Âu Dương Dị,
cậu còn nói lắm hơn cả bố mình!
“Con về rồi ạ!”
Sẩm tối, Thu Hạ Hạ buồn bã trở về nhà.
Kế hoạch “cưa cẩm” Âu Dương Dị của cô cảm thấy vô cùng chán nản.
“Hạ Hạ, sao rồi? Giọng con làm sao mà nghe chẳng có chút thần khí gì
cả thế hả?” Mẹ cô đang ở trong bếp tay cầm dầu lạc, tay cầm bàn sản bỗng thò đầu ra hỏi han với vẻ quan tâm.
Ông Thu đang đọc báo ở trong phòng khách cũng ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, nhìn con gái.
“Không có gì ạ! Chỉ là con ở trường gặp mấy chuyện không vui thôi ạ. Bố
mẹ đừng lo, qua mấy ngày nữa là không sao đâu!” Thu Hạ Hạ chán nản đi
tới trước ghế sofa, vứt ba lô vào một góc.
“Không có chuyện gì thì tốt! Con lớn rồi, có rất nhiều việc phải tự
mình học cách xử lý.” Mẹ cô nói xong lại chú tâm vào việc nấu ăn.
Thu Hạ Hạ ngồi bên cạnh bố, mắt nhìn vào tờ báo trong tay ông: “Bố
đang đọc cái gì thế ạ? Không phải là đang xem tin tức lá cải về mấy cô
minh tinh xinh đẹp đấy chứ?”.
Bố cô cuộc tròn tờ báo gõ vào đầu cô, cười chảy cả nước mắt rồi mắng: “Con nha đầu thối này, chỉ có nói hồ đồ không à! Bố già ngần này tuổi
rồi còn đưa bố ra làm trò cười.”
“Già đâu mà già ạ! Bố vẫn trẻ chán! Bố ơi, dạo này có tin tức gì mới hả bố?” Thu Hạ Hạ tiện tay lấy tờ báo trên đầu, mở ra đọc.
“Báo đưa tin là có một tên sát nhân rất tàn bạo đã đến thành phố Mộng Hoan của chúng ta. Mục tiêu của tên sát nhân đó là nhắm vào những nữ
sinh hay đi về muộn. Hắn thường bắt họ đưa tới công viên, sau khi đánh
đập một hồi thì giết chết. Người ta cũng nói rằng tên sát nhân này đã
giết 8 nữ sinh rồi, ba trong số đó là học sinh cấp hai, năm người còn
lại là học sinh cấp ba. Hạ Hạ, sau này con ra ngoài muộn thì phải cẩn
thận một chút.” Bố cô không quên cảnh báo.
“Vâng. Con biết rồi! Nhưng tên sát nhân này đúng là đồ biến thái! Mấy cô bé học sinh ấy không thù không oán với hắn, tại sao hắn lại bắt bớ
đánh đập người ta? Cuối cùng lại còn giết người ta nữa! Nghĩ đến tên sát nhân đó đang lẩn trốn tại thành phố Mộng Hoan xinh đẹp của chúng ta là
con cảm thấy rất kinh sợ.” Thu Hạ Hạ xoa xoa hai cánh tay đang thi nhau
nổi da gà.
“Vì thế buổi tối nếu không cần thiết phải ra ngoài thì con cố gắng
đừng đi, trong trường hợp phải đi thì phải tìm ai đó đi cùng. Trên báo
còn nói tên sát nhân ấy rất kỳ lạ, mỗi lần gây án xong, hắn đều để lại
một chiếc huy hiệu bằng đồng trên thi thể nạn nhân.”
Huy hiệu bằng đồng? Một đoạn ký ức chợt chầm chậm lướt qua trong đầu
Thu Hạ Hạ, mặt cắt không còn giọt máu, tay cô không ngừng run lên lật
bên ngoài tờ báo, tiếng cô cũng run run hỏi bố: “Bố, mẩu tin… đó… nằm… ở đâu?”.
Bố cô cầm tờ báo, giở đến bài báo có ảnh và bài viết mẩu tin đó, chỉ cho con gái xem: “Đây, là bài báo này đây.”
Ánh mắt nhìn theo hướng bài báo bố chỉ, trong lòng Thu Hạ Hạ bất an
như thể có hàng vạn con ngựa đang chạy loạn lên. Nhưng khi mắt cô nhìn
thấy ảnh chiếc huy hiệu to bằng đồng đó thì tay cô và trong lòng cô
không còn run rẩy nữa.
“Ăn cơm thôi!” Tiếng mẹ cô trong bếp vang lên.
“Hạ Hạ, chúng ta đi ăn cơm đi con!” Ông Thu kéo tay cô, vừa chạm vào
tay cô thì đột nhiên dừng lại, ông nhìn con gái với ánh mắt hoảng hốt:
“Hạ Hạ, sao tay con lạnh vậy? Sắc mặt tại sao lại trắng bệch ra thế
này?”.
Hạ Hạ mặt trắng bệch, không nói, mắt lộ rõ vẻ bàng hoàng nhìn vào ảnh trong bài báo, toàn thân lạnh toát.
Chiếc huy hiệu bằng đồng, bên trong có in hình trăng tròn, phía trên
khắc hình cái liềm, đuôi liềm khắc một chữ “tử” màu đỏ thẫm của máu.
Vì mẩu tin tức đáng sợ đó, Thu Hạ Hạ không hề cảm thấy ngon miệng
trước bàn thức ăn đầy ắp các món cao lương mỹ vị ngon lành, vì thế cô và vội mấy miếng cơm trắng rồi lấy cớ giảm cân lỉnh vào trong phòng.
“Con gầy giơ xương rồi còn bày đặt giảm cân cái nỗi gì hả? Lẽ nào con muốn đi làm diễn viên đóng vai Bạch Cốt Tinh?”.
Tiếng đai đi đai lại của mẹ cô cứ như âm thanh của ma quỷ xuyên thủng tai văng vẳng theo cô khiến cô sợ hãi đóng sập cửa rồi khóa trái để
thoát khỏi âm thanh ấy.
Sau khi bình tĩnh lại, bài báo và hình ảnh của mẩu tin trên báo lại xuất hiện trong đầu Thu Hạ Hạ. Cô sợ hãi, liên tục so vai rụt cổ, hít thở
sâu sau đó tay run rẩy gọi điện cho bạn chí cốt.
“Nhã Tuyên, cậu có xem báo mới hôm nay không?”. Đầu dây bên kia
thông, Thu Hạ Hạ lập tức hỏi không cần biết người nghe có phải là Trương Nhã Tuyên hay không.
“Có! Hạ Hạ, giọng cậu hôm nay nghe kỳ lạ thế, có phải có chuyện gì không?”. May mắn thay, người nghe điện là Trương Nhã Tuyên.
“Nhã Tuyên, cậu có đọc bài báo viết về tên sát nhân và chiếc huy hiệu bằng đồng không?” Thu Hạ Hạ hỏi mà không ngừng run rẩy.
“Có! Mẩu tin trang nhất, quan trọng như thế, mình chắc chắn là phải đọc rồi.”
“Nhã Tuyên… Cái huy hiệu bằng đồng đó, mình có từng nhìn thấy… Mình… mình có nhìn thấy nó ở ngoài đời thật.”
“Hả?” Tiếng kêu kinh ngạc của Trương Nhã Tuyên ở đầu dây bên kia, sau đó là tiếng hỏi gấp gáp: “Cậu nhìn thấy ở đâu?”.
“Mình…” Thu Hạ Hạ do dự một giây rồi nói ra hết những lo nghĩ trong
lòng: “Hôm nay lúc đưa “chiến thư” cho Âu Dương Dị, mình nhìn thấy trong ngăn bàn của cậu ta… Nhã Tuyên… cậu nói thử xem có khi nào Âu Dương Dị
chính là tên sát nhân đó?”.
Đầu bên kia im lặng vài giây, Thu Hạ Hạ chờ mãi đâm phát hoảng liền
hỏi: “Nhã Tuyên, tại sao cậu không nói gì? Có chuyện gì sao?”.
“Hạ Hạ!”, vài giây im lặng trôi qua, Trương Nhã Tuyên bắt đầu nói: “Cậu có chắc chính là cái huy hiệu đó không?”.
“Mình chắc chắn!” Thu Hạ Hạ trả lời không chút do dự.
“Cũng chắc chắn là ngăn kéo của Âu Dương Dị?”
“Chắc chắn 100%!”
Bên kia lại im lặng, một lúc sau, Thu Hạ Hạ mới nghe thấy tiếng của
Trương Nhã Tuyên: “Mình nghĩ chuyện này tốt nhất là gọi cả nhóm mình
đến, mọi người cùng nhau thảo luận. Hạ Hạ, cậu thấy thế có được không?”.
Đến cái lúc này rồi còn có thể không được ư?
Sát cửa sổ trong cửa hàng kem có tên Mãng Quả Đa Đa (Tên gọi này cũng chỉ một loại sữa chua uống có thêm xoài – ND), ngồi vây xung quanh một
chiếc bàn là bốn cô gái trẻ trung xinh đẹp đang chụm đầu lại với nhau.
Sau khi nghe ngóng tỉ mỉ, một lát sau, bốn cái đầu tách ra, mỗi người
mang mỗi vẻ mặt khác nhau.
“Cool! Một kẻ giết người rất có cá tính! Nếu đó thực sự là Âu Dương
Dị thì mình còn muốn được chụp ảnh cùng cậu ta nữa cơ!” Đoạn Khanh Nhi
thốt lên với khuôn mặt và ánh mắt lộ đầy vẻ ngưỡng mộ.
Lạc Phán Phán tát nhẹ lên má Đoạn Khanh Nhi, “Đoạn cô nương, cái tên
sát nhân đó, không phải là các anh chàng sát thủ đẹp trai, lạnh lùng
trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn đâu, OK?”.
Trương Nhã Tuyên lí trí đưa ra suy nghĩ và ý kiến của cô, “Mình nghĩ,
nếu Âu Dương Dị chính là tên sát nhân ấy thì Hạ Hạ, tốt nhất là cậu bỏ
ngay kế hoạch lần này đi rồi sau đó gặp gỡ, tiếp xúc với cậu ta ít thôi, sự an toàn của bản thân rất quan trọng.”
