Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 7: Q.3 - Chương 7: Sự ra đời của thần Tự nhiên




Tính đến nay, ta đã ở lại cung điện Vàng được mười ngày có lẻ, nhưng số lần nhìn thấy Odin thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ta đã sớm biết từ sau khi khai chiến, mười hai thần điện đều lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bận đến tăm tối mặt mũi, thế nên ta chẳng biết được mấy giờ chàng đi ngủ. Bởi lẽ vào thời điểm ta lên giường đi ngủ hằng ngày, ánh đèn trong phòng công vụ của chàng vẫn sáng.

Tuy vậy, chất lượng cuộc sống ở cung điện Vàng hoàn toàn không có chỗ nào để bắt bẻ.

Mỗi ngày, bữa sáng, trưa, chiều, tối sẽ được các thị nữ xếp thành hàng dài đưa tới, độ chính xác của giờ giấc có thể tính bằng giây, hơn mười ngày qua không có món ăn nào lặp lại đến lần thứ hai. Bữa trưa thì ngoại trừ món súp nóng hổi tỏa hương thơm nức mũi ra, nhất định sẽ có thêm một ly nước ép trái cây được giữ đúng ở mức hai mươi lăm độ, loại nước ép cũng được thay đổi mỗi ngày. Chỉ có thứ duy nhất không thay đổi, ấy chính là một cốc sữa Heidrun vào mỗi buổi sáng, chiều.

Sau khi ta ra ngoài về, nhất định sẽ có một phục ma quan bưng tới một ly nước suối Urd đã qua tinh lọc, độ ấm ổn định mức hai mươi lăm độ, thêm cả hàng chục loại điểm tâm cực kỳ đẹp đẽ cùng những bát súp tẩm bổ được làm ra bởi những đầu bếp siêu hạng. Trở về phòng ngủ, trên bếp lò sẽ có hai con ngỗng nướng đang quay đều ba trăm sáu mươi độ trên ngọn lửa, chỉ cần ta nói một tiếng đói bụng, thị nữ và đầu bếp sẽ lập tức tiến vào, thị nữ kê bàn, trải khăn ăn, bưng nước quả đến cho ta lựa chọn, còn đầu bếp thì đẩy xe vào, cắt thịt ngỗng ngay tại chỗ.

Thời gian mang thai càng dài, sức ăn của ta cũng tăng tiến, mỗi ngày ăn một đống thức ăn, ấy vậy mà ta vẫn thấy mệt mỏi. Hơn nữa cuộc sống lại quá an nhàn thư thái, ta cảm thấy nếu cứ sống như vậy thì chắc chắn sẽ tạo thành thói quen không tốt, liền quyết định báo cho Odin biết rồi dọn khỏi cung điện Vàng.

Thế nhưng lại một ngày nữa trôi qua, ta thức chờ tới tận hai giờ sáng vẫn không chờ được chàng làm xong công vụ, cuối cùng lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Ngày hôm sau, khi nhìn thấy những gương mặt xa lạ của đám thị nữ xung quanh, trong đầu ta lại hiện lên bóng dáng mình nhìn thấy lúc đi ngang qua phòng công vụ.

Quả thật, mọi chuyện đều hoàn hảo đến mức chẳng thể hoàn hảo hơn, nhưng ta nghĩ, cho dù ta không báo cho Odin, chàng cũng sẽ chẳng để ý đến chuyện ta rời đi. Dù sao chàng bận rộn như thế, nếu ta cố ý đi quấy rầy chàng… hình như không được hay cho lắm.

Mãi tới sáng sớm một ngày nghỉ, nhiệt độ đột nhiên giảm thấp, ta vừa bước tới cửa phòng ngủ liền nhìn thấy bóng Odin đi về phía phòng công vụ. Quần áo lẫn đầu tóc của chàng vẫn như bình thường, không chút lộn xộn, nhưng hình như chàng mặc hơi phong phanh. Ta vội vàng lấy một chiếc áo choàng lông từ trong tủ quần áo ra, chạy về hướng chàng.

Trên hành lang, người ta trưng bày rất nhiều tượng đá màu xanh nhạt và các bức họa của chư thần. Đến lúc ta bước tới cửa phòng công vụ, trước mặt ta chính là bức họa của Loki. Loki trong bức họa vẫn là một thiếu niên, nhưng rất hiển nhiên, vị họa sĩ sống vào thời mấy ngàn năm trước đó, nếu không phải chưa hiểu rõ về con người hắn, vậy thì chắc hẳn phải có năng lực dự đoán tương lai.

Hắn đứng trên con phố ngập màu trắng bạc của đất Asgard trước kỷ nguyên sống lại, bởi vì còn chưa hoàn toàn trưởng thành, thế nên vóc người có chút gầy gò, sức lực của đôi bàn tay đang ôm thanh ma kiếm vào lòng kia còn chưa như ý của chủ nhân. Bóng lửa đỏ ẩn hiện trên đầu ngón tay hắn, mũi thanh ma kiếm chỉ thẳng về phía cung điện Valhalla, nếu không chăm chú nhìn thì sẽ có cảm giác như thần điện trên cao đang bị lửa dữ nhấn chìm.

Qua bao nhiêu năm như thế, Loki vẫn chẳng hề thay đổi, ánh mắt kia phảng phất chút tà ác, lại thấp thoáng vẻ biếng nhác. Trên vầng trán hơi nghiêng lòa xòa một lọn tóc, hai mắt nhìn thẳng vào người ngắm tranh như có thể đọc thấu lòng người.

Hành lang ta đang đứng vốn đã rất lạnh lẽo, vừa nhìn bức họa kia một lát, ta đã không nhịn được mà run rẩy, vội vàng xoay người sang hướng khác.

Xuyên qua khe cửa, ta bắt gặp bóng dáng Odin phía sau chiếc bàn vuông được chế tác từ gỗ tử đàn cực kỳ tinh xảo. Chàng ngồi rất thẳng, một ngón tay kẹp giữa hai trang sách, dường như đã hoàn toàn quên mất mình đang ở chốn nào, còn cả những bông tuyết trắng ngần như lông ngỗng đang bay loạn bên ngoài khung cửa sổ sau lưng chàng.

Bàn tay ta nắm chặt, nhưng đặt ở trên cửa một lúc lâu vẫn chẳng thể gõ ra tiếng động. Chiếc áo choàng ôm trong lòng ta chẳng biết tự bao giờ đã trở nên nặng trĩu.

Cuối cùng, sau khi chàng xem xong một trang sách nữa, ta biết mình không thể điềm nhiên mà tới gần chàng được, liền rút tay về, lùi lại phía sau.

Đúng lúc này, giọng nói của Odin vọng ra từ trong phòng công vụ.

“Vào đi.”

Ta giật mình, nhìn vào bên trong xuyên qua khe cửa, chàng vẫn chẳng hề ngẩng đầu. Ta chấn chỉnh tinh thần, sau đó đẩy cửa phòng.

“Cứ đặt ở trên bàn.”

Odin nhìn trang sách thêm một lúc nữa, mới lại cất lời, “Trước giờ cơm trưa không cần vào nữa”.

