- Em muốn ở lại chuẩn bị cho lễ khai hội?
Bốn giờ sáng hôm sau, Gil vừa từ bệnh viện trở về sau một đêm trực bận rộn vốn tưởng giờ sẽ tốn công đánh thức Fleur dậy và bắt đầu chuyến du hành, ai biết đâu cô gái của nó đã chờ sẵn, nàng còn báo cho nó một tin bất ngờ. Gil trân trân nhìn nàng, kinh nghiệm chục năm lần đầu tiên nó nghi ngờ khả năng đọc khẩu hình của mình có vấn đề rồi!
Fleur thì vẫn điềm nhiên gật đầu, nàng tự bảo mình phải thật bình tĩnh. Gil rất nhạy bén, nàng không thể để lộ sơ hở gì.
- Sao em lại... – Gil hơi lúng túng. – Ý anh là sao em lại quyết định đột ngột thế?
-...
- Có chuyện gì à?
(Lắc lắc lắc)
- Vậy làm sao mà... – Gil vẫn chưa tìm được ngôn ngữ chính xác. – Anh thấy em trước giờ có hứng thú gì với hội đâu? Rõ ràng đêm qua em còn mới bảo sẽ đi với anh mà?
-...
Fleur không nói gì. Đúng hơn thì nàng không biết phải nói gì. Nhưng cũng may trước nay nàng vẫn luôn không nói gì bởi vậy chẳng ai thấy việc không nói gì của nàng là lạ lùng cả.
- Ai bảo với em à? Anh Denerger? – Cũng không đúng, Denerger trước giờ luôn để mặc Fleur làm theo ý mình – Hay anh Aides?
-...
- Sao tự nhiên lại bắt em đi chuẩn bị lễ hội? Để anh tới hỏi thử ảnh xem. Nhưng mới bốn giờ sáng, để chút nữa. Em đói không? Anh nấu gì nhé?
Fleur lắc đầu, nàng nắm lấy tay Gil. Nàng nhận ra “không nói gì” cũng không phải là biện pháp hay, để Gil lo lắng càng không nên tí nào.
- Là em muốn. – Nàng bảo vậy. – Em muốn tham gia lễ khai hội này.
- Em?
Gil tròn cả mắt, nó vốn nghĩ ra vô số cách giải thích nhưng câu trả lời vẫn vượt qua suy đoán của nó.
- Thật?
- Ừm.
Fleur gật nhẹ đầu.
- Em muốn lưu lại một kỷ niệm cho anh. Về em. Thật đẹp.
Gil lặng người ngây ngẩn. Hồi lâu nó vẫn chẳng thể nói gì. Ký ức phút chốc như trở về khung cảnh nhiều năm trước, khi nó và nàng vừa biết thông tin kinh khủng kia, nàng đứng bên đàn, đôi tay lướt qua từng phím nhạc. Năm ấy nàng vẫn là một đứa trẻ. Nàng ngước mắt nhìn nó, đôi mắt đẹp như trời thu xanh thẳm, nàng nói.
- Ở bên em.
Nàng nói.
- Gil, đừng rời khỏi em.
Nàng nói.
- Chỉ cần như vậy em không sợ gì cả!
Và giờ đây sau bao nhiêu năm nàng lại bảo, nàng muốn lưu lại một kỷ niệm thật đẹp cho nó... Gil hít vào một hơi, mắt nó ươn ướt, nó tiến đến ôm nàng vào lòng.
- Em muốn làm gì cũng được. Nếu là em lúc nào đó cũng sẽ là một hồi ức đẹp.
Tựa đầu vào ngực Gil, Fleur im lặng. Điều nàng nói không phải hoàn toàn là dối trá, nàng vốn không thích lộ diện ra thế giới bên ngoài, cả thế gian người nàng muốn bên cạnh chỉ có mình Gil, vậy nhưng nếu một mai kia khi nàng không thể ở bên Gil nữa một mình ở lại Gil phải làm sao? Nàng không an lòng. Có gì để Gil nhớ về nàng? Chẳng lẽ chỉ là bằng ấy năm quanh quẩn trong căn phòng này, chẳng lẽ lại là những lời đàm tiếu khó nghe của người đời xung quanh, về một “nàng” không hề đẹp? Không! Nàng luôn muốn lưu mình trong mắt Gil một hình ảnh đẹp nhất, rạng rỡ nhất để mỗi khi nghĩ lại Gil có thể mỉm cười, để tình yêu của nàng không còn điều tiếc nuối. Nàng đã chần chừ nhưng tới nước này, ừ thì cứ thế đi.
Chuyện suôn sẻ ngoài dự tính, ngay cả Gabriel cũng chẳng nghi ngờ gì, nó vỗ vai Fleur bảo.
