Lời Dối Gian Chân Thật

Chương 12: Chương 12




Ngay từ tiếng bíp đầu tiên từ chiếc máy nhắn tin nhỏ cỡ bàn tay nằm trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, Lucas đã đứng dậy và với tới cái quần của anh. Âm thanh cho anh biết rằng đó là tiếng bíp liên lạc, không phải là tiếng báo động được tạo ra do tia lade bị đứt đoạn, nhưng thực tế rằng Frank liên lạc với anh ngay giữa đêm thế này cũng đã đủ báo động rồi. Jay thức giấc và định với tới cái đèn ngủ, nhưng Lucas ngăn nàng lại.

"Đừng bật đèn."

"Chuyện gì vậy ?" Lúc này nàng hết sức khẽ khàng.

"Anh sẽ ra chỗ nhà xưởng. Đó là máy nhắn tin liên lạc. Frank đang cố liên lạc với chúng ta."

"Vậy tại sao lại không bật đèn lên ?"

"Anh ta sẽ không liên lạc với chúng ta vào giữa đêm trừ khi là tình trạng khẩn cấp. Cũng có thể là đã quá trễ. Piggot có thể đã ở gần đây rồi, và ánh sáng có thể cảnh báo hắn."

"Piggot ?"

"Kẻ đã cố biến anh thành món thịt hầm, nhớ không ?"

"Em đi với anh." Trong một thoáng chốc nàng đã rời khỏi giường và dò dẫm tìm quần áo nàng trong bóng tối. Lucas định ngăn nàng, không muốn nàng rời sự an toàn của căn nhà, nhưng nếu Piggot đã tìm thấy bọn họ, vậy thì căn nhà gỗ sẽ không còn an toàn nữa. Một máy phóng tên lửa cầm tay nằm trong tay của một chuyên gia, như Piggot, có thể biến căn nhà thành một địa ngục vụn vỡ chỉ trong giây lát.

Anh xỏ chân vào trong đôi bốt và lôi khẩu súng ngắn ra khỏi bao. Khi anh rời khỏi căn phòng anh nâng chiếc áo khoác ra khỏi móc cạnh cửa, rồi khoác chiếc áo lên người khi anh chạy xuyên qua căn nhà tối tăm đến chỗ cửa sau. Jay ở ngay đằng sau anh; nàng mặc quần jean và áo nỉ, đôi chân trần của nàng sục vào trong đôi bốt.

Họ lướt qua tuyết đến ngôi nhà xưởng, ẩn mình trong bóng tối nhiều nhất có thể. Căn nhà xưởng xiêu vẹo là một vỏ bọc; Jay đã từng sửng sốt vào lần đầu tiên Lucas chỉ cho nàng xem thứ nằm bên dưới vẻ bề ngoài của nó. Anh chuyển kiện cỏ khô sang bên và để lộ ra một cửa sập nhỏ, rộng vừa đủ để anh luồn qua, rồi anh nhấn một nút nhỏ trên máy nhắn tin và chiếc khoá điện mở ra. Cánh cửa sập lặng lẽ tách mở. Một chiếc thang hẹp chạy dài xuống dưới, được chiếu sáng chỉ bởi một ngọn đèn đỏ nho nhỏ bên cạnh mỗi bậc thang. Lucas thúc giục nàng đi xuống, rồi anh đi theo và đóng cánh cửa lại, lại thêm một buồng liên lạc ở dưới lòng đất. Chỉ khi đó anh mới bật đèn lên.

Căn buồng khá nhỏ, không lớn hơn 6 x 8 feet, và chứa đầy những thiết bị. Có một máy tính, một máy phát thanh và một máy in đứng dựa vào bức tường cuối, rồi một hệ thống radio phức tạp nằm bên phải. Còn lại khoảng hai feet rưỡi của căn phòng để chuyển động, và một phần của nó thì bị choán mất bởi một cái ghế. Lucas lại chỗ cái ghế và gạt nhẹ cái công tắc trên chiếc radio. "Lên sóng."

"Đóng gói đi. Piggot đã bị phát hiện ở thành phố Mexico, và chúng tôi cho rằng vị trí của căn nhà đã không còn an toàn nữa. Giọng Frank lấp đầy căn buồng nhỏ một cách kỳ quái, mà không hề có một chút âm thanh nhiễu mà những chiếc radio thường phát, chứng tỏ chất lượng của đường truyền.

"Chúng tôi có bao nhiêu thời gian ?"

"Người đó ước lượng khoảng bốn giờ đồng hồ, có thể ít hơn nếu Piggot đã đặt người vào trong khu vực."

"Phương pháp thông thường của hắn là để người của hắn đến, nhưng giữ chúng ở xa cho đến khi hắn đến. Hắn thích tự mình dàn xếp." Giọng Lucas thật xa xôi, trí óc anh đang chạy đua.

Sự im lặng tràn ngập căn buồng, rồi Frank lặng lẽ hỏi, "Luke ?"

"Yeah", Lucas nói, nhận thức được chuyển động đột nhột của Jay đằng sau anh, theo sau đó là sự bất động tuyệt đối. Anh không hề muốn nói với nàng bằng cách này, nhưng tất cả địa ngục sẽ sập xuống nhanh chóng. Bốn giờ đồng hồ không phải là một khoảng thời gian dài, và bất kể chuyện gì sẽ xảy ra, anh muốn nàng biết tên anh. Trong bốn giờ đồng hồ nàng phải biết nàng là người phụ nữ của ai.

"Từ khi nào ?"

"Một vài ngày trước. Có bất kỳ cơ hội nào để chặn đứng Piggot trước khi hắn tới đây không ?" Đó sẽ là phương án tốt nhất.

"Ít lắm. Đóng đinh hắn ở đó là sự đánh cuộc tốt nhất của chúng ta. Chúng ta không biết hắn ở đâu, nhưng chúng ta biết hắn đang đi đâu."

"Hắn ta không thể vô hình, vậy có nghĩa là hắn sẽ ở trong một chiếc máy bay nhỏ và sẽ hạ cánh tại một đường băng tư nhân gần đây. Cậu có báo cáo về chúng không ?"

"Bọn này đang lôi chúng ra khỏi máy tính đây. Chúng ta sẽ có người trên khắp các đường băng."

"Có nơi nào an toàn để giấu Jay không ?"

Frank nói gấp rút, "Luke, ra khỏi đó đi. Đừng cố làm mồi nhử. Vào trong xe và lái đi, gọi lại sau năm tiếng nữa."

"Piggot là đống lộn xộn của mình, mình sẽ dọn nó", Lucas nói, vẫn bằng chất giọng lạnh lùng, xa xôi. "Nếu mình chăm sóc hắn tử tế từ năm ngoái, những chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra."

"Thế còn Jay ?"

"Mình sẽ đưa cô ấy ra khỏi đây. Nhưng mình sẽ quay lại để xử lý Piggot."

Nhận ra sự vô ích khi tranh cãi với Lucas với khoảng cách hai phần ba lục địa, Frank liền nói. "Được rồi. Liên lạc với Veasey với tần số này." Anh ta đọc số tần số, chỉ một lần đọc.

"Đã nhận", Lucas nói, và ngắt công tắc. Rồi anh đẩy cái ghế lại và đứng dậy, quay người lại để đối mặt với Jay.

