Lời Nói Dối

Chương 28: Chương 28




Editor: Gà

“Thế nào? Có gì không nói được chứ?” Bà cụ mất hứng nói thầm vài câu, rốt cuộc vẫn bận tâm mặt mũi, không tiếp tục nói nữa.

Trở lại nhà họ Đỗ, an bài thỏa đáng cho ông cụ và bà cụ xong, lại lái xe chở ông bà đến khách sạn ăn cơm.

Đỗ Thành Nghĩa biết bà cụ hư vinh thích phô trương, nên không ăn ở nhà, mà đặt sẵn một phòng bên ngoài, vốn là một nhà hàng vô cùng nổi tiếng, đến đây chủ yếu ăn danh tiếng trước, sau đó mới ăn cơm, đa số là bàn chuyện làm ăn.

Vị trí khách sạn ở cạnh Nam Hồ, có cả nhà hàng, lầu một là đại sảnh màu vàng, lầu hai là nơi để ăn cơm, vô cùng lớn, trưng bày rất nhiều bàn ghế tinh xảo theo hình tròn, trước tết hai tháng, cơm tất niên ở đây đều được đặt hết chỗ, rất nhiều người đến đây ăn cơm mà cảm thấy cao cấp hơn nhiều.

Đỗ Thành Nghĩa đã đặt trước một phòng, đã gọi xong món ăn, đa số đều là món hai ông bà và Đỗ Trình Trình thích ăn, bản thân ông không kén ăn, Đỗ Hoành hoàn toàn không nằm trong sự quan tâm của ông, Đỗ Nhược. . . . . . Ông càng không biết cô ta thích ăn gì, mỗi lần ra ngoài ăn, ông thường gọi món Đỗ Trình Trình thích ăn trước, sau đó mới hỏi Đỗ Nhược và Đỗ Hoành: “Các con muốn ăn gì?”

Trước kia Đỗ Hoành là đứa ăn xin, chỉ cần ăn được đều sẽ ăn, chưa từng kén ăn, Đỗ Nhược vì muốn ganh đua tình cảm với Đỗ Trình Trình, nên mặc kệ mọi thứ, cứ kêu một đống trước, mỗi lần đều dư lại một bàn lớn ăn không hết, mặc dù Đỗ Thành Nghĩa không nói gì, nhưng trong lòng không vui.

Quanh năm cứ tích lũy dần, Đỗ Nhược càng nghĩ càng hận Đỗ Trình Trình.

Bây giờ Đỗ Nhược đã ý thức được hành động này sẽ làm ba không vui, nên không làm vậy nữa.

Sau đó Đỗ Thành Nghĩa nói với nhân viên phục vụ, mang những đồ ăn đã gọi lên trước, rồi đưa thực đơn đưa cho hai ông bà, để bọn họ gọi thêm: “Trình Trình, Tiểu Nhược, A Hoành các con muốn ăn gì thì tự xem.”

Ông cụ Đỗ vội nói: “Không cần gọi quá nhiều, ăn không hết thì quá lãng phí.” Nói tiếp: “Ở nhà ăn một bữa là được, đâu cần phải đến đây ăn, không những đắt chết, còn ăn không ngon, cha thấy ở nhà hầm cách thủy hai con gà, mua cá, sẽ có cả bàn món ăn, ăn còn ngon hơn nhiều!”

Đỗ Trình Trình nói: “Ba nói rồi, hôm nay ông bà cụ đến, đón gió cho ông bà cụ!”

Cô biết hai cụ không thích cô, cho nên nói gì luôn thêm hai từ ‘ba nói’, vì ba hiếu tâm, bày tỏ sự tôn trọng với hai cụ, như vậy hai cụ không thích cô cũng sẽ không nói gì, đây là kinh nghiệm do cô từ nhỏ tiếp xúc với hai cụ.

Mặc dù bà cụ ham hư vinh thích phô trương, nhưng cũng không thích lãng phí.