Thu Hạ Hạ mặt mày đau khổ: “Nhưng mình đã đưa “chiến thư” cho cậu ta
rồi, hẹn cậu ta 8 giờ tối nay ở bên đài phun nước trong công viên Thủy
Tinh chờ mình.”
“Thế cậu vẫn muốn đi phải không?” Đoạn Khanh Nhi nghiêng đầu nhìn Thu Hạ Hạ vẻ quan tâm.
“Mình cũng không biết nữa!” Thu Hạ Hạ không ngừng tỏ ra khổ sở.
“Mình nghĩ tốt nhất là đi gặp. Các cậu thử nghĩ xem, bây giờ cũng
không chắc Âu Dương Dị có phải là tên sát nhân đó không? Hoặc nếu Âu
Dương Dị đúng là tên sát nhân thì chẳng phải những học sinh nữ trường
mình đang gặp nguy hiểm sao? Mình nghĩ nếu có thể, tốt nhất là nên điều
tra rõ ràng xem Âu Dương Dị có phải chính là tên sát nhân đó hay không.
Mình thấy chúng ta không nên bàn lùi nữa, nhóm mình thành lập ra không
phải để bảo vệ chính nghĩa hay sao?” Lạc Phán Phán đưa ra ý kiến của
mình.
Ba người còn lại im lặng một lát, sau đó Trương Nhã Tuyên cất lời: “Mình đồng ý với Phán Phán.”
Đoạn Khanh Nhi cũng gật đầu: “Mình cũng đồng ý.”
Tiếp dó ánh mắt mọi người dừng lại ở Thu Hạ Hạ, mấy cô cùng đồng thanh hỏi: “Hạ Hạ, ý cậu thế nào?”.
Thu Hạ Hạ nhìn mọi người đang nhìn mình, nghĩ một chút rồi cũng gật
đầu: “Mình cũng đồng ý. Thế bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút cho cuộc
hẹn, còn không đầy một tiếng nữa là 8 giờ rồi.”
“OK!” Lạc Phán Phán gật đầu rồi thận trọng nói: “Mấy người chúng ta
cũng đi chuẩn bị chút đồ phòng vệ, lát nữa bọn mình sẽ đứng cách cậu
không xa để bảo vệ cho cậu.”
“Được! Vậy mỗi người chúng ta cũng nên tự chuẩn bị một chút!” Bốn cô cùng đứng dậy rất ăn ý.
Gió buổi tối hiu hiu, trời đầy sao lấp lánh, tiếng côn trùng kêu rả
rích từ trong đám cỏ. Ánh trăng sáng, trong như thủy ngân mềm mại tựa
tấm lụa sa-tin tràn ngập khắp công viên, chiếu sáng đài phun nước ở
trung tâm công viên. Dòng nước phun ra từ đài phun như những giọt pha lê lấp lánh, nhảy múa trong không trung rồi rơi xuống như những nàng tiên
xinh đẹp giáng trần, phát ra những thanh âm tí ta tí tách ở đáy hồ.
Ở trước đài phun nước, một cô gái xinh xắn đứng cạnh chàng trai khôi
ngô tuấn tú, một dòng sông trăng ngập tràn soi sáng hai người, soi tỏ
gương mặt thánh thiện của họ.
“Âu Dương Dị, cậu nhất định không thể hẹn hò với mình sao? Mình bảo
đảm sẽ không giống như đám con gái hay quấn lấy, gây phiền nhiễu cho cậu đâu. Chỉ cần Chung Ngọc Thanh nói một câu xin lỗi, mình sẽ chia tay cậu ngay tức khắc! Mình bảo đảm khi cậu hẹn hò với mình, cậu sẽ không phải
chịu bất cứ tổn thất nào!” Cô gái cất tiếng nói, âm thanh nhẹ như gió
thoảng trong đêm tối.
“Nhưng hẹn hò cùng cậu thì mình cũng chẳng có lợi gì, có đúng vậy
không?” Âu Dương Dị cười dịu dàng, cậu cười, mắt cậu cũng cười. Nhưng
Thu Hạ Hạ bị ám ảnh bởi bài báo nên nụ cười dịu dàng đó biến thành nụ
cười toan tính, quỷ quyệt. Cô không thể không nghĩ tới chiếc huy hiệu
bằng đồng đó, cái huy hiệu đó sau này sẽ tự động ở trên thi thể cô gái
bị đánh đập rồi bị giết chết. Cô kìm nén một cơn rùng mình, sau đó nhìn
Âu Dương Dị với ánh mắt phòng vệ, một tay nắm cổ áo, một tay nắm chặt
bình xịt phòng kẻ xấu ở trong túi, giọng run rẩy hỏi: “Cậu… cậu cần cái
gì… cái gì có lợi?”.
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô, Âu Dương Dị cười rất vui vẻ: “Cậu yên tâm! Mình không có hứng thú với Thái Bình Công Chúa.”
“Âu Dương Dị, có phải là cậu tìm…” Tâm trạng thất thường của Thu Hạ
Hạ khiến cô xúc động thốt ra nửa chừng rồi im bặt bởi vì hai chữ “sát
nhân” lại vừa thoáng qua trong tâm trí cô.
“Gì cơ?” Nụ cười trong mắt Âu Dương Dị tắt dần, tối nay cô ấy có vẻ rất kỳ lạ.
“Ơ … không … không có gì …” Thu Hạ Hạ vội vàng lắc đầu, xua tay cười
giả ngốc sau đó đổi chủ đề: “Này… Âu Dương Dị, cậu có thể nói lý do cậu
không muốn hẹn hò với mình không?”. Mắt cô thì nhìn Âu Dương Dị nhưng
trong đầu lại nghĩ đến tên sát nhân mà báo chí đã đưa tin. Càng cố ép
bản thân không nghĩ nữa thì những câu chữ trong bài báo ấy lại càng hiện ra trong đầu cô. Đặc biệt là chiếc huy hiệu bằng đồng lúc ẩn lúc hiện
trong tâm trí như thể nó sợ cô quên mất nó không bằng.
“Không thể!” Cậu trả lời rất thẳng thừng.
“Ờ… Thế thôi vậy…” Tiếp theo phải nói gì đây? Ánh mắt cầu cứu “chi
viện” của Thu Hạ Hạ nhìn về phía vườn hoa cách đài phun nước không xa.
Âu Dương Dị cũng nhìn theo hướng cô vừa nhìn, thấy kỳ lạ liền hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”.
Thu Hạ Hạ sợ quá liền thu ánh nhìn lại, hoảng hốt lắc đầu: “Không có! Không có! Mình không nhìn gì hết!”.
Không có mới lạ! Âu Dương Dị nhìn biểu hiện khả nghi của cô sau đó
lại nhìn về phía vườn hoa, rồi lại quay lại nhìn Thu Hạ Hạ, chau mày
quan tâm hỏi: “Hạ Hạ, có phải có chuyện gì đúng không?”.
Trong đầu Thu Hạ Hạ chỉ toàn nghĩ đến tên sát nhân và huy hiệu bằng
đồng, đầu cô cúi thấp, không ngừng lắc mà không để ý thấy ngữ khí quan
tâm và sự lo lắng trong mắt Âu Dương Dị.
“Hạ Hạ, nhìn mình này.” Âu Dương Dị đặt đầy đặn của mình lên vai cô.
Một cảm giác ấm áp từ trong lòng cậu truyền tới trái tim cô, cô ngẩng mặt lên nhìn vẻ tươi trẻ, sinh động còn sáng hơn cả ánh trăng của cậu.
Gió thổi làm bay mái tóc dài của cô, hàng vạn sợi đen tuyền tuôn chảy
như từng đợt sóng tuôn trên dòng suối trăng.
Mắt cậu nhìn xuống, ánh mắt ấm áp nhìn cô, đôi mắt đen láy trong màn đêm ánh lên những tia sáng khác thường. Ánh mắt chảy ngầm bên trong như
những đợt sóng dịu dàng hơn cả ánh trăng. Những cơn gió đêm thổi bay làn tóc mái mềm mại, làm lộ vầng trán cao của cậu. Dưới ánh trăng, gương
mặt cậu tỏa ra ánh hào quang, thần thái giống như thiên thần.
“Hạ Hạ, thực ra chúng ta không thể hẹn hò nhưng vẫn có thể làm bạn. Cậu có tâm sự gì có thể kể cho mình.”
Giọng cậu nhẹ nhàng, ấm áp theo gió lướt bên tai cô. Cô say mê ngắm
cậu, trong suy nghĩ của cô, ngoài người con trai có khuôn mặt anh tuấn
và nụ cười ấm áp này ra, tên sát nhân hay huy hiệu bằng đồng gì đó đều
đã bay đến nơi cách xa hàng ngàn hàng vạn dặm rồi.
Ánh mắt cậu bỗng dịu dàng lạ thường, bàn tay đầy đặn và có hậu nhẹ nhàng chạm lên những sợi tóc mềm mượt của cô…
Bỗng nhiên âm thanh của cành, lá cây rung dữ dội vang lên từ phía cây dây leo mọc giữa vườn hoa
Thu Hạ Hạ giật mình, lập tức nhảy ra cách Âu Dương Dị ba bước, mắt vô thức nhìn về phía vườn hoa, má đỏ bừng.
Âu Dương Dị cũng nhìn về phía vườn hoa sau đó nhìn sang Thu Hạ Hạ ánh mắt nghì ngờ: “Lại cái gì nữa thế?”.
Tựa hồ như Âu Dương Dị vừa thốt lên thì Thu Hạ Hạ nói ngay: “Hình như… hình như là trời nổi gió rồi…”.
“Bên đó có cái gì vậy nhỉ?” Âu Dương Dị lại nhìn về phía vườn hoa.
“Tuyệt đối không có gì! Thật sự là không có gì!” Ngữ khí lập cập của
cô khiến cho Âu Dương Dị không nén nổi phải nhìn vào mắt cô.
Không có gì mới là lạ!
Trong vườn hoa, ba cô gái nấp dưới cây hoa dây leo, một cô trong số
đó bị hai cô còn lại ép “dẹt lét” giống như cái bánh kẹp kem. Trên đám
cỏ ở xung quanh rải đầy những là “dụng cụ phòng kẻ xấu” lấy trộm từ nhà
mang ra đây như: chổi, chảo, gậy lau sàn và đến cả dép lê cũng được
trưng dụng nốt.
