Lôi Quân

Chương 22: Chương 22: Cho mời




- “ Truyền tống bảo vật! “

Nhìn xem Lê Tâm hai người bóng dáng biến mất, đại trưởng lão kinh ngạc lẩm bẩm.

Nếu nói phòng ngự cùng phi hành loại hình linh khí ít gặp thì không gian loại hình linh khí càng thêm hiếm thấy, nó giá trị có thể so với pháp bảo thậm chí vượt xa.

Vút!

Đang lúc này, liên tiếp tiếng phá không vang lên, Hà Cổ đám người cưỡi phi kiếm bay đến.

Chứng kiến mặt đất bị oanh ra một cái kinh khủng hố sâu cùng xung quanh bị đốt cháy bừa bãi, từng người sắc mặt kinh nghi.

- “ Thật là ghê gớm lực phá hoại! “

Bọn hắn mỗi người mặc dù tự cho là bản thân thực lực không tệ, nhưng lực phá hoại giống như trước mắt, quả thực lấy bọn hắn hiện tại tu vi dốc hết toàn lực cũng không làm được như vậy.

Phút chốc cả năm người lập tức nâng lên cảnh giác.

Đợi phát hiện hố sâu bên cạnh đứng một bóng người, tất cả giống như lâm đại địch, bản mệnh pháp khí các loại thủ đoạn không ngần ngại tế ra.

Hà Cổ tư lịch lớn nhất, dẫn đầu hướng về phía bóng người quát: -” Bên dưới là người nào? Có biết chỗ này chính là Thanh Vân Tông trọng địa, cho ngươi một phút thời gian cút khỏi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí. “

Giống như bị hắn lời nói kinh động, phía dưới bóng người lúc này xoay lại, một cái quen thuộc khuôn mặt đập vào mắt đám người.

- “ Đây là… “

- “ Là đại trưởng lão! “

Gặp được đối phương chân diện, Hà Cổ đám người nháy mắt nhận ra phía dưới người thân phận, từng cái nhao thu lại linh khi, dưới chân phi kiếm cũng thúc dục hạ xuống mặt đất.

Đối với Hà Cổ đám người tới, đại trưởng lão cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ là khẽ gật đầu nói: -” Nơi này tặc nhân đã bị ta đuổi đi, tạm thời không cần lo lắng, một người lưu lại tạm thời trấn thủ là đủ, còn lại theo ta về chủ phong. “

Nói rồi không quan tâm đến mấy người phản ứng, đại trưởng lão dưới chân khẽ điểm lập tức lăng không bay lên, chớp mắt đã biến mất tại đám người tầm mắt.

- “ Ngự không phi hành! “

Nhìn xem Địa trưởng lão bay đi, Hà Cổ mấy người có chút trợn mắt há mồm.

Mặc dù trong lòng đã có suy đoán trước, nhưng khi tận mắt chứng kiếm vẫn để bọn hắn kinh ngạc không thôi.

Nói đùa, ngự không phi hành nhưng là Kim Đan chân nhân mới có thủ đoạn!

Như bọn hắn trúc cơ cảnh, bởi vì linh lực yếu kém không đủ chèo chống, chỉ có thể mượn nhờ phi kiếm mới có thể phi hành.

- “ Đại trưởng lão đột phá Kim Đan! “

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bọn hắn tâm tình vừa lo lắng lại vừa hồi hộp, nhưng chủ yếu vẫn là kích động.

Bởi có Kim Đan tọa chấn, cùng không có kim đan tọa chấn tông môn nhưng là địa vị cực kỳ khác biệt, không chỉ địa vực mở rộng, đệ tử tăng lên, tài nguyên các loại cũng là chiếm càng nhiều, đặc biệt thân là trưởng lão, Hà Cổ đám người chỗ tốt có thể nói là không thiếu.

- “ Lượng trưởng lão vất vả ở lại, ta cùng các vị trưởng lão khác trước chạy về chủ phong. “

Phân công sau đó, Hà Cổ bốn người lập tức cấp tốc đạp lấy phi kiếm bay về Thanh Vân Tông đại điện.

Trở về đến nơi lúc, chiến đấu đã kết thúc, thần bí hắc bào nam tử bóng dáng cũng không gặp, trên không chỉ còn lại tông chủ cùng đại trưởng lão hai người.

- “ Đại trưởng lão, ngài nói đám người này nửa đêm xông vào chúng ta tông môn là có mục đích gì? “

Bạch Phong mở miệng nói, ngữ khí nghi hoặc.

Đối hắc bào nam tử đám người, hắn là khá để ý, dù sao có trúc cơ hậu kỳ thế lực để mắt nhưng là không phải chuyện tốt, có thể nói là một cái tai họa ngầm.

