Tôi chưa kịp nói hết câu đã nghe tiếng gọi phát ra từ chỗ cánh cửa chính làm cả tôi và mẹ đều im bặt quay mặt nhìn ra.
Một cô gái trẻ trung,xinh đẹp, ăn mặc sành điệu tay cầm một chiếc túi to đang đi vào. Tôi thì ko biết cô ta là ai cả, trông cô ta rất lạ hình như tôi chưa gặp cô ấy một lần nào. Mẹ chồng của tôi vừa nhìn thấy cô ta thì liền thay đổi thái độ đến chóng mặt,khuôn mặt hầm hầm khó chịu khi nãy đã ko còn. Bà vui vẻ đi nhanh lại chỗ cô ta.
_Ngọc Thủy... đi đường có mệt ko con. Mau mau ngồi xuống đây.
_Cháu ko sao đâu ạ.
Bà nắm tay cô gái ấy chỉ vào chiếc ghế sofa, nhìn thấy hai bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác tủi thân, thành ra bao nhiêu lời muốn nói với mẹ chồng của mình tôi đành nuốt ngược vào trong. Quay người đi về phòng để tắm rửa vừa đi được hai bước chân tôi đã nghe tiếng nói của mẹ phía sau..
_Lấy cốc nước ra đây.
Bước chân của tôi dừng lại, miệng chỉ khẽ “vâng “ một tiếng rồi quay người quay trở lại vào bếp, mở tủ lạnh rót hai cốc nước mang ra ngoài.
_Con mời mẹ và chị.
Thủy nhìn tôi cười gật đầu chào, tôi cũng cười gật đầu chào lại cô ấy theo phép lịch sự. Mẹ chồng thì ko thèm liếc mắt nhìn cũng ko thèm “ ừ “ lấy một tiếng, cứ nắm chặt tay Thủy như một người thân lâu ngày gặp lại.
_Cháu càng lớn càng xinh đẹp, thời trang hẳn ra ko như ai kia vừa xấu lại vô dụng.
_Cháu cảm ơn. Mà đây là vợ a Quý phải ko bác.
Nghe câu hỏi của Thủy bà mới quay sang nhìn tôi, thay bằng thái độ vui vẻ khi nói chuyện với Thủy, thì bà lại nhìn tôi hằn học.
_Ừ. Cô còn ko mau vào bếp dọn sẵn thức ăn ra bàn cho tôi đãi khách mà còn đứng đây làm gì.
_Vâng.
Tôi lầm lũi quay mặt đi nhanh vào trong bếp, sóng mũi cũng trở nên cay cay nhưng tuyệt đối tôi ko khóc chỉ là có chút chạnh lòng. Hóa ra, sau bao năm cố gắng, dốc lòng chăm sóc cho mẹ thì bà vẫn ko xem tôi bằng một người dưng.
Tôi thở dài,tiếng thở mang đầy sự mệt mỏi và nặng nề, tôi quay người cho số thức ăn mà mình đã chuẩn bị sẵn ra đĩa rồi bê ra bàn, đang loay hoay thì cảm nhận một vòng tay choàng qua eo khiến tôi giật mình, khi còn chưa kịp quay người lại nhìn đã nghe tiếng nói của Quý.
_Vất vả cho vợ quá.
Tuy trong lòng đang buồn và trống rỗng nhưng nghe câu nói của Quý bỗng dưng lòng tôi như một tảng băng lạnh được một dòng hải lưu ấm nóng chảy qua, nó làm tan chảy tất cả. Tôi mỉm cười lấy tay mình nhẹ nhàng gỡ tay Quý ra khỏi eo mình, quay người lại nhìn ra cửa.
_Nhà đang có khách. Nếu người ta thấy sẽ ko hay.
Quý mặc kệ, ko để ý đến câu nói của tôi cứ thế ôm chặt tôi vào lòng.
_Vợ a thì a ôm có ôm vợ người ta đâu mà lo. Tự nhiên lại muốn ôm vợ thế này.
Nghe Quý nói thế tôi cũng ko động đậy gì nữa,tôi mỉm cười vòng tay qua ôm lấy a, khi ở trọ chúng tôi cũng thường xuyên tình cảm thế này. Nếu ai đó hỏi tôi rằng quãng thời gian cuộc hôn nhân của tôi hạnh phúc nhất là khi nào, ko cần phải suy nghĩ tôi có thể trả lời chắc chắn là những ngày tháng ngắn ngủi khi hai vợ chồng tôi sống với nhau ở căn nhà trọ nhỏ xíu ấy.
Lúc đó, tuy mọi thứ khó khăn nhưng lại thoải mái, muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ ko cần phải nhìn sắc mặt của mẹ chồng mà sống.
“A hèm” tiếng hắng giọng của mẹ chồng tôi ngoài cửa làm cả tôi và Quý giật mình vội buông nhau ra. Nhìn thấy có cả Thủy đứng ở đó, ánh mắt cô ta nhìn tôi lúc này có cái gì đó rất lạ nhưng tôi cũng ko biết chính xác đó là gì chỉ là thấy khác hẳn khi nãy.
Do cả mẹ chồng và Thủy nhìn thấy cho nên tôi có chút xấu hổ, hai gò má cũng vì thế mà nóng bừng và đỏ ửng. Mẹ chồng đi lại kéo chiếc ghế bàn ăn kiểu vùng vằng rồi ngồi xuống.
_Chị đứng đấy nhìn tôi làm gì. Thức ăn dọn hết cả lên bàn chưa.
_Còn vài đĩa nữa thôi mẹ.
_Có mỗi việc dọn thức ăn ra bàn mà cũng chậm chạp, chị định để cho tôi và bé Thủy đói rã ruột ra mới vừa lòng phải ko.
_Thủy ngồi xuống đi em. Để con phụ vợ con cho nhanh.
Quý thấy mẹ to tiếng thì chen vào cắt ngang cơn thịnh nộ sắp bùng nổ của bà. A vừa quay người đưa bàn tay còn chưa kịp chạm vào đĩa thức ăn thì mẹ chồng tôi đã quát.
_Bếp núc là của đàn bà.... Mày để đó cho nó làm, ra mà ngồi nói chuyện với em Thủy này.