Lời Nói Dối Của Thần

Chương 32: Chương 32: Ai nói dối?




Lãnh sự quán Bóng đêm được coi là căn cứ địa lâu đời nhất của tộc Vampire, toạ lạc ở giữa một khu rừng lớn, cách học viện Dark Deity hai ngọn núi ba quả đồi và một eo biển hẹp. Đây là nơi sinh sống của tầng tầng lớp lớp các thế hệ Vampire, cũng là cung điện mà hoàng tộc Vampire trú ngụ. Đối với thế giới pháp thuật, đây là một nơi bí ẩn, hầu như chẳng mấy ai rảnh rỗi lai vãng lại đây bởi lẽ cũng chẳng ai biết khi nào mình xấu số gặp phải mấy tên điên khát máu trong kỳ mất kiểm soát, dù không chết cũng ngu gì đi hiến máu bất đắc dĩ vậy. Mà tần suất gặp phải những kẻ đói ăn này cực kỳ cao, bởi vậy khi Fleur bước qua cánh cổng không gian thánh Fly mở cho, đón một cơn mưa rơi lất phất, thấy trước mắt mình là một bầy thú lốt người vừa xấu vừa bẩn nàng đã biết số mình hẳn cũng không đỏ lắm rồi. Hoặc chăng là Claira đi vắng nên may mắn không mỉm cười với nàng.

- Đây là những người đến đón chúng ta?

- …

Suýt chút nữa thì nàng quên mình có người đồng hành. Dành ánh nhìn như ngó kẻ thiểu năng cho thanh niên tóc bạc bên cạnh, nếu không phải lười nói Fleur thật sự muốn hỏi, này anh bạn, từ trên núi xuống à?

- Không phải sao?

Như Vũ lẩm bẩm. Y đưa mắt nhìn về một đám đói khát đang nhễu nước dãi tiến về phía mình.

- Vậy thì thứ lỗi!

Đúng ba giây! Fleur chớp chớp mắt, nhanh hơn cả một lần nàng rút đũa phép, còn chưa kịp nhìn rõ động tác lũ Vampire hạ đẳng trước mắt đã nằm rạp. Đứng bên nàng Như Vũ vẫn điềm tĩnh, y chỉnh lại quan cài tóc của mình, hệt như kẻ vừa một mình xử lý hết đám bâu xâu này không phải y. Hóa ra y không phải thiểu năng, Fleur thầm nghĩ, mà là một kẻ thiểu năng tài giỏi!

Trời tối om, mưa lất phất, rừng rậm bị phủ lên màn đêm mịt mù, dùng đầu ngón chân cũng biết thánh Fly có lẽ hơi nhầm đường nên không đưa thẳng hai người đến trước cổng Lãnh sự quán Bóng đêm. Chỗ hai người đang đứng chắc cũng chẳng cách cánh cổng kia bao xa, vấn đề duy nhất còn lại là… Có ai biết đường không thế?

Mắt to trừng mắt nhỏ, Fleur và Như Vũ nhìn nhau hồi lâu cũng phải rút ra kết luận là người đối diện chẳng hề giỏi hơn mình. Như Vũ hừm một tiếng nhỏ, biết thế này y đã không đánh cho lũ bâu xâu này bất tỉnh, ít nhất phải giữ lại một tên chỉ đường mới đúng. Nhưng sự đã rồi…

- Chắc nơi ấy cũng gần đây thôi. – Y nói rồi bước lên trước. – Tiểu thư, tôi dẫn nàng đi.

- …

Có người chịu dẫn, Fleur cứ tin tưởng đi theo thôi. Nhưng rồi sau nửa tiếng loanh quanh dưới mưa, hai kẻ mù đường, một kẻ dám chỉ một kẻ dám đi, lần tiếp theo nhìn thấy lũ Vampire hạ đẳng đang nằm bẹp dưới đất Fleur mới nhận ra rằng thì ra trên thế giới này không phải ai cũng đáng tin như Gil. Nàng vứt cho Như Vũ một cái nhìn ái ngại khi y dũng cảm muốn dẫn đường lần nữa, đoạn bước tới bên một tên Vampire có vẻ đỡ xấu nhất, nàng rút cây đũa phép ra lẩm nhẩm đọc chú. Chỉ giây lát tên Vampire đã tỉnh, đôi mắt vàng của hắn nhìn nàng kinh ngạc và câu đầu tiên hắn mở miệng nói là:

- Công chúa, chúng thần đến đón người!