Không giải quyết ổn thỏa, cái tai họa này bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, đến lúc đó hậu quả khó mà lường trước được.

Đại trưởng lão khẽ vuốt râu, vẻ mặt suy tư nói: -” Hẳn là vì cái nào bảo vật đi! “

Quả thực cũng chỉ có lý do này mới có thể lý giải, dù sao đang yên đang lành làm sao sẽ có cái tu sĩ nào tìm đến cửa gây chuyện, nhất là có chút tu vi loại kia, có thể sống đến hiện tại đầu óc đều sẽ không hỏng.

Lại đem hậu sơn một chuyện thuật lại, bên Bạch Phong lúc này mới hiểu ra.

- “ Thanh Vân sơn phía sau vậy mà ẩn dấu bí mật sơn động, ở trên núi nhiều năm như vậy ta đều không có phát hiện, không nghĩ lại bị một đám ngoại nhân tìm đến! “

Bạch Phong kinh ngạc cảm thán.

- “ Không biết đại trưởng lão đem sơn động dò xét nhưng là có phát hiện cái gì hay không đồ vật? “

Đại trưởng lão khẽ lắc đầu: -” Bên trong trống rỗng, có đồ vật hẳn là bị đem đi đi. “

Cũng không có nhiều thất vọng, Bạch Phong đã sớm đoán được kết quả, dù sao bên trong đồ vật chính là đối phương mục đích, kia làm sao có thể bỏ qua, hỏi chẳng qua là cầu một tia may mắn mà thôi.

Đã sự việc kết thúc, mọi người cũng nhanh phân tán.

Đợi đại trưởng lão rời đi về sau, Hà Cổ tiến sát lại Bạch Phong nhỏ giọng nói: -” Tông chủ, đại trưởng lão đột phá Kim Đan! “

- “ Ta đã biết! “ Đưa mắt nhìn xem hắn, Bạch Phong ngữ khí thản nhiên, tựa như đã sớm biến trước.

Ách!

Gặp cảnh này Hà Cổ bừng tỉnh đại ngộ, thân là tông chủ làm sao có thể không biết, hẳn là tông chủ cùng đại trưởng lão hai người trù bị cái gì nên mới không tiết lộ cho bọn hắn.

Tối nay sự tình hiển nhiên là ngoài ý muốn nên mới dẫn tới đại trưởng lão xuất thủ.

Nhưng là đại trưởng lão đột phá kim đan chuyện này sợ không có ẩn dấu được nữa, dù sao đêm nay cá đều lọt lưới!

- “ Đã không có chuyện thì ta trở về trước, phiền mấy vị trưởng lão phân phó đệ tử thu dọn nơi này tàn cục. “

Nói xong Bạch Phong xoay người một mình rời đi.

...

- “ Trúc cơ tu sĩ thủ đoạn quả nhiên khó chơi! “

Tại chứng kiến trúc cơ tu sĩ giao thủ, Dương Tuấn đối với trúc cơ cảnh lại có mới nhận thức.

Không chỉ võ kỹ các loại uy lực cực lớn, tùy thân vậy mà còn đem theo bá đạo bản mệnh pháp khí.

Ban đầu Dương Tuấn vốn cho rằng bản thân đã có thể cùng trúc cơ tu sĩ vật tay, hiện tại suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy bản thân có chút ngây thơ.

Ngươi sức lực lớn, làm sao? Ta trên trời bay đây!

Cái gì, ngươi linh lực hùng hậu? Ta đem bản mệnh linh khí mài chết ngươi!

- “ Hazz, xem ra ta nhất định phải ẩn nhẫn tu luyện, đợi trúc cơ sau đó mới có thể có tự vệ sức lực! “

- “... “

Sóng gió đi qua, một đêm cứ như vậy mà kết thúc.

Sáng sớm, Xích Nhật Môn, Chiến Đao tông các loại đã tề tụ đông đủ tại diễn võ trường.

Đưa tiễn bọn hắn vẫn là vị kia Hà trưởng lão.

Đợi cái gì từ biệt lời nói nói xong, Địch trưởng lão khẽ phất tay, phi chu chớp mắt đã lơ lửng trên diễn võ trường.

Không còn lần đầu bỡ ngỡ, Dương Tuấn đám người từng cái thành thục nhảy lên.

Vút!

Phi chu giống như tên bắn phá không bay lên, gió lốc tung bay, thoáng chốc đã cách xa diễn võ trường.

Đứng tại phi chu mạn thuyền nhìn xuống, Dương Tuấn phát hiện Thanh Vân sơn chân núi một đám người cũng tại lúc này cưỡi tọa kỵ chạy ra, trong đó đa phần đều các loại hình thù kỳ quái dị thú.