Toàn bộ cơ thể nàng như chết lặng đi khi nàng nhìn chằm chằm vào anh. Anh đã biết. Ký ức của anh đã quay lại. Khoảng thời gian gia hạn của nàng đã hết rồi, những tấm gương đã vỡ tan, trò chơi đố chữ đã kết thúc. Những điều ác liệt đã đưa anh vào trong cuộc đời nàng đang chuẩn bị lôi anh ra khỏi nó lần nữa.

Với sự trở lại của ký ức, anh lại trở lại là một Lucas Stone lần nữa. Nó ở đó trong mắt anh, trong ánh nhìn vàng rực của loài thú săn mồi. Mặt anh rắn lại. "Anh không phải Steve Crossfield," anh thẳng thừng nói. "Tên anh là Lucas Stone. Chồng cũ của em đã chết."

Mặt nàng trắng bệch, cơ thể nàng đóng băng. "Em biết," nàng thì thầm.

Trong tất cả những thứ mà anh cho rằng nàng sẽ nói ra, câu "em biết" không phải là một trong số đó. Nó làm anh sửng sốt, làm anh bối rối, và làm anh tức tối một cách phi lý. Anh đã bị hành hạ trong bao nhiêu ngày qua, cố nghĩ cách để nói với nàng, và nàng vốn đã biết rồi ? "Em đã biết điều đó trong bao lâu rồi ?" anh quát.

Ngay cả môi nàng cũng tê liệt. "Khá lâu rồi."

Anh bắt lấy tay nàng, những ngón tay dài của anh bấm sâu vào trong da thịt nàng. "Cái 'khá lâu rồi' ấy là bao lâu ?"

Nàng cố nghĩ. Nàng đã bị mắc trong cái mạng chằng chịt của những lời dối trá quá lâu đến nỗi thật khó để nhớ ra. "Khi anh ... anh vẫn còn ở trong bệnh viện."

Những kịch bản phim lướt qua trí não anh. Anh đã được huấn luyện để suy nghĩ quanh co, để luôn bền bỉ theo sát điều gì đó cho đến khi nó hợp lý, và anh không thích bất kỳ phương án nào xuất hiện trong trí não anh. Anh đã giả sử rằng ngay từ đầu nàng đã là một người vô tội, bị sử dụng bởi Sabin và Frank Payne để làm lá chắn cho anh, nhưng giờ đây đường như nàng vốn đã được thuê để làm công việc đó. Cơn giận giữ cực độ dần trào lên trong anh, và anh phải cố làm giảm đi cơn tức giận của mình bằng sự tự chủ sắt đá. "Tại sao em không kể cho anh ?" Chúa ơi, trong một khoảng thời gian, anh đã nghĩ mình sắp phát điên, với tất cả những luồng ký ức chết tiệt đó quay trở lại và không một cái nào liên kết với những điều nàng đã kể cho anh. Anh có lẽ đã lấy lại ký ức của mình sớm hơn nếu anh có một thức tế vững chắc nào đó để xây dựng thay vì những câu chuyện cổ tích mà nàng đã dệt ra.

Anh đang làm đau nàng; cái nắm tay của anh sẽ để lại những vết thâm trên tay nàng. Nàng kéo tay mình ra nhưng vô ích, nàng thở hổn hển khi anh vẫn cứ siết chặt những ngón tay mình. "Em sợ !"

"Sợ cái gì chứ ?"

"Em nghĩ Frank sẽ gửi em đi nếu anh ấy biết em đã phát hiện ra rằng anh không phải là Steve ! Lucas, làm ơn, anh đang làm đau em !" Cuối cùng thì nàng cũng có thể gọi nên anh, dù đó là trong khi nàng đau đớn, và trái tim nàng vẫn đang thưởng thức âm thanh của tên anh.

Cái siết tay của anh lỏng ra, nhưng anh nắm lấy cánh tay kia của nàng, và giữ chắc lấy nàng. "Vậy là Frank không hề thuê em để nói rằng anh là Steve Crossfield ?"

"K-không," nàng lắp bắp. "Lúc đầu em có tin anh là anh ấy."

"Điều gì đã làm em nghĩ lại ?"

"Mắt anh. Khi em nhìn thấy mắt anh, em biết."

Ký ức về ngày hôm đó rõ ràng như pha lê vậy. Khi bác sĩ cắt lớp băng khỏi mắt anh và anh nhìn thấy Jay lần đầu tiên, nàng trở nên trắng bệch như lúc này. Điều đó thật kỳ quặc, bởi anh biết Sabin sẽ không bao giờ bỏ sót một chi tiết cơ bản như màu mắt anh cả.

"Mắt chồng em không phải màu nâu ?"

"Chồng cũ," nàng thì thào. "Và vâng, mắt anh ấy màu nâu, nhưng là màu nâu đậm. Mắt anh có màu nâu vàng."

Vậy là mắt anh có sắc nâu khác với mắt chồng nàng; nó gần như thật tức cười khi cái âm mưu được sắp đặt cẩn thận của Sabin lại bị vỡ vụn ra bởi một điều nho nhỏ như thế. Nhưng nàng vẫn không kể với họ rằng họ đã nhận sai người, điều nên làm. Cũng như nàng cũng không hề nói với anh, ngay cả sau này và ngay cả trong suốt những tuần họ một mình ở đây. Sự thất vọng tức tối khiến giọng anh cục cằn như có sỏi. "Tại sao em không nói với anh ? Em không nghĩ rằng anh sẽ khá hứng thú với việc anh thực sự là ai sao ?"

"Em không thể liều. Em sợ --" nàng bắt đầu cầu xin cho sự thấu hiểu.

"Yeah, đúng rồi, em sợ món lợi sẽ kết thúc. Frank đã trả cho em để ở lại với anh, phải không. Em ở cạnh anh mỗi ngày, vì vậy sẽ không có cách nào em có thể giữ công việc được."

"Không ! Nó không phải như thế --"

"Thế thì nó là thế nào ? Em có phải là người giàu có không ?"

"Lucas, làm ơn. Không, em không giàu –--"

"Vậy thì em sống bằng gì trong suốt những tháng anh ở tại bệnh viện ?"

"Frank trả tiền cho những hóa đơn," nàng nói trong sự thất vọng. "Anh có thể làm ơn nghe em nói không ?"

"Anh đang nghe đây, cưng. Em vừa mới nói với anh rằng Frank trả cho em để em ở lại với anh."

"Anh ấy giúp để em có thể ở lại cạnh anh ! Em bị mất việc ---" Quá trễ, nàng nghe những từ ngữ lọt ra và biết anh tiếp nhận chúng như thế nào.

Mắt anh nhắm lại rực vàng, miệng anh mím lại dữ tợn. "Vì vậy em liền nắm lấy cơ hội nhận một công việc nhàn hạ, phải không ?. Tất cả những gì em phải làm là ngồi bên cạnh tôi mỗi ngày và mọi thứ em muốn đều sẽ được đưa đến tận nơi cho em, trong khi Frank chi trả mọi thứ. Điều này giải thích tại sao em không chịu kết hôn với tôi, không phải sao ? Em vui vẻ nhận lấy 'lương' của mình, nhưng kết hôn với một thằng lạ mặt thì lại hơi quá, nhỉ ? Đấy là chưa kể thực tế rằng cuộc hôn nhân như vậy còn không hợp pháp nữa. Em giữ bản thân cách xa khỏi một vài rắc rối khó chịu bằng cách kéo lên tất cả những cái cớ chết tiệt đó."

