Lôi Quân

Chương 88: Chương 88: Tử lân ưng




Bỏ qua Lê Huyền một chuyện, Dương Tuấn lúc này đã đi ra bên ngoài.

Năm năm trôi qua Lôi Thần Sơn vẫn như vậy phong cảnh, ngoại trừ lôi điện bên ngoài, xung quanh một cành cây ngọn cỏ đều không có.

Bất quá nói đến sinh vật sống, Lôi Thần Sơn thật sự không phải không có.

Nơi này vẫn tồn tại một loại yêu thú gọi là Lôi điểu, bọn chúng trời sinh sở hữu lôi hệ thần thông, đối với lôi điện cực kỳ thân cận.

Bất quá loài này kích cỡ không lớn, thực lực cũng không quá mạnh, con trưởng thành chỉ có hai mét như vậy, thực cao nhất cũng là Luyện khí chín tầng.

Hít thở một chút không khí, Dương Tuấn ánh mắt tập trung nhìn về đỉnh núi.

Hắn tại chỗ đó vẫn như cũ cảm nhận được một cỗ cực kỳ mạnh mẽ khí thức, ít nhất là Kim Đan cảnh.

Đối với tôn thần thần bí bí tồn tại, hắn lòng mang hiếu kỳ không nhỏ.

Năm năm trước, khi bản thân chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ tu vi, hắn không dám mạo hiểm tìm tòi.

Hiện tại đã đột phá Kim Đan, không những vậy, luyện thể phương diện còn có không nhỏ thành tựu.

Dương Tuấn tự tin cho dù là gặp Nguyên Anh cũng có thể an toàn chạy trốn.

Với bản tính cẩn thận, từ trước đến nay, chỉ có chắc chắn sự tình hắn mới làm, nếu có nguy hiểm vậy đừng mong hắn đắn dấn thân đi vào, trừ khi bất đắc dĩ mà thôi.

Tâm niệm khẽ động, nội thể linh nguyên vận chuyển.

Dương Tuấn hai chân chậm rãi nhấc khỏi mặt đất, sau đó rất nhanh liền dứt hẳn, lơ lửng trên không trung.

Kim Đan cảnh, linh nguyên kết lại thành đan, so với trúc cơ hùng hậu hơn không biết bao nhiêu lần, cơ bản đã có thể chèo chống tu sĩ ngự không phi hành, không cần phải mượn nhờ pháp khí.

Thế nhưng Dương Tuấn là lần đầu tiên ngự không phi hành, cho nên hắn không lập tức vội vã bay đi mà ngưng lại trên không trung một lát.

Đợi đã quen thuộc, hắn liền bắt đầu hướng về phía đỉnh núi bay lên.

Oành! Đoàng!

Sấm sét nổ vang, bầu trời không ngừng có lôi điện bổ xuống.

Bất quá khi cách Dương Tuấn một mét phạm vi, tất cả lôi điện đều bị ngăn lại, không thể tiến lên nửa bước.

Bởi Dương Tuấn quanh người không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vòng màu vàng quang tráo.

Đây chính là Bách Luyện Kim thân tu luyện tới đại thành sau đó tự động sinh ra vòng hộ thể, độ cứng rắn không tệ lắm, Kim Đan phía dưới cơ bản khó phá.

Một phút chưa đến, Dương Tuấn đã đi lên tới đỉnh núi.

Bất quá nơi này khắp nơi cơ bản đều đã bị mây đen bao phủ, mắt thường khó mà nhìn thấy hoàn cảnh.

Thần thức tản ra, nháy mắt liền bao phủ cả đỉnh núi.

Ban đầu Luyện Thần thuật đại thành, thần thức cơ bản đã có thể quan sát một dặm, hiện tại đột phá Kim Đan, thần thức lại càng thêm mở rộng, ít nhất cũng có hai dặm như vậy.

Mà Lôi Thần Sơn đỉnh núi cũng không quá lớn, bao phủ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Một hô hấp, 2 hô hấp, 3 hô hấp…

Lôi Thần Sơn đỉnh núi cơ bản đều đã bị Dương Tuấn nắm rõ như lòng bàn tay.