Ta lặng lẽ lại gần, choàng áo lên vai chàng: “Không phải trà”.

Odin lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía ta, rồi lại vuốt ve tấm áo, trong đôi mắt sâu thẳm mà ngời sáng kia có bóng những bông tuyết trắng đang bay lượn. Ta vươn tay, cài cổ áo cho Odin, cố sức tránh ánh mắt chàng: “Có cần đưa trà tới luôn không?”.

Chàng đặt quyển sách trên tay xuống, khẽ nâng cằm lên để ta dễ bề cài cổ áo: “Em mang đến cho ta thì tốt quá”, dừng một chút, chàng lại bổ sung: “Người nhiều, thêm phiền phức”.

Ta gật đầu, sau khi cài áo cho chàng xong liền quay bước, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, vẫn cố tránh ánh mắt chàng.

Hai mươi phút sau, ta trở lại phòng công vụ, bưng khay trà đến bên Odin. Chàng đọc rất chăm chú, rất say mê, nhưng trang sách kia vẫn dừng ở con số ba trăm bốn mươi chín của hai mươi phút trước.

Có vài bông tuyết rơi xuống cánh cửa thủy tinh, phát ra những tiếng va đập rất trong, rất giòn. Ta ngẩng đầu nhìn tuyết lớn bên ngoài, trong lòng thầm phàn nàn về cái thời tiết tệ hại của Asgard. Thế nhưng lúc quay đầu chuẩn bị rót trà, ta lại gặp phải ánh mắt của Odin.

Ta lập tức nhìn xuống khay trà, lấy tách ra, nâng ấm trà lên, lặng lẽ rót một ít trà vào trong tách, rồi cho thêm non nửa viên đường. Mãi tới khi đặt tách trà xuống bên tay chàng, ta vẫn có thể liếc thấy chàng đang nhìn mình.

“Frigg.”

Giọng nói của chàng rất đỗi ôn nhu, lại có chút mơ hồ ảo diệu, tựa như tận cùng của những con đường cổ kính của đất vương đô.

“Sao?”

“Cảm ơn.”

Ta cười, lắc đầu, cuối cùng cũng dám ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt chàng: “Không cần phải nói mấy câu đó với em. Tuy hiện giờ em không phải vợ ngài, nhưng vẫn hy vọng có thể vì ngài mà làm một chút việc nhỏ, những việc mà dù là vợ hay thuộc hạ đều nên làm”.

Hương trà tỏa ra bốn phía, trong không khí phảng phất một thứ mùi dịu ngọt. Thân thể của Odin hơi cứng lại. Cũng chẳng biết có phải tại thời tiết hay không, nhưng ta vẫn có cảm giác trong ánh mắt chàng thấp thoáng vài nét ưu thương. Có điều, ta… cũng không nên để ý quá nhiều.

Ta mím môi, sau đó bước ra khỏi phòng. Từ đầu đến cuối, chàng vẫn chẳng nói một câu.

Trong khoảnh khắc bước ra khỏi phòng công vụ, gió lạnh thổi vào từ bên ngoài thần điện len lỏi khắp dãy hành lang dài dằng dặc, ta ôm chặt cánh tay, thở ra một làn hơi trắng.

Bắt đầu từ khi nào, Asgard lại trở nên lạnh lẽo nhường này?

Ta vẫn nhớ, rất lâu về trước, cái lần mà Odin rời khỏi Asgard một khoảng thời gian, khi đó người Khổng lồ băng xâm nhập chốn này, khiến cho băng phủ kín trời, tuyết rơi ngập đất, cũng bởi thế đã xảy ra những chuyện cực kỳ đáng sợ. Nhưng khi chàng trở về mang theo thần lực, vạn vật liền hồi sinh trong nháy mắt, Asgard lại trở về trạng thái bốn mùa là xuân.

Ta có thể hiểu Asgard không có ánh sáng là bởi đã mất đi vị thần Ánh sáng, nhưng dù là sau này thần Mặt trời Freyr ở tộc Vanir suốt, mảnh đất này cũng chưa bao giờ lạnh giá như bây giờ.

Sự sống lại của ta, chẳng lẽ thực sự chỉ là trùng hợp?

Hay là, chàng đã dùng độ ấm, hoặc cảm tình, hoặc một thứ gì đó để đổi lại cho ta cơ hội hồi sinh?

Nghĩ đến đây, ta liền cảm thấy mình thật hoang đường. Chàng đâu phải là người làm việc theo cảm tính.

Dù đã tự nhủ lòng như vậy, nhưng có vài chuyện ta nghĩ thế nào cũng không ra, cứ vướng vít tâm trí ta cả một đêm dài, mãi tới khi trời sắp sáng ta mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Nửa tỉnh nửa mê, ta lạc vào rất nhiều giấc mộng, tất cả đều liên quan đến quá khứ, những hồi ức hoặc đáng sợ hoặc hỗn loạn vô cùng. Trong giấc mộng, ta bị một con dã thú điên cuồng đuổi theo, ngã sõng soài bên bờ vực thẳm, quay đầu nhìn lại, mới thấy con dã thú kia có gương mặt của Loki.

Ta sợ đến độ giật mình tỉnh giấc, cả chăn và gối đều ướt đẫm mồ hôi. Ta vừa thở phào nhẹ nhõm vì phát hiện đó chỉ là giấc mộng, lại lập tức căng thẳng khi nghe thấy giọng nói của Odin.

“Nàng ngủ nên không đem vào ư? Đến lúc nàng tỉnh dậy, nàng đói bụng thì sao?”, Odin thấp giọng nói, lại không che giấu được cơn giận trong lời nói.

“Rất xin lỗi, chúng thần lập tức đi chuẩn bị.”

“Đi ngay cho ta!”

Tiếng bước chân khẽ khàng dần xa, có người ngồi xuống phía sau ta, kế đó, một bàn tay áp lên trán ta, rồi lại giúp ta chỉnh chăn cho ngay ngắn. Chỉ một lát sau, tiếng xe đẩy và tiếng chuẩn bị bàn ăn càng lúc càng gần, mùi hương của thức ăn xông vào cánh mũi ta.

“Tại sao bây giờ lại đưa súp lên?”, giọng nói của Odin vẫn chẳng bằng lòng, “Tới lúc nàng dậy súp nguội thì sao?”.

“Chúng thần xin lỗi, chúng thần xin lỗi!”

“Nhỏ tiếng một chút… tất cả đứng chờ ở đây cho ta, đến lúc nàng tỉnh lại thì phải vào ngay, đã biết chưa?”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Thông qua tấm gương chiếu toàn thân đặt đối diện, ta có thể nhìn thấy bóng mấy người kia chỉnh tề đứng thành hàng bên ngoài, sau đó đóng cửa lại. Còn sau lưng ta, Odin đang dùng thìa vàng múc một ít súp lên, nhấp môi, rồi lần lượt nếm một lượt những món ăn trên bàn, xong xuôi đâu đấy mới buông thìa vàng xuống. Chàng ngồi yên trong chốc lát, lại đứng lên, đi về phía cuối giường, sờ thử lòng bàn chân ta, quấn tấm chăn chặt hơn một chút.

