Lỗ Nhất Khí thở phào
một cái, đậy lại chiếc chụp đèn Lỗ Thịnh Hiếu đưa tay đỡ lấy nó, xoay
phần đế một vòng, chiếc đèn liền xẹp xuống như một cuốn sách, dễ dàng
đút vào trong ngăn kéo nhỏ trên hòm gỗ Họ đều im lặng, có một số điều
chưa chắc có thể biểu đạt rõ ràng bằng lời nói Họ tiếp tục men theo vách tường đi về phía trước, khi đã đi được khoảng hơn hai chục bước, Quỷ
Nhãn Tam đột ngột kêu lên: - Không được rồi, vệt máu quay lại! Lỗ Thịnh
Hiếu nghe thấy vậy, vội vàng kéo Lỗ Nhất Khí lại nói nhỏ: - Từ từ quay
lại, chú ý xem xung quanh có gì thường không! Thế là ba người chầm chậm
nhích về phía sau.
Khi lùi lại được khoảng hai thước, Lỗ Nhất Khí đột nhiên cảm thấy có một thứ gì lay động phía trước Có một cái bóng
màu xám lướt qua trước mặt Cậu giật mình, theo bản năng nắm chặt lấy
báng súng trong túi vải Cái bóng trông quen quen, dường như cậu đã nhìn
thấy ở đâu đó Song ngay lập tức cậu cực lực gạt bỏ suy nghĩ này, đó là
điều không thể.
Trước mặt cậu không có một người nào, vậy cái
bóng đó ở đâu ra? Hơn nữa, nếu cái bóng đó thực sự tồn tại, thì hướng đi của người này là từ phía hồ nước ngoài lan can đi thẳng vào trong bức
tường Như vậy, cái bóng đó liệu có phải là người hay không? Là cậu hoa
mắt hay chỉ là ảo giác? - Thấy rồi chứ? – Tiếng bác cậu hỏi nhỏ phía
sau.
- Thấy rồi ạ! – Cậu trả lời Đúng là không phải cậu hoa mắt - Nhìn cây cột phía trước kia, xem có gì không? – Bác cậu nhắc nhở Đúng
rồi, bây giờ họ đang cần phải tìm lối thoát Mặc kệ cái bóng đó là yêu ma quỷ quái gì, cứ thoát khỏi hành lang này trước đã rồi tính Lỗ Nhất Khí
quan sát một lát rồi đi về phía cây cột trước mặt Tại chỗ họ bị ngăn lại khi nãy đã vỡ mất hai viên gạch, bởi vậy trong phạm vi hai tổ hợp bước
chân, họ có thể đi lại thoải mái.
Giờ đây, trong đoạn hành lang
này, hai viên gạch xanh nhô lên cũng đã bị đạp vỡ, như vậy họ cũng sẽ có thể tự do di lại Nếu nói rõ hơn, tức là gạch vỡ, khảm diện cũng được
phá giải, giờ đây, đoạn hành lang trước mặt họ chỉ là một con đường bình thường chỉ hơi nhấp nhô chút đỉnh Bác cậu đã nói đúng, đây không phải
là Điên phốc đạo.
Trong bốn tự quyết của Điên phốc đạo, nếu mất
đi một, ba quyết còn lại vẫn hoạt động như thường Nhưng con đường này
lại khác, một quyết bị mất thì cả bốn quyết đều bị phá Xem ra nó đúng là được thiết kế chuyên để đối phó với những Khảm tử gia am hiểu Điên phốc đạo Cách bố trí này không những có tư duy độc đáo về mặt kỹ nghệ, mà
còn ngầm hợp với cách cục “Thỉnh quân nhập ung”* trong bảy mươi hai cách cục của Kỳ môn độn giáp.
* Mời ngài vào trong vò, tức là bày sẵn mồi nhử cho đối phương tự chui đầu vào cạm bẫy Đã tới trước cây cột, Lỗ Nhất Khí cẩn thận sờ lần một hồi, song do quá tối, nên cậu định lôi
viên đá huỳnh quang Ba Tư ra để nhìn cho rõ Đúng vào lúc cậu sắp lôi
được viên đá ra, thì một cái bóng lại lướt qua trước mặt Có lẽ vẫn là
cái bóng màu xám khi nãy, song lần này, nó đã không còn hoàn chỉnh như
trước, mà chỉ có nửa thân trên, không có chân.
