Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 76: Chương 76: Kim đấu




Yến Thanh nghiến răng, mặt hắn phả ra quyết tâm mãnh liệt, hai mắt sắc lạnh gườm gườm nhìn về dáng dấp to lớn của Kim sĩ đang rầm rầm đi lại chỗ Thiết Tiên cắm xuống. Yến Thanh co người gần như rạp trên mặt sàn, chân co, chân duỗi, hắn tung cước lao đi, cũng nhằm hướng hảo khí kia mà tiến tới. Mặc dù Kim sĩ cước bộ chậm chạp, thế nhưng một sải chân của y cũng phải gấp bốn, năm lần của Tiêu Yến Thanh. Hắn vì thế mà ra sức tăng tốc thật nhanh, thân thủ di chuyển như lướt trên mặt sàn sáng loáng. Phút chốc đã gần như bắt kịp Kim sĩ, hắn luồn lách chạy giữa hai chân của y, Kim Sĩ bên trên cúi đầu nhìn xuống, liền vung xích lên vụt xuống chặn đường. Tiêu Yến Thanh thoáng nhìn thấy một vệt sáng vàng sắp giáng xuống trên đầu mình, thế nhưng hắn tuyệt nhiên không có ý định lùi bước, còn liều lĩnh muốn vượt qua nó. Hắn gầm lên, toàn bộ cơ thể đều phát ra công lực, tung chân trượt một cái thật mạnh về phía trước, đồng thời ngửa rạp người ra sau.

“ Vút “.

Sợi xích của Kim sĩ xượt qua mặt hắn chỉ hơn một tấc, hắn cuối cùng cũng bình an vô sự. Trượt đến chỗ Thiết Tiên, liền nhanh chóng bắt lấy, nhổ nó lên. Yến Thanh lấy được Thiết Tiên, xoay người nhìn tới Kim sĩ. Quả nhiên y đùng đùng nổi giận, nhìn thấy lần thứ hai bảo khí của mình bị kẻ khác đường đường chiếm lấy, liền gầm lên vang dội, uỳnh uỳnh lao đến vung sợi xích lên thật cao giáng mạnh xuống. Tiêu Yến Thanh nhìn thấy nộ khí xung thiên trong đáy mắt lấp loáng của Kim sĩ, hắn ráo diết, vội vàng nhảy đi. Sau lưng đã liền dội tới tiếng đập xích chát chúa. Tiêu Yến Thanh thuận đà đạp lên vách tường, thoăn thoắt đạp chân leo lên cao bằng Bào bàn công, phút chốc đã tới vai tên thiết giáp to lớn. Hắn tung cước đạp tới y, giáng Thiết Tiên đập xuống.

“ Choang “.

Thiết Tiên trên tay Tiêu Yến Thanh vụt vào cầu vai bằng thiết giáp của Kim sĩ, âm thanh đanh lạnh dội lên. Y bấy giờ đang trong tư thế rút dây hoàng xích về sau cú đánh ban nãy, vì thân hình nặng nề cũng không kịp tránh đòn của Tiêu Yến Thanh, bả vai liền bị cây Tiên đánh một cú. Tuy có cầu vai thiết giáp che chắn, thế nhưng y vẫn bị sức mạnh vượt trội của bảo khí làm cho lùi lại một nhịp. Yến Thanh sau khi tung ra cú đánh, cũng bị bật ngược trở lại, hắn lộn trên không lại chụm chân đạp vào tường lao tới. Hắn nghiến răng siết chặt cây Tiên trong tay, nhằm phần ngực tên Kim sĩ mà tấn công.

“ Vút, vút “.

Thiết Tiên rẽ gió vụt xuống, đập mạnh vào ngực tên kị sĩ, sau đó để tránh lực phản lại từ áo giáp của y, Yến Thanh khéo léo xoay cổ tay, nhả cây Tiên ra, cho nó xoay trên không mấy vòng, sau đó lại xoay người bắt lấy bằng tay kia. Hắn cứ thế vừa dùng tuyệt kĩ khinh công dụng vách tường cao mà tiếp cận Kim sĩ, vừa uyển chuyển sử dụng Thiết Tiên mà trả đòn. Món hảo khí trong tay hắn, lúc được dùng như Tiên để trị áo giáp hạng nặng, lúc lại được sử dụng như một cây Côn, thế đánh vô cùng linh hoạt. Kim sĩ bị tên người nhỏ bé phản đòn bất ngờ, nhất thời cũng chỉ có cách thủ trước, công sau. Y lùi lại mấy nhịp, lồng ngực chịu uy lực của cây Tiên giáng tới, ngó xuống nhìn, những mắt xích nhỏ đan vào nhau như lưới chắn trước ngực đã bị vỡ đi đôi chỗ, liền rống giận tức tối.

