Lời Nói Dối

Chương 11: Chương 11




Editor: Gà

Khi nhà trường nghe nói cô bé mười tuổi cười đến ngọt ngào đáng yêu này đến tham gia thi nhảy lớp, đều rất tò mò.

Tiểu học Gia Luân không phải không có học sinh nhảy lớp, trên thực tế anh của Đỗ Nhược, Đỗ Hoành đã nhảy lớp lên đến sơ trung, bây giờ đã là học sinh sơ nhị, sắp đến sơ tam, nhưng thành tích vẫn luôn đứng đầu bảng, tuy thành tích của cô chị Đỗ Trình Trình kém hơn Đỗ Hoành, nhưng so với đám trẻ cùng cấp thì lại nổi bật hơn, huống chi Đỗ Trình Trình đã phân tán quá nhiều sức lực cho những hoạt động xã hội, có thể duy trì thành tích này xem như rất thông minh rồi, không ngờ bây giờ có thêm một người đến muốn nhảy lớp, mới mười tuổi, nhà họ Đỗ này chuyên đào tạo ra thiên tài nha.

Mỗi một thầy cô giáo đều hứng thú đến quan sát, thậm chí một số thầy cô còn nghĩ, nếu thành tích đứa nhỏ này thật sự tốt, thì sẽ mang đến ban của mình, cô bé nhìn cũng khéo léo xinh xắn, nhưng có chút kiêu ngạo, vì người ta là thiên tài mà, luôn kiêu ngạo, hiểu rõ hiểu rõ.

Các thầy cô giáo mong đợi đưa bài thi nhập học cho Đỗ Nhược, phỏng vấn đã không cần rồi, còn nhỏ tuổi mà nhìn qua thành thục như một người lớn, chỉ cần qua thi viết thì có thể trực tiếp nhập học.

Đỗ Nhược tự đắc cầm lấy bài thi, hừ, chờ tôi thi xong, hù dọa các người giật mình, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết tôi là thiên tài, mà Đỗ Trình Trình, chỉ là chị của thiên tài, về sau người nào thấy cô, đều sẽ không kêu Đỗ Trình Trình nữa, mà gọi là chị của Đỗ Nhược!

Nghĩ đến cảnh tượng đó, cô ta vui mừng không nhịn được, kiếp trước cô ta đã chịu đựng đủ việc người khác kêu mình là em gái của Đỗ Trình Trình.

Hai thầy giáo kinh ngạc nhìn vẻ mặt quái dị của cô gái nhỏ, sau khi cô ta nhận được bài thi, không cầm bút làm bài, cứ cười vui vẻ như thế, đề này rất đơn giản à? Đơn giản đến mức cô ta không thèm liếc mắt nhìn sao?

Gương mặt thầy giáo càng tò mò hơn, trong lòng càng thêm mong đợi đến lúc cô ta làm xong bài thi, đến lúc đó có thể mang đến phòng truyền đọc, có thể thu được một thiên tài rồi.

Đỗ Nhược ngây ngất nghĩ xong, bắt đầu làm bài.

Đầu tiên là bài thi ngữ văn:

Đề thứ nhất, dựa theo bài Ý tư thiên không.

(1) ‘Thương tương hòa’ trong đó ‘thương’ chỉ ( ), ‘tương’ chỉ ( ), ‘hòa’ chỉ ( ). Bài văn này theo thứ tự do ( )( ) và () ba câu chuyện xưa tạo nên.

Cái này đơn giản, thương chỉ liêm khiết, tương là hỗ trợ nhau, hòa. . . . . . Không phải là hòa hảo thì là gì? Chẳng lẽ là một người? Ặc, đề kiểu gì vậy? Không nghĩ ra! Ba chuyện xưa này, ‘Thương tương hòa’ không phải là ‘thương tương hòa’ sao? Tại sao lại biến thành ba câu chuyện xưa rồi?

Đề thứ hai, dùng ‘——’ để gạch dưới từ sai lỗi chính tả, sau đó sửa lại trong ( ).