Vẫn là xuất hiện
từ trong hồ nước, lướt qua hành lang rồi chui vào trong bức tường mất
hút Lần này, cái bóng trông càng rõ ràng hơn nữa Lẽ nào trong căn nhà
quả thực có thứ âm tà gì đó vẫn chưa chịu nhập âm phù luân hồi? Tuyệt
đối không thể, bởi vì có một người vẫn chưa lên tiếng Là ai vậy? Quỷ
Nhãn Tam! Hắn là cao thủ phái dời mộ, tinh thông đạo thuật Mao Sơn, giỏi nghề xua tà đuổi quỷ.
Đến lúc này hắn vẫn không nói chắc chắn đó không phải là thứ âm tà nào như cậu đang tưởng tượng Kỳ thực, không cần viện đến Quỷ Nhãn Tam làm chứng, thì Lỗ Nhất Khí cũng đã phát hiện ra
rằng đó tuyệt đối không phải là ma quỷ gì Suy nghĩ này đã bật lên trong
đầu cậu vào khoảnh khắc cái bóng biến mất trên cây cột chợt loé lên một
vệt sáng, giống như phản chiếu từ mặt gương.
Lỗ Nhất Khí lôi viên đá huỳnh quang ra, tiếp tục quan sát cây cột Quả nhiên, tại nửa phía
trên của mé ngoài cây cột có một thanh đồng, trơn bóng và sáng loáng như một mặt gương Do thanh đồng khá nhỏ, lại bị găm chìm vào chỗ nhô ra
trên mé ngoài của cây cột gỗ xù xì, nên nếu đứng từ bên trong hành lang
sẽ không thể phát hiện ra nó Cho dù có dùng tay sờ, chỉ hơi sơ ý một
chút cũng rất dễ bỏ qua.
Lỗ Nhất Khí đưa viên đá huỳnh quang lướt qua phía trước thanh kim loại Cậu lập tức hiểu ra rằng, đây có lẽ là
một chiếc gương nằm trong một hệ thống nhiều tầng gương phản chiếu Bởi
vì trên khối đá Thái Hồ tại phương Ly trong hồ nước cũng xuất hiện một
đốm sáng đang chuyển động; đồng thời, trên cây cột trụ tại một đoạn hành lang hơi uốn khúc cách đó khoảng hơn chục bước cũng có một đốm sáng
lướt qua.
Nếu cậu đoán đúng, tại những điểm khác trên hành lang
và trong hồ nước vẫn còn những điểm sáng khác Nguyên lý kỳ thực rất đơn
giản, cái bóng mà cậu vừa nhìn thấy lúc nãy thực chất chính là do có
người đi qua ở một nơi khác, những mảnh gương đồng được bố trí khắp nơi
đã phản xạ lại chiếc bóng đó Do mảnh đồng không lớn, nên cậu chỉ nhìn
thấy cái bóng lướt qua.
Cặp mắt quái đản mà cậu nhìn thấy khi nãy có lẽ cũng xuất hiện theo cách này Song kỳ lạ là ở chỗ, khoảng cách
giữa hai mắt rộng hơn chiều dài của mảnh đồng rất nhiều, nếu muốn cả hai con mắt cùng được phản chiếu đến, thì đối phương chắc chắn phải nhìn
nghiêng vào mảnh đồng Nhưng nếu như vậy, cặp mắt xuất hiện trên chụp đèn thuỷ tinh sẽ không nhìn thẳng vào Lỗ Nhất Khí như khi nãy.
Trừ
phi còn có một thiết bị tập trung ánh sáng khác có thể lần lượt phản
chiếu cả hai con mắt lên cùng một mảnh đồng nhỏ hẹp Vậy đó sẽ là loại
thiết bị kỳ xảo nào? - Nhất Khí, có tìm ra đường không? – Lỗ Thịnh Hiếu
có chút sốt ruột - Dạ, con vẫn đang tìm! – Lỗ Nhất Khí lúc này mới bừng
tỉnh Đúng vậy, lối thoát vẫn chưa tìm ra, cậu còn suy nghĩ linh tinh làm gì.
