Lôi Quân

Chương 76: Chương 76: Thu đồ




Cảm nhận được bầu trời mang tới khủng bố áp lực, Đường Côn cùng thiếu niên đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.

Khi thấy một cái cự đại chưởng ấn, do đen trắng hai màu lôi điện ngưng tụ mà thành giáng xuống thì lập tức há miệng mở to mắt khó mà tin tưởng.

- “ Không thể nào! “ Đường Côn hoảng sợ quát lớn.

Hắn không biết từ nơi nào lại đột nhiên bay đến đáng sợ như vậy chưởng ấn.

Bất quá hiện tại chạy trốn đã không kịp, cự chưởng không chỉ tốc độ cực nhanh mà còn đến quá bất ngờ, hắn lúc này chỉ có một con đường có thể chọn chính là ở lại liều mạng chống đỡ, như vậy mới có cơ hội sống sót.

“ Liệt Diễn Trảm! “

Phun ra một giọt tinh huyết thiêu đốt, Đường Côn sắc mặt trắng bệch, đây là lần thứ hai hẳn thiêu đốt tinh huyết, bản nguyên đã chịu tổn thương nghiêm trọng, không chỉ tuổi thọ giảm xuống, nếu không sớm bổ xung kịp thời thì ngay cả căn cơ cũng sẽ bị phá hủy.

Thế nhưng trước mắt tình huống đã không phải do hắn lựa chọn.

- “ Phá cho lão tử! “

Tiểu kiếm phóng lên tận trời, hỏa diễm kéo dài tựa như hỏa long phẫn nộ, nó giương nanh múa vuốt, há miệng rộng ý đồ nuốt chửng cự chưởng.

Bành! Oành!

Tuy nhiên so sánh với hỏa long, cự chưởng lại càng thêm to lớn, càng thêm đáng sợ, vừa va chạm đã trực tiếp đem hỏa long nghiền nát, sau đó đại thế không giảm đánh xuống Đường Côn.

Ầm!

- “ Không! “

Chỉ nghe một tiếng hét thảm không cam lòng vang lên, xong rất nhanh đã im bặt mà ngừng.

Lôi Thần Sơn phía dưới chân núi chấn động, một đạo khổng lồ chưởng ấn hình dạng tại trên mặt đất lưu lại, Đường Côn theo đó cũng bị hủy diệt, ngay cả thi thể cũng không còn, có thể nói là chết không thể chết lại.

Phía xa, chứng kiếm một màn này thiếu niên đã sớm chết lặng.

Một phần là bởi vì cự chưởng đem đến rung động, một phần chính là vui sướng khi bản thân có thể thoát chết tại trong gang tấc, đây rõ ràng là ông trời cũng muốn hắn sống.

Bất quá rất nhanh thiếu niên đã tỉnh táo lại, trong đầu suy nghĩ trôi qua: -” Không được, ta phải sớm rời khỏi nơi này, mặc kệ cự chưởng chủ nhân là vô tình hay cố ý xuất thủ, tại không biết được đối phương mục đích trước đo, rời đi mới là lựa chọn đúng đắn. “

Nghĩ đến đây, thiếu niên lập tức xoay người rời đi, thế nhưng chỉ đi được mấy bước liền đã ngừng lại, trước mặt đường đi vậy đã bị một người nam tử cho ngăn cản.

- “ Vị thiếu niên này, tại sao phải vội vàng rời đi, gặp nhau liền đã là duyên, không bằng ngồi lại nói chuyện một lát làm sao? “ Chắn tại thiếu niên trước mặt Dương Tuấn mỉm cười hòa ái nói.

Ban nãy người xuất thủ đương nhiên chính là hắn, một chưởng kia do m Lôi cùng Dương Lôi kết hợp, cũng chính là m Dương Lôi Pháp sau khi đại thành mới có thể đánh ra một chiêu m Dương hợp nhất.

Kết quả không nghĩ tới, một chiêu này uy lực lại bá đạo như vậy, ngay cả trúc cơ trung kỳ Đường Côn đều bị nháy mắt miểu sát.

Phải biết hắn hiện tại thế nhưng chỉ mới có trúc cơ sơ kỳ tu vi, nếu như là Trúc Cơ hậu kỳ mà nói, nhất chưởng cùng Kim Đan chân nhân so chiêu một hai cùng không phải không thể.