"Chúng không phải là những cái cớ. Bởi tất cả những gì em biết là có thể có ai đó quan tâm đến anh –"

"Tôi có !" anh hét. "Gia đình tôi ! Họ nghĩ rằng tôi đã chết !"

Nàng cố gắng tự chủ, cố gắng giữ vững giọng nói của mình . "Em không thể cưới anh cho đến khi anh lấy lại được ký ức của mình và biết chắc chắn rằng anh muốn cưới em. Em không thể lợi dụng tình trạng của anh như thế được."

"Thật là một sự đắn đo tiện lợi. Nó thực sự khiến em cao quí, phải không nhỉ ? Quá tệ. Nếu em muốn cái món lợi bất chính đó tiếp tục được đổ đầy, em nên cưới tôi trong khi em có cơ hội và cứ tiếp tục giả vờ tôi là Crossfield. Rồi, khi tôi lấy lại được ký ức của mình, em có thể làm một nạn nhân tội nghiệp và có lẽ tôi sẽ ở lại cạnh em vì mặc cảm tội lỗi đấy."

Nàng lùi xa khỏi anh, mắt nàng trống rỗng. Bằng cách nào đó, trong suốt những tháng dài ở bên cạnh anh, nàng đã tin rằng anh yêu nàng, dù anh chưa bao giờ nói những từ ấy. Anh đã tỏ ra thật chiếm hữu, thật dịu dàng và nồng nàn. Nhưng giờ đây khi ký ức anh đã trở lại, và anh thể hiện rõ rằng sự say mê của anh với nàng đã chấm dứt. Anh không cần nàng nữa, và rõ ràng anh sẽ không nhắc lại lời đề nghị kết hôn của anh. Kết thúc rồi, và thậm chí họ còn không còn là bạn. Chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra; nàng đã nói dối anh, giữ không cho anh biết thân phận thật sự của mình, và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng vì những gì nàng đã làm. Anh nghĩ nàng đã làm điều này chỉ vì chính phủ đã sẵn lòng hỗ trợ cho nàng chừng nào trò chơi đố chữ này còn tiếp diễn.

Anh đột ngột thả nàng ra, như thể anh không thể chịu đựng việc chạm vào nàng nhiều hơn nữa, và nàng loạng choạng lùi lại. Cố giữ thăng bằng, nàng quay về phía cái thang. "Mở cửa ra đi," nàng đờ đẫn nói.

Anh nắm chặt tay, chưa sẵn lòng ngừng tranh cãi. Anh vẫn chưa có tất cả những câu trả lời mà anh muốn, không một chút nào cả. Nhưng chuyển động của nàng nhắc anh nhớ ra tình huống đang khẩn cấp đến thế nào; anh phải đưa nàng ra khỏi đây trước khi Piggot tìm thấy họ. Điều cuối cùng mà anh muốn là Jay bị mắc kẹt giữa làn đạn.

"Anh sẽ lên trước," anh nói, và bước qua nàng. Anh chuyền tín hiệu để mở cửa và trèo lên qua cầu thang, khẩu súng ngắn đã nằm sẵn trong tay. Ngay khi đầu anh nhích lên qua nền đất anh liền thận trong quan sát mọi hướng, rồi trèo ra và quì một chân để giúp Jay ra. "Được rồi, ra nào."

Nàng không hề nhìn anh khi nàng trèo ra, cũng như không nhận bàn tay đưa ra của anh. Anh đóng cánh cửa sập lại, rồi đặt kiện cỏ khô chèn lên nó. Nàng vừa mới bắt đầu bước ra khỏi nhà xưởng, nhưng anh túm lấy nàng và kéo nàng lại. "Cẩn thận !" giọng anh thì thào nhưng giận dữ. "Chúng ta quay lại theo cách chúng ta đến. Ẩn mình trong bóng tối." Anh dẫn đường, và Jay theo sát anh mà không nói một lời.

Anh vẫn sẽ không cho phép bật đèn, vì vậy Jay mò mẫm vào phòng ngủ và nhặt lấy vài cái áo quần trong bóng tối. Anh bước vào phòng ngủ khi nàng cởi bỏ áo sơ mi của anh ra để mặc quần áo của nàng vào, và sau một khoảnh khắc cứng nhắc vì ngượng, nàng vụng về quay lưng khỏi anh trong khi nàng vật lộn với cái áo con của nàng. Đôi tay nàng lóng ngóng, và vì trong tối nên nàng không thể xoay sở để kéo thẳng quai áo được. Vì mãi không mặc nó vào được, cuối cùng nàng thả rơi nó lên giường và đơn giản là kéo chiếc áo len của nàng qua đầu.

Lucas ngắm nhìn nàng. Bộ ngực mờ ảo của nàng lấp loáng yếu ớt trong luồng sáng mờ hắt từ cửa sổ, và bất chấp cơn giận giữ, cảm giác bị phản bội và sự cần thiết phải nhanh chóng di chuyển, anh vẫn muốn đến bên nàng và kéo nàng sát vào anh. Chỉ mới vài giờ trước đây thôi anh đã giữ ngực nàng trong tay anh và đẩy chúng vào cái miệng đói khát của anh. Anh đã làm tình với nàng cho đến khi giữa họ không còn bất kỳ rào chắn nào, và họ đã cùng lăn lộn trên chiếc giường đó. Nàng đã nói với anh rằng nàng yêu anh, hết lần này đến lần khác, vậy mà giờ đây nàng lại quay lưng lại với anh như thể nàng phải che giấu cơ thể nàng khỏi anh.

Điều đó đánh mạnh vào anh, làm anh bàng hoàng. Còn có gì đó ngoài những gì nàng nói với anh, ngoài những động cơ vụ lợi mà anh ném vào nàng. Anh cần biết đó là gì, nhưng anh lại không có thời gian. Chết tiệt thật. Giá như nàng đừng có vẻ thật xa cách và tách biệt đến vậy, như thể nàng đã rút vào cái vỏ của riêng mình. Anh phải chiến đấu chống lại thôi thúc muốn kéo nàng vào lòng anh và hôn nàng cho đến khi cái vẻ mặt đó biến mất. Quỉ quái, lý do nàng làm vậy có quan trọng không ? Có thể lúc đầu lý do của nàng là tiền bạc, nhưng anh chắc chắn rằng hiện tại nó không phải là lý do để nàng làm thế, hoặc ít nhất không phải là tất cả. Mà kể cả là như thế, anh tàn nhẫn nghĩ, anh cũng sẽ không để nàng đi. Anh sẽ giải quyết vấn đề giữa họ ngay khi anh giải quyết xong Piggot, nhưng ngay lúc này điều quan trọng nhất là đảm bảo chắc chắn rằng Jay được an toàn.

"Nhanh lên", anh cộc cằn thúc giục.

Nàng ngồi xuống mép giường và giật đôi bốt của nàng ra, nhanh nhẹn mang một đôi tất dày và xỏ đôi bốt vào. Rồi nàng vớ lấy cái ví và cái áo khoác lông cừu của nàng rồi nói, "Em sẵn sàng rồi."