“Đoạn Khanh Nhi! Không phải đã bảo cậu đừng động đậy nữa hay sao?”
Đứng cạnh Đoạn Khanh Nhi, Lạc Phán Phán che miệng Khanh Nhi, hạ giọng
trách móc, “Đừng có động đậy! Và cũng đừng gây ra tiếng động gì nữa đấy! Biết chưa hử?”.
Đoạn Khanh Nhi gật đầu một cách khó khăn.
Nói đến đây, Lạc Phán Phán mới buông tay, bọn họ lại tiếp tục quan sát hai người đang đứng trước đài phun nước.
“Âu Dương Dị, nếu chúng mình làm bạn thì cậu sẽ giúp mình có phải
không? Thì là sự giúp đỡ giữa những người bạn với nhau ấy, chờ đến lúc
Chung Ngọc Thanh nói xin lỗi, chúng mình lại trở về với tư cách bạn bè,
có được không?” Thu Hạ Hạ sợ Âu Dương Dị phát hiện ra các bạn cô đang
nấp trong vườn hoa, vội vàng kéo tay áo của cậu rồi nói to chuyển chủ đề nhằm đánh lạc hướng cậu.
Âu Dương Dị lúc này mọi sự chú ý đều tập trung vào cánh tay đang kéo
tay áo cậu, rồi dứt khoát từ chối lời đề nghị của cô: “Không được.”
“Tại sao? Không phải cậu nói là chúng ta có thể làm bạn sao?” Thu Hạ Hạ
hỏi với vẻ không hài lòng, tên sát nhân cũng tạm thời biến mất khỏi suy
nghĩ của cô.
Nụ cười dịu dàng trên môi Âu Dương Dị nhạt dần, nỗi buồn từ đáy mắt
cậu thoáng qua, một tiếng thở dài nhẹ tựa không khẽ thốt ra từ miệng
cậu, không đợi Thu Hạ Hạ nghe được thì đã bị gió thổi bay đi mất. Cậu
nhìn thẳng vào cô, nói nghiêm túc: “Việc kết bạn và đồng ý giúp đỡ là
hai việc hoàn toàn khác nhau. Mình không muốn gặp phiền phức.”
Thu Hạ Hạ ngẩn người khi nhìn thấy thần sắc không giống ngày thường
của cậu. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của cậu ấy là thế nào? Không
phải cậu ấy vừa thở dài sao? Đâu mới là con người thật của cậu ta?
“Bốp!”
Thu Hạ Hạ còn chưa thoát ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ thì lại có âm thanh vang lên từ phía vườn hoa.
“Có cái gì ở đó vậy nhỉ?” Âu Dương Dị quay đầu nhìn.
Thu Hạ Hạ sợ xanh mắt mèo, đưa tay xoay đầu Âu Dương Dị quay lại: “À! Chắc là có con côn trùng ở trên lá cây rơi xuống đất đấy.”
“Con côn trùng to đùng ấy nhỉ…”
“Đúng! Đúng! Ha ha!” Thu Hạ Hạ được thể “cười hôi”, trong lòng thầm
rủa mấy cô bạn: Mấy đứa nha đầu thối đáng chết này đến để bảo vệ cô hay
là đến để gây thêm rắc rối cho cô nữa không biết?
Trong vườn hoa, mấy đứa “nha đầu thối đáng chết” bị Thu Hạ Hạ rủa
thầm cũng đang bâu lại, trợn mắt mắng Đoạn Khanh Nhi: “Cậu sao thế hả?
Không phải đã nói là cẩn thận một chút, đừng có gây tiếng động gì rồi
hay sao hả?”.
“Muỗi nó cắn mình!” Đoạn Khanh Nhi càu nhàu, “Đương nhiên là mình
phải đập chết nó chứ! Các cậu nghĩ mà xem, muỗi là loài động vật ác ôn
thích truyền bệnh! Nói có sách mách có chứng, mỗi năm có 700 triệu người bị nhiễm các bệnh do muỗi truyền. Cứ 17 người thì có 1 người bị nhiễm
bệnh truyền nhiễm do muỗi đốt. Các cậu thấy đấy, mình “cute” thế này,
lại còn quyến rũ cho nên bị con muỗi…”.
“Im ngay! Nếu không muốn bị dán băng dính!”
Ánh mắt của ba cô lại đổ dồn vào hai con người đang đứng trước đài phun nước.
“Da cậu cũng không đến nỗi nào nhỉ?”
“Gì cơ?” Thu Hạ Hạ nhất thời không hiểu tại sao Âu Dương Dị đang từ chuyện côn trùng lại nhảy sang chuyện da dẻ.
Âu Dương Dị khẽ liếc mắt nhìn bàn tay đang ôm má mình, tinh nghịch
chế giễu: “Mình thấy tay của cậu hình như rất thích mặt mình, cứ như
không thể nào rời xa được.”
Thu Hạ Hạ sững người, lập tức nhảy xa ra ba bước, hai má đỏ rực.
“Âu Dương Dị…”
Thu Hạ Hạ vừa định nói điều gì đó thì bị Âu Dương Dị ngắt lời: “Mình không thể đồng ý làm bạn trai của cậu, cậu nên về nhà đi!”.
“Mình không thể bỏ cuộc đâu! Mình sẽ quấy nhiễu khiến cậu chịu không
nổi, cho đến khi cậu gật đầu đồng ý hẹn hò với mình!” Thu Hạ Hạ cứng
đầu, nói chắc như đinh đóng cột.
Âu Dương Dị cười mỉm rồi nói: “Tùy cậu! Có cần mình đưa cậu về nhà không?”.
“Không cần!”
Sau khi nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Âu Dương Dị khi thấy phản ứng có phần hơi kịch liệt vừa rồi của mình, Thu Hạ Hạ mới giật mình liền
nhanh chóng chống chế, “Nhà mình gần thôi, mình tự về là được rồi.” Gần
cái gì mà gần! Từ nhà cô đến chỗ này túc tắc cũng phải đến 3 cây số. Nói cho cùng thì cô sợ cậu chính là tên sát nhân, sợ trên đường về nhà sẽ
lôi cô vào một con hẻm tối nào đó, “rắc” một cái giải quyết xong cô. Rồi ngày mai cô sẽ được cái vinh hạnh lên trang tin “hot”, đồng thời trên
thế giới này sẽ mất đi “một thiếu nữ xinh đẹp như nụ hoa đang chúm chím
nở” theo cách nói của cô. Một nguyên nhân nữa là còn mấy tên nha đầu
trong vườn hoa được việc thì chẳng thấy đâu, chứ hỏng việc thì cầm chắc
rồi. Cô tuyệt đối không thể không còn chút nghĩa khí nào mà đi được!
“Vậy mình về trước đây! Cậu về thì cẩn thận một chút.”
“Ừ! Ừ! Bye bye!!” Thu Hạ Hạ giơ tay chào tạm biệt cậu.
Âu Dương Dị quay người toan bước đi, bỗng nhiên…
“Hắt xì…”
Âu Dương Dị dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía vườn hoa.
Thu Hạ Hạ hoảng hốt, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía vườn hoa rồi chuyển
sang nhìn Âu Dương Dị, nhận tranh trước khi đưa mình vào chỗ chết: “Ơ! … Là mình hắt hơi…”.
Âu Dương Dị nghi ngờ nhìn Thu Hạ Hạ một cái rồi nhằm thẳng vườn hoa mà tiến không chút do dự.
“Âu Dương Dị!” Thu Hạ Hạ sợ hãi lớn tiếng gọi.
Âu Dương Dị dừng bước, quay đầu nhìn vẻ hoảng loạn của Thu Hạ Hạ rồi tiến về phía vườn hoa không chút do dự.
Ba cô nương ở trong vườn hoa cũng sợ đến nỗi thần sắc xinh đẹp chạy
đi đâu mất cả, vừa thở vừa nhìn đôi giày hiệu Nike đứng trước vườn hoa,
hai cánh tay dài bạt những cành cây dây leo trong khu vườn…
“Các bạn học sinh thân mến! Xin hỏi ai có thể giải thích một chút là các cậu đang làm cái gì thế?” Giọng của Âu Dương Dị nhỏ nhẹ, dịu dàng.
Trong đêm tối cứ ngỡ là sự yên lặng trước khi ác quỷ trở mặt.
Các cô đều thở hổn hển. Ba cô ở trong vườn hoa càng sợ hãi đến mức lăm
lăm trong tay “vũ khí chống kẻ xấu” nhưng đều cứng đờ cả lại khi đứng
trước “Ngài Sói”. Chảo, xẻng cơm, dép lê, chổi tức thời đều “bay” lên
không trung, đích nhắm đương nhiên là khuôn mặt anh tuấn kia của Âu
Dương Dị. Các người đẹp trong vườn hoa liền chạy loạn lên, đương nhiên,
những cô gái nghĩa khí đầy mình ấy không quên kéo theo Thu Hạ Hạ đang sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
“Hạ Hạ, cậu còn làm gì mà không chạy?” Cô nàng Lạc Phán Phán chạy lên trước kéo Thu Hạ Hạ, nhưng khi nhìn thấy cô không hề nhúc nhích thì
thắc mắc.
“Híc…Chân mình sợ quá hóa mềm nhũn, nhấc lên không có nổi nữa rồi…” Thu cô nương mặt đau khổ “khóc dở mếu dở”.
Lạc Phán Phán và Trương Nhã Tuyên liền bước lên trước giúp cô. Họ kéo Thu Hạ Hạ chạy được mấy bước thì phát hiện ra thiếu mất một đồng bọn
nên đứng lại, quay sang nhìn không hiểu tại sao Đoạn Khanh Nhi vẫn còn
yên vị tại chỗ.
Trương Nhã Tuyên hỏi: “Khanh Nhi, sao còn không đi?”.
Đoạn cô nương nhìn chăm chăm vào đống vũ khí đang “an tọa” ở phía Âu
Dương Dị, mặt thiểu não: “Cái chảo kia là “bảo bối” của mẹ mình, mình
lấy trộm mang đi…”.
“Híc! Giờ là cái lúc nào rồi hả? Đừng có nghĩ nhiều thế nữa! Việc cấp bách bây giờ là phải bảo đảm an toàn cho tính mạng! Chạy đi!” Lạc Phán
Phán liền kéo Khanh Nhi chạy theo các bạn nhằm hướng cửa công viên mà
chạy thoát thân.