Odin tắt tất cả đèn dầu trong phòng, rồi ngồi bên giường mãi.

Ta nhắm nghiền mắt, cố ép mình say ngủ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Odin đang ngồi ngay phía sau, và tất cả những việc chàng vừa làm, ta lại chẳng thể nào ngủ được.

Ngoài cửa sổ, ánh tuyết mênh mang trắng xóa, giống như những đóa hoa trắng nở rộ giữa đêm khuya thanh vắng: Đẹp đẽ nhưng lại khiến người ta nhói mắt. Những phiến lớn màu trắng bạc xen lẫn sắc trời đêm tràn vào phòng xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, phong cảnh đẹp tuyệt vời nơi Thần giới xa xôi chiếm hơn nửa tầm nhìn, vừa thực vừa ảo.

Ngón tay của Odin lướt qua lỗ tai, nhẹ nhàng quấn lấy tóc ta.

Thỉnh thoảng vẫn có những hạt mưa đá đập vào cánh cửa thủy tinh, phát ra thanh âm trong trẻo mà xa vắng, giống như đánh nát từng mạch máu nơi trái tim mỏng manh mà lạnh lẽo. Ta biết nếu mình tỉnh lại lúc này, chàng sẽ rất khó xử, thế nhưng sự tĩnh lặng triền miên này đã bào mòn nhẫn nại của ta.

Ta khẽ ho khan một tiếng, nhắm nghiền hai mắt, nhíu mày, rồi trở người.

Quả nhiên, bàn tay đang vuốt ve mái tóc ta lập tức rụt về. Ta để cho đôi mày của mình được thư thái, đưa hai tay ra khỏi chăn. Lúc này, cả tiếng hít thở khẽ khàng trong không khí cũng gần như biến mất.

Thế nhưng Odin vẫn chẳng rời đi, qua khe mắt khép hờ, ta có thể nhìn thấy chiếc cổ duyên dáng của chàng, còn cả những ngọn tóc hơi xoăn lòa xòa bên gáy. Mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về chàng vây lấy thân thể ta, khiến ta khó kìm lòng.

Lúc này, tấm chăn đã bị kéo xuống một góc, chàng cầm bàn tay ta, hình như muốn nhét nó lại vào trong chăn ấm, nhưng đột nhiên chàng dừng động tác, bàn tay kia của ta cũng bị chàng nắm lấy, rồi nhẹ nhàng đặt lên gối.

Những thanh âm vẫn vọng vào từ tấm cửa, tuyết vẫn rơi mải miết không ngừng.

Kế đó, những sợi tóc lòa xòa trước trán chàng khẽ quét qua vầng trán của ta. Có một đôi môi nhẹ nhàng áp xuống môi ta… Đây là nụ hôn nặng trĩu nhất mà chàng từng trao ta trong suốt cuộc đời này.

Nặng trĩu đến độ… khiến người ta chẳng tài nào thở được.

Từ sau khi sống lại, ta vẫn cố sức kiềm chế bản thân. Lý do ư, ta rất hiểu, đây là danh dự và lòng kiêu hãnh cơ bản nhất của một Thần tộc Aesir - nếu không thể dùng tính mạng để đổi lại sự phồn vinh trong quá khứ của Thần giới, vậy thì phải dùng hành động để chứng minh. Nhưng tất cả những việc này được tiến triển một cách khó nhọc, khi mà Odin hoàn toàn chẳng thèm để ý tới ta.

Chẳng lẽ chàng… cũng phải kiềm chế như thế hay sao?

Ta đã rất cố gắng khống chế bản thân mình, nhưng xuôi theo sự trì hoãn của thời gian, chỉ cần vài giây thôi cũng có thể lấy đi tính mạng ta rồi. Ta liền nắm chặt đôi bàn tay lớn hơn tay mình rất nhiều kia, nhẹ nhàng chạm lên bờ môi của Odin.

Thân thể chàng khẽ run lên, bàn tay cũng rụt trở về, sự tĩnh lặng dường như đã mang suy tư của chàng đến một vùng đất xa xôi.

Ta chậm rãi ngồi thẳng dậy, lúng túng đối diện với chàng.

Trong khoảnh khắc đó, ta có rất nhiều câu, rất nhiều lời muốn nói. Bất kể kết quả có ra sao, ta không muốn mình có điều gì tiếc nuối, ta không muốn mình phải hối hận sau này. Trước khi đứa trẻ mà ta không biết cha nó là ai ra đời, trước khi chàng cưới một người con gái khác làm vợ, ta nhất định phải nói ra những lời ấy…

… Xin chàng đừng giày vò em nữa.

… Xin đừng mãi thế này.

… Em đã sai rồi, chàng có thể tha thứ cho em được không?

… Nếu em nói muốn trở về bên chàng, liệu chàng có tha thứ cho những lỗi lầm em từng phạm phải?

“Odin.”

Thế nhưng, chỉ vừa mới gọi lên cái tên đó thôi, lồng ngực ta như lập tức bị lấp đầy bởi dòng máu nóng, nỗi đau không tài nào dằn xuống lại trào lên, khiến bàn tay ta cũng run rẩy liên hồi.

“Odin…” Ta nghe thấy tiếng nói khàn khàn của mình vang lên, một giọt lệ trào ra nơi khóe mắt mà không hề báo trước, lăn dài trên gò má, tí tách rơi xuống gối. Ta lại càng chẳng thể kìm lòng được nữa, dòng lệ cứ thế tuôn trào. “… Em yêu chàng…”

Bầu không khí đột nhiên buốt giá, ngón tay lạnh ngắt, nhiệt độ nơi lồng ngực như muốn hòa tan cả tấm thân này. Odin cúi đầu, cắn chặt răng, nhưng chỉ chớp mắt sau đã vươn tay ôm ta vào lòng.

Ta cố sức ôm lại chàng, vẫn chẳng phát ra một tiếng động nào, những giọt nước mắt nóng hổi lại không ngừng thấm ướt vạt áo Odin.

Tuyết lớn nhảy múa rợp trời, lạnh lẽo mà hững hờ, bị từng trận gió và sương mang về nơi chân trời xa vợi. Những gì còn ở lại, chỉ là sự quạnh quẽ mang màu trắng bạc, bầu trời cao rộng, cùng cái ôm khiến cho toàn bộ sức lực trong người ta kiệt quệ.

Ta đã quên mình chìm vào giấc ngủ như thế nào. Ngày hôm sau tỉnh lại, con mắt ta sưng đỏ đến độ gần như không thể mở ra được. Ta mới tỉnh dậy chưa được bao lâu, đã có người tiến vào phòng truyền lời rằng ta có thể dọn về cung điện Sương Mù. Ta lại dò hỏi xem Odin đang ở đâu, bọn họ đều không trả lời.