- Yên tâm, anh sẽ chăm Gil thật tốt. Không mất miếng thịt nào đâu.
(Gật)
- Mà chắc em cũng chẳng cần lo – Gabriel liếc mắt, lúc ấy Gil vẫn lúi húi làm bữa sáng cho cả ba nên chẳng nhìn về phía này. – Ông anh của anh ấy mà, em biết đấy, ổng chẳng bắt nạt ai chứ cũng chẳng ai bắt nạt nổi ổng đâu!
(Gật)
- Rồi ở lại coi Zaza hộ anh nhé. Đi có một tuần mang theo cũng không tiện.
(Gật)
- Mà chẳng biết nó lại đi đâu rồi. Chủ đi còn không thèm tiễn! Mai phải đeo cho cái lục lạc!
Xoa xoa mái tóc hơi rối của mình El vươn vai ngáp một cái.
- Bao giờ anh Deneger mới tới nhỉ? Nhờ ảnh mở lỗ hổng không gian đi cho nhanh mà kiểu này bằng thời gian đợi chắc bay tới rồi quá! Gil! – Nó hò dù biết Gil chẳng nghe thấy. – Xong chưa anh?
Đương nhiên là Gil không đáp. Chỉ chờ có thế El nói liền.
- Chưa xong à? Thế em đi ngủ tí nhé. Không ăn đâu, đừng gọi em!
Nở nụ cười cực kỳ thỏa mãn El bước nhanh về phía phòng ngủ, mắt đã thấy giường hạnh phúc đã chấp chới ai ngờ đúng lúc đó cửa phòng lại mở ra, mái đầu vàng của Deneger ló vào.
- Đi?
- Anh tới rồi hả? – Vừa hay Gil cũng quay ra. – Em nấu xong bữa sáng rồi, ngồi ăn đã. El, ăn sáng em!
El trợn trắng mắt, nó nhìn ba người kia đồng loạt ngồi vào bàn rồi ngó nó chờ đợi mà chẳng biết nói gì. Giấc ngủ cứ thế bay đi, nó nhìn bát súp đỏ màu cà rốt muốn khô lời, ắt hẳn nó và Deneger kiếp trước phải có tư thù với nhau, chẳng hợp chút nào cả!
Khi nói về chuyện Fleur sẽ ở lại lo cho lễ hội đáng ngạc nhiên là Deneger cũng bình thản chấp nhận điều đó. Anh chỉ gật đầu rồi bảo với Gil.
- Anh sẽ coi sóc con bé, đừng lo.
Fleur không khỏi nghi ngờ ngó anh thêm vài cái, nàng đã chuẩn bị tư tưởng là phải giải thích cho mọi người nhiều hơn thực tế, hóa ra lại phí công. Nàng vừa húp súp vừa thấy khó hiểu, họ tin nàng tới vậy cơ à?
Bữa ăn diễn ra nhanh chóng, ngay cả Gabriel vốn chẳng thích gì món cà rốt cũng lè lẹ ăn sạch. Phía đông trời đã hửng nắng, Deneger vươn tay mở ra một kết giới rộng, ấn ký đen thẫm in hằn trên cần cổ trái của anh lan dần lên cả gương mặt, gió từ cánh cổng không gian ào ào lùa tới biến căn phòng gọn gàng bỗng chốc trở nên lộn xộn. El vẫy vẫy tay rồi bước qua trước, chỉ còn Gil vẫn đang bận tạm biệt Fleur.
- Anh tới nơi sẽ gửi thư cho em.
- Anh cứ làm việc đi. – Fleur đáp nhanh. – Chỉ một tuần, em đợi.
- Ừ.
Hôn nhẹ lên trán nàng Gil thầm thì.
- Một tuần nữa. Hẹn gặp em!
Và cậu bước nhanh qua lằn kết giới đã mở sẵn, phút chốc khe nứt không gian thu hẹp dần rồi biến mất, phòng giờ chỉ còn Fleur và Deneger đứng đó. Fleur ngẩn người hồi lâu nhìn vào khoảng không trước mắt mãi cho đến khi một bàn tay to lớn khác vỗ nhẹ vào vai nàng.
- Chỉ một tuần. Đừng buồn.
Deneger an ủi. Ấn ký trên cổ anh đã biến mất, giờ anh đang dùng pháp thuật của mình thu dọn lại căn phòng, vừa làm anh vừa bảo.
- Anh nghe thánh Fly nói rồi.
(Hửm?)
Fleur giật mình quay lại, nàng nhìn anh đầy khó hiểu. Anh thản nhiên:
- Chuyện tộc Vampire ý. Em không cần giấu anh.
-...
Ra đây là lý do vì sao Deneger không ngạc nhiên. Chẳng biết vì sao Fleur cảm thấy như nàng bị lừa, mặc dù nghĩ lại thì thánh Fly cũng chưa từng bảo sẽ không nói chuyện này cho người khác biết. Nàng nghe anh út của mình hỏi.