Bà cụ không biết Đỗ Thành Nghĩa có bao nhiêu tiền, chỉ biết Đỗ Thành Nghĩa được người phụ nữ kia giúp đỡ, mở công ty, hiện giờ đã mua biệt thự.

Ban đầu công ty còn nằm trên danh nghĩa Trần Vĩ Đồng, khiến bà cụ vô cùng không vui, phải biết, ban đầu vì công ty này, thiếu chút nữa ông đã đầu tư tất cả tiền dưỡng lão của bà cụ vào công ty đó, có ích lợi gì à? Cuối cùng còn không phải cho người phụ nữ kia sao?

Khi ấy bà cụ nói, nếu công ty này của con trai bà, tiền, bà cụ cho! Người phụ nữ kia, không có cửa đâu!

Toàn bộ tiền của công ty hầu như đều của mẹ Trình Trình bỏ ra, khi đó có một đoạn thời gian vợ chồng bọn họ gặp khó khăn, gần như phải mượn tiền, cha mẹ Trần Vĩ Đồng không đồng ý hôn sự của bà và Đỗ Thành Nghĩa, Trần Vĩ Đồng gạt cha mẹ đăng ký kết hôn với ông, nói theo một cách nào đó, bọn họ không chỉ lõa hôn [1], còn là đảo thiếp [2].

[1] lõa hôn: vợ chồng về sống với nhau hợp pháp với một tờ giấy đăng kí kết hôn mà không tổ chức đám cưới linh đình, không đi nghỉ tuần trăng mật, mà phía nhà gái cũng không yêu cầu chú rể phải có nhà, có xe và nhẫn cưới. (google ca ca)

[2] đảo thiếp: không có tiền mừng, ngược lại phải bỏ thêm tiền ra (giải thích của editor)

Nếu có thể, Đỗ Thành Nghĩa không hề muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ cha mẹ vợ, nhưng cha mẹ mình lại quá xem trọng tiền bạc, cuối cùng vợ vẫn phải trở về tìm cậu cả mượn tiền.

Vợ mất sớm, người nhà họ Trần cũng hận Đỗ Thành Nghĩa thấu xương, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Đỗ.

Trên thực tế, hai nhà Đỗ Trần vốn chính là người của hai thế giới.

Thấy món ăn đã dần được bày lên bàn, chỉ có vài món nhạt, cộng thêm dĩa thức ăn khá lớn, nhìn qua có cảm giác khá nhiều, ông cụ vội vàng phất tay: “Thế này đã đủ rồi, không cần gọi thêm đâu, được rồi được rồi!”

Trong lòng bà cụ rất thỏa mãn khi được Đỗ Thành Nghĩa quan tâm như vậy, trên mặt tràn đầy ý cười.

Ông lại kêu nhân viên phục vụ đến, bảo nhân viên phục vụ giúp ông mang một chai rượu đỏ đến.

Đỗ Trình Trình nói: “Bà nội, rượu đỏ này là một người bạn của cháu mang từ Pháp về, cất lâu lắm rồi, bình thường không dám uống, lần này ông bà nội đến, ba cố ý lấy ra, chúng ta có thể để ông bà nội uống hết! Rượu đỏ có thể dưỡng nhan, bà nội uống xong nhất định có thể trẻ ra thêm mười tuổi!”

Bà cụ nghe vậy cười, mắng: “Trẻ ra mười tuổi, vậy sẽ thành lão yêu quái rồi.”

“Sẽ không đâu!” Đỗ Trình Trình nghịch ngợm nói: “Lần sau làm văn cháu sẽ viết ‘bà nội của em’, bà nội em trẻ đẹp như cô giáo!”

Đỗ Nhược bất thình lình thốt ra một câu: “Cô giáo của chị không phải là mấy bà già đầy nếp nhăn sao?”

“Chị nói là cô dạy văn cơ, cô dạy văn lớp chị chỉ mới tốt nghiệp đại học được ba năm thôi!”