Thế là cậu lại tiếp tục đưa viên đá qua phía trước mảnh
đồng, dựa vào đó để quan sát các phương vị Phương vị của điểm sáng bên
trên khối đá Thái Hồ tại phương Ly là chính xác, song điểm sáng trên cây cột cách đó hơn mười bước lại không đúng, giữa nó và cây cột trước mặt
cậu còn thiếu một điểm phản xạ Điểm phản xạ ở đâu? Tại sao nó lại biến
mất? Vậy điểm sáng cách đó hơn mười bước chân từ đâu mà tới? Lỗ Nhất Khí cảm thấy cần phải tiếp tục đi về phía trước.
Trong đoạn hành
lang chỉ vẻn vẹn mười bước chân kia chắc chắn có một huyền cơ mà cậu cần phải khám phá Đoạn hành lang quả thực rất ngắn, còn bao gồm cả hai bước mà Lỗ Nhất Khí đã đi qua rồi lại lùi trở lại khi nãy Tuy ở hai bước
này, cậu không phát hiện ra thứ gì khác lạ, song lại là một điểm chuyển
ngoặt của toàn bộ khảm diện.
Bởi vì trong khoảng hai bước này,
vết máu trên khối đá Thái Hồ đã quay ngược trở lại Cũng có nghĩa là, con đường dưới chân họ đã quay vòng trở lại, đây là một điều rất khó tưởng
tượng, tuy đoạn hành lang ở chỗ này có hơi khúc khuỷu, lại rộng hẹp
không đều, nhưng nếu là quay vòng trở lại, đáng lẽ vẫn phải nhìn ra mới
đúng Không đợi Lỗ Nhất Khí tiếp tục tiến lên trên con đường Điên phốc
đạo giả, thì Quỷ Nhãn Tam đã tranh vượt lên từ đoạn đường biên sát tường phía trước.
Từ miệng hắn chỉ bật ra ba tiếng gọn lỏn: - Để tôi
xem! Nói xong, hắn liền từ từ dựa sát tường mà tiến, Lỗ Nhất Khí muốn đi theo, song bị hắn ngăn lại Quỷ Nhãn Tam bước đi hết sức thận trọng, vẫn tuân theo cách lúc trước, cứ đến tự quyết thứ ba là “nhảy” trong mỗi tổ hợp bước chân, đều đá gãy những viên gạch xanh nhô lên trên nền hành
lang.
Lỗ Nhất Khí vừa quan sát Quỷ Nhãn Tam, vừa đưa viên đá
huỳnh quang Ba Tư qua lại phía trước dải đồng trên cột trụ Khi Quỷ Nhãn
Tam đã đi được hai tổ hợp rưỡi bộ pháp, Lỗ Thịnh Hiếu đột ngột kêu lên: - Được rồi, nguyên lý phản chiếu ánh sáng lấy gập đôi* làm chuẩn, cậu hãy đi ngược trở lại Trước hết hãy tìm ra vị trí chuyển ngoặt chính xác,
lối thoát chắc hẳn là ở gần chỗ chuyển ngoặt đó! * Tức là góc phản xạ
bằng với góc ánh sáng chiếu tới, tia phản xạ nằm trên cùng một mặt phẳng với tia chiếu tới.
Quỷ Nhãn Tam bắt đầu đi ngược trở lại, hắn
không cần thiết phải đi sát vào tường nữa, bởi vì những viên gạch nhô
lên tại bước thứ ba đều đã bị hắn đạp gãy Thế nhưng hắn vẫn đi rất chậm, đặc biệt là khi còn cách hai người khoảng bốn, năm bước, hắn lại càng
bước chậm hơn, vừa di chuyển vừa quan sát kỹ lưỡng trên dưới, phải trái, hy vọng có một lốì thoát nào đó sẽ hiện ra trước con mắt cú vọ của
mình.
