Ánh nắng len lỏi qua khe hở trong rừng, thoải mái buông lơi xuống đất. Đi qua một cây cầu đá nhỏ, tôi và Lando một trước một sau tới được đầu nguồn suối Mimir. Tôi ngồi trên tảng đá bên cạnh dòng suối, bắt tay vào công đoạn cuối cùng của việc chế tác ma trượng. Lando thì ngồi nghỉ bên dưới tán cây phía sau tôi.
Có lẽ điều tôi vừa làm thực sự rất thất lễ, cũng khiến Lando khó xử, có điều, tôi không thấy mình sai gì cả. Tuy tôi không nắm rõ lịch sử tình trường của ngài, nhưng nhìn trái nhìn phải nhìn kiểu gì cũng thấy ngài là một người vô cùng từng trải. Nếu lấy thân phận của một người con gái để tiếp cận ngài, tôi biết, sẽ chẳng có lợi gì với bản thân mình.
Shia thường nói, với đàn ông, loại con gái ít hấp dẫn nhất chính là loại ngoan ngoãn dễ bảo, lúc nào cũng sợ bị bỏ rơi, không có lòng tự tin, ngày ngày lo lắng đàn ông sẽ đi mất, còn thích tra hỏi này đó nọ kia. Cô nàng còn có một câu cửa miệng mà ngày nào cũng nhai đi nhai lại như con tằm nằm trong lỗ tai tôi như thế này: “Lời nói của đàn ông, nghe thấy sướng tai là được rồi, nhất định không được để nó trong lòng. Hắn muốn nói những lời ngon ngọt để mê hoặc cậu, vậy cậu cứ nói một câu còn ngọt ngào hơn để mê hoặc lại hắn là được, chờ đến lúc hắn bị cậu làm cho điên đảo rồi thì sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà lừa cậu nữa”.
Tôi biết cô ấy nói đúng, nhưng đứng ở góc độ của Lando, trong tình huống ngài ấy có bao nhiêu cô gái yêu thương nhung nhớ, mà ngài chẳng mấy khi cự tuyệt người ta, thì e rằng chẳng có loại con gái nào mà ngài ấy chưa từng gặp qua. Với Lando mà nói, “xử lý” một cô gái cấp bậc như tôi, chắc chắn dễ như làm phép tính 1+1=2 vậy.
Thế nên, hãy cứ như trước đây thôi, chỉ đơn thuần coi ngài như thần tượng là tốt rồi.
Vừa nghĩ vừa làm, không lâu sau công việc chế tác ma trượng đã hoàn thành.
Nhìn thân trượng được ngâm trong nước suối, viên kim cương bằng nước mắt của thần Mặt trăng cực lớn, rồi cả bệ đỡ kim cương màu tuyết trắng, tôi thầm nghĩ, hiện tại, đây đúng là cây ma trượng quý giá nhất trong chín thế giới.
Dùng khăn mềm lau ma trượng, tôi đứng lên, quay đầu lại thì thấy Lando đang say ngủ.
Đầu của ngài hơi nghiêng sang một bên, mái tóc vàng nhạt lòa xòa trước trán như ẩn trong mình tính khí tinh nghịch. Hơi thở của ngài đều đặn, gương mặt giống như một đứa trẻ thơ, e rằng bây giờ lấy dây trói gô lại thì ngài cũng chẳng chút đề phòng.
Đột nhiên bản tính trêu đùa trong tôi trỗi dậy, tôi muốn đi nhặt một cành cỏ dại, chọc chọc ngài một chút xem sao, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải kiềm chế. Tôi vừa đứng lên đã thấy từ phía rừng cây có một người cao giọng gọi: “Lando…” Người đó nói bằng ngôn ngữ của Người khổng lồ, tôi nghe mà chẳng hiểu gì.
Lando bỗng nhiên mở mắt: “Có người đang gọi?”.
“A, đúng thế.” Tôi có chút giật mình, đứng tránh sang một bên.