Đỗ Hoành yên lặng bổ sung: “Bình thường cô giáo 55 tuổi mới về hưu, thầy giáo là 60 tuổi, thầy cô trường Gia Luân luôn trẻ hóa, làm gì đến nỗi mặt đầy nếp nhăn?” Cậu mỉm cười nhìn Đỗ Nhược: “Mặt cô giáo tiểu Nhược đầy nếp nhăn hả?”

Bà cụ nghe vậy liếc Đỗ Nhược một cái, Đỗ Nhược vội vàng lấy lòng bà.

Đỗ Trình Trình nói rất dễ nghe, trên thực tế cái này chỉ là một chai rượu nho bình thường, trên thị trường có khá nhiều rượu giả, chỉ có một chai là thật, đúng là được mang về từ Pháp, nhưng giá trị không cao như những rượu đỏ trong truyền thuyết kia thôi.

Nhưng xuất thân của hai cụ đều không cao, chỉ là nhân viên công vụ trong trấn nhỏ, sao hiểu về rượu? Đừng nói ông bà cụ, ngay cả Đỗ Thành Nghĩa cũng không hiểu, những năm nay xã giao ở trên thương trường, uống nhiều, mới có một chút hiểu biết, nhưng Đỗ Trình Trình nói vậy, thì có vẻ rượu này đặc biệt cao cấp, cái khác bà cụ không biết, nhưng vẫn biết về Pháp, nhất thời cảm thấy được xem trọng, càng hài lòng, vẻ mặt nhìn Đỗ Trình Trình cũng hòa nhã hơn.

Đỗ Thành Nghĩa cho Đỗ Trình Trình một ánh mắt tán dương, Đỗ Trình Trình nghịch ngợm cười.

Thật ra Đỗ Nhược cũng không hiểu rượu, kiếp trước thành tích không tốt, Anh ngữ cũng tệ, dù Đỗ Trình Trình nói xàm, đáy lòng cô ta tự ti, vì cảm thấy Đỗ Trình Trình được nuông chiều từ nhỏ nên cô hiểu được những thứ này, biết rõ Đỗ Trình Trình đang lấy lòng bà cụ, làm sao có thể ngồi yên, nên mới nói câu kia, ai biết trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Kiếp trước Đỗ Nhược vừa trở về nhà họ Đỗ, vì không hiểu rất nhiều thứ, cũng bắt chước Đỗ Trình Trình, sợ bị người chê cười, nhưng kiếp này không giống nhau, kiếp trước có trí nhớ hơn hai mươi năm, rất nhiều thứ đã sớm thấm đến tận xương, không chỉ không cần bắt chước Đỗ Trình Trình, từng cử động đều có khí thế tự nhiên, ở đây ai cũng không thể xem nhẹ cô ta được.

Ví như ở đây có rất nhiều món ăn, cô ta chưa từng được ăn, có một số dụng cụ ăn, cô ta hoàn toàn không biết cách ăn cách đổi của những chiếc muỗng lớn muỗng nhỏ kia, kiếp trước đều xem Đỗ Trình Trình ăn trước, sau đó cô ta mới ăn.

Nhưng kiếp này không như thế, những thứ này cô ta đã sớm quen thuộc vô cùng, không cần học người khác, cô ta cũng có thể sử dụng vô cùng thuần thục, động tác tao nhã ung dung.

Đỗ Trình Trình không nghĩ gì, thật ra khiến Đỗ Thành Nghĩa lộ ra chút kinh dị.

Không phải ông không quan tâm Đỗ Nhược như Đỗ Nhược tưởng tượng, chỉ vì có Vương Linh chăm sóc, nên ông yên tâm, càng đặt nhiều tinh lực hơn vào Đỗ Trình Trình, nhưng điều này không có nghĩa ông không hiểu gì về Đỗ Nhược, ví như trước khi cô ta đến nhà họ Đỗ, ông biết thành tích học tập của cô ta rất kém.

Phòng ốc của Vương Linh là do ông mua cho, lúc mới bắt đầu chỉ mướn, về sau mới vay thế chấp để mua, mỗi tháng vay thế chấp cũng do ông chi tiền, cho Vương Linh mỗi tháng chỉ có 6000 đồng mà thôi, không thua kém tiền lương cho nhân viên trong công ty ông.

