Editor: Gà
Đỗ Hoành thấy Vương Linh đưa cho Đỗ Trình Trình vài món đồ biểu thị ‘tình chị em’ với Đỗ Nhược, dùng hai ngón tay cầm lên, ghét bỏ quơ quơ, hỏi Đỗ Trình Trình: “Đây là gì?”
Đỗ Trình Trình nhìn quần áo mũ nón được may khéo léo này, ngồi trong phòng quần áo, buồn bực nói: “Viên đạn bọc đường.”
Đỗ Hoành nghe thế thì vui mừng: “Xem ra em chưa bị viên đạn bọc đường làm cho hư hỏng.”
Đỗ Trình Trình tức giận lườm Đỗ Hoành.
Lúc cô còn nhỏ thì mẹ cô đã mất, nhà ông ngoại hận ba đã không chăm sóc tốt cho mẹ, để cô mồ côi mẹ khi còn nhỏ, năm đó vốn không đồng ý cho bọn họ kết hôn, nên sau này càng không qua lại với nhau, chỉ để cô cô đơn một mình ở nhà họ Đỗ, may thay sau đó có Đỗ Hoành làm bạn, mới để tuổi thơ cô được trọn vẹn.
Cô chưa từng được tặng quà như vậy, mỗi lần thấy bạn bè trong lớp được mẹ họ làm khăn quàng cổ hoặc áo len cho, thì vô cùng hâm mộ, người phụ nữ Vương Linh này rất khôn khéo, đã tìm ra được nhược điểm của cô, hiểu rõ con gái Đỗ Thành Nghĩa thích mềm không thích cứng, dùng cách này để đánh bại phòng bị của cô, nếu không phải Vương Linh lấy lòng cô quá mức, đối xử với cô tốt hơn cả Đỗ Nhược, có lẽ cô sẽ thật sự bị mắc lừa, trong lòng sẽ dần tiếp nhận bà ta.
Cho dù cô còn nhỏ nhưng cô không nghĩ rằng cõi đời này có người có thể yêu con người khác hơn cả con mình, tựa như những năm này ba vẫn có công ơn nuôi dưỡng anh, nhưng người ba thích nhất luôn là cô, tương tự, đối với Vương Linh, thật ra mình chỉ là một người xa lạ, không có gì mà lại ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp.
Nhưng nhìn cái áo len với khăn quàng cổ này, cô vẫn không bỏ được.
Đỗ Hoành cảm thấy những thứ quần áo này chướng mắt, có lẽ vì những thứ này đều có đôi có cặp, nhìn giống ‘đồ tình nhân’ với Đỗ Nhược, điều này càng khiến lòng cậu không thoải mái, có cảm giác kích động muốn ném hết bọn chúng vào thùng rác.
Trên thực tế, cậu cũng làm thế, ngày thứ hai Đỗ Trình Trình vào phòng quần áo, phát hiện bên trong có rất nhiều nón áo mới, có bộ áo vận động in hình bé Winnie the Pooh đáng yêu, có áo khoác màu vàng nhạt, có mũ lông nhung hình con vịt nhỏ dễ thương, có áo len, vân vân.
Ban đầu cô không có để ý, nghĩ rằng do ba chuẩn bị cho cô, đợi sau khi cô mặc xong ra ngoài, thấy Đỗ Hoành cũng mặc quần áo giống hệt cô, vui mừng nhảy nhót: “Đồ anh em! Mấy cái này do anh mua hả?”
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, phía sau có mũ, phía trên in hình con vịt nhỏ, đeo cái mũ lên nhất định hệt như bán manh (giả vờ đáng yêu). Ở tuổi cô mặc những bộ như thế này là bình thường, có thể mặc được nhiều kiểu quần áo, Đỗ Hoành mười lăm tuổi cũng mặc giống cô, mặc cái áo khoác như thế, hai anh em đứng một chỗ, bé trai tuấn tú, bé gái rực rỡ, đi trên đường vài người còn chụp hình bọn họ.
Sau khi vào trường, khiến rất nhiều người vây xem, hơn nữa buổi sáng đi học, Đỗ Hoành đưa cô đến cổng, cặp anh em này trông vô cùng đáng yêu, khiến rất nhiều cô bé nhỏ đều tự nhủ trở về cũng phải bắt anh mình mặc ‘đồ anh em‘ như thế, ngược lại Phùng Gia Thụ, sau khi thấy thì khinh bỉ nói: “Đều lớn hết rồi, đâu phải là mấy bé lớp một đâu, dám mặc mấy kiểu quần áo này! Khó coi chết được!”