– Đáng chết!. Mau trả bảo khí lại cho ta!.

Y không sai liền vung dây xích lên quật tới tấp vào vách tường nơi Yến Thanh vừa đáp xuống. Bức tường bị vũ khí hạng nặng oanh tạc, rầm rầm lở ra, còn thoáng rung động. Yến Thanh thất sắc mất đà khinh công, hắn nghiến răng, đúng lúc sợi dây xích to tướng quật xuống liền bắt lấy. Sau đó cả thân thể hắn bị sợi xích kéo theo quay trở lại bên mình Kim sĩ. Yến Thanh tới gần trước mặt y, liền buông tay ra, rơi xuống dưới, hắn giương cây Thiết Tiên ra vận lực hết sức cắm phập đầu nó vào ngực trái tên Kim Sĩ.

“ Keng!”.

Một tiếng va chạm giữa kim loại chói tai lại vang lên. Yến Thanh cứng mặt, thân thể vừa bị một lực cực mạnh đẩy văng ra xa khỏi người Kim sĩ. Hắn liếc đuôi mắt lại, thấp thoáng thu thấy mặt tường phía sau, bèn trở mình giương mũi cây Tiên lên cho nó cắm phập vào mặt tường. Khắc sau, chỉ thấy thân thể hắn chao đảo trên không, hai tay bám chặt Thiết Tiên đang găm trên vách tường. Yến Thanh trừng mắt nhìn xuống phía dưới, thở hồng hộc. Nếu không nhanh tay xử lý tình huống ấy, để lưng hắn đập vào tường rồi rơi xuống, thì cơ thể hẳn phải chịu đả thương không nhỏ, nội lực cũng bị tác động. Bấy giờ, bên tai đã lại dội tới tiếng “ uỳnh uỳnh “ nặng nề, ngoảnh mặt lại, hắn thấy Kim sĩ đang chậm rãi tiếng về hắn. Một tay y kéo lê sợi xích dài trên mặt sàn, tay còn lại y nhiên thủ một tấm khiên hình thoi cứng cáp thập phần. Yến Thanh trân mắt ngỡ ngàng.

– Tên này, rút cuộc y có bao nhiêu món vũ khí đây?!.

Hắn mím môi, cắn răng đạp chân vào tường rút Thiết Tiên ra, nhanh chóng hạ xuống đất, lấy lại thế thủ. Nhìn tới Kim sĩ dũng mãnh bước tới, hai tay đều có vũ khí, công thủ song toàn, hắn dẫu có bảo khí vượt trội như Thiết Tiên, e rằng vẫn không đủ sức để đánh bại. Trong đầu Tiêu Yến Thanh gấp gáp nặn ra kế sách đối phó. Kim sĩ một thân cao lớn, điểm mạnh chính là sức lực hơn người, lại có thiết y, thiết khí hỗ trợ, rõ ràng không thể dụng tới sức người bình thường như hắn hay dùng mấy tấm phù chuyên khu tà trừ ma mà đánh lại. Kim sĩ bấy giờ lạ thay không hề cất tiếng, y lạnh lùng thong thả tiến đến, thần thái uy mãnh của vị tướng quân chinh chiến trăm trận trên sa đường thoáng hiện ra. Yến Thanh trừng mắt nhìn, đột nhiên đáy mắt sắc lạnh của hắn ánh lên, hắn đanh mặt hừ khẽ.

– Hừ!. Khổng lồ chơi với khổng lồ e rằng vẫn là cân xứng hơn…

Nói đoạn, hắn nhổm mình đứng lên, dường như không có ý định tránh né Kim sĩ đã sừng sững trước mặt. Hắn đứng thẳng, thân thủ cứng rắn như một trang hảo hán, một tay nắm Thiết Tiên chĩa xuống đất, choãi chân trụ chờ đợi. Kim sĩ trừng đôi mắt dẹp không tròng sáng loáng như bạc phả ra sát khí mà nhìn tới hắn, y vẫn tuyệt nhiên không nói nửa lời, lạnh lùng hạ người, tay cầm xích vung lên chuẩn bị đập xuống. Yến Thanh gườm mắt nhìn tới, hắn gắt gao nhìn xoáy vào cánh tay Kim sĩ đang nắm sợi xích vung xuống.