- …

Ngươi lừa con nít à?

Vẻ mặt nàng hẳn đặc sắc lắm nên dù chẳng nói ra kẻ đối diện cũng biết nàng không tin. Hắn cố sức xua tay.

- Công chúa, chúng thần thực sự được phái đến đón người! Nam tước nhận được thông báo nói người sẽ tới nên đã chuẩn bị đón người từ chiều tới giờ.

Bằng bộ dạng chảy dãi thèm thuồng đó? Bộ Nam tước cũng đói sao?

- Tộc Vampire hiện tại rất loạn, chúng thần phải cải trang để tránh sự chú ý. Thật may mắn vì chúng thần đã tìm được người…

Dù cho xui là bị ăn đánh bầm dập!

Fleur quay lại nhìn Như Vũ. Đứng sau nàng y gật đầu rất thản nhiên.

- Được. Vậy chúng ta đến gặp Nam tước.

Vẻ mặt của tên Vampire thoáng chốc nhẹ nhõm hẳn, hắn còn nghĩ sẽ tốn nhiều công sức lắm mới có thể thuyết phục được hai người này. Biết dễ dàng thế tự dưng hắn thấy khi nãy bị ăn đánh cũng đáng lắm.

Fleur nhíu mày, nàng không muốn đi theo tên này, việc duy nhất nàng muốn là mau tới đưa Claira về thế thôi. Còn việc phải đến gặp Nam tước gì đó hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, tên kia vừa rồi cũng nói tộc Vampire hiện tại rất loạn, thế vì gì mà muốn đâm đầu vào ấy?

- Tiểu thư, chắc chắn Clover vẫn còn an toàn. – Như Vũ nói. – Đến gặp Nam tước một chút cũng không sao.

- …

- Hãy tin tôi!

- …

Fleur im lặng. Nàng nhìn thẳng vào Như Vũ, ở cự ly gần nàng nhận ra, thanh niên này hình như không quen thuộc như ấn tượng đầu tiên của nàng. Y là một người hoàn toàn xa lạ, đôi mắt y đen láy nghiêm túc và thơ ngây, nàng chưa từng quen một người như thế. Fleur xoay người, giọng nàng lặng lẽ vang lên.

- Đi.

Tên Vampire vội vã đứng dậy như chỉ sợ muộn vài giây nàng sẽ đổi ý. Hắn dùng hai ngón tay huýt một hơi dài, tức thì một cỗ xe dơi kéo hiện ra, đoạn hắn khom người.

- Công chúa, mời!

Cánh cửa xe đóng lại một tiếng nặng nề, phút chốc cả cỗ xe lao vào màn đêm thăm thẳm.

Xe chạy chẳng bao lâu đã tới nơi. Fleur bước xuống xe, trước mặt nàng là một tòa lâu đài lớn. Có một người đã đứng chờ sẵn, nhìn gương mặt hắn rõ ràng cao cấp hơn mấy tên bâu xâu nàng gặp phải. Nàng nhớ, hắn là Nam tước Ocrle.

- Công chúa, mời nàng.

Nam tước không nói nhiều, hắn khoát tay rồi bước trước dẫn đường. Lâu đài của Nam tước không quá to, có lẽ đây chỉ là một điểm dừng chân chứ chưa phải cơ ngơi chính của hắn. Khắp lâu đài được trang hoàng bằng ánh nến lập lòe, dơi đậu từng đàn như thú cảnh, máu được trưng bày như rượu trong tủ kính, tuy biết rằng mỗi tộc có một gu thẩm mỹ, nhưng thẩm mỹ kiểu này thì thật khó nhìn. Fleur thầm nghĩ.

- Công chúa, mời ngồi.

Ocrle ra dấu mời cả Như Vũ ngồi xuống, hắn cũng không mấy để ý đến Như Vũ, có lẽ hắn cho rằng đây chỉ là người bảo vệ cùng Fleur mà thôi.