Lando đứng lên, bước nhanh về phía có tiếng gọi. Đó là một nhóm những cô gái khổng lồ mà Lando đã nói chuyện trước lúc đến suối Mimir. Tuy giữa các chủng tộc, con mắt thẩm mỹ có sự khác biệt nhất định, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được, mấy cô gái đó là những người rất đẹp trong thế giới Người khổng lồ.
Chỉ là, rất ít phụ nữ khổng lồ có thiện cảm với Thần tộc. Nguyên nhân rất đơn giản: thứ nhất, con gái Thần tộc đều khá thiên vị đàn ông khổng lồ; thứ hai, phụ nữ khổng lồ rất ít khi thích những chủng tộc khác. Tôi cũng từng cố gắng nghiên cứu vấn đề này, nhưng vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân, vậy mà Shia nói một câu đã trúng ngay trọng điểm: Một gã đàn ông khổng lồ dù khi đứng ở trước mặt phụ nữ khổng lồ, hắn có yếu đuối như thế nào, thì trước mặt phụ nữ Thần tộc hắn cũng vẫn mạnh mẽ như thường. Mà một gã đàn ông Thần tộc, nếu như có thể ứng phó được với phụ nữ khổng lồ, chứng tỏ hắn thực sự rất… Nói xong, cô nàng giơ ngón tay cái lên. Phụ nữ tộc Người khổng lồ vẫn cho rằng phụ nữ Thần tộc chiếm đoạt đàn ông của họ, thế nên từ trước tới nay, họ luôn rất căm ghét chúng tôi.
Tóm lại, Lando cùng với một đám mỹ nữ khổng lồ ngồi nói chuyện phiếm, bộ dạng vô cùng hào hứng. Tôi đứng phía sau ngài, không dưng trở thành kẻ tùy tùng. Có điều, tính tình của tôi khá tốt, cũng đủ kiên trì, nghe bọn họ nói tiếng hươu tiếng vượn cũng không thấy sốt ruột là mấy.
Chỉ là, nói được một lúc, một cô gái trong nhóm đột nhiên dùng cằm hất hất về phía tôi, rồi tôi nghe thấy Lando nói cái gì mà “Ena” với cả “Vanir”, sau đó cô gái kia gật đầu, dùng giọng hài hước nói câu gì đó, khiến cả nhóm đều bật cười vui vẻ.
Cảm giác này cực kỳ khó chịu. Tôi đang định chạy ra chỗ nào đó ngồi chờ, đột nhiên nghe thấy cô gái khổng lồ kia nói một câu bằng thứ tiếng Vanir sứt sẹo: “Gullveig[1] sao rồi?”. Cách phát âm của cô ta rất kỳ quái, những người khác lại cười phá lên.
[1] Gullveig vốn là một nữ thần của tộc Vanir, là một trong những con tin được gửi tới tộc Aesir, nhưng các vị thần Aesir lại nghi ngờ nàng mang ý xấu, nhiều lần dùng giáo, dùng lửa để giết nàng, nhưng nàng đều có thể chết rồi sống lại. Chính vì chuyện này, các vị thần Vanir đã nổi giận và tuyên chiến với các thần Aesir.
Lando suy nghĩ một lúc, rồi tiếp tục nói tiếng của Người khổng lồ. Tôi có nghe được một từ, là “Vanaheim”.
Bọn họ lại nói chuyện thêm một lúc nữa, sau đó Lando quay đầu lại nói với tôi: “Ta cùng với các nàng đây trở về trong thành một chút, cô không về được một mình đâu, cứ ở chỗ này chờ ta”, đi được hai bước, ngài lại quay đầu nói: “Trở về, ta sẽ trả tiền gia công cho cô”.
Tôi còn chưa kịp trả lời, ngài đã đi mất hút.
Thế là tôi lại mốc mặt ngồi bên dòng suối, chán nản chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ.
Ba tiếng sau, Lando trở về, bên cạnh lại có thêm mấy người, cả trai lẫn gái. Ngài cùng những người đó vỗ vai, nắm tay, chào từ biệt. Chờ lâu như vậy, làm sao tôi có thể không khó chịu được, thế mà ngài ấy chẳng thèm nhìn tôi một cái.