Ông không phải phú nhị đại, bây giờ có được tất cả đều do ông và mẹ Trình Trình đánh liều tích lũy từng đồng một, không phải không ăn khói lửa nhân gian, đối với 6000 đồng mỗi tháng, không tính tiền thuê nhà thuê phòng, có thể trải qua ở thành thị này ra sao này ông vô cùng rõ ràng, sẽ không để mẹ con Vương Linh sống khổ sở, nhưng tuyệt đối không thể hưởng thụ quá xa xỉ.

Nói trắng ra, Đỗ Thành Nghĩa là một thương nhân, hơn nữa còn là thương nhân không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, trong lòng cũng tự nhủ như thế.

Nhưng khiến ông kinh ngạc là Đỗ Nhược rõ ràng quen thuộc với rất nhiều thứ ở đây, trong đầu ông toát ra một ý niệm, chẳng lẽ khi Vương Linh đi theo ông, bên ngoài còn có thêm người khác?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Đỗ Thành Nghĩa ghê tởm tựa như ăn phải con ruồi.

Mười năm trước công ty ông trong giai đoạn vừa khởi sắc, toàn bộ tiền bạc cũng đầu tư vào công ty, ngay cả phòng của mình và người yêu còn phải mướn, về sau làm ăn dần khá giả, kinh tế khởi sắc, mua nhà cho Vương Linh, đối với người xuất thân nghèo khó như ông, cũng không phải là một số tiền nhỏ, hơn nữa bây giờ giá trị của căn nhà kia đã tăng đến hơn 100 vạn, vay thế chấp đều do ông chi trả, mỗi tháng còn cho mẹ con bà ta tiền sinh hoạt phí định kỳ, trừ nghĩa vụ nuôi dạy Đỗ Nhược ra, còn một lý do Vương Linh là bạn tình cố định của ông.

Ông có nhu cầu sinh lý nhưng không tìm ở bên ngoài, cũng bởi vì xã hội bây giờ coi trọng vật chất, sợ nhiễm bệnh, mới nuôi Vương Linh, không cắt đứt với bà ta, cũng từng nói với bà ta, nếu bà ta có người trong lòng, thì có thể rời đi, ông sẽ không ngăn cản, căn nhà cũng thuộc về bà ta, ông sẽ cho bà ta thêm một khoản tiền.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu có người nói cho ông biết, bà ta có người đàn ông khác hay không ông không quan tâm, nhưng nếu ở bên ông lại còn có quan hệ với người đàn ông khác, nếu đúng như vậy. . . . . . Sắc mặt ông không khỏi trầm xuống, ông không phải là người coi tiền như rác.

Ông bận rộn công việc, rất ít dẫn Vương Linh đến những nơi như vậy để ăn cơm, cũng rất ít khi ăn cơm với Vương Linh, thật ra nếu rãnh rỗi cũng sẽ ở nhà chơi với Trình Trình.

Trong lòng ông hoài nghi, nên kêu thêm hai món ăn sang trọng đắt đỏ, quan sát Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược vì biểu hiện kiến thức cô ta bất phàm, động tác thuần thụEditor: Gà

“Thế nào? Có gì không nói được chứ?” Bà cụ mất hứng nói thầm vài câu, rốt cuộc vẫn bận tâm mặt mũi, không tiếp tục nói nữa.

Trở lại nhà họ Đỗ, an bài thỏa đáng cho ông cụ và bà cụ xong, lại lái xe chở ông bà đến khách sạn ăn cơm.

Đỗ Thành Nghĩa biết bà cụ hư vinh thích phô trương, nên không ăn ở nhà, mà đặt sẵn một phòng bên ngoài, vốn là một nhà hàng vô cùng nổi tiếng, đến đây chủ yếu ăn danh tiếng trước, sau đó mới ăn cơm, đa số là bàn chuyện làm ăn.

