Lời Thì Thầm Trao Em

Chương 1: Chương 1




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

Gấu Bụng Bự: hố mới đây quý dị ơi, bao ngon bao ngọt, mời mọi người lọt hố~~

————————

Vào ngày đầu tháng tám, đây là thời điểm nóng nhất trong năm, hầu hết học sinh vẫn đang tận hưởng kỳ nghỉ hè, nhưng ở Tam Trung đã náo nhiệt sôi động hơn nhiều.

Hôm nay là ngày khai giảng của học sinh Tam Trung.

Giống như mọi năm học sinh cấp ba sẽ đi học trước khai giảng một tháng.

Trình Âm đeo túi sách đứng trước cửa phòng học nhàm chán nghịch những sợi tóc rơi trước ngực.

Lúc này đã 4 giờ 30 phút chiều, một tiết cuối cùng nhưng mọi người không cần phải lên lớp, hôm nay trường học tổ chức họp phụ huynh.

Rất nhiều phụ huynh đến sớm, khi tiếng chuông tan học vang lên, bọn họ hẹn với bọn nhỏ đi ra sân chơi hoặc đến canteen ăn gì đó.

Trình Âm đang đợi anh của cô đến họp phụ huynh.

Năm nay cha mẹ cô đều đi công tác, phải đi mất một năm không thể trở về, cho nên nhiệm vụ họp phụ huynh lần này rơi vào người anh trai cô.

“Anh trai của cậu chưa đến à?”

Tạ Dĩnh đưa bà vào trong lớp rồi ra ngoài tìm Trình Âm.

Hai người là bạn rất thân, đến đi WC cũng phải đi cùng nhau.

“À, chắc cũng sắp rồi.” Trình Âm nói “Chờ một chút nữa.”

Tạ Dĩnh đứng chờ ở cửa cùng Trình Âm.

“Đúng rồi, cậu biết không, học kỳ này lớp chúng mình có một học sinh mới chuyển đến.”

“Hả?” Trình Âm nói: “Cấp ba rồi còn chuyển trường sao?”

“Đúng vậy, không biết sao lại thế.” Tạ Dĩnh chỉ vào trong lớp “Lớp bọn mình chỉ còn cậu ngồi một mình, học sinh mới chắc sẽ ngồi cùng bàn với cậu.”

Trình Âm không có hứng thú với học sinh mới, trong đầu bây giờ toàn là cơn bão mang tên “cuộc họp phụ huynh.”

Cô lấy điện thoại ra, tìm số anh trai rồi lại do dự.

Bài kiểm tra cuối kỳ vừa rồi cô thi rất kém, hôm nay giáo viên sẽ phát bài kiểm tra, nếu như anh trai mà thấy chắc chắn sẽ bị ăn mắng.

Hay là thôi quên đi.

Nếu anh ấy đã quên hoặc đến muộn thì giáo viên sẽ không trách cô được.

“Sao vậy?” Tạ Dĩnh sốt ruột nói: “Sắp bắt đầu rồi.”

Tạ Dĩnh càng giục thì cô càng lo lắng hơn.

Cô dứt khoát quay đầu rồi đi theo hướng khác.

Khu dạy học của Tam Trung có hai lối ra, một cái là cầu thang mà học sinh bình thường hay đi còn một cái được thông với ký túc xá.

Trình Âm đi theo lối thông với ký túc xá rồi từ ký túc xá đi ra ngoài.

Như vậy sẽ không gặp anh trai cô.

Cô bước chầm chậm một mình.

Lúc này còn chưa tan học, nhưng do có cuộc họp phụ huynh cho nên cổng trưởng mở rộng nhân viên bảo vệ sẽ không ngăn những học sinh muốn về nhà trước.

Trình Âm thuận lợi đi ra khỏi trường học, rồi ước tính thời gian kết thúc cuộc họp phụ huynh.

Chủ nhiệm lớp là người nói nhiều, có ngắn gọn cũng phải hơn hai tiếng.

Trình Âm cảm thấy thời gian đẹp như thế không thể lãng phí nên đi ăn uống shopping.

Vì thế Trình Âm gọi một chiếc xe chuyên dụng ( theo mình nghĩ là dạng như grab nhé) thấy tài xế mấy phút nữa mới đến nên cô ra ven đường để chờ.