Đoạn Khanh Nhi vừa chạy vừa nói vào tai Thu Hạ Hạ:
“Hạ Hạ, sau này chuyện của cậu với Âu Dương Dị tụi mình sẽ không can thiệp vào nữa, hai cậu hãy hẹn hò đi nhé!”.
“Hả? Ý gì vậy hả? Cậu ấy có phải là tên sát nhân hay không còn chưa được làm sáng tỏ đâu nhé!” Thu Hạ Hà vừa chạy vừa hỏi.
“Đừng có ngốc nữa, làm gì có tên tội phạm giết người nào đẹp trai như thế? Mình thấy hai cậu vừa trúng “tiếng sét ái tình” đấy, hãy nắm chặt
cơ hội đi! Chúng mình còn có nhiệm vụ riêng của bản thân, sau này cậu
phải tự mình cố lên nhé!”
“Đẹp trai thì không phải là kẻ giết người à? Đây là kiểu lôgíc gì
vậy…?” Thu Hạ Hạ bĩu môi vẻ không đồng ý, trong lòng không hiểu vì sao
lại cảm thấy vui vui. Không biết là do Đoạn Khanh Nhi nói Âu Dương Dị
không phải tên sát nhân, hay tại cô ấy nói giữa cô và Âu Dương Dị có
“tiếng sét ái tình”
Ngày thứ hai.
Lớp học rất im ắng, chỉ nghe thấy tiếng ma sát của ngòi bút chạy trên giấy “sột soạt” vang lên trong lớp. Có tiếng một, hai học sinh đang
thảo luận về bài học, âm thanh cũng rất nhỏ vì sợ làm ảnh hưởng tới các
bạn khác.
Bây giờ là giờ tự học, các giáo viên đều bỏ đi họp hết cả cho nên học sinh có thể làm việc riêng tự do, miễn sao không làm ảnh hưởng tới
người khác là được.
Thu Hạ Hạ đang ngồi ở vị trí của mình, trên bàn có cuốn sách đang
dựng thẳng đứng ra chiều đang chăm chỉ đọc ghê lắm.Trương Nhã Tuyên ngồi ở trên quay đầu lại, định bụng mượn Thu Hạ Hạ cuốn tiểu thuyết diễm
tình để giết thời gian, nhìn thấy bộ dạng chăm chỉ học hành của cô thì
không nén nổi sự ngưỡng mộ. Cô lẳng lặng nhìn bìa cuốn sách để xem bạn
chí cốt đang học môn gì thì bỗng nhiên nửa khuôn mặt chuyển sắc đen. Cô
đột nhiên kích động tới mức muốn đâm đầu vào kính. Người bạn tốt của cô
đang “chăm chỉ học hành” nhưng lại cầm sách ngược.
Nói đúng hơn là nhãn vở ở giấy bọc bên ngoài cuốn sách có viết chữ “Ngữ văn” đã bị lộn ngược.
Có lẽ là khi bọc sách, Thu Hạ Hạ không để ý để nhãn vở bị ngược mà
thôi. Trương Nhã Tuyên tự an ủi bản thân rồi nhìn nội dung cuốn sách,
mắt “quét” qua một lượt, nửa khuôn mặt còn lại của cô cũng biến nốt
thành màu đen. Bây giờ thì cô lại kích động tới mức muốn túm Thu Hạ Hạ
rồi cho đâm đầu vào kính bởi vì cái cô bạn chí cốt họ Thu tên Hạ Hạ ấy
đang cầm trên tay cuốn sách bên ngoài giấy bọc thì viết là “Ngữ văn”
nhưng bên trong thì là một cuốn tiểu thuyết tình yêu, và đích thực là
cuốn “sách” ấy đã bị cầm ngược…
“Hạ Hạ!” Trương Nhã Tuyên kìm giọng, gọi nhỏ. Thu Hạ Hạ không có tí
ti phản ứng nào, mắt vẫn nhìn cố định vào cuốn sách, nhưng ánh mắt lại
vô thần, không biết cô đang nhìn cái gì.
Trương Nhã Tuyên lại gọi cô mấy lần nữa nhưng tuyệt nhiên vẫn không
có chút phản ứng nào. Nhẫn nại cỡ như Trương Nhã Tuyên cũng chịu không
nổi phải dùng tay khều nhẹ Hạ Hạ.
“Hả? Tan học rồi à?” Thu Hạ Hạ trợn mắt, vèo một cái đứng dậy.
Không khí yên tĩnh của lớp học bị phá vỡ. Trong chớp mắt, mấy chục cặp mắt “bắn” về phía Thu Hạ Hạ.
“Ơ…” Thu Hạ Hạ gãi gãi đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thu Hạ
Hạ nở nụ cười như con ngốc với các bạn trong lớp đang đảo mắt khinh
khỉnh nhìn cô. Sau đó nhìn bọn họ đang giương cặp mắt khinh khi, cô nhìn ngang ngó dọc hỏi:
- “Cái gì thế? Sao Hỏa đâm vào trường mình rồi sao?”.
Bọn họ điên cả rồi. Trương Nhã Tuyên ngồi bên cạnh, chịu không nổi
cảnh bạn thân của mình “nhục dần đều” trong mắt họ liền kéo cô ngồi
xuống.
“Híc, sao vậy?” Thu Hạ Hạ hạ giọng hỏi, mắt bối rối nhìn bạn chí cốt, trong đầu mù tịt, toàn là “hồ dán”, chẳng hiểu gì.
“Không có gì! Chỉ là mùa xuân đã đến rồi thôi.” Trương Nhã Tuyên gõ gõ vào đầu Thu Hạ Hạ, hạ giọng trả lời nghiêm túc.
Thu Hạ Hạ bối rối cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nghệt ra quay đầu lại nhìn bạn thân: “Không đúng! Rõ ràng bây giờ đang là mùa hạ mà!”.
“Thế à? Vừa rồi nhìn cậu với bộ dạng đong đầy “ý xuân” (ở đây có sự chơi chữ, trong tiếng Trung “ý xuân” còn có nghĩa là tương tư) như thế, mình còn tưởng thời gian quay ngược, trở lại mùa xuân rồi cơ!” Trương Nhã
Tuyên nở nụ cười trêu chọc.
Bây giờ Thu Hạ Hạ mới phát hiện ra là bạn chí cốt đang cười mình, dẩu môi phản kháng: “Cậu “chơi” mình, mình mặc kệ cậu bây giờ!”, rồi quay
đầu sang một bên bỏ mặc Trương Nhã Tuyên.
“Được rồi! Không cười cậu nữa. Hạ Hạ, vừa rồi cậu nghĩ cái gì thế? Có tâm sự phải không?” Trương Nhã Tuyên nhìn Hạ Hạ, hỏi với vẻ quan tâm.
“Mình…” Thu Hạ Hạ nghiêm túc quay lại, ánh mắt nhìn Trương Nhã Tuyên đượm chút lo âu, “…Mình đang nghĩ đến chuyện Âu Dương Dị.”
“Hạ Hạ, nếu vì chuyện cá cược thì chúng mình bỏ đi có được không?
Mình không sao đâu. Nhìn cậu vì chuyện này mà phiền lòng, mình sẽ cảm
thấy rất lo lắng.” Trương Nhã Tuyên chăm chú nhìn Thu Hạ Hạ, trong mắt
là sự quan tâm rất trong sáng.
“Thực ra…” Thu Hạ Hạ ngập ngừng một lát. Sau khi ngẩng đầu lên nhìn
thấy sự quan tâm nồng hậu của người bạn thân thiết, cô mới lắp ba lắp
bắp nói ra hết mọi sự nghĩ ngợi để ở trong lòng, “Thực ra… mình không
đơn giản chỉ là nghĩ tới việc cá cược. Mình… mình chỉ sợ rằng, nếu như
Âu Dương Dị chính là tên sát nhân thì mình không biết lúc ấy mình cần
phải làm gì.”
Trương Nhã Tuyên nghiêm túc nghĩ một hồi, quay đầu hỏi Thu Hạ Hạ:
“Cậu nghĩ Âu Dương Dị là tên sát nhân phải không?”.
“Tất nhiên là không phải!” Thu Hạ Hạ trả lời không do dự. Nói xong
lại phát hiện ra hình như mình trả lời hơi nhanh liền giải thích, “Bởi
vì Âu Dương Dị là người lời nói đi đôi với việc làm như vậy, cậu ấy
không giống kiểu có thể làm ra những việc tàn bạo như thế… Tuy cậu ta là người từ miệng không “phun” ra nổi một câu nói dễ nghe, đối xử với con
gái cũng không ga-lăng tý nào…”. Thu Hạ Hạ càng nói âm thanh càng nhỏ,
càng nói đầu cúi càng thấp, càng nói càng cảm thấy không thích tý nào.
Đáng chết! Sao cô lại có cảm giác chột dạ? Cô đang chột dạ cái gì cơ
chứ!? Thu Hạ Hạ ngấm ngầm trấn an bản thân một hồi, giận dỗi quyết định
ngó lơ, không thèm để ý đến cảm giác kỳ lạ trong lòng. Ngẩng đầu lên
thấy ánh mắt gian xảo của Trương Nhã Tuyên đang nhìn thấu tận đáy lòng
cô.
Thu Hạ Hạ đỏ mặt, hét to lên để che đậy cảm giác kỳ lạ trong lòng:
“Này! Cậu nhìn mình với ánh mắt gì vậy? Mình với cậu ấy thực sự không có gì, nếu lúc đầu không vì đánh cược với Chung Ngọc Thanh, thì mình thực
lòng không muốn đi làm quen với Âu Dương Dị, càng không nói tới chuyện
tiếp cận loại người như cậu ta! Cậu cũng biết mình chúa ghét cái loại
công xòe đuôi thích dùng gương mặt búng ra sữa đi lừa con gái ngây thơ
như thế mà!”.
Âm lượng quá lớn ngay lập tức thu hút ánh mắt khinh khỉnh và phản ứng của cả lớp. Một anh chàng nóng tính còn thẳng tính hét lên: “Này! Các
cậu có chuyện gì thì ra khỏi lớp mà nói! Đừng có làm ảnh hưởng tới việc
xem sách của tôi!”.
“Xem album ảnh của các em người mẫu chân dài phải không?” Cậu học sinh nhàn rỗi không có việc gì ngồi bên cạnh dẩu mỏ ngắt lời.