Anh không thấy cần phải lấy thêm bất kỳ thứ gì cho nàng cả, khi mà họ sẽ quay lại căn nhà này và đóng gói đồ đạc sau khi anh giải quyết Piggot, và anh cảm thấy hài lòng vì nàng không phí phạm chút thời gian nào. Jay là cộng sự tuyệt vời, ngay cả khi nàng đang rối bời như vậy.

Anh phải tìm một nơi an toàn cho nàng và để nàng lại đó. Anh không cho rằng Black Bull, thị trấn gần nhất, có một nhà nghỉ, nhưng anh không có thời gian để đi đến chỗ nào xa hơn thế. Anh lái chiếc Jeep với tốc độ quá nhanh qua đồng cỏ, đặc biệt khi xem xét đến thực tế anh không dám mạo hiểm bật đèn pha lên. Nhưng anh dám làm thế bởi anh đã tính đến khả năng phải làm những việc thế này và đã đi bộ hết lần này đến lần khác qua đồng cỏ, nhẩm tính những lộ trình có thể đi được, ước lượng tốc độ nhanh nhất mà anh có thể đi mà vẫn an toàn, chú ý mọi tảng đá và ổ gà có thể ngáng trở trên đường đi của anh. Anh đi xe quá gần với bìa rừng đến nỗi những cành cây cứa vào thân chiếc xe Jeep.

"Em không thể thấy gì cả." Jay nói, giọng nàng lo âu.

"Anh có thể." Anh không thể nhìn thấy gì nhiều, nhưng cũng đủ. Tầm nhìn trong đêm của anh rất tốt.

Nàng bám vào cửa xe khi họ bật xóc qua một mô đất, răng nàng va vào nhau lách cách. Nàng nghĩ anh phải bật đèn pha lên khi họ đi xuống sườn núi; lối mòn chỉ vừa đủ rộng cho chiếc Jeep, với sườn dốc một bên và dốc núi dựng đứng chắn một bên. Ngay cả trong ánh sáng ban ngày nàng cũng nín thở cho đến khi họ đi qua nó an toàn. Nhưng ngay cả khi họ rẽ vòng sang lối mòn đó, anh vẫn giữ nguyên cả hai tay trên tay lái. Trước mặt họ chỉ toàn là bóng tối.

Jay nhắm nghiền mắt lại. Hơi thở nàng vang to đến tận tai nàng đến nỗi nàng không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì khác. Nàng chẳng thể làm gì. Anh đã quyết định không bật đèn, và mạo hiểm lái đi trong bóng tối, và nàng chẳng thể nói gì để làm anh đổi ý. Sự tự tin ngang ngạnh về khả năng của chính anh thật điên rồ và đáng kinh hoàng; nàng thì thà đi bộ xuống núi trong lớp tuyết dày đến mười feet này còn hơn là mạo hiểm lái xe với cách lái rợn tóc gáy thế này, nhưng anh thì lại đơn giản quyết định là sẽ làm thế, và thực tế thì anh đang làm điều đó đây.

Nàng không thể đoán họ đã đi được bao nhiêu quãng đường. Dường như đã hàng giờ trôi qua, và cuối cùng thần kinh nàng không thể chịu đựng sự căng thẳng này thêm được nữa, tê liệt dịu lại. Thậm chí nàng còn mở mắt ra. Chẳng sao cả. Nếu họ trượt xuống bờ vực, họ sẽ rơi dù nàng mở hay nhắm mắt.

Nhưng khi họ đang đi xuống và bắt đầu qua ngọn núi thứ hai. Đột nhiên anh hãm phanh, hằn học chửi thề. Jay có thể nhìn thấy những gì anh thấy: những ánh đèn pha loáng thoáng đang chạy dọc theo sườn núi ngay trước mắt họ. Họ vẫn an toàn nằm ngoài phạm vi của ánh đèn, nhưng nàng cũng như anh biết nó có nghĩa gì. Người của Piggot đang tiến đến gần, đang thu hẹp dần cái bẫy để chờ Piggot đến.

Lucas chạy lùi xe và quay lại con đường mà anh vừa đi qua, giữ chiếc Jeep sát với hàng cây. Khi anh lùi được tới cuối bờ núi thì anh liền rẽ, đưa chiếc Jeep lên bờ bắc. Giờ đây họ đã ra khỏi con đường mòn, và tuyết quá dày phun đầy dưới bánh xe.

"Chúng ta sẽ đi theo đường này à ?"

"Không, chúng ta không thể đi được. Tuyết quá dày." Anh đẩy chiếc jeep xuống dưới những tán cây và bước ra khỏi xe. "Ở yên đây," anh ra lệnh và biến mất ở phía lối mòn.

Jay vặn người lại trên chỗ ngồi, căng mắt ra để nhìn xem anh đang làm gì. Nàng chỉ có thể nhìn được dáng người anh, một màu đen trên nền tuyết trắng; một lúc sau anh biến khỏi tầm nhìn của nàng.

Gần hai phút sau anh trở lại. Anh nhảy vào trong chiếc Jeep và đóng sập cửa, rồi kéo cửa sổ xe xuống. "Nghe nhé," anh rít khẽ.

"Anh đã làm gì ?"

"Anh xóa dấu vết của chúng ta. Chỉ có mỗi một chiếc xe tải thôi. Nếu nó đi qua, chúng ta sẽ lại hướng về phía lối mòn và đi thẳng về phía đường cao tốc."

Họ lắng nghe. Âm thanh của chiếc mô tô khác vang rõ trong không khí tĩnh mịch của đêm tối. Chiếc xe tải di chuyển chậm hơn, động cơ chạy với số thấp khi nó cẩn thận tìm đường qua lối mòn trơn trượt, đầy tuyết và lạ lẫm. Ánh đèn pha rọi xuyên qua bóng tối, gần như chiếu thẳng về phía họ.

"Đừng lo lắng," Lucas thì thào. "Chúng không thể nhìn thấy ta từ phía dưới lối mòn được. Nếu chúng không chú ý nơi chúng ta rẽ và nếu chúng tiếp tục đi về phía trước, thì chúng ta sẽ ổn thôi."

Hai cái nếu. Hai cái nếu to tướng. Móng tay Jay bấm sâu vào trong lòng bàn tay nàng. Ánh đèn pha đã đủ gần đến nỗi ánh sáng phản chiếu của nó rọi vào tận trong chiếc xe Jeep, và lần đầu tiên nàng nhận ra Lucas mặc chiếc jacket lông cừu dày của anh nhưng lại không có áo trong. Cái chi tiết kỳ quặc ấy đập vào nàng, và nàng tự hỏi liệu có phải nàng đang tiến dần tới chứng cuồng loạn rồi không.

"Đi tiếp đi," anh khẽ nói. "Đi tiếp đi."

Trong một chốc dường như chiếc xe tải chuyển động chậm hơn, và luồng sáng dường như chiếu thẳng về phía họ. Rồi chúng rẽ, và âm thanh của động cơ từ từ xa dần.

