Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- ------------
Trong lớp mọi người đã về gần hết rồi, Tạ Dĩnh cùng đội ngũ dọn vệ sinh mới bắt đầu quét dọn.
Trong tổ có hai nam sinh lấy lý do chơi bóng rổ mà chạy thoát ra ngoài.
Tạ Dĩnh rất tức giận nhưng cũng không có cách nào khác, hai nam sinh này từ năm đầu tiên đã như thế rồi, không cần mặt mũi, da dày nên nói cũng vô dụng.
Đã sắp vào thu rồi nên trời tối rất nhanh.
Tạ Dĩnh quét dưới đất xong thì phân phó Nhiếp Nam đi đổ rác, một mình cô ở lại trong lớp lau sàn nhà.
Đột nhiên, có ai đó gõ cửa sau.
Tạ Dĩnh không quay đầu lại mà nói: “Cậu làm luôn từ hàng sau đi, đằng trước để tớ chuẩn bị cho xong đã.”
Không thấy tiếng trả lời.
Tạ Dĩnh quay đầu lại, thấy một người đàn ông xa lạ đứng ở cửa.
Anh mặc áo sơ mi màu trắng đeo khẩu trang, mặt mày thâm thúy, nhưng lại có cảm giác rất nhẹ nhàng.
Tạ Dĩnh không biết phải miêu tả như thế nào.
Tựa như ánh hoàng hôn mờ nhạt lúc này, lại giống gió vào buổi sáng sớm.
Anh ấy là người đàn ông thích hợp với áo sơ mi trắng nhất mà Tạ Dĩnh từng gặp.
“Anh tìm ai ạ?” Tạ Dĩnh hỏi.
Trình Thanh nhìn lướt qua phòng rồi nói: “Trình Âm có ở đây không?”
Tìm Trình Âm à.
“Cậu ấy về rồi ạ.” Tạ Dĩnh nói, “Tan học đi về cùng Trần Nhiên rồi.”
“Trần Nhiên?” Trình Thanh nhíu mày, “Trần Nhiên là ai?”
“Bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy.” Tạ Dĩnh thấy Trình Thanh lấy điện thoại ra, những ngón tay thon dài rất dễ nhìn thấy.
Tạ Dĩnh nhìn tay của anh đến xuất thần.
Trình Thanh gọi vào điện thoại của Trình Âm, vẫn tắt máy.
Tạ Dĩnh nhìn là hiểu được anh đang làm gì nói nhanh: “Điện thoại của cậu ấy chiều nay hết pin rồi.”
Trình Thanh gật đầu, xoay người muốn đi.
Tạ Dĩnh nói thêm: “Anh yên tâm, cậu ấy đi cùng Trần Nhiên rồi, hình như đi học thêm không có việc gì đâu.”
Trình Thanh quay đầu lại nói “Cám ơn“.
-
Trần Nhiên lái xe, lúc đi ngang qua đoạn đường phố xá sầm uất Trình Âm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Nhiên nhìn theo ánh mắt của cô đó là cửa hàng bánh ngọt.
“Đói à?” Trần Nhiên hỏi.
Trình Âm gật đầu.
Buổi trưa không ăn gì cho nên cả một buổi chiều như thế kiểu gì cũng đói.
Trần Nhiên lập tức đổi làn đường từ từ đỗ xe bên lề đường.
“Em chờ ở đây.”
Trong cửa hàng bánh ngọt không có ai, trong tủ kính đang bày hơn mười loại bánh ngọt.
Màu xanh, màu hồng, màu đỏ có cả màu đen nữa......
“Con gái thường thích ăn gì?” Trần Nhiên hỏi luôn.
Nhân viên cửa hàng chỉ vào một phần bánh Mousse màu hồng nói: “Sakura mousse là loại bánh chúng tôi bán chạy nhất.”
“Ừ.” Trần Nhiên thanh toán tiền cầm lấy phần bánh quay lại xe.
Trình Âm hơi ngơ ngác.
“Mua cho tôi?”
Trần Nhiên cảm thấy cô gái này biết rồi còn cố hỏi.
“Không ăn thì thôi.”
Anh giả vờ muốn lấy lại.
Không nghĩ tới Trình Âm không đưa tay ra lấy lại thật, cứ kinh ngạc nhìn anh như vậy.
“Không ăn thật à?”
Trình Âm quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Tôi muốn ăn cái kia......”
Lúc này Trần Nhiên mới biết được anh đoán sai rồi, Trình Âm nhìn là cửa hàng bên cạnh cửa hàng bánh ngọt.
Cửa hàng kia bán cái gì mà hấp dẫn đến vậy.
Hình như là đồ nướng.
À? Bọ cạp nướng?
Bọ cạp?
Mẹ kiếp.
Trần Nhiên ngạc nhiên, “Em muốn ăn...... bọ cạp nướng?”