Tự tác tự thụ ( ) bách bất cấp đãi ( ) thiên quân nhất phát ( ) nhất ngôn cửu đỉnh ( ) toàn thần quán chú ( ) âm mưu quỷ kế ( ) [1]

[1] những cái này chủ yếu đều là thành ngữ bên Trung, nhưng trong đó có một số thành ngữ viết sai Hán tự, mình đã cố gắng dịch ra Hán Việt luôn, ôi đến khổ với cái bài thi này.

Đỗ Nhược: chị đây có thể dùng điện thoại không?

Đề thứ ba, lựa chọn: Tìm ra đề không có lỗi sai: A: Vì nhân dân phục vụ B: Hậu đức tải vật C: Tự cường bất hấp D: Trần quán hấp.

Đề thứ tư, suy đoán, so sánh câu, gạch bỏ câu sai.

(1), 《 Trường Chinh 》《 Xuân Dạ Hỉ Vũ 》《 Văn Quan Quân Thu Hà Nam Hà Bắc》 đều là thơ luật.

(2), 《 Mâu Dư Thuẫn 》《 Trịnh Nhân Mãi Lý 》《 Quan Duẫn Tử Giáo Xạ 》 đều là ngụ ngôn.

(3), Bychkov, Liệt Tân, Lev Tolstoi, đều là tác giả người Nga.

(4), Đọc thơ 《 Trường Chinh 》, tôi đã nghĩ đến chuyện xưa rung động lòng người trong Trường Chinh, đó chính là《 Phong Bi 》《 Phi Đoạt Lô Định Kiều 》《Tiểu Hồng Quân quật cường 》.

Đỗ Nhược: . . . . . . . . . . . . . . . . . . Sụp đổ, đây rốt cuộc là cái gì? Nô tì thật sự không làm được oa! ! ! !

Bài thi số học:

1, Dựa vào từ thanh hãy trả lời biểu thức của phép nhân số học, đinh đinh đinh, đinh đinh đinh ( ) a, a, a, a ( ) ô ô ô, ô ô ô ( )

2, Biết rằng một con gấu ngã từ độ cao 20 mét xuống cần 2 giây, hỏi: Nó có màu gì?

Đỗ Nhược nhìn đến đây thì đã hoàn toàn sụp đổ, hai con mắt xoay vòng vòng như hai khoanh nhang mũi, cái này với màu sắc có liên quan à?

Gân xanh trên trán cô ta muốn nứt ra, đầu đầy mồ hôi, trong lòng có loại kích động muốn đem thầy giáo trước ~ cưỡng ~ sau ~ giết ~ lại ~ cưỡng ~ lại ~ giết!

“Thầy ơi!” Cô ta đè nội tâm đang luống cuống xuống, yếu ớt giơ tay: “Đề này sai rồi ạ!”

“Sai ở đâu?” Thầy giáo kinh ngạc đi đến.

“Ở đây, ở đây nên hỏi cân nặng chứ? Sao lại hỏi màu sắc? Màu sắc là sao ạ?” Cô ta nhướng mày nhìn thầy giáo, từ đáy lòng luôn xem thường những giáo viên tiểu học này, ngay cả ra đề cũng sai, dạy hư học sinh.

Thầy giáo: “Đề không sai đâu, đúng là hỏi màu sắc.”

Cuối cùng, cô ta tìm hết cả cái bài thi, cuối cùng tìm được một đề biết làm: 986F, 875E, 764D, 653C, ____, 431A, hỏi: Chỗ trống nên điền bao nhiêu?

Cô ta kích động viết đáp án vào: 542B!

Làm xong hai tờ giấy thi, cả người cô ta không hề ổn, sắc mặt đen như đáy nồi, vừa khó chịu, vừa xấu hổ, cô ta hoài nghi có phải thầy giáo bị Đỗ Trình Trình mua chuộc rồi không, cố ý để cô ta không qua, mới ra đề khó như vậy.

Đề này dành cho học sinh tiểu học sao? Rõ ràng chính là đề dành cho học sinh cao trung đó có biết không? Bản thân cô ta đã là học sinh cao trung mà còn không làm được, đây chắc chắn chính là đề thi đại học!