Nàng thở hắt ra. Lucas khởi động máy xe, biết rằng âm thanh động cơ sẽ không bị nghe thấy bởi tiếng mô tô. Anh gạt cần số của chiếc Jeep và quay đầu xe, cầu nguyện rằng họ náu mình đủ để ánh đỏ của đèn phanh sẽ không làm lộ vị trí của họ. Nhưng ít nhất họ cũng ở đằng sau chiếc xe tải rồi. Nếu tình huống bắt buộc, anh có thể làm một cuộc chạy đua trên đường. Lối mòn này rất hiểm trở, khả năng họ bị dính phải đường đạn từ chiếc xe tải đuổi theo là rất nhỏ.

Chiếc Jeep tròng trành lắc lư qua lớp tuyết, và rồi họ lại trên lối mòn lần nữa. Không một ánh đèn pha nào khác xuyên qua bóng tối cả, và họ có thể nhìn thấy ánh đèn mờ qua những hàng cây khi chiếc xe tải kia di chuyển từ từ lên lối mòn của dốc núi nguy hiểm.

Jay ngồi yên, ngay cả khi họ đến được đường phụ và Lucas cuối cùng đã bật đèn pha lên. Nàng lại tê liệt lần nữa.

Họ đến được Black Bull lúc hai giờ sáng. Cộng đồng địa phương với một trăm ba mươi ba người ở đây đều đang ngủ ngon trên giường. Thậm chí ở đây chẳng có một cửa hàng tạp hóa mở suốt đêm nào, có một một trạm xăng nhưng nó đóng cửa lúc mười giờ tối, dựa theo chiếc biển ngoài cửa sổ. Chiếc xe của cảnh sát trưởng địa phương đỗ ngoài trạm xăng.

Lucas dừng xe lại. "Em có thể lái xe ra khỏi đây không ?" anh sống sượng hỏi.

Nàng nhìn vào cái cần sang số, nhưng không nhìn anh. "Được."

"Vậy cứ lái tiếp cho đến khi em đến được thị trấn tiếp theo nào đủ to để có một nhà nghỉ. Ngừng ở đó và gọi cho Frank. Anh ta sẽ sắp xếp để em được đón đi. Em có số của anh ta không ?"

Vậy là cũng đến lúc rồi. Mọi chuyện đã kết thúc. "Không."

"Đưa anh một cái bút. Anh sẽ viết số của anh ta cho em."

Jay dò dẫm trong cái ví và tìm thấy một cái bút, nhưng thậm chí nàng còn không có một mảnh giấy để cho anh viết lên. Cuối cùng anh túm lấy tay nàng và viết lên mu bàn tay nàng.

"Anh định đi đâu ?" nàng hỏi, giọng nàng căng thẳng nhưng đều đều.

"Anh lấy cái xe cảnh sát ngay đằng kia và gửi tín hiệu radio đến Veasey. Rồi bọn anh sẽ bắt Piggot và kết thúc chuyện này một lần và mãi mãi."

Nàng nhấc mắt khỏi cái cần số, tay nàng nắm chặt lại như thể để giữ cho mấy con số không mờ khỏi bàn tay. "Cẩn thận nhé," nàng cố nói, lời nhắc nhở thật sáo mòn nhưng xuất phát từ tận trong tâm. Nàng băn khoăn liệu Frank có kể cho nàng biết kết quả trận đánh ra sao, liệu nàng có bao giờ biết được chuyện gì xảy ra cho Lucas.

"Hắn đã mai phục anh một lần. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra lần nữa đâu." Lucas ra khỏi chiếc Jeep và sải bước về phía chiếc xe cảnh sát. Nó bị khóa, nhưng cái khóa cũng chẳng gây nhiều khó khăn. Chưa đầy mười giây anh đã mở được cánh cửa. Anh nhìn vào chiếc Jeep, nhìn Jay chăm chú qua kính chắn gió. Mặt nàng trắng dã. Anh không muốn gì hơn ngoài việc kéo nàng vào trong lòng anh và hôn nàng dữ dội để cả hai bọn họ đều quên đi cái đống lộn xộn này, nhưng nếu lúc này anh hôn nàng, anh có thể sẽ không thể dừng lại được, mà anh thì phải giải quyết Piggot trước đã. Chỉ là anh thật quá muốn nàng, muốn sử dụng mối liên kết xác thịt giữa họ để đảm bảo rằng nàng biết nàng là của anh. Một cảm giác chưa trọn vẹn giày vò trong anh bởi họ vẫn chưa giải quyết triệt để tình huống giữa họ, nhưng nó cũng vẫn phải chờ thôi. Mà có lẽ như thế này cũng tốt. Trong vài giờ tới khi anh không phải lo lắng về Piggot nữa, và cơn giận dữ trong anh nguội đi. Anh sẽ có thể suy nghĩ rõ ràng hơn và không phản ứng như thể nàng đã phản bội anh. Anh vẫn chưa hiểu rõ những lý do của nàng, nhưng trên tất cả, anh biết nàng yêu anh.

Thay vì trèo qua chỗ ngồi đằng sau tay lái, Jay lại mở cửa và bước một vòng quanh ra ngoài. Nàng dừng lại trước chiếc xe Jeep, cơ thể thanh mảnh của nàng nổi rõ dưới ánh đèn pha. "Đó là cách duy nhất em có thể nghĩ ra để bảo vệ anh," nàng nói, rồi bước vào trong xe và nổ máy.

Lucas nhìn theo ánh đèn đuôi xe khi nàng chạy xe ra khỏi trạm xăng và đi vào đường cao tốc. Anh cảm thấy sững sờ. Bảo vệ anh ? Anh đã quá quen việc sống cô độc, một mình bởi đó là lựa chọn của chính anh, cái ý tưởng có bất kì ai bảo vệ anh thật quá xa lạ. Nàng nghĩ rằng mình có thể làm gì chứ ?

Nàng có thể giữ trò chơi đố chữ nguyên vẹn. Nàng đã đúng; Frank sẽ nhanh chóng và lặng lẽ đẩy nàng đi nếu nàng nói cho anh ta biết đã có một nhầm lẫn xảy ra, rằng anh, Lucas không phải chồng cũ của nàng. Nàng không có kỹ năng sử dụng vũ khí hay chiến đấu như anh, nhưng điều đó cũng không ngăn nàng dùng bản thân mình làm lá chắn cho anh. Trò chơi đố chữ đó phụ thuộc vào nàng, vì vậy nàng đã giữ im lặng, và che chắn cho anh bằng sự hiện diện của nàng.

Bởi nàng yêu anh. Anh to tiếng chửi thề, hơi thở anh đông lại bởi khí lạnh trong đêm. Cái quá trình huấn luyện quỉ quái của anh đã khiến anh nghĩ sai, khiến anh tìm kiếm sự phản bội dù ở nơi không có chút phản bội nào, khiến anh đặt dấu hỏi cho những động cơ của nàng và tự động suy ra những điều tồi tệ nhất. Anh chỉ cần nhìn vào bản thân mình là có thể hiểu tại sao nàng lại không nói gì. Chẳng phải anh đã giữ im lặng trong suốt hai ngày qua bởi anh sợ mất nàng nếu cho nàng biết sự thật sao ? Anh đã yêu nàng quá nhiều để mà có thể mạo hiểm khả năng phải mất nàng, cho đến khi Piggot trườn tay hắn tới.

Lại chửi thề lần nữa, anh gập mình bước vào trong chiếc xe cảnh sát và bắt đầu đấu hai sợi dây nóng lại để khởi động xe.

