Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 12: Q.3 - Chương 12: Tù binh bị giam cầm




Trận chiến trên cây cầu Dabu thần thánh, thành Hande đã kết thúc bằng việc tộc Vanir rút quân. Tộc Vanir lại thêm một lần đón chào thất bại. Có điều, tuy rằng trên danh nghĩa Thần tộc Aesir đã bảo vệ thành công cây cầu Dabu thần thánh, nhưng bởi Loki ra tay bất ngờ, quân đội Vanir chiếm ưu thế cực lớn tấn công quân đội Thần giới như cơn sóng thủy triều dữ đội, nửa thành Hande rơi vào tay giặc. Đợi đến khi trận chiến này kết thúc, thì con số thương vong của tộc Aesir cũng vượt xa tộc Vanir.

Còn tại khe núi lớn Tege bên này, nhân tố thời thiết và địa lý đã buộc trận chiến phải dừng lại giữa chừng. Yule và Jarnsaxa vì muốn bảo vệ cho con đường thông tới trang viên Adanson mà xông pha giết địch, dưới sĩ khí ngất trời đã gây cho quân đội Vanir một vết thương trí mạng. Quân đội tinh nhuệ của tộc Vanir bị hai cánh quân đánh gọng kìm, bốn phía bị vây, dưới áp lực của việc đường rút lui đã bị phong tỏa, sức chiến đấu liền giảm nhanh chóng. Những kẻ ngoan cường chống cự đến phút cuối cùng đều phơi xác nơi chiến trường, những kẻ còn lại đều trở thành tù binh của Aesir, bị đưa đến các thành phố lớn, tham gia công việc xây dựng lại thành phố.

Từ trước tới nay, trong chiến tranh vốn không có cái gọi là người thắng cuộc.

Tổn thất trận chiến này gây ra cho cả hai bên cao hơn rất nhiều so với bất cứ cuộc chiến tranh nào trong kỷ nguyên Trùng Sinh này. Đúng như mọi người dự liệu, sau thất bại trong trận chiến này, địa vị của Loki bị lung lay đáng kể. Thế nhưng cũng không ít Thần tộc Vanir có tầm nhìn xa đã thấy được lợi ích mà tộc Vanir giành được từ trận chiến. Lợi ích rõ ràng nhất, chính là hai vị chủ thần Aesir hiện đang bị bắt làm con tin. Điều này đã âm thầm làm thay đổi tương quan ưu thế giữa hai bộ tộc. Sự suy yếu dần của Thần tộc Aesir đương nhiên cũng bị những kẻ này nhìn thấy rõ.

Không ít người phỏng đoán, sau trận chiến làm cạn kiệt tài nguyên của cả hai bộ lạc này sẽ có một thời gian ngưng chiến rất dài, nhưng bất kể quãng thời gian này có dài đến mức nào cũng không thể xoa dịu được mâu thuẫn của đôi bên. Vanir và Aesir không chỉ phải nhanh chóng khôi phục tổn thất và sức lực, thái độ của Loki đối với Frigg - vị Thần hậu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa - cũng góp phần quyết định tương lai của bộ tộc Vanir.

… Nhất định không thể xử lý giống thần Thơ ca Bragi, chỉ giam giữ mà xong được ư? Thần tộc Vanir nào cũng đều nói vậy.

Kết quả ra sao thì bản thân ta cũng không rõ lắm, nhưng có một sự thật không thể nào chối bỏ, ấy là tộc Vanir đã xem ta như một thứ tai họa cần tiêu diệt ngay lập tức.

Ta bị nhốt trong địa lao được canh gác nghiêm ngặt, trải qua bốn ngày giam giữ không được thấy ánh sáng mặt trời, những vết thương nặng trên cơ thể ta được đại tế ti chữa trị, đã khá hơn đôi chút, nhưng tình trạng sức khỏe vẫn cực kỳ tồi tệ. Trong suốt khoảng thời gian đó, ta vẫn cố hết sức góp nhặt thông tin về thế giới bên ngoài, cuối cùng tới buổi sáng ngày thứ năm, ta mới biết được một chút tin tức về tình hình sau chiến tranh từ miệng Freyr đến thăm tù.

