Nửa tỉnh nửa say, tôi cảm thấy mình bị người nào đó dìu đi, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm mấy câu, nhưng ngay cả bản thân cũng chẳng nhớ được mình đã nói gì. Chuyện gì xảy ra tiếp đó, tôi hoàn toàn không hay không biết.
Sau đó, tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, một chàng trai với mái tóc đen, cởi trần, xoay lưng về phía tôi, đang dùng vải băng bó vết thương. Tôi không rõ đây là đâu, nhưng tôi biết mình đang ngồi trên giường, còn hắn ngồi cạnh giường. Tôi liên tục nói: “Để em làm cho”, nhưng hắn chẳng thèm để ý. Tôi nhào tới, ôm lấy hắn từ đằng sau, nhẹ nhàng cọ tới cọ lui trên tấm lưng trần rắn chắc. Thế mà hắn chỉ lạnh lùng nói một câu: “Đừng cọ nữa, nếu chảy máu, em đi mà chịu trách nhiệm”. Ai ngờ, tôi chẳng biết sợ là gì, ngược lại còn hết sức vui vẻ, cao giọng nói: “Được, em chịu trách nhiệm, chuyện gì của chàng em cũng cam tâm chịu hết”. Hắn vẫn chẳng thèm để ý tới tôi, tiếp tục băng bó, động tác nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi đã xử lý xong vết thương, hắn đột ngột quay người lại, dùng một tay vòng qua eo tôi, ôm tôi vào lòng. Tuy cảnh trong mộng hư vô mờ ảo, nhưng hơi nóng cùng cảm giác nơi bàn tay hắn rất thật. Tay hắn rất lớn, hắn chỉ cần dùng một tay cũng gần như có thể ôm trọn vòng eo tôi. Tôi ngả vào ngực hắn, nhẹ nhàng mân mê tấm băng trắng toát, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi”. Hắn nói: “Lần sau nếu em còn chạy lung tung một mình, có chuyện gì ta cũng mặc”. Tôi nhịn không được mà cười khẽ, vén tóc ra sau tai, nhào tới hôn hắn đến say mê.
Tôi không biết hắn là ai.
Nhưng tôi biết, tôi rất yêu hắn. Chí ít thì trong giấc mơ ấy, tôi và hắn rất yêu nhau.
Nhưng sau khi tôi tỉnh lại, thứ cảm giác ấy đã biến mất không còn tung tích.
Hơi hé mắt, tôi lại nghĩ đến nét cười dịu dàng bên khóe miệng của Lando, còn cả giọng nói hơi trầm, rất đỗi êm tai của ngài, trong lòng tôi lại dấy lên một cơn khó chịu.
Ngay sau đó, tôi chợt phát hiện thân thể mình có điểm là lạ.
Từ trước tới giờ, tôi vẫn có thói quen không mặc gì mà đi ngủ, cũng thích dùng tấm chăn dày bao trọn lấy cơ thể trần trụi của mình, sau đó, trong thứ cảm giác mềm mại ấy, tôi sẽ chìm dần vào mộng đẹp... Thế nhưng, hiện giờ, thứ cực kỳ ấm áp đang kề sát vào da thịt tôi kia, là một thân thể... không phải vóc người mềm mại của con gái, càng không phải là cái chăn bông.
Tôi mở choàng mắt, xung quanh tối đen như mực. Rèm cửa sổ chưa được kéo lại, có thể nhìn thấy sân thượng bên ngoài cửa, phía trên sân thượng là bầu trời đêm lấp lánh những vì tinh tú. Nhờ ánh sáng của những vì sao le lói vào phòng, tôi nhìn thấy rất rõ thứ mà mình đang nằm lên.
Là một người!
Là một gã trai có gương mặt nhìn nghiêng tuyệt đẹp.
Lông mi của hắn vừa dày lại vừa dài, chóp mũi cao thẳng vô cùng thanh tú, để lại một mảng bóng mờ mờ trên gương mặt. Mái tóc ngắn xõa tung trên gối, khoe ra sắc đỏ hoa hồng vô cùng lấp lánh trong bóng đêm.
Tôi thở dốc vì kinh ngạc, lui lại phía sau một chút, nhưng không tài nào nhúc nhích được. Hắn đang ôm chặt lấy tôi, không để lại chút khoảng trống nào. Giãy giụa một hồi cũng không làm gì được, tôi hết cách, đưa tay xuống sờ thử, sau đó phát hiện một sự thật vô cùng khủng khiếp...