Vị trí khách sạn ở cạnh Nam Hồ, có cả nhà hàng, lầu một là đại sảnh màu vàng, lầu hai là nơi để ăn cơm, vô cùng lớn, trưng bày rất nhiều bàn ghế tinh xảo theo hình tròn, trước tết hai tháng, cơm tất niên ở đây đều được đặt hết chỗ, rất nhiều người đến đây ăn cơm mà cảm thấy cao cấp hơn nhiều.

Đỗ Thành Nghĩa đã đặt trước một phòng, đã gọi xong món ăn, đa số đều là món hai ông bà và Đỗ Trình Trình thích ăn, bản thân ông không kén ăn, Đỗ Hoành hoàn toàn không nằm trong sự quan tâm của ông, Đỗ Nhược. . . . . . Ông càng không biết cô ta thích ăn gì, mỗi lần ra ngoài ăn, ông thường gọi món Đỗ Trình Trình thích ăn trước, sau đó mới hỏi Đỗ Nhược và Đỗ Hoành: “Các con muốn ăn gì?”

Trước kia Đỗ Hoành là đứa ăn xin, chỉ cần ăn được đều sẽ ăn, chưa từng kén ăn, Đỗ Nhược vì muốn ganh đua tình cảm với Đỗ Trình Trình, nên mặc kệ mọi thứ, cứ kêu một đống trước, mỗi lần đều dư lại một bàn lớn ăn không hết, mặc dù Đỗ Thành Nghĩa không nói gì, nhưng trong lòng không vui.

Quanh năm cứ tích lũy dần, Đỗ Nhược càng nghĩ càng hận Đỗ Trình Trình.

Bây giờ Đỗ Nhược đã ý thức được hành động này sẽ làm ba không vui, nên không làm vậy nữa.

Sau đó Đỗ Thành Nghĩa nói với nhân viên phục vụ, mang những đồ ăn đã gọi lên trước, rồi đưa thực đơn đưa cho hai ông bà, để bọn họ gọi thêm: “Trình Trình, Tiểu Nhược, A Hoành các con muốn ăn gì thì tự xem.”

Ông cụ Đỗ vội nói: “Không cần gọi quá nhiều, ăn không hết thì quá lãng phí.” Nói tiếp: “Ở nhà ăn một bữa là được, đâu cần phải đến đây ăn, không những đắt chết, còn ăn không ngon, cha thấy ở nhà hầm cách thủy hai con gà, mua cá, sẽ có cả bàn món ăn, ăn còn ngon hơn nhiều!”

Đỗ Trình Trình nói: “Ba nói rồi, hôm nay ông bà cụ đến, đón gió cho ông bà cụ!”

Cô biết hai cụ không thích cô, cho nên nói gì luôn thêm hai từ ‘ba nói’, vì ba hiếu tâm, bày tỏ sự tôn trọng với hai cụ, như vậy hai cụ không thích cô cũng sẽ không nói gì, đây là kinh nghiệm do cô từ nhỏ tiếp xúc với hai cụ.

Mặc dù bà cụ ham hư vinh thích phô trương, nhưng cũng không thích lãng phí.

Bà cụ không biết Đỗ Thành Nghĩa có bao nhiêu tiền, chỉ biết Đỗ Thành Nghĩa được người phụ nữ kia giúp đỡ, mở công ty, hiện giờ đã mua biệt thự.

Ban đầu công ty còn nằm trên danh nghĩa Trần Vĩ Đồng, khiến bà cụ vô cùng không vui, phải biết, ban đầu vì công ty này, thiếu chút nữa ông đã đầu tư tất cả tiền dưỡng lão của bà cụ vào công ty đó, có ích lợi gì à? Cuối cùng còn không phải cho người phụ nữ kia sao?

Khi ấy bà cụ nói, nếu công ty này của con trai bà, tiền, bà cụ cho! Người phụ nữ kia, không có cửa đâu!