Bất quá đỉnh núi hoàn cảnh cùng phía dưới cũng không có gì khác biệt, khắp nơi hoang vu không cây cỏ, duy nhất chỉ có một chỗ khổng lồ sơn động khiến hắn phải chú ý mà thôi.

Tại đó, hắn cảm nhận được cái kia thần bí mà khủng bố khí tức đầu nguồn.

Giống như là phát giác được Dương Tuấn thần thức tra xét, sơn động bên trong thần bí sinh vật đột nhiên bạo phát khủng bố khí tức, đem hắn thần thức đánh bật trở lại.

Tiếp đến là một tiếng gầm lớn vang lên

Gràoo!

Tiếng gầm rung trời, đem đỉnh núi mây đen đều phải tách ra.

Yêu thú có tính lãnh địa rất cao, cả lôi Thần Sơn đỉnh núi có lẽ sớm đã bị nó coi là lãnh địa, Dương Tuấn tới đây liền tương đương khiêu khích đến nó.

Xong dường như cảm nhận được Dương Tuấn không dễ chọc, cho nên nó trước chỉ gầm lên cảnh cáo.

- “ Muốn đuổi người, không dễ như vậy đâu! “ Dương Tuấn khóe miệng nhếch lên cười nói.

Hắn đã xác định tới đây, đối phương chỉ một tiếng gầm liền muốn đuổi người, đó là không có khả năng.

- “ Để ta trước thử ngươi ngươi một chút thực lực đi. “

Dứt lời, chỉ thấy Dương Tuấn lúc này cánh tay khẽ vung lên, một đạo lôi điện hướng thẳng về phía sơn động phóng tới tới, tốc độ nhanh đến kinh người.

Đạo này lôi điện mặc dù chỉ là tùy ý, thế nhưng Dương Tuấn tự tin cho dù là trúc cơ tu sĩ cũng khó mà đón đỡ.

Ô ô!

Quả nhiên không ngoài Dương Tuấn dự đoán, hắn công kích vừa ra, sơn động bên trong cũng sáng lên một vòng ánh sáng màu tím, tiếp đến một đạo tử sắc lôi điện liền từ bên trong bắn ra cùng màu trắng lôi điện va vào.

Oành!

Tím trắng hai màu lôi điện đối đầu, chỉ giằng co được một lát màu trắng lôi điện đã bị phá hủy.

Sau đó tử sắc lôi điện khí thế khổng giảm hướng về Dương Tuấn bổ tới.

Ông!

Bất quá khi đến Dương Tuấn một mét phạm vi xung quanh liền bị màu vàng quang tráo cản lại.

- “ Không tệ, thực lực chí ít là Kim Đan sơ kỳ! “

Nhìn xem tử sắc lôi điện tiêu tán, Dương Tuấn lẩm bẩm nói.

Vừa rồi công kích, hắn cơ bản đã đoán ra đối phương thực lực, bất quá không hoàn toàn đúng, nhưng hắn có thể khẳng định một điều, thực lực như vậy vẫn chưa đủ để đánh bại bản thân.

Cùng lúc, sau khi phản kích thất bại phía sau, sơn động bên trong sinh vật cũng đã đi ra, lộ ra hình dáng thật sự.

Đó là một con to lớn yêu thú, đầu ưng, mình sư tử, bốn chân như kỳ lân, trên lưng treo lấy một cặp cánh chim, đặc biệt nó toàn thân còn được phủ lấy một bộ lông tím óng mượt, càng làm nổi bật lên vương giả khí thế.

Nhìn xem nó, Dương Tuấn ánh mắt lóe lên tinh quang.

Quá uy vũ đi!

Nếu như có thể đem nó thu phục làm thú cưỡi, vậy quả thật không còn gì bằng.

Một vòng suy nghĩ không tự chủ tại Dương Tuấn trong đầu hiện lên, thú cưỡi, vậy không chỉ là một trợ thủ đắc lực, nó còn giúp tăng lên độ “ đẹp trai “ đây.

- “ Nhân loại, ngươi muốn chết hay sao, dám phá hỏng bản vương giấc ngủ. “ Đột nhiên đầu ưng yêu thúc lúc này mở miệng nói chuyện.