- Công chúa, hiện tại nàng đừng tới Lãnh sự quán Bóng đêm.

Fleur vừa ngồi đã nghe Ocrle nói ngay. Hắn thậm chí còn chẳng nhớ ra châm trà mời nước, ngón tay hắn nhịp nhịp lên bàn ra chiều sốt ruột.

- Ta biết chúng đã bắt cóc nữ thần may mắn nhưng hiện tại nếu chúng ta vội vã tới đó có lẽ nữ thần may mắn sẽ gặp nguy hiểm.

- …

Ánh mắt Fleur lạnh đi, chờ đợi không phải điều nàng muốn. Nhìn vẻ mặt nàng Ocrle có lẽ cũng đoán được, hắn nói tiếp.

- Là thánh Fly báo cho ta rằng công chúa sẽ tới. Xin hãy tin ta, ta sẽ giúp nàng.

Tối nay có vẻ có thật nhiều người muốn nàng tin tưởng, bản năng muốn tránh rắc rối của nàng cho biết nếu còn chờ đợi chắc chắn nàng sẽ bị ép can dự vào chuyện của tộc Vampire mà nàng căm ghét, thế nhưng cũng chính bản năng ấy muốn nói nàng nghe chờ đợi có lẽ biện pháp an toàn hơn đối với Claira. Khi những kẻ bắt cóc có con tin, một cuộc chiến trực diện không phải khôn ngoan, nhất là nàng còn chưa biết gì về bối cảnh lúc này nữa.

- Nói đi. – Nàng lên tiếng. – Ngươi có một tiếng để nói tất cả những gì muốn nói.

- Công chúa… - Ocrle cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Hắn thở dài – Chuyện bắt cóc thần may mắn này là vì Vương tử của chúng ta. Vương tử Lavra, không phải ngài mất tích, mười sáu năm nay ngài vẫn ở lãnh sự quán Bóng đêm, chỉ có điều ngài chưa một lần tỉnh lại.

Nói rồi Ocrle bắt đầu kể. Hắn là Nam tước Vampire, là cận thần thân thiết nhất với Vương tử bởi vậy hắn tự cho rằng mình đã hiểu rõ mọi chuyện. Gần ba mươi năm trước tộc Vampire bất ngờ tìm được một cô công chúa thất lạc lâu ngày, đó chính là Alex Heygoz. Alex được phát hiện vì mang trong mình dòng máu Vampire đã thức tỉnh, ngày xác nhận Alex có dòng máu Vampire vương giả cả tộc Vampire vô cùng hoang mang, không ai biết cô công chúa này từ đâu rơi xuống. Nhất là khi Alex còn mang họ Heygoz, gia tộc đào hoa thành tính trong giới phù thủy thì việc xác nhận càng khó khăn hơn nữa. Mà vốn cũng chẳng ai buồn xác nhận làm gì, chỉ cần dòng máu thức tỉnh đã đủ công nhận Alex là hoàng tộc Vampire rồi.

Ocrle còn nhớ, Alex là một cô gái lạ lùng. Thời điểm phát hiện Alex đã được biết đến là một phù thủy thiểu năng pháp thuật sống giữa lời đàm tiếu của mọi người, bởi thế Ocrle vô cùng ngạc nhiên khi cô gái này từ chối lời mời quay về tộc Vampire thừa nhận thân phận để sống danh chính ngôn thuận là một quý tộc Vampire chứ không phải là kẻ vô dụng không có pháp thuật. Được hỏi thì Alex chỉ cười, nàng bảo mình không ghét tộc Vampire nhưng nàng thích cuộc sống tự do hiện tại, thân phận một cô công chúa không phù hợp với nàng. Mái tóc nàng vàng như nắng, nụ cười rạng rỡ hơn hoa có lẽ ấn tượng ấy đã in sâu vào tâm trí vương tử Lavra, ngày gặp nàng trở về Ocrle biết vương tử của hắn đã yêu rồi.