Lời nói “đâm trúng tim đen” lập tức làm chuyển hướng ánh mắt của cậu
nam sinh nóng tính. Cậu ta quay đầu trợn mắt nhìn cậu bạn vô công rỗi
nghề, đỏ mặt giận dữ: “Liên quan gì đến cậu!”.
Nhìn thấy hai cậu bạn chuẩn bị nhảy vào nhau, Trương Nhã Tuyên liền
đứng dậy giảng hòa: “Các cậu đừng cãi nhau nữa. Tớ với Hạ Hạ ra ngoài.”
Nói rồi kéo Thu Hạ Hạ, “Hạ Hạ, chúng ta ra ngoài.”
“OK!” Thu Hạ Hạ cũng nhanh chóng đứng dậy, trước khi ra ngoài không
quên nhờ bạn nữ ngồi phía sau, “Lát nữa nếu cô giám thị tới thì bảo
chúng tớ đi vệ sinh nhé!”.
Chờ cô bạn ngồi sau gật đầu đồng ý, Thu Hạ Hạ mới hoan hỉ kéo tay
Trương Nhã Tuyên đi thẳng một mạch, đầu không ngoảnh lại ra khỏi lớp
học.
Hai cô gái rón rén để tránh giáo viên giám thị, đi ra đằng sau khu phòng học mới dám mở miệng tiếp tục chủ đề đang còn dở dang.
“Hạ Hạ, cậu lo lắng cho Âu Dương Dị…”
Trương Nhã Tuyên còn chưa nói hết nhưng đã khiến Thu Hạ Hạ mặt đỏ như gấc, vội vã cắt ngang: “Mình không có lo lắng cho cậu ta!”.
“OK! OK!” Trương Nhã Tuyên liếc Hạ Hạ má đỏ bừng “không hỏi mà tra”
một cái, cũng không bóc trần, chỉ cười cười, tốt bụng nói tiếp, “Mình
biết cậu không lo lắng cho cậu ta, nhưng suy cho cùng cậu ta là nhiệm vụ mới của cậu. Cậu phải có trách nhiệm với việc của cậu ta, có đúng
không?”.
Thu Hạ Hạ thận trọng nghĩ một lát, mới gật đầu đồng ý: “Đúng! Đúng là như vậy!”.
Nhìn bộ dạng cô đang cố gắng tự huyễn hoặc mình như thế, Trương Nhã Tuyên không nhịn được cười.
“Này! Cậu cười cái gì? Người ta đang rất nghiêm túc đấy!!” Thu Hạ Hạ tức giận, trợn mắt nhìn cô bạn thân đang cười tươi roi rói.
“OK! OK! Mình biết là đang rất nghiêm túc!” Trương Nhã Tuyên cười một lúc mới nén lại. Cô nghiêng đầu nghĩ, một lúc sau mới nói ra ý kiến của mình: “Cho nên, mình nghĩ tốt nhất cậu nên tiếp tục điều tra thêm. Nếu
cuối cùng thực sự điều tra ra Âu Dương Dị chính là tên sát nhân thì cậu
có thể thuyết phục cậu ta đi đầu thú. Nếu không phải thì cậu có thể trút được hòn đá đang đè nặng trong lòng. Như vậy, cũng coi như cậu có trách nhiệm với chuyện này và có trách nhiệm với các bạn học sinh trường mình rồi.”
“Cái này…”, Thu Hạ Hạ theo thói quen đưa tay lên vân vê môi, nghĩ
ngợi một lát rồi gật đầu đồng ý, “cậu nói cũng đúng. Mình quyết định sẽ
tiếp tục điều tra.”
Trương Nhã Tuyên lặng lẽ cúi đầu lắng nghe. Nghe xong, có một tia
“gian manh” bất thình lình thoáng qua trong con ngươi hiền dịu, một ý
kiến tuyệt vời đã xuất hiện trong đầu. Cô mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn
Thu Hạ Hạ, dùng giọng điệu rất dịu dàng vốn có của mình đặt ra một “cái
bẫy”: “Hạ Hạ, đột nhiên mình nghĩ tới một đề nghị rất hay, cậu có muốn
nghe không?”.
“Là ý kiến gì hay? Cậu mau nói đi, đừng có “mỡ treo miệng mèo” mình
nữa!”, Thu Hạ Hạ thật thà, chẳng nghĩ gì nhiều liền vội vàng hỏi, chẳng
cần “sói xám” lừa cũng tự mình “nhảy vào bẫy”.
“Sói xám” mỉm cười, dịu dàng khéo léo dẫn dắt từng bước: “Sử dụng
phương pháp 24 giờ theo dõi! Giai đoạn này cậu dành 24 giờ mỗi ngày theo sát cậu ta. Chỉ cần cậu ta gây án thì cậu có thể ngay lập tức bắt cậu
ta! Nếu cậu theo dõi cậu ta trong khoảng thời gian này không thấy có
hành động nào khác thường, mà báo vẫn tiếp tục đưa tin về tên sát nhân
thì có thể chứng minh cậu ta trong sạch rồi!”. Trên thực tế, chủ ý của
Nhã Tuyên là tạo điều kiện cho hai người bọn họ, kéo hai người bọn họ
đến gần với nhau.
Mắt Thu Hạ Hạ sáng lên, mặt nhìn Trương Nhã Tuyên với vẻ sùng bái,
hai tay chắp trước ngực nói: “Nhã Tuyên, cậu quả là quá thông minh, quá
thông minh rồi!”.
Đã biết thế nào gọi là “bị người bán rồi còn giúp người ta đếm tiền”
rồi chứ? Không biết thì mời nhìn Thu Hạ Hạ lúc này đi ạ! Cho nên mới
nói, cái bẫy của sự “dịu dàng” là đáng sợ nhất. Cô bé quàng khăn đỏ, sau này nếu gặp trường hợp tương tự như thế thì nhớ là phải chạy đấy nhé!
Hai người mải nói chuyện rồi vô tình đi vào sân vận động sau của vườn trường mà không biết.
Sân vận động sau gần cửa sau của trường, tương đối hẻo lánh. Trừ
những học sinh trốn học và đánh nhau thì có rất ít người tới. Hai bên
sân vận động là hai hàng cây ngọc lan trắng tán lá um tùm, rậm rạp; lá
của tán cây to bóng mướt, mơn mởn. Bãi cỏ bên kia sân vận động càng rộng rãi, cỏ cây tươi non dưới ánh mặt trời càng xanh mượt. Bãi cỏ xanh hệt
như một tấm thảm tự nhiên mềm mại, tuyệt đẹp, thẳng một mạch đến cổng
sau của trường.
Giải quyết được nỗi phiền muộn trong lòng, Thu Hạ Hạ đã lấy lại được
tinh thần. Cô liếc mắt về phía cửa sắt không xa lắm, hai mắt không an
phận đảo ngang đảo dọc như rang lạc, sau đó nhìn với vẻ mong đợi về phía Trương Nhã Tuyên, xúi bẩy: “Nhã Tuyên, đằng nào chúng ta cũng ra đây
rồi, chi bằng nhân cơ hội này ra ngoài chơi đi!”.
Luôn là học sinh giỏi toàn diện, Trương Nhã Tuyên do dự: “Như thế có được không? Ngộ nhỡ bị cô giáo phát hiện…”.
Thu Hạ Hạ vội vã ngắt lời Trương Nhã Tuyên, tha thiết nói bảo đảm:
“Không có! Không có đâu! Mình đã nhờ cô bạn ngồi đằng sau, nếu cô giáo
tới, bạn ấy sẽ nói với cô là chúng mình ra nhà vệ sinh.”
“Nhưng mà”, Trương Nhã Tuyên vẫn do dự chưa quyết, “đi vệ sinh có cần lâu đến như thế này không? Cô giáo sẽ biết chứ? Cô ấy đâu có ngốc.”
“Không sao đâu! Nếu cô giáo hỏi tới, đến lúc ấy mình sẽ nói cậu bị
đau bụng, mình đi cùng cậu là được. Đi thôi!” Nói rồi Thu Hạ Hạ không để Trương Nhã Tuyên do dự thêm, kéo tay cô nhằm hướng cổng sắt mà tiến.
Trương Nhã Tuyên bị động cứ để Thu Hạ Hạ kéo đi, miệng còn cằn nhằn:
“Vì sao lại là mình đau bụng, sao không phải là cậu đau hả?”.
“Ây da! Kệ đi mà!”
Thu Hạ Hạ quyết định áp dụng kế sách theo dõi sát sao để đối phó với Âu Dương Dị!
Vậy là, trong vài ngày tiếp theo, ngoài thời gian lên lớp, bất luận là
Âu Dương Dị mua đồ ăn sáng, chạy bộ hay đi tắm, cô đều phải theo sát,
thậm chí đến cả lúc ngủ, cô cũng như con thạch sùng nằm trên ban công
nhà Âu Dương Dị, thường xuyên mở to mắt theo dõi xem Âu Dương Dị ở trong phòng có động tĩnh gì kỳ lạ không. Nhưng trong thời gian đó có mấy lần
đều bởi vì kỹ thuật theo dõi của cô không đúng mà suýt chút nữa bị Âu
Dương Dị phát hiện. Thế nhưng để sự việc sớm có ngày minh bạch, cô chỉ
có thể tiếp tục “ngốc nghếch”. Cô thề là thật sự không phải bởi vì muốn
nhìn trộm Âu Dương Dị tắm, cô mới tiếp tục theo dõi đâu nhé!
Nói đến Âu Dương Dị, cậu ta cũng chẳng phải là “gà mờ”, mấy hôm liền
không nhìn thấy Thu Hạ Hạ quấn lấy cậu, lại liền tù tì mấy hôm phát hiện ra có người lén lén lút lút theo sau, thế là cậu lập tức thấy khả nghi. Điều khiến cậu không thể nào nhẫn nại được là, bất kể là khi lấy cơm,
đi học, đi ngủ, thậm chí là lúc đi vệ sinh, cậu đều mơ hồ cảm thấy có
một cặp mắt trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào cậu, hại cậu lúc đi
vệ sinh cũng không dám đi quá lâu. Tình trạng này mà kéo dài thì cậu
nhất định sẽ nín nhiều rồi thành táo bón!
Cho nên!
Cậu quyết định sẽ áp dụng biện pháp chống lại!
