươi lại ở lại tộc Vanir? Ta biết ngươi yêu hắn.” Một lúc lâu hắn cũng không đáp trả, ta lại thử ướm lời: “Là vì Sif, đúng không?”.
Hắn vẫn y như trước, trên gương mặt lúc nào cũng là nụ cười vô cùng tao nhã, nhưng lại rất kiệm lời. Người ta nói, điểm này hắn rất giống ta, ngay cả Sif cũng nói vậy. Thế nhưng, đây cũng chính là điểm từng khiến Sif phải tan nát cõi lòng.
“Bệ hạ đã không còn giống ngày xưa nữa rồi, giờ đây ngài vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn. Ban nãy, Bragi bị chúng ta truy đuổi, chỉ mành treo chuông, nhưng ngài vẫn quyết định rút quân đội trở về.”
Ta im lặng nhìn hắn. Hắn căm hận con trai của Loki – Fenrir, nhưng lại không ghét Loki. Căn bản vì hắn không biết Loki đã làm những chuyện kinh khủng gì thôi.
Đêm đó, ta cũng không trao đổi được gì với Tyr, từ sau chuyện xảy ra với hắn và Sif năm đó, ta và hắn vẫn cứ như vậy, chẳng nói với nhau được câu nào. Lúc hắn đi rồi, ta nằm dài trên giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Trước lúc mê đi, giọng nói của rất nhiều người cứ quanh quẩn bên tai ta.
Một cậu bé con nức nở:
“Chị ơi, chị ơi… Vì sao bọn họ lại đối xử với em như thế, em có làm sai chuyện gì đâu…”
…
Giọng nói của một người đàn ông trung niên:
“Frigg, sói và chó khi còn bé chẳng khác gì nhau. Cho dù em đem sói về, nuôi nó như chó giữ nhà, nhưng bản tính của nó vĩnh viễn không thay đổi, nó giống như là định mệnh vậy. Loki tương lai sẽ trở thành tà thần biến cả đất Asgard này thành binh địa, em để hắn đi đi.”
…
Một cô gái trẻ nghẹn ngào:
“Người ta thích thì không thích ta, người thích ta ta lại không có chút cảm tình. Tyr nói, chuyện ta làm đang khiến hắn thấy phiền. Ngươi nói xem, sao cuộc đời này lại nực cười như thế chứ?”
…
Một chàng trai tuổi còn rất trẻ mỉm cười:
“Nếu nhất định phải nói câu kia, ta không nói được, đành đền bù em cái khác vậy… Thôi thì miễn cưỡng lấy em có được không.”
…
Giọng nói rất dịu dàng của Loki:
“Chị, em đã trở về.”
…
Giọng nói khiếp sợ của một cô gái:
“Bệ hạ, điện hạ Balder… đã qua đời.”
…
Tiếng hét thảm thiết giữa đám đông hỗn loạn:
“Người đâu, người đâu, cung điện Valhalla đang bốc cháy! Người đâu, mau tới…”
…
Một khe vực sâu ngàn trượng. Dưới đáy vực là một nhà tù vô tận, vừa ẩm ướt lại vừa tăm tối, tay chân của chàng trai tóc đỏ bị gông xiềng nặng ngàn cân trói chặt. Trên người hắn phủ kín vết thương và máu đỏ, gương mặt tuấn mỹ vô song nhưng tràn ngập điên cuồng ngẩng cao, hai tay không ngừng rung xích sắt, loảng xoảng, loảng xoảng:
“Odin! Frigg! Ta sẽ không tha cho các ngươi đâu, mãi mãi không tha thứ! Dù ta có chết, cũng phải bắt các ngươi xuống mồ với ta! Các ngươi chờ đấy, một ngày nào đó nhất định ta sẽ thoát ra. Chị, nhất định chị phải chờ. Nhất định em sẽ về lấy chị! Ha ha ha ha ha…”
…
Cuối cùng, gương mặt ngây thơ, thanh tú, giàn giụa nước mắt của Loki hiện lên: “Chị ơi, em yêu chị… Nhất định chị phải chờ em”.
… Ta bừng tỉnh, ngồi dậy, lau vầng trán đẫm mồ hôi, cả người run rẩy, nắm chặt hai tay.