Cô buồn chán nên lấy điện thoại ra lướt Weibo, nhưng trong chốc lát lại bị hấp dẫn bởi tiếng động gần đó.

Có người đang đánh nhau.

Có hai học sinh mặc đồng phục cấp ba Tam Trung đang đánh nhau.

Xung quanh còn có vài người đứng xem nhưng không ai vào ngăn.

Trong đó có một nam sinh đang đeo túi bóng rổ trên lưng vì bị đẩy xuống mặt đất nên bóng rổ lăn ra ngoài.

Có lẽ cảm thấy bị đẩy ngã trước mặt nhiều người như vậy rất mất mặt nên cậu ta thẹn quá hóa giận chụp lấy quả bóng rổ đập tới.

Thật không may người đang tức giận nên động tác không được chính xác ném bóng xa tít tắp, bay theo hướng khác.

Một loạt tiếng sợ hãi phát ra trong đám đông.

Mắt mọi người dồn về phía quả bóng thấy nó bay về hướng một chàng trai đang đang vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, bay thẳng vào đầu cậu.

Mặc dù vóc dáng cậu ta rất cao, vai rộng chân dài nhưng trông không được mạnh mẽ lắm.

Sức mạnh của con trai mười bảy mười tám tuổi không thể coi thường, nếu bị đập vào không phải chấn động não thì cũng đầu rơi máu chảy.

Nhưng mà giây tiếp theo, chàng trai nhíu mày giơ một tay lên, cánh tay mảnh khảnh đánh bay quả bóng rổ đang lao tới.

Quả bóng rổ lấy tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi bay vào trong bụi cỏ.

Mà tay kia của cậu vẫn đang nghe điện thoại không nhúc nhích một chút nào.

Lần này sức mạnh được so sánh một cách rõ ràng.

Chàng trai vừa đánh bay quả bóng này làm như không có việc gì thản nhiên nhìn lướt qua hai người thủ phạm kia, vẻ mặt không kiên nhẫn rồi lập tức tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Chỉ một cái liếc mắt mà làm cho nam sinh ngồi dưới đất quên đứng lên.

Những người có mặt ngạc nhiên một lúc, lực chú ý vẫn ở trên người kia không dời đi.

Ánh mắt Trình Âm cũng dính chặt trên người anh, nhìn về hướng anh đi.

Khi hai người lướt qua nhau, nam sinh không để ý chỉ lướt nhìn Trình Âm một cái, chỉ dừng lại một chút rồi thản nhiên lướt qua cô đi về phía cổng Tam Trung.

Các nhà nghiên cứu tâm lý học đã chỉ ra rằng khi con người nhìn thấy kiểu người giống mình thì bộ não sẽ chịu trách nhiệm lý giải các khu vực cảm xúc mà trở nên mẫn cảm, dễ dàng sinh ra tình cảm đối với kiểu người như vậy.

Trình Âm không hiểu tâm lý học cô chỉ giải thích hiện tượng mình đỏ mặt là vì khuôn mặt đối phương rất đẹp trai.

Tuy chỉ có đối diện một lát như thế nhưng cô vẫn nhớ rõ khuôn mặt của anh.

Rõ ràng là đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên, nhìn dịu dàng như nước, trong đôi mắt còn ẩn chứa sự thâm tình sâu sắc.

Khi anh nhìn cậu nam sinh trên mặt đất kia chỉ liếc một cái thôi đã đủ công kích lắm rồi.

Làm cho người ta suy nghĩ miên man, làn da trắng nõn như thế thì phải là người kiêu ngạo đến mức nào.

Trình Âm theo bản năng muốn nhìn thêm lần nữa nhưng khi xoay người thì nam sinh kia đã đi vào trường Tam Trung.

Tam Trung.

Trình Âm khẳng định cô chưa từng gặp người này.

Bất cứ nhóm nữ sinh trẻ tuổi nào thì những chàng trai có hương vị một chút luôn là đề tài bàn luận. Nếu những nam sinh cao gầy thì có thể lấy “xinh đẹp” để hình dung, mà còn kiêu ngạo như vậy thì chắc chắn phải là tâm điểm của sự chú ý.

Nếu anh là học sinh của Tam Trung thì danh tiếng đã được truyền đi lâu rồi.

Nhưng Trình Âm chưa bao giờ nghe thấy, nghĩ đến đây cảm thấy có chút mất mác.