Gặp Dương Tuấn mở miệng nói chuyện, thiếu niên trong lòng khẩn trương lên, bản thân cũng không phải người ngu, vừa nhìn liền biết được trước mặt nam tử khả năng chính là vừa rồi khủng bố cự chưởng chủ nhân, một chưởng kia uy lực thế nhưng vẫn còn khắc sâu trong đại não đây.

Ực!

Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, thiếu nhiên cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, sau đó chắp tay cung kính nói: -” Lê Huyền gặp qua tiền bối, đa tạ tiền bối ban nãy ra tay cứu giúp, không biết tiền bối quý tính đại danh là gì, để Lê Huyền khắc sâu trong lòng, đợi ngày thành tài chắc chắn sẽ cho ngài trả ơn cứu mạng ngày hôm nay. “

- “ Hahaha! “

Nhìn xem thiếu niên ba hoa, Dương Tuấn không nhịn được cười lớn: -” Não bộ không tệ, là một cái làm được việc lớn, đi, trước tìm một chỗ nói chuyện, nơi này không tốt ở lại lâu. “

Dứt lời, không đợi Lê Huyền phản ứng, Dương Tuấn lập tức nắm lấy hắn cổ áo sau đó ngự kiếm bay lên Lôi Thần Sơn trên núi.

Lôi Thần Sơn chân núi cùng bình thường ngọn núi không khác, bất quá khi tới giữa núi khung cảnh liền bắt đầu thay đổi, mặt đất khô cằn, thực vật thưa thớt, khắp nơi đều bị mây đen cùng lôi điện bao lấy, thỉnh thoảng lại có một đạo tia sét đánh xuống đem âm u không gian thắp sáng.

Đây là lần đầu tiên Dương Tuấn đi tới một nơi thế này, bất quá hắn không những không sợ hãi ngược lại còn hưng phấn bởi xung quanh nồng đậm lôi thuộc tính.

- “ Quả nhiên, nơi này chính là ta tu luyện bảo địa! “ Dương Tuấn khẽ lẩm bẩm.

Đối với lôi linh căn như hắn, càng chỗ lôi thuộc tính nồng đậm, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh, có thể nói là làm ít công to.

Tuy nhiên trước mắt càng lên cao, Lôi Thần Sơn lôi điện lại càng đáng sợ cuồng bạo, mặc dù lôi thuộc tính so sánh nồng đậm hơn không ít, nhưng hắn cũng không dám lấn lên quá sâu, bằng không cho dù có thần cấp công pháp cùng lôi linh căn đi nữa cũng sẽ bị vạn đạo thiên lôi bổ chết.

Oành! Đùng!

Tại trong quá trình bay lên, Dương Tuấn tựa như cột thu lôi như vậy, vôi số đạo lôi điện bị hút tới, nhưng là chỉ cần tới gần đều sẽ hắn nội thể thể lôi lực hóa giải, sau đó vận chuyển Lôi Thiên Chiến Quyết liền dễ dàng đem hấp thu lấy.

Một đường cứ như vậy, quá trình này không ngừng lập đi lập lại.

Đợi khi bay tới Lôi Thần ba phần tư độ cao, nơi này lôi điện cường độ đã có chút vượt quá giới hạn.

Bất đắc dĩ Dương Tuấn chỉ có thể miễn cưỡng tìm một chỗ có vách đá cao hạ xuống.

- “ Liền là chỗ này đi! “

Đã quyết định, hắn lập tức khẽ động ý niệm, một thanh phi kiếm từ nhẫn giới chỉ bay ra, sau đó bắt đầu tại trên vách đá không dừng đào khoét, chỉ mất mười phút chưa đến, một tòa kích cỡ không nhỏ sơn động xuất hiện trước mặt.

Tiến vào bên trong, lôi điện cũng không có tiếp tục đánh tới, hắn lúc này mới đem sớm chết lặng Lê Huyền ném xuống.

Một đường đi tới, đối phương bị dọa không nhỏ, nơi này lôi điện quả thực quá mức đáng sợ, bình thường Trúc Cơ tu sĩ nếu không có bảo vật hộ thân sợ rằng chưa đi tới nơi này cũng đã bị lôi điện bổ thành than cốc đi.