- Không đúng, chỗ này hình như không phải là lấy gập đôi
làm chuẩn, có lẽ vẫn ở phía trước! – Lỗ Nhất Khí nói, nhưng có vẻ không
chắc chắn lắm, bởi vì từ nãy tới giờ cậu vẫn chưa tìm ra điểm phản xạ
còn thiếu từ ánh sáng của viên đá Quỷ Nhãn Tam dừng lại, hắn nhìn Lỗ
Thịnh Hiếu, nhưng chưa đợi Lỗ Thịnh Hiếu kịp nói gì, đã lại tiến về
trước.
Không hiểu vì sao hắn luôn cảm thấy mỗi lời nói của Lỗ
Nhất Khí dường như là một mệnh lệnh mà hắn cần phải thi hành Khi sắp đi
được tám bước, thì đột nhiên có một đốm sáng nhảy lên trên người Quỷ
Nhãn Tam - Đừng cử động, cậu Tam, cậu đứng nguyên đấy chớ có lùi lại!
Đốm sáng xuất hiện khiến cho giọng nói của Lỗ Thịnh Hiếu tràn đầy phấn
khởi.
Ông mừng vì đã sắp tìm ra đường sống, và cũng vì nhận thức
và hiểu biết của Lỗ Nhất Khí Xem ra việc ông ngấm ngầm chuyển các loai
điển tịch tàn thư tới Mai Sấu hiên để cậu tuỳ ý học theo cảm hứng quả
thực đã mang lại hiệu quả không nhỏ Sự xuất hiện của đốm sáng cũng khiến Lỗ Nhất Khí rất vui mừng Cậu đối chiếu hướng phản xạ của đốm sáng một
lát rồi nói: - Anh Tam, anh di chuyển lên phía trước một chút, hãy đá vỡ viên gạch ở quyết thứ ba trước đã rồi tính sau! Lời của Lỗ Nhất Khí vẫn như là mệnh lệnh, còn Quỷ Nhãn Tam dường như rất sẵn sàng phục tùng
theo.
Quỷ Nhãn Tam tiếp tục bám theo vách tường di chuyển về phía trước một chút Giờ đây, hắn đang đứng ở chỗ thắt của hành lang, trên
vách tường có một chỗ lồi ra thành nửa cung tròn, đoạn lồi vừa hay trùng khớp với điểm phản xạ của cây cột ngoài mười bước chân, khiến cho khi
đứng từ đây nhìn ra, tầm nhìn bỗng nhiên mở rộng, trước mặt là một quang cảnh hoàn toàn khác.
Quỷ Nhãn Tam chưa quan sát kỹ tình hình
xung quanh, mà đưa chân đá gãy viên gạch trước Hắn dồn sức vào chân đạp
mạnh, thân người liền ngả về phía sau Đáng lý ra có thể tì vào vách
tường để đỡ lấy cơ thể, nhưng không hiểu sao, chỉ thấy cả thân người Quỷ Nhãn Tam trượt nghiêng theo vách tường đổ xuống, chốc lát biến mất tăm
trong vách tường.
- Thôi chết rồi, có bẫy! – Lỗ Nhất Khí kêu lớn, không cần biết gì nữa, lập tức lao về phía trước để cứu Quỷ Nhãn Tam
Nhưng Lỗ Thịnh Hiếu lại thở phào nhẹ nhõm: - Tìm ra rồi! Con tim đang
như treo ngược vì lo lắng của ông cuối cùng đã trở về vị trí Tuy hành
lang yến quy ở đây được thiết kế tinh diệu hơn nhiều so với hành hang mà ông đã lạc vào hơn hai mươi năm về trước, song vạn biến vẫn không lìa
tông, nếu đánh dấu được trên cột trụ chính giữa, chắc chắn sẽ tìm ra chỗ khuyết, lối thoát sẽ ở gần chỗ khuyết đó.
Khối đá Thái Hồ cũng
giống như cột trụ Thất Phong năm xưa, đều dùng để làm rối loạn tư duy và thị giác Song do ký hiệu lần này không được đánh dấu tại điểm chính
giữa trên cột, bởi vậy, lối thoát có hơi lệch một chút so với điểm
chuyển ngoặt Nghĩ đến ký hiệu, Lỗ Thịnh Hiếu lại nhớ tới lão mù, ông
ngoảnh đầu nhìn về phía hồ nước, một nỗi đau xót nghẹn lại trong lồng
ngực.