Ngài mở cuốn sách ma pháp ra, mang tôi trở về ngọn tháp cao trong hoàng cung Hoenir.
Chúng tôi rời đi chưa lâu, vậy mà cứ có cảm giác đã trôi qua mấy tháng. Chúng tôi từ tòa tháp cao cưỡi rồng bay xuống, lướt qua những tòa nhà được ánh mặt trời nhuộm một màu váng óng kiêu sa.
Cuối cùng, tới lầu dưới nhà tôi, một ngõ nhỏ khuất ánh mặt trời.
“Tới đây được rồi”, tôi nhảy xuống khỏi lưng kim dực long, “Cảm ơn ngài, tôi có thể tự về được”.
“Ngày mai ta sẽ sai người mang tiền tới, thêm cả tiền công chờ đợi ba tiếng đồng hồ vừa nãy nữa.”
“Không cần đâu”, tôi xua tay: “Nếu như có thể, tôi mong có thể đổi lấy cơ hội được làm việc của Shia. Nếu không thể, vậy thì sau này tôi sẽ cố gắng thêm”. Nói xong, tôi xoay người, chuẩn bị lên lầu.
“Chờ chút.”
Tôi dừng bước, quay lại nhìn ngài. Ngài cũng đã xuống khỏi lưng rồng, đi tới trước mặt tôi.
“Vừa nãy bắt cô chờ lâu như thế, thật xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Hoàng hôn đã nhuộm khắp vương đô một màu vàng chói lọi. Lando xoay mặt nhìn sang hướng khác, lông mi cũng được phủ lên một tầng ánh vàng nhàn nhạt: “Ta không biết mình bị làm sao... Ta luôn luôn làm mấy chuyện vừa ấu trĩ vừa khiến cô chán ghét”.
“Tôi sao có thể ghét ngài được? Không một ai lại ghét Lando cả”, tôi cười cười, “Ngài là vị chúa cứu thế, cũng là niềm kiêu hãnh của toàn tộc chúng ta cơ mà”.
“Vậy là tốt rồi”, ngài cười có chút gượng gạo: “Đi lâu như thế, chắc cô cũng mệt mỏi lắm rồi, về nghỉ ngơi đi”.
Vừa mở cửa vào nhà, chợt nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng va đập kinh thiên động địa. Tôi lập tức vứt mấy thứ trong tay xuống, chạy tới trước cửa phòng Shia: “Shia, cậu làm sao thế?”.
Bên trong vọng ra tiếng đóng mở cửa sổ. Tôi lại gõ cửa phòng vài cái, lại nghe thấy mấy tiếng lạch cạch như đang thu dọn gì đó, sau đó cửa mới được mở ra. Shia cười có chút ngượng ngập, rồi nhanh chóng đặt tay lên vai tôi, lắc lấy lắc để: “Đúng là hiếm thấy, cậu đi đâu thế? Sao giờ mới về?”.
Tôi nhón chân đi vào trong phòng ngủ, cười nhạo: “Thật không bình thường, chắc chắn là có chuyện gì đó”.
“Có chuyện gì, có thể có chuyện gì chứ.”
“Có phải cậu giấu đàn ông trong phòng không?” Nói xong câu này, tôi lại cảm thấy không đúng. Chuyện Shia mang trai về nhà, tôi đã nhìn quen rồi, bình thường cô ấy chẳng coi ai ra gì, ở ngay bên cạnh tôi mà anh anh em em, tình tứ ngọt ngào nữa kìa.
“Đương nhiên là không rồi. Vừa nãy thấy phòng hơi bẩn một chút, thế nên...”
“Từ lúc nào cậu lại sợ tớ nhìn thấy phòng cậu bẩn vậy?”
“Hôm nay bẩn quá.”
“Thật không đấy...”
“Đương nhiên là thật rồi.” Shia hất mái tóc xoăn màu vàng kim, nở nụ cười quyến rũ với tôi: “Thế còn cậu, cậu đã đi đâu? Tiểu thư Ena của chúng ta chưa bao giờ bỏ đi mà không thèm chào ai một câu đâu nha”.
