Buổi sáng ở kinh thanh Tê Bê, dân chúng nhộn nhịp mua bán, trao đổi.
Thiên thiên vừa dậy, nàng mặc một tấm xa mỏng. ngồi trước gương đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc mũi tinh xảo, đôi mắt đen, sáng, môi nhỏ cong cong. tất cả kết hợp với khí chất và hơi thở lạnh lùng, lạnh nhạt của nàng. Asisu chính là Tiểu mĩ nhân. Luận về nhan sắc. Nàng không thua Carol.
Ari nhẹ nhàng chải tóc cho thiên thiên.Thiên thiên qua gương đồng nhìn Ari. May mắn, Nàng có thể tin tưởng nàng ta. Thị nữ trung thành của asisu.
+++++++++++++++++++++++++++
Thiên thiên hôm nay muốn đến làng nô lệ Nàng phải bắt đầu giáo dục Menfuisu trở thành một pharaong nhân từ.
Menfuisu chạy vào, nắm tay nàng lắc lắc, hỏi:
- Asisu tỷ, hôm nay chúng ta có thể đến làng nô lệ sao???
Thiên thiên cười cười, giọng nhẹ nhàng trách móc:
- nhìn đệ xem, chả biết giữ ý tứ gì cả.
Menfuisu cười híp cả mắt. Vui vẻ ôm Thiên thiên. Ở bên a tỷ thực vui vẻ.
++++++++++++++++++++++++++++
Khi Thiên thiên đến làng nô lệ. Những nô lệ đều phải tập trung tới. Họ quỳ xuống, không dám nhìn thẳng Thiên thiên và Menfuisu.
Thiên thiên nhỏ giọng nói với menfuisu:
- Menfuisu, đệ nhìn thấy gì???
Menfuisu ngây thơ nhìn nàng, trả lời:
- lũ nô lệ, chúng thật bẩn thỉu a!
Menfuisu ghét bỏ nhìn đám nô lệ, Thiên thiên nhíu mày:
- Menfuisu, nô lệ cũng là người. Họ cần được ăn no mặc ấm.
Menfuisu cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cho dù trưởng thành hơn những đứa bình thường khác. Suy nghĩ của Menfuisu vẫn còn rất non nớt, Thiên thiên vuốt vuốt mặt hắn, nói tiếp:
- Nhân dân ấm no, đế quốc mới hùng mạnh được.
Menfuisu dường như suy nghĩ gì đó, quay sang nhìn nàng nói:
- bây giờ chúng ta cho họ thức ăn được không???
Thiên thiên nhìn hắn, mỉm cười.Nàng muốn làm thử thùng lọc nước sạch, Ra lệnh:
- Ta muốn 1 thùng gỗ, cát, than và sỏi...
Mấy tên quản giáo rất sợ nàng sinh khí sẽ chém mình,chạy vội đi làm. Rất nhanh liền đầy đủ. Nàng nhớ lại kiến thức, cho chỉ đạo quản giáo. Hoàn thành, nàng cho chúng đổ nuớc bẩn lên trên, nước trong bắt đầu chảy ra. Thiên thiên cười nhạt, may mắn nàng nhớ đúng rồi. Menfuisu bật dậy nói:
- Asisu tỷ, qúa thần kỳ đi.
Lũ nô lệ cũng bắt đầu xôn xao rầm rộ cho đến khi không biết từ kẻ nào hô, nô lệ bắt đầu quỳ xuống, đồng thanh hô:
- Nữ thần sông nile bảo hộ chúng ta.
Lũ nô lệ quỳ lạy, dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô công chúa 10 tuổi Asisu. Sức ảnh hưởng lớn hơn Thiên thiên nghĩ, nhưng cũng đã thành công.
Carol xin lỗi ngươi. Nhưng ta là kẻ ích kỉ, ta muốn sống sót. Ta phải khiến Menfuisu yêu ta.
Thiên thiên nắm tay Menfuisu rời đi. Để lại lũ nô lệ với tin đồn nhanh chóng lan nhanh.
Đây mới chỉ là bước đi nhỏ, nàng cần thay đổi vài chế độ hà khắc của Ai cập. Nhưng cần làm được nàng phải thuyết phục Nephenmat.
+++++++++++++++++++++++++++
Menfuisu đang theo Imotep tể tướng ngồi học thì Thiên thiên tới, Imotep hành lễ, nàng ngồi xuống cạnh Menfuisu, xoa đầu hắn hỏi:
- Menfuisu, đệ còn nhớ a tỷ dạy đệ gì không?
Menfuisu ngước lên nhìn thẳng mắt nàng, giọng nói non nớt nhưng kiên định:
- Tỷ, ta nhất định sẽ khiến cho nhân dân ấm no.
Tể tướng Imotep kinh ngạc rồi rất nhanh đã mỉm cười. Thiên thiên rất hài lòng với câu trả lời đó. Nhìn hắn đang cười híp cả mắt. Nhưng đột nhiên hắn nghĩ gì đó liền thốt lên:
- Ta trả lời đúng rồi! sao tỷ không thơm thơm ta?
Menfuisu chu môi nói nũng nịu. Asisu tỷ bây giờ rất ít khi thơm thơm hắn, chỉ thích véo má hắn thôi. Thiên thiên run run người.
Rõ ràng hắn là tiểu hài tử thôi. sao mình lại đỏ mặt được chứ, thật mất mặt.
++++++++++++++++++++++++++++
Ban đêm đến, bầu trời Ai cập rực rỡ những vì sao.
Thiên thiên đứng ngoài hành lang. Nàng nhìn xuống dòng sông nile suy nghĩ, trái tim nàng có cảm xúc rất lạ mỗi khi nghĩ tới Carol:
Carol, carol, ta phải làm gì với ngươi đây. Ta không muốn hủy hạnh phúc của ngươi. Nhưng ta phải giải lời nguyền của Asisu.
Thần linh! Thật thích trêu đùa số phận con người.
Dòng sông nile nhẹ nhàng hiền hòa trái ngược với tâm trạng hỗn loạn của nàng bây giờ.
+++++++++++++++++++++++++++
Thiên thiên nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Nàng giật mình khi nhìn thấy hình bóng nhỏ nhắn chạy tới. Menfuisu nhảy lên giường, thiên thiên bẹo má hắn hỏi:
- Sao ngươi không ngủ còn chạy sang đây???
Menfuisu vùi mặt vào lòng nàng nói:
- A tỷ, từ điện của ta, ta nhìn thấy ngươi đứng ngoài hành lang một mình nên chạy sang.
Thiên thiên tò mò nhìn hắn, hỏi:
- Tại sao???
- Mỗi khi Cha buồn cũng sẽ đứng ngoài hành lang một mình thật lâu, không có nói gì. Asisu tỷ, ai khiến ngươi buồn vậy? Ta có thể chém hắn cho tỷ.
Thiên thiên nghe hắn nói ra lời ngây thơ. Trái tim Nàng cảm động, vành mắt đỏ lên. Nàng biết, nàng bây giờ có thể xa chân vào loại tình cảm này mất, nàng cần giữ lí trí..
Nàng ôm hắn vào lòng, thơm lên trán hắn nói:
- Menfuisu thật tốt với ta!
++++++++++++++++++++++++++++
Tác giả:
Ta đã viết đến chương 6 rồi.
Mong m.ng cho ta ý kiến để ta có thể hoàn thiện hơn bộ truyện này