Ánh bình minh rạng ngời trên nền tuyết, một dấu hiệu Lucas đã thấy bao lần từ khi đến ngọn núi này, nhưng khung cảnh buổi sáng đặc biệt này không bình yên như mọi khi. Cả đồng cỏ đầy người và xe tải, lớp tuyết tinh khôi bị giày xéo và chằng chịt vết chân và vết lốp xe. Đây đó trên nền tuyết trắng nhuộm thêm những vệt máu khô. Một chiếc trực thăng đậu bên trái, những cánh quạt của nó từ từ quay tròn trong gió.

Mười tay súng chĩa thẳng về phía anh khi anh bước ra khỏi những tán cây, rồi những khẩu súng chĩa lên trời khi những người đàn ông cầm súng nhận ra anh. Anh vững bước về phía họ, khẩu súng ngắn của anh vương máu chảy từ chính tay anh. Mùi hăng của thuốc nổ sộc vào mũi anh trong không khí lạnh, và một lớp khói mù tỏa ra trên đồng cỏ, cưỡng lại những nỗ lực nhằm xua tan nó.

Có một người đàn ông cao lớn, tóc đen đứng bên cạnh chiếc trực thăng, quan sát mọi thứ với đôi mắt nheo lại dữ tợn. Lucas bước thẳng về phía người đó. "Cậu nắm lấy cơ hội, đẩy chúng tôi lên thẳng căn nhà nghỉ của cậu," anh quát.

Kell Sabin nhìn quanh đồng cỏ. "Đó là một mạo hiểm được tính toán. Mình phải làm thế để tìm ra tên gián điệp hai mang. Ngay khi vị trí của căn nhà bị rò rỉ, mình biết ngay đó là kẻ nào, bởi quyền truy cập đến thông tin đó vô cùng hạn chế." Anh ta nhún vai. "Mình có thể tìm địa điểm nghỉ ngơi khác ở bất cứ đâu."

"Cái thằng con hoang đó làm lộ vỏ bọc của mình ?"

"Ừ. Cho đến lúc đó, mình chẳng hề biết hắn ở đó." Giọng Sabin như phủ băng, mắt anh ta ánh lên lửa đen lạnh lẽo.

"Vậy tại sao lại cần đến việc giả trang ? Tại sao lại lôi Jay vào ?"

"Để giữ Piggot khỏi biết việc cậu còn sống. Vỏ bọc của cậu đã bị lộ. Hắn biết về gia đình cậu, và trong quá khứ hắn đã từng sử dụng gia đình để tóm người hắn muốn. Mình chỉ cố kéo dài thời gian, để giữ mọi người an toàn cho đến khi Piggot lộ mặt và chúng ta có thể bắt hắn."

Sabin nhìn lên những tán cây đằng sau căn nhà. "Mình cho rằng hắn sẽ không bao giờ làm phiền chúng ta nữa."

"Hoặc bất kỳ ai khác."

"Đây sẽ là công việc cuối cùng của cậu. Cậu sẽ nghỉ hưu."

"Không cần phải nói," Lucas đồng ý. "Mình có nhiều việc tuyệt hơn phải làm, như là cưới vợ, đẻ con, và xây dựng một gia đình."

Đột nhiên Sabin cười nhăn nhở, và sự lạnh giá rời khỏi mắt anh ta. Chỉ có vài người có thể nhìn thấy Sabin thế này, chỉ những người có thể gọi chính họ là bạn của anh ta. "Càng lớn càng tốt, huh," anh ta sững lại, và không nói hết câu. "Cậu đã kể với cô ấy chưa ?"

"Cô ấy biết sẵn rồi. Cô ấy phát hiện ra mọi thứ từ hồi mình còn ở trong bệnh viện."

Sabin nhíu mày. "Cái gì ? Cô ấy chẳng nói gì cả. Làm sao cô ấy biết được ?"

"Mắt mình. Chúng không cùng sắc nâu với mắt của Crossfield."

"Quỉ thật. Một chi tiết nhỏ như thế. Và cô ấy vẫn ổn với điều đó ?"

"Mình nghĩ cô ấy biết tất cả những thứ này là để bảo vệ mình."

"Phụ nữ," Sabin dịu giọng nói, và nhớ đến vợ anh ta, người đã đấu tranh như một con hổ cái để giữ mạng sống của chính anh ta dù khi đó anh ta chỉ là một người lạ mặt với cô ấy. Anh ta chẳng hề ngạc nhiên khi Jay Granger đã đặt bản thân vào ranh giới sống còn để bảo vệ Lucas.

Lucas xoa xoa cằm mình. "Cô ấy còn không thèm để ý đến cái đống xấu xí này."

"Những vị bác sĩ chỉnh hình đã làm tất cả những gì họ có thể làm. Mặt cậu bị phá huỷ nghiêm trọng." Rồi Sabin lại nhăn nhở cười lần nữa. "Dù sao cậu cũng còn quá đẹp trai."

Hai người đàn ông đứng và quan sát quá trình dọn dẹp sau trận chiến, mặt họ đanh lại trước tổn thất. Ba người đàn ông đã chết, tính cả Piggot và bốn kẻ khác bị bắt giữ. "Mình sẽ báo tin cho gia đình cậu rằng cậu còn sống," Sabin nói. "Mình xin lỗi vì họ phải trải qua chuyện đó, nhưng khi Piggot vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia, thì như thế sẽ an toàn hơn cho cậu, và cho cả gia đình cậu nữa. Dù sao, mọi chuyện cũng đã kết thúc. Tìm Jay từ chỗ cậu giấu cô ấy, và bọn này sẽ đưa cả hai người ra khỏi đây."

Lucas nhìn Sabin, và máu từ từ dồn khỏi mặt anh. "Cô ấy không gọi Frank ?" giọng anh khản đặc.

Sabin trở nên bất động. "Không. Cô ấy ở đâu ?"

"Đáng ra cô ấy phải lái xe đến thị trấn tiếp theo, ở tại một nhà nghỉ và gọi cho Frank. Quỉ tha ma bắt !" Lucas quay người và chạy đến nhà xưởng, với Sabin ngay bên cạnh anh. Đột nhiên toàn thân anh lạnh giá. Có khả năng Piggot đã bắt được Jay trước khi hắn tới đây, khả năng thấp hơn rằng nàng đã gặp tai nạn. Trời ơi, nàng đang ở đâu ?

Sau khi rời khỏi chỗ Lucas, Jay chỉ đơn giản là lái đi, tự động đi theo biển chỉ dẫn trên đường cao tốc mà nàng nhìn thấy được dưới ánh đèn pha, và dần dần đến được quốc lộ U.S. 24, con đường cao tốc họ đã từng đi trên đường đến Colorado Spring. Nàng rẽ theo hướng ngược lại. Nàng không để ý gì đến ngã rẽ; chỉ đơn giản là lái xe đi. Quốc lộ U.S. 24 đưa nàng qua Leadville, và cuối cùng nàng đến được quốc lộ I-70. Nàng rẽ phải, hướng về phía Denver.

Mặt trời đã lên cao, chiếu thẳng vào mắt nàng. Nàng gần như hết xăng. Nàng dừng lại ở bến đỗ tiếp theo và đổ đầy bình xăng.