Cùng lúc đó, ta cũng biết được rằng gã đại tế ti bề ngoài thì dịu dàng bên trong lại ác độc như rắn rết kia lại gây ra một chuyện làm tổn thương kẻ khác: Trên chiến trường, tình nhân hiện tại của hắn, cũng chính là phó đoàn trưởng của quân đoàn kỵ sĩ đối mặt với Hoder. Vị nữ kỵ sĩ này - đương nhiên không phải đối thủ của Hoder - chẳng mấy chốc đã bị thương rất nặng. Sau khi Freyr nhìn thấy, hắn không những không khuyên ả rút lui, mà còn trị thương cho ả, sau đó dùng phần tinh lực có thể bảo vệ cho cả năm trăm người, giúp ả tăng thêm mười một loại tấm chắn ma pháp bảo vệ, khiến ả ở trong trạng thái không thể bị bất cứ thứ gì làm cho thương tổn. Hắn còn dùng thần chú mất sức lực, lời nguyền chậm chạp, dấu ấn mù lòa để đối phó với Hoder. Trên chiến trường, rất ít khi thấy Hoder phẫn nộ như vậy, lập tức chuyển mục tiêu về phía Freyr, cuối cùng lại bị tình nhân của hắn đâm cho một kiếm, vết thương không nhẹ.

Ta cảm thấy tâm tư của Freyr quả thật có lúc còn khó đoán hơn trái tim phụ nữ. Lần trước khi thấy hắn cùng Hoder đối đáp vài câu, ta có thể nhận ra hắn vẫn còn chút cảm tình với Hoder, nhưng ai ngờ, hắn nói trở mặt là trở mặt được ngay.

“Lần trước, thần Tình yêu điện hạ đã tới thăm ta trong hoàn cảnh tương tự thế này, quả khiến ta cảm động đến độ đau lòng không dứt”, Freyr dùng thứ ngôn ngữ kỳ diệu của hắn mà kể chuyện về Hoder cho ta nghe, sau đó còn chêm thêm câu này.

Tuy đã được chữa trị, nhưng vết thương quá nhiều, lại đều chưa khỏi hẳn, ta ngồi trong góc tường, cơ thể suy yếu, buông đường nhìn xuống mặt đất: “Đây là những lời ngươi muốn nói với ta sao?”.

“Đương nhiên không phải”, Freyr khẽ mỉm cười, đôi mắt màu xanh lục lóe sáng: “Ngài có biết không, tình trạng của điện hạ Loki mấy ngày gần đây rất tệ”.

“Đó là điều hiển nhiên! Tộc Aesir đã thắng”, ta đáp lại hắn bằng nụ cười vương chút tự hào, nhưng không may lại động đến miệng vết thương, đau đến bủn rủn tay chân.

“Hãy cẩn thận một chút, Thần hậu điện hạ, tuy người bị thương là ngài nhưng có thể vạ lây cả ta đấy.”

Ta nhìn về phía hắn bằng vẻ mặt không cảm xúc, hắn cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc, lắc ngón tay trỏ thon dài: “Nguyên nhân đương nhiên không phải vấn đề đơn giản như chiến tranh rồi, mà là vì lý do thực sự dẫn tới cái chết trong kiếp trước của Pháp vương điện hạ đã bị lộ”.

“Cái gì?”, ta giật mình, “Balder đã biết chuyện Loki xúi bẩy Hoder giết nó rồi sao?”.

“Thật không may, nhưng đúng là như vậy.”

“… Nếu đã như vậy, Balder định thế nào? Ngừng chiến tranh lại ư?”