- Vậy em định giải quyết thế nào?
-...
Fleur im lặng, nàng ngồi xuống ghế tay cầm lên cốc chocolate nóng nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống.
- Em cũng chưa rõ.
- Em có định thực hiện nhiệm vụ này không?
-...
- Nếu em không làm, anh có thể làm giúp em.
Fleur lắc đầu. Dù anh Deneger luôn chiều chuộng nàng nhưng điều nàng không muốn thì càng không thể đẩy nó cho những người mà nàng yêu thương. Nhất là khi người ấy cũng ở trong cùng một hoàn cảnh với nàng.
- Em giải quyết được.
- Anh sẽ giúp em.
Deneger cũng ngồi xuống bên cạnh Fleur, anh lấy túi không gian và rút ra từ đó một tập giấy được ghim cẩn thận.
- Đây là danh sách những kẻ thuộc tộc Vampire đã tới trong dịp này. Tất cả có mười lăm người, em có thể xem qua.
Fleur nhận lấy tập giấy, nàng nhìn nó cố nén nỗi chán ghét lật vài trang sau đó lại đóng vào. Nhìn gương mặt chúng khiến nàng có cảm giác buồn nôn.
- Anh nghĩ trước tiên chúng ta vẫn nên đến hỏi thẳng chúng xem vương tử của chúng đang ở đâu. Để xem chúng sẽ trả lời thế nào.
(Gật)
- Anh cũng không tin bọn chúng tiết lộ được thông tin gì thú vị nhưng chúng ta vẫn cần một cái cớ để ghé thăm tộc Vampire trong nay mai.
Nói rồi anh rút ra thêm một tập tài liệu nữa.
- Đây là thông tin của những kẻ đang nắm giữ quyền lực của tộc Vampire. Anh nghĩ em cũng nên biết.
Fleur nhìn tập tài liệu thứ hai như thấy một thứ gì thật bẩn thỉu chỉ tiếc chưa thể né thật xa. Anh Deneger xoa đầu nàng.
- Hiện tại cứ để anh lo. Giờ còn một chuyện khác đấy...
-?
- Em định diễn khai hội thật à?
Fleur trầm ngâm một lát rồi gật đầu.
- Em cũng hiểu nếu em ra mặt sẽ phải đối mặt với những chuyện gì rồi chứ?
Lần này Fleur gật đầu nhanh hơn. Từ khi biết mình sở hữu năng lực pháp thuật khác thường nàng đã hiểu, nếu muốn yên ổn sống nàng nên giấu kín mọi chuyện tới cùng, một khi chuyện bị phát giác đây sẽ là tin tức rúng động không kém gì việc diệt tộc Allen nhiều năm về trước.
- Nhưng em đừng lo! – Anh Deneger lại nói. – Chúng ta không còn đứng ở vị trí phải lo trước nhìn sau, dù có chuyện gì em vẫn là Fleur Allen. Gia đình sẽ bảo vệ em.
Fleur nhoẻn cười, đầu dần dựa qua người anh trai mà nàng thân thiết nhất, nàng giơ ra cốc chocolate uống dở lắc nhẹ mời chào.
- Cho anh hả? Nhưng anh no rồi.
Tiếc là Deneger lại không hưởng ứng, anh vuốt vuốt mái tóc nàng.
- Nếu em đã quyết tham gia anh sẽ báo lại với anh Aides. – Aides là anh cả của hai người cũng là trưởng tộc Allen hiện tại. – Em nghĩ xem Aides sẽ vui thế nào, bao nhiêu năm ảnh đã mong muốn có thể đá em ra khỏi tòa tháp này. - Hiếm có một lần Deneger nổi hứng trêu đùa. – Em nghĩ ảnh sẽ mất mấy phút để chạy tới đây sau khi nghe tin ấy?
Fleur nhún vai. Nàng có năm người anh trai, chỉ Deneger là thân thiết từ bé còn lại bốn người anh lớn mãi tới bảy tuổi nàng mới gặp mặt, từ đó tới nay đã gần chục năm nhưng số thời gian bên họ của nàng cũng chẳng tiến triển bao nhiêu, phần vì nàng quá lười, phần vì họ quá bận, tình cảm anh em dừng lại ở mức trung bình. Nàng không hiểu nhiều về anh Aides, cũng không quan tâm ảnh sẽ nghĩ gì về quyết định của mình.
Nhưng đúng như Deneger bảo, vừa hay tin chẳng đầy nửa tiếng sau Aides Allen đã vội vã đi tới, vẫn trưng ra gương mặt liệt vốn có anh nắm chặt lấy tay Fleur.
- Em đồng ý?
