Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
————————
Trần Nhiên thuận tay vất điện thoại sang một bên, vặn nắp chai nước ra uống hơn nửa, xong mới đến phòng tắm để tắm rửa để loại bỏ mệt mỏi cả ngày hôm nay.
Lúc đi ra thấy mấy quả táo mới trên bàn phòng khách.
Anh cầm hai quả đi vào phòng bếp rửa thật sạch rồi từ từ gọt vỏ và tách ra
Vương Huệ Duẫn ra ngoài lấy nước đứng cạnh Trần Nhiên nói: “Thế nào rồi?”
“Ổn định.” Trần Nhiên vừa gọt táo vừa nói, “Bệnh cũ thôi ạ.”
“Văn Văn đâu rồi?”
“Đang ở đấy.” Trần Nhiên không muốn tiếp tục đề tài này, đặt táo vào đĩa rồi đưa cho Vương Huệ Duẫn nói: “Con đi ngủ một giấc.”
Vương Huệ Duẫn không nhận đĩa táo, “Mẹ không đói.”
Trần Nhiên cười hất cằm về phía thư phòng, cũng không nói gì rồi xoay người đi.
Vương Huệ Duẫn ngạc nhiên một lúc nhưng bà vẫn cầm đĩa táo đi về phòng học, đặt xuống trước mặt Trình Âm.
“Ăn chút hoa quả đi.”
“Vâng cám ơn cô.”
Trình Âm ăn một miếng rồi tiếp tục cúi đầu làm bài.
Vương Huệ Duẫn chăm chú nhìn cô.
Mái tóc mềm mại của Trình Âm vén ra sau tai, lộ cái trán trơn bóng, cô cúi đầu xuống ở góc này có thể nhìn thấy hàng lông mi dài dày của cô với chiếc cằm mượt mà.
Nhìn rất giống, mà đẹp thì cũng rất đẹp.
-
Sau khi tan học, trời cũng đã tối.
Trình Âm dọn dẹp sách vở, còn mang theo đồ ăn vặt mà Vương Huệ Duẫn tặng kèm làm ngoài giờ.
—— Một bộ đề thi vật lý:)
Ra đến cửa, Trình Âm quay đầu lại chào tạm biệt với Vương Huệ Duẫn.
“Gặp lại cô sau ạ.”
Vương Huệ Duẫn gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Bà nhìn ra bên ngoài hỏi: “Người nhà của em hôm nay không đón à?”
“Anh em có chút việc ạ.” Trình Âm trả lời “Nên em về một mình.”
“Thế không được, đã muộn như này rồi, con gái như em đi về một mình không an toàn.” Bà nhìn đồng hồ, “Thế này đi, để cô đưa em về.”
“A không cần đâu ạ.” Trình Âm vội vàng xua tay, “Nhà em không xa đâu, em gọi xe rồi ạ.”
“Tối như này em gọi xe cũng không an toàn đâu.”
Vương Huệ Duẫn không cho phép từ chối quay người đi lấy chìa khóa xe.
Nhưng vừa mới đi đến lối vào đã thấy Trần Nhiên đi tới.
Cầm chìa khóa xe trong tay.
“Để con đi.” Trần Nhiên nói với Vương Huệ Duẫn “Mẹ nghỉ ngơi một lát đi.”
Vương Huệ Duẫn: “Nhưng...... sao con......”
“Vậy làm phiền anh rồi.” Trình Âm bỗng lên tiếng ở phía sau, “Em còn chưa kịp đặt lệnh, nhà em ở tiểu khu Thiên Thần phía tây thành phố.”
“A” Vương Huệ Duẫn quay đầu nhìn Trình Âm, thấy cô bình tĩnh không giống với người vừa rồi kiên quyết không để bà đưa về nhà.
“Vậy...... Hai đứa đi đường cẩn thận.”
Trần Nhiên thay giày, đi qua người Trình Âm, hất hất đuôi tóc của cô nói.
“Đi thôi.”
Vào thang máy, Trình Âm đứng trong một góc còn Trần Nhiên đứng vào góc khác cúi đầu xem điện thoại không nói câu nào.
