Lời Hứa Của Giản Trì

Chương 20: Chương 20: Chương 17. Không cách nào nói rõ




Giản Nặc cũng không phải là người ưa xuống bếp, mặc dù sau khi tốt nghiệp cũng đã trải qua cuộc sống độc lập một mình, thực chất bản tính vẫn không thể nào sống cuộc sống 'tự gánh vác' được. Bởi vì không có căn thời gian tốt cho nên cháo cô nàng nấu quá nhừ, tuy vậy Lạc Nghệ Hằng vẫn ăn được không ít.

Vốn nghĩ bản thân mình nấu vẫn tốt hơn so với vệ sinh dinh dưỡng ở bên ngoài, không nghĩ đến cuối cùng vẫn làm hỏng. Giản Nặc áy náy: “Hay là để em ra ngoài mua cho anh thứ gì khác.” Tuy là nhìn anh ăn rất ngon miệng, lại nhìn bát cháo bề ngoài không tốt lắm, cô thật thấy hổ thẹn, chỉ sợ anh ăn vào bệnh càng thêm bệnh rồi hỏng cả dạ dày.

Lạc Nghệ Hằng nâng mắt nhìn cô, giọng điệu hòa hoãn: “Không cần đâu, rất ngon mà.” Đối với anh mà nói,chỉ cần là cô nấu, dù thế nào cũng đều tốt.

Giản Nặc nghe vậy thì mở trừng mắt, không nói gì.

Chờ anh ăn xong được một lúc, Giản Nặc tiếp tục đưa nước và thuốc tới, còn đặt thêm lên trán anh một chiếc khăn lạnh, lúc sau lại tìm được nhiệt kế, kết quả thế nhiên đã cao tới 39C, cô liền phát hoảng, không còn để ý tới kiên trì của anh kiến quyết bắt anh đến bệnh viện truyền nước biển.

Lạc Nghệ Hằng bị bệnh đã 2 ngày nay, sốt cao không giảm khiến cho anh thấy choáng váng hết cả đầu, cũng cảm thấy mình suy yếu. Nhìn khuôn mặt lo lắng của Giản Nặc trong lòng anh lại dấy lên ấm áp, anh cũng không phản bác, để tùy cô giúp mình tìm áo khoác mặc vào, đỡ anh ra cửa.

Giản Nặc cứ thế bị anh nhìn đến không hiểu chuyện gì, trêu chọc nói: “Sư huynh, không phải anh bị sốt đến hồ đồ rồi chứ?”

Anh cười, nhẹ nhàng nhắm nghiền mắt lại. Cảm thấy giờ khắc này có cô làm bạn, thời gian cũng trở nên đặc biệt quý giá.

Trải qua một đêm truyền dịch, Giản Nặc vẫn thủy chung ở bên cạnh giường bệnh làm bạn với anh. Lúc Lạc Nghệ Hằng tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy cô đang ghé vào tay anh mà ngủ. Muốn giơ tay sờ sờ đầu cô mới phát hiện tay mình đang bị bàn tay bé nhỏ của cô nắm chặt, ánh mắt trong suốt lóe lên ôn nhu trước nay chưa từng có. Trong nháy mắt đó, trái tim anh đập mạnh và loạn nhịp nói không nên lời

Chẳng trách trong lúc mê man vẫn cảm thấy có một bàn tay ấm áp an ủi mình, hóa ra là cô. Lạc Nghệ Hằng không lên tiếng, cứ lẳng lặng nhìn cô ngủ như một thú vui, vẻ mặt hơi mơ hồ. Vẫn luôn biết cô thanh thuần xinh đẹp, nụ cười ấm áp cùng với đôi đồng tử trong veo thuần khiết như nước suối, khiến cho cả người nhìn qua vừa mềm mại lại không giống người thường. Ngày hôm qua trước lúc đi ngủ, lúc cô cúi đầu săn sóc dịch góc chăn cho anh, dáng vẻ đăm chiêu của cô đặc biệt mê người, Giản Nặc cứ như thế bị anh nhìn đến không hiểu chuyện gì, trêu chọc nói: “Sư huynh, không phải anh bị sốt đến hồ đồ rồi chứ?”

Anh cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cảm thấy giờ phút này có cô bầu bạn, thời gian càng trở nên đặc biệt quý giá. Muốn nói vài lời để cô trở về nghỉ ngơi nhưng lời đến khóe miệng lại không cách nào nói ra được. Dù rất rõ ràng cô và Cốc Trì mới là một đôi nhưng anh vẫn muốn phóng túng cho bản thân một lần. Cứ như vậy đi, tham lam ích kỉ chiếm lây cô một đêm này, để cô có thể ở bên cạnh chăm sóc anh. Nếu có thể, anh thậm chí hi vọng bản thân mình có thể bệnh lâu thêm một chút, một chút nữa thôi.

