Lời thách đố tình yêu

Chương 10: Chương 10: Ngoại Truyện




Cuộc gặp gỡ tình cờ trên bãi biển của Mạc Trần Bạch

Bầu trời đêm mịn như tấm màn nhung với muôn vàn vì sao, vầng trăng lơ lửng trên cao, tỏa thứ ánh sáng trắng bạc dịu dàng lên mặt biển đêm tĩnh lặng.

Làn gió đêm thổi tới đem theo cả vị mằn mặn trong không khí, đó chính là hơi thở của biển cả.

Mạc Trần Bạch đứng trước biển, hai tay đút túi, ánh mắt cậu nhìn xa xăm.

Ngày xưa, khi họ còn là những đứa trẻ vô tư và ham chơi, bãi biển này chính là nơi Thu Hạ Hạ yêu thích nhất. Mỗi lần tan học, việc cô thích làm nhất là kéo cậu ra đây để vui đùa, nghịch cát, hay nhặt vỏ sò… Lúc đó, cậu nghĩ rằng đây là mấy trò của tụi con gái, nếu chơi mấy cái trò này sẽ ảnh hưởng đến khí chất của một thằng con trai, do vậy mỗi lần Thu Hạ Hạ kéo cậu ra biển cậu đều tỏ vẻ không hứng thú chút nào, chán nản nói với cô đây là lần cuối cùng, lần sau cậu sẽ không đi cùng cô nữa! Nhưng cứ mỗi lần như vậy cô lại trề môi nũng nịu và rồi cậu lại miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Lũ bạn biết vậy, cứ mỗi lần thấy Thu Hạ Hạ kéo cậu ra biển là chúng lại nhìn cậu với ánh mắt cảm thông.

Không ai biết rằng, lúc đó, trong lòng cậu cũng thấy có chút gì đó vui vui.

Những chuyện ngày xưa ấy hiện ra rõ ràng tựa như mới xảv ra ngày hôm qua vậy, nhưng giờ đây tất cả mọi thứ đều đã đổi thay, cả cảnh vật lẫn con người.

Mạc Trần Bạch hít một hơi thật sâu, cúi đầu, rút bàn tay trái trong túi quần ra. Dưới ánh trăng sáng, chiếc lắc tay bằng bạc lấp lánh trong lòng bàn tay cậu. Chiếc lắc tay bạc đó, có ba hạt ngọc đen, đó chính là viên đá may mắn của Thu Hạ Hạ mà cậu đã nhờ người thiết kế gọt giũa. Ớ giữa sợi dây là ba cái vòng khuyên nhỏ hình trái tim, ở trên đó lần lượt có khắc ba chữ: Mạc Trần Bạch.

Ngày đó, khi cậu trân trọng đeo chiếc lắc bằng bạc đó vào cổ tay cô, là cậu đã trao cho cô cả trái tim mình. Khi ấy cậu không thể ngờ rằng thời gian sẽ làm thav đổi cả một con người, cậu của ngày xưa ấy ngây thơ tin tưởng vào một tình yêu vĩnh cửu. Khi đó cậu không thể nghĩ được rằng chỉ qua một năm mà tình cảm của cô đã dành cho một người con trai khác.

Cô không còn cần chiếc lắc bạc, và cả trái tim cậu nữa rồi.

Tất cả là do cậu đã quá hèn nhát mà làm lỡ mất tình yêu của mình hay là do tình yêu quá hời hợt không vượt qua được sự thử thách của thời gian?

Mạc Trần Bạch lặng lẽ nhìn chiếc lắc bạc tinh xảo trong lòng bàn tay, một thoáng buồn lướt qua trong mắt cậu. Cậu nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, khi mở mắt ra đôi mắt ấy bỗng trở nên lạnh lùng, vô cảm.

Cô đã không cần nữa thì giữ vật này đâu còn nghĩa lý gì!

Mạc Trần Bạch giơ tay lên, chiếc lắc bạc trong tay cậu sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Cậu cố gắng nén lòng mình, đang định ném đi thì nghe thấy tiếng hát thánh thót vẳng tới từ xa, cái giọng trong trẻo cất lên giữa biển đêm tĩnh lặng gây ra một cảm giác gì đó lạ lùng. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Mạc Trần Bạch không phải là giọng hát trong trẻo kia mà là bài hát đó… Ai đồng ý rằng em có thể không quan tâm đến anh? Ai đồng ý với em đây sẽ là sự kết thúc? Em khiến anh chìm đắm trong giấc mộng, rồi lại muốn đánh thức anh dậy sớm. Không có câu trả lời, cũng không nghe thấy gì! Anh thừa nhận anh không phải là tốt nhất, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng để đem đến cho em nhiều hơn. Con đường dẫn tới hạnh phúc có quá nhiều điểm giao nhau, có thể lạc đường mà không được phép lùi lại.

Đó là lời bài hát Ở lại bên anh của Phi Luân Hải. Trước đây, vì muốn làm cô ngạc nhiên, vì muốn thể hiện một lời tỏ tình đặc biệt khiến cô không thể nào quên mà cậu đã luyện hát bài này không biết trong bao nhiêu đêm, những đêm trời trong rồi cả những đêm trời mưa gió. Cậu còn nhớ rằng cái đêm cậu tỏ tình với cô cũng là vào một đêm giống như hôm nay, mặt trăng tỏa ánh sáng dịu dàng bao phủ lên hai người. Cậu lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, cô cũng ngước lên nhìn cậu dịu dàng, cả thế giới xung quanh tĩnh lặng, dường như chỉ tồn tại có hai người. Lúc đó, cậu thực sự tin rằng cô cũng mến cậu, cậu tin rằng hai người sẽ cùng nhau nắm tay bưóc tới hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại, phải chăng lúc đó trái tim cô đã dành cho một người khác?