- Có đường, đi chứ? – Lỗ Nhất Khí còn chưa kịp chạy đến
nơi, Quỷ Nhãn Tam đã như một bóng ma ló đầu ra khỏi bức vách, hỏi - Đi
thôi, ở những nơi thế này, những con đường bất ngờ chính là đường sống,
khó là ở chỗ tìm không ra! – Lỗ Thịnh Hiếu trả lời Lỗ Nhất Khí cất viên
đá huỳnh quang Ba Tư vào trong túi vải, quay lại dìu bác đi về phía
trước.
Đến sát chỗ đó, quan sát kỹ liền phát hiện ra rằng, phía
sau chỗ tường lồi hình nửa cung tròn, có một đoạn tường nhọn, mặt bên
trong là đường thẳng, mặt bên ngoài là đường chéo Quỷ Nhãn Tam đã trượt
vào trong tường từ mặt thẳng ở bên trong của đoạn tường Ở bên trên lối
vào có lắp hai tấm gương đồng hình vuông cao lớn Hai tấm gương đồng đã
phản chiếu phần tường lồi ra, hoà thành một thể với phần vách tường ở
phía trước và sau nó, khiến cho mọi người khi đi qua phần tường lồi ra,
tự nhiên sẽ men theo mé bên ngoài của đoạn tường mà đi xéo về phía
trước, nhưng kỳ thực đó chính là chỗ quay vòng trở lại; đồng thời, lại
nhầm tưởng rằng mé bên trong là một vách tường liền khít, mà không biết
rằng có đường đi ngầm ở bên trong.
Cách bố trí đã lợi dụng hiện
tượng sai lệch thị giác và thói quen của con người, quả là xảo diệu vô
cùng Đừng nói là trong đêm tối, cho dù giữa ban ngày, nếu không tìm kiếm cẩn thận, cũng khó mà phát hiện ra Lần này, may mắn là đối thủ đã dùng
cặp gương đồng này để đánh lừa thị giác, nhưng đồng thời, lại có tác
dụng phản chiếu hình ảnh, nên mới bị Lỗ Nhất Khí phát hiện ra.
Mặt khác, cặp gương dồng cũng cho họ biết rằng, người đang âm thầm theo dõi bọn họ và cái bóng mà họ nhìn thấy không hẳn là đang ở trong tiền viện
mà còn có thể ở viện thứ nhất, viện thứ hai, thậm chí là hậu viện, cổng
sau Đi qua hai tấm gương đồng ở cửa vào tại mé trong của bức tường, nhìn vào bên trong, quả nhiên có một con đường, bề mặt của con đường này
được thiết kế giống y hệt như vách tường hành lang.
Có điều từ
chỗ này không còn nhìn thấy cảnh vật trong hồ nước nữa, bởi vì đây mới
là con đường chính xác Thật quá thần kỳ, một con đường vòng tròn luẩn
quẩn được tạo ra bởi hai tầng ảo giác, một con đường sống chính xác được che giấu bởi sự phản xạ của mặt gương, hành lang yến quy với thiết kế
phá vỡ nguyên lý gập đôi của phản xạ ánh sáng, lại cộng với Điên phốc
đạo với bố cục “Thỉnh quân nhập ung”, quả thực là khéo đoạt hoá công.
Khảm diện này chồng lên khảm diện kia, nút lẫy này đè trên nút lẫy khác Nếu
như khảm diện Điên phốc đạo giả không bị phá, sẽ không có cơ hội lên
được trụ Thất phong, lại càng không có cơ hội để phát hiện ra thanh đồng phản chiếu, như vậy, cũng sẽ không thể tìm ra lối thoát ra khỏi hành
lang yến quy Trong lúc trầm trồ thán phục, Lỗ Nhất Khí vẫn tỉ mỉ quan
sát góc độ của tấm gương đồng, đột nhiên một nghi vấn trỗi dậy trong
cậu.