Trình Âm lén lút nhìn anh, người kia cứ như đang chui vào trong điện thoại.
Trình Âm cũng lấy luôn điện thoại ra chơi.
Đột nhiên, màn hình sáng lên một số lạ gọi đến.
“Alo”
—— “Xin chào ngài, tôi đã đến nơi đón ngài, xin hỏi......”
“A, anh à, em tan học rồi, vâng, đang trên đường về nhà, trong thang máy tín hiệu không tốt lắm, em cúp trước.”
Trần Nhiên liếc nhìn Trình Âm.
Không gian trong thang máy hơi nhỏ nên rất yên tĩnh, Trình Âm không biết Trần Nhiên có nghe được lời tài xế taxi nói hay không.
Nhưng không thấy Trần Nhiên nói gì, đúng lúc thang máy đi đến tầng hầm, cửa mở anh đi thẳng ra ngoài.
Trình Âm ngạc nhiên rồi đi theo sau.
Bãi đỗ xe dưới tầng hầm rất lớn, Trần Nhiên chân dài nên đi nhanh gần như làm cho Trình Âm phải chạy mới đuổi kịp.
“Chuyện kia......” Để phá tan sự xấu hổ, Trình Âm lắp bắp nói, “Mai anh có đi học không?”
“Không đi.” Trần Nhiên tìm được chỗ đỗ xe, mở cửa lên xe.
Động tác nhanh chóng rồi ngồi lên ghế lái, Trình Âm vòng sang ghế phụ vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Vì sao?”
Trần Nhiên cầm tay lái, chỉ vào chân mình: “Làm gì có ai bị tai nạn mà hôm sau đã đi học được.”
Trình Âm: “......”
Trong không gian nhỏ yên tĩnh rất lâu, mãi sau mới truyền đến giọng nói mềm mại tinh tế của Trình Âm.
“Tôi chỉ nói đùa thôi, giáo viên không hỏi anh.”
“Thế à!” Trần Nhiên liếc xéo cô, “Vậy sao em lại lừa tôi làm gì?”
Trình Âm thấy toàn thân căng thẳng.
Anh còn hỏi tôi.
Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi.
Tự dưng anh nói một câu “ Nhớ tôi à!” làm tôi không biết trả lời như nào.
May mà Trần Nhiên hình như không ép cô phải trả lời, khởi động xe chạy ra khỏi tầng hầm.
Nhưng từ lúc đấy, Trình Âm không dám nói chuyện với anh nữa.
Trong đêm đầu thu, đường phố vẫn rất náo nhiệt.
Trên cầu vượt vẫn đầy xe cộ, con đường đèn màu rực rỡ.
Khi đi qua con đường hai chiều quen thuộc, chiếc xe buộc phải nhập vào làn đường một chiều theo bảng hướng dẫn, hình như xảy ra chuyện gì đó.
Trần Nhiên tất nhiên cũng phải thay đổi đi chậm lại theo các xe đằng trước.
Sau khi đi qua chỗ tắc nhất, Trình Âm nhìn thấy rìa đường có xe cảnh sát cùng xe cứu thương, trên mặt đất có vết máu.
Nhìn theo vết máu có người nằm ở đó, một chiếc xe đạp điện đã bị đâm nát bét cách đó hơn 3 mét.
“A ——”
Trình Âm hít vào một hơi, ở chỗ đông đúc sầm uất này lại gặp phải hình ảnh đáng sợ như vậy.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp che lên đôi mắt cô, nhẹ nhàng dựng thẳng đầu cô lại.
“Trẻ nhỏ không nên nhìn mấy thứ này.”
Tiếp đó anh thả tay ra, Trình Âm thấy mình như bị ánh sáng chói lòa trước mắt làm cho hoa mắt chóng mặt.
Chỉ có mấy giây ngắn ngủi thôi nhưng cảm xúc ấm áp đó vẫn lưu lại tới tận bây giờ.
Trình Âm thẫn thờ hất tóc mái rồi không dám nhìn Trần Nhiên một cái nào.