Trái tim cậu lại bắt đầu cảm thấy đau.

Gió thổi lạnh lẽo, giọng hát trong trẻo kia vẫn văng vẳng trong màn đêm: Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em bấy lâu mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi.

Em mang đến những rung động tâm hồn đẹp nhất, em khiến anh tin rằng anh không giống với số đông, cho nền em thuộc về anh cũng như anh thuộc về em. Không có em, anh biết yêu người nào? Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tỉm anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi.

Lời bài hát quen thuộc vẳng tới bên tai khiến Mạc Trần Bạch cảm thấy giận dữ. Sự đau đớn, buồn bã trong tim khiến cậu cảm thấy giận cái người đang hát kia. Bàn tay nắm chiếc lắc bạc hạ xuống, cậu quay người, ánh mắt tức giận lướt khắp bãi biển trải dài, cuối cùng dừng lại ở một tảng đá lớn.

Trên phiến đá lớn bằng phẳng có một người con gái đang ngồi. Cô gái không hề nhận ra là trên bãi biển lúc này còn có một người khác nữa, cô ngồi quay lưng lại với cậu, ánh mắt xa xăm nhìn ra biển, khẽ cất tiếng hát. Bất chợt một cơn gió mạnh thổi tới, mái tóc dài của cô gái tung bay trong gió hòa cùng với ánh trăng tạo nên một vũ điệu tuyệt đẹp.

Đúng là đồ đáng ghét! Nếu không phải tại bài hát của cô thì cậu sẽ không phải nhớ lại chuyện cũ cay đắng ấy! Nếu không phải tại bài hát của cô thì trái tim cậu cũng không đau đớn thêm như thế này! Đồ đáng ghét, đi ngắm biển thì cứ ngắm tại sao lại cứ phải hát kia chứ!

Cứ cho là hát cũng được đi, nhưng tại sao trên thế gian này có biết bao nhiêu bài hát mà cô ta lại cứ phải chọn bài này chứ? Chẳng phải là cô ta cố ý muốn chọc tức cậu sao?

Mạc Trần Bạch vô cùng tức giận, các khớp ngón tay như trắng bệch đi. Cậu sải từng bước dài giận dữ hướng về phía người con gái đang ngồi trên tảng đá.

“Cô! Im mồm ngay cho tôi!”

Giọng nói giận dữ vang lên giữa màn đêm biển vắng tĩnh lặng nghe hết sức lạnh lùng.

Cô gái tóc dài bị sự xuất hiện đột ngột của cậu làm cho giật mình, giọng hát bỗng ngưng bặt. Cô ngẩng đầu, sững người nhìn cậu, những đường nét dịu dàng phơi bày dưới ánh trăng trông đẹp một cách lạ thường.

Trong phút chóc, hai người đều lặng thinh không nói.

Hồi lâu, cô gái rốt cuộc cũng phản ứng lại, đôi mắt đen láy chớp chớp đầy nghi hoặc, rồi như sực nghĩ tới điều gì đó, cô nhìn ra mặt biển sóng dập dềnh rồi sau đó lại hướng đôi mắt về cậu, ngón tay trỏ xinh xắn chỉ vào cậu, nói bằng cái giọng như chợt nhận ra điều gì: “Tôi biết rồi! Có phải cậu là cậu học sinh trung học bị chết đuối ở đây mấy hôm trước, đúng không? Không ngờ cậu lại đẹp trai đến như vậy! Tôi sống mười bảy năm nay, ngoài những người nổi tiếng trên ti vi ra thì cậu là người đẹp trai nhất mà tôi từng thấy đấy! A! Không được! Cậu đã thành ma rồi! Thật là đáng tiếc quá đi! Người đẹp trai như vậy mà lại chết, tại sao cậu lại suy nghĩ dại dột thế chứ?”. Tất cả vẻ ngạc nhiên, thích thú, thương xót… lần lượt hiện ra trên nét mặt cô gái tóc dài.

Mạc Trần Bạch nghe xong mớì biết là cô gái nhầm tưởng cậu với cậu học sinh nhảy xuống biển tự tử mấy hôm trước, sự hiểu lầm này khiến tâm trạng đang không được tốt của cậu càng thêm tồi tệ hơn. Đôi mắt đẹp thoáng nét hung dữ, môi mím chặt. Dưới ánh trăng, người cậu toát ra một vẻ băng giá, lạnh lùng.

Cô gái tóc dài nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đen như Bao Công của cậu nghiên cứu một hồi, sau đó hỏi với vê cảnh giác: “Này anh chàng ma đẹp trai, cậu giận rồi phải không? Có phải tôi hát làm kinh động tới giấc ngủ của cậu?”

Mạc Trần Bạch cười nhạt, đang định quay đi thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Có lẽ dọa cô gái này một chút cũng hay, ai bảo cô ta hát bài gì không hát lại chọn đúng bài này chứ!

Cái ý nghĩ này khiến Mạc Trần Bạch đang định quay lưng bỏ đi bỗng dừng bước lại.

Cậu cúi đầu lặng lẽ nhìn cô gái tóc dài, cô gái cũng hướng đôi mắt nhìn lại cậu với vẻ mơ màng.

Khóe miệng Mạc Trần Bạch hơi nhếch lên, vẻ tức giận trên mặt dần biến mất giờ đây thay bằng nụ cười bí ẩn.