Freyr lại lắc ngón trỏ: “Không. Đương nhiên không phải rồi. Chuyện này người ngoài không hề hay biết, bề ngoài bọn họ vẫn là anh em tốt, yêu thương nhau thắm thiết nữa kìa. Thế nhưng, những chất vấn, nghi ngờ đổ dồn về phía điện hạ Loki sẽ càng nhiều hơn. Bởi vì giữa Loki và Balder sớm đã ở trong tình thế một ngọn núi không thể có hai con hổ, giờ thì Balder đã biết sự thật này, sẽ càng không thể để yên cho Loki được. Thế nên…”, hắn dùng nụ cười cực kỳ tao nhã làm dấu chấm cho câu nói.

“Ngươi nói cho ta biết chuyện này để làm gì?”

Freyr đáp lại, vẻ mặt kinh hãi ra trò: “A, đúng rồi, tại sao ta lại nói cho tiểu thư Ena những lời này nhỉ?… Đúng rồi, vương tử thần Bóng tối ấy đã từng nói ta có dung mạo giống nữ nhân, có lẽ bản tính phái nữ trời cho đã thấm từ vẻ ngoài vào tận tâm hồn… Bản năng hóng chuyện thị phi đột nhiên trỗi dậy chăng?”.

Ta biết, tên này tuy bề ngoài trông có vẻ ngớ ngẩn điên khùng, nhưng đầu óc thì tỉnh táo hơn bất cứ kẻ nào. Ta lặng lẽ nhìn Freyr hơn mười giây, ai ngờ hắn cũng dùng hơn mười giây đáp lại ta bằng cái nhìn im lặng. Ngẫm nghĩ lại cách hắn thay đổi xưng hô liên tục, ta cũng coi như hiểu được vài phần ý tứ hắn muốn truyền đạt cho ta… Bất kể tình hình diễn biến thế nào, hắn vẫn là bạn tốt của Loki, cũng hy vọng ta biến trở lại làm “Ena”, trở về bên cạnh Loki.

Ta ngẫm nghĩ một lát, sau đó đáp lời: “Các ngươi định xử lý ta thế nào?”.

“Thưa tiểu thư xinh đẹp, xin hãy cho kẻ hèn này biết cái tên mỹ lệ của người.”

“Frigg.”

Hắn vuốt ve cổ, khẽ lắc đầu, vẻ mặt đầy thương tiếc.

Chẳng biết từ lúc nào, nỗi căm hận với Loki đã biến thành một thứ nhiệm vụ mà ta buộc phải tiến hành. Hận, gần như chỉ là vì trách nhiệm, vì nghĩa vụ, còn vì cả tôn nghiêm. Thật ra trong lòng ta biết rõ, cho dù hắn làm ra chuyện tày trời gì, thì những nỗi đắng cay hắn đã trải qua, cùng sự quyến luyến không rời từ ngày còn bé xíu khiến ta chẳng thể lấp đầy trái tim mình bằng thù hận. Giống như một người chị hay một người mẹ vậy, chẳng bao giờ có thể nhẫn tâm với đứa em trai, với đứa con bé bỏng của mình.

Có điều, thứ ấy cũng không thể làm thay đổi thái độ của ta đối với hắn và tộc Vanir.

“Ngươi cũng biết mà, ta vẫn luôn là Frigg, ta sẽ không bao giờ phản bội Odin.” Ta quay mặt lại, đối diện với bức tường, không nhìn hắn nữa.

Một tiếng thở dài khẽ khàng ở phía sau lưng. Tiếng bước chân của Freyr biến mất nơi sâu thẳm lao tù.

Từ lúc bước vào cuộc chiến ở khe núi lớn Tege, ta đã sớm chuẩn bị tinh thần từ giã cõi đời, khi tỉnh lại, cái sự thật là bản thân vẫn sống trong khi Thần tộc Vanir vây kín xung quanh cũng chẳng khiến ta hân hoan.

Sáng sớm ngày thứ sáu, cửa địa lao bị mở ra, có người bịt mắt ta bằng một tấm vải đen, dùng dây xích sắt nặng nề trói chặt chân tay ta, sau đó dẫn ta ra ngoài.