Tôi đang nằm trên người hắn.
Hơn nữa, cả hai chúng tôi... đều không mảnh vải che thân.
Nửa tiếng sau, tiếng kêu ầm ĩ của tôi cuối cùng cũng đánh thức hắn. Hắn mơ mơ màng màng đưa tay lên vò tóc, đốt ngọn đèn đặt ở đầu giường lên, nhìn tôi bằng đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ: “... Làm sao thế?”.
Cuối cùng cũng có chút sức lực để giãy ra, tôi túm vội lấy chăn, quấn quanh người. Có điều, chẳng thể nào khống chế được tâm trạng vừa phức tạp vừa tuyệt vọng đang từng đợt dâng lên trong lòng, tôi cất cao giọng hỏi: “Vì sao tôi lại ở đây? Không, đây là đâu?”.
“Gọi ta dậy chỉ vì cái này thôi sao?” Loki híp mắt nhìn tôi, làn da trắng ẩn hiện dưới ánh đèn, mềm mịn tựa như đồ sứ: “Hôm trước em uống say bí tỉ, xong rồi nhào vào người ta, trùng hợp là ta cũng uống hơi nhiều, lại nghe hai cô nàng kia cãi nhau mà ong hết đầu, thế nên ta về nhà”.
“Đây là nhà anh?”
“Ừ, đúng thế”, Loki vừa nói, vừa giơ tay tắt đèn, tiếp tục ngủ.
“Anh đứng lên cho tôi!”
Loki lại thắp đèn, nhưng hơn nửa cái đầu vẫn đang vùi vào trong chiếc gối êm ái: “Ưm... còn chuyện gì nữa?”.
“Anh... Anh... Anh đã làm gì tôi rồi?”
“Làm gì em...” Loki trừng mắt lên, nhưng rốt cuộc cũng không mở mắt ra được bao lâu, lại từ từ nhắm vào: “Chúng ta làm rồi”.
Câu cuối cùng của hắn như sấm sét bổ thẳng vào đầu tôi.
Một lúc lâu sau, tôi còn hóa đá ở trên giường, chết lặng nhìn hắn.
“Ena, đừng buồn.” Loki từ từ nhắm hai mắt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, dáng cười ngọt ngào mà biếng nhác: “Ta rất thích cơ thể của em, cực kỳ mềm mại, vô cùng gợi cảm... Hơn nữa, rất nhiệt tình nóng bỏng, chúng ta còn làm mấy lần kìa”.
Hắn vừa nói xong câu cuối, đã bị tôi cho một cái tát nổ đom đóm mắt. Tôi nắm chặt bàn tay hơi rát, xấu hổ và giận dữ đến độ toàn thân phát run: “Anh... anh...”.
Lần này hắn đã tỉnh hoàn toàn, chậm rãi ngồi dậy, dùng mu bàn tay xoa má, nghiêng đầu cười: “Em muốn nói ta lợi dụng lúc em không tỉnh táo làm trò xằng bậy chứ gì? Thế nhưng, em cứ luôn miệng kêu tên ta, vừa ôm vừa đòi hôn, em chủ động thế, sao lại bảo là lỗi của ta?”.
“Người tôi gọi là Lando!”
“Ta chính là Lando, chẳng qua là ta đổi một cái tên thôi.” Loki xuống giường, tôi lập tức quay mặt đi. Hắn mặc quần, rót ít rượu vang vào chiếc ly đế cao, uống một ngụm: “Chẳng phải em đã vui suốt mấy ngày trời khi biết ta lén hôn em sao? Giờ chúng ta lại có mối quan hệ thân mật như thế này, em phải vui mới đúng chứ?”.
Trên sân thượng, ánh sáng mờ mờ, những nhánh dây leo màu tím rũ xuống, quấn quanh cột La Mã. Loki ngồi tự vào tấm nệm ghế sô pha, ánh sáng màu bạc bao bọc từng đường cong cơ thể đầy nét quyến rũ của nam giới.
Lúc này, tôi chẳng muốn nói thêm gì, rúc sâu hơn vào trong chăn, cong lưng, dùng chăn quấn chặt cơ thể mình từ đầu đến chân.
Đây mới là giấc mơ đáng sợ nhất năm nay. Mau tỉnh táo đi, Ena, mau mau tỉnh táo đi. Sau khi tỉnh rồi, tôi có thể đoạt lại lần đầu tiên của mình từ tay gã đàn ông xằng bậy kia.