Cô gái tóc dài nhìn nụ cười ấy thoáng sững sờ.

Ánh mắt Mạc Trần Bạch hút về phía cô gái, cậu nhẹ nhàng di chuyển về phía cô, đến khi mũi của hai người gần như chạm vào nhau thì cậu mới dừng lại.

“Cậu rất thích khuôn mặt của tôi đúng không? Cậu đã xem Đông cung hoàng hậu không đầu chưa? Cậu đã chơi trò đổi mặt chưa?” Mạc Trần Bạch cố ý hạ giọng thật thấp, chậm rãi nói. Cậu có thế cảm nhận được rằng cô gái bắt đầu run rẩy và thở gấp. Cái ý nghĩ vui vẻ khi nghĩ tới kết quả của trò đùa này lướt qua trong đầu khiến cậu quyết định tiếp tục chơi đến cùng. Thế rồi, cậu tiếp tục hạ giọng xuống thấp hơn nữa, nói với giọng càng lúc càng chậm: “Hay là chúng ta cùng chơi trò đổi mặt được không? Khuôn mặt cậu mịn màng, nõn nà thế này, nếu mà đổi cho tôi nhất định sẽ thú vị lắm đây. Cậu có muốn thử không…”.

Mắt cô gái tóc dài mở lớn dần theo mỗi câu nói của Mạc Trần Bạch, cuối cùng cô cũng bị dọa tới mức sợ hãi hét lên, đẩy cậu ra và nhảy dựng lên. Tiếng hét kinh hoàng phá tan màn đêm yên tĩnh, làm kinh động cả tới bầy chim khiến chúng kêu ầm ĩ, vỗ cánh bay loạn xạ.

Cô gái đứng bên tảng đá kinh hãi nhìn Mạc Trần Bạch đang loạng choạng sau cú đẩy vừa rồi. Sau khi đứng vững, cậu từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô gái, mái tóc quá dài lòa xòa che phủ cả mắt. Trong màn đêm dày đặc, cô không thể nhìn rõ được vẻ mặt của cậu.

Bỗng nhiên, cô gái cảm thấy có điều gì đó khác thường. Cô giơ bàn tay vừa đẩy Mạc Trần Bạch lên, nhó lại khoảnh khắc vừa rồi, cuối cùng cũng nghĩ ra được điều lạ lùng ở chỗ nào. Cô nhớ khi tay mình chạm vào ngực cậu ta, cô còn cảm nhận được rõ hơi ấm da thịt phía sau làn áo sơ mi mỏng, trong thoáng chốc đó cô còn có thể nghe thấy được nhịp tim đập mạnh.

Cơ thể người đã chết thì phải lạnh chứ? Người đã chết thì tim cũng phải ngừng đập chứ? Thế có nghĩa là… “

Cậu không phải là ma!” Cô gái hướng ánh mắt giận dữ về phía Mạc Trần Bạch lúc này đang từ từ tiến lại gần phía cô.

Mạc Trần Bạch bỗng dừng bước. Cô gái này cũng không đến nỗi ngốc nghếch như mình tưởng! Thôi cô ta đã biết rồi thì cũng không cần phải tiếp tục trò đùa này nữa. Cậu thu lại vẻ mặt đáng sợ vừa rồi, thái độ trở lại vẻ lạnh lùng như trước. Liếc nhìn vẻ mặt giận dữ của cô gái, Mạc Trần Bạch bình thản nói: “Thì tôi cũng chưa từng nói tôi là ma”.

Vậy ý của cậu ta là tất cả việc vừa rồi là do cô tự gây ra?

Cô gái rất tức giận, trong lòng cảm thấy khó chịu và muốn nghĩ cách trừng phạt lại cậu ta.

Vừa rồi có phải cậu ta bảo cô không được hát nữa? Có phải cậu ta tức tối khi thấy cô làm ồn? Vậy thì cô sẽ chọc cho cậu ta tức chết!

Mắt cô gái lóe lên một tia nhìn ranh mãnh, cô bắt đầu mở miệng, từng câu hát một lần nữa được cât lên với âm điệu thật lớn:

… Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi. Em mang đến những rung động tầm hồn đẹp nhất, em khiến anh tin rằng anh không giống với số đông, cho nên em thuộc về anh cũng như anh thuộc về em. Không có em, anh biết yêu ngirời nào?…

Lời ca lại vang lên thánh thót như ban nãy nhưng lúc này âm điệu đã thiếu đi chút gì đó mềm mại mà thêm vào đó là sự cố ý và khiêu khích.

Mạc Trần Bạch chau mày lại, ánh mắt cậu ánh lên vẻ lạnh lùng.

“Im mồm!” Cậu lớn tiếng quát, đôi môi mỏng mím chặt, giọng nói lạnh lùng.

Cô gái nhìn cậu với vẻ thách thức rồi không thèm đế ý đến cậu nữa, tiếp tục hát lên thật to:

Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi. Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi…

Mạc Trần Bạch khẽ nheo mắt, từng bước tiến lại gần phía cô gái. Cô gái không hề để ý vẫn tiếp tục hát lớn, khuôn mặt kênh kiệu nhìn sang hướng khác nên đã không thấy được vẻ hung dữ ánh lên trong đôi mắt đen kia.

Trong chớp mắt, tiếng hát bỗng nhiên ngưng bặt. Đôi mắt cô gái mở to hết sức, kinh ngạc nhìn vào gương mặt đẹp trai lúc này chỉ cách mặt cô có gang tấc.

Cậu ta…

Cậu ta bỗng bất ngờ dùng răng cắn vào môi cô.

Cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu ta phả vào mặt, và cảm nhận được cả chút gì đó bối rối, sợ hãi ẩn chứa trong đôi môi mềm kia! Cậu ta làm vậy là muốn trừng phạt cô hay muốn ức hiếp cô đây?

Lửa giận bừng bừng nổi lên. Cô gái đẩy mạnh cậu ra, không biết là do tức giận hay xấu hổ. Gương mặt cô gái đỏ lựng.

Người ta không động đến cô thì cô cũng không động đến họ. Nếu người khác động đến cô mà cô không trả thù lại thì cô không phải là Kha Lạc Lạc!

Ngọn lửa giận bừng lên trong đáy mắt, thừa lúc Mạc Trần Bạch không kịp phản ứng lại cô giận dữ giẫm mạnh vào chân cậu ta, tiện thể giẫm tới hai lần. Trong khi cậu ta còn đang ôm cái chân đau thì cô đã lập tức quay đầu bỏ chạy, lúc quay người mắt cô bị lóa lên bởi vật gì đó trong tay cậu ta.

Cô gái sững lại nhìn, cái vật đó trông giông một chiếc lắc bạc, xem ra cũng có vẻ là thứ quý giá. Lòng căm tức muốn trả thù nổi lên mạnh mẽ khiến cô gái do dự một chút rồi bỗng giật lấy chiếc lắc trong tay cậu ta và bỏ chạy.

Mạc Trần Bạch định đuổi theo nhưng mới bước được một bước thì cơn đau ở chân nổi lên khiến cậu hết sức đau đón. Thế là cậu đành ôm cái chân đau mà nhìn trân trân bóng dáng cô gái đang dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

Cửa hàng sách Lạc Lạc là cửa hàng sách lớn nhất trong thị trấn Hạnh Phúc, ngoài bán các loại sách ra còn có thêm khu đồ văn phòng phẩm, khu chơi game, khu đọc sách và khu nghệ thuật. Các mặt hàng trong khu nghệ thuật chủ yếu là các vật dụng chuyên dụng cho mỹ thuật và các loại nhạc cụ mi ni.

So với các khu khác thì khu nghệ thuật có vẻ ít khách lui tới, đặc biệt là vào những buổi trưa như thế này, cả khu nghệ thuật không có lấy một mống khách. Trong gian hàng tĩnh mịch, thứ âm nhạc cổ điển thanh tao, nhẹ nhàng réo rắt như nước chảy, không khí tràn ngập mùi hương mộc mạc.

Đằng sau quầy thu ngân nằm ngay cửa ra vào của khu đồ nghệ thuật có một cô gái đang ngồi trầm ngâm, cô ấy là Kha Lạc Lạc, con gái của bà chủ cửa hàng sách Lạc Lạc này. Do buổi trưa cô nhân viên thu ngân của cửa hàng có việc đã xin nghỉ hai tiếng, vừa đúng lúc Lạc Lạc buổi chiều được nghỉ học nên bị mẹ bắt ra đây làm nhân viên tạm thời.

Lúc này, cô đang ngồi ngây ra ngắm nghía chiếc lắc bạc trong tay.

Đây là chiếc lắc tay mà tối hôm qua cô giành được từ tay một người con trai xa lạ trên bãi biển. Lúc đó cô chỉ nghĩ là muốn trả thù cho bõ tức thôi, chứ không hề có ý gì khác. Bây giờ, khi tĩnh tâm lại, ngồi xem xét kỹ chiếc lắc cô không khó để nhận thấy rằng trong nó ẩn chứa điểu gì đó sâu sắc lắm. Vì ngoài cái tên được khảm bằng pha lê trên sợi dây ra, cô còn phát hiện thêm mấy chữ có vẻ như là tên của một cô gái khắc trong trái tim của sợi dây, mấy cái chữ đó được khắc rất nhỏ, nêu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra được.

“Thu-Hạ-Hạ”, Kha Lạc Lạc khẽ lẩm nhẩm đọc từng chữ khắc trên trái tim kia, tự hỏi rồi tự trả lời chính mình, “Nghe có vẻ là tên của một cô gái”.

Nhìn cái tên đó một hồi, lúc sau, Kha Lạc Lạc lật chiếc lắc lại, ánh mắt cô bị thu hút vào ba chữ khảm bằng pha lê.

Mạc Trần Bạch.

Kha Lạc Lạc khẽ đọc thầm trong đầu, phỏng đoán đây có lẽ là tên của người con trai kỳ lạ tối qua chăng?

“Bán cho tôi một tập giấy.”

Một giọng nói vang lên phía trước quầy thu ngân cắt đứt dòng suy nghĩ của Kha Lạc Lạc. Cô sực tỉnh, lấy lại vẻ mặt tươi cười lịch sự, ngẩng đầu lên nhìn người khách. Trong giây lát, nụ cưòi khách sáo trên môi chuyển sang một tiêng kêu nho nhỏ kinh ngạc…

“Là cậu?!”

Nhìn thấy cô, Mạc Trần Bạch cũng hơi ngạc nhiên. Sau khi phản ứng lại, cậu khẽ nhếch môi, nở nụ cười giễu cợt nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp!”.

Câu nói của Mạc Trần Bạch khiến Kha Lạc Lạc mặt biến sắc, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cô vô thức vội vã cất chiếc lắc trong tay vào túi áo.

Động tác đột ngột vừa rồi của cô đã khiến Mạc Trần Bạch chú ý. Cậu nheo mắt, ánh mắt sắc sảo nhìn vào túi áo trước ngực cô. Chỉ một vài giây sau, cậu đã đoán được vật mà cô vừa giấu đi đó là gì.