Ta mang theo một bụng nghi ngờ trở về cung điện Sương Mù, lại thấy Yule và Jarnsaxa đang bồi hồi trước cổng lớn. Sau khi nhìn thấy ta, quả thực họ như đang tham gia vào một cuộc đua dịch chuyển tức thời nào đó, vội vàng lao tới trước mặt ta.

Không ngờ Jarnsaxa thường ngày chẳng bao giờ hơn được Yule lại chạy đến trước, còn nắm chặt lấy bờ vai ta mà nói: “Không phải cô đã có được bệ hạ rồi sao? Tại sao hôn lễ của ngài và Linde lại được quyết định tổ chức vào cuối năm chứ?”.

“Cái gì?”, nhất thời đầu ta ong lên.

“Ngày Mười chín tháng Mười một”, Yule đưa mắt nhìn ta, thản nhiên cất tiếng.

Giống như năng lực tư duy đã bị kẻ khác cướp mất, ta máy móc hỏi lại một lần: “Chàng và Linde… thực sự sẽ kết hôn?”.

“Đúng. Hôn lễ sẽ được tổ chức tại cung điện Valhalla, sau hôn lễ, Linde sẽ dọn vào cung điện Vàng, hơn nữa nàng ta còn được thăng cấp làm chủ thần. Nói cách khác, trong mười một chủ thần còn lại sẽ có một người bị hạ bệ. Hy vọng đó không phải là cô.”

“Lúc nào bọn họ kết hôn?”

“Ta vừa nói rồi mà, ngày Mười chín tháng Mười một.”

“Xin lỗi, ta xin phép đi trước, không tiếp chuyện được hai người”, ta ôm trán, xoay người chạy vào trong cung điện Sương Mù.

Trước đây, ta nhờ Hoder giữ bí mật chuyện về Loki, là vì không muốn Odin sẽ nghi ngờ đứa bé này là của Loki rồi làm ra chuyện gì bất lợi với nó. Hiện giờ tâm trí của chàng chắc chắn đã đặt cả vào chiến tranh và hôn lễ, lẽ ra đứa bé sẽ rất an toàn, thế nhưng…

Ngày Mười chín tháng Mười một… Đến lúc đó, đứa bé hẳn cũng đã ra đời rồi?

Ngày hôm trước vừa thổ lộ với chàng, chàng lại lập tức muốn kết hôn với Linde. Sự tồn tại của ta đáng sợ đến thế thật sao?

Quá nhiều nỗi uất ức đã chẳng còn chỗ nào trút bỏ, ta tự nhốt mình trong cung điện Sương Mù gần một tháng, nhìn cái bụng dần to lên của mình, nỗi tuyệt vọng ta khó mà xua đi được cũng càng ngày càng lớn.

Trận phản kích của Thần tộc Aesir vài ngày trước đó đã châm ngòi cho những phần tử nguy hiểm đang lẩn trốn trong bộ tộc đối địch, từ đó trở đi, chiến tranh giữa chúng ta và tộc Vanir ngày càng gay cấn và kịch liệt. Từ giây phút chiến tranh nổ ra, trừ Asgard, ở tất cả các vùng đất khác của bộ tộc đều xuất hiện rất nhiều Thần tộc Vanir lén lút vượt biên, đánh úp dân chúng. Những kẻ này đều là quân đội tự phát chưa được vương cung cho phép, thậm chí còn có cả những luyện kim thuật sư và thần kim tượng thừa cơ tới cướp đoạt hồn thể của Thần tộc Aesir.

Tình cảnh này xuất hiện từ ngày thế giới được trùng sinh, những cuộc tấn công, đánh úp kéo dài cả nghìn năm khiến hai mối thù giữa chủng tộc càng thêm gay gắt, tạo thành khúc mắc không thể nào hóa giải.

Lần bạo động gần đây nhất xảy ra sau một thị trấn nhỏ đối diện bờ sông Titans mà đội quân của Heimdall chiếm đóng.

Sông Titans là đường ranh giới phân chia cảng biển Modin với các thành trấn khác, xét trên một ý nghĩa nào đó, trong tâm trí của Thần tộc Vanir, Modin chỉ là một cảng biển ngoài, sông Titans mới thật sự là đường biên giới chai cắt Vanir với những thế giới còn lại. Cuộc bạo động này đã đập tan sức chịu đựng cuối cùng của vô số Thần tộc Vanir, rất nhiều Thần tộc Vanir bởi vì thua trận thương vong hoặc vì khủng hoảng quá mức mà mất đi lý trí, băng qua dòng nước, vọt tới bờ sông, giơ cao mũi đao chặt bỏ không biết bao nhiêu cái đầu của binh sĩ Aesir. Chẳng bao lâu sau, thị trấn nhỏ kia đã bộc phát một thứ sức mạnh kinh người, mấy trăm mũi tên ma pháp giáng xuống từ trời cao, bắn hạ vô vàn binh sĩ Aesir ngồi trên thú cưỡi. Trong suốt quá trình đó, phó soái đã bị tên bay bắn trúng ngực phải, máu tươi chảy khắp người, suýt nữa thì rơi khỏi thân con cốt long đang lao đi vun vút.

Heimdall đã nhận được lệnh “phải giết sạch” của Odin, thế nên nào dám không chu đáo, trong tình hình quân đội bị trọng thương, hắn vẫn dẫn binh nhảy vào trận doanh của quân địch. Bởi vì địa điểm diễn ra trận đánh cách Vanaheim khá xa, những ma đạo sư ưu tú vẫn đang lục tục đuổi tới đây. Vanaheim đánh trận này thật sự là quá liều mạng, thế nên những nơi có tia sáng của lưỡi kiếm, nhất định sẽ có cảnh đầu rơi máu chảy.

Ngay cả những binh sĩ vượt đường về hậu phương tìm quỷ tượng tiếp viện cũng bị tên bay bắn trúng, ngã xuống từ không trung, hoặc bị mũi tên đâm xuyên mắt. Di chuyển tức thời là một hoạt động tiêu tốn khá nhiều thể lực, hơn nữa, tốc độ dịch chuyển tức thời ngược lên trên chậm hơn so với tốc độ rơi xuống, thế nên trong cuộc chiến trên không, chúng ta gặp không ít bất lợi.

Heimdall xưa vay vốn trăm trận trăm thắng, ấy thế mà lần này dẫn theo một nghìn tinh binh lại bị đánh cho tan tác, đến lúc trở về đương nhiên chẳng thể nào sống yên ổn được. Odin đoạt đi một nửa binh quyền trong tay hắn, giao lại cho Hoder, nhưng hắn cũng chỉ có thể nín nhịn chờ thời.

Một khoảng thời gian sau đó, ta vẫn chẳng có cơ hội gặp mặt Odin. Trong lòng ta rõ ràng biết chàng sẽ chẳng đời nào chịu đến tìm mình, nhưng cứ mỗi lần có thư, có bưu kiện đến, hoặc giả có người tới xin gặp, khi nghe thấy, nhìn thấy một cái tên khác, ta lại cảm thấy trong lòng dấy lên một nỗi thất vọng mà chính bản thân ta cũng không sao hiểu nổi.

