Trước tình cảnh như thế này, Cao Văn Cườngkhông thể nào kiềm chế thêm nữa.Khi hắn đang băn khoăn có nên xuống tay hay không, Yến Trâm đi tiểu xong đột ngột đứng bật dậy, ôm cổ hắn mà hôn lên.
Hai người lúc này như cành củi khô gặp lửa cháy đượm, một khi đã cháy là không thể thu hồi được, hoàn toàn không thể dừng nổi.
Ra bên ngoài tìm một nơi nào đó đi... Dứt nụ hôn, Yến Trâm hỏi hắn qua đôi mắt mông lung.
Cao Văn Cường không hề do dự gì đã gật đầu đồng ý, sau đó đỡ Yến Trâm đã say nhũn như bùn đi ta bên ngoài.
Sau khi ra khỏi quán bar, lái xe của Yến Trâm đã đợi sẵn ở bên ngoài, Cao Văn Cường đỡ cô ta lên xe, cô ta ngoan ngoãn nằm trên đùi Cao Văn Cường như một con mèo con.
Tác dụng của chất cồn cộng với sự khiêu khích của Yến Trâm, Cao Văn Cường đã thấy lửa tình xông thẳng lên não, bàn tay không hề nhàn rỗi.
Qua một lúc, Cao Văn Cường phát hiện ra Yến Trâm vốn còn một chút phản ứng, giờ phút này đã hoàn toàn bất động. Hắn nhìn lại mới phát hiện ra cô ta đã ngủ mất rồi, lắc nhẹ vài cái cũng không có phản ứng gì.
Muốn gọi một người say khướt lướt thướt dậy là chuyện không thể làm được.Cao Văn Cường bỗng chốc tỉnh táo hơn rất nhiều, cộng với gió lạnh từ ngoài xe thổi vào khiến nhiệt độ cơ thể hắn hạ xuống một chút.
Hắn nghĩ ngợi một hồi, sau cùng Cao Văn Cường vẫn bảo lái xe dừng xe lại, mở cửa xe ra, bước xuống.
Với tình huống như thế, cho dù hắn có làm chuyện gì với Yến Trâm thì cũng chẳng thi thú gì, hắn về nhà luôn cho xong. Còn về phần Yến Trâm, hắn không cần lo lắng, chắc chắn lái xe sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô ta.
Khi về đến nhà đã là mười hai giờ hơn, Cao Văn Cường khẽ khàng mở cửa, nhìn thấy Nguyễn Huyền Châu ngồi bó gối trên sofa, dáng vẻ như người mất hồn, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Hắn vội bị tình dục bốc lên đầu, muốn trút bớt ham muốn, nhưng sau khi lên xe, bị gió lạnh trên xe thổi cho tỉnh táo hơn hẳn.
Sao em vẫn chưa ngủ? Cao Văn Cường vô thức hỏi một câu.
Em dậy để đi tiểu thì phát hiện anh ra ngoài rồi, cho nên muốn đợi anh về, sau muộn thế này rồi mà anh còn ra ngoài làm gì? Anh uống rượu à? Nguyễn Huyền Châu đứng lên, vừa đi về phía Cao Văn Cường vừa hỏi.
Hôm nay sinh nhật bạn, bạn gọi anh đi uống vài ly. Cao Văn Cường tùy tiện đáp lời.
Hắn đang định tắm qua một cái rồi đi ngủ thì ánh mắt chợt lướt về phía Nguyễn Huyền Châu, nhìn thấy cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa như thể trong suốt, cộng thêm trên trong không mặc gì, đầy mê hoặc.
Ngọn lửa lúc trước bị Yến Trâm nhen nhóm lên chưa hoàn toàn bị dập tắt, hắn nhẫn nhịn đến mức khó chịu. Bây giờ nhìn thấy Nguyễn Huyền Châu như vậy, Cao Văn Cường chỉ cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể mình đang tăng lên.
Cộng thêm cơn giận Nguyễn Huyền Châu mà hắn luôn phải nín nhịn trong lòng, lúc này đây Cao Văn Cường muốn xả giận.
Hắn bước tới, ôm cổ Nguyễn Huyền Châu, hôn thẳng lên đó.
Muộn thế này rồi, người anh toàn mùi rượu, mau đi tắm rồi ngủ đi!
Nguyễn Huyền Châu dùng hai tay chống lên ngực Cao Văn Cường, không để hắn tiến lại gần, trên mặt cô còn lộ vẻ hơi chán ghét.
Cao Văn Cường căn bản không để tâm đến cô, đưa tay ôm eo cô kéo lại gần, sau đó lại thô lỗ đè lên một lần nữa.
Được rồi, đừng quậy nữa, nghỉ ngơi sớm đi. Có lẽ vì thời gian trước tăng ca nhiều quá nên mấy hôm nay chu kỳ kinh nguyệt của em hơi rối loạn, thời gian này em điều chỉnh lại đã, sau đó chúng ta sinh một đứa con, được không anh?
Nguyễn Huyền Châu ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn Cao Văn Cường có một tia cầu khẩn.