“Đưa ra đây!” Mạc Trần Bạch trầm giọng nói, giơ tay ra trước mặt cô.

“Đưa cái gì chứ?” Kha Lạc Lạc có chút lo lắng, tránh không dám nhìn vào bàn tay xương xương đang giơ ra trước mặt mình.

“Đừng giả vờ ngôc nghếch trước mặt tôi! Tôi đã nhìn thấy cậu cất chiếc lắc bạc vào trong túi áo! Mau trả lại sợi dây cho tôi!”

“Tôi không có! Cậu nhìn lầm rồi!” Kha Lạc Lạc vẫn quyết định giả vờ ngốc đến cùng.

Mạc Trần Bạch nghiêm mặt lại, đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ hung dữ. Bất ngờ, cậu giơ thẳng tay về phía trước ngực Kha Lạc Lạc…

Tên tiểu tử chết tiệt này hôm qua đã cướp đi nụ hôn đầu của cô, hôm nay lại còn định sàm sỡ cô nữa hay sao?

Kha Lạc Lạc tức giận, mặt đỏ bừng bừng, cô giơ tay ra vơ lấy chiếc máy tính trên bàn định đập vào đầu cậu ta, nhưng không ngờ có người lại hành động nhanh hơn cô. Cô chỉ kịp thấy Mạc Trần Bạch ôm đầu nhảy qua một bên kêu lớn như vừa bị đánh bởi vật gì đó. Mẹ Kha Lạc Lạc không biết từ đâu đã xuất hiện ngay chỗ Mạc Trần Bạch vừa đứng, tay hua hua loạn xạ cái túi xách LV, không ngót miệng gọi bảo vệ.

Kha Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Mạc Trần Bạch – miệng vẫn kêu đau, bị sự xuất hiện thần tốc của bác bảo vệ lôi đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô.

Lúc này, mẹ Kha Lạc Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã hỏi với vẻ mặt lo lắng, quan tâm: “Con gái à, con không bị thằng nhóc thối tha đây chạm vào chỗ đó đấy chứ?”.

Thấy thái độ lo lắng của mẹ, Kha Lạc Lạc thấy lòng mình ấm áp, xúc động tới rưng rưng nước mắt nói: “Mẹ à, cậu ta chưa chạm vào con đâu”.

Mẹ Kha Lạc Lạc vội vui vẻ nói to:

“May quá! May quá! Bà mẹ này chịu đựng vất vả nuôi con mười mấy năm trời, định đem sính lễ thách cưới con mà đổi lấy túi LV hàng hiệu, sự trong trắng của con không thể để thằng nhóc thối tha đó làm cho hoen ố được!”

Kha Lạc Lạc nhìn bà mẹ vì tiền bạc mà sẵn sàng đem con ra bán mà không nói được lời nào.

Đối với người bận rộn thì hai tiêng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Nhưng đối với người nhàn rỗi không có việc gì làm thì hai tiếng dài tựa như hai thế kỷ.

Đối với Kha Lạc Lạc mà nói, hai tiếng đồng hồ làm nhân viên bất đắc dĩ dài đằng đẵng tựa như phải trải qua N thế kỷ vậy! Trong suốt hai tiêng đồng hồ vô vị, lúc thì cô sửa móng tay, lúc lại quay sang cắt tóc chẻ ngọn, lúc lại nghĩ tới anh chàng Mạc Trần Bạch bị bảo vệ lôi đi liệu có tức giận mà chửi mắng cô hay không… Khó khăn lắm mới đợi được cô nhân viên thu ngân trẻ tuổi quay lại, cô vui vẻ tặng cho đối phương một cái hôn gió rồi cầm túi đồ đã thu xếp xong từ sớm sung sướng chạy ra ngoài.

Kha Lạc Lạc muốn chạy thẳng về nhà, chui vào bồn tắm đấy xà phòng thơm ngát rồi ngủ một giấc cho thật thoải mái, nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi cửa tiệm sách, cô bị ai đó nắm lấy cổ áo từ phía sau.

“Là kẻ to gan nào dám động vào bản cô nương Kha Lạc Lạc ngay trước cửa hàng nhà bản cô nương vậy? Có phải muốn chết …” Kha Lạc Lạc quay đầu lại, lớn tiếng mắng, nhưng khi nhìn thấy người đó, tiêng chửi rủa chuyển thành câu hỏi đầy ngạc nhiên: “A! Cái cậu gì gì đó, tại sao cậu vẫn còn ở đây chứ?”. Cô và cậu ta lại gặp nhau lần thứ hai chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, lẽ nào lại đúng là ứng với câu “oan gia ngõ hẹp”?

“Tôi không phải tên là “gì gì đó”, tôi tên là Mạc Trần Bạch.” Cậu ta từ tôn giải thích: “Tôi đã đứng ở đây đợi cậu hai tiếng rồi”.

Haizz, thì ra là cậu ta cố ý đứng ở đây đợi cô. Hại cô vừa rồi suýt chút nữa tưởng thật là cô và cậu ta có duyên nợ gì đó mà chạm trán tới mấy lần như vậy. Nhưng mà cậu ta đợi cô có việc gì chứ? Chẳng lẽ lại là vì chiếc lắc bạc kia?

Kha Lạc Lạc đang nghĩ đến đó, quả nhiên Mạc Trần Bạch mở miệng nói…

“Vừa rồi tôi không có ý muốn mạo phạm đến cậu, tôi chỉ muốn lấy lại chiếc lắc tay mà thôi, bây giờ cậu có thể trả lại tôi được không?”