Đỗ Trình Trình cũng kiêu ngạo như cậu ta, nghe xong không những không tức giận, ngược lại khiêu khích cười phản bác: “Tôi thích! Tôi vui đấy thì sao!”
Phùng Gia Thụ buồn bực nói: “Stop!”
Sau đó lập tức mua một cái áo phong cách giống cô, hai người học cùng lớp, còn mặc quần áo giống nhau, cứ như đồ đôi, Phùng Gia Thụ vui đến mức miệng toét đến tận mang tai, vô cùng vui sướng.
Không thể không nói, trong vấn đề tình cảm, Đỗ Trình Trình vẫn rất chậm hiểu.
Đỗ Hoành đang đợi Đỗ Trình Trình tan học thì thấy Phùng Gia Thụ đi cùng Đỗ Trình Trình ra ngoài, mặc đồ giống Đỗ Trình Trình, hai người đi cùng nhau, giống như đôi tình nhân nhỏ, trong nháy mắt cậu trầm xuống.
Dọc theo đường đi đều rất im lặng, không khí bên trong buồng xe đông lạnh khác thường.
Mãi đến khi Đỗ Trình Trình trở về phòng, Đỗ Hoành đi vào theo, loại không khí tĩnh lặng ấy vẫn bao phủ quanh Đỗ Trình Trình.
Đỗ Trình Trình nhìn Đỗ Hoành mang dáng vẻ không vui từ lúc tan học đến giờ, nghĩ thầm, chẳng lẽ anh gây gổ với bạn gái nên tâm trạng không tốt? Cô biết điều nên không làm phiền cậu, điều này khiến Đỗ Hoành càng buồn bực hơn.
Nhưng qua ngày thứ hai, sau khi Phùng Gia Thụ học xong tiết thể dục, chiếc áo khoác ‘tình lữ’ của cậu ta với Đỗ Trình Trình đã không biết đi đâu, sau đó nghe nói ai đó đã nhặt được nó trong thùng rác.
Điều này khiến cả ngày Phùng Gia Thụ như một cây pháo, người nào động vào cũng bị cậu ta quát mắng, không động vào cũng quát, sắc mặt cực kỳ thối.
Đỗ Trình Trình phát hiện, tâm trạng anh mình rất vui, nhất định đã giảng hòa với bạn gái rồi.
Ai da, yêu đương thật phiền phức, chốc thì tức giận lát lại vui vẻ. Cô vừa làm bài tập, vừa chống cằm nhìn gương mặt đầy hoa đào của Đỗ Hoành, buồn cười nghĩ.
Nói Đỗ Trình Trình không hiểu, thật ra Đỗ Trình Trình hiểu rất nhiều thứ, ít nhất cô biết, lúc ở vườn trẻ, mẹ Phùng Gia Thụ cười giỡn muốn nhận cô làm con dâu, trong lớp có rất nhiều bạn nhỏ cũng ‘biết yêu’ rồi, có ‘đôi’ rồi, nhưng mà. . . . . . Giống như. . . . . . Cho đến bây giờ không có ai viết thư tình cho cô, ngay cả Phùng Gia Thụ đáng ghét kia mà cũng có người thích cậu ta.
Đỗ Trình Trình hơi phiền muộn, nghĩ thầm nhất định do mình quá lợi hại, cho nên mới không có nam sinh nào dám viết thư tình cho mình, dù sao mình là lớp trưởng, chắc chắn bọn họ rất sợ mình dạy dỗ bọn họ, nói cho chủ nhiệm lớp biết.
Thật ra cô sẽ không báo cho chủ nhiệm lớp đâu!
Có lẽ, cô sẽ không thích những nam sinh ngây thơ như vậy, những cậu nhóc kia còn không cao bằng cô, toàn sợ cô thôi.
Khi cô lớn lên cô muốn tìm bạn trai giống như ba.
“Trình Trình đang suy nghĩ gì thế?” Đỗ Hoành không biết đã nhích lại gần lúc nào, cách cô rất gần, hơi thở thiếu niên ấm áp như bức tường kiên cố, cho dù không quá gần, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cậu.
Đỗ Trình Trình nghiêng đầu nghịch ngợm cười nói: “Đang suy nghĩ. . . . . . Lúc nào anh sẽ giới thiệu chị dâu cho em làm quen đây.”
Ánh mắt Đỗ Hoành khẽ lóe, hỏi: “Nếu anh có chị dâu, Trình Trình có vui không?”
Đỗ Trình Trình trợn to hai mắt, dường như đã xác nhận được suy đoán trong lòng, vui mừng kêu lên: “Thật sự có chị dâu ư? Chị ấy tên gì, em có quen không? Rất đẹp phải không?”
