Yêu, có rất nhiều cách lý giải. Có người nói “ Yêu là chua, là chát, là cay, là đắng, là ngọt” cũng có
người nói “ Yêu là ở bên nhau trọn đời, trọn kiếp” và “ Yêu là cảm xúc,
là mất đi lý trí, là quên đi chính mình”. Thẩm Quế Lam, một cô gái ghét
nhất hai từ ‘tình yêu’, vì đối với cô: “ ở thời buổi hiện đại bây giờ, ai ai cũng đều sống cho bản thân mình thôi.” Thẩm Quế Lam nghĩ, mình cũng chẳng ngoại lệ.
Nhưng rồi cô gặp anh, người đàn ông đã làm trái tim Thẩm Quế Lam rung động. Anh khiến cô hiểu được thế nào là tình yêu, thế nào là thích, là yêu một người.
Vậy mà, lúc cô nhận ra trái tim mình đã thuộc về anh, lúc cô nhận ra trái
tim mình sẽ không thể nào sống được nếu thiếu anh... lúc Thẩm Quế Lam
biết mình đã bị anh xoáy vào vòng xoáy tình yêu thì,cô hiểu ra một điều... trái tim anh không dành cho cô. Vì... anh, chỉ yêu người con gái đang ở bên đất nước xa xôi kia, người con gái đã bỏ rơi anh chỉ vì bản thân cô ấy.
Thẩm Quế Lam yêu anh, yêu bằng cả con tim mình, nhưng anh không yêu cô...
anh , chỉ yêu người con gái ấy mà thôi... và anh cũng chỉ chờ đợi người
con gái ấy... không có chỗ dành cho cô.
Thẩm Quế Lam vẫn cố chấp, cô vẫn tự nói với bản thân. “ chỉ cần người con
gái ấy đi mãi, không trở về. Chỉ cần thời gian anh sẽ quên cô ấy và, yêu mình.” Nhưng nào ai hay được tương lại!
Chẳng được bao lâu, cô gái đó đã trở về. Chẳng được bao lâu cuộc sống của Thẩm Quế Lam rơi vào ngỏ cục đau thương!...