Kha Lạc Lạc liếc cậu ta một cái, đôi mắt to lúng liếng, một ý nghĩ ranh mãnh chợt lóe lên trong đầu. Cậu ta đã muốn lấy lại chiếc lắc bạc đến như vậy hẳn là nó rất quan trọng với cậu ta.

Hiếm mà có cơ hội ngàn vàng được trêu chọc người khác như thế này, nếu mà cô không biết trân trọng nó thì chẳng phải là có lỗi với ông trời hay sao? Nghĩ vậy, Kha Lạc Lạc vội thay đổi thái độ, ra vẻ cố ý gây khó dễ nói:

“Tôi cũng rất muốn trả ngay cho cậu nhưng mà chiếc lắc đó quý giá như vậy, tôi sợ mình sẽ lỡ tay làm mất nên vừa rồi đã nhờ mẹ tôi mang về nhà cất đi rồi. Không tin thì cậu cứ kiểm tra người tôi, đúng là tôi không có thật mà”.

Mạc Trần Bạch dù bán tín bán nghi nhưng cũng không dám lục soát người cô. “Vậy bây giờ tôi đến nhà cậu để lấy.” Cậu không nói thêm một lời nào nữa mà kéo tuột Kha Lạc Lạc đi.

Nếu mà cô ngoan ngoãn đi theo cậu ta thì chẳng phải là trò đùa này mình cô tự diễn hay sao? Kha Lạc Lạc không hề muốn phí công diễn xuất cực khổ của mình một chút nào. Cô vung tay ra, ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp nhìn cậu ta với vẻ thơ ngây, vô tội nói: “Nhưng mà tôi đói bụng lắm, đi không nổi nữa”.

Mạc Trần Bạch nghiêm mặt lại, nghiến chặt răng, khẽ rít qua cổ họng: “Tôi đưa cậu đi ăn”.

“Oa! Mạc Trần Bạch, cậu thật là một người tốt bụng!” Kha Lạc Lạc vui sướng kêu lên, vừa chạy vừa kéo Mạc Trần Bạch về phía một cửa hàng bán đồ ăn nhanh kiểu Tây.

Bước vào cửa hàng đồ ăn nhanh, thấy xung quanh đều chật kín người, Kha Lạc Lạc lại chau mày giả vờ gây khó dễ: “Ở đây đông người quá! Nếu mà tôi đứng xếp hàng mua đồ thì sẽ nhàu hết cả quần áo mất”, rồi cố ý nhấn mạnh thêm, “bộ đồ tôi đang mặc này là bộ mà thích nhất…”.

Mạc Trần Bạch mặt sa sầm, nghiến răng nói: “Nếu cậu không thích chỗ này thì tôi sẽ mời cậu đến Nhã Đằng Các”.

Kha Lạc Lạc ngắm khuôn mặt nhăn nhó như đau bụng giun của cậu ta mà ngấm ngầm vui sướng trong lòng. Nhung vẻ bề ngoài thì cô tỏ thái độ có vẻ bối rối, vặn vẹo bàn tay, trề môi nói: “Nhưng mà… nhưng mà tôi chỉ thích ăn hamburger và bánh táo ở đây thôi!”.

Mạc Trần Bạch tức không nói được lời nào, mãi mới rít lên được một câu qua hàm răng nghiến chặt: “Tôi sẽ đi mua cho cậu, đứng ở đây đợi tôi”.

“A! Thật không?” Kha Lạc Lạc tỏ vẻ thích thú kêu lên, sau đó làm ra vẻ ngưỡng mộ nói: “Mạc Trần Bạch, cậu đúng là người tốt thật đấy! Vậy thì phiền cậu rồi!”.

Mạc Trần Bạch không thèm để ý đến cô ta, vội vã bước tới quầy đồ ăn. Cậu sợ rằng nếu đi chậm một chút sẽ không kìm được tức giận mà quay trở lại siết cổ cô ta.

Kha Lạc Lạc nhìn theo dáng cậu ta nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển người mà cười sung sướng như bắt được vàng rồi vui vẻ quay người bỏ đi.

Phải đến hơn mười phút sau, khi Mạc Trần Bạch mồ hôi nhễ nhại trên trán, tay bê khay đồ ăn, vất vả len ra khỏi đám đông, tìm mãi không thấy bóng dáng Kha Lạc Lạc đâu thì cậu mới biết là mình đã bị lừa.

Mạc Trần Bạch giận tím mặt, không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, nắm chặt tay, ngửa mặt lên trời mà hét lớn: “Kha Lạc Lạc đáng ghét, lần sau đừng để tôi thấy mặt cô, nếu không cô chắc chắn sẽ chết dưới tay tôi!”.

Những ngày tiếp sau đó, Mạc Trần Bạch thường nấp trước cửa hàng sách Lạc Lạc, chờ đợi Kha Lạc Lạc xuất hiện như kẻ thợ săn chờ đợi con mồi của mình. Có mấy lần cậu bắt được cô, nhưng đều bị cô nhanh trí dùng kế chạy thoát được.

Những ngày như vậy cứ thế trôi qua, thấm thoát đã được mấy tuần rồi, hôm đó cuối cùng thì Mạc Trần Bạch cũng chạm mặt được Kha Lạc Lạc từ trong cửa hàng sách bước ra.

Nhận được bài học từ những lần trước, lần này Mạc Trần Bạch không vội vàng xông tới tóm ngay lấy cô. Cậu định bám theo sau cô về đến tận nhà, đến khi cậu biết được nhà cô ở đâu rồi, sau này chẳng phải là muốn tóm được cô càng dễ dàng hơn sao?