Không biết có phải cảm thấy có người nhìn mình chăm chú hay không, không bao lâu sau thì Giản Nặc cũng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là giơ tay sờ lên trán anh, sau khi xác định đã hạ sốt mới nhẹ nhàng thở ra, cô khẽ hỏi: “Đầu còn đau không?”

“Không đau. Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Vất vả cho em rồi!” Lạc Nghệ Hằng nhìn thấy quầng thâm dười mắt cô, hơi đau lòng nhưng giọng nói vẫn rất bình thản. Ở trước mặt cô, anh vẫn luôn cực lực khống chế cảm xúc của bản thân mình, chỉ sợ anh không đúng mực sẽ làm tan vỡ mối quan hệ thân cận của hai người.

“Khó có được cơ hội chăm sóc anh một lần, nhưng mà cách xử lý vẫn còn chưa đạt tiêu chuẩn, thật là!!!” Nghĩ đến cách đó không lâu, lúc cô bị bệnh anh săn sóc tỉ mỉ ở bên, Giản Nặc cảm thấy xấu hổ. Cô chán nản méo miệng, vẻ mặt thất bại cứ thể lộ ra trên mặt khiến cho cô nhìn qua giống y như một đứa trẻ làm sai.

“Làm sao, thất bại rồi hả? Chẳng nhẽ muốn đợi anh ngủ say rồi cõng anh về nhà?” Anh đặt tay lên tay cô, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nhỏ nhắn đặt bên giường của cô, vỗ nhẹ an ủi như một người 'bằng hữu'.

Anh vẫn luôn như vậy, im lặng mà cho đi như thế. Lồng ngực Giản Nặc mơ hồ nhói lên, mấp máy cánh môi nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì.

Đến cùng vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của anh, Giản Nặc kiên trì mời bác sĩ đến kiểm tra lại cho Lạc Nghệ Hằng một lần nữa, xác định không còn vấn đề gì, chỉ cần uống thuốc đúng giờ chú ý nghỉ ngơi sẽ nhanh khỏi bệnh, cô mới đồng ý đưa anh về nhà.

Trên đường, di động của cô chợt vang lên, nhìn thấy số gọi đến là 'dì nhỏ“. Sau khi nhận máy, sắc mặt của Giản Nặc thoáng chốc trở nên tái nhợt, vội đạp phanh.

Lạc Nghệ Hằng đang tựa vào ghế nghỉ ngơi cũng mở choàng mắt ra, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Giản Nặc bỗng nhiên nghẹn ngào, hít hít mũi nói: “Mẹ em nằm viện rồi.” Sau đó hoảng loạn nhấn số di động.

Lạc Nghệ Hằng biết cô hẳng là gọi cho Cốc Trì, lúc này cô cần phải có người bên cạnh, nhưng điện thoại vang lên thật lâu mà không có người bắt máy, cô hơi thất vọng cúp máy, không có gọi lại nữa.

Nghĩ đến Lạc Nghệ Hằng còn đang bệnh, Giản Nặc cưỡng chế bản thân phải tỉnh táo lại. “Em đưa anh về nhà trước.” Nói xong liền đạp chân ga, nhưng chiếc Honda Đông Phong này lại giống như muốn đối nghịch với cô, giờ phút này đòi bãi công.

Lạc Nghệ Hằng nhìn bàn tay đặt trên tay lái của cô run rẩy không thôi, trong lòng nặng nề thở dài, mở cửa xuống xe đi đến chỗ tay lái bên kia: “Xuống đi, để anh lái.”

“Không, em làm được, em.....”

“Xuống!” Lời còn chưa nói xong đã bị Lạc Nghệ Hằng đánh gãy. Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cô, anh làm sao có thể yên tâm để nàng lái xe về được nữa.

Giản Nặc còn muốn nói cái gì, cánh tay dài của anh liền duỗi ra lôi cô xuống xe rồi nhét vào ghế phó lái. Trở lại trên xe, nghiêng người cài dây an toàn cho cô xong, anh mới nói: “Biết em làm được, nhưng để anh chạy sẽ nhanh hơn.” Nói xong đã thành thạo khởi động xe, ngón tay thon dài dùng sức đánh tay lái.

Sáng sớm xe cộ đi rất thưa thớt, chiếc Honda hiệu Đông Phong quay đầu lại vội vã chạy lên đường cao tốc hướng về phía thành phố Minh Cảng*.