Toàn bộ tiền của công ty hầu như đều của mẹ Trình Trình bỏ ra, khi đó có một đoạn thời gian vợ chồng bọn họ gặp khó khăn, gần như phải mượn tiền, cha mẹ Trần Vĩ Đồng không đồng ý hôn sự của bà và Đỗ Thành Nghĩa, Trần Vĩ Đồng gạt cha mẹ đăng ký kết hôn với ông, nói theo một cách nào đó, bọn họ không chỉ lõa hôn [1], còn là đảo thiếp [2].

[1] lõa hôn: vợ chồng về sống với nhau hợp pháp với một tờ giấy đăng kí kết hôn mà không tổ chức đám cưới linh đình, không đi nghỉ tuần trăng mật, mà phía nhà gái cũng không yêu cầu chú rể phải có nhà, có xe và nhẫn cưới. (google ca ca)

[2] đảo thiếp: không có tiền mừng, ngược lại phải bỏ thêm tiền ra (giải thích của editor)

Nếu có thể, Đỗ Thành Nghĩa không hề muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ cha mẹ vợ, nhưng cha mẹ mình lại quá xem trọng tiền bạc, cuối cùng vợ vẫn phải trở về tìm cậu cả mượn tiền.

Vợ mất sớm, người nhà họ Trần cũng hận Đỗ Thành Nghĩa thấu xương, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Đỗ.

Trên thực tế, hai nhà Đỗ Trần vốn chính là người của hai thế giới.

Thấy món ăn đã dần được bày lên bàn, chỉ có vài món nhạt, cộng thêm dĩa thức ăn khá lớn, nhìn qua có cảm giác khá nhiều, ông cụ vội vàng phất tay: “Thế này đã đủ rồi, không cần gọi thêm đâu, được rồi được rồi!”

Trong lòng bà cụ rất thỏa mãn khi được Đỗ Thành Nghĩa quan tâm như vậy, trên mặt tràn đầy ý cười.

Ông lại kêu nhân viên phục vụ đến, bảo nhân viên phục vụ giúp ông mang một chai rượu đỏ đến.

Đỗ Trình Trình nói: “Bà nội, rượu đỏ này là một người bạn của cháu mang từ Pháp về, cất lâu lắm rồi, bình thường không dám uống, lần này ông bà nội đến, ba cố ý lấy ra, chúng ta có thể để ông bà nội uống hết! Rượu đỏ có thể dưỡng nhan, bà nội uống xong nhất định có thể trẻ ra thêm mười tuổi!”

Bà cụ nghe vậy cười, mắng: “Trẻ ra mười tuổi, vậy sẽ thành lão yêu quái rồi.”

“Sẽ không đâu!” Đỗ Trình Trình nghịch ngợm nói: “Lần sau làm văn cháu sẽ viết ‘bà nội của em’, bà nội em trẻ đẹp như cô giáo!”

Đỗ Nhược bất thình lình thốt ra một câu: “Cô giáo của chị không phải là mấy bà già đầy nếp nhăn sao?”

“Chị nói là cô dạy văn cơ, cô dạy văn lớp chị chỉ mới tốt nghiệp đại học được ba năm thôi!”

Đỗ Hoành yên lặng bổ sung: “Bình thường cô giáo 55 tuổi mới về hưu, thầy giáo là 60 tuổi, thầy cô trường Gia Luân luôn trẻ hóa, làm gì đến nỗi mặt đầy nếp nhăn?” Cậu mỉm cười nhìn Đỗ Nhược: “Mặt cô giáo tiểu Nhược đầy nếp nhăn hả?”

Bà cụ nghe vậy liếc Đỗ Nhược một cái, Đỗ Nhược vội vàng lấy lòng bà.

Đỗ Trình Trình nói rất dễ nghe, trên thực tế cái này chỉ là một chai rượu nho bình thường, trên thị trường có khá nhiều rượu giả, chỉ có một chai là thật, đúng là được mang về từ Pháp, nhưng giá trị không cao như những rượu đỏ trong truyền thuyết kia thôi.