Chuyện vương tử yêu Alex ai nhìn cũng biết ấy thế mà Alex vô tư thành tính lại chẳng hay, nàng chỉ coi Lavra như một người bạn. Ba năm sau ngày gặp, nàng vui vẻ thông báo – nàng sắp kết hôn. Chú rể của nàng là Lucy Allen, thiếu chủ gia tộc quyền quý bậc nhất giới phù thủy, họ mới chỉ quen biết nhau nửa năm nhưng tình yêu có vẻ đã đủ. Ngày hôm ấy Alex cười còn Lavra thì khóc, tình yêu đầu đời của chàng đã lên xe hoa và rời đi như thế.

Chuyện sau đó Alex tiếp tục hạnh phúc với cuộc hôn nhân viên mãn của mình còn Lavra thì cố gắng quên đi nàng công chúa trong mộng, họ vẫn là bạn thân thiết như trước đây. Những tưởng mọi chuyện cứ êm đẹp như thế không ai biết biến cố lại âm thầm xảy ra. Tộc Vampire gặp loạn, một đạo quân nổi dậy hòng lật đổ hoàng tộc tiếm ngôi, đương nhiên việc này thất bại, kẻ cầm đầu bị xử tử, trước khi chết hắn đã chỉ trời mà rằng, hắn thất bại chỉ vì chưa có được lòng dân, chỉ vì hắn chưa danh chính ngôn thuận, chắc chắn rồi một ngày sẽ có kẻ nổi dậy thành công. Người nói vô tình người nghe hữu ý, không ai biết chỉ vì một câu nói này mà mọi chuyện lại chệch xa quỹ đạo đến thế. Cô công chúa Vampire bị lãng quên phút chốc được nhớ tới, hội đồng bô lão và những kẻ có vai vế khác trong tộc Vampire nhất loạt cho rằng sự tồn tại của Alex đúng là một mối họa, nhất là khi nàng còn có hai gia tộc lớn nhất nhì giới phù thủy đứng sau lưng hậu thuẫn, nếu một ngày Alex có ý đồ gì thì vương vị sẽ lâm nguy, muốn quyền nàng có quyền muốn danh nàng có danh, thực sự quá nguy hiểm. Có kẻ đã đưa lời can gián nhưng vừa nghe tới Vương tử đã gạt đi, chàng thật chẳng hiểu lũ người này não có úng nước không, ngay cả mời Alex về tộc cô ấy còn chẳng đồng ý nói gì đến nổi dậy tiếm quyền. Lũ người đó ngược lại lại thấy vương tử hẳn đã bị tình yêu che mắt nên không nhận ra mối họa này, vì thế chúng quyết định không thông qua vương tử nữa. Và vào thời điểm chẳng ai ngờ nhất, khi vương tử ngỡ tưởng mọi chuyện đã êm đềm qua đi thì chàng lại nhận được tin dữ. Tộc Vampire quyết định bí mật xử tử Alex chôn theo cả gia đình nàng bằng một lời nguyền cổ xưa, sử dụng máu của hoàng tử Cloudy để thiết lập trận pháp. Vương tử vội vã chạy tới nhưng khi đến nơi thì chuyện đã muộn, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm đen ấy, Alex chết, tộc Allen suýt diệt vong, Cloudy vốn tưởng phải bồi táng theo thì còn thoi thóp sống còn vương tử Lavra được đưa về trong tình trạng bất tỉnh.

- Từ đó tới giờ vương tử vẫn chưa tỉnh lại. – Ocrle nói. – Chuyện này là bí mật của tộc Vampire không ai dám tiết lộ ra ngoài. Chúng ta đã thử đủ mọi cách nhưng vô dụng. Vài năm trước hội đồng bô lão lại đặt ra giả thiết vương tử chưa tỉnh là vì cú sốc tâm lý do mất đi người mình yêu bởi vậy theo họ mấu chốt là phải tìm công chúa Alex trở về mới cứu được vương tử tỉnh lại.

Nhưng Alex đã chết, mộ cũng xanh cỏ rồi, chuyện này nghe như bất khả thi.

