Trong lúc thế này bà ko quan tâm đến sự an nguy của tôi và đứa cháu nội sắp chào đời của mình mà lại lo con trai bà sẽ tốn tiền.
Ngồi phía sau xe Quý tâm trạng tôi vừa buồn vừa lo. Cơn đau một lúc kéo đến một nhiều, hai tay giữ chặt vào eo của chồng tôi nói.
_Anh ơi đi nhanh lên em đau quá.
_Thì anh vẫn đang chạy đây. Chạy nhanh quá cho chết à.
Nghe câu nói của Quý tôi chỉ thở dài và ko nói nữa, dùng răng mình cắn chặt vào môi cố gắng chịu cơn đau từ bụng dội đến. Cuối cùng xe cũng dừng trước cổng bệnh viện, tôi đi lại chiếc ghế đá ngồi đợi Quý cho xe vào nhà xe để gửi.
Một lúc sau Quý đi ra a tiến lại dùng tay mình đỡ lấy tôi đi nhanh vào phòng cấp cứu.
_Bác sĩ xem giúp vợ tôi có phải sắp sinh rồi ko.
Vị bác sĩ đang ngồi ở bàn trực nghe thấy vậy thì đứng dậy, ko quên vắt ống nghe qua vai của mình chỉ tay về chiếc giường gần đấy.
_Cho thai phụ nằm lên giường đi.
Quý đỡ tôi lại chiếc giường, vị bác sĩ liền đi đến. A ta vừa khám vừa hỏi.
_Thai được mấy tuần rồi.
Quý nhìn tôi.
_Em mang thai được mấy tuần rồi.
Nghe a hỏi mà tôi thấy chạnh lòng, chồng tôi thật là vô tâm ngay cả vợ mang thai bao lâu cũng ko biết nhưng mà bây giờ ko phải là lúc để trách móc,tôi quay sang nhìn bác sĩ.
_Thai được 37 tuần thưa bác sĩ.
_Chị thấy cơ thể thế nào.
Tuy rất đau nhưng tôi vẫn cố gắng trả lời tất cả câu hỏi của bác sĩ một cách rõ ràng nhất.
_Tôi đang nằm thì cảm giác có nước chảy ra...,nó làm một cái ào....sau đó thì cảm thấy mình đau bụng dữ dội.
Bác sĩ quay sang y tá.
_Đo tim thai và cơn gò cho bệnh nhân.
_Vâng.
Y tá tiến hành đo tin thai và các thứ cho tôi thì đi lại chiếc bàn chỗ bác sĩ đang ngồi.
Cơn đau bụng mỗi lúc một nhiều,nó kéo đến càng lúc càng dữ dội hơn. Đau như thể chết đi sống lại,ai là phụ nữ đã từng trải qua cơn đau chuyển dạ sẽ hiểu được cảm giác của tôi lúc này. Đưa mắt nhìn sang chồng, thấy a đang ngồi trên chiếc ghế dựa vào tường ngủ ngon lành tôi gọi.
_Anh ơi...anh ơi.
Quý đang say ngủ nên ko nghe thấy tiếng tôi gọi vừa đau vừa bực tôi hét to lên
_Quý...
Anh giật mình quay sang tôi.
_Có việc gì mà hét to vậy hả.
_Em gọi a có nghe đâu.
_Gọi có việc gì.
_Em đau quá...a đến hỏi bác sĩ xem thế nào.
_Ai chẳng đẻ mà em cứ làm quá. Đợi tí đi.
Quý đứng dậy mang một bộ mặt ko mấy vui vẻ đi lại chỗ bàn bác sĩ.
_Bác sĩ vợ tôi thế nào rồi. cô ấy đang đau quá.
_Chúng tôi đang làm thủ tục cho vợ anh nhập viện. Tuy thai mới 37 tuần nhưng đã bị vỡ ối cần phải nhập viện theo dõi, nếu sinh được thì sẽ để cho sinh thường ko thì phải mổ bắt con.
_Nghiêm trọng vậy hả bác sĩ.
_Chứ a nghĩ sinh con đơn giản lắm à.
Quý im lặng quay lại chỗ tôi,tôi nhìn thấy chồng đi đến thì hỏi.
_Bác sĩ bảo thế nào rồi anh.
_Bác sĩ bảo nhập viện theo dõi sinh được thì sinh ko thì mổ.
Trong lòng tôi lúc này thật sự rất lo lắng, trong lòng ko ngừng cầu nguyện cho tôi mẹ tròn con vuông. Một lúc sau,y tá đi lại.