Ở Gia Luân bao gồm cả tiểu học, trung học và cao trung, mặc dù trường học độc lập, nhưng đều có chung một giáo khu, gần tối tài xế đến đón, ba người cùng nhau trở về nhà, cả khuôn mặt Đỗ Nhược cực kỳ thối.

Đỗ Trình Trình mặc kệ cô ta, ngược lại Đỗ Hoành, dịu dàng cười nói: “Tiểu Nhược mới mười tuổi mà đã là học sinh lớp sáu, thật lợi hại!”

Đỗ Nhược xoắn ngón tay: “. . . . . . Em nghĩ, vẫn không nên học cùng lớp với chị, nếu không người khác sẽ so sánh em với chị. . . . . .” Cô ta hoảng sợ nhìn Đỗ Trình Trình, dáng vẻ em vì nghĩ cho chị: “Cho nên em quyết định, thôi cứ ở lại lớp bốn, đợi sang năm tính tiếp.”

Chờ tôi học được nửa năm, học hết toàn bộ đề tiểu học, sau đó tôi sẽ lại nhảy đến lớp sáu chơi chết chị, tôi học lớp bốn cũng đủ để giết chết chị rồi!

Đỗ Trình Trình nghe xong khinh thường cười lạnh: “Thi không đậu thì cứ nói thẳng, cái gì cũng đổ cho tôi, nhận không nổi đâu!”

Bây giờ Đỗ Thành Nghĩa không có ở đây, nên cô bé lười phải ôn hòa với cô ta, vừa rồi Đỗ Nhược nói như thế, tựa như cô ta không nhảy lớp là vì cô, để cô ta học lớp bốn, để người khác tưởng rằng cô bé khi dễ cô ta, không cho cô ta nhảy lớp đấy.

Vốn chỉ là chuyện nhỏ, Đỗ Trình Trình rất nhanh đã quên mất, không thèm quan tâm cô ta, cũng không khi dễ cô ta, chỉ coi cô ta như một người qua đường.

Sau khi Đỗ Nhược thi rớt, các thầy cô giáo rất giật mình, còn Đỗ Thành Nghĩa tỏ vẻ chuyện này trong dự liệu, thành tích học tập của đứa con gái này, đừng nói nhảy lớp, ngay cả để cô ta tiếp tục học lớp bốn, đều khiến ông lo lắng sẽ thi không đậu.

May mắn, Đỗ Thành Nghĩa dư tiền, tiểu học Gia Luân là tiểu học đốt tiền của giới quý tộc, rớt bài thi lớp sáu cũng bình thường thôi, đậu vào lớp bốn là được rồi.

Vì lần thi này thật sự rất buồn cười, các giáo viên bí mật truyền tai nhau, biến chuyện này thành sự kiện bát quái, đặc biệt Đỗ Nhược còn có hai người anh và chị ưu tú như vậy thì chuyện của cô ta có vẻ khá buồn cười, nhưng các giáo viên cũng không nhiều lời, dù sao có anh và chị giỏi như thế, nên cô bé này cảm thấy áp lực lớn, muốn cố gắng chứng minh bản thân cũng là chuyện thường thấy.

Tuy nhiên, chuyện này bị học sinh đưa bài tập nghe được, học sinh tiểu học đều khá vô tâm, sau khi nghe được thì trở về cười nhạo Đỗ Nhược.

Nhưng Đỗ Nhược là ai? Cô ta không phải một nha đầu mười tuổi thật sự, cô ta đã hai mươi bốn tuổi, từ nhỏ đã chơi tâm cơ đến lớn, xoay đám con nít chưa dứt sữa này không phải dễ như trở bàn tay sao? Tùy tiện giả vờ đáng thương nói vài câu là vì Đỗ Trình Trình nên không nhảy lớp, khiến mấy bạn nhỏ ngây thơ tin rằng cô ta là cô nhóc đáng thương bị chị gái ác độc ức hiếp, không thể nhảy lớp, vì Đỗ Trình Trình học lớp sáu, cô ta còn nhỏ mà có thể nhảy lên tới đó, nên Đỗ Trình Trình ghen tỵ với cô ta.