Giờ này mọi chuyện chắc đã xong xuôi rồi.

Nàng mệt mỏi rã rời, nhưng nàng không thể dừng lại được. Nếu nàng dừng, nàng sẽ phải nghĩ, và lúc này nàng không thể chịu được điều đó. Nàng kiểm tra ví tiền. Nàng không có nhiều lắm - khoảng hơn 60 đô – nhưng nàng có đem theo thẻ tín dụng. Cái này sẽ giúp nàng về lại được New York, về với ngôi nhà duy nhất nàng còn, nơi ẩn trốn duy nhất của nàng.

Quốc lộ I-70 hướng thẳng về phía Sân bay Quốc tế Stapleton ở Denver. Jay đỗ chiếc Jeep và bước vào nhà ga, cẩn thận nhớ nơi nàng đậu xe để nàng có thể nói với Frank nơi anh ấy có thể lấy lại chiếc xe của nình. Nàng mua vé trước, và đủ may mắn để có thể lên một chuyến bay khởi hành chỉ trong một giờ nữa. Rồi nàng tìm thấy một cái điện thoại trả trước và gọi cho Frank.

Anh ta trả lời ngay từ tiếng chuông đầu tiên. "Frank, là Jay." Nàng xác nhận danh tính với giọng nói trống rỗng. "Mọi chuyện kết thúc chưa ?"

"Cô đang ở chỗ quỉ nào thế ?" anh ta hét loạn cả lên.

"Denver."

"Denver ! Cô đang làm gì ở đó thế ? Đáng ra cô phải gọi cho tôi từ vài giờ trước ! Luke đang xé cả cái nơi chết tiệt này thành từng mảnh vụn, và chúng tôi gọi tất cả cảnh sát ở Colorado lục tung các con đường cao tốc lên để tìm cô."

Tim nàng nhẹ bớt, nỗi khiếp sợ được nhấc ra. "Anh ấy ổn chứ ? Anh ấy có bị thương không ?"

"Cậu ta ổn. Cậu ta dính chút đạn vào tay, nhưng chẳng có gì mà một cái băng Band-Aid không che được cả. Nghe này, chính xác thì cô đang ở đâu ? Tôi sẽ cho người đến đón cô ---"

"Mọi chuyện kết thúc rồi ?" nàng khăng khăng hỏi. "Thực sự kết thúc rồi ?"

"Piggot ? Ừ, kết thúc rồi. Luke bắt hắn. Nói cho tôi biết cô ở đâu và ---"

"Tôi rất mừng." Đôi chân nàng không trụ vững được lâu hơn nữa ; nàng phải dựa vào tường. "Chăm ... chăm sóc anh ấy nhé."

"Chúa ơi, đừng gác máy !" Frank hét, những từ ngữ rít lên trong tai nàng. "Cô ở đâu ?"

"Đừng lo lắng," nàng kiên quyết nói. "Tôi sẽ tự về nhà được." Hoàn toàn quên mất chiếc Jeep, nàng gác máy, rồi bước vào phòng vệ sinh nữ và tạt nước lạnh lên mặt. Khi nàng dùng lược chải lại đầu, nàng chú ý thấy vẻ tái nhợt trên má và quầng thâm dưới mắt. "Mấy gã đàn ông các người biết cách tặng cho phụ nữ một khoảng thời gian tuyệt vời đấy," nàng thì thầm với hình ảnh phản chiếu của chính mình, kéo theo vài ánh nhìn giật mình về phía nàng.

Yori Berra đã nói, "Mọi chuyện chưa kết thúc cho đến khi nó hoàn toàn kết thúc", nhưng chuyện này thì chắc chắn là đã kết thúc rồi. Jay không thể ngủ trên chuyến bay, mặc dù nàng đã kiệt quệ lắm rồi. Nàng cũng không thể ăn, dù dạ dày nàng trống rỗng. Nàng cố để uống một lon cola, ngoài ra chẳng ăn uống gì khác. Sau khi trải qua sự tĩnh lặng nơi đồng cỏ, thì sân bay J.F.K. của New York thành một nhà thương điên ồn ào. Nàng muốn lùi bước dựa vào một bức tường và hét cho đến khi những con người nhốn nháo ngoài kia đi hết đi. Thay vì thế nàng bước lên một cái xe buýt, và một tiếng rưỡi sau nàng bước vào trong căn hộ của mình.

Nàng chưa hề nhìn thấy nó trong nhiều tháng trời; nó không còn là nhà của nàng nữa. Nó được giữ gìn cẩn thận trong thời gian nàng vắng mặt, như Frank đã hứa, nhưng nó trống rỗng như chính nàng hiện giờ. Thậm chí nàng còn không đem theo bộ quần áo nào cả. Nàng cười giả tạo; quần áo là thứ nàng ít phải lo lắng nhất. Frank sẽ đảm bảo rằng chúng được chuyển tới nơi cho nàng.

Nhưng có chăn nệm để trải giường, và khăn tắm ở trong phòng tắm. Nàng tắm nước ấm, rồi thậm chí còn dồn sức để trải giường. Mặt trời ban chiều đang dần hạ khi nàng trần trụi giãn người trên giường. Tự động, nàng quay người, tìm kiếm hơi ấm của Lucas, nhưng không có anh ở đó. Đã kết thúc rồi, và anh không muốn nàng. Những giọt nước mắt ngập đầy khi mí mắt trĩu nặng của nàng khép lại, và rồi nàng ngủ.

"Janet Jean. Janet Jean, dậy nào"

Giọng nói kéo nàng tỉnh giấc. Nàng không muốn tỉnh dậy. Chỉ cần nàng còn ngủ, nàng sẽ không phải đối mặt với cuộc đời không có Lucas. Nhưng nghe như giọng nói của anh vậy, và nàng nhíu mày.

"Janet Jean. Jay. Dậy nào, bé yêu." Một bàn tay cứng cáp ấm áp lắc nhẹ bờ vai trần của nàng.

Từ từ nàng mở mắt ra. Đó là Lucas, ngồi trên mép giường nàng, cau có nhìn nàng. Đôi mắt vàng ấy nhìn đầy sát khí, dù chất giọng đã bị huỷ hoại của anh đã cố nhẹ nhàng nhất có thể. Anh nhìn thật kinh khủng; thật sự cần cạo râu, tóc anh bù xù, và một dải băng dính máu quấn quanh cẳng tay trái của anh. Nhưng ít nhất lúc này anh mặc một cái áo sơ mi, và quần áo anh thì sạch sẽ.

"Em biết rõ ràng là mình đã khóa cửa mà." Cơn buồn ngủ vẫn còn làm đầu óc nàng mụ mị, nhưng nàng biết nàng đã khóa cửa rồi. Ở New York, không một ai không cẩn thận về chuyện khóa cửa cả.

Anh nhún vai. "Làm như chuyện ấy quan trọng lắm ấy. Nhanh nào, cưng ơi, vào phòng tắm và tạt nước lạnh vào mặt em để em có thể tỉnh táo hơn nào. Anh sẽ pha cà phê."

Anh đang làm gì ở đây ? Nàng chẳng thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào cả, và dù là một phần trong nàng vui mừng vì được nhìn thấy anh, bất kể lý do gì, một phần khác trong nàng co lại sợ hãi vì phải nói lời tạm biệt với anh lần nữa. Có thể nàng sẽ không chịu đựng nổi việc đó lần này. Ít nhất lúc trước, nàng còn bị tê cóng.