“ Vút “.

Đúng lúc khi sợi hoàng xích vụt xuống, Tiêu Yến Thanh gầm lên vận hết sức lực nhảy lên cao, hắn giơ cây Tiên hướng tới sợi xích, lại vận pháp lực vào song nhãn, làm cho chúng nhất thời loé sáng ánh vàng quang, hiển nhiên là kích hoạt khả năng siêu vi thị, có thể nhìn rõ các mắt xích trong một khoảng thời gian rất nhỏ. Hắn thành công xuyên mũi Thiết Tiên xuyên qua một mắt xích lớn, cả người liền bay theo sợi xích, dạt về một phía, nhắm tới gần vách tường hắn vận lực điều khiển hướng bay của hoàng xích một chút, cho mũi Thiết Tiên cắm vào mặt tường. Sợi hoàng xích có khối lượng không nhỏ, lại được cộng dồn lực tác động từ Kim sĩ, đem theo cây Tiên bị móc vào, quả nhiên liền cắm sâu vào vách tường. Hắn thả tay ra lộn mình đáp xuống mặt đất. Kim sĩ bấy giờ nhìn thấy sợi xích của mình cùng Thiết Tiên bị găm trên tường, lại là bởi một tên người nhãi nhép, lúc này mới cất giọng bực bội.

– Được!. Được!. Khá lắm!. Ta cảm thấy tên nhãi nhà ngươi có chút hứng thú rồi…

Tiêu Yến Thanh lúc này không còn để ý tới mấy lời trịch thượng của tay Kim sĩ nữa, hắn tranh thủ chút thì giờ, không chậm trễ liền thu mình trở về thế tạo ấn, hai tay giang ra vươn lên rồi lại chụm vào nhau, mắt hắn trừng trừng như ưng nhãn, một mực chuyên chú vận pháp lực đồng thời trong miệng thì thào một câu.

– Thủ hộ anh linh

Triệu hồi tinh khí

“ Triệu hồi “.

Sau câu nói ấy, hắn quyết đoán hô vang hai tiếng “ triệu hồi “, gấp gáp đến nỗi nước bọt bắn cả ra ngoài. Đằng kia, Kim sĩ vừa quấn sợi xích vòng qua lòng bàn tay mấy vòng, dùng lực giật sợi xích cùng Thiết Tiên trên tường ra. Chỉ một nhát dứt khoát, sợi xích đã bị giật văng ra khỏi mặt tường, cây Tiên cũng rơi khỏi mắt xích kia rơi xuống sàn nhà “ leng keng “ đang gọn. Lúc này Tiêu Yến Thanh vẫn chuyên chú vận pháp ấn, mặc cho tên Kim sĩ đã rầm rầm tiến tới, tay găm tấm khiên bằng thép đen nhỏ gọn che chắn hai phần ba cánh tay hắn nắm lại, chuẩn bị giương ra, muốn dùng khiên một cú hất bay Yến Thanh ra xa. Ắt hẳn tên người yếu ớt này không dập nội tạng cũng gãy đi mấy cái xương. Tiêu Yến Thanh nghiến răng dồn tâm lực phát tác chân linh, muốn kết nối với một thần thức huyền bí nào đó. Trán hắn đã nổi gân xanh, mồ hôi bóng loáng. Hắn vẫn giữ thế trì trụ đứng tấn, hai cánh tay nắm chặt giương về phía trước song song với nhau. Mu bàn tay hướng lên trên. Đột nhiên dưới lớp áo rộng phủ lên cánh tay trái của hắn lấp ló hắt ra ánh sáng, một vài tia sáng mảnh dẻ màu xanh lục như phổ quang xuyên qua lớp vải chiếu ra cả bên ngoài. Cũng đúng lúc ấy, tấm khiên đen lạnh trên cánh tay của Kim sĩ thoáng hiện ra trên đầu hắn, chuẩn bị hung hăng giáng xuống không chút khoan nhượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.