Một lúc lâu sau ta mới dám bước chân ra khỏi cánh cửa nhà giam, ta không biết bản thân sắp phải đối diện với điều gì. Là hành hình giữa ban ngày ban mặt, hay bị lôi đi trên phố, trước sự chứng kiến của dân chúng Vanir…

Xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng người nhỏ giọng, bàn tán xì xào, đến cuối cùng chỉ còn sự tĩnh lặng cùng âm vọng của những tiếng bước chân, trong lòng ta bỗng nhiên sống dậy một thứ cảm giác quen thuộc.

Mãi đến khi bước vào một căn phòng rộng, thủ vệ lui ra ngoài, tiếng cửa đóng vang lên, tấm vải bịt mắt ta bị tháo xuống… ta mới nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.

“Phải hai năm rồi em mới trở về đây nhỉ”, Loki dùng đôi mắt đẹp tuyệt của mình, chăm chú nhìn ta, thản nhiên cất tiếng, “… Đã lâu không gặp, Frigg”.

Đó là một buổi sáng đượm ánh vàng rực rỡ, là cảnh tượng chẳng thể thấy được trên đất Aesir. Ta đứng trong một căn phòng ngủ sa hoa phủ ngập ánh mặt trời, phía trước mặt là ban công cực lớn, khiến cho mảnh đất vương đô đang tắm mình trong ánh sáng ngoài kia được đóng khung thành một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp. Nếu không phải đường phố rộn ràng nhốn nháo, trên trời có những đám mây lững lờ thong thả, còn cả những cự kình và dực long, nói không chừng ta sẽ vươn tay ra mà sờ thử xem bức tranh sơn dầu ấy đã khô chưa.

Trước mắt là khung cảnh đã từng hiện lên trong giấc mộng, so với Thần giới tối tăm với những cơn mưa dầm dề rả rích, nơi này tựa như thế giới chỉ có trong cổ tích. Cũng trong giấc mộng ấy, bóng dáng chàng trai mà ta không nhìn rõ, bây giờ lại như hòa vào làm một với Loki cao lớn đang đứng ngay trước mặt.

“… Có phải đang nghĩ rằng mình đã từng tới nơi này rồi không?”, giọng nói của Loki lại vang lên bên tai. Vẫn là thứ thanh âm mà ta đã từng nghe cả nghìn năm về trước, thế nhưng trong giây phút này, đột nhiên ta cảm thấy nó quen thân đến lạ kỳ. Ta vội vã quay đầu nhìn về phía hắn, lại cảm giác như mình đang nhìn một người hoàn toàn khác biệt.

Giống như đứa bé trai nhỏ xíu có mái tóc màu đỏ rực năm xưa, chàng thiếu niên với những đường nét vô cùng thanh tú, rồi gã Hỏa thần tà ác vô biên đều không phải là hắn, mà là một người nào khác…

Suy nghĩ ấy khiến nỗi hoảng loạn tràn ra từ nơi sâu thẳm trái tim ta. Ta biết đây là thứ cảm giác của một cái “tôi” khác đang say ngủ trong cơ thể của mình. Nhưng dù cho cô ta và Loki có yêu nhau đến thế nào, ta cũng sẽ không đứng cùng chiến tuyến với bọn họ.

“Đương nhiên ta đã từng tới nơi đây”, ta hơi giãy xiềng xích trên tay, có chút không thoải mái, “Lịch sử của Vanaheim còn dài hơn cả Asgard. Lúc ta đặt chân lên mảnh đất này lần đầu, không biết ngươi còn đang vất vưởng ở chỗ nào”.

Ánh mặt trời vàng rực đậu trên mi mắt Loki, làn da như được bao phủ trong một quầng sáng nhạt. Hắn nhìn ta, chăm chú, đôi con ngươi hệt như một thứ pha lê trong suốt. Hắn như hóa đá, rồi đột nhiên bật cười thư thái: “Thật vô lương tâm. Nếu không có ta thì giờ em đã là một cái xác không hồn rồi”.

“May mà có ngươi, ta mới từng biến thành xác chết, giờ lại suýt nữa lặp lại việc ấy.”