“Tôi không còn nhỏ nữa, mấy tháng nữa là đủ 18 tuổi rồi.”
Trần Nhiên nghe thấy nhưng không nói gì.
Vẫn yên lặng cho đến cửa tiểu khu, Trình Âm xuống xe, trong cơn gió mát lạnh thổi trước cửa tiểu khu cô đi từ từ về nhà.
Vừa bước chân vào cửa, Trình Thanh đã về ngay sau.
“Hôm nay anh không đến trường à?” Trình Âm quay đầu lại, thì thấy Trình Thanh mang khẩu trang, “Anh làm sao vậy?”
Trình Thanh đi về phòng: “Bị cảm, em ngủ sớm đi, anh hơi mệt nên buồn ngủ.”
“Vâng......”
Sáng hôm sau, Trình Âm vẫn đến lớp sớm hơn nữa còn thong thả nộp bài tập về nhà, làm cho Tạ Dĩnh không thể tin được.
“Làm xong hết rồi!!”
Trình Âm đặt tờ báo tuần lên bàn cô, “Báo vật lý tuần này không cần phải làm bản B nữa chứ.”
Tạ Dĩnh “Ừ”, Trình Âm ngồi xuống chỗ mình bôi tinh dầu, lau một lúc cay đến mức cô không mở mắt được, nước mắt ròng ròng.
Lúc đang loạn lên tìm giấy vệ sinh thì nghe được giọng nói khá quen.
“Cái mùi gì vậy?”
Trình Âm vội lau nước mắt, lờ mờ nhìn thấy một người con gái đứng trước mặt.
Dáng người cao gầy, tóc dài xõa trên vai, làn da trắng nõn, đang đeo kính mắt
“Cậu quay lại lớp rồi đấy à?”
Tiếu Tư Nhiên gật đầu, ánh mắt lướt qua mặt Trình Âm, nhẹ nhàng ngửi, “Sao sáng sớm cậu đã bôi tinh dầu vậy, tối qua không ngủ được à!”
Nói xong, cô ta cũng không chờ câu trả lời của Trình Âm đặt sách bài tập lên trên bàn Tạ Dĩnh rồi đi.
Tạ Dĩnh thuận tay mở một quyển ra, nhìn rồi tấm tắc thở dài: “Hơn một tháng không đi học mà đã làm xong hết bài tập rồi.”
Trình Âm: “Đây là người sao?”
Tiếu Tư Nhiên ủy viên văn nghệ của lớp, thành tích học tập cũng rất tốt, lúc nghỉ hè bị bệnh nên phải ở bệnh viện một thời gian, khai giảng cũng không đi được hôm nay mới tới được trường.
Tạ Dĩnh ôm sách bài tập đứng lên, “Tớ đi nộp bài đây, cậu giặt giẻ lau giúp tớ nhé.”
Hôm nay là ngày Tạ Dĩnh trực nhật nên phải giặt sạch giẻ lau trên bục giảng.
Trình Âm nói được đi lên bục giảng cầm giẻ lau đi giặt.
Mấy phút sau cô từ từ đi ra, chạm phải Tạ Trường Tinh đang ra khỏi nhà WC nam.
Hai người nói chuyện rồi đi về lớp, lúc đi qua hành lang gặp một nam sinh lớp bên cạnh có quen với Trình Âm nói: “Tôi vừa thấy Tạ Dĩnh lớp cậu bị nhóm Đổng Chinh lôi vào tòa nhà thực nghiệm đấy!”
Trình Âm cùng Tạ Trường Tinh nghe xong, lập tức chạy đến tòa nhà thực nghiệp còn nhân tiện nhờ nam sinh kia đi thông báo cho thầy giáo.
Phòng thực nghiệm cách khu dạy học không xa, bình thường không có ai ở đây. Bọn Đổng Chinh lôi Tạ Dĩnh đến đây chắc chắn không có gì tốt lành.
Trình Âm đi cùng Tạ Trường Tinh qua hành lang tầng ba xuyên thẳng đến tòa thực nghiệm, không nghe thấy âm thanh gì, nên lại chạy lên tầng bốn vẫn không có ai. Khi hai người vội không biết làm thế nào thì một nam sinh đeo kính đen đi qua người bọn họ khẽ nói một câu “Tầng hai“.