Vốn muốn thử dò xét tâm ý của cô, Đỗ Hoành nhìn ánh mắt hưng phấn vui mừng của cô, vẻ mặt cậu bỗng tối xuống, lạnh lùng nói: “Không có ai hết.”
Đỗ Trình Trình không nói gì, dùng ánh mắt mập mờ cười nhìn cậu, cả người phấn khích, không hề ghen tuông hay cô đơn, đột nhiên Đỗ Hoành trở nên yên lặng, từ trời quang đãng không có bóng mây trở nên càng lúc càng u ám.
Thấy anh không muốn chia sẻ chuyện chị dâu với mình, Đỗ Trình Trình cũng không thèm để ý, mà chuyển ý định đến việc sử dụng quần áo cha con.
Gần đây Đỗ Hoành bị cuồng ‘đồ anh em’, trong phòng quần áo có gần như đầy đủ nón áo phụ kiện giống với Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình lập tức nghĩ, nếu cũng mặc kiểu quần áo cha con để đi ra ngoài với ba thì sao, nên đã vui mừng chạy ra cửa hàng, mua một ít quần áo, ba Đỗ anh trai Đỗ đều có, cô cũng không bỏ quên Đỗ Nhược, hào hứng kêu Đỗ Thành Nghĩa mặc vào để tham gia họp phụ huynh.
Mỗi năm trường học sẽ cử hành một cuộc họp phụ huynh thật lớn, trường Gia Luân có khán phòng rất rộng, nên phụ huynh của tất cả học sinh đều sẽ đến tham gia.
Ngoài thầy cô phát biểu ra, còn có tiết mục biểu diễn, quan trọng hơn, cuối cùng sẽ trao giải học sinh ba tốt, cán bộ ưu tú, học sinh ba tốt và cán bộ ưu tú đều sẽ nhận được bằng khen và học bổng.
Ngôi trường này tập trung nhiều nhà giàu có phú quý mấy đời, nên không để ý chút học bổng đó, đáng chú ý chính là phía sau học bổng đại diện cho vinh dự.
Hầu như năm nào Đỗ Trình Trình cũng sẽ nhận được học bổng và bằng khen, năm nay không có gì ngoài ý muốn, cô vẫn có thể là cán bộ ưu tú, cô hi vọng đến lúc đó ba có thể mặc quần áo cha con tham gia.
Đây là năm cuối cô học ở trường tiểu học, chưa đến hai tháng nữa cô sẽ tốt nghiệp, đây là cuộc họp cuối cùng trước khi cô trở thành người lớn, nên nó vô cùng quan trọng với cô.
Sau đó cô sẽ tạm biệt khăn quàng đỏ, tạm biệt ngày quốc tế thiếu nhi, sẽ trở thành thiếu nữ, trở thành người lớn.
Hơn nữa cô cũng hi vọng ba có thể tự hào về cô, cô bé nhỏ cũng có một chút hư vinh đấy!
Đỗ Trình Trình rất ít khi yêu cầu Đỗ Thành Nghĩa, không ngờ hiếm lắm, lại là điều này, khiến đáy lòng Đỗ Thành Nghĩa vừa chua xót vừa cảm động, cảm giác thời gian mình ở bên con gái thật sự quá ít ỏi.
Đỗ Nhược đứng trong góc nhỏ, nhìn Đỗ Trình Trình sáng rỡ như ánh mặt trời đang làm nũng với ba, tay đè lên tường khiến đầu ngón tay trắng bệch.
Đỗ Thành Nghĩa chưa từng tham gia họp phụ huynh với cô ta, khi còn bé bạn bè trong lớp luôn cười nhạo cô ta là con gái riêng, ngay cả thầy cô nhà trẻ cũng nói thế, khi đó cô ta còn nhỏ, không biết đạo lý giấu đầu hở đuôi, vốn mọi người chỉ nói đùa, vì tâm tư cô ta phản ứng thái quá hơn so với người khác, nên sau đó tất cả bạn học trong lớp đều biết cô ta là con gái riêng.
Đứa bé là người đang ở ngưỡng giữa thiên sứ và ma quỷ, bọn họ hoàn toàn không biết những điều mình giễu cợt đã khiến trong lòng Đỗ Nhược bé bỏng tạo thành tổn thương gì, kể từ khi những thầy cô giáo kia biết cô ta là con gái riêng, cũng tỏ vẻ không thích cô ta, mặc dù không biểu hiện rõ ràng, nhưng cô ta vốn nhạy cảm, dần dần, trong lòng càng cực đoan, đa nghi, khi vẻ mặt thầy cô không vui, các bạn học vô tình cự tuyệt, cũng sẽ khiến cô ta tự ti rất lâu, từ đó dùng cách thức phẫn hận để phản kích, che giấu tâm hồn yếu ớt bị tổn thương.