Mắt thấy được Dương Tuấn ngự kiếm phi hành, hiển nhiên cũng chỉ là trúc cơ tu vi, liều mạng lên cao như vậy đích thật dọa hắn trái tim nhỏ.

Hiện tại phát hiện đã an toàn, Lê Huyền cũng thở ra một hơi, tuy nhiên vẫn không dám thả lỏng bởi Dương Tuấn vẫn còn đứng bên cạnh đây, kẻ này thế nhưng không biết là thiện hay ác, mặc dù cứu mình nhưng chưa chắc đã có ý tốt, tu tiên thế giới thế nhưng thiện lương hạng người sớm đã gần như tuyệt tích.

- “ Không cần phải khẩn trương, ta cũng không có ý định hại ngươi. “ Bố trí xong một chút cơ bản trận pháp Dương Tuấn quay trở lại nói.

- “ Thất hoàng tử? Đại Việt đế quốc? Được rồi, trước kể một chút ngươi hoàn cảnh đi, ta thế nhưng có thể sẽ giúp được đây. “

Trừng lớn hai mắt, Lê Huyền có chút khó hiểu, kẻ này làm sao đối với chuyện của mình có hứng thú, bất quá đây cũng chẳng có gì cơ mật, kể cho người khác cũng không sao.

- “ Bẩm tiền bối, ta chính chính là Đại Việt đế quốc cửu đại hoàng tử một trong thất hoàng từ… “

Không chút do dự, Lê Huyền bắt đầu cho Dương Tuấn giảng thuật cố sự, nhưng là mỗi khi nhắc lại chuyện cũ, hắn sắc mặt càng lúc càng dữ tợn, khó giữ được bình tĩnh, đặc biệt cặp mắt bên trong đã tràn ngập thù hận.

Dương Tuấn đối với những thứ này cũng thu vào trong mắt, bất quá hắn vẫn im lặng không nói gì.

Một hồi trôi qua, đợi cho đối phương đem cố sự giảng thuật xong, Dương Tuấn cơ bản đã nắm rõ một chút hoàn cảnh.

Thứ nhất chính là Đại Việt đế quốc hoàng đế không lâu trước đó chịu ám sát, thân mang trọng thương, không sống được mấy năm.

Thứ hai chính là hoàng tử tranh đấu, tranh giành thái tử chi vị, trong đó cửu đại hoàng tử bên trong chỉ có bốn người có tiềm năng lớn nhất chính là đại hoàng tử Lê Ứng Long, nhị hoàng tử Lê Văn, tứ hoàng tử Lê Thiên Hùng cùng bát hoàng tử Lê Triều Nguyên.

Bốn người này mặc dù không nói thiên tư hơn người, nhưng mỗi kẻ đằng sau đều có riêng mình đại thế lực chống đỡ.

Như đại hoàng tử Lê Ứng Long, nó mẹ chính là Thất đại tông môn Thượng Nguyên Tông tông chủ nữ nhi, hiện tại Thượng Nguyên Tông cũng trở thành chỗ ủng hộ lớn nhất của đại hoàng tử.

Nhị hoàng tử Lê Văn thế lực cũng không kém, nó mẫu thân chính là cổ lão gia tộc Thương gia người, hiện tại cũng trở thành nhị hoàng tử chỗ chống lưng.

Còn lại tứ hoàng từ Lê Thiên Hùng cùng bát hoàng tử Lê Triều Nguyên, cả hai sau lưng thế lực so sánh kém hơn một chút, tuy nhiên lại được không ít bộ phận văn võ bá quan ủng hộ.

Lê Huyền thân là thất hoàng tử, hắn đối với thái tử chi vị cũng rất có dã tâm, tuy nhiên mẫu thân chỉ là người bình thường, xuất thân thấp kém, không có thế lực chống lưng, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.

Không cam chịu, Lê Huyền sau đó liền không ngừng âm thầm kêu gọi, tìm kiếm thế lực, văn võ bá quan ủng hộ, bất quá dã tâm lại bị tứ hoàng tử Lê Thiên Hùng phát hiện cùng chèn ép, cuối cùng lần này ra ngoài tìm viện trợ thì bị đối phương phái người ám sát nên mới bỏ trốn tới đây.

Hai mắt nhìn chằm chằm đối phương, Dương Tuấn khóe miệng khẽ nhếch lên nói: -” Ngươi có muốn hay không muốn bái ta làm sư? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.