Tan học nhá nhem tối hôm đó, hoàng hôn ở phía Tây, ráng hồng cả bầu
trời, ánh dương màu đỏ cam nạm sáng những đám mây trên cao, cũng nhuộm
cả ngôi trường bằng một màu đỏ ấm áp. Học sinh từ trong tòa nhà nối đuôi nhau đi ra, dòng người tản ra đi về ba hướng: nhà ăn của trường, ký túc xá học sinh, bãi để xe. Âu Dương Dị cũng là một trong số những người đi về phía bãi để xe.
Cậu mặc đồng phục mùa hè rất thoải mái của trường trung học Tri Hiền, trong túi áo màu trắng ngà là máy MP3, tai đeo head-phone, nhúm tóc bên mai bị gió thổi, bay nhẹ ra phía sau. Cậu theo dòng người chậm rãi di
chuyển về phía trước, bước chân nhanh nhẹn, hai tay thong dong đút trong túi quần, miệng nở nụ cười nho nhã thường thấy.
Cách Âu Dương Dị không xa, Thu Hạ Hạ cũng đang di chuyển theo đám
đông. Rõ ràng đây là nơi công cộng, nhưng cô lại ôm cặp sách trước ngực, mắt lén lén lút lút dòm qua mép cặp, nhìn chằm chằm Âu Dương Dị. Mỗi
lần Âu Dương Dị làm như vô tình quay đầu lại, cô liền vội vàng rụt đầu
sau cặp sách, tránh bị Âu Dương Dị nhìn thấy. Vì tâm trí cứ để đâu đâu
nên giẫm lên chân người đi cạnh mấy lần, nếu gặp phải cái nhìn trách
móc, phẫn nộ thì cô không ngừng cúi đầu cười, xin lỗi họ.
Âu Dương Dị ở đằng trước dường như không phát hiện ra điều gì, vẫn
thư thái nghe nhạc đi về phía trước, môi vẫn nở nụ cười ấm áp như dòng
nước tuôn ra khiến cô bạn đi bên cạnh dường như vừa đỏ mặt vừa cất giọng lanh lảnh nho nhỏ, đầy phấn khích.
Vài phút sau, chiếc xe đạp mà Âu Dương Dị đi đã trên đường trở về
nhà. Thu Hạ Hạ theo sát sau cậu cách đó không xa, không dám đạp quá
nhanh, cũng không dám đạp quá chậm, cẩn thận từng li từng tí để giữ
khoảng cách.
Hai bọn họ người trước kẻ sau tiếp tục đạp xe qua đường lớn, vòng qua cầu Lạc Hi, lại rẽ trái quẹo phải vượt qua mấy con ngõ, cuối cùng cũng
tới trước căn hộ Âu Dương Dị thuê.
Âu Dương Dị nhảy xuống xe, mắt vừa có vẻ liếc ra đằng sau vừa có vẻ
không phải vậy, để xe ở bãi để xe be bé trước nhà, khóa lại. Để xe xong, cậu cũng chưa vào nhà, thái độ rất khác thường đi vòng tới con ngõ nhỏ
bên cạnh ngôi nhà, sau khi qua chỗ rẽ thì biến mất không để lại dấu vết.
Thu Hạ Hạ nấp cách đó không xa ngầm quan sát, cảm thấy rất nghi hoặc. Theo như “hồ sơ” theo dõi mấy ngày nay của cô, tên tiểu tử này để xe
xong thì sẽ vào nhà ngay lập tức. Tại sao hôm nay lại phải vòng vào con
ngõ nhỏ đó? Không phải là có âm mưu gì chứ?
Cứ ở đây chờ cũng không tiện, khóa tạm xe đạp để ở bên đường rồi vội vã
đi theo, cô vừa mới rẽ vào ngõ nhỏ liền bị một người ôm từ đằng sau, mắt cũng bị người đó bịt lại.
Thu Hạ Hạ kinh ngạc, ý nghĩ đầu tiên bốc lên trong đầu cô là: Lẽ nào cô đã gặp phải tên sát nhân trong truyền thuyết?
Ý nghĩ này ngay lập tức khiến Thu Hạ Hạ sợ vãi linh hồn, sau khi hoàn hồn mới hét lên: “Cứu tôi với!! Cứu… ưm…”.
Tay của “tên sát nhân trong truyền thuyết” chuyển từ mắt Thu Hạ Hạ
xuống bịt miệng cô, thong thả nói: “Cô biết thế nào gọi là “việc không
liên quan đến mình thì mình cũng đừng có mó vào việc” chứ hả? Dân ở đây
rất lạnh lùng, bàng quan, cô có kêu đến rách cổ họng thì cũng chẳng có
ai thèm đoái hoài gì tới cô đâu. Nhưng nói thật, giọng của cô rất giống
con quạ bị người ta bóp cổ, nếu không phải vì thế thì tôi cũng không
thèm bịt miệng cô lại.”
Miệng của hắn ta sát tai trái của cô, hơi thở nóng phả vào da bên tai cô tê tê ngứa ngứa. Cô dám đánh cược, chỉ cần cô khẽ nhích về phía sau
thì tai của cô sẽ chạm vào môi hắn.
“Ưm… ưm… ưm!” Thu Hạ Hạ vùng vẫy loạn xạ, trong lòng có cảm giác kỳ lạ đang dâng lên.
Bình thường tuy cô ham chơi nhưng cũng không tùy tiện giao du với con
trai, càng không tùy tiện để con trai chạm vào cô. Cô thậm chí còn chưa
trải qua mối tình đầu nữa cơ! Thế nhưng, kỳ lạ ở chỗ, bị người này ôm
trong lòng, cô lại không hề có cảm giác khó chịu, cũng không hề có suy
nghĩ phải tấn công, cắn cho hắn ta một cái. Điều kinh ngạc nhất là cô
còn cảm thấy giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp của hắn ta nghe rất hay. Mùi sữa
tắm thoang thoảng trên cơ thể hắn cũng rất dễ chịu… Chờ một chút!! Cái
mùi sữa tắm này sao mà quen đến thế? Lại còn giọng nói đó…
Thu Hạ Hạ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trán khẽ nhăn lại, cơ thể cũng không vùng vẫy nữa.
Không phải như cô nghĩ đấy chứ?
Mắt Thu Hạ Hạ khẽ chớp, nhân lúc người ở đằng sau không chuẩn bị, đột nhiên dùng lực của toàn thân đẩy hắn ta ra rồi vội vàng chạy ra sau mấy bước.
Quả nhiên đúng như cô nghĩ.
“Âu Dương Dị!” Thu Hạ Hạ kêu to, kinh ngạc nhìn cậu. Cậu ta đích thực là tên sát nhân đó?
Âu Dương Dị bước lùi so le ra sau một bước, đứng vững rồi mới nhẹ
nhàng cất tiếng: “Cậu nhìn kiểu gì thế? Cậu còn định theo dõi mình bao
lâu nữa? Cậu có biết việc việc làm của cậu đã ảnh hưởng nghiệm trọng như thế nào đến cuộc sống của mình không hả?”.
“Ơ! Cậu nói thế là có ý gì?” Lẽ nào không phải vì ác tính bộc phát nên cậu ta mới bắt cô sao?
“Mình nghĩ, có ý gì thì trong lòng cậu biết rõ nhất.” Âu Dương Dị liếc
nhẹ cô một cái, phủi bụi bám trên quần áo rồi quay về nhà.
“Ơ!” Thu Hạ Hạ chột dạ đi cùng.
Hai người kẻ trước người sau đi tới trước cửa lớn của ngôi nhà, Âu
Dương Dị dừng bước, quay người nói với cô: “Cậu về nhà đi! Đừng đi theo
mình nữa! Mình không thể nhận lời làm bạn trai cậu được.”
Hóa ra cậu ta cho rằng cô theo dõi cậu là vì vụ cá cược lần trước.
Hóa ra cậu ta vẫn chưa biết mục đích của cô. Thu Hạ Hạ thở nhẹ một cái,
đồng thời không cam tâm hỏi tới cùng: “Tại sao cậu không đồng ý giúp
mình hả? Việc này đâu có lãng phí nhiều thời gian của cậu!”.
“Không vì sao cả! Cũng không phải là vấn đề thời gian. Cậu chỉ cần
biết mình không thể đồng ý là được rồi.” Âu Dương Dị nhẹ nhàng nói rồi
quay người mở cửa.
Thu Hạ Hạ đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng Âu Dương Dị chầm chậm
biến mất dần sau cánh cửa đang từ từ khép lại. Cho tới khi cánh cửa sắt
hoàn toàn đóng lại trước mắt cô, cô mới lặng lẽ nắm tay lại, khuôn mặt
“chiến đấu” đối diện với cánh cổng sắt, khẽ thì thầm: “Mình không thể bỏ cuộc! Bất kể là chuyên tên sát nhân hay chuyện cá cược, mình đều không
thể bỏ cuộc!”.
Mặc dù đã để Âu Dương Dị phát hiện ra việc theo dõi của cô, nhưng một bước thụt lùi liệu có thể đánh bại Thu Hạ Hạ cô được không? Câu trả lời chắc chắn là: Không thể! Cho nên sau khi Thu Hạ Hạ tiếp thêm nhiên liệu cho bản thân thì lại “ngựa quen đường cũ” chạy tới đằng sau ngôi nhà.
Đây là bức tường đằng sau của căn hộ, leo lên cột điện men theo bên
cạnh cao 3 mét thì có thể tới ban công nhà Âu Dương Dị. Không phải là cô thích khoe khoang, thực sự là công việc theo dõi mấy ngày nay khiến cô
vô cùng quen thuộc với căn nhà của Âu Dương Dị. Buổi tối mấy ngày gần
đây, sau khi Âu Dương Dị ngủ, Thu Hạ Hạ “vô công rỗi nghề” mới từ cửa sổ ban công leo vào thăm thú nhà của cậu nên sớm đã quen với nhà của cậu
như phòng vệ sinh nhà mình. Có điều điểm này không thể trách cô được, ai bảo Âu Dương Dị ngủ mà toàn quên đóng cửa sổ cơ chứ! Cô còn chưa gọi
Trương Nhã Tuyên đến phối hợp “dọn” sạch nhà cậu đi thì đã là nể khuôn
mặt đẹp trai ngời ngời của Âu Dương Dị lắm rồi!