Lần gặp mặt chính thức tiếp theo giữa ta và chàng diễn ra vào buổi lễ chúc mừng sự chào đời của Vali.

Vali là một vị thần mới, cai quản tự nhiên, là con của Odin và Linde, là vị vương tử đầu tiên của thế giới hồi sinh.

Tháng Năm, quảng trường của các vị thần.

Nhiệt độ có tăng lên một chút, nhưng đất Asgard vẫn nguyên vẹn một màu trắng xóa đến mịt mờ. Vì sự ra đời của Vali, trong ngày này, toàn bộ Thần tộc Aesir đều được nghỉ, mùi thuốc súng dai dẳng suốt mấy tháng trời cũng đã nhạt đi nhiều. Tuyết đọng trên quảng trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên đường phố có người thổi sáo, có kẻ bán hàng, có người đánh bạc, lại có kẻ chọi thú đến hăng say…

Vốn là người luôn tìm đủ lý do để tránh né hội nghị của các vị thần, nhưng lần này ta hoàn toàn không có cách nào thoát được buổi lễ mừng, cũng có thể trong thâm tâm ta cũng mong được nhìn xem đứa con của Odin với người khác tròn méo ra sao. Ta khoác lên người một tấm trường bào màu tím, rộng thùng thình, trát lên mặt lớp phấn thật đậm để che đi những vết mụn nổi lên vì thai nghén, cùng các vị thần rảo bước về bậc thềm phía trước cung điện Valhalla.

Nơi cửa thần điện, là Chúa tể của các vị thần, trầm mặc mà uy nghiêm. Linde đứng bên cạnh chàng, một tay níu lấy cánh tay chàng, tay còn lại bế một đứa bé với mái tóc màu nâu.

Có tiếng mấy người đang xì xào bàn tán: “Ban nãy khi ta ở thần điện, Thần hậu tương lai có bế đứa bé cho ta nhìn, tuy tóc không phải màu đen thuần túy nhất, nhưng gương mặt của Vali, quả thực giống bệ hạ như tạc”.

“Thật ra sau khi sinh, nàng ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thế mà vẫn khăng khăng xuất hiện tại buổi lễ mừng này, xem ra đúng là nàng ấy để ý tới bệ hạ nhiều lắm.”

Dáng vẻ của Linde cực kỳ yểu điệu, nàng mặc chiếc váy dài bằng lụa màu đen, phần lụa mỏng nơi tà váy giống như mây khói, trải trên bậc thang. Gương mặt nàng chưa bao giờ trang điểm tinh tế như lúc này, hoàn mỹ vô cùng, như thể nàng đang muốn khoe cho cả thế giới này biết thanh xuân và vẻ đẹp tuyệt trần mà mình có được.

Vốn chỉ là cô gái có tướng mạo thuộc hàng thanh tú, thế mà sau khi được trang điểm chải chuốt lại tỏa ra khí chất của một bậc giai nhân tuyệt thế. Điểm quan trọng nhất là, nàng đang đứng bên cạnh Odin… chỉ cần đứng bên cạnh chàng, thì dù cho có là một người có dung mạo xấu xí khó coi thế nào, cũng đều khiến người ta nể phục.

Có điều, trên gương mặt Odin lại chẳng thấy bóng dáng của nụ cười, đôi mi thật dài tạo ra những vệt mờ dưới ánh sáng của đèn đuốc.

Khung cảnh này trong mắt ta sao mà quen thế.

Cũng là bậc thang dài rộng thênh thang ngay trước cung điện Valhalla, ngày đó bầu trời Thần giới vẫn còn ánh sáng vàng lóa mắt, các vị thần khoác trên người chiếc áo choàng dài nhuốm màu của tuyết, dõi lên phía trên bằng ánh nhìn thành kính, còn có Odin đang ôm đứa con thơ với nụ cười nhẹ…

Ta còn nhớ rất rõ ràng, ngày đó chàng cầm trên tay chiếc cốc vàng, nói với Hoder nằm trong lòng ta và Balder nằm trong lòng chàng bằng một thứ giọng rất trang nghiêm: “Hãy nhìn tất cả những gì trước mắt, hỡi những đứa con của ta, hai vị chủ thần đại diện cho ánh sáng và bóng tối. Rồi sẽ có một ngày hai con cũng giống như ta, trở thành thủ lĩnh của các vị thần, gánh vác trọng trách bảo vệ bộ lạc. Các con phải coi sinh mệnh của con dân cao hơn tính mạng bản thân mình, hãy sống thật quang vinh vì những linh hồn dũng sĩ đã chết trận trên chiến trường khốc liệt, mãi mãi khắc ghi những gì mà họ đã hy sinh cho chúng ta!”.

Từ giây phút đó ta càng hiểu rõ hơn, tất cả những nét gian xảo, khôn ngoan, mưu tính ngẫu nhiên xuất hiện trong tính cách của Odin đều chỉ là vẻ bề ngoài, tấm lòng của người đàn ông ấy rất rộng, rất bao la, tình yêu của chàng cũng chẳng có bến bờ. Thứ suy nghĩ chỉ vì bản thân, hẹp hòi, ích kỷ, dường như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời chàng.

Vừa nghĩ tới đây, lại chợt nhớ nụ hôn trong cơn mộng mị mấy ngày trước đó, đột nhiên ta cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu.

Từ trước đến giờ, có thật là chàng chưa từng ích kỷ… ta lại nhìn về phía Odin, dường như chàng cũng chẳng có quá nhiều lời muốn nói. Thor dẫn theo một đoàn thần quan Bóng tối, bước lên phía trước, nhỏ dòng nước chúc phúc lên đầu Vali, sau đó vì nó mà ngâm xướng một khúc đảo văn.

Sau đó, các vị thần lần lượt bước lên đài cao, dâng tặng lễ vật cho vị vương tử nhỏ.

Ánh mắt của ta không tài nào có rời khỏi thằng bé kia được.

Nó là con của Odin, nhưng không phải con của ta.

Chuyện này nói lên điều gì?

Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện chàng từng ôm ấp Linde, là ngọn lửa đố kỵ trong ta lại bùng lên dữ dội, tưởng chừng như có thể đốt cháy ta thành tro bụi. Chàng đã làm chuyện đó với Linde, từng ôm siết lấy cơ thể nhau, mái tóc, thân thể, giọng nói, tiếng thở dốc… của chàng, đều đã từng thuộc về riêng người con gái ấy.

Nhìn hàng người phía trước dần ngắn lại, nhìn khoảng cách giữa ta và bọn họ càng lúc càng gần, nhìn thấy ánh mắt thờ ơ khi Odin vô tình liếc qua ta, ta cảm thấy bản thân mình như sắp hóa điên.

Vậy mà khi thực sự đến trước mặt bọn họ, ta lại chỉ bình tĩnh đưa hộp quà mừng: “Chúc phúc cho Vali. Đây là niềm vinh quang của cả bộ tộc”.