Hai tấm gương đặt nghiêng phản xạ chéo nhau này không thể
phản chiếu riêng rẽ hai con mắt được, vậy thì cặp mắt nhìn thẳng vào cậu khi nãy được phản xạ tới bằng cách nào? Thế nhưng giờ đây không phải là lúc để nghiên cứu về việc đó, bác cậu đang giục cậu đi mau Trời đông
nhanh tối, chưa hết canh một họ đã mở được cổng chính, giờ đã quá nửa
canh hai, mà vẫn chưa thấy bóng dáng của ngôi nhà.
Hơn nữa, phía
trước chắc chắn vẫn còn rất nhiều khảm diện, cho dù có vào được đến nhà
cũng chưa biết Lỗ Nhất Khí phải cần bao nhiêu thời gian mới ngộ ra được
bí mật trọng đại ẩn giấu trong đó Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam thì thầm gì đó với nhau, rồi họ vẫn để Lỗ Nhất Khí đi đầu tiên, tuy cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên, song cũng không hỏi gì.
Họ đã đi đúng hướng,
cổng thuỳ hoa đã không còn là một cái bóng mờ ảo nữa Họ đi rất nhanh,
thêm vài chục bước nữa đã ra khỏi hành lang Một cánh cổng thuỳ hoa cũ kỹ hiện ra sừng sững trước mắt họ Thiết kế cổng thuỳ hoa không hề có vẻ
cao lớn và khí thế hoành tráng như cổng chính, cách trang trí cũng không quá hào nhoáng hoa lệ Trên đầu xà tại mặt hướng ra phía ngoài của cổng
thuỳ hoa được chạm khắc thành hình đám mây đơn giản, dân gian gọi là đầu xà lá gai, phía dưới đầu xà rủ xuống hai trụ lửng gọi là trụ thùy liên.
Trụ thùy liên ở đây lớn hơn rất nhiều so với bình thường, hai đầu nóc sống
mái cũng rất lớn, uốn cong chót vót, đâm xéo lên trời, so với toàn bộ
kết cấu, trông rất thiếu cân đối, có chút gì hơi giống với đầu nóc của
đại điện chốn cung đình Trong khi hai cánh cửa bên dưới lại thấp bé nhỏ
hẹp, lại càng thiếu cân xứng với phần sống nóc, trông chẳng khác nào lực sĩ cưỡi dê.
Hai cánh cửa của cổng thùy hoa là kiểu cửa bàn cờ
hay còn gọi là cửa nẹp biên Hai cánh cửa hiện đang khép hờ có thể nhìn
thấy bên trong không có bình môn* bởi vậy đây là thiết kế cổng thùy hoa
theo kiểu “nhất điện nhất quyển”**, cũng gọi là kiểu cổng thuỳ hoa “Nhị
Lang gánh núi” * Bình môn là một loai cửa dùng để che chắn tầm nhìn,
thường được gắn liền với tường, có tác dụng tựa như chiếu bích hoặc bình phong.
Nhưng nó khác bình phong ở chỗ vị trí của nó là cố định;
khác chiếu bích ở chỗ các cánh cửa của nó có thể di chuyển, tháo lắp
được Bên trong cổng thuỳ hoa thường có bình môn, nằm ở giữa hai cột trụ
phía dưới phần mái bên trong, bình thường luôn đóng kín, chỉ khi có
khách quý đến nhà mới được mở ra ** Nhất điện tức là chỉ có sống nóc,
nhất quyển tức là chỉ có một tầng mái, là kiểu cổng thùy hoa phổ biến và thường gặp nhất.
Tấm gỗ nối liền hai trụ thuỳ liên phía trên
cổng thùy hoa thông thường sẽ được chạm trổ cầu kỳ, như các chủ đề “tử
tôn vạn đại”, “tuế hàn tam hữu”… Song ở đâỵ, hai trụ thuỳ liên lại được
nối với nhau bởi một tấm ván dày, trơn bóng và đen thẫm, không có bất kỳ hoạ tiết trang trí nào Nhưng ở chính giữa tấm ván lại khảm một đồ hình
âm dương Thái cực, nhìn từ xa lại, thấy đen trắng phân minh, dường như
được làm từ thép ròng và bạc trắng.