Thu Hạ Hạ say sưa nghĩ ngợi, tay chân cũng không yên. Cô đưa tay lên
miệng, thở ra một hơi rồi dùng hay tay xoa xoa vào nhau mấy cái, sau đó
ôm cột điện nhảy một nhảy, giống như con khỉ đu một phát trèo lên trên.
Rất nhanh, cô đã leo tới độ cao của ban công. Cô nhìn một lượt qua ban
công, chắc chắn là không có ai rồi dùng chân ngoéo vào lan can, toàn
thân đu qua, an toàn hạ cánh xuống ban công.
Thu Hạ Hạ đắc ý búng tay, rồi từ cửa sổ đang mở chui vào trong phòng.
Âu Dương Dị sau khi vào phòng, việc đầu tiên là ném cặp sách xuống,
sau đó chui vào bếp chuẩn bị bữa tối. Bữa tối của cậu là trộn lẫn một
vài đồ ăn có thể nấu bằng lò vi sóng với nhau, sau đó bỏ vào trong lò,
ba phút sau là xong.
Sau khi chuẩn bị bữa tối cho cái bụng đói xong, Âu Dương Dị leo cầu
thang lên tầng hai, định thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Không thể tin
nổi, khi cậu vừa bước vào phòng khách tầng hai thì đã nhìn thấy Thu Hạ
Hạ đang nằm dài trên ghế sofa bộ dạng rất thoải mái, tay trái cầm khoai
tây chiên không biết từ đâu mà có, tay phải là một ly trà sữa trân châu, trên bàn vứt bừa bãi một đống tiểu thuyết tình cảm, Thu cô nương lúc
này đang đọc một cuốn rất say sưa.
Âu Dương Dị lúc đầu sợ hãi giật lùi hai bước, cho là ban ngày mà gặp
phải ma. Chưa đầy hai giây sau phản ứng lại, choáng váng nhìn chằm chằm
vào cô hỏi: “Làm sao mà cậu lại có thể ở đây? Cậu vào bằng cách nào?”
Dương Dị nhớ rõ ràng là đã khóa cửa rồi! Vừa rồi lại chỉ ở dưới nhà, nếu cô từ cửa chính bước vào, cậu nhất định sẽ phát hiện ra.
Thu Hạ Hạ lúc này đang đắm mình trong thế giới lãng mạn của cuốn tiểu thuyết tình yêu, mắt ngập tràn hoa đào, tưởng tượng ra mình chính là
nhân vật nữ chính rất đỗi bình thường mà lại may mắn trong truyện, đang
cùng với nhân vật nam chính đẹp trai, giàu có quấn quýt yêu đương, gắn
bó keo sơn, không thể rời xa. Cơ quan thính giác tự động lọc ra tiếng
nói của Âu Dương Dị.
“Thu Hạ Hạ! Thu Hạ Hạ!!”
Âu Dương Dị cau mày, gọi đi gọi lại mấy câu, chờ mãi không thấy mảy
may phản hồi, không nhẫn nại được bước tới giật lấy cuốn tiểu thuyết
trong tay Thu Hạ Hạ ném lên trên bàn, chủ đích để cô nhìn thẳng vào cậu. Cuốn tiểu thuyết bị giật, linh hồn của Thu Hạ Hạ đang phiêu lưu trong
câu chuyện đẹp như mộng nhập lại vào xác cô.
Cô chớp mắt, ngồi thẳng dậy, ánh mắt chuyển về phía Âu Dương Dị, cười hi hi nói: “Cuối cùng cậu cũng leo lên đây rồi? Tốc độ chậm chạp quá,
mình đã xem hết nửa cuốn tiểu thuyết rồi!”.
Âu Dương Dị trợn tròn mắt nhìn cô, không dám tin là cô sẽ dùng ngữ khí
như vậy để nói câu đầu tiên với cậu! Cô dùng ngữ điệu bình thản, không
mang chút sắc thái tình cảm như thể nói với cậu: Thời tiết hôm nay đẹp
quá! Cậu nhìn những đám mây trắng chưa kìa! Việc cô cần làm bây giờ là
giải thích tại sao cô lại tự nhiên xuất hiện ở đây? Chỗ này dù sao cũng
là không gian riêng của cậu cơ mà! Tại sao cô lại có thể ngồi ở đây tự
nhiên hơn cả chủ nhân là cậu? Âu Dương Dị tính tình hiền lành cũng có
lúc bị Thu Hạ Hạ làm cho tức đến phát khùng.
“Làm thế nào mà cậu lại ở đây? Cậu vào bằng cách nào?” Âu Dương Dị cau mày, lặp lại câu hỏi lần nữa.
Thu Hạ Hạ chớp mắt, cười khì khì chỉ tay xuống cột đèn điện phía
trước ban công, dương dương đắc ý nói: “Mình leo lên từ chỗ kia, tuy lần đầu tiên leo lên không quen lắm, nhưng sau mấy hôm tập luyện, mình đã
có thể lên xuống như không rồi! Thế nào, tế bào thể thao của mình tuyệt
đấy chứ hả?”.
Một nửa mặt Âu Dương Dị màu đen. Cái gì gọi là “mấy ngày luyện tập”?
Cái gì gọi là “lên xuống như không”? Không lẽ mấy ngày nay, nữ nha đầu
này đều từ đó leo lên nhìn trộm cậu ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ? Trời ạ! Thế chẳng phải cơ thể cậu đều bị cô ta nhìn thấy hết cả rồi sao? Trinh tiết đáng thương của cậu!
“Cậu… mấy ngày nay đều từ đó leo lên đây phải không?” Âu Dương Dị hầu như không có chút hy vọng nào hỏi, ngữ khí rất yếu ớt.
“Đúng thế!” Thu Hạ Hạ thẳng thắn thừa nhận, trong lòng nghĩ, đằng nào Âu Dương Dị cũng biết việc cô theo dõi cậu rồi, cô chẳng có gì phải
giấu giếm cả.
Âu Dương Dị vỗ lên trán, chẳng còn chút sức lực nào ngồi xuống bên
cạnh Thu Hạ Hạ, “Không phải lúc nãy mình đã bảo cậu về nhà rồi sao?”.
“Mình cũng có nói là mình không thể bỏ cuộc!” Thu Hạ Hạ ngẩng đầu, nói rất tự tin.
Cuối cùng đây là nhà của ai?
Âu Dương Dị ngẩng đầu nhìn trần nhà, không nói không rằng.
“Cậu đừng có tiếp tục theo dõi mình nữa. Hành động như vậy của cậu sẽ gây phiền phức cho mình.” Âu Dương Dị thử dùng lý lẽ nói với cô, không
ngờ Thu Hạ Hạ nhanh chóng gật đầu, vui vẻ đồng ý: “OK!”.
Nữ nha đầu này tại sao lại đột nhiên nói những lời lọt tai như vậy?
Âu Dương Dị nheo mắt hồ nghi, nhìn nụ cười vô cùng rạng rỡ trên mặt Thu
Hạ Hạ.
“Mình cũng không định tiếp tục lén lút theo dõi cậu nữa, dù sao cậu
cũng biết chuyện đó rồi. Từ giờ về sau mình cứ đường đường chính chính ở bên cạnh cậu là được rồi!” Thu Hạ Hạ cười hì hì tuyên bố.
Cậu biết ngay mà! Âu Dương Dị đảo mắt, không nói gì.
Sau đó, Âu Dương Dị nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói: “Nếu cậu tiếp tục theo mình thế này thì mình chỉ có thể trả căn hộ này rồi chuyển tới
trường khác.”
Á! Thu Hạ Hạ bị bất ngờ, mồm há hốc, nhìn chằm chằm vào cậu. Vẻ mặt
cậu khi nói với cô rất nghiêm túc, không phải là đang nói đùa.
Không ngờ Âu Dương Dị lại có thể dùng tới “chiêu” này. Thu Hạ Hạ khép miệng, thu ngay biểu hiện ngốc nghếch lại, ủ dột đưa tay lên gãi đầu.
Âu Dương Dị nhìn cô, nghiêm túc gác chuyện lại: “Mình cho cậu 10 phút suy nghĩ, hoặc là cậu đi, hoặc là mình đi. Cậu tự lựa chọn.” Nói xong,
cậu đứng dậy, từ từ đi xuống dưới tầng.
Thu Hạ Hạ nhìn theo cậu từng bước, từng bước biến mất về phía cầu
thang, không nén nổi chau mày lại. Làm thế nào bây giờ? Nếu Âu Dương Dị
chuyển nhà rồi chuyển trường thật thì còn điều tra cái gì cơ chứ? Cô
không thể nào cũng chuyển trường theo được! Bố cô không vặn cổ cô mới là lạ!
Suy đi nghĩ lại, Thu Hạ Hạ vẫn không nghĩ ra cách gì. Chớp mắt một
cái, 10 phút đã trôi qua, cô chẳng còn cách nào khác đành phải đứng lên, đi xuống dưới nhà thỏa hiệp.
Ngay lập tức không thể nghĩ ra chiến lược gì, vậy thì cô tạm thời
đồng ý với cậu là được rồi. Đằng nào thì cũng sẽ nghĩ ra cách, chỉ cần
cho cô một chút thời gian, cô sẽ nghĩ ra biện pháp. Chỉ cần cậu ta không đi, chẳng lẽ cô không đối phó nổi sao?
Nghĩ như vậy, Thu Hạ Hạ lại không giấu nổi nụ cười dương dương đắc ý.
Thu Hạ Hạ đi xuống dưới nhà, lúc đi qua phòng khách nhìn thấy Âu
Dương Dị đang ngồi trong bếp được thiết kế theo phong cách mở, ăn cơm
tối. Cô vô thức nhìn xuống, xoa xoa bụng. Bụng dường như có phản ứng,
phát ra tiếng ục ục, Thu Hạ Hạ lúc này mới biết là mình đói.
Cô chuyển hướng, đi vào bếp.
“Âu Dương Dị, cậu đang ăn cái gì vậy?”
Âu Dương Dị ngẩng đầu lên nhìn cô, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ
nhìn vào đồng hồ treo trên tường phòng khách, rồi đột nhiên ánh mắt
chuyển sang cô, nhắc nhở: “Đã qua 10 phút rồi, cậu vẫn còn ở đây là
sao?”.
