Trong tẩm cung, Carol thở dài một hơi, nàng ta thả mình trên giường. Khóe môi vẫn luôn nhếch lên. Nhìn chiếc vòng cổ dính máu của Asisu.
Cuối cùng Asisu cũng đã chết,không còn có thể chắn đường nàng nữa. Nàng có thể bên Menfuisu rồi. Menfuisu sẽ yêu nàng, duy nhất nàng.
Menfuisu hiện tại vẫn chưa yêu nàng! Nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi.
Nàng sẽ khiến tim hắn quên đi Asisu. Và thay vào đó là nàng.
Carol vuốt vuốt ngực, nơi trái tim. Trong thâm tâm nàng, nàng luôn cảm thấy Menfuisu rất quen thuộc, từ lần đầu nhìn thấy hắn, cảm giác như nàng đã biết hắn từ rất lâu rồi. Nàng yêu hắn sâu thẳm từ trong tim.
Tại sao? Nàng cũng không thể hiểu.
++++++++++++++++++++++++++++
Menfuisu đang ngủ thiếp đi. Hắn mệt nhọc vài ngày nay. Cuối cùng cũng không thể chịu nổi rồi.
Thiên thiên bước đến bên cạnh hắn, vuốt quầng thâm dưới mắt hắn, nhìn hắn ôn nhu.
Hắn ngủ rất đẹp, khuôn mặt như điêu khắc, mũi tinh xảo, vài sợi tóc lòa xoà trước trán. Bởi vì ngủ mà hắn không còn vẻ lạnh lùng, lại chút chút đáng yêu.
Menfuisu như cảm nhận được nàng, mở mắt. nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt khiến hắn như phát điên. Nàng trở về rồi, A tỷ trở về rồi. Giọng hắn khàn khàn, không che dấu được mệt mỏi:
- A... tỷ..
Thiên thiên mỉm cười, vuốt tóc trên trán hắn, nhẹ nhàng :
- Ừ.
Hắn kéo Thiên thiên vào lòng, ôm chặt nàng, hắn có chút run run. Thiên thiên tựa đầu trong ngực hắn, yên lặng.
- Xin lỗi...A tỷ.
Xin lỗi Vì đã không bảo vệ được nàng, xin lỗi đã để nàng sợ hãi... hắn tựa như rất nhiều lời muốn nói. Nhưng chỉ có thể thốt ra tiếng xin lỗi.
hắn nói lời xin lỗi... đây là lần đầu tiên đi.
- Menfuisu, chưa cần lộ ra ta đã trở lại. Ta muốn vạch trần bộ mặt thật của nàng ta.
Thiên thiên bỗng giọng nghiêm túc nói. Menfuisu nhíu mày, A tỷ đã trở về. Hắn tất nhiên sẽ không tha cho Carol. Nàng ta thế như tính kế A tỷ và hắn.
++++++++++++++++++++++++++++
Menfuisu ôm Thiên thiên thì thị vệ bẩm báo:
- công nương Carol cầu kiến.
Menfuisu cười lạnh. nàng ta đến rồi sao?, Thiên thiên đứng dậy. Lui vào phía sau.
Lúc này, Carol đi tới, bưng theo một bát cháo gà .
Nàng ta mặc chiếc váy lụa xanh. Khiến người khác cảm giác vô cùng dễ chịu.
Carol nhìn Menfuisu thì mỉm cười, giọng như chim hoàng oanh vang lên:
- Ngươi mấy ngày nay mệt mỏi rồi, ăn chút gì đi.
Menfuisu vẫn lạnh nhạt, ánh mắt như muốn lột lớp da trên mặt Carol xuống. Giọng trào phúng trả lời:
- Carol, ngươi có vẻ rất vui nhỉ?
Carol mắt lóe ra tinh quang, nhưng rất nhanh che dấu. Giọng vẫn ôn nhu:
- Ta đã hầm chút cháo. Ngươi ăn chút gì đi.
Menfuisu ánh mắt hiện lên tia chán ghét. Luôn tỏ ra hiền lành, vô hại. Nuốt người không nhả xương . Nếu như hắn không để Eric và Minuê điều tra. Không biết hắn cứ như vậy tin tưởng nàng ta đến bao giờ.
Carol thổi thìa cháo, đưa đến miệng hắn. Hắn chỉ cười lạnh, vung tay lên hất đổ. Bát cháo văng xuống nền. Carol nhất thời cứng đờ người. Giọng có chút không cam lòng:
- Menfuisu, ta là thực lòng.
Menfuisu cười to, bóp lấy cằm nàng ta. Giọng chán ghét:
- Carol. Ngươi không cần giả bộ. Ta biết tất cả rồi.
Carol người run lên, hắn tại sao đã biết??? Hắn đã điều tra nàng sao??? Carol mặt trắng bệch. Nàng không muốn hắn chán ghét nàng. Không muốn chút nào. Nàng chỉ muốn bên hắn, trở thành hoàng phi của hắn.
- Đó là vì ngươi...
- Câm miệng! Ta không tin lời ngươi đâu...
Menfuisu cắt đứt lời nàng ta, Carol cười lạnh, mắt hiện lên hận ý. Nàng ta nhìn thẳng vào Menfuisu. Tay nắm chặt, móng tay tựa như đâm vào lòng bàn tay.
Hắn thật không biết điều, chán ghét nàng sao??? Cho dù hắn không muốn,
nàng cũng sẽ trở thành vợ hắn. Người duy nhất. Đây là do hắn ép nàng. Nàng làm tất cả rồi, nên cho dù bắt buộc hắn. Nàng cũng làm.
- Menfuisu, ta chính là con gái nữ thần sông nile. Ta chính là kẻ bảo hộ Ai cập của ngươi.
Menfuisu nhíu mày, hắn đâu quên . Nhưng nàng ta xứng làm nữ thần sao? Tất nhiên là không.
Nhưng dân chúng đang rất sùng bái nàng ta. Nàng ta còn dám cấu kết với Quan tư tế Karuta, nếu không có bằng chứng xác thực. Dân chúng sẽ lung lạc, mất ổn định.
Thiên thiên phía sau cười nhạt, nàng ta cư nhiên nói dối. Một nữ hài tóc vàng bình thường lại không chớp mắt nói rằng mình là con gái nữ thần. Nực cười.
Nhưng dân chúng Ai cập cổ đại lại rất dễ dàng lừa. Ít ra nàng ta có hơn 4000 năm trí tuệ. Nàng ta mới nói vài câu liền bị lung lay.
+++++++++++++++++++++++++++
Carol trở về tẩm cung liền đập phá.
Tại sao có thể??? Không phải người hắn yêu là nàng sao? Không phải người hắn nên chán ghét là Asisu mới đúng chứ. Không phải trong giấc mơ luôn thế sao?
Carol mắt hằn đỏ. Bình tĩnh lại, gằn giọng nói với Teti:
- Gọi quan tư tế Karuta tới đây.
Teti rối rít rời đi. Một lúc sau, Karuta với khuôn mặt hèn mọn xuất hiện:
- Công nương Carol!
Carol cười lạnh, Menfuisu. Ngươi là thuộc về ta, cho dù không muốn ta cũng sẽ ép ngươi trở thành chồng ta.
- Karuta, nhanh chóng công bố hôn lễ của ta và Menfuisu.
Hắn là quan tư tế Ai cập. Nàng là nữ thần Ai cập. Cho dù Menfuisu không muốn, cũng phải vì Ai cập mà lấy nàng. Chẳng phải người Ai cập rất tin tưởng thần linh đó sao.