Sau đó, cô ta đã không nhớ rõ mình chịu tổn thương, hay bản tính mình âm u đa nghi.
Cô ta rất ít đi suy nghĩ về những điều này, chỉ cảm thấy cảnh trước mắt khiến trái tim cô ta như bị lửa thiêu, đau đến mức muốn hủy diệt tất cả mọi điều tốt đẹp trước mắt ấy, đoạt lại tất cả mọi thứ, muốn. . . . . . Muốn trở thành cô gái có lúm đồng tiền như hoa kia.
Đều là con, tại sao ba thương Đỗ Trình Trình nhiều đến thế, rất ít khi quan tâm đến cô ta vậy?
Đương nhiên cô ta không ngờ, cô ta được sinh ra khi Đỗ Thành Nghĩa chịu tang vợ không lâu, đang vô cùng khốn khổ, lại phải chăm sóc con nhỏ, còn phải chú ý đến công ty mà ông và vợ cùng nhau sáng lập nên.
Lúc ấy Đỗ thị không ổn định lớn mạnh như bây giờ, đang trong thời kỳ hình thành, tất cả mọi thứ đều do ông từng bước từng bước xã giao mời rượu các ông chủ lớn khác, tâm trạng mệt mỏi, lúc ông say rượu, đã bị bỏ thuốc, mới có Đỗ Nhược.
Khi đó Đỗ Trình Trình chỉ mới hơn một tuổi, mới vừa biết đi, ban ngày được đưa đến nhà trẻ, buổi tối ông đón, đêm hôm đó cả đêm ông trầm luân, cô giáo trực ca đêm đợi đến 8 giờ, đến 9 giờ Đỗ Thành Nghĩa vẫn chưa đến, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, người ta cũng có gia đình cũng muốn về nhà ăn cơm tối, nên đã giao Đỗ Trình Trình cho bác bảo vệ gác cổng, nhờ ông ấy trông giúp, tránh việc Đỗ Thành Nghĩa đến sẽ không tìm được con.
Một mình Đỗ Trình Trình ngồi trên bậc thang ở phòng bảo vệ chờ ba, bác bảo vệ thấy cô nhóc nhỏ ngồi một mình trông rất đáng thương, nên đã đút đồ cho cô ăn.
Bác bảo vệ hỏi Đỗ Trình Trình sao ba chưa đến đón, Đỗ Trình Trình bé nhỏ rất sợ hãi, rưng rưng nhưng không dám khóc, nức nở kiên định nói: “Con phải chờ ba, ba sẽ đến đón con mà.”
Cho dù bác bảo vệ hỏi cô điều gì, cô đều kiên định nói câu này: “Con phải chờ ba, ba sẽ đến đón con mà.” Nước mắt tràn mi, môi nhỏ mím chặt, rõ ràng sợ mình có thể sẽ khóc lên, lại mím môi quật cường trợn to đôi mắt ướt át, gương mặt phồng lên như bánh bao nhỏ nhìn bác bảo vệ.
Lúc ăn cơm nước mắt chảy xuống má, ánh mắt vẫn nhìn vào con đường dài tối tăm bị che phủ dưới bóng cây ngô đồng, cô hi vọng sau một khắc thì có thể nhìn thấy đèn xe hơi của ba sáng lên, băng qua đường lớn đến đón cô, vậy mà đợi một lát cô đã ngủ thiếp, vẫn không thấy ba đâu.
Khi Đỗ Thành Nghĩa tỉnh lại thì trời đã sáng, bên cạnh chỉ có Vương Linh đang che người khóc lóc, đó là lần đầu tiên của bà ta, nhưng Đỗ Thành Nghĩa nghĩ ngay đến không ai đón con, lập tức lòng như lửa đốt, vội vàng gọi điện thoại đến nhà trẻ, biết con gái an toàn đợi ở nhà trẻ thì tảng đá trong lòng mới rơi xuống, vội vàng chạy đến nhà trẻ.
Đỗ Trình Trình luôn ngoan ngoãn ở nhà trẻ, buổi sáng tỉnh lại vẫn im lặng không nói lời nào, không khóc không quấy.
Khi cô sợ, biểu hiện càng thêm khéo léo hơn bình thường, bất cứ chuyện gì cũng rất tích cực chủ động, tự mình ăn cơm, tự mang vớ, lúc ngủ trưa chưa bao giờ ầm ĩ, cẩn thận nhìn cô giáo: “Con rất ngoan.”