Đây chắc là thân thích của một học sinh nào đấy hôm nay tới tham gia họp phụ huynh.

Lúc này điện thoại Trình Âm vang lên, là lái xe gọi điện tới.

“Xin chào tôi đã đến nơi mà bạn đang định vị“.

“Vâng, tôi đến đây“. Trình Âm nhìn vào trong trường học lần nữa, xoay người đi đến chỗ xe đỗ.

“Trần Nhiên? Cậu có nghe tớ nói không?”

Đầu điện thoại bên kia, Kỉ Hoài Tân đang lải nhải.

Trần Nhiên đi vào Tam Trung nhìn thấy một đám đông đứng trong tòa nhà vì thế nhấc chân đi vào.

“Có chuyện gì?”

“Vừa rồi cậu làm gì mà không trả lời vậy?”

Trần Nhiên không muốn trả lời, anh dừng lại rồi nói đùa: “Mình vừa nhìn thấy một nữ sinh ở cổng Tam Trung.”

Kỉ Hoài Tân ở đầu bên kia mỉm cười: “ Nữ sinh? Thế thì làm sao? Nữ sinh đấy có gì đặc biệt mà để cậu phải nhắc tới?”

Nghĩ đến dáng vẻ của nữ sinh kia, Trần Nhiên khẽ cười nói: “Một học sinh trung học, nhìn khá giống với mình.”

Nghe được nội dung như vậy, Kỉ Hoài Tân không còn hứng thú nữa: “Cuối tuần này đi phượt không? Trước kia cậu chỉ ở trong đội tuyển chưa bao giờ đi chơi với bọn mình, đúng lúc lần này đi đến hồ Xingye phai ngày, buổi tối nhìn sao ngắm trăng, lãng mạn không?”

“Không đi.” Trần Nhiên nói: “Mình phải đọc sách.”

“Đọc sách? Đọc sách gì?”

Trần Nhiên nói: “Đọc sách cấp ba.”

Đầu điện thoại bên kia yên lặng mấy giây, rồi truyền đến tiếng cười.

Không đợi đối phương nói thêm gì nữa, Trần Nhiên cúp điện thoại.

Lúc này anh chạy đến cửa phòng học của lớp năm, cuộc họp còn chưa bắt đầu cho nên rất nhiều học sinh đứng trước cửa, khi nhìn thấy anh, mọi ánh mắt đều bị thu hút nhìn về phía anh.

Trần Nhiên đã quen với việc bị chú ý, anh không quan tâm lập tức đẩy cửa sau của lớp ra, nhìn thấy tất cả phụ huynh đang ngồi bên trong.

Chỉ có hai cái bàn cuối cùng là không có người ngồi.

Một cái bàn chất đầy văn phòng phẩm, còn một cái bàn thì trống không, vừa nhìn đã thấy không có chủ nhân.

Trần Nhiên ngồi xuống rồi đánh giá lớp học một vòng.

Lẽ ra anh phải đến từ sáng nay, nhưng trên đường đi xe tới qua khu vực trung tâm thành phố, tốc độ phải giảm xuống còn 30 di chuyển như một con rùa, kết quả là đụng phải ông cụ, đương nhiên bị lừa rồi.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện đã hơn bốn giờ chiều, trường cũng sắp tan học.

Nhưng ngày đầu tiên đi học cũng phải lộ mặt cho giáo viên chủ nhiệm biết, vì vậy Trần Nhiên vẫn phải đến trường.

Chỉ không nghĩ tới lại gặp đúng cuộc họp phụ huynh. Lúc này một người đàn ông trung niên đầu hói đầy phấn khích đi vào.

“Xin chào các bậc phụ huynh, tôi là chủ nhiệm lớp bảy kiêm giáo viên ngữ văn Trương Dược Hải, mọi người yên lặng một chút, chúng ta bắt đầu họp bây giờ.”

Cả lớp liền im lặng lại, các bậc phụ huynh đều tôn kính nhìn giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng.

Trương Dược Hải chỉnh lại giọng, gọi lớp trưởng vào phát bài thi cho mọi người.

Bài thi đầu tiên là của Trình Âm, lớp trưởng đi thẳng xuống dưới phát.

Cậu nhìn thấy Trần Nhiên, khuôn mặt rất giống Trình Âm liền nghĩ đây là anh trai của Trình Âm.