Tên tiểu tử thối này làm việc cũng đâu ra đó đấy chứ? Thu Hạ Hạ liếc
cậu, nói giọng không được dễ nghe cho lắm: “Bụng mình đói rồi! Mình ăn
rồi sẽ về có được không? Cậu không nhỏ nhen tới mức một bữa cơm cũng
không mời nổi mình chứ hả?”.
Rõ ràng là cô đang thỏa hiệp. Tâm trạng của Âu Dương Dị không thể
không tốt lên, trên môi nở nụ cười. Thế nhưng, bỗng nhiên cậu lại nghĩ
đến điều gì đó, sau khi nhìn vào đồ ăn trong bát cơm, lắc đầu khó xử
nói: “Nhưng mình chỉ làm đủ cho một mình mình ăn thôi.”
Thu Hạ Hạ đứng bên cạnh bàn ăn, không để ý đến lời nói của cậu, ghé
đầu tới nhìn vào bát cơm trước mặt cậu: “Cậu đang ăn món gì … Trời ạ!”
Cô vẫn chưa hỏi xong thì đột nhiên, hét lên với âm lượng vút cao.
Âu Dương Dị bị tiếng hét của cô làm cho giật mình, vẫn còn chưa kịp
phản ứng lại thì bát cơm trong tay đã bị Thu Hạ Hạ giằng lấy. Cậu nhìn
cô đổ đồ ăn trong bát vào một góc thùng rác mà chẳng hiểu gì. Cho rằng
cô phản ứng lại việc cậu ăn một mình, cậu liền bật dậy như bị kim châm
vào mông, nói lý với cô: “Cậu đang làm cái gì thế hả? Đây là bữa tối của mình!”.
Thu Hạ Hạ bỏ chiếc bát không vào trong bồn rửa chén, quay đầu hùng
dũng “lên lớp”: “Cậu vẫn còn có ý tốt nói đây là bữa tối cơ đấy! Kẻ ngốc cũng biết ăn thịt bò trộn lẫn hạt dẻ có thể dẫn tới nôn mửa, vậy mà cậu vẫn phạm phải lỗi này! Cậu có hiểu biết thông thường không thế hả? Vậy
mà mấy đứa con gái xinh đẹp, ngốc nghếch kia còn nói cậu thông minh kinh khủng, mình thì thấy cậu rõ ràng là đồ ngốc!”.
“Ơ! Thật không?” Bị Thu Hạ Hạ mắng sa sả một hồi, Âu Dương Dị cũng
không bực tức mà còn chăm chú nghe rồi thật thà hỏi, “Thế còn đậu phụ
trộn mật ong thì sao?”.
“Cái đó mà ăn nhiều thì sẽ bị điếc!” Thu Hạ Hạ đột nhiên nhớ ra tối
qua trong lúc cậu ta đi dạo, cô có nhìn thấy túi đậu phụ và hũ mật ong
trong thùng rác, trong lòng ngay lập tức có dự cảm không tốt lành,
“Không phải cậu cũng ăn rồi chứ?”.
“À! À! …” Âu Dương Dị vò đầu, cười như thằng ngốc.
Nhìn biểu hiện đó, cậu không nói thì cô cũng đã biết câu trả lời rồi. Thu Hạ Hạ đảo mắt, giọng bẳn gắt nói với cậu: “Cậu là đồ ngốc đúng
không? Trong siêu thị có nhiều đồ ăn như thế, tại sao cậu lại chỉ mua
mấy loại này? Lại còn trộn lẫn vào nhau để ăn nữa! Thật không ra làm sao cả!”.
“Mình thích ăn thịt bò, hạt dẻ và đậu phụ mà!” Âu Dương Dị giống như đứa trẻ mắc lỗi, khe khẽ lẩm bẩm.
Thu Hạ Hạ đã nghe thấy, vui vẻ vừa cười vừa nói: “Cậu không thể tách
ra rồi nấu sao? Nếu cậu thích ăn thịt bò thì có thể làm sốt thịt bò với
khoai tây nghiền nhỏ. Nếu cậu thích ăn hạt dẻ thì có thể chế biến món
hạt dẻ với thịt gà thái miếng. Món này cũng rất ngon đấy! Còn đậu phụ,
cậu không biết làm món thịt cuốn đậu phụ chiên sao? Còn cả món đậu phụ
tam giác lên men cũng rất tuyệt nữa! Nhiều cách chế biến như vậy, tại
sao cứ phải trộn lẫn với mật ong để ăn chứ?”.
Những câu “lên lớp” của Thu Hạ Hạ đều bị Âu Dương Dị bỏ ngoài tai,
đổi lại tên của những món ăn đó khiến cho nước miếng của cậu rớt ròng
ròng, gương mặt thèm thuồng nhìn chăm chăm Thu Hạ Hạ rồi hỏi: “Những món này cậu đều biết làm có phải không?”.
Thu Hạ Hạ kiêu ngạo gật đầu: “Đương nhiên! Trước khi kết hôn, mẹ mình là bếp trưởng của khách sạn năm sao đấy! Tay nghề của mình được chính
tay bà truyền dạy! Mặc dù mình không lợi hại như mẹ, các kiểu hấp, xào,
hầm, luộc, chiên, quay đều vô cùng tinh thông. Nhưng “mưa dầm thấm lâu”, mình cũng học được chút ít. Ngoài những lúc bình thường mẹ nấu ra, đều
một tay mình nấu cho bố mình ăn chứ bộ!”.
“Thật không?” Âu Dương Dị hồi hộp, nước miếng đầy miệng nói: “Vậy cậu mau mau đi nấu đi, đồ ăn trong tủ lạnh món nào cần thì đều có đủ cả!”.
Lần này, Thu Hạ Hạ có thể ra oai, nhìn nghiêng cậu, kéo dài giọng hỏi ngược: “Tại sao mình lại phải nấu cho cậu ăn?”.
“Nếu không thì… sau này mình để cậu thoải mái theo dõi là được chứ
gì.” Âu Dương Dị không còn chí khí, bỏ cuộc sự kiên trì lúc trước. Xem
ra không chỉ có loài chim vì tham ăn mà bỏ mạng, loài người cũng chẳng
khác gì!
Sự đồng ý của Âu Dương Dị ngoài sự mong đợi, Thu Hạ Hạ sợ cậu hối
hận, liền đồng ý ngay: “Được! Cậu nói đấy nhé! Mình đi làm đồ ăn ngay
đây!”.
Thế là hai người di chuyển từ chiếc bàn ăn tới chỗ để bếp nấu. Thu Hạ Hạ đảm nhận việc chọn đồ ăn từ trong tủ lạnh, Âu Dương Dị phụ trách rửa rau. Lúc Thu Hạ Hạ nấu ăn thì Âu Dương Dị bóc vỏ hạt dẻ. Mặc dù là lần
đầu tiên hai người cùng nấu cơm nhưng phối hợp rất nhuần nhuyễn. Trong
mắt người bên cạnh thì họ chính là một cặp vợ chồng nhỏ gắn bó khăng
khít.
Hơn một tiếng sau, đồ ăn đã nấu xong, hai người hồ hởi bê thức ăn để lên bàn ăn uống rất vui vẻ. Thu Hạ Hạ phấn khích còn lấy từ tủ lạnh ra mấy
lon bia để tăng thêm sự phấn chấn. Sau khi cơm no rượu say, Thu Hạ Hạ
phải về nhà, Âu Dương Dị tiễn cô ra đến tận ngoài cửa.
“Ngoài trời tối như vậy, hay là mình đưa cậu về?” Âu Dương Dị đề nghị.
“Không cần đâu! Mấy ngày nay mình rất thạo con đường này rồi, không
sao đâu! Cậu vào nhà đi!” Thu Hạ Hạ vẫy vẫy tay, đi về phía chiếc xe đạp bị khóa bên đường. Bước được mấy bước, cô lại quay đầu lại, hai má đỏ
hồng vì bia. Cô nháy mắt, cười hi hi nói với cậu: “Âu Dương Dị, tự nhiên mình thấy cậu cũng đẹp trai đấy chứ!”.
Giọng nói trong trẻo vang lên trong sự tĩnh lặng của bóng tối, bay
vào tai cậu. Dưới ánh trăng mờ tỏ, má cậu tự nhiên còn đỏ hơn má cô,
giống như hoa đào tháng ba nở rộ.
“Thu Hạ Hạ, cậu đừng có nói linh tinh nữa! Mau mau về nhà đi! Muộn
quá rồi! Về đến nhà rồi, nhớ gọi điện cho mình. Số di động của mình cậu
có rồi chứ hả!” Cậu cố ý sẵng giọng nói to, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ
ngượng ngùng cứ lộ ra.
“Âu Dương Dị, cậu nhiều chuyện quá! Còn nhiều chuyện hơn cả bố mình!” Cô cười vui vẻ, nói xong, quay người tiếp tục đi về phía chiếc xe đạp.
Âu Dương Dị nhìn theo cô, đôi mắt long lanh sáng tựa sao trời, ánh
mắt bất giác biến thành tia dịu dàng. Cậu nhìn cô mở khóa xe, nhảy lên
xe, chầm chậm đạp về phía trước, gió đêm nhẹ nhàng nâng váy cô bay bay,
màn đêm đen dần dần che mất bóng cô.
Cho đến khi bóng cô biến mất hoàn toàn, không nhìn thấy gì nữa, cậu
vẫn lặng lẽ, đứng yên tại chỗ, mắt hướng về phía cô biến mất, lòng vẫn
còn để ở bữa tối trước đó không lâu. Không ngờ cô ấy nấu ăn ngon như
vậy, kể từ sau khi xa nhà, đã rất lâu rồi cậu không ăn cơm với tâm trạng vui như thế này. Nếu không vì chuyện đó, nói không chừng cậu sẽ thích
cô thật cũng nên.
Nghĩ đến việc mà cậu cố gắng chôn sâu tận trong đáy lòng đó, ánh sáng trong mắt cậu mờ đi, cậu lặng lẽ quay người đi vào nhà.
Bất luận như thế nào thì cậu đều không thể giúp Thu Hạ Hạ được, nếu
không sự việc một năm trước nhất định sẽ lại tái diễn không chừng!
Âu Dương Dị lặng lẽ suy nghĩ, lại tuyệt đối không thể nghĩ tới Thu Hạ Hạ quấn lấy người này kể từ ngày mai sẽ không bám lấy cậu nữa.