“Dù em có nói gì đi chăng nữa, ta cũng không cảm thấy mình mang tội lỗi gì, lại càng không thả cho em đi mất. Nữ thần Aesir, một trận tại khe núi lớn Tege quả thực đã giúp em lấy lại uy tín Thần hậu đã bị mất nhiều năm rồi đấy. Chỉ là, dù em có thông minh thế nào đi chăng nữa, cũng không tìm được cơ hội trở về đâu.”

Hắn chỉ tay về phía cổ chân cổ tay ta, còng tay và xiềng xích lập tức bị ngọn lửa rực người thiêu đứt.

“Từ hôm nay trở đi, đây chính là nhà của em.”

“Vậy sao?”

Ta xoa nắn cổ tay, tránh đường nhìn của Loki. Hắn vội vàng nắm lấy tay ta, đưa lên môi thổi nhẹ, “Đỏ hết lên rồi, thật khiến người ta đau lòng. Từ giờ về sau đừng mạo hiểm như thế nữa, biết chưa? Ta rất sợ sẽ đánh mất em”.

Ta bất mãn rút tay về: “Đừng có nói mấy câu buồn nôn thế nữa. Ta với ngươi không thân thiết như vậy đâu”.

Ai ngờ hắn hoàn toàn không để tâm tới những lời ta nói, hôn vài cái lên mu bàn tay ta rồi mới chịu buông: “Ta có việc phải ra ngoài, tối sẽ lại về thăm em”.

Rời phòng ngủ, mãi đến tối khuya hắn mới quay về.

Ta kiên quyết lắm, hắn mới đồng ý không ngủ chung giường, mà dọn đồ tới cái ghế nằm gần cửa sổ. Ở chỗ này ta làm sao ngủ nổi, nhưng lại cũng chẳng có mấy lời để nói với hắn. Ta đương nhiên không ngốc đến độ bảo hắn thả ta về, chỉ đành nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn lơ đãng.

Bầu trời đêm của Vanaheim cũng có chút bất đồng với trời đêm nơi Asgard. Nó mang màu xanh lam sâu thẳm, giống như mặt biển rộng lúc đêm khuya, chứ chẳng phải là một màu đen vô cùng vô tận. Sao trời cũng sáng hơn một chút. Mà vương đô bên dưới những vì tinh tú ấy, trong bóng đêm lại càng hiển lộ vẻ phồn hoa. Mãi tới ba, bốn giờ sáng ta vẫn còn thấy những con dực long lập lòe bay lượn trên cao.

Hai, ba ngày đầu ta rất nóng ruột, muốn trở về Asgard xem tình hình ở đó giờ ra sao, cũng rất lo lắng cho Fasier. Nhưng ta không thể phá được ma pháp của Loki, tình hình của tộc Aesir hẳn cũng đã ổn định sau khi chiến tranh kết thúc, ta đành lẳng lặng chờ đợi cơ hội bỏ trốn, ngày ngày xem báo để gom góp thông tin về tình hình bên ấy.

Mặc dù ta vốn là một người có thể dằn cảm xúc của mình xuống, nhưng một người khi không có việc gì làm thì kiểu gì cũng phát sinh vấn đề. Chỉ là, có một việc ngoài dự liệu của ta, ấy là thời gian Loki ở nhà càng ngày càng nhiều, thời gian hai chúng ta ở riêng với nhau cũng theo đó tăng lên. Ngẫu nhiên chúng ta cũng sẽ nói với nhau vài ba câu chuyện phiếm, nhưng hắn tuyệt đối chẳng hé lời nào về những chuyện chính sự xảy ra tại Vanaheim mấy ngày gần đây. Cứ như những lời Freyr nói ngày trước không phải là nói dối thì cũng là những thứ chẳng đáng bận tâm. Ngày trước, lời đồn về việc chính quyền của Loki sắp sụp đổ gần như đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của Asgard. Hơn nữa, sự đối đầu của Balder - vị Pháp vương có quyền lực tương đương với Loki - cũng chẳng phải chuyện đùa, không biết hắn xử lý thế nào.

