Kì Ngôn hai ngày nay trở nên rất kì
lạ, cơm nước cũng không màng, đi đứng cũng lảo đảo, đã mấy lần liền tôi nhìn
thấy anh ấy ngồi ủ rũ dưới dàn nho và đi đi lại lại như đang lo lắng một điều
gì đó.
Tôi hỏi nguyên nhân nhưng Kì Ngôn gạt
đi và nói là do tôi nghĩ ngợi quá nhiều. Nhưng tôi biết chắc chắn anh ấy đang
lo lắng một điều gì đó. Đã mấy tối liền, tôi xuống nhà lấy nước uống đều bắt
gặp Kì Ngôn đang nắm chặt cốc nước, ngồi ngây ra trên góc ghế sô pha.
Buổi thi đấu chiều thứ bảy, Hạ Đóa
Tuyết nói rằng không nhìn thấy bóng dáng của Kì Ngôn trên sân vận động. Tôi cứ
cảm thấy sẽ có chuyện gì không hay xảy ra, nhưng lại không rõ đó là chuyện gì.
Đêm Noel, tôi lang thang trên đường tìm Kì Ngôn. Những cửa hàng nhộn nhịp,
những con đường, những góc phố, trong đội đua xe…chỉ cần là những nơi anh ấy
thường hay đến hằng ngày tôi đều đến tìm một lượt mà không thấy.
Về đến nhà, mẹ kế nói với tôi rằng:
-Kì Nặc đang ở trong đồn cảnh sát đấy. Cậu ta đánh bạc trên đường bị công an
tóm được!
Tôi và mẹ kế vội vàng tới đồn cảnh
sát.
Mùa đông tháng 12 vốn đã lạnh lắm
rồi, vậy mà tối nay Cảnh An còn có tuyết rơi rất dày. Ở đồn cảnh sát, tôi nhìn
thấy Kì Ngôn đang ngồi ủ dột trên cái ghế lạnh ngắt và bị chất vấn bởi một viên
cảnh sát. Xung quanh Kì Ngôn là một đám choai choai đầu đường xó chợ.
Tôi lao đến gõ vào đầu Kì Ngôn và
quát: -Đêm Noel, anh không tham gia thi đấu, cũng không đến dự sinh nhật của Hạ
Đóa Tuyết, lại chạy đến góc đường đánh bạc làm gì?
Kì Ngôn nằm bò xuống bàn, đôi mắt
chớp chớp nhưng miệng vẫn không chịu nói gì.
Mẹ kế liền đi làm thủ tục bảo lãnh
cho Kì Ngôn. Anh cảnh sát cằn nhằn nói: -Cậu ta nằm bò ra đây đã hai tiếng đồng
hồ rồi. Nhưng chẳng nói một câu, cứ như là bị câm ấy!
Tôi quay sang quát vào mặt anh ta:
-Lặc Kì Ngôn, anh phải làm tôi tức chết anh mới vui hay sao?- vừa dứt lời thì
tôi phát hiện ra mình vừa nói hớ. Cũng may là mẹ kế không có ở đó.
Kì Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại
quay sang nhìn chiếc đèn ở giữa căn phòng.
Ngọn đèn đột nhiên tắt ngúm.
Anh cảnh sát đang làm biên bản bực
mình thốt lên: -Đáng ghét thật, lại mất điện rồi!
Cả đồn cảnh sát phút chốc trở nên hỗn
loạn. Tôi cảm thấy có chút căng thẳng, bởi vì tôi thực sự rất sợ bóng tối.
Tôi hỏi: -Kì Ngôn, anh đang ở đâu
thế?
Một đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy
tay tôi, giọng nói nhẹ nhàng của Kì Ngôn vang lên bên tai: -La Tiểu Mạt, em có
hi vọng anh sẽ rời xa em không?
Tôi tát trúng vào mặt Kì Ngôn: -Anh
bị làm sao thế hả? Còn không mau nói vì sao hôm nay anh lại đi đánh bạc?
Kì Ngôn thả tay tôi ra. Đúng lúc ấy
thì đèn sáng. Tư thế nằm bò trên bàn của Kì Ngôn vẫn không chút thay đổi so với
trước khi mất điện. Hình như cả đồn cảnh sát đều nghe thấy tiếng tôi quát Kì
Ngôn. Một anh cảnh sát lên tiếng: “Cậu xem, chị cậu lo lắng cho cậu biết nhường
nào!”
Kì Ngôn ngẩng đầu lên, khuôn mặt
chẳng chút biểu cảm, đáp: -Cô ấy không phải là chị của cháu!
Khi ra khỏi đồn cảnh sát, hình như mẹ
kế có điều gì đó muốn nói, nhưng tôi đã lên tiếng chặn lại: -Xin lỗi dì, chuyện
này đều tại con. Hai ngày nay còn với Kì Nặc cãi nhau nên anh ấy mới tức giận
đi đánh bạc. Chuyện này dì đừng nói gì với bố con có được không?
Đã rất lâu rồi tôi không nói chuyện
với bà ấy bằng thái độ nhã nhặn và khiêm tốn như vậy, tôi không hi vọng bố sẽ
phát hiện ra này. Cũng may là thời gian này bố đang đi công tác xa nhà.
Mẹ kế có vẻ kinh ngạc trước thái độ
của tôi. Bà ấy gật đầu rồi đi tiếp.
Tôi quay người lại nói với Kì Ngôn:
-Anh có đến bữa tiệc sinh nhật của Hạ Đóa Tuyết không? Cô ấy rất hi vọng anh sẽ
đến đấy!
Kì Ngôn hỏi: -Em có đi không?
Tôi gật đầu đáp: -Hạ Đóa Tuyết rất hi
vọng anh có thể đến tham dự. Em đương nhiên là phải đến. Vì đi tìm anh mà em đã
trễ hẹn hơn 2 tiếng đồng hồ rồi đấy!