Hai mắt cá âm dương sáng lấp
lánh, không rõ được làm bằng chất liệu gì Phía dưới cá âm dương treo một chiếc đèn lồng bằng giấy trắng, trong đèn ánh nến leo lét, chẳng khác
gì đèn tang Song cũng may nhờ có chiếc đèn mà Lỗ Nhất Khí mới có thể
quan sát tỉ mỉ toàn bộ phần cổng từ trên xuống dưới Hai bên cổng còn có
một cặp thú giữ cửa bằng đá, thoạt nhìn tưởng là đôi sư tử, song nhìn kỹ lại không giống.
Vẻ mặt của chúng trông rất tà quái, phía dưới
bụng hình như còn có thêm một cẳng chân Trong đầu Lỗ Nhất Khí lại loé
lên một tia sáng, cậu lập tức nhớ lại trong cuốn “Thập di ký – Tấn thời
sự“* của Vương triều Tấn có ghi chép về loài thú năm chân, viết rằng
loài thú này trông giống sư tử, song có năm chân do bàn tay lìa khỏi cơ
thể của một tộc người có khả năng tách rời thân thể ở phương Đông biến
hoá ra.
Cậu cảm thấy ngạc nhiên, vì thông thường loài thú này chỉ xuất hiện trên vũ khí binh đao và những nơi chém giết, sao ở đây lại
dùng để trấn cổng? Trừ phi bên trong cánh cửa này thực sự là một nơi
chết chóc * Là trước tác của Vương Gia triều Tấn, thực chất cũng chưa
được coi là dã sử, chỉ là những ghi chép về những chuyện truyền miệng
trong dân gian một số sự việc ít người biết đến trong thời Tấn.
Hiện chỉ còn một phần tàn khuyết “Nơi thú năm chân tới, hồn phách vô chủ,
máu chảy thành sông” Cậu không dám khẳng định mình đoán đúng hay không,
bèn thử lẩm nhẩm niệm câu thần chú trấn áp thú năm chân trong “Phục tà
lục”, cậu muốn biết phản ứng của hai người phía sau ra sao Nhưng không
ai nói gì, lúc này cậu mới ý thức được rằng, đã một hồi lâu cậu không hề nghe thấy tiếng động nào từ hai người phía sau, dường như họ đã đột
ngột biến mất.
Tim cậu bỗng đập loạn, song cậu gắng trấn tĩnh, từ từ quay đầu nhìn lại Không có gì khác thường, hai người kia vẫn đang
theo sát cậu, chỉ có điều vẻ mặt của họ căng thẳng dị thường, tựa như
đang đối mặt với kẻ thù hung hãn Chỉ thấy Lỗ Thịnh Hiếu tay nâng hòm gỗ, Quỷ Nhãn Tam nắm chặt Vũ Kim Cương, cả hai giống như cây cung đang kéo
căng hết cỡ, không dám thả lỏng lấy một giây.
Ánh mắt của họ đang sục sạo vào từng góc tối của nóc cổng, tựa như trên đấy đang có một thứ quái vật khủng khiếp sắp sửa nhảy xồ ra Là thứ gì đã khiến cho hai con
người vốn coi thường sống chết, bất chấp quỷ thần kia trở nên như vậy?
Sự căng thẳng của họ khiến Lỗ Nhất Khí cảm thấy vô cùng nghi hoặc Nơi
này đâu đâu cũng đầy rẫy nguy hiểm, những thứ đáng sợ có thể xuất hiện
bất kỳ lúc nào, bởi vậy căng thẳng cũng là đương nhiên.
Song hai
người kia không những không liên tục nhắc nhở cậu điều gì, mà ngược lại, còn để cậu đi đầu tiên Chẳng lẽ họ thực sự coi cậu là thần tiên, có thể trăm tà không sợ, trăm độc khó xâm? “Thôi mặc kệ, tới đâu hay tới đó,
hôm nay mình hãy cứ làm viên đá dò đường, hoạ phúc đã có trời định!” –
Cậu nhủ thầm trong dạ Đây không phải là sự xốc nổi của tuổi trẻ, mà là
sự dũng cảm và tự tin.