Nhưng xuất thân của hai cụ đều không cao, chỉ là nhân viên công vụ trong trấn nhỏ, sao hiểu về rượu? Đừng nói ông bà cụ, ngay cả Đỗ Thành Nghĩa cũng không hiểu, những năm nay xã giao ở trên thương trường, uống nhiều, mới có một chút hiểu biết, nhưng Đỗ Trình Trình nói vậy, thì có vẻ rượu này đặc biệt cao cấp, cái khác bà cụ không biết, nhưng vẫn biết về Pháp, nhất thời cảm thấy được xem trọng, càng hài lòng, vẻ mặt nhìn Đỗ Trình Trình cũng hòa nhã hơn.

Đỗ Thành Nghĩa cho Đỗ Trình Trình một ánh mắt tán dương, Đỗ Trình Trình nghịch ngợm cười.

Thật ra Đỗ Nhược cũng không hiểu rượu, kiếp trước thành tích không tốt, Anh ngữ cũng tệ, dù Đỗ Trình Trình nói xàm, đáy lòng cô ta tự ti, vì cảm thấy Đỗ Trình Trình được nuông chiều từ nhỏ nên cô hiểu được những thứ này, biết rõ Đỗ Trình Trình đang lấy lòng bà cụ, làm sao có thể ngồi yên, nên mới nói câu kia, ai biết trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Kiếp trước Đỗ Nhược vừa trở về nhà họ Đỗ, vì không hiểu rất nhiều thứ, cũng bắt chước Đỗ Trình Trình, sợ bị người chê cười, nhưng kiếp này không giống nhau, kiếp trước có trí nhớ hơn hai mươi năm, rất nhiều thứ đã sớm thấm đến tận xương, không chỉ không cần bắt chước Đỗ Trình Trình, từng cử động đều có khí thế tự nhiên, ở đây ai cũng không thể xem nhẹ cô ta được.

Ví như ở đây có rất nhiều món ăn, cô ta chưa từng được ăn, có một số dụng cụ ăn, cô ta hoàn toàn không biết cách ăn cách đổi của những chiếc muỗng lớn muỗng nhỏ kia, kiếp trước đều xem Đỗ Trình Trình ăn trước, sau đó cô ta mới ăn.

Nhưng kiếp này không như thế, những thứ này cô ta đã sớm quen thuộc vô cùng, không cần học người khác, cô ta cũng có thể sử dụng vô cùng thuần thục, động tác tao nhã ung dung.

Đỗ Trình Trình không nghĩ gì, thật ra khiến Đỗ Thành Nghĩa lộ ra chút kinh dị.

Không phải ông không quan tâm Đỗ Nhược như Đỗ Nhược tưởng tượng, chỉ vì có Vương Linh chăm sóc, nên ông yên tâm, càng đặt nhiều tinh lực hơn vào Đỗ Trình Trình, nhưng điều này không có nghĩa ông không hiểu gì về Đỗ Nhược, ví như trước khi cô ta đến nhà họ Đỗ, ông biết thành tích học tập của cô ta rất kém.

Phòng ốc của Vương Linh là do ông mua cho, lúc mới bắt đầu chỉ mướn, về sau mới vay thế chấp để mua, mỗi tháng vay thế chấp cũng do ông chi tiền, cho Vương Linh mỗi tháng chỉ có 6000 đồng mà thôi, không thua kém tiền lương cho nhân viên trong công ty ông.

Ông không phải phú nhị đại, bây giờ có được tất cả đều do ông và mẹ Trình Trình đánh liều tích lũy từng đồng một, không phải không ăn khói lửa nhân gian, đối với 6000 đồng mỗi tháng, không tính tiền thuê nhà thuê phòng, có thể trải qua ở thành thị này ra sao này ông vô cùng rõ ràng, sẽ không để mẹ con Vương Linh sống khổ sở, nhưng tuyệt đối không thể hưởng thụ quá xa xỉ.

Nói trắng ra, Đỗ Thành Nghĩa là một thương nhân, hơn nữa còn là thương nhân không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, trong lòng cũng tự nhủ như thế.