“Thật không ngờ chị ấy là người như vậy!”

“Quá đáng, uổng công tớ thích chị ấy như thế, năm ngoái còn là người chủ trì vào ngày quốc tế thiếu nhi nữa đấy!”

“Còn là học sinh ba tốt nữa chứ, chị ta hoàn toàn không xứng đáng, chúng ta đi nói với thầy, để thầy biết bộ mặt thật của chị ta!”

Đỗ Trình Trình không chỉ là lớp trưởng, còn là MC của trường tiểu học, người chủ trì, mỗi buổi sáng và buổi chiều tan học, giọng nói dễ nghe của cô bé sẽ vang vọng trong sân trường, đôi khi đọc thơ, có lúc đọc bản thảo của vài phóng viên nhỏ, nói một số chuyện lý thú trong sân trường, hoặc các hoạt động của trường.

Tóm lại, ở ngôi trường này cô bé chính là một nhân vật phong vân.

Nhưng không ngờ nhân vật phong vân như bông hoa nhỏ mọc trên núi cao lại có lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn như vậy, điều này khiến nhiều bạn nhỏ đã từng hâm mộ cô bé trở nên vô cùng thất vọng và tức giận.

Những lời này chỉ được truyền nhau ở năm lớp bốn, còn ở lớp sáu, tiểu nữ vương cả ngày bận rộn bây giờ vẫn chưa biết chuyện này, cho đến khi một phóng viên nhỏ lớp bốn viết một lá thư khiển trách đưa đến phòng phát thanh, bọn họ thật sự không muốn nhiều người biết chuyện này, chỉ gửi riêng cho Đỗ Trình Trình, cảnh cáo cô bé, không được hẹp hòi như vậy nữa.

Phòng phát thanh trừ Đỗ Trình Trình ra, còn có ba MC, một lớp sáu, hai lớp năm, bốn người trong đó, lấy Đỗ Trình Trình làm chủ, một nam sinh lớp năm khác là MC, còn hai bạn kia đều chịu trách nhiệm chỉnh sửa bài viết do phóng viên gửi đến, thỉnh thoảng khi Đỗ Trình Trình và nam sinh MC bận rộn, hai người này sẽ làm chủ.

Trường học có rất nhiều khen thưởng, trong đó cực kỳ có phân lượng, không phải bằng khen học sinh ba tốt được phát mỗi học kỳ, mà là bằng khen học sinh ba tốt và cán bộ ưu tú được phát mỗi năm.

Cái trước rất nhiều người có thể đạt được, nhưng cái sau chỉ xét vài người, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Bắt đầu từ năm lớp ba, Đỗ Trình Trình đều đạt được bằng khen học sinh ba tốt, đến lớp năm thì bắt đầu có thể nhận được bằng khen cán bộ ưu tú.

Cô bé không chỉ có thành tích tốt, còn tích cực tham gia các loại hoạt động mà trường học tổ chức, các cuộc thi, chỉ cần cô bé tham gia, hoàn toàn có thể cầm được giải thưởng. Cô bé thật sự quá chói mắt, như một đám lửa, không có ai có thể xem thường cô, nhưng điều này không có nghĩa, không có người ghen tỵ với cô bé, đặc biệt học sinh ba tốt đối với cô bé thì gần, nhưng có người cảm giác nó cách bọn chúng thật xa.

Đôi khi cơ hội đến, ngay cả người lớn đều không cưỡng lại được lợi ích hấp dẫn của nó, huống chi chỉ là những đứa trẻ mười hai mười ba tuổi chứ?

Vì vậy, khi một bạn học chỉnh sửa những bài viết phóng viên gửi đến thì phát hiện ra bài khiển trách Đỗ Trình Trình ích kỷ ác độc phẩm hạnh có vấn đề, không xứng làm học sinh ba tốt thì trái tim của bạn học sinh kia đột nhiên nhảy lỡ một nhịp, nắm chặt bài viết, mồ hôi đã thấm đầy lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.