"Mấy giờ rồi ?"

"Gần chín giờ rồi."

"Không thể nào. Vẫn còn ánh sáng mà."

"Chín giờ sáng", anh kiên nhẫn giải thích. "Nhanh nào, dậy đi". Anh nâng nàng ngồi dậy, và lớp chăn rơi xuống eo nàng, phô bày cơ thể trần trụi của nàng. Nhanh chóng nàng vơ lấy cái chăn và kéo nó để che ngực nàng; nàng không thể nhìn vào mắt anh khi cơn đỏ mặt xua đi màu tái xanh trên mặt nàng.

Mặt anh không biểu lộ gì khi anh đứng dậy và cởi nút áo anh. "Đây, mặc cái này vào. Anh đã đóng gói quần áo của em và đem chúng theo cùng anh, nhưng chúng đang nằm một đống lộn xộn trong va li."

Nàng nhận chiếc áo vẫn còn hơi ấm của anh, và kéo nó quanh nàng. Không một lời nào nữa, nàng đứng dậy và bước vào phòng tắm, kiên quyết đóng cánh cửa đằng sau nàng lại. Nàng định khóa nó, nhưng rồi quyết định không phí thời gian của mình. Khóa chẳng có tích sự gì với anh cả.

Năm phút sau nàng cảm thấy tỉnh táo lại nhiều, nghe theo lời khuyên của anh và tát nước lạnh vào mặt nàng. Nàng vô cùng khát nước, sau khi khi trải qua một chặng đường dài mà không uống chút gì, vì vậy , nàng uống vài ngụm nước. Nàng sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu nàng có gì đó nhiều hơn cái áo sơ mi của anh, nhưng cái áo cũng gần như nuốt chửng nàng rồi. Mùi hương của anh còn vương lại trên lớp vải. Nàng nâng nó lên mặt và hít thật sâu mùi hương ấy, rồi thả nó xuống người nàng và bước ra khỏi sự bảo vệ của nhà tắm.

Anh đang ngả người trên giường. Nàng đứng khựng lại. "Em tưởng anh nói anh sẽ đi pha cà phê."

"Em chẳng có tý cà phê nào cả", Anh bật dậy, đặt tay lên vai nàng và lắc. "Quỉ tha ma bắt em đi", anh nói với giọng run rẩy. "Anh đã đi qua cả địa ngục khi anh phát hiện ra em chưa hề gọi cho Frank. Tại sao em lại bỏ chạy ? Tại sao em trở lại đây ?"

Tóc nàng rơi qua mặt nàng. "Em không có nơi nào khác để đi", nàng cất tiếng, giọng nàng nghẹn ngào.

Anh kéo mạnh nàng vào vòng tay anh, vươn tay tới đằng sau lưng nàng để khóa bàn tay anh trong tóc nàng và giữ lấy gáy nàng. "Em thực sự nghĩ rằng anh sẽ để em rời xa anh dễ dàng đến thế sao ?" anh gầm gừ.

"Những gì em làm tồi tệ đến vậy sao ?" nàng nài xin. "Em không biết bất kỳ cách nào khác để bảo vệ anh cả ! Khi em nhìn vào mắt anh, em biết anh chắc chắn phải là điệp vụ mà Frank nói đã bị giết, và em cũng biết anh ta đã khốn khổ rất nhiều để có thể giấu anh đi, vì vậy anh chắc chắn đang gặp nguy hiểm. Anh lại bị mất trí nhớ. Anh thậm chí còn không biết ai đang theo chân anh ! Giữ những lời dối trá đó là cách duy nhất em có thể làm để giữ anh an toàn !"

Đôi mắt vàng đó lấp lánh rạng ngời. "Tại sao em lại quan tâm chứ ?"

"Bởi vì em yêu anh ! Hay anh nghĩ đó cũng là một lời nói dối ?"

Cái chạm của anh thật dịu dàng. "Không", anh lặng yên nói. "Anh nghĩ anh đã luôn biết rằng em yêu anh, ngay từ buổi đầu."

Lệ tuôn rơi từ khóe mắt nàng. "Lần đầu tiên em chạm vào anh", nàng thì thầm, "Em cảm nhận được anh thật ấm áp, và biết anh đã khó khăn để chiến đấu và sống sót đến thế nào. Em đã bắt đầu yêu anh từ giây phút đó."

"Vậy thì tại sao em lại bỏ đi ?"

Anh thật tàn nhẫn, nhưng rồi, nàng vốn đã luôn biết điều đó mà. "Bởi vì mọi chuyện đã kết thúc rồi. Anh không muốn em. Em đã luôn khiếp sợ những gì anh sẽ làm khi anh tìm ra mọi chuyện. Em đã sợ anh sẽ gửi em đi, và anh thực sự đã làm thế. Vì vậy em đã bỏ đi"

"Anh chỉ muốn em rời xa nguy hiểm, quỉ thật ! Anh không định để em đi tới hai ngàn dặm xa cách !" Anh bế nàng lên và thả xuống giường, rồi theo nàng ngã xuống luôn. "Không có lý do lý trấu viện cớ gì lần này cả. Chúng ta sẽ kết hôn ngay khi chúng ta có thể hợp pháp làm việc đó."

Nàng sững sờ như thể đây là lần đầu tiên nàng nghe anh nhắc đến hôn nhân vậy. "C-cái gì ?" nàng lắp bắp.

"Em đã bảo anh hỏi cưới em lần nữa khi anh lấy lại được ký ức. Nào, bây giờ anh lấy lại được rồi đấy thôi. Chúng ta sẽ kết hôn."

Tất cả những gì nàng có thể nói là, "Đó không phải là hỏi cưới, đó là ra lệnh bắt cưới."

"Thế là được rồi". Anh bắt đầu cởi nút cái áo sơ mi của anh, mở tung vú nàng.

"Nếu là vì anh nghĩ anh nợ em --"

Đầu anh giật lên, đôi mắt ấy dữ dội và hoang dại. "Anh yêu em nhiều đến nỗi anh phát điên vì điều đó."

Nàng lại sững sờ lần nữa. "Anh chưa từng nói. Em đã nghĩ – nhưng rồi anh bắt em rời đi..."

"Anh không nghĩ rằng anh có thể có cách nào biểu lộ rõ rệt hơn nữa về cảm giác của anh đâu", anh cau có.

Vô cùng đơn giản nàng nói. "Anh có cần những từ đó không ?"

Câu đó làm ngừng anh lại. "Anh rất cần những từ đó."

"Em cũng thế."

Anh cúi đầu xuống và hôn nàng, đôi tay anh vuốt ve cơ thể trần truồng của nàng dưới cái áo anh. Đôi chân cơ bắp của anh dịch chuyển tựa vào nàng, và nàng cảm nhận được phần căng cứng của anh tựa trên đùi nàng. "Anh yêu em, Jay Granger."

Mặt trời đang tỏa sáng trong nàng, làm rạng ngời đôi mắt nàng. "Em yêu anh, Lucas Stone."

Cuối cùng thì nàng cũng có thể gọi lên tên anh với yêu thương tràn ngập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.