“Tớ đi tìm nguyên liệu để làm ma trượng.”
“Làm ma trượng mà lâu thế sao? Lại còn phải tự mình đi tìm nguyên liệu?”, Shia híp mắt: “Tốt nhất là cậu nên nói thật ra đi, sẽ được khoan hồng”.
“Là làm cho Lando, ngài ấy cần mấy thứ nguyên liệu, thế nên chúng tớ phải đi tìm.”
Shia nhìn tôi chằm chằm: “Làm cho Lando?”.
“Ừ...”
“Trời ơi là trời, sao hắn như âm hồn ám hoài không chịu đi vậy”, Shia khốn khổ mà ngước nhìn trần nhà: “Bỏ đi bỏ đi, vào ngồi đã. Cậu cứ bắt tay vào công việc là chẳng quan tâm gì tới anh em họ hàng gì cả, tớ biết lâu rồi. Nhưng Ena à, cậu cũng đã bốn mươi bảy tuổi rồi, có thể đừng giống như khi ba mươi tám, ba mươi chín, cứ vác mặt mộc ra đường, trong sáng quá độ như thế không? Vài năm nữa cũng phải lo đến chuyện kết hôn rồi...”
“Dừng dừng!”, tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, dùng tay ra hiệu, “Tớ nhất quyết không kết hôn khi chưa đến bảy mươi”.
“Bảy mươi? Sao cậu không chờ đến tám mươi rồi kết hôn một thể?”
“Chẳng lẽ cậu định mới năm, sáu mươi tuổi đã lấy chồng?”
Shia há hốc mồm, nhưng không thốt ra được tiếng nào. “... Tớ cũng không biết. Đôi khi, kết hôn cũng không phải chuyện dễ dàng gì...”
Trời ơi, lỗ tai tôi có vấn đề hay sao nhỉ? Shia - người lúc nào cũng tự nhận mình là kẻ thanh xuân chan chứa, ghét bị người ta ràng buộc - hôm nay lại mở miệng nói với tôi “kết hôn cũng không phải chuyện dễ dàng gì”. Có phải cô nàng đã yêu rồi? Không! Tôi thà tin có một ngày Odin sẽ cầu hôn tôi, còn hơn tin cô nàng biết yêu người khác.
“Không giống phong cách nói chuyện của cậu tí nào.” Tôi thở dài một hơi, nằm vật xuống giường và ngửi thấy một mùi hương.
Cơ thể mỗi người đều có một mùi hương đặc thù. Mùi hương con gái trên người Shia, tôi đã ngửi suốt hai mươi năm rồi.
Mùi hương tôi đang ngửi thấy không phải là của cô nàng.
Có vấn đề. Tôi ngồi thẳng người dậy, chăm chú quan sát vẻ mặt Shia.
“Đã lâu rồi chúng mình không đi chơi nhỉ”, Shia vỗ vai tôi: “Mai là cuối tuần, cùng chị Shia tới phố Fjolgyn hưởng thụ thanh xuân thôi”.
Tôi nắm chặt hai tay, cố kiềm chế thật lâu, nhưng cuối cùng cũng không cầm lòng nổi mà gật đầu cái rụp: “Được!”.
Tôi biết, lần làm ma trượng này tôi chẳng nhận được một đồng thù lao nào, lại còn tốn thêm một chút nguyên liệu gia công. Tôi cũng biết, tiền công kiếm được từ việc làm bao tay tà thần đều đã dùng để lắp đặt thiết bị cần thiết cho chi nhánh xưởng bên khu phía tây rồi, hiện giờ tôi nghèo xơ nghèo xác.
Thế nhưng, trên đời này có một thứ gọi là tình sâu khó nén. Đấy chính là tình yêu với phố Fjolgyn. Thứ tình yêu đó đã khiến tôi vứt luôn cái ý định lúc trước muốn quan sát tìm manh mối, lao vào cùng Shia thảo luận kế hoạch mua sắm ngày mai và cả những đôi giày mang đậm phong cách phục cổ, đang lưu hành nhất trên thị trường.