Quan sát Vali ở cự ly gần mới thấy những lời bàn tán quả thực chẳng sai, nó giống Odin như tạc, chỉ có điều gương mặt bé xíu, lại tròn trĩnh, làn da trắng nõn, mềm mịn tới độ có cảm giác chỉ cần véo nhẹ cũng có thể chảy ra nước được.

“Vinh quang của bộ tộc?”, Linde thản nhiên nhìn ta một lượt từ đầu xuống chân, không hề đưa tay ra nhận: “Đây là vinh quang của ‘chúng ta’!”.

Ánh lửa sáng rực phản chiếu lên gương mặt trắng ngần như tuyết của nàng, chiếc cằm với đường nét thanh mảnh mà tinh tế, gương mặt cười cay nghiệt nhưng quyến rũ đến chết người. Chúng ta đứng đó giằng co một lúc lâu, nàng hoàn toàn không thèm nhận lễ vật của ta, chỉ lẳng lặng đứng đó, dùng ánh mắt tò mò quan sát từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt ta, như đang săm soi một thứ vi trùng lạ lẫm.

“Chị à, chị đúng là càng ngày càng khó coi.”

Không ngờ nàng lại thốt ra những lời như thế, ta kinh ngạc đến độ chẳng biết phải đáp lại thế nào. Trước khi ta có thể đỡ được đòn này, nàng đã mỉm cười nói tiếp: “Thân thể mới này của chị, tuổi còn nhỏ hơn cả ta nữa kìa, nhưng có bao giờ trông ta tang thương như chị đâu, sau này chị phải làm thế nào?”.

Cuối cùng, nàng nhận hộp lễ vật trong tay ta, sau đó quăng xuống đất: “Cảm ơn lễ vật của ngươi, giờ ngươi có thể đi được rồi”.

Ánh mắt của Odin nhìn về Linde, nhưng chàng vẫn không nói câu nào.

Cũng cùng lúc ấy, Meli bước lại gần, dùng ngón tay vuốt ve gò má Vali, nói với giọng điệu không coi ai ra gì: “Quả nhiên là thần Tình yêu, vừa chịu tổn thương tình cảm liền không chịu nổi, yếu đuối quá đấy”.

“Mỹ nhân tuổi xế chiều, chuyện này cũng chẳng có cách nào ngăn được.” Hẳn là trong lòng Linde đã nắm chắc việc mình được ngồi lên ngai Thần hậu, nên càng ngày càng chẳng thèm kiêng dè câu chữ.

Ta cố gắng nén cơn giận, xoay người bước xuống bậc thang. Ai ngờ mới bước được hai bước, tiếng của Linde lại vang lên phía sau: “Chị, ta cho chị một lời khuyên nhé, đừng đau lòng quá, không thì sẽ đánh mất thần lực đấy”.

“Linde!”, Hoder đột nhiên lên tiếng, “Ngươi không xinh đẹp bằng nàng, nên đang ghen ghét đấy à?”.

“Ta ghen ghét với Frigg?”

Linde khẽ cười mấy tiếng, “Ghen ghét chuyện nàng ta mang trong bụng đứa con của Loki, lén lút biến mất mấy tháng trời, chuẩn bị tìm một chỗ thần không biết quỷ không hay nào đó mà sinh sao?”.

Câu nói ấy dội thẳng vào màng nhĩ ta khiến ta suýt thì không đứng vững.

Tại sao… tất cả mọi người đều nói nó là con của Loki? Còn nữa, tại sao Linde lại biết chuyện này?

Đúng vào lúc ta đang định giả bộ không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi, Meli đã di chuyển tức thời chặn ngay phía trước, nàng ta xoay người lại, đôi lông mi dài cong vút khẽ chớp: “Trốn tránh hiện thực cũng không phải chuyện tốt đẹp gì đâu, thần Tình yêu”.

“Cô ta nói mà không có chứng cớ gì!”

“Ngươi đã mang thai rồi”, Meli nói, ánh mắt như đóng đinh trên cơ thể ta, “Cha của đứa bé là Loki”.

“Không, không phải hắn!”

“Trước khi trở về Thần giới, ngươi đã từng đính hôn với Loki, chính Mim của tộc Vanir đã thừa nhận, ông ta từng nghe thấy tin ngươi mang thai.”

Ta vội quay đầu nhìn về phía Odin, nhưng chàng chỉ chăm chú nhìn cốc rượu trong tay, vẫn chẳng ngẩng đầu. Nhất thời tim ta đập loạn, hoảng hốt lắc đầu: “Ta hoàn toàn không nhớ gì cả, chuyện đó không thể xảy ra được…”.

“Quan hệ của ngươi và Loki, khắp chín thế giới này đều biết, hiện giờ có nói gì cũng là quá muộn. Phủ nhận làm gì chứ? Chẳng lẽ nhất định phải đợi đến khi đứa bé ra đời rồi ngươi mới chịu đối diện với hiện thực sao? Frigg, thừa nhận đi… cái tên ngày trước của ngươi là Ena, ngươi đang mang trong mình đứa con của Loki!”

Câu nói cuối cùng kia chắc chắn là cơn ác mộng lớn nhất đời ta. Ánh mắt sắc lẹm của Linde, giọng điệu hùng hổ của Meli, còn cả những con người đang sững sờ vì kinh ngạc đứng xung quanh, tất cả đều khiến ta không chịu nổi mà lùi lại phía sau.

Bầu trời vốn đã đen kịt không một bóng sao, nay lại càng thêm nặng trĩu. Nghìn vạn ngọn đèn nơi Thần giới dường như đều đã hóa thành đom đóm, nhẹ nhàng lay động giữa bát ngát mù sương.

Đoạn ký ức bất kể nhớ lại bao lần vẫn cứ dìm ta vào vực sâu tuyệt vọng lại một lần nữa sống dậy: Loki một thân áo trắng, đứng giữa bóng tối mịt mùng, gương mặt cười mờ mờ không rõ, hiển hiện phía trên bầu trời của cung điện Sương Mù như ma như quỷ, những nhành dây gai đen kịt, tựa như những bộ xương khô lấp đầy mặt đất… Bất kể là giọng nói dịu dàng hiền hòa của hắn, hay bộ dạng rơi lệ lúc đâm thủng cổ họng ta, đều hoàn toàn chẳng giống một kẻ bình thường.

Hắn, rõ ràng là một kẻ điên.

Đến tận giờ này, ta chỉ cần nghĩ đến chuyện nói với hắn mấy câu thôi là đã run rẩy cả người. Nếu sự thực đúng như những lời bọn họ nói, ta đang mang trong mình đứa con của hắn, vậy đứa bé này tương lai sẽ hóa thành bộ dạng như thế nào?

Mắt nhìn Meli đang từng bước tiến lại gần, ta đứng yên tại chỗ, nghe thấy giọng mình run rẩy vang lên, hoàn toàn vượt ngoài tầm khống chế của bản thân: “Ena và ta là hai cá thể hoàn toàn riêng biệt. Từ thời khắc thức tỉnh tới giờ, ta đã không còn mối liên quan nào với Loki nữa. Ta vẫn là ta, vẫn là Frigg!”.