Cùng lúc nó quanh thân một luồng quang mang lóe lên, tiếp đến thân thể nháy liền đã hóa thành một cái cao lớn tráng hán, toàn thân cơ bắp lực lượng, tựa như tượng đồng đúc thành.

Luyện khí yêu thú khai mở trí tuệ, Trúc Cơ yêu thú khai khiếu mở miệng nói tiếng người, Kim Đan yêu thú cơ bản đã có thể hóa hình, bất quá vẫn chưa trọn vẹn, vẫn còn giữ lại một số đặc điểm của bản thể.

Giống như trước mặt đầu ưng yêu thú, mặc dù đã hóa hình thành người, bất quá hai tay hai chân vẫn còn không ít màu tím lân giáp tồn tại.

Mà trong lúc Dương Tuấn quan sát tráng hán, đối phương cũng tại quan sát hắn.

Tráng hán mi tâm nhíu chặt.

Nó vậy mà không nhìn thấu trước mắt nhân loại, bất quá từ sâu bên trong thần hồn lại không ngừng báo động, nhắc nhở kẻ này nhân loại cực kỳ nguy hiểm.

Đối với thần hồn báo động nó không chút nghi ngờ, bởi vì đây chính là yêu thú bẩm sinh đối với nguy hiểm mẫn cảm.

Cho nên phản kích sau đó nó cũng không có tiếp tục tấn công.

Cứ như vậy, Cả hai không ai động thủ, chỉ là đứng yên một chỗ quan sát, không ngừng đánh giá lẫn nhau.

- “ Hahaha! “

Đột nhiên Dương Tuấn cười lớn một tiếng, hắn ánh mắt nhìn chằm chằm lấy tráng hán nói:

- “ Chậc chậc! Đầu ưng tiểu yêu, nhìn ngươi bề ngoài không tệ, rất hợp Dương gia pháp nhãn, có muốn hay không trở thành ta vật cưỡi, cam đoan vinh hoa phú quý hưởng không hết, thế nào! “

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hóa hình yêu thú, nội tâm không chỉ hiếu kỳ, mà ý định bắt làm thú cưỡi cũng đã càng lúc càng lớn,

Không, là nhất định phải có được!

- “ Hahaha! “ Nghe được nhưng lời này, tráng hán thẹn quá hóa giận cười lớn.

Nó sống đã có gần vạn năm, chưa bao giờ gặp kẻ dám tại trước mặt nó tuyên bố muốn bắt bản thân làm thú cưỡi, đây là kẻ thứ nhất, và cũng là nó sỉ nhục lớn nhất.

- “ Nhân loại, đừng có vội ngông cuồng. “

- “ Bất quá bổn vương không phải là cái gì đầu ưng, mà là Tử Lân Ưng, là tiên giới chí cao Bôn Lôi Điểu hậu duệ. “

Tử Lân ưng giận tím mặt nói, đồng thời khi nhắc Bôn Lôi Điểu thì lại không nhịn được tỏ ra kiêu ngạo.

Bôn Lôi Điểu, đây chính là tiên giới chân linh, nghe nói có thể sánh ngang với Long, Phượng tồn tại, không chỉ bản tính hung tàn, nói trời sinh còn chưởng khống lôi đình cực kỳ đáng sợ, ngay cả tiên nhân gặp mặt đều phải tránh xa.

- “ Ừm, không tệ! Như vậy càng xứng làm ta thú cưỡi. “ Dương Tuấn gật gù chậm rãi nói.

- “ Ngươi… “ Tử Lân Ưng suýt chút nữa bị những lời này làm cho tức chết.

Không được, không thể nhịn, đây rõ ràng là đang sỉ nhục huyết thống của nó.

Có câu quân ta càng nhường nhịn, kẻ địch càng lấn tới.

Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị kẻ này nhân loại này ngồi lên đầu, cưỡi lên cổ, đây là điều nó không cho phép.

- “ Bà nội nó! Nhân loại, để hôm nay bổn vương dạy cho ngươi một học, như thế nào là núi cao còn có… tre già măng mọc! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.