- Công chúa, nàng biết đấy, đôi khi không có gì là không thể. Tộc Vampire của chúng ta vốn nổi danh là dòng tộc được Thần ưu ái, sống bằng máu nên thứ chảy trong huyết quản chúng ta mang theo một sức mạnh thần kỳ. Máu của hoàng tộc Vampire chính là lễ vật hiến tế lớn nhất khi muốn bày ra những trận pháp phi thường, công chúa Alex đã chết nhưng chúng ta vẫn có thể gọi hồn công chúa trở về với điều kiện tìm được kiếp sau của nàng. Khi xưa công chúa Alex không hề giấu việc mình là nữ thần Clover, đây chắc chắn là manh mối khiến hội đồng bô lão tìm ra tiểu thư Claira…

- Rồi sao nữa?

Đã kiên nhẫn ngồi nghe hơn nửa tiếng đồng hồ Fleur vẫn chưa thấy điều nàng muốn. Tại sao nàng phải chờ đợi, nếu không có gì thay đổi vậy cứu Claira càng sớm càng tốt mới đúng chứ?

- Công chúa, xin người bình tĩnh. Thuật gọi hồn người chết nhập vào người sống không phải là pháp thuật dễ làm, ít nhất hiện tại phía bên ấy vẫn còn thiếu hai điều kiện tiên quyết để thực hiện. Thứ nhất, Vampire là tộc sống nhờ sự ân sủng của mặt trăng, sự kỳ diệu trong dòng máu của chúng ta chỉ được biểu hiện khi được ánh trăng soi sáng, mà đêm nay thì… - Ocrle nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa tạnh và cũng chẳng có dấu hiệu sẽ tạnh. – Thứ hai, - Hắn nói tiếp – Thuật này cần máu của một vị có huyết thống gần với Vương tử Lavra, một vị Hoàng tộc chân chính. Tất cả có ba sự lựa chọn, hoàng đế, hoàng hậu và hoàng tử Cloudy. Mà pháp thuật này cũng có phần nguy hiểm, bất cứ điều gì đi ngược tự nhiên đều sẽ phải trả giá, nếu tiến triển xấu còn có thể mất mạng bởi vậy họ sẽ không dám dùng máu của hoàng đế cùng hoàng hậu. Vậy chỉ còn một vị duy nhất là hoàng tử Cloudy, hiện tại ngài ấy đang làm rể Quỷ tộc, chắc chắn họ sẽ triệu tập ngài ấy trở lại. Từ quỷ tộc đến đây sẽ mất hơn một ngày, xin công chúa cố đợi, chúng ta sẽ bí mật xâm nhập vào cùng chuyến xe đưa hoàng tử về. Từ giờ đến lúc đó tiểu thư Claira vẫn sẽ được an toàn, hãy nghe ta, chờ đợi sẽ tốt hơn manh động!

Fleur im lặng, nàng ngước đôi mắt nhìn thẳng vào Ocrle, từ khi gặp hắn đây là lần đầu tiên nàng thực sự chú ý đến hắn. Ocrle là một gã trung niên mang bề ngoài rất chân thành và hàm hậu, giờ đây hắn đang nhìn nàng thật tha thiết. Chốc lát nàng lặng lẽ mở miệng.

- Sao ngươi lại muốn giúp ta? – Nàng vẫn chưa thể hiểu suy nghĩ của hắn. Hắn là cận thần thân thiết nhất của Lavra… - Chẳng nhẽ người không muốn vương tử của mình tỉnh lại?

- Đương nhiên ta muốn, - Ocrle đáp ngay -Vô cùng muốn. Nhưng ta sẽ không vì muốn mà đi ngược lại ước nguyện của Vương tử. Ngài ấy luôn cầu mong công chúa Alex được hạnh phúc, ngay cả khi nàng ấy đã yên nghỉ, ta chắc chắn Vương tử sẽ không muốn quấy rầy giấc ngủ của nàng.

- …

- Công chúa, bằng cả tính mạng mình ta thề, những điều ta làm là sự lựa chọn tốt nhất cho tất cả chúng ta! Xin nàng hãy tin ta!

*

*

*

*

- Tên khốn nam tước lại rình mò quanh đây! Thằng khốn ấy!