Trình Âm chớp mắt khẽ nói: “Ăn ngon lắm.”
Lần đầu tiên Trần Nhiên chửi bậy trước mặt con gái.
“Trâu bò thật.”
Cảnh tượng này quá kỳ lạ rồi.
Trần Nhiên, một người đàn ông tự xưng là thành thục tao nhã bình tĩnh, đứng ở ven đường, nhìn một cô gái xinh đẹp đáng yêu đang ăn bọ cạp nướng.
Gió đêm thổi rất nhẹ, làm cho Trần Nhiên cảm thấy hơi nóng.
Ngay cả khi ăn bọ cạp nướng mà mẹ nó chứ còn mua một lúc mười xiên.
Cho dù mười xiên đi nữa, thì mẹ nó chứ tận 50 tệ một xiên là sao.
Trần Nhiên không biết sao cái con bọ cạp nướng này lại đắt như vậy.
Còn đọc sách để thi đại học làm gì, đi bán bọ cạp nướng luôn đi.
Nhưng điều thần kỳ là anh lại cảm thấy Trình Âm ăn bọ cạp nướng lại đáng yêu đến vậy.
Hai bím tóc đuôi sam lúc này đã hơi lỏng lẻo mềm mãi rơi xuống vai cô.
Khóe miệng hơi dính dầu mỡ, dưới ánh đèn theo động tác nhai nuốt lại hơi loáng lên.
Tuyệt thật, Trần Nhiên cảm thấy cái động tác loáng lên này cũng đẹp đến kỳ lạ.
Cái đồ bọ cạp nướng này ăn ngon đến vậy à???
Trình Âm ăn rất vui vẻ lâu lắm rồi cô chưa được ăn bọ cạp nướng, Trình Thanh nói món này rất nóng không cho cô ăn.
Cô ăn còn một xiên cuối cùng thì cảm giác có ánh mắt chăm chú trên đỉnh đầu.
Vừa ngước lên thì thấy Trần Nhiên đang nhìn chằm chằm cô.
Trình Âm nhìn xiên nướng bọ cạp cuối cùng trong tay.
Hơi do dự một chút nói: “Anh có muốn ăn không?”
Trần Nhiên hơi nghiêng đầu.
“Không ăn.”
Vậy anh cứ nhìn chằm chằm tôi như thế làm gì?
Khẩu thị tâm phi. (nói một đằng làm một nẻo)
Trình Âm giơ cao tay lên đưa xiên bọ cạp đến miệng anh.
“Ăn một miếng thôi, ngon lắm.”
Trần Nhiên không nhúc nhích.
Trình Âm lại càng đưa sát miệng anh hơn.
“Ăn ngon thật mà.”
Nhìn hình dáng ghê gớm của con bọ cạp, và hai mắt sáng ngời của cô gái.
Thật sự không chịu được.
Trần Nhiên cúi đầu cắn một miếng.
“Được rồi, đi thôi.”
-
Trần Nhiên đưa Trình Âm về nhà sau khi giao cho Vương Duẫn Huệ thì về phòng của mình.
Hôm nay Vương Duẫn Huệ hơi mệt nghĩ đến tối phải dạy cho Trình Âm lại cảm thấy đau đầu.
Nhưng ngoài ý muốn là hôm nay Trình Âm ngoan ngoãn hơn mọi hôm, bài tập bà đưa ra đều làm hết không vừa làm vừa nghịch bút nghịch tẩy như mọi khi.
Sau khi kết thúc buổi học, Vương Duẫn Huệ nhận được tin nhắn của Trình Thanh, anh đã chờ ở cửa.
Bà đưa Trình Âm ra khỏi thư phòng, đúng lúc gặp Trần Nhiên mở cửa đi lấy nước.
Anh đã thay quần áo, mặc bộ trang phục thể thao hình như vừa vận động xong nên trên cổ vẫn còn mồ hôi và đeo băng đô trên đầu.
Trình Âm nhìn đến ngây người.
“Về à?”
Câu này của Trần Nhiên là hỏi Trình Âm.
Trình Âm gật đầu.
Trần Nhiên thấy dáng vẻ ngốc ngếch của cô, vừa thấy đã biết do ép học mà ra.
“Trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Trình Âm vẫn gật đầu.
Vương Duẫn Huệ kỳ lạ nhìn anh nhưng cũng không muốn nói gì trước mặt Trình Âm, chỉ mang theo Trình Âm ra cửa.
“Đúng rồi.” Trần Nhiên lại nói, “Ngày mai phải quay phim tuyên truyền?”
Trình Âm quay đầu lại nói: “Vâng.”
Trần Nhiên cầm cốc nước nhìn lên tóc của cô.
“Ngày mai đừng bện tóc đuôi sam nữa.”
Trình Âm: “?”
“Khó coi chết đi được.”