(*Minh Cảng nằm ở phía bắc thành phố Tín Dương, nằm ​​giữa ba thành phố (thành phố Tín Dương, thành phố Nanyang, Trú Mã Điếm) với Sở, thị trấn với tổng diện tích 167 km vuông, trong đó diện tích quy hoạch thị trấn 56 km vuông, hiện đang được xây dựng lên diện tích gần 20 cây số vuông . Thẩm quyền thành phố 26 làng hành chính với tổng số dân là 107.781 người, thị trấn tổng diện tích đất 9,6 hecta ....)

Hai giờ sau, Giản Nặc đã đứng ở trung tâm bệnh viện thành phố Minh Cảng. Cô lảo đảo chạy đến trước cửa phòng bệnh, vừa hay gặp đúng lúc bác sĩ từ bên trong đi ra.

Giản Nặc vội vàng hỏi: “Bác sĩ, mẹ tôi bây giờ thế nào rồi?”

“Rất may đã cấp cứu kịp thời, hiện tại đã không sao rồi. Chỉ là tuổi tác đã khoog còn nhỏ, dù sao cũng nên nằm viện một thời gian để quan sát.” Bác sĩ liếc mắt nhìn Giản Nặc một cái, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lạc Nghệ Hằng, vô cùng chuyên nghiệp giao phó: “Trong khoảng thời gian này bệnh nhân không tiện đi lại, lúc nào cũng cần phải có người bên cạnh chăm sóc.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Lạc Nghệ Hằng gật đầu, đỡ Giản Nặc vào trong phòng bệnh.

Nhìn thấy mẹ mình trên giường bệnh, vẻ mặt tiều tụy, nước mắt Giản Nặc ào ào trút xuống từng chuỗi, duỗi bàn tay lạnh như băng vào trong chăn nắm lấy bàn tay của mẹ, nghẹn ngào gọi: “Mẹ....”

Mẹ Giản nghe thấy có người nói, cố sức mở mắt ra nhìn thấy con gái mình, miễn cưỡng cười nói: “Con gái ngốc, khóc cái gì? Mẹ đã không sao nữa rồi.”

“Mẹ....” Giản Nặc dùng sức dụi mắt, cố nén nước mắt trở về, giơ tay vén mấy sợi tóc buông lơi giữa trán của mẹ cô lên, đau lòng hỏi: “Làm sao lại bị ngã vậy ạ? Còn bị thương nghiêm trọng như vậy nữa!”

“Lúc xuống lầu đi không vững, trượt chân nên ngã sấp xuống.” Giản Nặc nghe xong lại muốn khóc, mẹ Giản vô lực nắm tay con gái, “Lớn từng này tuổi đầu rồi còn động cái là khóc, không sợ Nghệ Hằng cười cho à!” Nhìn Lạc Nghệ Hằng phía sau Giản Nặc, trên khuôn mặt mệt mỏi của mẹ Giản hiện lên sự tín nhiệm và an ủi, giống như thật yên tâm khi con gái vẫn có một người đàn ông thủy chung như vậy làm bạn với mình.

Chuyện xưa phát triển đến đây còn cần thêm một bước nói rõ về mối quan hệ giữa Giản Nặc và Lạc Nghệ Hằng nữa. Bởi vì Cốc Trì mà quen biết với bọn họ, ngoài trừ cùng là đồng môn học cùng Đại học C khoa Công pháp quốc tế, bọn họ đều là người thành phố Minh Cảng, cũng chính bởi vì lý do này, sau khi Cốc Trì dời đi Giản Nặc tiếp tục học ở đây ba năm, hàng năm ngày nghỉ đều cùng Lạc Nghệ Hằng trở về nhà. Lúc tốt nghiệp mẹ Giản muốn đến Nghi Thành gặp con gái, mà Giản Nặc lại phải đến Sở Sự Vụ phỏng vấn nến không thể đến nhà ga đón được, sau cùng vẫn là Lạc Nghệ Hằng đi đón, sau này lại mời mẹ Giản ăn cơm, quan hệ cứ thế càng thân thiết hơn vài phần. Mà tâm tư của anh với Giản Nặc không cần nói rõ, thân là người từng trải mẹ Giản chỉ cần liếc mắt đã nhìn rõ rồi. Tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng mẹ Giản đã nhận định Lạc Nghệ Hằng chính là con rể tương lai của mình rồi. Bà cảm thấy, chỉ có người như vậy, mới có khả năng đem đến một cuộc sống yên ổn bình dị cho Giản Nặc, chỉ có như vậy mới là hạnh phúc chân chính. Bà biết con gái bảo bối của bà không thích hợp với chốn phức tạp.