Mạc Trần Bạch ngầm tính toán vậy trong đầu, lợi dụng màn đêm tối dày đặc, cậu ung dung bám sát theo sau cô.

Đêm nay trời không trăng không sao, màn đêm yên tĩnh. Gió đêm hiu hiu thổi, mang chút se lạnh khẽ lướt qua hai người.

Hai người, một trước một sau, đi vòng qua hết con đường này đến con phố khác, cuối cùng thì tới một con ngõ nhỏ. Mạc Trần Bạch vừa đi vừa quan sát khung cảnh xung quanh, thầm ghi nhớ lại đường đi.

Mạc Trần Bạch tưởng rằng mọi việc sẽ cứ thế mà diễn ra suôn sẻ, hai người sẽ cứ tiếp tục đi như vậy mà không có chuyện gì xảy ra, nhưng ông trời lại không để cho cậu như ý nguyện, bỗng ở đâu có ba tên con trai không biết từ một ngóc ngách nào đó xông ra chặn đường Kha Lạc Lạc.

Mạc Trần Bạch kinh ngạc, vội nấp vào thềm cửa của một ngôi nhà bên đường, quyết định chờ xem chuyện gì xảy ra rồi tìm cách ứng biến.

Mấy tên con trai có dáng vẻ là học sinh trung học kia đứng dàn hàng ngang trước mặt Kha Lạc Lạc, tên cao kều đứng giữa vỗ vỗ vào đầu cô, cười một cách thô bỉ nói: “Kha Lạc Lạc, không ngờ mày lại to gan đến như vậy, dám chọc giận cả bồ của tao!”.

Kha Lạc Lạc né người, tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của cái tên cao kều đó, nhanh chóng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn ba tên con trai đứng trưóc mặt, cuối cùng nhìn tên cao kều và hỏi: “Các cậu là ai?”.

“Triệu Tiểu Lan là bồ của tao, vậy mày nói xem tao là ai?” Tên cao kều tiến sát đến cô thêm một bước, trâng tráo hỏi lại cô.

Kha Lạc Lạc chau mày, nghĩ mãi cũng không nhớ nổi cái nhân vật có tên Triệu Tiểu Lan là ai. Thực tế là, người mà cô trêu chọc có rất nhiều, xem ra nếu muốn nhớ mấy cái tên người đó còn khó hơn cả việc học thuộc bài của môn ngữ văn… Nhưng Kha Lạc Lạc không phải là kẻ ngốc, cô tất nhiên không để cho tên cao kều đó biết được suy nghĩ của mình. Cô nhanh chóng phản ứng lại, tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng hất cằm hỏi: “Các cậu muốn gì?”.

“Bồ của tao nói nhìn mày rất ngứa mắt, muốn tao tới chăm sóc mày một chút. Mày đoán xem bọn tao sẽ làm gì với mày đây?”

“Tôi đâu phải là các cậu, làm sao mà tôi biết được! Hơn nữa, ba tên con trai cao lớn như các cậu mà lại đi ức hiếp một đứa con gái chân yếu tay mềm, việc này mà lan truyền đi, các cậu còn mặt mũi nào trước đám đệ tử không?” Kha Lạc Lạc vừa nói vừa lùi lại phía sau. Nếu có thể lùi được tới đầu ngõ thì cô sẽ có hy vọng mà chạy thoát thân được.

Tiếc là ý đồ của Kha Lạc Lạc quá lộ liễu, dễ dàng bị tên cao kều phát hiện ra.

Hắn ta cười khì khì, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sau đó nhìn Kha Lạc Lạc bằng ánh mắt giễu cợt ra vẻ “mày không biết lượng sức mình sao?” và lên giọng cảnh cáo: “Kha Lạc Lạc, tao khuyên mày đừng nên nghĩ tới việc chạy trốn làm gì, nếu để bọn đàn em tao tóm được thì sẽ khổ đấy”.

Kha Lạc Lạc không thèm để ý, cắn chặt môi, cố hết sức đạp vào chân tên cao kều thật mạnh rồi quay người bỏ chạy ra phía đầu ngõ. Tên cao kều đau chảy nước mắt, ôm cái chân đau mà nhảy tưng tưng. Hai tên đứng sau hắn phản ứng rất nhanh, một tên ở lại xem chỗ đau ở chân cho hắn, một tên gầy như khỉ thì nhanh chóng đuổi theo bắt Kha Lạc Lạc.

Mạc Trần Bạch đứng nấp sau thềm cửa cũng nghe hiểu được bảy, tám phần. Khi tên người khỉ chạy qua, cậu nhằm đúng lúc giơ chân ra ngáng. Tên người khỉ không chú ý, ngã đập mặt xuống đất. Kha Lạc Lạc chạy phía trước kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Mạc Trần Bạch lao tới, kéo tay chạy ra khỏi con ngõ.

Hai người cứ chạy như thế rất lâu, đến khi chạy tới một công viên thì mói dừng lại.

Mạc Trần Bạch thở dốc, đổ vật người lên ghế. Kha Lạc Lạc cũng mệt đứt hơi, thở hổn hển, định bước qua một bên ngồi nghi thì thấy tay mình bị cái gì đó kéo lại.

Cô quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra rằng tay cô và Mạc Trần Bạch vẫn nắm lấy nhau đến bây giờ vẫn chưa buông.

Gió đêm hiu hiu thổi, cái lạnh như thâm vào da thịt. Bàn tay của Mạc Trần Bạch vừa to vừa dày, bàn tay nhỏ bé của cô nằm gọn trong lòng bàn tay cậu ta, lúc này đây cô thấy được một cảm giác thật dễ chịu và ấm áp.