Một tiếng gầm nhẹ vang lên trong căn phòng sang trọng ở vị trí trung tâm lãnh sự quán Bóng đêm. Có ba người ngồi trong phòng, kẻ vừa phát ngôn ra câu vừa rồi là một lão già da nhăn nheo gầy gò trông như chỉ nói mạnh ba tiếng là tắc thở mà chết, lão là James, kẻ đứng đầu hội đồng bô lão. Kế bên lão là một mỹ phụ trẻ tuổi vận trang phục quyền quý nhưng vẻ mặt thì tái nhợt không mấy sức sống, bà là Hoàng hậu Vampire. Kẻ cuối cùng ngồi ở phía xa hơn là một người đàn ông trưởng thành mặc áo chùng đen kín mít chẳng lộ mặt, kẻ này được biết tới là quân sư mới của tộc Vampire vừa được phong chức hai năm trước, thân thế vẫn còn là một bí ẩn. Ba kẻ này chính là chủ mưu trong vụ bắt cóc Claira.

- Còn cả tên tạp chủng kia nữa. – James nghiến răng. – Phải mất một ngày đường mới có thể đưa hắn trở lại. Biết một ngày thế này năm xưa chúng ta nên nhốt quách hắn ở đây! Đổi hắn lấy một tòa thành giờ chẳng khác nào vô ích.

- Càng kéo dài mọi chuyện sẽ càng rắc rối! – Hoàng hậu lo lắng nhìn quanh. – Chúng ta đã bắt cóc cô gái ấy… Cô ta là nữ thần may mắn, còn liên quan đến mấy đại gia tộc phù thủy nữa… Chúng sớm muộn sẽ phát hiện ra!

- Hoàng hậu, người đừng lo đông lo tây nữa! – James gắt lên. – Nữ thần may mắn thì sao, phù thủy thì sao, chẳng phải mười sáu năm trước chúng ta đều đã tống tiễn chúng xuống địa ngục cả!

- Nhưng hậu quả là mười sáu năm nay chúng ta luôn bị tộc Allen chèn ép! – Hoàng hậu run run. – Chúng đang từng bước muốn đẩy chúng ta đến chỗ chết! Nếu Lavra không tỉnh lại tất cả sẽ chấm dứt…

- Thế người nghĩ chúng ta đang cố làm gì! – James quát lên. – Điều quan trọng là cứu Vương tử tỉnh lại, mọi chuyện sẽ ổn, sẽ ổn! Vấn đề còn lại chỉ là tên Ocrle kia thôi…

- Hắn luôn muốn cản trở chúng ta cứu Lavra tỉnh lại. – Đôi mắt hoàng hậu long lên những tia điên cuồng! – Ta không thể hiểu được! Hắn là thầy dạy của Lavra, là người mà con trai ta tin tưởng nhất! Đáng nhẽ hắn phải một lòng tận trung với nó… Mười sáu năm trước chính hắn là kẻ đã đề xuất giết chết Alex! Cũng chính hắn là kẻ duy nhất đi cùng Lavra, chỉ có hắn mới biết chuyện gì đã xảy ra đêm ấy! Và giờ hắn lại làm mọi việc để ngăn Lavra tỉnh lại…

- Chẳng lẽ người còn không hiểu! Ocrle sớm đã có tham vọng với ngôi vị đế vương! Thằng khốn ấy đang làm mọi cách để được ngồi lên đó! Trong khi chúng ta không thể nói với bất kỳ ai chuyện Vương tử bất tỉnh hắn lại tiếp tục xây dựng thế lực và bày ra bộ mặt tận trung giả dối… Chỉ nghĩ cũng thấy phát điên lên!

- Quân sư, ngài có chắc chắn gọi hồn Alex sẽ khiến con trai ta tỉnh lại?

Đôi tay hoàng hậu bám lấy tay Quân sư run rẩy. Quân sư điềm tĩnh nhấc tay bà ra.

- Hãy cứ làm theo lời ta nói! Tất cả sẽ ổn!

- Được! Ta sẽ cố chịu đựng! Mười sáu năm ta đã đợi được, chỉ một ngày nữa thôi… Cơn ác mộng này rồi sẽ chấm dứt!

Gió lùa mây đen giăng phủ mịt mùng, đâu đó giữa trời cao có tiếng sáo vi vút bay bổng. Đôi mắt Quân sư lạnh lùng nhắm lại, phải, đã sắp sáu ngàn năm! Cơn ác mộng này cũng đến hồi chấm dứt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.