Ngày hôm sau, chúng tôi dậy sớm hơn hẳn mọi hôm, trong túi nhét một đống ngân phiếu to nhỏ các loại, càn quét một vòng phố Fjolgyn - nơi thu hút nhiều mỹ nữ nhất trên toàn thế giới. Lúc trở về, trên người hai chúng tôi chẳng còn đến nửa xu.
Nhìn đám túi lớn túi nhỏ mình vác về nhà, tôi biết khoản tiền ăn tháng tới đã bị tôi “đốt” sạch sẽ rồi, tôi ngẩng đầu, nhìn Shia với ánh mắt vô cùng ai oán: “Shia, một tháng tiếp theo, cái mạng này của tớ phải dựa vào cậu rồi”.
Shia mới xuống dưới lầu kiểm tra hòm thư và mang một ít thư lên, lúc này cô nàng đang nhìn chằm chằm vào một phong thư dày nhất, lộng lẫy nhất: “Trời ơi!”.
“Sao thế?”
“Cậu đoán xem tớ nhận được cái gì?”
“Cái gì?”
Cô nàng đưa cho tôi một bức thư dày cộp, nạm vàng. Tôi mở ra đọc:
Thân mời tiểu thư Shia.
Tới dự dạ yến và vũ hội mừng sinh nhật đại nhân Lando.
Vào ngày 29 tháng 7 năm 3017, Thần tộc công lịch.
Thời gian từ 8 giờ tối đến 4 giờ sáng hôm sau.
Địa điểm tập trung: Tế đàn trên không trong hoàng cung Hoenir.
Địa điểm tổ chức tiệc: Cung điện Ánh Sáng trong hoàng cung Hoenir.
“Tớ mà cũng nhận được thư mời á, kỳ lạ quá.” Shia nhìn bức thư mời, vẻ mặt không thể tin nổi: “Tớ không muốn tới dự sinh nhật của gã khốn ấy, cậu đi thay tớ đi”.
“Như vậy thì thất lễ quá.”
“Đến lúc đó cậu đi cùng tớ vậy. Nếu không, tớ e là mình sẽ phát điên tại đó mất.”
Tôi phe phẩy tấm thiệp mời trong tay: “Đây là thiệp mời đỏ”. Ý nghĩa của thiệp mời đỏ chính là: Chỉ người được mời mới có thể đi. Nếu nhận được thiệp mời bạc thì người nhận có thể dẫn theo ba người, còn nếu là thiệp mời vàng thì có thể đưa mười người đi cùng.
Shia ngã nhào xuống sofa: “Còn gần hai tháng nữa cơ, đến lúc đó rồi tính đi”.
Nói thật, đối với Shia mà nói, tấm thiệp mời này giống như một quả bom hẹn giờ vậy. Cũng không phải Shia thù Lando đến tận xương tận tủy gì đâu, chỉ là cô nàng không muốn đối diện với sự thật: Bản thân đã để lỡ một công việc cực kỳ quan trọng. Có điều, nếu thư mời đã tới, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có bất ngờ lớn đang chờ trong tiệc sinh nhật của Lando.
Mười lăm phút sau, tôi xuống lầu quét dọn, tiện tay kiểm tra hòm thư một chút. Bên trong có hai tờ quảng cáo, một phong thư của người bạn cũ ở Jotunheim, một phong thư giục trả tiền thuê nhà, và một bức thư ủy thác. Cũng chỉ có mấy thứ này.
Ít nhất cũng đã mười năm tôi không tự tay làm gì đó, cây ma trượng làm cho Lando là thứ đầu tiên tôi tự tay làm sau mười năm. Đột nhiên có chút hoài niệm quãng thời gian làm công cho người ta lúc mới tới đất Vanaheim, mỗi ngày bị ông chủ bắt làm dăm bảy đôi giày, hoặc là sáu trăm mũi tên ma pháp.