Nhưng khiến ông kinh ngạc là Đỗ Nhược rõ ràng quen thuộc với rất nhiều thứ ở đây, trong đầu ông toát ra một ý niệm, chẳng lẽ khi Vương Linh đi theo ông, bên ngoài còn có thêm người khác?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Đỗ Thành Nghĩa ghê tởm tựa như ăn phải con ruồi.

Mười năm trước công ty ông trong giai đoạn vừa khởi sắc, toàndbộ tiền bạc cũng đầu tư vào công ty, ngay cả phòng của mình và người yêu còn phải mướn, về sau làm ăn dần khá giả, kinh tế khởi sắc, mua nhà cho Vương Linh, đối với người xuất thân nghèo khó như ông, cũng không phải là một số tiền nhỏ, hơn nữa bây giờ giá trị của căn nhà kia đã tăng đến hơn 100 vạn, vay thế chấp đều do ông chi trả, mỗi tháng còn cho mẹ con bà ta tiền sinh hoạt phí định kỳ, trừ nghĩa vụ nuôi dạy Đỗ Nhược ra, còn một lý do Vương Linh là bạn tình cố định của ông.

Ông có nhu cầu sinh lý nhưng không tìm ở bên ngoài, cũng bởi vì xã hội bây giờ coi trọng vật chất, sợ nhiễm bệnh, mới nuôi Vương Linh, không cắt đứt với bà ta, cũng từng nói với bà ta, nếu bà ta có người trong lòng, thì có thể rời đi, ông sẽ không ngăn cản, căn nhà cũng thuộc về bà ta, ông sẽ cho bà ta thêm một khoản tiền.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu có người nói cho ông biết, bà ta có người đàn ông khác hay không ông không quan tâm, nhưng nếu ở bên ông lại còn có quan hệ với người đàn ông khác, nếu đúng như vậy. . . . . . Sắc mặt ông không khỏi trầm xuống, ông không phải là người coi tiền như rác.

Ông bận rộn công việc, rất ít dẫn Vương Linh đến những nơi như vậy để ăn cơm, cũng rất ít khi ăn cơm với Vương Linh, thật ra nếu rãnh rỗi cũng sẽ ở nhà chơi với Trình Trình.

Trong lòng ông hoài nghi, nên kêu thêm hai món ăn sang trọng đắt đỏ, quan sát Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược vì biểu hiện kiến thức cô ta bất phàm, động tác thuần thục ung dung, còn nhìn Đỗ Trình Trình một cách khinh miệt thị uy.

Đỗ Trình Trình có vẻ tò mò, đối với món mình chưa từng ăn, sẽ hỏi: “Ba, đây là món gì? Làm từ gì? Có dinh dưỡng thế nào?”

Hỏi xong nếu phát hiện những thức ăn này tốt cho hai cụ và Đỗ Thành Nghĩa, sẽ gắp cho Đỗ Thành Nghĩa và Đỗ Hoành ở gần mình nhất, sau đó sẽ chuyển đĩa quay đến chỗ ông cụ và bà cụ: “Mời ông bà nội ăn ạ.”

Nghe Đỗ Trình Trình không hiểu, hỏi vậy, Đỗ Nhược càng khinh thường, không tự chủ ra vẻ tài trí hơn người.

c ung dung, còn nhìn Đỗ Trình Trình một cách khinh miệt thị uy.

Đỗ Trình Trình có vẻ tò mò, đối với món mình chưa từng ăn, sẽ hỏi: “Ba, đây là món gì? Làm từ gì? Có dinh dưỡng thế nào?”

Hỏi xong nếu phát hiện những thức ăn này tốt cho hai cụ và Đỗ Thành Nghĩa, sẽ gắp cho Đỗ Thành Nghĩa và Đỗ Hoành ở gần mình nhất, sau đó sẽ chuyển đĩa quay đến chỗ ông cụ và bà cụ: “Mời ông bà nội ăn ạ.”

Nghe Đỗ Trình Trình không hiểu, hỏi vậy, Đỗ Nhược càng khinh thường, không tự chủ ra vẻ tài trí hơn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.