Lạc Nghệ Hằng đứng ở phía sau Giản Nặc, nghe vậy mỉm cười, “Vốn là đứa trẻ nên cháu sẽ không cười cô ấy.”

Giản Nặc so với bạn cùng trang lứa đến trường sớm hơn một chút, cộng thêm gương mặt trẻ con vĩnh viễn không lớn lên được, quả thật giống y như một đứa nhỏ không hiểu sự đời. Nhưng cúng chính người con gái nhìn như mềm mại yếu đuối như vậy, lại khiến cho không ít người phải động tâm. Cô đối với tình yêu kiên trì, khiến cho Lạc Nghệ Hằng e sợ bước tiếp.

Cổ họng khàn khàn âm thanh phát ra lại sủng nịnh giống như tơ nhện, thu lại ánh mắt đang dừng trên đỉnh đầu Giản Nặc, Lạc Nghệ Hằng thân thiết hỏi: “Bác gái cảm thấy sao rồi ạ? Miệng vết thương có đau lắm không ạ?”

Mẹ Giản nhìn nhìn chân trái bị băng bó thạch cao, thở dài nói: “ Đã không còn đau nữa rồi. Dì nhỏ con này cứ thích chuyện bé xé ra to, bác đã bảo đừng nói cho Tiểu Nặc nó không nghe.”

“Dì nhỏ đâu ạ?” Giản Nặc giờ mới nhớ ra người dì nhỏ luôn thân thiết với mình không có trong phòng bệnh, cảm thấy hơi kì quái.

“Đi làm thủ tục nhập viện cho mẹ rồi.” Đưa tay sờ sờ mặt con gái, mẹ Giản nói: “Làm sao so với người bệnh như mẹ đây nhìn lại tiều tụy hơn rồi, có phải công việc mệt mỏi quá không?”

“Không có mà, là con chưa tỉnh ngủ thôi.” Giản Nặc khịt khịt mũi cười. Mẹ Giản cũng cười, lại để ý thấy sắc mặt Lạc Nghệ Hằng không tốt lắm, mà nhìn dáng vẻ băn khoăn của con gái hình như có tâm sự, bà không nhịn được hỏi: “Các con làm sao vậy?”

Nhìn sắc mặt của Giản Nặc lại nhớ đến mình, Lạc Nghệ Hằng nhíu mày, nhận ra phòng bênh ba người đều là bệnh nhân, vì không muốn mẹ Giản lo lắng, anh giải thích nói: “Bác gái đừng lo lắng, là cháu bị cảm, tối qua vì chăm sóc cháu nên Tiểu Nặc không được ngủ ngon thôi ạ!”

Mẹ Giản nghe vậy thì gật đầu, trong mắt xẹt qua suy nghĩ sâu xa chợt lóe lên rồi lại biến mất thay vào đó là yên tâm. Đúng lúc này, điện thoại của Giản Nặc lại vang lên, nhìn màn hình hiển thị, lại lặng lẽ liếc nhìn mẹ cô một cái, kiên trì ấn xuống phím nghe: “Cốc Trì.”

Nghe thấy tên Cốc Trì phát ra từ miệng cô, sắc mặt mẹ Giản lập tức thay đồi, chân mày Lạc Nghệ Hằng càng nhíu chặt hơn, lặng lặng đứng một chỗ không hề lên tiếng.

Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói ấm áp của Cốc Trì: “Vừa mới mở cuộc họp, anh không mang theo điện thoại.” Anh giải thích lí do lúc trước không nghe điện thoại, sau đó hỏi: “Em đang ở đâu? Hôm qua sao anh gọi thế nào cũng không bắt máy?” Ngày hôm qua bọn họ không gặp nhau, buổi tối Cốc Trì cũng không gọi được cho cô, anh đang định gọi lại lần nữa mà không được sẽ trực tiếp đến nhà tìm.

Bây giờ Giản Nặc mới nhớ đến hôm qua lúc đưa Lạc Nghệ Hằng đi đăng ký có thấy di động kêu, nhưng lúc đó vội quá không nghe được, lúc sau liến quên béng mất, cô xin lỗi: “Thật xin lỗi, em có nghe thấy điện thoại kêu nhưng không kịp nghe, lúc sau lại quên mất.”

“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Cốc Trì mẫn cảm phát hiện ra cảm xúc của cô sa sút, anh truy hỏi: “Em bây giờ ở đâu?”