Vì thế lớp trưởng đặt bài thi lên bàn Trần Nhiên rồi quay người đi. Trần Nhiên không nhìn vào nó mà đẩy bài thi sang một bên nhưng không cẩn thận làm đổ ống bút của Trình Âm. Anh đưa tay ra đỡ nhặt một cây bút có hình quả anh đào nhỏ.

Ngoài ra còn có một cây bút đính kim cương.

——————

Trần Nhiên không thể không liếc nhìn điểm số trên bài thi bên cạnh.

Kết quả không tệ, dụng cụ lại rất lạ mắt.

Lúc này một cơn gió ùa vào cửa sổ, thổi bay bài thi của Trình Âm lắc lư trên không trung rồi cuối cùng dừng hẳn trước mặt của Trần Nhiên.

Đôi mắt của Trần Nhiên thờ ơ lướt qua.

Phía trên viết một bài văn, ngay dòng đầu tiên, kiểu chữ tinh tế xinh đẹp viết:

“Thần tượng Trần Nhiên của tôi.”

Mí mắt Trần Nhiên xếch lên.

Hả?

Anh lại nhìn xuống lần nữa.

“Thần tượng của tôi là Trần Nhiên, một vận động viên đấu kiếm, mười ba tuổi anh ấy đã giành chức vô địch quốc gia của thanh thiếu niên, mười bảy tuổi đã đạt chức vô địch thế vận hội châu á và vô địch Word Cup năm 19 tuổi. Nhưng vào năm 20 tuổi anh đã không lọt vào được trong trận thi đấu bán kết, rồi im lặng trong một thời gian dài. Mọi người đều nghĩ rằng anh không thể vực dậy được thì anh lại xuất hiện lần nữa trước mặt công chúng, rồi giành được chức vô dịch, mọi người đều nói anh là một thiên tài.”

Trần Nhiên nhìn xuống rồi đọc nhanh như một cơn gió, khóe miệng hơi cong lên.

Không nghĩ tới ở đây lại gặp được fan hâm mộ nhỏ.

Nhưng đọc đến đoạn tiếp theo Trần Nhiên nhướng mày, có dự cảm không tốt.

“Nhưng Edison đã nói rằng thành công chỉ có một phần trăm tài năng và 99% bởi mồ hôi.” Các bạn đây là những gì Edison nói.

Trần Nhiên nhìn xuống đọc tiếp.

“Năm Trần Nhiên mười tuổi, gia đình anh ấy phá sản không đủ khả năng để chi trả những chi phí đắt đỏ cho việc luyện tập đấu kiếm, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, sáng dậy từ năm giờ để đi bán bánh bao, buổi tối sau khi huấn luyện xong ra chợ đêm bán hàng vỉa hè, cuối cùng cũng đủ chi phí học tập.”

Trần Nhiên: “...”

Sao mình không biết mình còn đi bán bánh bao rồi bán ở vỉa hè.

Đọc thêm chút nữa lại càng không được.

“Trần Nhiên cố gắng cho tương lai nhưng thiên tài có lẽ luôn gặp khó khăn giống như hồng nhan hay bị trời đố kị, sau lần tai nạn xe cộ anh đã bị chặt đứt hai chân.”

Mí mắt Trần Nhiên nhảy lên, hai chân khỏe mạnh dưới gầm bàn không hiểu sao lại thấy hơi đau. Không biết có phải bị phong thấp do thời tiết thay đổi quá nhanh không.

“Anh ấy quá bất lực, hoang mang, lo sợ, thất vọng, ghét bỏ. Nhưng vẫn không bỏ cuộc, cuối cùng anh cũng thành công sau quá trình phục hồi chức năng cường độ cao. Ngay cả bác sĩ cũng nói rằng đấy là một kỳ tích.”

Trần Nhiên: “A?”

“Một đóa hoa bởi vì gió xuân mà bị dập nát bởi vì mùa thu mà nhiễm đỏ. Hoa và cỏ còn bị thay đổi bởi thế giới bên ngoài nhưng tinh thần chân chính lại không hề bị ảnh hưởng, cũng không vì ngoại lực mà thay đổi. Cũng như Trần Nhiên chưa bao giờ vì tàn tật mà buông bỏ, không sợ bị người đời chỉ chích là người què. Anh vẫn có thể đứng lên, chạy đi chứng minh với cả thế giới anh làm được.”

Trần Nhiên: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.