Hai người cũng không quan tâm chuyện gì nữa, đi thẳng xuống tầng hai, trong lúc đi còn gặp giáo viên chủ nhiệm đang đi tới, ánh mắt ba người chạm vào nhau không nói gì chạy vào khu thí nghiệm, cuối cùng cũng nghe được âm thanh ở cửa phòng vật lý.
Giáo viên kỷ luật đá văng cửa ra còn chưa nhìn thấy rõ tình huống bên trong đã hét lên: “Mấy em đang làm gì đấy!”
Vừa nói xong chân vừa đạp cửa còn chưa để xuống, hai người Trình Âm đã nhìn thấy Tạ Dĩnh bị mấy người Đổng Chinh Hà Lập Chí vây xung quanh, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn thầy chủ nhiệm kỷ luật, không thấy dấu hiệu bị đánh, còn chồng sách mà Tạ Dĩnh đang ôm bây giờ ở trong tay của Đổng Chinh.
Chuyên này không giống như trong tưởng tượng.
“Em, các em đang bắt nạt bạn đúng không?”
Lúc chủ nhiệm kỷ luật nói câu này cũng không thấy tự tin lắm.
Tạ Dĩnh không lên tiếng, quét mắt nhìn Đổng Chinh.
Đổng Chinh cúi đầu nhìn chồng sách trong tay mình, lại nhìn vào Tạ Dĩnh, “Bạn Tạ Dĩnh đang dạy kèm cho chúng em.”
Nhóm chó săn Đổng Chinh: “...”
Chủ nhiệm kỷ luật: “...”
Trình Âm: “...”
Tạ Trường Tinh: “...”
Bản thân Tạ Dĩnh: “...”
“Dạy kèm?” đương nhiên thầy giáo không tin hỏi lại Tạ Dĩnh, “Em nói đi, mấy em đấy làm gì em, em cứ nói đi không phải sợ.”
Tạ Dĩnh không kiên nhẫn mà “À” rồi nói “Em đang giảng thêm tiếng Anh cho mấy bạn ấy, vừa nói tới hệ động từ liên quan tới cơ thể, mấy cậu có nhớ từ nào không?”
Đổng Chinh và chó săn: “...”
Đổng Chinh: “Động, động từ gì?”
Hà Lập Chí: “Hệ, hệ gì?”
Tạ Dĩnh lấy lại sách trong tay cậu ta, mắng: “Vừa mới nói xong đã quên rồi, thật là một đám bao cỏ (đồ vô dụng)! Tôi cũng không dám nổi nóng sợ đốt cháy mấy người mất!”
Đổng Chinh: “...”
Nhóm Đổng Chinh không biết đi ra khỏi căn phòng đấy như nào, chỉ thấy thầy chủ nhiềm vui mừng dặn dò bọn họ sau này nhớ phát huy như thế, không hiểu thì hỏi, không được ngại hỏi.
Đổng Chinh bây giờ chỉ muốn hỏi thăm tổ tông cả nhà Tạ Dĩnh.
Nhưng, không dám.
Mấy người trở lại lớp của mình, học sinh trong lớp năm đều đang chuẩn bị đọc bài buổi sáng.
Trình Âm khẽ hỏi Tạ Dĩnh: “Hôm nay mấy đứa nó lôi cậu đến phòng thí nghiệm để hỏi tiếng anh thật à?”
Tạ Dĩnh lấy vẻ mặt “Cậu nghĩ có khả năng không?” nhìn Trình Âm, “Chúng nó muốn đánh tớ.”
A!!!
Bình tĩnh như vậy sao.
“Sau đó?”
Tạ Dĩnh mở sách tiếng Anh ra, thản nhiên nói: “Tớ nói với chúng nó cha của Trần Nhiên mở nhà xưởng.”
“Công nhân nhà máy đều từ trong nhà giam đi ra.”
“Trần Nhiên bây giờ là bạn học của tôi, sẽ bảo vệ tôi.”