“Bệnh viện.”

Lại là bệnh viện? Cốc Trì nhíu mày.

Giản Nặc giải thích: “Em bây giờ đang ở Minh Cảng, mẹ em bị ngã gãy chân.”

Hóa ra là về nhà rồi. Biết cô không việc gì, Cốc Trì yên lòng, sau đó lại không hiểu trầm mặc một lát. Theo lý mà nói mẹ cô nhập viện, thân là bạn trai anh nên chủ động đến hỏi thăm, song anh chỉ hỏi: “Hiện tại sao rồi? Có nghiêm trọng không?” Trong lời nói cũng không biểu lộ ý tứ gì.

Trong lòng Giản Nặc chợt dâng lên một chút mất mát, cắn cắn môi dưới, cũng không có dũng khí liếc mắt nhìn mẹ mình lẫn nữa, hơn nửa ngày mới khe khẽ nói: “Tốt rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi.” Sau đó, hai người đều yên lặng.

Giản Nặc không biết nên nói cái gì, bởi vì cô nghĩ tới Cốc Trì lại lạnh nhạt như vậy. Cốc Trì là không thể nói cái gì, anh bây giờ không cách nào nói với cô mâu thuẫn trong lòng mình. Đôí mặt với cô không khó, nhưng với người nhà của cô lại là chuyện khác. Chưa nói tới hận, nhưng muốn bản thân anh tới gặp họ dường như vẫn có chút khó khăn, ít nhất hiện tại, anh không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra được.

Một lúc lâu sau, Giản Nặc mở miệng trước, muốn hóa giải sự lúng túng này: “Trúc Hải chuẩn bị khai trương, có rất nhiều việc phải làm, em không quấy rầy anh nữa.”

“Tiểu Nặc.” Biết rõ cô vì mình mà giải vây, Cốc Trì gọi cô lại, muốn nói lại thôi.

Tiểu Nặc bị giây phút do dự của anh làm cho ấm áp, ngây ngốc cho rằng anh chỉ vì bận rộn không thể phân thân nên mới thấy áy náy với cô, hiểu chuyện nói: “Anh đang bận, có em chăm sóc cho mẹ là được rồi.”

Lúc cúp máy xong, Giản Nặc phát hiện sắc mặt mẹ mình càng lúc càng ảm đạm, nhìn thấy trong mắt bà có vài phần trách cứ, cô cúi đầu nói khẽ: “Anh ấy đã trở về.”

Chuyện yêu đương với Cốc Trì vào năm nhất đại học Giản Nặc đã nói cho mẹ mình biết, mẹ Giản là người tiến bộ cũng không có trách cứ cái gì, chỉ lôi kéo cô hỏi han kĩ một chút chuyện về Cốc Trì, có lẽ là từ miệng con gái nhận thấy cậu ta đối xử với con gái mình cũng tốt lắm, sau đó cũng không can thiệp nhiều. Cho đến về sau anh không từ mà biệt, mẹ Giản nhìn con gái càng ngày càng gầy yếu thì ấn tượng đối với Cốc Trì xuống dốc không phanh. Từ đó về sau không hề nhắc đến cái tên đó nữa. Đương nhiên. Dĩ nhiên, trong này còn có một nhân tố khác 'cắt không xong, để thì loạn', chỉ là Giản Nặc không biết chuyện này.

Nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, Giản Nặc phát hiện ánh mắt trách cứ của bà càng ngày càng mờ nhạt, sau đó lại bị một thức cảm xúc không hiểu nào đó bao trùm, cuối cùng, bà cái gì cũng không nói, quay đầu đi nhắm nghiền mắt, giống như không muốn nói chuyện với cô.

Giản Nặc không biết trong lòng mình có tư vị gì, cho rằng vì mình chờ Cốc Trì mà sau khi tốt nghiệp buông bỏ cơ hội làm việc ở Minh Cảng khiến cho mẹ đau lòng, chỉ biết yên lặng cúi đầu.

Phòng bệnh đột nhiên rơi vào trầm lặng.

Thật lâu sau, khi Lạc Nghệ Hằng xoay người ra khỏi phòng, vẻ mặt bình tĩnh dị thường, thời điểm tay anh chạm đến nắm đấm cửa thì nghe được tiếng mẹ Giản suy yếu nhưng kiên định vang lên: “Tiểu Nặc, con đã trưởng thành rồi, có một số việc mẹ không nên can thiệp. Nhưng đối với chuyện này, mẹ muốn cho con thấy rõ lập trường, mẹ không đồng ý con và Cốc Trì ở bên nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.