Cao Văn Cường bỗng chốc khựng đớ người.Ban ngày Nguyễn Huyền Châu ở trong khách sạn cả tiếng đồng hồ với Hoàng Thiên Thành, hiển nhiên đã làm rồi, bây giờ cô ấy nói chu kỳ kinh nguyệt hơi rối loạn?
Lẽ nào ban ngày bị người ta chơi mạnh bạo quá, cho nên bây giờ không muốn nữa?
Hơn nữa mấy hôm trước cô ấy nhắc đến chuyện muốn có con, bây giờ đột nhiên nói cần phải điều chỉnh lại, hiển nhiên đây chỉ là cái cớ.
Nhớ đến tin nhắn mà hôm nay Yến Trâm đưa cho hắn xem, Cao Văn Cường không thể không nghi ngờ.Nguyễn Huyền Châu muốn dùng thời gian này để mang thai con của Hoàng Thiên Thành, sau đó nói với mình là muốn có con, để hắn hiểu lầm rằng đứa trẻ đó là của hắn, như thế là có thể bưng bít lừa dối hắn.
Cao Văn Cường cảm thấy mình hoàn toàn bị người ta coi như thằng ngốc mà trêu đùa. Nếu như hắn không phát hiện ra manh mối, rất có khả năng giúp người ta dưỡng thai đứa con của thằng khác mà không hề hay biết.
Lửa giận trong lòng khiến hô hấp của Cao Văn Cường càng lúc càng gấp gáp, hai mắt găm chặt vào Nguyễn Huyền Châu. Hắn muốn mắng người, hắn còn muốn đánh người.
Nhưng lí trí của hắn nói với hắn rằng không thể làm như thế được. Nếu như thời gian này Nguyễn Huyền Châu muốn mang thai con của Hoàng Thiên Thành, vậy thì chắc chắn hai người sẽ thường xuyên đi đặt phòng, đến lúc đó nhất định có cách để lấy được chứng cứ.
Được, anh đi tắm một lát, em ngủ trước đi. Cao Văn Cường hít thở sâu vài cái, để cảm xúc của mình bình ổn trở lại rồi mới nặn ra một nụ cười, sau đó quay người đi về phía phòng tắm.
Sáng hôm sau, do ngủ rất muộn nên khi Cao Văn Cường tỉnh lại cũng đã khá muộn, Nguyễn Huyền Châu đã đi làm rồi.
Cao Văn Cường vốn định xin nghỉ phép mấy ngày, kết quả lãnh đạo công ty không phê chuẩn.
Hắn nghĩ ngợi, gửi tin nhắn cho Yến Trâm, nói suy nghĩ của mình với Yến Trâm, nhờ Yến Trâm giúp hắn tìm người trông chừng Nguyễn Huyền Châu.
Yến Trâm nhanh chóng trả lời: “Trước mắt những chuyện này có vẻ không liên quan lắm đến Cao Phi, coi như tôi giúp anh làm việc.Đợi khi mọi chuyện kết thúc, anh ở bên tôi vài ngày?”
“Được thôi! Nhưng, tôi muốn hỏi, tại sao cô cố chấp với tôi như thế?”
Cao Văn Cường trả lời. Vốn dĩ hắn đã không còn quá bài xích Yến Trâm, hai ngày trước nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chắc hai người đã phát sinh quan hệ rồi. Đến khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, hắn li hôn cùng Nguyễn Huyền Châu, càng không có gánh nặng tâm lý gì khi nảy sinh quan hệ cùng Yến Trâm.Chỉ có điều hắn khá tò mò, tại sao Yến Trâm cứ quấn lấy hắn không chịu nhả.
Chỉ vì hắn là chồng của Nguyễn Huyền Châu, cho nên cô ta nhất định phải ngủ cùng hắn?
“Những thứ quá dễ có được sẽ càng khiến người ta mất hứng thú.”
Yến Trâm trả lời như vậy.
Cao Văn Cường bỗng chốc thấy dở khóc dở cười, thực sự là vì ban đầu hắn từ chối Yến Trâm, cho nên cô ta mới thế này?
Người ta thường nói đàn ông là dòng giống phong lưu, nhưng xem ra chưa chắc phụ nữ sẽ không như vậy, chủ yếu là có điều kiện để phong lưu hay không thôi.
Vì có sự giúp đỡ từ Yến Trâm, Cao Văn Cường cũng không cần theo đuôi Nguyễn Huyền Châu nữa, hắn đi làm ở công ty cả một ngày, Yến Trâm cũng không báo thêm tin gì cho hắn.
Tan ca về nhà, Nguyễn Huyền Châu đã nấu xong canh, nói là giúp Cao Văn Cường bồi bổ cơ thể,để dễ dàng sinh đượcmột đứa con trai trắng trẻo mập mạp.
Cao Văn Cường vui vẻ nhận lấy, sau đó nên làm gì thì làm việc đó.
Đến chiều ngày hôm sau, Cao Văn Cường nhận được điện thoại của Yến Trâm, nói với hắn rằng người của cô ta theo dõi Hoàng Thiên Thành đến khách sạn lần trước.Nguyễn Huyền Châu cũng tới đó, cô ấy và Hoàng Thiên Thành vào cùng một phòng.