Một đêm trôi qua.
Mộng không tỉnh, tôi cũng chăng thể đoạt lại lần đầu tiên của mình, thậm chí vì quá buồn phiền mà tinh thần suy sụp. Tôi mang theo đôi mắt thâm quầng đi ra khỏi phòng Loki, cực kỳ đau đớn nhận ra rằng, tất cả mọi người đều đã biết chuyện này.
Không chỉ như thế, sự thức tỉnh của Loki còn khiến cả chín thế giới một phen chấn động, ngay cả Thần tộc Aesir cũng thế. Trang đầu tiên của những tờ báo lớn đều in tấm hình Loki sống lại giữa biển lửa ngút trời, còn thêm cả những lời suy đoán khó mà tưởng tượng nổi của mấy chuyên gia. Nghe đâu, dân chúng tộc Aesir là những người phản ứng mạnh mẽ nhất, nhưng phía chủ thần thì lại không có chút động tĩnh nào.
Tôi đi khỏi nơi ở của Loki, chạm mặt Shia ngay trong hoàng cung Hoenir. Shia nói là đã nghe được tin, nên đặc biệt tới dìu tôi về. Tôi xua tay bảo: “Không sao, tớ ổn”. Nhưng cô nàng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, sống chết cũng không tin, còn gí sát mũi vào người tôi, ngửi trái ngửi phải, sau đó nở một nụ cười khiến tôi nổi hết da gà: “Cảm giác thế nào?”.
“Vẫn ổn, có chút đau đầu.”
“Nghe nói sau khi chủ thần thức tỉnh, sức lực sẽ mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Trước khi thức tỉnh, Loki đã lợi hại như thế, sau khi thức tỉnh chắc chắn hắn mạnh khỏi bàn. Nếu đã thế thì ở tất cả các phương diện đều phải sung mãn hơn chứ.”
“Ờ, chắc vậy.” Hắn có sung mãn hay không thì liên quan quái gì đến tôi? Cái đó liên quan đến số phận của bộ tộc, tôi không can thiệp được. Huống hồ, sau này tôi cũng không định có bất kỳ quan hệ gì với hắn nữa.
“Chắc vậy? Cậu đừng xấu hổ nữa! Nói rõ một chút xem nào...”
“Tớ không biết.”
“Hắn ta thực sự mạnh mẽ như người ta đồn hả?” Shia chớp chớp mắt, chăm chú hỏi tôi, còn xấu tính dùng cùi chỏ huých tôi vài cái.
“Có lẽ thế.”
Shia khẽ hét lên, còn nhào tới ôm chầm lấy vai tôi: “Ena đáng thương của tớ, lần đầu tiên đã gặp phải một gã như thế, hắn có dịu dàng không? Không làm cậu bị thương đấy chứ?”.
“Dịu dàng?”, khóe miệng tôi giật giật: “Cậu nhìn vào đâu mà nói hắn dịu dàng?”.
Phản ứng của Shia lúc này còn dữ dội hơn. Tôi không đành lòng để cô nàng thất vọng, lại bổ sung thêm câu nữa: “Loki là một gã cực kỳ thô lỗ, hoàn toàn không biết tôn trọng phụ nữ...”. Nghĩ đến mấy câu hắn nói, tôi lại không nhịn được mà nghiến răng kèn kẹt: “Nói tóm lại, cứ nghĩ đến hắn là tớ lại thấy bực mình!”.
“Trời ạ, em yêu, chúng ta đổi đi. Tớ lại thấy Teese quá điềm đạm, không cho tớ được tí xíu cảm giác bị chinh phục nào cả...”
Tôi vốn định nói, Loki là gã không biết tôn trọng phụ nữ, chưa được người ta cho phép đã dám làm chuyện động trời như thế... Nếu Shia mà biết tôi và Loki đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ bị cô nàng khinh bỉ cho tới chết.
“Được rồi, nhìn bộ dạng hắn cũng không phải là người quá dịu dàng... Bây giờ cậu còn đi được không?” Cô nàng đỡ lấy cánh tay tôi.
“Tớ hơi đau đầu chút thôi, không sao đâu.”
“Đừng có nói bướng, cậu không thấy trên người có chỗ nào khó chịu sao?”
“Không.”
“Đùa gì thế... Chẳng phải cậu nói với tớ là chưa từng thân mật với đàn ông sao?”