Sững người, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, tim Kha Lạc Lạc như đập lỡ một nhịp. Cô bỗng nhớ lại quãng thời gian vừa rồi, hai người cứ chơi mãi trò đuổi bắt. Dù mỗi lần bị Mạc Trần Bạch chặn lại cô đều có cách thoát được, nhưng rồi những lần chặn đuổi tiếp sau đó cậu ta cũng vẫn không hề nổi giận. Cậu ta tỏ ra rất kiên nhẫn với cô, dù biết rõ là cô đang đùa giỡn nhưng khi cô đưa ra đủ các yêu sách gây khó dễ cho cậu, cậu đều cố gắng thực hiện. Trong thời gian tiếp xúc ít ỏi đó giữa hai người, cô phát hiện ra rất nhiều ưu điểm ở con người cậu. Chỉ duy nhất có một khuyết điểm ở cậu mà cô không thể chịu được đó là sự khăng khăng cố chấp với chiếc lắc bạc, với người con gái tên Thu Hạ Hạ ấy.

Nhưng điều này chẳng phải chứng tỏ rằng cậu ta là một người rất nặng tình hay sao?

Kiểu mẫu người con trai như thế này, trên thực tế không phải rất đáng để con gái yêu thương sao?

Kha Lạc Lạc lặng lẽ ngắm Mạc Trần Bạch, một tình cảm dịu dàng không gọi tên được khẽ nảy nở trong lòng cô.

“Mạc Trần Bạch.” Cô khe khẽ gọi.

“Ừ?” Mạc Trần Bạch mệt nhọc đáp lại, không buồn ngẩng đầu lên.

“Mình phát hiện ra rằng hình như mình đã thích cậu rồi.”

Gió nhẹ nhàng thổi, màn đêm tĩnh mịch. Mạc Trần Bạch nhắm nghiền mắt, nằm yên bất động trên chiếc ghế dài ở công viên, gió thổi làm tóc cậu khẽ lay động.

Có vẻ cậu ta không có bất cứ phản ứng nào, tỏ ra như không hề nghe thấy lời thổ lộ vừa rồi của cô. Nhưng trên thực tế, thực sự trái tim cậu đã bị câu “mình thích cậu” của Kha Lạc Lạc làm cho bối rối. Cậu thừa nhận mình vẫn chưa quên được Thu Hạ Hạ, suy cho cùng thì hai người cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người cứ dần dần tích lũy từng chút từng chút một theo ngày tháng mà thành, không thể một sớm một chiều là có thể quên được. Nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận rằng, từ khi quen Kha Lạc Lạc, nỗi đau trong tim cậu cũng đã dần dần phai nhạt, nỗi nhớ Thu Hạ Hạ cũng không còn mãnh liệt như xưa nữa.

Kha Lạc Lạc, cô giống như một mầm cây, lặng lẽ nảy mầm trong trái tim cậu. Cậu dần dần đã quen với những ngày tháng có sự xuất hiện của cô, dần dần đã quen với nụ cười của cô.

Cậu không biết rằng đó có phải là thích không nữa, nhưng cậu có thể khẳng định một điều, cậu rất thích cái cảm giác khi ở bên cạnh cô. Không cần phải nói gì hay làm gì, chỉ cần cứ yên lặng ngồi bên nhau như vậy là đủ.

Nhìn thấy Mạc Trần Bạch không có phản ứng gì, Kha Lạc Lạc cắn cắn môi, tiếp tục nói: “Mình biết trong trái tim cậu đã có hình bóng của một người con gái khác, mình không biết tại sao hai người lại không còn ở bên nhau nữa, nhưng mình không để ý đâu. Mình tin rằng, nếu mình cố gắng, rồi sẽ có một ngày tình cảm của mình có thế chữa lành được vết thương trong tim cậu, rồi sẽ có một ngày mình sẽ có một vị trí trong trái tim cậu. Tất nhiên, nếu trước khi cậu chán ghét mình hay trước khi cậu thích một người con gái khác mà mình vẫn chưa thành công thì mình sẽ chủ động rút lui, tuyệt đôi không làm phiền cậu nữa. Mình chỉ mong cậu sẽ cho mình một cơ hội, ngay cả khi…”.

“Kha Lạc Lạc, chúng mình có nên thử hẹn hò xem thế nào không?” Một giọng khàn khàn cất lên giữa màn đêm yên tĩnh, cắt ngang lời của Kha Lạc Lạc.

Kha Lạc Lạc sững lại ngạc nhiên, miệng mở to đầy kinh ngạc. Cô chậm rãi cúi đầu, đôi mắt sáng long lanh trong đêm. Phải một lúc lâu sau, cô khẽ hỏi lại với giọng run run: “Cậu… cậu vừa nói gì?”.

“Chúng ta thử hẹn hò nhé!” Mạc Trần Bạch nhắc lại lần nữa, giọng kiên định.

Kha Lạc Lạc chăm chăm nhìn Mạc Trần Bạch không chớp mắt ý như muốn xác nhận điều gì đó. Tựa như cả nửa thế kỷ trôi qua, cuối cùng rồi nụ cười vui sướng xuất phát từ khóe miệng lan tỏa dần tới đôi mắt mở to.

“Ừ. Chúng mình hãy hẹn hò nhé!” Kha Lạc Lạc gật gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ.

Trong màn đêm dịu dàng ấm áp, hạt giống tình yêu bắt đầu lặng lẽ nảy mầm.

Hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.