Sáng hôm sau, tôi giao bức thư ủy thác mới nhận cho Guffy, đồng thời nhờ cô nàng trông cửa hàng giùm, còn bản thân đi mua một ít nguyên liệu. Về nhà, tôi bắt đầu tăng ca làm việc, chế tạo đủ các thể loại bao tay cùng giày ủng thuộc da. Ba ngày tiếp theo, tôi không hề tới xưởng rèn Ena.
Không biết có phải bản thân muốn thoải mái hay không, mấy ngày nay nhìn thấy Shia, tôi đều cảm thấy cô nàng dịu dàng đến kỳ lạ. Sau đó lại nghĩ, đôi khi, có phải tôi đã quá tập trung vào chuyện của mình mà bỏ bê cô bạn?
Tuy cũng bận ngập đầu trong công việc, nhưng vào mỗi dịp lễ Odin, lễ Bạn bè, lễ Nữ Thần, lễ Mỉm cười, ngày Vanir, sinh nhật của tôi... Shia đều thân mật tặng tôi hoa hoặc huân hương do đích thân cô nàng điều chế, đôi khi còn kẹp thêm một tấm thiệp chúc mừng nho nhỏ. Còn tôi thì chỉ có vào ngày sinh nhật Shia, mới bỏ một khoản tiền kha khá đi mua quà tặng.
Shia là điển hình của mẫu con gái cần sĩ diện chứ chẳng cần tiền, cô nàng rất biết cách sống sao cho lãng mạn, hiểu được cách ăn mặc, trang điểm sao cho bản thân thật lộng lẫy, cũng sẽ vì bản thân mà bỏ cả bốn trăm vạn Vader mua một con ngân dực long về. Nhưng Shia lại chẳng có nửa xu tiết kiệm, xưởng luyện kim của cô nàng tháng này lại có một người bỏ việc.
Một cô gái như thế rất cần một chàng trai có trách nhiệm đến chăm sóc chở che. Có điều, Shia chẳng quan tâm gì đến chuyện ấy, suốt ngày bận rộn chơi trò tình ái, nhận hoa tươi, trang sức và quần áo từ cánh đàn ông, chỉ là, cô nàng kiên quyết không nhận nhẫn.
Có lẽ, Shia rất sợ bị tổn thương và cô độc.
Tôi quyết định đích thân vào bếp nấu món gì đó cho Shia ăn, tuy kết quả của hành động này rất có thể sẽ là cảnh cô nàng sợ hãi kêu ầm lên, và nói rằng “Hãy đưa tôi vào viện”.
Tôi lấy một bộ đồ ăn từ trong tủ ra, không ngờ lại thấy một sợi tóc ở trên đó. Tôi gỡ sợi tóc xuống, kéo thẳng nó ra, nhìn dưới ánh mặt trời. Không phải màu vàng, không phải màu đen.
Là màu xanh thẫm!
Tôi nhớ tới phản ứng của Shia lúc tôi mới trở về và cả mùi hương lạ trong phòng cô nàng nữa. Nhìn lại sợi tóc kia, nhất thời trái tim tôi như nhảy lên tận cuống họng - bất kể kẻ đó là hỗn huyết hay là người của Thần tộc Vanir thì đều không thể mọc ra được sợi tóc màu thế này.
Đầu óc loạn cả lên, tôi ngồi thu lu trên ghế.
Đây là nguyên nhân khiến Shia không chịu cho tôi biết người kia là ai sao?
Bởi vì... chàng trai đó là người tộc Aesir.
Nhưng vài phút sau, suy nghĩ kỹ một chút, tôi lại thấy không đúng. Thần tộc Aesir không thể lẻn vào Vanaheim được. Hơn nữa, Shia lại là một người theo chủ nghĩa yêu nước cực đoan, độ căm thù tộc Aesir của cô nàng tuyệt đối không thể kém tôi. Xác suất xảy ra chuyện này gần như bằng không.