_Chị có bảo hiểm ko.
Tôi gật đầu, y tá đưa cho chồng tôi tờ giấy.
_Anh cầm lấy cái này đi đóng tạm ứng. Đưa bảo hiểm của thai phụ cho tôi.
Quý quay sang hỏi tôi.
_Bảo hiểm của em để đâu
_Em để ở trong giỏ đấy.
Tìm kiếm một lúc Quý cũng thấy được thẻ bảo hiểm của tôi, a đưa cho y tá rồi đi ra quầy đóng tạm ứng. Nằm trên giường cơn đau mỗi lúc kéo đến càng dữ dội hơn, tôi cố gắng cắn chặt răng vào môi mình, tay nắm thanh sắt của chiếc giường bệnh, gồng mình chịu đựng cơn đau.
Một lúc nữa, Quý quay lại tay cầm theo phiếu tạm ứng đưa cho y tá rồi đi lại chỗ tôi vì đau quá nên tôi ko thể đợi nữa liền nói với Quý.
_A hỏi bác sĩ còn lâu nữa ko. Em đau quá rồi ko chịu nổi nữa.
_Cố gắng chịu một tí chắc cũng sắp xong rồi.
Vừa nói đến đây thì y tá cũng đứng dậy gọi.
_Người nhà đưa thai phụ Nguyễn Như Quỳnh đi theo tôi.
Quý đứng dậy nhìn y tá “ vâng “ một tiếng rồi đi lại đưa tay đỡ lấy tôi. Tôi vì đau quá mà ko sao đứng thẳng được.
_Anh hỏi y tá mượn xe lăn được ko. Em ko đi nổi đau.
_Vậy ngồi xuống đợi a tí.
Tôi ngồi xuống giường, Quý đi lại chỗ y tá.
_Vợ tôi đau quá ko đi nổi cô có thể cho tôi mượn xe lăn được ko.
_Đợi tí.
Một lúc sau y tá đẩy ra một chiếc xe lăn đưa cho Quý. A đẩy nó lại chỗ tôi.
_Em ngồi lên đi.
Tôi cố gắng chống tay xuống giường đứng dậy, đi lại ngồi vào chiếc xe lăn. Đặt giỏ đồ lên đùi của tôi sau đó Quý đẩy tôi đi theo phía sau cô y tá. Chúng tôi vào thang máy để lên khoa sản. Sau khi bàn giao hồ sơ cho khoa thì y tá rời đi. Một lúc sau y tá của khoa từ trong phòng sinh đi ra gọi.
_Thai phụ Nguyễn Như Quỳnh đâu.
_Tôi đây ạ.
_Vào phòng cho chúng tôi kiểm tra.
Đặt chiếc giỏ xuống sàn tôi đứng dậy cô gắng đi vào trong phòng cho bác sĩ kiểm tra. Sau một hồi đo điện tim và kiểm tra các thứ bác sĩ nhìn tôi.
_Em đi với ai.
_Em đi với chồng của em.
Bác sĩ quay sang y tá bảo.
_E đi ra gọi chồng của bệnh nhân vào đây.
_Vâng.
Y tá rời khỏi phòng,trong lòng tôi rất lo lắng ko biết có chuyện gì mà y tá lại phải gặp chồng của mình. Tôi nhìn bác sĩ hỏi.
_Em...em bị gì nghiêm trọng lắm hả bác sĩ.
_Ko có gì nghiêm trọng cả, em cứ thoải mái đi. Chỉ là nước ối trong người em đã vỡ mà tử cung chưa mở nên khả năng là sẽ phải mổ lấy thai.
Trong đầu tôi lại văng vẳng tiếng chồng tôi nói khi nãy “ con cứ để nó sinh thường đừng có động cái là mổ lại tốn kém” tôi nhìn bác sĩ hỏi.
_Cho em sinh thường ko được hả bác sĩ.
_Em chưa mở phân nào thì làm sao sinh thường được. Bây giờ nhiều người cũng sinh mổ mà,ko phải lo lắng đâu.
Vừa nói đến đây thì y tá cũng vừa vào.
_Chồng thai phụ vào rồi bác sĩ.
_Mời a ta qua phòng bên cạnh
_Vâng.
Bác sĩ đứng dậy đi sang phòng bên cạnh để nói chuyện với Quý. Tôi nằm trong phòng, vừa sợ vừa lo lắng ko biết làm gì khác là đặt tay lên bụng của mình cầu nguyện cho con của tôi chào đời được khỏe mạnh.