Có mọc lên lân giác hắc mã, có hai đầu song song hùng sư cũng có toàn thân bao trùm lân phiến cự lang…

Đội hình xa hoa như vậy, Dương Tuấn suy đoán tám chín phần mười chính là tham gia lần này quan sát tụ hội các đại thế gia.

Nhưng quanh đi quẩn lại, sở hữu phi chu dạng này phi hành linh khí thế gia Dương Tuấn một cái cũng không gặp, điều này khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao lấy đại thế gia tài lực, cho dù đắt đỏ phi chu một cái vẫn có thể cầm tới một chiếc đi.

- “ Chẳng nhẽ còn có loại nào quy tắc ngầm? “

Mặc kệ hắn suy nghĩ, phi chu nhanh chóng biến mất tại bầu trời xanh thẳm, cảnh vật phía dưới theo đó cũng trở nên mơ hồ.

Ngồi tại trên thuyền các cái khác đồng môn đệ tử cũng không có an phận xếp bằng, tất cả đều đang tại xôn xao bàn tán Thanh Vân Tông đêm qua địa chiến, càng nói càng đến hưng phấn.

Dù sao đây chính là trúc cơ cường giả chiến đấu, bọn hắn nhưng là rất hiếm khi gặp được!

Nhưng là không quản đám đệ tử nói gì, làm gì, ngồi tại đầu thuyền Địch trưởng lão vẫn như cũ nhắm mắt định thần, một bộ giống như chuyện gì cũng không quan tâm.

Một bên Dương Tuấn cũng là như vậy, ngoại trừ ban đầu có chút tâm tình quan sát phong cảnh, tiếp sau cái gì cũng không quan tâm, một mực thời gian đều tại xếp bằng tu luyện, hắn hiện tại đã là Luyện Khí chín tầng, chỉ cần đạt tới chín tầng viên mãn liền có tư cách xung kích trúc cơ.

Không bao lâu, phi chu trở về Xích Nhật Môn, tông chủ cùng các vị trưởng lão đích thân đón tiếp.

Biết Xích Nhật Môn đạt được đệ nhị, Tông chủ đám người cũng không có chút thất vọng, ngược lại còn cao hứng không kịp, dù sao bất luận năm nào Thanh Vân Tông đều chiếm đệ nhất, đệ nhị vị trí luôn là xích Nhật Môn cùng Chiến đao tông trong đó tranh đoạt, lần này có thể tranh đến đệ nhị thứ tự nhưng là chuyện tốt.

Tán thưởng một phen sau đó, Dương Tuấn đám người liền được nhường trở về nghỉ ngơi, ngày mai tông môn sẽ vì bọn hắn tổ chức yến tiệc chiêu đãi.

...

Trở về quen thuộc nơi ở, Dương Tuấn bắt đầu tắm rửa các loại thả lỏng một phen, đang lúc hắn chuẩn bị xếp bằng tu luyện lúc, đại môn bất ngờ vang lên ba hồi “Cốc, cốc, cốc” tiếng gõ cửa.

Cũng không có người âm thanh phát ra, Dương hiếu kỳ đem cửa mở, chỉ thấy bên ngoài đứng đấy một vị mặt chuột nam tử.

- “ Vị này sư huynh là? “ Dương Tuấn ngạc nhiên hỏi.

Không có vội trả lời, mặt chuột nam tử một mực quan sát Dương Tuấn, sau đó một lát mới cười một tiếng thâm ý nói:

- “ Ta là Đường Bạch, là Chương trưởng lão thân truyền đệ tử, lần này tới làm phiền Dương sư đệ chính là thay mặt Trương trưởng lão mời sư đệ buổi trưa tới nội vụ đường có chút việc cần bàn bạc. “

Kinh!

Nghe thấy Chương trưởng lão ba chữ, Dương Tuấn trong lòng lộp bộp, một cái không tốt cảm giác nhảy lên.

- “ Kỳ quái, Chương lão đầu kia làm đột nhiên tìm ta, chẳng nhẽ đác phát hiện Chương Hoắc sự tình. “

Nghĩ đến đây Dương Tuấn một lạnh, tuy nhiên bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản cùng kinh hỉ nói:

- “ Chương trưởng lão lời mời, sư đệ làm sao dám từ chối, phiền Đường sư huynh chuyển lời Dương Tuấn nhất định sẽ đúng giờ tới. “

- “ Vậy ta cũng không tiếp tục quấy rầy sư đệ an tĩnh! “

Nói xong, Đường Bạch xoay người rời đi, đợi đối phương thân ảnh khuất khỏi tầm mắt, Dương Tuấn mới đại môn đóng lại.

- “ Đã là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì không tránh khỏi! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.