Có điều, tò mò thì tò mò, ta chưa bao giờ hé răng hỏi một câu.

Một tuần trôi qua, ta đọc được tin tức Odin chỉnh đốn quân đội trên trang nhất một tờ báo. Tuy chỉ là một bài báo hết sức bình thường, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của chàng, ta mới biết, thì ra mình đã nhớ chàng da diết như thế nào.

Ta lại bắt đầu hoài niệm về những tháng ngày quá khứ đã biến mất trong dòng thời gian nghìn năm về trước. Một quá khứ mặc dù nhàm chán đến vô vị, nhưng mỗi ngày đều có thể gặp mặt chàng, mỗi ngày đều có thể thân thiết gần nhau.

Hôm đó, trời mới về chiều mà Loki đã trở lại. Như thường lệ, hắn nằm dài trên sô pha, bắt đầu lôi mấy thứ trang bị rất đẹp không biết lấy được từ đâu về ra mà mân mê, những lọn tóc đỏ mềm mại, hơi bồng bềnh áp vào hai má, khiến gương mặt thường ngày vốn đã rất thon của hắn trông càng nhỏ hơn, nhất thời trông có vẻ trẻ con, mà lại dịu dàng đến lạ. Dường như đã phát hiện ra ánh mắt của ta, hắn ngẩng đầu nhìn: “Sao thế?”.

“Ta…” Những lời tiếp theo tựa hồ khó mà thốt ra khỏi miệng, ta lại co đầu rụt cổ mà chuyển đề tài, “Ta còn bị nhốt ở đây bao lâu nữa?”.

Loki chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Ta biết ở chỗ này rất buồn tẻ, nhưng em cũng nên biết bây giờ nếu để em ra ngoài thì sẽ nguy hiểm thế nào. Đợi qua một thời gian nữa, khi sự tình lắng xuống rồi hẵng nói”.

“Rất nguy hiểm sao”, ta lơ đãng nói.

Loki lập tức đứng bật dậy, bước tới bên ta, nói bằng chất giọng vô cùng nghiêm túc: “Em đừng lo lắng. Dù thế nào ta cũng sẽ bảo vệ em”.

“… Ngươi sẽ không thả ta đi, đúng không?”

Quả nhiên, ta ngẩng đầu lên liền bắt gặp vẻ mặt có chút phật ý của Loki. Hắn chỉ hé miệng, một từ cũng chẳng thốt ra. Một lúc sau hắn mới nói: “Không cần nói đến chuyện nghị viện có đồng ý thả em đi không, so với việc không thấy mặt em, thì việc em ở đây dù chẳng thèm nói với ta một câu nào vẫn còn tốt chán”.

Ta lẳng lặng gật đầu, cuối cùng dồn hết dũng khí giơ tay lên, chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón vô danh: “Ta muốn tháo nó ra”.

Loki nhìn vào chiếc nhẫn, rồi lại nhìn ta: “… Đeo nó em thấy không thoải mái à?”.

“Ngươi biết ta muốn nói gì.”

Đôi mày khẽ nhíu, Loki gượng gạo cất lời, giống như kẻ mới bập bẹ đôi ba câu bằng tiếng của Thần tộc: “Em… muốn nói gì”.

“Trên phương diện luật pháp, chúng ta coi như là vợ chồng, đúng không? Ta muốn hủy hôn ước.”

“… Vì sao?”

“Loki, ngươi biết ta không yêu ngươi mà, chiếc nhẫn này giữ lại cũng không có ý nghĩa gì.”

Loki nắm chặt tay ta, mân mê chiếc nhẫn một hồi, rồi lại ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay hắn, cuối cùng hắn gục đầu xuống, nói bằng thứ giọng gần như không ai nghe được: “Em không yêu ta… nhưng Ena yêu ta. Ta đang chờ nàng ấy trở về.”.

“Sau khi ta thức tỉnh, Ena đã hoàn toàn biến mất. Điểm này ngươi phải rõ hơn ta chứ.”