“Không có thật mà.”
“Thế bây giờ bên dưới không thấy đau à?”
“Chỗ nào?”, tôi nghiêng đầu nhìn cô nàng, lại nhìn xuống chân mình: “Có đau gì đâu”.
Shia hung hăng gõ đầu tôi, liếc tôi một cái sắc lẹm: “Cậu không cần giả ngu với tớ. Chuyện cậu về phòng cùng với hắn đã được truyền khắp hoàng cung rồi, có giấu cũng bằng thừa”.
“Cái gì? Mọi người đều biết cả rồi???”, tôi che mặt: “Sau này tớ phải sống thế nào đây... Hu hu, tớ không muốn sống nữa...”.
“Bây giờ không phải là lúc nói muốn sống hay muốn chết, về nhà nghỉ ngơi đi. Tớ phục cậu thật đấy, đứng vững thế kia, chân không thấy mỏi à?”
“Có mỏi gì đâu.”
Shia dừng bước, chăm chú nhìn tôi: “Ena, cậu với hắn làm chuyện đó thật rồi à?”
Tôi che mặt: “... Ừ”.
“Vậy sao cậu không có tí cảm giác nào thế?”
“Sao lại không có cảm giác, tớ cảm thấy rất khó chịu. Nói thế nào thì cũng phải làm chuyện đó với người mình thích chứ, tớ thì lại lơ nga lơ ngơ mà mất luôn ‘lần đầu’... Lúc ngủ dậy còn chẳng biết đã xảy ra chuyện này...”
Kế tiếp là khoảng thời gian im lặng dài thật dài. Shia dùng đôi mắt xanh lam sắc sảo, hung hăng nhìn tôi: “Em yêu, em chắc chắn là Loki không có vấn đề ở ‘chỗ đó’ đấy chứ...”.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau, chặn ngang câu nói của cô nàng: “... Đủ rồi!”.
Tôi và Shia cùng quay đầu lại. Cái người đang đứng phía sau chúng tôi, chính là Loki, mặc áo tắm dựa người vào tường, tóc còn hơi ướt: “Các cô nói nhỏ tiếng chút có được không, tốt xấu gì cùng đang đứng dưới phòng ta. Shia, cô về trước đi, ta có việc muốn nói riêng với Ena”.
“A, được.” Từ sau khi Shia giành được công việc về, không bao giờ thấy cô nàng gọi Loki là tên khốn nạn nữa. Cô nàng vỗ vỗ vai tôi, sau đó đi thẳng về nhà.
Tôi đương nhiên cũng đi theo Shia, nhưng mới được hai bước, Loki đã túm vai lôi tôi lại, đẩy người tôi vào tường: “Em...”, hắn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Hôm qua là lần đầu của em?”.
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt hung dữ nhất của mình, một câu cũng không thèm nói. Vốn tưởng Loki sẽ cố ép tôi nói cho bằng được, nhưng cuối cùng, hắn chỉ nhẹ nhàng cắn bờ môi dưới, khóe mắt khẽ cong: “Nói cho ta biết, hôm qua có phải lần đầu của em không?”.
Ánh mắt tôi đã lộ ra tia sáng dữ dằn. Nhưng Loki nhất quyết không bỏ cuộc, ghé sát môi vào tai tôi, nói giọng ngập tràn mê hoặc cứ lên xuống trầm bổng: “Nana, nói cho ta biết... Ta là người đàn ông đầu tiên của em sao?”. Nói xong, hắn nhẹ nhàng liếm quanh vành tai tôi. Điều quái lạ là... máu trong người tôi cứ như vọt hết lên đỉnh đầu, toàn thân nóng bừng.
“Đúng đúng đúng, đúng thế.” Bởi vì tim đập nhanh quá, tôi có chút không chịu được, cố sức đẩy hắn ra.
Hắn cũng không sán lại gần nữa, chỉ nghiêm túc nói: “Quan hệ của chúng ta đã như thế, nếu để người ngoài hiểu lầm chúng ta ‘gặp dịp góp vui’, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của cả hai”.
“Anh có danh dự gì mà nói?”
“Ừ, trong chuyện này em bị ảnh hưởng nhiều nhất, không thể để như thế được.” Hắn im lặng một lúc, rồi đột ngột nở nụ cười: “Chi bằng, cứ tuyên bố với bên ngoài là chúng ta sẽ đính hôn đi”.
“Không, anh nghĩ cách khác để tránh điều tiếng đi.”