Trình Âm nghe xong thì ngạc nhiên, “Nên chúng nó tin.”
“Ở Tam Trung này cậu thấy ai sẽ nghĩ mình nói dối chứ?”
Một lúc lâu Trình Âm giơ ngón tay cái lên.
“Đại ca, cậu là số 1.”
Tiếng chuông vào tiết tự học vang lên, Trình Âm nhìn chỗ ngồi bên cạnh, Trần Nhiên không đến.
Mặc dù bình thường anh cũng không hay đến tiết tự học nhưng Trình Âm nghĩ cả ngày hôm nay chắc anh cũng không tới trường.
Quả nhiên những tiết sau, Trần Nhiên vẫn không tới.
Mọi ngày trước tầm này Trần Nhiên đã tới trường rồi ngồi một lúc là chuẩn bị về nhà.
Trình Âm nằm úp lên trên bàn, nhìn điện thoại nên không chú ý có người đứng bên cạnh.
“Bạn học mới ngồi cạnh cậu à?”
Tiếu Tư Nhiên hỏi.
Hơn tháng nay mặc dù cô ta không đi học nhưng đã nghe các bạn học nói đến học sinh mới chuyển trường rất đẹp trai.
Chỉ tiếc lại là Đinh Tử Hộ, kì thi tháng vừa rồi thành tích chỉ hơn Trình Âm có một điểm.
“Ừ.” Trình Âm ngước lên nhìn cô ta “Làm sao vậy?”
Trong tay Tiếu Tư Nhiên cầm mấy quyển sách và sổ tay nhìn lướt qua rồi ngồi xuống.
“Thời tiết hôm nay khá đẹp, dù sao bạn học mới cũng không đi học, tớ ngồi ở đây một lúc.”
Trình Âm nói được rồi dọn đồ của mình trên bàn Trần Nhiên về.
Tiếu Tư Nhiên lấy sách trong ngăn bàn Trần Nhiên ra, thuận tay mở một quyển ra, nhìn thấy tên phía trên thì lẩm bẩm nói: “Trần Nhiên...... tên nghe quen quá.”
Cô ta lật vào trang nữa, mặt trên của sách không có chữ hay bút tích gì giống y như mới.
“Bạn học mới này đến đây làm gì nhỉ?”
“Có thể làm gì được, chỉ là học sinh chuyển trường mà thôi.”
Trình Âm lấy sách ngữ văn ra bắt đầu đọc, không để ý đến Tiếu Tư Nhiên.
“Cậu đọc sai rồi.” Tiếu Tư Nhiên ngắt lời Trình Âm, “Xa thượng hàn núi đá kính nghiêng, là xia, không phải xie, giáo viên đã nói rất nhiều lần sao cậu không nhớ được thế!”
Trình Âm “À” rồi bỏ qua câu thơ này luôn.
Cô không hợp với Tiếu Tư Nhiên chuyện này cả lớp đều biết.
Trình Âm nghĩ thực ra giữa hai người cũng không có chuyện gì, nhưng bắt đầu từ học kỳ 1 lớp 11, Trình Âm tự cảm thấy Tiếu Tư Nhiên khó chịu với mình, nguyên nhân là gì cô cũng không biết, dù sao thì cô không muốn hỏi, nên không khí giữa hai người càng kỳ lạ hơn.
Giống như tình huống bây giờ, bởi vì bàn Trình Âm không có ai ngồi nên Tiếu Tư Nhiên lại đến ngồi cạnh, người không biết còn tưởng quan hệ hai người rất tốt, nhưng hai người không hề hòa thuận, Tiếu Tư Nhiên luôn “rất nhiệt tình” mà chỉ ra sai lầm của Trình Âm, nhưng cách thức này lại làm cho người ta không thoải mái.
Thấy Trình Âm không phản ứng, Tiếu Tư Nhiên tự lấy sách ngữ văn của mình ra, đọc hai câu, rồi lại lật sách Trần Nhiên xem, nhìn chữ viết bên trên, rơi vào trầm tư.
Nghe thấy ở đâu nhỉ......
Nhất định đã nghe qua rồi.