Ta ôm đầu hắn, thấp giọng, “Ta biết kiếp này ngươi đã thay đổi rất nhiều, cũng đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn, nhưng ta không thay đổi. Ta vẫn yêu Odin, vẫn là con dân tộc Aesir. Hiện giờ quan hệ của chúng ta là kẻ địch, ngươi cũng biết đấy, chỉ cần ta còn một hơi thở thì vẫn sẽ chỉ dốc sức cho bộ tộc của mình thôi. Loki, hãy để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi. Nếu bọn họ muốn ta chết thì ngươi cũng không cần đỡ lời thay ta làm gì. Bắt Ena biến mất để đổi lại sự thức tỉnh của ta, thực sự ta vô cùng áy náy… Thế nhưng, ta không còn sự lựa chọn nào khác”.

Bị ép nhìn về phía ta, ánh mắt của Loki vẫn có chút mập mờ. Thời khắc đối diện ấy chẳng kéo dài được bao lâu, hắn liền nhẹ nhàng đẩy tay ta, xoay người ra cửa, không hề quay đầu lại.

Mãi tới hai giờ sáng Loki mới trở về.

“Frigg, em đứng lên.”

“Frigg, đứng lên!”

“Đứng lên, đừng có ngủ nữa!”

Tiếng la hét phảng phất men say của Loki đã lôi ta dậy. Ta dụi mắt, ngồi dậy, rồi lại bị hắn túm chặt cánh tay, lôi xuống giường. Trong khoảnh khắc khi ngã khỏi giường, ta hoàn toàn tỉnh ngủ, căng thẳng ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi… uống say rồi à?”.

Loki tiếp tục co kéo cánh tay ta, lôi ta đứng dậy. Dù trong thứ ánh sáng mong manh giữa bóng đêm, ta vẫn có thể mơ hồ nhìn được đôi mắt đã hoàn toàn rệu rã của hắn.

“Ta không say!… Sao mà ta lại uống say cho được? Tửu lượng của ta tốt hơn em nhiều!”

Nhất thời, ta sợ đến độ không dám nói thêm gì nữa. Lúc trước, khi thần trí còn tỉnh táo, hắn có thể làm ra khối chuyện điên rồ, giờ hắn lại đang say khướt, ai biết được hắn có xé xác ta ra rồi nuốt vào bụng hay không?

“Em đừng nghĩ ta say, ta chỉ hơi choáng váng một chút thôi, ta rất rõ bản thân mình nghĩ gì… Em yên tâm đi, ta không làm gì em đâu, bởi vì ta chỉ trông giống như đang say thôi…”, hắn lắc đầu, rồi hất mặt nghiêng nghiêng với những đường cong tuyệt mỹ lên, “Bởi vì ta hận em!”.

Hắn lẩm bẩm: “Ta hận em…”.

Lời vừa dứt, hắn đã đứng không vững, ngã vật xuống giường, cũng đè luôn ta xuống. Thân thể lún sâu vào chăn nệm mềm mại, ta cứng đơ người không dám đẩy hắn ra, không dám giãy giụa, chỉ có thể nắm chặt lấy ga giường, những mong có thể dằn những sợi dây thần kinh đang căng cứng lại.

“Ta hận em… Hận đến độ không còn muốn chạm vào người em nữa”, một nửa gương mặt của hắn vùi vào chăn, đôi mắt cũng từ từ nhắm lại, “… Frigg…”.

Chẳng bao lâu sau, tiếng hít thở nhẹ nhàng đã thay thế cho mọi thanh âm khác.

Vương đô Vanaheim bên dưới tấm vải khổng lồ màu xanh thẫm dường như cũng cùng hắn chìm sâu vào giấc ngủ, dần bước vào cảnh mộng ngọt ngào.

Ta ngồi dậy, kéo cả người Loki lên giường, đắp chăn cẩn thận. Lúc xê dịch cánh tay, hắn liền vô thức nhăn mày, giữ chiếc nhẫn trên tay, gỡ thế nào cũng không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.