“Em yên tâm, sau khi đính hôn ta sẽ không chạm vào em nữa đâu. Tộc Aesir đã đợi ta sống dậy lâu lắm rồi, mấy năm nay, sở dĩ bọn chúng chèn ép chúng ta như thế, cũng là vì muốn ép ta ra mặt. Em cũng sắp ra chiến trường rồi, nếu không có lý do là đã đính hôn, ta cũng khó mà đem em theo được.”
“Nói vậy... Anh rõ ràng biết nếu bản thân không xuất hiện thì bọn chúng sẽ giết càng nhiều người của chúng ta, vậy mà anh còn nhịn được sao?”
“Ta muốn thức tỉnh sớm thì cũng chỉ có thể sớm được một, hai tiếng đồng hồ thôi. Dù sao, chúng ta cũng không biết Odin sẽ sống lại ở chỗ nào.”
“Odin? Nếu như Odin thực sự sống lại, chắc chắn chiến tranh sẽ lập tức kết thúc.”
“Không có chuyện đó đâu. Odin cũng chỉ là một chủ thần bình thường, chẳng qua hắn là người thống lĩnh chúng thần, người ta cứ thích thần thánh hóa hắn lên mà thôi.”
“Vậy chẳng lẽ người của cả chín thế giới này đều thần thánh hóa ngài ấy sao?”
Loki muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ thở dài, mỉm cười: “Đừng tiếp tục chủ đề này nữa. Nói tóm lại, ta sẽ báo cho em biết ngày đính hôn sau. Nhưng đính hôn thì đính hôn, ta và em sẽ chẳng có quan hệ gì cả, chúng ta không được can thiệp vào chuyện của đối phương, cũng đừng qua lại”.
Hắn bay thẳng về phòng, chẳng thèm cho tôi cơ hội trả lời.
Ai muốn đính hôn với anh chứ? Tôi ghét nhất hạng người lúc nào cũng tự cho mình là đúng.
Tôi ôm một bụng lửa giận lao về nhà, vừa vào cửa đã thấy Shia ngồi chồm hỗm trên sô pha, trông mặt là biết cô nàng đang có tâm sự nặng nề rồi. Tôi hỏi Shia có chuyện gì, cô nàng chỉ lắc đầu nói rằng công việc mới nhận rất khó khăn, tuy những nguyên lý của luyện kim thuật đều đã được các tiền bối đi trước tổng kết lại hết rồi, nhưng đối với Shia mà nói, đó vẫn là chuyện khó có thể tiến hành, hơn nữa lại là chuyện cô nàng không sao bắt tay vào làm được.
Đó chính là luyện kim thuật dùng để tái tạo chủ thần mà cô từng nói trước đây. Bọn họ muốn tái tạo vị chủ thần đã tan biến. Chỉ là, có một chuyện tôi nghĩ mãi không ra, rõ ràng Loki đã thức tỉnh, bây giờ cả bộ lạc đều đang tràn trề hy vọng, vì sao bọn họ không chuẩn bị khí giới, lại bận rộn chúi đầu vào một vị chủ thần mà xác suất tái tạo thành công vẫn còn chưa biết? Shia nói bản thân không rõ lắm, cũng chỉ là người làm công mà thôi.
Tiệc sinh nhật của Loki đã mang đến cho Vanaheim một cơn chấn động kinh người, mãi tới vài ngày sau mới dần bình yên trở lại. Tôi vẫn tiếp tục sống như thường lệ, sáng sáng cùng Shia cưỡi Dodo tới hoàng cung Hoenir học tập, buổi chiều lại đi bộ tới phố Idun làm thêm, buổi tối thì cưỡi trên con cự kình khổng lồ, tung tăng về nhà giữa những tầng mây lấp lánh ánh sao. Cuộc sống rất đa dạng, phong phú, có điều, còn kèm thêm cả mấy lời đồn thổi sau dạ tiệc động trời kia nữa.
Có người nói, lời đồn thổi ấy hả, sau hai mươi tám ngày nhất định sẽ không ai nhắc tới nữa. Nhưng đúng vào lúc tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nếm mật nằm gai, chinh chiến với tin đồn thì Loki xuất hiện.