“Không cần biết ngươi là ai, sự thực vẫn cứ là…”

Lời của Meli còn chưa nói hết, Linde lại đột nhiên nhìn về phía ta: “Ngươi vẫn là ngươi? Ngươi muốn ám chỉ cái gì?”.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Ta chưa kịp hiểu ra ý tứ của nàng, đang định giải thích thêm thì Linde đã ôm theo đứa con mà tiến lại gần: “Ngươi muốn nhân cơ hội này để thổ lộ với bệ hạ sao? Ngươi muốn nói cho ngài biết ngươi lúc nào cũng sẵn sàng nhận sự sủng ái của ngài sao? Nói cho ngươi biết, Frigg, hiện giờ vị hôn thê của ngài là ta, không phải ngươi… Đối với Odin, ngươi chính là kẻ xa lạ nhất!”.

“Quan hệ trước đây cũng được, vin vào cái cớ tình yêu chân thật cũng không sao, bất luận ngươi có giải thích thế nào, cũng không gột bỏ được một sự thật, ngươi chỉ là người tình của chàng!”

“Không, ngươi thậm chí còn không xứng là người tình, giữa hai người ngoài một đêm phong lưu ra thì chẳng còn gì cả!”

“Mang theo tiểu Hỏa thần trong bụng ngươi mà cút về bên Loki đi!”

Linde, khoác trên người bộ trang phục màu đen, có một thứ khí chất lạnh lùng đến cực điểm, dù đang trong cơn thịnh nộ, nhưng da dẻ của nàng vẫn trắng bệch. Cảm giác bất an đến tột đỉnh bủa vây ta… Đối mặt với tình huống thế này, ta lại chẳng thể thốt ra dù chỉ là một lời biện bạch.

Trước mặt Odin, đừng bao giờ nói đến tự ái, tự tôn, đã bao lâu rồi ta chưa được là chính bản thân mình?

Từ đó tới nay, ta đều chỉ biết thỏa hiệp, chỉ biết thay đổi bản thân để chiều theo ý của chàng. Thay đổi quá nhiều năm, vâng theo quá nhiều năm, đến cuối cùng, ta cũng chẳng nhớ nổi, bản thân mình vốn là một kẻ thế nào… Tất cả, đều chỉ vì tự ta an ủi, tự ta khẳng định… rằng chàng có tình cảm với ta.

“Linde, ngươi đừng nói thêm gì nữa…”, ta thậm chí còn không muốn ngẩng đầu nhìn bọn họ, “Ta sẽ rời khỏi Asgard”.

Nhưng dường như lửa giận của Linde hoàn toàn không dịu bớt.

“Frigg, là thần Tình yêu, là một trong số những nữ thần ít ỏi của bộ tộc này, là Thần hậu tiền nhiệm, làm ra chuyện như thế, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao? Chẳng lẽ ngươi không có lòng tự trọng dù chỉ một chút?”, nàng ôm Vali bước đến trước mặt ta, “Ngươi nhìn đi, con trai ta mới là của bệ hạ, ngươi nhìn Vali mà xem, nó mới là vương tử…”.

Nhìn đứa bé sơ sinh giống Odin như đúc ấy, còn cả cái miệng mở ra đóng lại liên hồi của mẹ nó, ta đột nhiên cảm thấy đầu mình đau dữ dội, hai chân càng lúc càng nhẹ bẫng…

Mãi đến khi giọng nói của Odin vang lên sau lưng Linde: “Đủ rồi”.

“Bệ hạ…?”, Linde quay đầu lại nhìn về phía Odin, kinh hoàng tột độ.

“Thor, đưa Frigg về cung điện Sương Mù.” Thấy Thor gật đầu, sau đó bước về phía ta, Odin lại nhìn Linde: “Ngươi cũng có thể về rồi”.

“Vì sao cả em cũng…”, nàng khựng lại một chút, sau đó đột nhiên mềm giọng: “Bệ hạ, còn biết bao nhiêu người mà em chưa…”.

“Đi về.”

Tia nhìn của Linde lại một lần nữa quay trở lại thân thể ta, săm soi một vòng từ đầu tới chân, sau đó nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo, rồi theo một đám người rời đi.

Thor bước lại gần, vô cùng bình tĩnh, như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra: “Đi thôi”.

Ta gục đầu, kéo chặt vạt áo choàng màu tím, bước theo Thor hai bước, nhưng lại chẳng cam tâm mà dừng bước. Cùng lúc đó, ta cố gắng thuyết phục bản thân, đừng quay đầu lại nữa, nói nhiều cũng có ý nghĩa gì đâu, chỉ cần dùng hành động chứng minh là đủ.

Có điều, rốt cuộc ta vẫn không dằn lòng nổi.

Xoay người lại, bước vội về phía Odin, ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt chàng: “Cứ mỗi lần ta quyết định buông tay thì lại cho ta hiểu nhầm rằng mình còn cơ hội cũng được, để người đàn bà của ngài làm nhục ta trước mặt bao nhiêu người cũng được, ta đều không có gì để nói”.

Phỏng chừng chàng cũng chẳng ngờ ta sẽ thẳng thừng như thế, trầm tư một lát rồi mới cất lời:

“Em quá nhạy cảm rồi, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

“Không, ngươi nghe ta nói đã. Từ khi sống lại đến giờ, ta đều mang cảm giác tội lỗi, vẫn muốn cố gắng cứu vãn tất cả. Ta cảm thấy mình nợ ngươi rất nhiều, nên vẫn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, muốn bù đắp lại lỗi lầm. Thế nhưng ngươi có biết không, ta đã nhầm. Ta không mắc nợ ngươi, mà là mắc nợ bộ tộc này.”

Ánh mắt của Odin vừa sâu xa vừa thần bí. Chàng lẳng lặng nhìn ta, không đáp lời nào.

“Tuy ta biết nói ra lời này có chút cay nghiệt, nhưng nếu không nói, ta sợ ngươi sẽ mãi mãi hiểu nhầm”, ta nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đến mê hồn của chàng: “Odin, ta đã không còn để ý tới ngươi từ lâu rồi!”.

Không biết có phải tại ta quá nhạy cảm hay không, trong một giây đó, ta nhìn thấy một thứ tình cảm mãnh liệt vô cùng trong đôi mắt chàng, chỉ loáng lên, rồi vụt tắt. Giống như tuyệt vọng, lại giống bi thương, lại tựa như thứ quyến luyến không rời đã bị dồn ép từ lâu lắm.

Thế nhưng cuối cùng, chàng vẫn cho ta câu đáp lại đúng như trong dự liệu: “Quyết định thế nào là chuyện của em, không cần phải cố ý nói cho ta biết làm gì”, chàng lảng tránh ánh mắt ta, thờ ơ đáp lại.

Trên suốt quãng đường cùng Thor trở lại, mùi thức ăn xa hoa quen thuộc bay tới từ phía gần thần điện. Vốn đã cảm thấy hơi khó chịu, sau khi ngửi thấy thứ mùi sực nức kia ta lại càng thấy khó thở, thậm chí còn chẳng dư chút sức lực nào mà nói với Thor dăm ba câu chào hỏi.