Màu tóc này, ngoài người của Thần tộc Aesir ra, cũng chỉ những người tộc Dawrf mới có thể có thôi. Chẳng lẽ, Shia sau khi đùa với đủ loại chủng tộc, bây giờ lại bắt đầu muốn khiêu chiến với tộc Người lùn sao? Nhưng bởi vì cô nàng từng chê bai tộc Người lùn đủ kiểu trước mặt tôi, bây giờ sợ mất mặt nên mới...
Để đảm bảo an toàn cho tính mạng của bản thân, tôi quyết định sẽ không chọc ngoáy gì vào chuyện này cả.
Vốn định tiếp tục quay về nhà bếp làm đồ ăn, nhưng chân tôi cứ vô thức mà bước xuống dưới lầu.
Lại mở hòm thư ra, bên trong có hai tờ chiêu sinh của Học viện Thủy ma pháp, còn thêm một tờ quảng cáo bảo rằng chỉ cần ba nghìn Vader là có thể mua được một con ngân dực long. Tôi lấy chúng ra, vo viên, rồi ném vào thùng rác.
Nhìn hòm thư trống trơn, tôi thở dài thườn thượt, lại nghe thấy tiếng Shia vang lên bên cạnh: “Mới có ba ngày mà cậu đã hóa thành bà nội trợ mất rồi”.
Tô liếc nhìn hòm thư bằng ánh mắt khinh khỉnh, nói: “Đúng đúng, tớ là bà nội trợ đấy, cậu đã hài lòng chưa?”.
“Tính tình lại còn khó chịu nữa chứ”, cô nàng chậc lưỡi, “Có khách quý tới, cậu xem cậu ăn mặc kiểu gì thế kia?”.
“Chị gái Ena hôm nay còn định làm cơm cho cậu...”
Tôi bực bội quay đầu lại, kinh ngạc thấy Lando đang đứng phía sau Shia.
“Ena, đã lâu không gặp”, Lando nhìn tôi, nở nụ cười.
Tôi khẽ nhếch môi. Shia nhún vai: “Người ta tới xưởng rèn tìm cậu bốn lần, lần nào cũng không thấy người đâu”.
“Cái này... Có ai nói cho tớ biết đâu chứ”, đột nhiên ý thức được bầu không khí giữa hai người họ rất hài hòa, tôi không nhịn được phì cười: “Shia, có phải hôm nay có tin gì tốt không?”.
“Đương nhiên, nhờ phúc của đại nhân Lando, tớ lại được phục chức rồi”, Shia nhướng mày.
“Không, đấy đều là do Ena ra sức giành lại.”
“Tớ không tin Ena lại là người thích đi xen vào mấy chuyện vặt vãnh này.”
“Được rồi, Shia, đừng giả bộ nữa”, tôi vỗ vai cô nàng: “Thật ra là vì tớ đem lọ nước hoa của cậu ném ra ngoài cửa sổ nên cậu mới bị mất việc. Tớ biết mọi chuyện rồi”.
“Đừng có nhắc đến lọ nước hoa với tớ, cứ nhớ tới nó là tớ lại muốn bóp chết cậu”, Shia nghiến răng nghiến lợi, “Cậu có biết không, đấy là lọ nước hoa ‘Người tình của Hoenir’ mà tớ vật vã suốt nửa tháng trời mới nghiên cứu ra. Thế mà cậu dám ném nó đi”.
“Đợi đã...”, tôi giật mình, gằn từng chữ một, “Cái kia... Đấy không phải thứ dung dịch quan trọng cậu cần cho công việc hả?”.
“Dung dịch nào ở đây, đấy là thứ nước hoa mà gã đàn ông nào ngửi thấy cũng phải thần hồn điên đảo.”
Tôi thấy mình có chút đầu váng mắt hoa, chống tay vào tường: “... Nói thế nào thì nói, Lando... cảm ơn ngài”'.
“Sao cậu không hỏi vì sao người ta lại cất công đến tận đây?”, Shia trưng ra vẻ mặt chán nản.
“Đúng rồi, hôm nay ngài tới đây để...”
“Muốn mời cô tham gia bữa tiệc sinh nhật của ta”, Lando đưa cho tôi một tấm thiệp màu vàng kim rực rỡ.