Thực ra hắn cũng không làm gì quá đáng, chỉ là mỗi buổi trưa tới mời tôi đi ăn, buồi chiều thì đưa tôi về tận cửa. Tôi không muốn cưỡi con rồng “Đàn ông nhiệt huyết của hắn” (hắn với Shia đều thích đặt cho rồng mấy cái tên biến thái chết đi được), hắn liền sẵn sàng cưỡi cự kình với tôi. Mỗi khi màn đêm phủ xuống vương đô, gió đêm nhẹ thổi, hắn ngồi bên tôi, mái tóc đỏ bay bay trong gió, ánh mắt dịu dàng. Hình ảnh này kể ra thì cũng hấp dẫn ánh mắt người ta lắm, chỉ là xung quanh có vài cặp mắt to như chuông đồng cứ nhìn chằm chằm chúng tôi khiến tôi rợn người.
Thực sự tôi rất muốn hỏi Loki: “Chẳng phải anh nói chúng ta không có quan hệ gì sao?”. Nhưng những khi đối diện với ánh nhìn của hắn, tôi lại nhớ tới khi xưa, mình đã rung động vì Lando đến thế nào. Huống hồ, hắn cứ xuất hiện một cái là những người xung quanh sẽ tự động rút lui ngay lập tức, Fulla trước khi chạy mất còn hay hét thêm một câu: “Nếu yêu ngài thì tới luôn đi chị Ena ơi”... Về cơ bản, tôi làm gì có cơ hội nói “Không”.
Vào một đêm, tôi mơ một cơn ác mộng. Trong mộng, Shia cố sức nghiền nát tôi thành phấn, sau đó vứt vào ống nghiệm, lắc lắc một hồi, cuối cùng thì ống nghiệm nổ tung. Tôi biết, nguyên nhân dẫn tới giấc mộng này là do hôm trước, cô nàng làm thí nghiệm trong nhà, khiến khói bay mù mịt. Sau khi tỉnh dậy, tôi cố gắng kiềm chế khát vọng muốn đánh cho cô nàng một trận nên thân, nhưng khi cầm lấy tờ báo ở đầu giường lên, lật mấy trang, thấy góc dưới cùng bên phải có một dòng tin nho nhỏ: Thần tộc Aesir bất ngờ tập kích làng Jill”.
Nhưng tin như thế mấy năm qua ngày nào cũng thấy trên mặt báo, nhưng từ khi Loki thức tỉnh, tin ấy đã giảm đi nhiều, có điều, cũng không hoàn toàn biến mất hẳn được.
Thế nhưng, trên báo viết là “Làng Jill”.
Đó là mảnh đất đã nuôi tôi khôn lớn.
Bao nhiêu năm qua, đó vẫn là một ngôi làng hoang vắng, sao tự nhiên lại...
Tôi ôm theo tâm trạng lo lắng bất an, tham dự buổi học sáng. Về đến nhà, tôi vội gom tất cả đoản kiếm ma pháp dùng để ném, cùng với dao găm, nhét vào đầy túi, khoác trên lưng, mượn Dodo của Shia, nói có việc phải về quê một chuyến, sau đó liền bay khỏi vương đô.
Làng Jill cách vương đô không xa, vì cưỡi rồng nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng lúc đặt chân đến đó, tôi cứ có cảm giác như đã qua được mấy ngày rồi. Lơ lửng bên trên làng Jill, nhìn đám rơm rạ vương vãi trong làng, những cánh đồng hoang bao bọc bên ngoài, còn cả những dãy núi trùng trùng tít tắp ngoài xa, trong mắt tôi như lại nổi lên từng đám mây mù dày đặc... Tôi nhớ chị...
“Nana, bây giờ chúng ta phải cố gắng làm việc, sau này kiếm được nhiều tiền, sẽ đưa cả gia đình đến vương đô, trải qua những ngày tháng bình an giàu có.” Chị đã từng nói với tôi như thế.
Tôi cố gắng đè chặt cảm giác bi thương và phẫn nộ xuống tận đáy lòng, sau đó điều khiển để Dodo nhẹ nhàng bay thấp xuống, bay qua một nông trại.
Cuối cùng, ở cạnh một nông trại có ánh đèn leo lắt, xuất hiện hai bóng người trải dài trên nền đất khô vàng, người đang đứng cầm một cây búa cực lớn, đập mạnh vào thân thể kẻ đang quỳ.
“Nói mau! Nàng đã đi đâu rồi?” Lời vừa dứt, một búa khác lại nện xuống, người quỳ trên mặt đất đã bắt đầu kêu rên thảm thiết.
“Ena đi đâu rồi? Nói mau!”