Thor quay sang nhìn ta rất nhiều lần, dường như muốn an ủi mấy câu, nhưng không lần nào có thể mở lời, mãi khi chúng ta tới bậc thang phía dưới cung điện Sương Mù.

“Ta biết bệ hạ đối xử với cô không tốt, nhưng… xin đừng làm tổn thương ngài nữa.”

Tiếng nói của Thor càng lúc càng nhỏ, đến những tiếng cuối cùng ta còn tưởng mình nghễnh ngãng, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: “Ngươi nói cái gì? Ta làm tổn thương ngài?”.

“Đúng thế.”

“Ta làm tổn thương ngài?”, ta nhướng cao một bên lông mày, “Thor, ngươi vừa uống rượu đấy à?”.

“Bệ hạ rất yêu cô. Bất kể ngài có làm gì đi nữa, cô nhất định phải tin ta. Từ khi bắt đầu sinh ra ở kiếp này, ngài liền không ngừng để tâm đến cô, từng giây từng phút, sai người trông nom, chăm sóc cho cô… Nhìn người con gái mà mình thương yêu biến thành một người hoàn toàn xa lạ, lại còn phải giả bộ như không quen không biết với nàng, một người đàn ông làm được như thế là rất khó khăn, chứ chưa nói rằng người ấy lại chính là ngài.”

Lẳng lặng nghe hắn nói dứt câu, ta trầm tư một lúc lâu: “Lời ngươi nói vẫn còn rất nhiều sơ hở, hãy về mà dỗ dành người khác”.

“Ta biết cô sẽ không tin, nhưng ta đã thề rồi, không thể nói gì hơn”, Thor thấp giọng, “Đợi lúc nào cô có thời gian rỗi, có thể tới trang viên Adanson xem thử, cô sẽ biết tất cả mọi chuyện”.

“Trang viên Adanson?”

“Đúng thế.”

“… Thor, ta biết ngươi hy vọng ta về với hắn, nhưng ngươi có biện hộ thay hắn bao nhiêu thì cũng không thay đổi được gì đâu. Đầu ta rất đau, ta về nghỉ ngơi đây.”

Sau khi ta trở về, phát hiện ra mình bị bệnh thì trời đã tối lắm rồi. Nhưng bởi tâm trạng đang suy sụp, nên ta chẳng nói với ai, chỉ đắp thêm một tấm chăn thật dày, rồi co người trong đấy, khi cảm nhận được sự động đậy rõ ràng của cái thai trong bụng, đột nhiên ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Yule nói đúng, đứa con này chỉ của một mình ta thôi. Vuốt ve cái bụng, chỉ cần nghĩ đến chuyện trong đó có một sinh mệnh bé bỏng đang dần phát triển, ta lại cảm thấy mình có lý do để cố gắng, để kiên trì.

Ta thao thức đến tận khi trời sáng. Ngoài trời, một trận mưa nhỏ bắt đầu rơi, mãi mới có chút cảm giác buồn ngủ, lại nghe thấy những tiếng hét hò ầm ĩ truyền vào từ phía ngoài cung điện. Ta khoác thêm áo choàng, bước ra khỏi tẩm cung, đang định sai người đi xem có chuyện gì xảy ra, thì đã nghe thấy một giọng nói đàn ông: “Frigg, mau cút khỏi bộ tộc Aesir!”.

Mãi tới khi kẻ bên ngoài lặp lại một lần nữa, ta mới hoàn hồn, ôm lấy cánh tay, nhẹ nhàng bước tới trước cây cột đá bên cạnh cửa điện. Bên ngoài kia người đông nghìn nghịt, toàn bộ đều là Thần tộc Aesir thuần chủng. Bọn họ đứng trong mưa, rất nhiều người dùng mu bàn tay lau chùi gò má ướt đẫm, trên những gương mặt ấy thấm đẫm tia thất vọng và phẫn nộ.

Chẳng bao lâu sau, những tiếng hô hào liên tiếp vọng tới:

“Đã có con của Loki rồi mà ngươi còn dám trở về Thần giới!”

“Ngươi không phải là Thần tộc Aesir, chúng ta không thừa nhận ngươi là nữ thần của bộ tộc này!”

“Cút ngay!”

“Chúng ta không cần một người đàn bà phản bội bệ hạ, sinh ra dòng giống của tà thần!”

Nhất thời cả người ta như hóa đá, da thịt lạnh giá tựa băng, cảm giác khó chịu trên thân thể theo những tiếng hô, tiếng gào, càng ngày càng gia tăng. Hơn nữa, những người kia dường như không hề có ý định bỏ đi, cứ đứng ở trước cửa mà thét gào ầm ĩ, nói những lời vô cùng khó nghe.

Lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng ta rút thanh kiếm trong tay bức tượng đá, rồi đỡ lấy cột đá mà bước ra ngoài.

Nhất thời, cả trăm đường nhìn đều dồn về ta.

“Ta có thể rời khỏi Asgard, nhưng tuyệt đối không bỏ tộc Aesir mà đi.”

Ta bước lên phía trước hai bước, cũng dầm mình vào cơn mưa dai dẳng, giơ ngang thanh kiếm khổng lồ, “Kiếp trước ta lớn lên và sinh sống ở đây, kiếp này thân phận của một con dân Aesir khiến ta trở lại nơi vốn thuộc về mình, từ trước đến nay, Asgard vẫn là niềm tự hào, là niềm kiêu hãnh của ta… Không phải vì ta không còn sự lựa chọn nào khác, mà bởi nó thực sự đáng để ta kiêu ngạo”.

Nước mưa thấm ướt tóc và gương mặt ta, tràn vào trong mắt. Chẳng có cách nào vươn tay lau đi những giọt nước mưa, ta mặc cho cảm giác đau đớn bắt đầu lan tỏa.

“Xin hãy để ta ở lại nơi đây. Ta cam lòng vì mảnh đất này, cùng với bất kỳ con dân nào sống trên mảnh đất này mà hiến dâng mạng sống của mình.”

Phía dưới lặng im không tiếng động.

Ta một tay cầm kiếm, một tay vén mớ tóc dài mà từ thời thiếu nữ đến nay ta chưa từng cắt bỏ ra trước ngực, vung kiếm chém ngang.

Trong nháy mắt, mưa gió thổi tung làn tóc ngắn chỉ đến ngang tai ta.

“Dù phải chết trên chiến trận, ta cũng cam lòng.”

Vẫn chẳng có người nào lên tiếng.

“Xin hãy cho ta ở lại nơi này…”

Đầu đau như sắp nổ tung, ta nắm chặt mớ tóc dài trong tay, dùng mũi kiếm chống lên mặt đất, mãi đến khi đám người lẳng lặng tản đi ta mới buông lỏng tay một chút. Thế nhưng cùng lúc đó, thân thể ta hoàn toàn mất đi sức lực, lảo đảo, ngã quỵ xuống.

Mớ tóc dài màu đen bị cắt đứt giống như những sợi tơ, bị gió thổi tung, phất phơ buông mình trên gương mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.