Nếu không nhớ ra người này chắc chắn là anh trai mình thì theo hàng loạt những cuốn truyện tình cảm Fleur đọc vào dịp gần đây nàng sẽ nghĩ câu nói này theo một hướng máu cún nào đó. Nàng lắc lắc tay mình ra khỏi tay anh cả rồi dúi lại vào tay ảnh một tách trà vừa mới pha.
Bình tĩnh.
Vạn sự đều nên bình tĩnh.
Vẻ khẩn trương đó với cái mặt liệt của anh chẳng ăn nhập gì cả.
Tốt nhất chớ dọa ma nhau!
Aides hít nhẹ một hơi, anh ngồi xuống ghế, phút chốc gương mặt còn liệt hơn khi nãy. Anh đẩy nhẹ gọng kính vàng trên gương mặt mình, mắt nhìn em gái mà nghiêm túc như thể nhìn một đối tượng làm ăn nào đó.
- Anh nghe Deneger bảo cuối cùng em cũng chịu lộ diện. Em nghĩ vậy là đúng.
Fleur ngắc ngứ gật đầu. Nàng vô thức ngồi thẳng dậy, đối mặt với Aides nàng cứ có cảm giác đang tiếp chuyện với cha mình. Mà có khi là ông nội cũng không chừng.
- Chúng ta phải có một kế hoạch thật tốt cho lần xuất hiện này của em. – Aides mở ra cuốn sổ luôn mang theo người. – Hôm nay là ngày 17/7, lễ khai hội sẽ diễn ra vào 15/8, tức là không đầy một tháng nữa. Anh đã tính rồi, em nhìn này, quan khách sẽ tập trung nhiều nhất vào lúc này, đây, tại đây nhé, em cần xuất hiện thật hoành tráng ở đây...
Và thế rồi Aides liên hồi thao thao bất tuyệt giới thiệu về kế hoạch của anh, mặc cho đối diện Fleur có trơ mắt ếch ra nhìn. Biết làm sao được, đâu phải mình Aides bị chứng mặt liệt, em gái út của anh cũng chẳng kém mấy phần, nhìn vào nàng chắc hẳn Aides còn nghĩ nàng đang chú tâm lắm. Tiếc là đến khi Aides giải thích xong xuôi và cất cuốn sổ đi trong đầu Fleur vẫn chỉ là một mớ bòng bong khó hiểu nhưng nàng cũng không dám hỏi lại. Nhỡ đâu hỏi lại phải nghe một tràng nữa thì sao. Khó khăn lắm nàng mới ra quyết định sẽ tham dự lễ hội này, không thể để chút ý chí ấy chết non.
- Chuyện lễ hội cứ thế đi. Còn một việc nữa, - Aides nói giọng đều đều. – Ba mốt này anh cưới em biết chưa?
Aides Allen kết hôn cùng Nesscy Williams, chuyện này đã giăng đầy mặt báo, cả thế giới pháp thuật chắc chẳng còn ai không biết vậy nhưng Aides vẫn sợ cô em gái luôn thả hồn trên trời cao của mình lại trở thành ngoại lệ. May thay Fleur đã gật đầu.
- Em là phù dâu nhé?
Aides nói thẳng.
- Nhận lời anh. Được không?
Fleur nhìn Aides. Người anh cả mang vẻ ngoài bảy phần giống cha của nàng cũng đang nhìn nàng tha thiết, đôi tay anh lần nữa bắt lấy bàn tay nàng nhưng lần này nàng không gạt nó ra nữa. Từ từ nàng nhẹ lắc đầu. Ánh mắt Aides phút chốc trở nên ảm đạm.
- Em sẽ tới. – Ngay lúc ấy nàng nói. – Là thần Selen, nhất định em sẽ tới chúc phúc cho hai người.
Và nụ cười nở trên môi nàng, đằm thắm dịu dàng như một đóa hoa. Aides ngẩn ra một lát, cuối cùng anh thở hắt ra một hơi.
- Vậy anh sẽ nhờ Claira Green. Dù sao Nesscy cũng muốn em trai cô ấy là phù rể.
Anh đứng dậy, việc còn khá nhiều nên không thể nán lại lâu.
- Em đã hứa rồi đấy. Nhất định phải đến không được quên.
Trước khi về anh dặn lại.
- Anh sẽ sớm gửi kế hoạch chi tiết cho em. Chuẩn bị nhé Fleur.
Fleur vẫy tay với anh. Cánh cửa gỗ phút chốc nặng nề đóng lại, chỉ còn một người con gái ngơ ngác nhìn ra khoảng trời lồng lộng, căn phòng mình nàng bỗng trở nên cô đơn lạ.
Gió ngoài kia vẫn hát... “Công chúa nhỏ, chỉ một mình, váy trắng kia, nàng muốn mặc cùng ai.”